[FriENDs]

Quán nhậu nhỏ trong con hẻm Hongdae đã tồn tại hơn chục năm nay, với những chiếc bàn gỗ thấp, đèn vàng treo lửng, và mùi khói thịt nướng quện bia. Đó là nơi cả nhóm cấp 3 từng tụ tập gần như mỗi tuần — để ăn uống, cười đùa, hoặc chỉ đơn giản là giết thời gian trước kỳ thi. Thời gian trôi, quán vẫn thế, chỉ có con người là thay đổi.

Sunwoo đứng ngay trước cửa, tay vẫy đến mức như muốn rơi ra:
— "Nè! M, bên này nè! Nhanh coi, chậm chạp quá trời!"

M bước vào, tay đẩy nhẹ cánh cửa. Áo sơ mi oversize màu đen buông rũ, giày sneaker trắng, tóc cột cao gọn gàng. Bề ngoài là sự thản nhiên, nhưng tim trong lồng ngực lại đập nhanh hơn từng bước chân.
Và ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng, ánh mắt cô chạm vào anh.

A ngồi đó.

Bên cạnh Hyun và Minji, trước mặt là ly bia còn chưa động. Anh mặc áo phông trắng đơn giản, khoác chiếc áo jean xanh nhạt, mái tóc rối sau một đêm không ngủ. Vẫn dáng cao, vai rộng, khuôn mặt góc cạnh hơn xưa. Nhưng ánh mắt — khi bắt gặp M — thoáng sáng lên, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Trong một giây, tim cô hụt mất nhịp.
— "Chà, cuối cùng cũng đủ mặt rồi nha!" — Seona hét lên, phá tan cái im lặng ngắn ngủi vừa kịp dấy lên.

Mọi người cười ầm, nâng ly, tiếng "cạn chén" vang khắp bàn. Thịt nướng xèo xèo trên vỉ, khói bốc lên cay xè mắt, tiếng nói tiếng cười chen lẫn như thể sáu năm không hề tồn tại.

Hyun hô hố:
— "Ê, A, mày nhớ hồi bị phạt chạy vòng sân trường vì cúp học không? Hahaha, mặt mày lúc đó như muốn khóc tới nơi. Hay cái lần cả đám trốn phụ huynh đi cắm trại qua đêm rồi không dám về nhà...Hais mới đó đã chơi với nhau được hơn 10 năm rồi sao"

A khẽ cười, trầm thấp:
— "Sao quên được."

Sunwoo lập tức chỉ tay:
— "Do thằng Hyun bày ra đó chứ ai."
— "Mày hại nó mà tụi tao cũng bị liên lụy luôn đó!" — Minji chen vào, rồi cả bàn lại rộ lên cười.

M cũng bật cười, nhưng nụ cười gượng gạo. 

— " Hơn 10 năm rồi sao. Nhanh nhỉ?"

— " 10 năm chơi chung mà hơn phân nửa thời gian mày với thằng A yêu nhau rồi còn gì" - Hyun lớn tiếng nói với giọng đã thấm say.

Không khí cả bàn liền đông cứng. Seona liền gắp ngay một miếng gà lớn nhét vào miệng Hyun.
— "Thôi ăn rồi nín cái họng cha lại đi cha"

Ánh mắt A vô tình dừng lại, cô lập tức cúi xuống, nhấc ly bia, nuốt trôi cái nghẹn ngào trong cổ họng. Sunwoo quan sát, im lặng nhiều hơn thường lệ. Anh thấy rõ những ánh nhìn len lén qua lại giữa hai người, rồi lại vụt đi như chưa từng có. Cuộc trò chuyện xoay quanh những chủ đề quen thuộc: ai đang làm gì, ai sắp cưới, ai vừa chia tay. Càng về khuya, bàn nhậu càng náo nhiệt, nhưng trong tiếng cười ồn ào, hai ánh mắt vẫn không ngừng chạm nhau trong những khoảng khắc vụn vỡ, lấp lánh rồi lại tắt.

Giữa lúc ấy, Minji — má đỏ bừng vì men say — đột nhiên chống cằm, giọng lè nhè:
— "A à... A với bạn gái tính khi nào cưới?"

