Chương 401- 402

"Tôi hơi hiểu ra rồi." Trên đường đến Tướng Quân Lĩnh, Triệu Ngọc nói cho Miêu Anh nghe về quan điểm của mình: "Trong kinh Phật chắc chắn có manh mối liên quan đến tượng Phật bằng vàng. Đám trộm mộ vẫn luôn tìm kiếm chúng. Chẳng hạn như địa điểm chính xác giấu tượng Phật, hoặc phương pháp mở cánh cửa, hoặc làm thế nào để phá giải cơ quan mai phục bên trong."

"Thôi đi! Anh xem phim nhiều quá rồi à? Kho báu quốc gia sao?" Miêu Anh phản đối: "Ngoại trừ địa điểm là có khả năng, những cái khác chỉ là lời nói vô căn cứ. Anh nhìn đi, trong ngọn núi này thậm chí còn chẳng có đường đi cho đàng hoàng, vị Thái thú kia còn mang theo cả mười hai tượng Phật, nào còn năng lực gì để mà xây dựng chỗ giấu với cơ quan mai phục chứ?"

"Ông ta chỉ là một Thái thú nho nhỏ, không phải Đế vương hay tướng lĩnh, vốn không có thực lực đó!" Miêu Anh nói: "Với lại, ông ta còn lo lắng bí mật về tượng Phật bằng vàng bị tiết lộ, căn bản không thể mang theo quá nhiều người. Theo tôi thấy, bọn họ chỉ tìm một nơi bí mật, chôn giấu đống tượng đó một cách qua loa mà thôi!"

"Cũng có lý, nhưng trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả!" Triệu Ngọc đưa ra ý kiến khác: "Lúc đó thiên hạ đang đại loạn, thực lực của vị Thái thú nắm giữ binh quyền này sẽ không nhỏ hơn Vương hầu gì đâu. Cũng có thể trước đó ông ta đã xây dựng sẵn một căn phòng bí mật để giấu tượng Phật, sau đó... giết người diệt khẩu... Xoẹt xoẹt. Trên phim truyền hình đều là như vậy cả!"

"Thôi đi, coi phim cho lắm vào!" Miêu Anh lại nói: "Theo như bản đồ, cả dãy Tướng Quân Lĩnh này dài 8 cây số. Hai đầu Nam Bắc đều có vực sâu. Chúng ta không biết kho báu giấu ở trên núi hay là dưới đáy vực, phạm vi quá lớn!"

"Đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng!" Triệu Ngọc lạc quan nói: "Đến đó rồi, có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch mới. Nếu chúng ta có thể tìm được bia đá hoặc địa danh nào đó, có lẽ chúng ta sẽ thu hẹp lại được phạm vi!"

"Ừm..." Miêu Anh cũng lờ mờ hiểu ra: "Ba chữ 'Tướng Quân Lĩnh' này chỉ xuất hiện bên trong một bộ kinh, mà đám trộm mộ lại lục tìm nhiều kinh văn như vậy. Nói cách khác, bọn chúng còn có đầu mối mới trong những quyển kinh khác. Chỉ cần đi theo manh mối bên trong những quyển kinh này thì sẽ tìm được tượng Phật... Thế nhưng..."

"Đúng vậy!" Triệu Ngọc lo lắng nói: "Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng. Đám trộm mộ đó đến sớm hơn chúng ta ít nhất 5 ngày, mà trong tay bọn chúng còn nắm giữ manh mối rõ ràng nữa. Cho nên... bây giờ, khả năng tượng Phật đã bị đánh cắp là rất lớn!"

"Hoàn toàn chính xác!" Miêu Anh đồng ý, nhưng vẫn không nhận thua: "Có điều, dù kết cục như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng mới được. Như anh đã nói, cho dù chỉ tìm được tung tích của đám trộm mộ thôi, cũng xem như có thu hoạch rồi!"

"Đúng!" Triệu Ngọc vỗ vai Miêu Anh.

Hai người củng cố lòng tin, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Vài giờ trôi qua, khi bọn họ sắp đến gần Tướng Quân Lĩnh thì rốt cuộc mưa đã tí tách rơi xuống đất. Cũng may hai người có mang theo áo mưa tiện lợi nên không lo lắng bị nước mưa làm ướt.

