15
Trong không gian xe nhỏ hẹp, hàng trên còn có hai quần chúng đang vểnh tai lên hóng chuyện.
Tuy rằng có tiếng nhạc dân ca nhẹ nhàng, Lý Quân Nhuệ nói chuyện cũng rất nhỏ, nhưng không chắc không bị người khác nghe được. Mạnh Tử Nghĩa không nhịn được nữa, dùng sức véo mạnh vào mạn sườn dưới cánh tay cậu: "Cái nào cũng không cần!"
Trong nháy mắt trở về khi còn nhỏ.
Lúc Lý Quân Nhuệ mới mười một mười hai cũng rất lì lợm, suốt ngày ầm ĩ khiến Mạnh Tử Nghĩa khó chịu. Khi đó dùng lời nói để răn đe cũng không được, thế là cô nghĩ ra biện pháp này.
Cậu đau đến nỗi nước mắt ứa ra, đáng thương nhìn Mạnh Tử Nghĩa: "Em chỉ muốn cái dây buộc tóc quả dâu tây thôi mà..."
Nói một nửa, đột nhiên dừng lại.
Lý Quân Nhuệ xắn ống tay áo lên, nhìn dấu vết bị véo đỏ, cẩn thận sờ lên.
Đúng là dâu tây nhỏ tươi mới ướt át...
Vừa ngẩng đầu lên, giật mình nhìn Mạnh Tử Nghĩa đã bị cậu dồn đến cửa xe bên kia. Ánh mắt nhuốm đầy lửa giận, chóp mũi trắng nõn, môi đỏ khẽ nhếch lên, hương thơm ngọt ngào trên người thoang thoảng xâm chiếm mọi giác quan của cậu.
Vệt đỏ bất giác thay đổi, mặt Lý Quân Nhuệ không khống chế được nóng lên. Cậu mím môi ho nhẹ, cố gắng không cho mình nóng lên, cậu quay đầu đi, chủ động ngồi lùi ra ngoài, bàn tay áp lên cửa kính lạnh lẽo để giảm bớt nhiệt độ.
Nhưng vành tai nóng lên thì không giấu được, tự nhiên trở thành một hình ảnh đẹp đẽ.
Đến khi xuống xe, Lý Quân Nhuệ cởi sợi dây buộc tóc hình con thỏ trên túi xuống, không cho phép Mạnh Tử Nghĩa từ chối rồi nhét vào tay cô, thấp giọng nói: "Đây là em mua cho chị, chị cứ nhận lấy đi."
Mạnh Tử Nghĩa không kịp từ chối, Lý Quân Nhuệ xoa tai rồi nhanh chân chạy đi, dây buộc tóc hình quả dâu nhỏ trên cổ tay lắc lư, dưới đèn đường rất dễ thấy, cô lại nhìn con thỏ bụ bẫm trong lòng bàn tay, đưa ra ngón tay gảy gảy đám lông xù, thật ra cũng rất đáng yêu.
Phần quay trò chơi đối kháng đã hoàn thành, sau khi năm nhóm khách mời đến chỗ ở, làm quen với môi trường và các trò chơi khi mặc đồ ngủ.
Phòng của mọi người tuy khác nhau một trời một vực, nhưng trên thực tế cách nhau cũng không xa, đều ở trong cùng một khu vực.
Lý Quân Nhuệ và Lương Thầm đi vào biệt thự, quá trình quay chụp tham quan hưởng thụ đã kết thúc, mọi người lập tức thay đổi hình tượng trong trạng thái thoải mái như đang ở nhà mà các fan chị em thích nhất.
Đội của Mạnh Tử Nghĩa đã thống nhất chuẩn bị xong áo ngủ, thiết lập nhân vật của ba người trong nhóm nhạc khác nhau nên kiểu dáng áo ngủ cũng vô cùng khác biệt. Bộ của Lý Quân Nhuệ màu trắng sữa, phía trên còn có mấy miếng bơ nhỏ, nếu so sánh thì Lương Thầm nghiêm túc hơn một chút, áo ngủ màu xám có in hình cây thông.
Lương Thầm thay xong quần áo, theo bản năng nhìn về phía Lý Quân Nhuệ, càng cảm thấy bản thân không bằng, tinh thần sa sút, ngồi một bên nhìn camera vây quanh Lý Quân Nhuệ, ngón tay không tự chủ được siết chặt lại.
Viên Mạnh vừa mới thu xếp ổn thỏa cho Dung Thụy xong lại tới giám sát hai người bọn họ, vừa vào cửa đã thấy Lương Thầm ngồi một mình, anh ta hỏi: "Sao cậu không qua đó?"
Lương Thầm lắc đầu: "Tôi chờ thêm một lát."
Nói xong hình như cậu ta nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Viên Mạnh như đang nói chuyện phiếm: "Anh Viên, chuyện của Trần Từ, Quân Nhuệ sẽ bị vạ lây chứ? Tôi và cậu ta cùng một nhóm, tôi sợ..."