Câu hỏi như một mũi kim nhỏ chọc vào không khí. Bàn nhậu lập tức tĩnh lặng nửa nhịp.
A hơi khựng, tay đặt ly bia xuống. Một khoảng dừng ngắn ngủi, rồi anh mỉm cười:

— "Ừ. Bọn tao bên nhau cũng được một thời gian, chắc sẽ sớm thôi"

Tiếng "Ối trời ơi!" vang lên từ Seona, tay vỗ bàn rầm rầm:
— "Vậy thì phải cho tụi này sớm uống rượu mừng chứ nhỉ?"

Hyun lướt nhẹ qua ánh mắt của M rồi chợt nặng giọng nói:
— "Yêu ai thì cũng phải để tâm đến người ta đấy nhé!"

Sunwoo lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói đó, liền xua tay:
— "Ấy trời ơi nó yêu ai mà lại chẳng cưng như trứng haha Hyun mày cứ làm gì căng thế"

Cả bàn lại cười phá lên. Nhưng trong tiếng cười ấy, nụ cười M tắt lịm. Đôi tay cô dưới gầm bàn siết chặt chiếc ly đến trắng cả ngón.

— "Nghĩ được như thế là ổn rồi nhỉ?" — Giọng cô vang lên, nhỏ, như gió thoảng.

A ngẩng đầu rồi vẫn khẽ gật:
— "Ừ. Ổn rồi."

Khoảnh khắc đó chỉ mình họ nghe được, trong khi xung quanh, tiếng cụng ly lại rộn ràng.
Minji, Hyun, Seona đồng loạt nhìn M rồi lại thở dài:

— "M, giữ sức khoẻ, tao biết mày tham công tiếc việc, cứ mãi đâm đầu vào công việc sáng đêm nhưng nhớ giữ cái mạng lại còn chơi tiếp với tụi này. Nếu không gặp nhau mỗi tuần với nghe tin mày hay ăn nhậu với Sunwoo chắc tao cứ phải thấp thỏm không biết có phải vào bệnh viện thăm mày nữa không đấy! " — Minji đã say, nói lớn tiếng.

— "M, em vào bệnh viện?" —  A ngờ vực lên tiếng
— "À, gì đâu mà, bệnh dạ dày ấy, lúc này lúc kia" — M rối rít phân bua rồi lại chèn vào "Tao đây là cứ yêu công việc nhất cuộc đời này thôi!"

Sunwoo vỗ mạnh vào lưng M rồi quơ quơ ly bia ngang tầm mắt
— "Tao là muốn uống bia cùng tri kỉ, không phải cái xác! Mày không biết đâu A, con này nó làm việc tới mức ngất ra giữa bàn ăn thế mà khi tỉnh dậy câu đầu tiên nó hỏi lại là "File đã save chưa? Laptop tao đâu?" xem có hâm không chứ?"

— "Đừng sống chỉ biết ôm mọi thứ vào thân mình! Chẳng khác gì như năm 17 tuổi " —  Giọng A mang theo chút thương xót nhưng cũng như lời răn đe.

Hyun khẽ nhíu mày rồi buông một câu lạnh tanh
— "Đấy sợ chưa M, mày bảo sợ mỗi A, giờ nó la đấy sợ chưa nghe lời đi! "

Sunwoo bỗng phá tan không khí:
– "Thôi, thôi, ướt át quá rồi. Nào, cạn ly vì Seoul nhé! Vì tuổi trẻ tụi mình vẫn chưa chịu già!"

Cả đám bạn lại ồn ào. Nhưng trong những tiếng cười chen nhau, giữa tiếng cụng ly lách cách, vẫn có một khoảng lặng chỉ dành riêng cho hai người. Một khoảng lặng như sợi dây vô hình, buộc chặt họ vào nhau thêm một lần nữa. Đêm muộn. Hongdae vẫn còn ồn ào, nhưng con hẻm nhỏ dẫn ra ga tàu điện lại vắng lặng.

M kéo khóa áo nỉ, bước ra ngoài cùng nhóm bạn. Ai cũng cười nói rôm rả say quắc cần câu, chen chúc nhau vào chiếc taxi rồi í ới hẹn gặp nhau tiếp vào hôm sau. M đứng yên đó, hai tay đút vào túi áo khoác, miệng khẽ cười

– "Lắm chuyện thật đấy, về cẩn thận!"