Thế nhưng nhiệt độ trong rừng xuống rất thấp, cả hai đều cảm thấy hơi rét lạnh.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Miêu Anh đột nhiên vang lên, là tin nhắn do Trương Diệu Huy gửi đến.

Thật không ngờ, tin nhắn này đã được gửi đến 2 tiếng trước đó, mà bây giờ cô mới nhận được.

Trong tin, Trương Diệu Huy bảo rằng anh ta định gọi cho Triệu Ngọc và Miêu Anh, nhưng điện thoại không liên lạc được nên phải gửi tin nhắn.

Anh ta nói với Miêu Anh rằng qua một cuộc điều tra bí mật, bọn họ đã phát hiện được tung tích của chiếc máy bay trực thăng dân dụng, đồng thời cũng lấy được tọa độ chính xác.

Thì ra, chiếc máy bay duy nhất lên núi đúng là do người của Phó Kiếm Tinh thuê.

Phó Kiếm Tinh và năm nhân viên điều tra khác từ Phân cục Mạt Dương lái máy bay vào thẳng trong núi. Trước mắt, máy bay đã quay về nhưng mấy người bọn họ vẫn còn ở lại nơi đây.

Rõ ràng bọn họ ở lại là vì đám trộm mộ và tượng Phật bằng vàng.

Miêu Anh kiểm tra tọa độ mà Trương Diệu Huy gửi đến, không ngờ lại nằm ngay trong khu vực Tướng Quân Lĩnh.

Chỉ khác một điều là bọn họ tiến vào Tướng Quân Lĩnh từ phía Tây, còn hai người Triệu Ngọc thì từ phía Đông.

Tọa độ mà Trương Diệu Huy gửi chính là vị trí nơi máy bay trực thăng hạ cánh.

Xem ra đám người Phó Kiếm Tinh đã đến sớm hơn Triệu Ngọc và Miêu Anh một bước, bây giờ không thể nào đoán được hướng đi của bọn họ nữa rồi.

Tách tách...

Núi sâu, rừng già, mưa dầm... Tình huống này chẳng khác nào tâm trạng của hai người Triệu Ngọc.

Hai người họ không ai biết rằng trong chuyến đi đến Tướng Quân Lĩnh này liệu có phát hiện được gì hay không?

Bởi vì quẻ Càn mở ra không đúng lúc, Triệu Ngọc lại càng lo lắng hơn cả Miêu Anh.

Hắn không biết trận mưa trong núi lần này có thật sự dẫn đến trận thiên tai nào không nữa?

May mà trời mưa nhưng cũng không tính là lớn, chỉ là mây đen giăng đầy trên bầu trời khiến cho quá trình đi không được thuận lợi cho lắm.

Hai người họ đội mưa tiến lên, chân đạp trên bùn, đi đường vô cùng vất vả.

Cuối cùng, sau khi bọn họ băng qua một ngọn núi thấp thì rốt cuộc cũng đặt chân lên lối vào Tướng Quân Lĩnh.

Tướng Quân Lĩnh cao chừng trăm mét, đồi núi trập trùng trông hệt như một con rồng đang ngủ say trong cơn mưa.

Hai người Triệu Ngọc tránh mưa trong một hang động, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi đến một khe núi không biết tên ở phía Nam Tướng Quân Lĩnh.

Ở dưới đáy khe núi này chính là nhánh sông Tần Thủy. Do cơn mưa mà nước suối vốn chảy róc rách trước đó giờ đã chảy xiết thật mạnh.

Miêu Anh xác nhận lại một chút. Bây giờ, bọn họ đã tiến vào khu vực mà các vị chuyên gia gặp phải cơn lũ lúc trước. Do lúc đó dòng lũ ập tới quá đột ngột nên bọn họ không thể nhớ được vị trí cụ thể, chỉ có thể đưa ra một khu vực đại khái mà thôi.

Điều mà hai người Triệu Ngọc cần làm hiện nay chính là cố gắng tìm kiếm ở vùng thượng du, xem có thể tìm được thứ gì hay không?

