Chương 2

Đêm đó, Liễu Ngô Di cùng con trai bàn việc đón dâu.

“Phốc!” Tử Hưu một ngụm nước lạnh phun lên người phụ thân, “Sorry! Sorry!” chạy nhanh tìm khăn đưa sát mặt phụ thân, lại không ý thức được chính mình bật thốt lên mấy chữ khiến phụ thân nghe xong lại không tài nào hiểu nổi.

“Được rồi! Được rồi” Liễu Ngô Di nhíu mày trảo quá khăn tử, “Người vừa mới nói cái gì? Cách gì sách?”

“Sách?” Tử Hưu ngẫm một lát, nhớ tới lời mới nói rồi, “sorry?”

“Có ý tứ gì?” Trước kia Tử Hưu cũng thường có chút kỳ quái trong lời nói. Liễu Ngô Di cũng không cảm thấy được việc này có bao nhiêu kì quái, đinh ninh cho là đứa con rơi xuống nước có thể tìm lại được, có biểu hiện này âu cũng là biểu hiện của bệnh căn.

“Cha chưa từng nghe qua từ này sao không? Thực xin lỗi!” Tử Hưu thong dong giải thích. Hắn hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước kia, nếu cha nói hắn là rơi xuống nước nên lưu lại bệnh căn, hắn cũng cứ như vậy mà tin tưởng.

“Tốt lắm, canh giờ không còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ đi! Sáng sớm mai cha mang ngươi xuống núi thỉnh bà mối!”

“Bà mối?” Phụ thân như vậy nhắc tới, Tử Hưu phục lại nghĩ tới vừa rồi còn đang bàn đến việc đón dâu, không khỏi kinh ngạc nói: “Cha, ta mới mười sáu tuổi, ngươi làm cho ta đón dâu? Hay nói giỡn đi?”

“Hay nói giỡn?” Liễu Ngô Di gặp đứa con vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Trai lớn phải cưới vợ, Vu gia thôn Vu Tiểu Hổ cùng tuổi ngươi, tháng sau đã lên chức cha, ngươi còn dám nói ngươi mới mười sáu tuổi?”

“Đương cha!” Tử Hưu càng thêm kinh ngạc, lắp bắp miệng: “Này, này cũng quá sớm đi?”

“Sớm? Ngươi nếu còn nhàn thì Lý gia cô nương kia đã có người khác cướp mất rồi.”

“Lý gia cô nương? Ai nha?”

“Lý thị y quán lí nói nàng ta đích thị cháu gái của Linh quán chủ, Lý Dong Dong a!” Liễu Ngô Di vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Người ta Lý cô nương không chỉ có dung mạo đoan trang, thiện lương ôn thuận, hơn nữa lược thông y thuật, lại không màng danh lợi…”

“Cha nhận thức Lý Dong Dong?”

“Vô liêm sỉ!” Liễu Ngô Di vừa nghe lời này, không khỏi giận xích đứa con, “Ba năm trước đây nếu không phải Lý gia cứu ngươi, ngươi đã sớm mất mạng!”

“Nga!” Tử Hưu mơ hồ nhớ lại ba năm trước đây có người vi chính mình chuẩn bệnh, bất quá khi đó hắn thân thể cực độ suy yếu, thường xuyên bị hôn mê, bởi vậy trí nhớ cũng không thực rõ ràng.

“Nga cái gì! Chạy nhanh đi ngủ, sáng mai xuống núi!”

“Chính là…” Tử Hưu cảm giác hẳn là còn có rất nhiều điều muốn hỏi phụ thân, lại nhất thời không thể tưởng được là cái gì bâng khuâng trong chốc lát, vẫn là trở về phòng đi ngủ.

Ngày kế canh năm gà gáy, phụ tử lưỡng mang lương khô cùng vòng vo, đạp thần vụ xuống núi. Liễu gia lấy hái thuốc mà sống, cho nên hàng năm ở tại thâm sơn rừng già lý, chỉ tại dưới chân núi thôn Trấn Lý có chợ, khi mới xuống núi liền đổi dược liệu lấy chút đỉnh. Trước kia đều là một nhà ba người cùng nhau xuống núi bán dược, từ ba năm trước đây xử ra việc ngoài ý muốn, Liễu Ngô Di càng hạn chế mang đứa con xuống núi. Bởi vậy đối với lần này xuống núi, Liễu Tử Hưu trong lòng đa đa thiểu thiểu vẫn là có một chút vui sướng. Tuy rằng hắn không quá nguyện ý mười sáu tuổi đón dâu. Chính là, cha nói tên Tiểu Hổ cùng tuổi hắn đã đương chức cha… Thật sự là thái quái! Hắn cảm giác không đúng chỗ, rồi lại nói không nên lời, rốt cuộc là không đúng chỗ nào, nghĩ nhiều hơn chỉ sợ lại sẽ khiến cho đau đầu, đành phải gác lại một bên, chuyên tâm chạy đi!

Phụ tử hắn, một trước một sau dọc theo sơn đao gập ghềnh đi xuống dưới, thẳng đến nhật ngã về tây, mới đến trấn trên. Nửa năm chưa từng rời núi, từ sau khi lành bệnh, tổng cộng mới hạ sơn hai lần, Liễu Tử Hưu nhìn đám người lui tới, tâm tình nhất thời kích động. Tuy rằng lúc này trên đường cũng chẳng có bao nhiêu người…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top