Bất giác, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng:
– "Để anh đưa em về."

M khựng lại.
– "Không cần đâu. Em về một mình quen rồi."

A nhướn mày, nửa cười nửa nghiêm túc:
– "Anh đâu hỏi em có quen không. Đi thôi!"

Con hẻm nhỏ dẫn ra ga tàu điện đã vắng người. Đèn đường hắt ánh vàng nhạt lên mặt đường loang loáng nước mưa sớm. Gió đêm Seoul thôi nhẹ qua gương mặt đang đỏ ửng của M, môi cô cứ vô thức mím chặt lại, không khí vẫn còn mang theo mùi rượu, mùi khói thịt còn vương vất từ quán nhậu. M bước chậm hơn thường ngày, nghe tiếng bước chân của A theo sát phía sau. Cảm giác lạ lẫm, vừa quen vừa xa, như thể đang trở lại những ngày sau giờ học cả nhóm cùng nhau đi về, nhưng giờ chỉ còn hai người.

A im lặng, tay đút sâu vào túi quần áo jean. Một lát sau, anh mới cất giọng:
— "Hồi nãy... em có vẻ mệt. Bệnh dạ dày vẫn còn nặng à?"

M quay sang nhìn
— "Bệnh cũ rồi mà, cứ thế thôi, em khoẻ lắm! Ăn uống cứ gọi là một ngày 10 cử đấy nhé!"

— "Lại khéo giả vờ." — Anh chợt cười lớn, rồi thêm vào. — "Lần nào em đau, mặt cũng trắng bệch y như hồi lớp 12. Nhìn phát là biết."

M cười khẽ, nhưng trong lòng lại nghèn nghẹn. Cô né ánh mắt anh, khẽ đáp:
— "Ổn mà. Em quen rồi."

— "Đừng nói cái gì cũng quen." — Giọng A thấp xuống, gần như một lời trách móc dịu dàng. — "Quen đau thì có gì hay đâu."

Hai người sải bước song song. Con đường vắng, chỉ có tiếng gió rít qua mái tôn. Một lúc lâu, A bất chợt đưa tay ra, giữ nhẹ lấy cổ tay M khi cô định băng qua đường.

— "Cẩn thận dùm tôi đi bà nhỏ ơi. Tay chân lúc nào cũng lóng ngóng, em đi tới đâu là té tới đó đó M"

— "Em lớn rồi A! Em đi đứng bình thường! Tay chân lành lặn đây này" — M chợt gắt giọng, nửa đùa nửa thật. — "Cái gì cũng muốn quản."

A nhếch môi cười, nhưng mắt lại tối đi:
— "Không phải quản. Chỉ là... không muốn lại nhìn thấy em ngã thêm lần nào nữa."

Gió ngày càng lớn, thổi tung mái tóc xoăn của M, cô vừa đi tay vừa mân mê mái tóc rối rắm, hơi men đã dần thấm vào từng hành động, lâu lâu cô lại cứ quơ tay quơ chân kể mấy câu chuyện không đầu đuôi cho A nghe rồi lại hỏi

— "Ngộ thật đó nha A, anh cứ như biến thành người khác ấy. Em thấy lạ lắm, kiểu... kiểu như đang nói chuyện với tảng đá ấy, ừ, tảng đá biết gật đầu! Bạn gì mà chán chết à trời ơi!" — A nhấn mạnh chữ bạn một cách vô thức

— "Anh vẫn nghe em nói mà M, cuộc sống em thú vị đó chứ, bảo sao lại bảo yêu công việc nhất" — A nhẹ nhàng nói

M đứng sững lại bên vệ đường, bỗng dưng chân cứ vô thức đá vào gốc cây rồi làu bàu

— "Hừ, yêu công việc, nhưng ghét sếp! Cái tên sếp khốn khiếp đó arrgggg arrggg" — Vừa nói cô cứ vô thức dùng chân giậm mạnh xuống nền đá rồi hàng lông mày vô thức nhíu lại.