Đương nhiên, để đề phòng lũ lụt phát sinh, hai người vẫn đi cách dòng nước khá xa, cực kỳ cẩn thận.

Đi mãi đi mãi...

Cho đến khoảng hơn 5 giờ chiều, bọn họ cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì đáng nói. Không có dấu chân, không thấy bóng dáng, thậm chí một con thú nào đó cũng không có nốt, tựa như bọn họ đã tiến vào thế giới nguyên thủy lúc Trái Đất vừa được hình thành vậy.

Đi suốt cả một chặng đường dài như vậy, cả hai đều đã mệt mỏi vô cùng, đành phải tìm một nơi tránh gió an toàn để dựng trại nghỉ ngơi.

Ban đầu, bọn họ có thể đến chỗ có nham thạch chắn gió để đốt một đống lửa, nhưng vì lý do an toàn, hai người đã không làm như vậy.

Bởi vì mưa rơi lác đác bên ngoài, sau khi dựng lều xong, Miêu Anh cũng không chặn Triệu Ngọc ở ngoài cửa nữa mà cho phép hắn vào trong lều cùng mình.

Nhưng cô lại rất bất ngờ khi thấy hắn vẫn đứng ở cửa lều suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng cũng không tiến vào mà lại bước đến một tảng đá khô ráo bên cạnh, lấy túi ngủ ra.

"Đội trưởng Miêu, tôi thấy tôi vẫn nên canh gác cho cô thì hơn! Cô ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Mặc dù Triệu Ngọc nói rất chân thành, nhưng Miêu Anh cho rằng hắn đang giận dỗi cô, nên không thèm để ý đến hắn nữa.

Thật không ngờ, mãi cho đến nửa đêm, khi cô tỉnh lại mới biết Triệu Ngọc vẫn còn đang ở bên ngoài!

Mưa vẫn đang rơi, Triệu Ngọc dùng túi ngủ bọc lấy cơ thể của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong rừng. Lẽ nào hắn sợ xuất hiện sự cố gì?

Nhưng trong khu rừng kia chỉ có một màu đen kịt, chẳng thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi lộp độp trên lá.

Chậc chậc...

Lý nào lại như vậy?

Triệu Ngọc sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi, rốt cuộc thì hệ thống muốn làm cái gì vậy?

Bây giờ đã là nửa đêm, tại sao âm thanh hoàn tất lại không vang lên, mà kỳ ngộ mới cũng chẳng xảy ra? Rốt cuộc... chuyện này là thế nào?

Chẳng lẽ quẻ Càn có nghĩa là không có việc gì?

Có khả năng này sao?

Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng độ cảnh giác của Triệu Ngọc đã nâng lên mức cao nhất.

Sau khi trải qua đủ loại sự việc, hắn đã hiểu sâu sắc rằng kỳ ngộ sẽ đến vào lúc lơ đãng nhất và thường rất đột ngột.

Mặc dù bây giờ thoạt nhìn mọi chuyện đều rất yên ổn, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại có cảm giác như giông bão sắp đến.

"Triệu Ngọc, anh điên rồi sao?" Lúc này, Miêu Anh cầm đèn pin rọi ra. Cô ngồi trong lều nói vọng ra ngoài: "Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, anh muốn chết cóng à? Mau vào trong đi!"

Nghe tiếng Miêu Anh gọi, Triệu Ngọc bỗng rùng mình một cái.

Bấy giờ hắn mới phát hiện ra phần mặt lộ ra ngoài của mình sắp bị đông cứng, muốn mở miệng nói chuyện cũng khó.

Không được!

Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của hắn sẽ không chịu nổi. Vì vậy, hắn vội vàng cầm túi ngủ chui vào trong lều vải.

"Ai ui..."

Triệu Ngọc lạnh đến nỗi cả người run lập cập, hắn cầm túi ngủ đến bên cạnh Miêu Anh rồi lại chui vào trong túi.

"Anh đấy, bảo tôi làm sao mà nghĩ tốt cho anh?" Miêu Anh không rõ tình huống, lại còn oán trách Triệu Ngọc: "Đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện. Không cho anh vào, anh tìm mọi cách để vào. Bảo anh vào, anh lại không vào... Này..."

Triệu Ngọc không đợi Miêu Anh nói xong, vội vàng ôm túi ngủ của cô vào lòng như ôm con gấu bông, răng trên răng dưới không ngừng đánh lập cập, miệng lẩm bẩm: "Chết cóng tôi rồi, chết cóng tôi rồi..."

Mặc dù bị Triệu Ngọc ôm nhưng ít ra hắn cũng không có hành động gì quá phận, thế nên Miêu Anh cũng không thèm so đo với hắn.

Đợi đến khi Triệu Ngọc đã ổn trở lại, cơn buồn ngủ cũng dần ập tới. Cuối cùng, hắn cứ như vậy mà ôm Miêu Anh ngủ thiếp đi.

Hai người mơ mơ màng ngủ không biết bao lâu thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ vang, khiến cả hai choàng giấc tỉnh dậy.

Ầm ầm...

Tiếng nổ chấn động cả đất trời, thậm chí ngay cả lều vải cũng rung theo.

Hả!?

Triệu Ngọc giật mình, thoáng cái đã tỉnh hẳn!

Miêu Anh nằm trong lòng hắn cũng bật dậy, lao ra khỏi lều vải cùng một lúc với hắn.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Mặc dù bầu trời vẫn âm u như cũ, mưa vẫn không ngừng, nhưng tầm nhìn của hai người bọn họ đã xa hơn.

Ai ngờ, khi hai người vừa mới bước ra khỏi lều vải thì đột nhiên nghe được tiếng súng chát chúa phát ra từ khe núi!

Pằng--!

Đoàng--!

Những tiếng súng khác nhau vang lên có vẻ rất gấp gáp.

Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng trong không khí tĩnh lặng của núi rừng, nó lại quá rõ ràng.

Chẳng những làm cho mấy con chim sợ hãi bay lên, hơn nữa âm thanh cứ quanh quẩn mãi trong khe núi.

"Chuyện gì xảy ra vậy!?"

Miêu Anh giật mình kinh hoảng, mà Triệu Ngọc cũng không hiểu là có chuyện gì.

"Bên kia!"

Một giây sau, Triệu Ngọc nhận ra hướng tiếng súng truyền đến.

Khi nhìn sang, cả hai mới thấy được ở giữa dòng sông cách bọn họ khoảng một hai cây số đang dâng lên một luồng khói
đặc.

Rõ ràng khói đặc là do vụ nổ trước đó tạo nên.

"Triệu Ngọc! Đi!" Miêu Anh cầm dùi cui điện, ra hiệu cho Triệu Ngọc nhanh chóng đến xem.

Triệu Ngọc tất nhiên không dám chậm trễ.

Hai người một trước một sau chạy đến chỗ khói đặc đang bốc lên.

Khi bọn họ chạy được vài chục bước, tiếng súng đã ngừng lại, khu vực này lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Triệu Ngọc vốn định dùng kính viễn vọng quan sát một chút, tiếc là ở đằng trước có quá nhiều nhánh cây chắn ngang nên không thể nào nhìn thấy rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đó?

Trong lúc chạy, đầu óc Triệu Ngọc nhanh chóng chuyển động.

Ban đầu, hắn hoài nghi vụ nổ là do đám trộm mộ gây ra. Có khả năng bọn chúng phát hiện được nơi chôn giấu kho báu, nên đã dùng thuốc nổ để nổ cửa ra vào.

Thế nhưng, nếu vụ nổ đó là để tìm kho báu, vậy thì tiếng súng vang lên sau đó là sao?

Tiếng súng!?

Chẳng lẽ là đám người Phó Kiếm Tinh?

Bọn họ đang chiến đấu với đám trộm mộ?

Còn nữa, vụ nổ mạnh như vậy, chẳng lẽ... là quẻ Khôn?

Mang theo mối nghi ngờ ấy, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhanh chóng tăng tốc chạy đến nơi xảy ra vụ nổ.