A nhìn cô, rồi bật cười. Cái kiểu bốc đồng trẻ con ấy, cái cách cô vừa ghét vừa thương, vừa than vừa lao vào làm việc — vẫn y như ngày đầu anh gặp. Trong khoảnh khắc ấy, A chợt nhận ra, giữa đêm gió thổi lồng lộng, có lẽ điều anh thấy "thú vị" không phải là công việc của cô... mà chính là con người M — rối ren, ồn ào, nhưng kỳ lạ thay, lại khiến anh chẳng thể rời mắt.

Họ lại đi, không nói thêm gì. Những ánh đèn neon xa xa dần mờ, thay vào đó là con đường dốc dẫn lên khu căn hộ cũ của cô. Gió đêm lùa qua khoảng trống giữa hai người. M vẫn còn bực dọc, nhưng khi nhìn sang, bắt gặp ánh mắt đang kiềm cười của A, cô lại thấy buồn cười chính mình.

— "Anh cười gì? Em nghiêm túc đó! Chuyện công việc của em thật sự bực bội mà" — cô lườm, tay khoanh trước ngực.

A nhún vai, giọng trầm, đều:
—"Anh chỉ đang nghĩ... chắc sếp em cũng khổ lắm."

—"Khổ? Ủa, anh bênh hắn hả?" — cô tròn mắt, giọng cao vút.

—"Không bênh. Nhưng nhìn em nổi nóng thế này, anh đoán ai làm việc với em chắc cũng phải có sức chịu đựng phi thường."

M há miệng, định phản bác, rồi lại phì cười:
—"Ờ, công nhận, chắc cũng đúng chút xíu."

Đến trước cửa căn hộ, A vẫn đứng đó nhìn M. Cô liền bật cười 

— "Đứng đây làm gì nữa? Muốn vào nhà ăn miếng bánh uống miếng trà nữa à? Về đi chứ!" 

A khoanh tay dựa vào phía đối diện cửa, nheo mắt nhìn M rồi nhoẻn miệng cười, giọng nói lại có chút châm chọc


— "Ý kiến cũng không tồi, chủ nhà có lòng, khách sẽ có dạ!" 

M trố mắt nhìn anh rồi lại im lặng đứng trước cửa mà không chịu nhập mật khẩu nhà vào. 

— "Mai em định nghỉ không? Anh thấy em say lắm rồi"

— "Không đâu, ngủ một giấc là khoẻ, anh đi về đi mà". Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng M, cô thật sự rất muốn nhào đến đấm vào cái gương mặt điển trai phía đối diện kia rồi thét lên rằng đừng có làm cái giọng điệu quan tâm tôi nữa. 

Họ đứng đó, chỉ cách nhau một sải tay, nhưng khoảng cách lại xa hơn cả sáu năm.

A muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ gật, rồi quay đi.
– "Ngủ ngon, M."

– "Ừ. Ngủ ngon, A."

Cánh cửa khép lại. M vào nhà, vẫn như thói quen cũ, ngồi thụp xuống sofa, với tay bật chiếc đèn nhỏ lên, ánh sáng vàng nhạt nhanh chóng len lỏi và bao trùm cả khoảng không bé xíu, rồi cô lại đưa mắt lên nhìn tấm hình polaroid kia... Nhận ra rằng, hai đứa trẻ ấy đã không còn nữa, đã khác, hay cũng đã thật sự chưa từng hiểu được nhau, hệt như cảm giác bây giờ. 

Ngoài cửa, A vẫn đứng thêm vài giây, ánh đèn từ căn hộ nhỏ hắt ra mờ mờ. Anh móc điện thoại ra, lướt qua hàng loạt tin nhắn chưa trả lời từ người con gái bên kia bán cầu. Tin cuối cùng viết:

– "Hey A, công việc ở Seoul thế nào rồi, anh giải quyết tới đâu rồi thế? Chắc anh vẫn còn mệt sau chuyến bay dài nhỉ? Nhà cửa ở đây em vẫn take care tốt, anh thu xếp việc rồi về sớm nhé! Miss ya <3 "

A gõ vài chữ 

– "Anh ổn, hôm nay gặp vài người bạn, hơi vui quá lại quên nhắn em. Anh cũng nhớ em đấy!" 

A bỏ điện thoại vào túi, chợt thở một hơi thật dài rồi thầm nghĩ mình là một kẻ tồi tệ, vì anh cảm nhận được, lòng anh đang thật sự dao động. 



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top