Khi bụi mù bị thổi tung bay lên giữa không trung thì lập tức bị mưa lớn xua tan, xóa đi dấu vết.

Nhưng hai người Triệu Ngọc vẫn nhớ rõ vị trí, chạy không bao lâu đã đến gần.

Lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn thấy rõ ràng, nơi xảy ra vụ nổ là ở bờ sông, cách bọn họ khoảng 200- 300 mét.

Triệu Ngọc và Miêu Anh cẩn thận chạy dọc theo nhánh sông này, chậm rãi đến gần, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Ai ngờ, bên trong dòng suối lại nhô lên một thứ hết sức đáng sợ - một cánh tay cụt!!!

Vừa nhìn đã biết đó là cánh tay của người, trên đó còn dính một ống tay áo, hơn nữa còn đeo một cái đồng hồ!

Chắc là nó đã bị dòng nước cuốn trôi, sau đó mắc kẹt giữa một tảng đá, vừa lúc hai người Triệu Ngọc nhìn thấy!

Ối!?

Miêu Anh bị dọa đến nỗi giật bắn người, suýt thì hét lên.

Mà đối với Triệu Ngọc thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thảm trạng như vậy, mồ hôi lạnh ứa ra từ sống lưng.

Nói như vậy... vụ nổ vừa rồi không phải để nổ đồ, mà là... nổ người!?

"Ư... ư... ư..."

Bỗng nhiên, ở vị trí cách bọn họ khoảng mấy chục mét đằng trước vang lên tiếng rú thảm thiết. Âm thanh này khiến người ta chỉ nghe thôi cũng phải sợ hãi trong lòng.

"Này! Kiên nhẫn một chút, đừng khóc! Đừng kêu nữa!"

Lúc này lại có người hét lên, nhưng người kia vẫn rú lên không ngừng, kêu gào không ngừng: "Đạo trưởng cứu tôi, Đạo trưởng... Tôi không muốn chết.... A...."

"Bịt miệng lại, nhanh lên một chút!"

Lúc này lại vang lên giọng nói trầm thấp nặng nề của một người đàn ông, dường như là thủ lĩnh của đám người kia.

Gã dùng giọng điệu ra lệnh, quát to: "Tụi bay nhanh lên đi, xem có ai còn sống hay không? Mà lão già kia đâu rồi? Tìm cho kỹ, không được để ông ta bỏ chạy!"

Nghe tiếng quát dồn dập này, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến lên thêm mười mét, chẳng mấy chốc đã nghe được một giọng nói khác.

"Đạo trưởng, bọn họ là cảnh sát. Thế thì... phiền phức rồi!"

"Hình như vừa nãy có cái gì đó lao xuống, cũng không biết... còn cảnh sát nào nữa không... Đạo trưởng, chúng ta... mau đi thôi!

"Đúng vậy! Không bao lâu nữa, cái khe núi này sẽ toàn là cảnh sát đấy! Lần này phiền phức lớn rồi..."

"Đừng nói nữa, im mẹ hết cho tao!" Ngay lúc này, giọng nói âm trầm lúc trước vang lên lần nữa: "Ai mà muốn chết con mẹ nó ngay bây giờ, vậy thì bò ra đây hết cho tao!"

Kết quả, người này vừa quát, cả không gian lập tức yên tĩnh lại, thậm chí kẻ vừa nãy còn đang la hét gào khóc cũng không dám kêu nữa.

Nhân cơ hội này, hai người Triệu Ngọc cũng đã đến trước mặt.

Khi bọn họ vạch đám cỏ ra để nhìn cho rõ thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hồn.

Trước mặt họ là một chỗ nước cạn nằm ngay rìa sông. Rõ ràng là vụ nổ khi nãy xảy ra ở đây, vì tại rừng cây bên cạnh đã bị nổ thành một cái hố to!

Kinh khủng nhất là phía trên chỗ nước cạn còn vương vãi mấy thi thể người chết.

Những thi thể này đều bị cháy đen, máu thịt be bét không cách nào phân biệt. Thậm chí có người còn bị nổ chia năm xẻ bảy, vô cùng thê thảm.

Ngoài thi thể ra thì vẫn còn 5- 6 người còn sống, nhưng ai cũng bị thương, quần áo rách rưới, tuy nhiên không ảnh hưởng đến tính mạng.

Những người này, có người thì đang xử lý vết thương của mình, có người thì đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất.

Đứng chính giữa là một người đàn ông mặc áo khoác da, chân mang giày ủng, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người không cao. Lúc này, gã đang cầm một cây súng, kêu gào với mọi người: "Tao con mẹ nó muốn làm vậy à? Không phải đường nào thì cũng sẽ bị bắt sao? Không cho nổ lựu đạn, tất cả chúng ta đều xong đời!"

"Đạo trưởng, tôi không rõ, chúng ta đã làm rất cẩn thận, tại sao vẫn bị bọn họ phát hiện?" Một người đàn ông tuổi tác hơi lớn cất tiếng: "Tại sao bọn họ lại có thể đuổi theo chúng ta đến đây? Ông hãy suy nghĩ kỹ lại đi, chắc chắn bọn họ đã nắm được thóp của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể ở đây thêm được nữa!"

"Hừ..." Người cột bím tóc được gọi là đạo trưởng cau mày, hình như không cam lòng.

"Đạo trưởng!" Lúc này, một người đàn ông trung niên xốc thi thể của một người thanh niên lên, nói: "Quỷ Đầu đã chết, không cứu được nữa!"

Triệu Ngọc quay sang nhìn, lúc này mới thấy rõ, Quỷ Đầu chính là người vừa mới rú lên thảm thiết khi nãy. Xem ra, bởi vì vết thương quá nặng mà gã đã đi làm bạn với quỷ rồi.

Lần này thì nguy to!

Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Từ lời nói của đám người này, có thể nhận ra những người bị nổ chết đều là cảnh sát!

Mà là cảnh sát thì không phải chính là đám người Phó Kiếm Tinh sao?

Phó Kiếm Tinh... chết rồi!?

Sao lại... như thế?

Không phải quá thảm rồi sao?

"Được rồi, giữ được rừng không sợ không có củi đốt!" Không biết tại sao gã đạo trưởng lại thở dài, vung tay nói: "Xem ra, ta và tượng Phật bằng vàng không có duyên với nhau! Vậy thì đành trở về tu hành thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp!"

Cái gì!?

Vừa nghe đến mấy chữ "tượng Phật bằng vàng", Triệu Ngọc rốt cuộc đã xác định được đám người ác ôn trước mặt mình chính là đám trộm mộ đã xâm nhập vào mộ Thái thú Khâu Thành!

Chính bọn chúng cũng là người đã giết ông chuyên gia Đổng Phái Trác!

Cũng chính bọn chúng là người luôn tìm kiếm tượng Phật bằng vàng trong truyền thuyết!

Và cũng chính bọn chúng đã cho nổ mìn giết chết các đồng nghiệp của Phân cục Mạt Dương, bao gồm luôn Phó Kiếm Tinh!

Đám người này... thật ghê tởm!

"Wow! Đạo trưởng, súng của cảnh sát lợi hại thật đấy! Cao cấp hơn súng của chúng ta rất nhiều!" Đột nhiên, một gã thanh niên trong đám trộm mộ nhặt một cây súng của một thi thể lên, vội vàng ra hiệu cho gã đạo trưởng đến xem.

"Mấy lão già kia đâu?" Đạo trưởng chẳng thèm để ý tới mà ra lệnh cho một người có thân hình cao lớn đang đứng cạnh rừng cây: "Không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho trót, giải quyết dứt điểm mọi chuyện ở chỗ này! Đại Ngưu, chuyện này giao cho mày đấy!"

Đạo trưởng vừa dứt lời, hai tên trộm mộ đã lôi hai người từ bụi cỏ bên cạnh Miêu Anh và Triệu Ngọc ra ngoài.

Hai người đó chẳng những bị trói gô, mà còn bị quấn băng dính trên miệng.

Triệu Ngọc và Miêu Anh tập trung nhìn, lập tức thấy khẩn trương, bởi vì hai người kia không phải ai khác mà chính là hai chuyên gia đã bị mất tích!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top