"Vạ lây cái gì? Quân Nhuệ đã làm gì? Không phải đơn giản chỉ là chơi trò chơi rồi thắng thôi à?" Viên Mạnh hơi khó chịu nhìn cậu ta, bảo đảm trăm phần trăm: "Chúng ta làm việc quang minh chính đại, không làm bất cứ việc xấu gì, bản thân Trần Từ có vấn đề để, bị người ta bóc phốt nên mới chia tay, trách ai được?"
Viên Mạnh gõ đầu cậu ta một cái: "Nhóc con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, ghi hình chương trình cho tốt, đạo diễn rất chú ý tới nhóm của các cậu, cậu phải nắm bắt cơ hội, thể hiện mình cho thật tốt."
Lương Thầm cụp mắt xuống, không phải đạo diễn chú ý nhóm này mà chỉ chú ý đến một mình Lý Quân Nhuệ thôi.
Cậu ta mím môi, ngồi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía của Mạnh Tử Nghĩa đang vội vàng đi ngang qua rồi lại vô thức lén nhìn sang Lý Quân Nhuệ. Cậu ta lên tiếng ngăn Mạnh Tử Nghĩa lại: "... Chị Tử Nghĩa, em muốn buộc tóc quả táo, chị thấy có được không?"
Đầu quả táo là kiểu tóc lấy tóc trên trán và đỉnh đầu buộc thành một búi tóc dựng lên trời.
Trước kia có rất nhiều nam minh tinh để tỏ vẻ dễ thương nên đã làm như vậy, được người hâm mộ phản ứng rất nhiệt tình.
Mạnh Tử Nghĩa vén tóc trên trán của cậu ta lên, nhìn thử một chút rồi gật đầu cười: "Được, cảm giác rất mới mẻ, nhất định rất được mọi người yêu thích."
Ánh mắt Lương Thầm sáng lên, khuôn mặt ửng đỏ.
Mạnh Tử Nghĩa tìm đồng nghiệp mượn lược và dây thun tới, buộc xong cho cậu ta lại kéo lỏng phần tóc xung quanh ra để tự nhiên hơn. Sau khi buộc xong, cô nhìn qua hai bên rồi hài lòng gật đầu: "Đẹp lắm, để đạo diễn nhìn thử đi."
Lương Thầm ngẩng đầu phấn khởi, vừa hay chạm vào ánh mắt thản nhiên của Lý Quân Nhuệ. Ánh mắt cậu như chỉ là vô tình lướt qua nhưng thực tế giống như kim băng nhìn vào mái tóc cậu ta vừa được Mạnh Tử Nghĩa chạm qua.
Cậu ta cố không để ý tới, tự nhiên bước đến cạnh đạo diễn, nở một nụ cười khoe kiểu tóc mới dễ thương. Đạo diễn thấy xong thì rất sững sờ, đột nhiên mặt mày hớn hở, vỗ một cái lớn tiếng gọi Mạnh Tử Nghĩa lại: "Stylist tới đây một chút! Làm cho Lý Quân Nhuệ kiểu tóc giống vậy đi! Kiểu này rất đáng yêu, nhất định sẽ được yêu thích."
Lý Quân Nhuệ cũng kêu lên một tiếng: "Buộc tóc..."
Mạnh Tử Nghĩa bất đắc dĩ lại gần cậu: "Em cũng muốn góp vui?"
Lý Quân Nhuệ cười tủm tỉm, ngây thơ vô tội, ánh mắt liếc nhìn Lương Thầm vừa cố tình trêu chọc Mạnh Tử Nghĩa trước mặt cậu, mềm giọng nói: "Đạo diễn yêu cầu."
Mạnh Tử Nghĩa buộc tóc trên trán cậu lên, lúc đang chuẩn bị lấy dây thun buộc lên thì cậu đã nhanh chóng thuận theo tay cô, cầm lấy tóc mình: "Em tự buộc."
Nói rồi cậu kéo một dây buộc tóc hình quả dâu nhỏ từ cổ tay ra, buộc hai ba vòng, sau đó vẫn không quên để hai quả dâu nhỏ đặt ngay ngắn ở chính giữa ở bím tóc.
Áo ngủ màu sữa, đầu quả táo dâu tây, cả khuôn mặt lộ ra ngoài, đôi mắt sáng long lanh khẽ chớp, hoàn toàn không có chỗ nào không hài hòa, đáng yêu chết mất, Mạnh Tử Nghĩa chỉ có thể đỡ trán than thở.
Cô thà rằng cậu cứ là một anh Nhuệ lạnh lùng!
Lý Quân Nhuệ vuốt bím tóc đắc ý, mãi đến khi đi ngủ cũng không chịu cởi ra.
Camera đưa lên cao, ngắm chuẩn vào chiếc giường lớn mềm mại, cậu kéo chăn, quay cảnh đang chìm vào giấc ngủ ngon, ánh đèn dần tối, bóng đêm mờ ảo, quả dâu tây nhỏ ở trên đỉnh đầu cậu cùng chung chăn gối với cậu.
Đây là thứ Tử Nghĩa thường xuyên dùng, trên đó có hơi thở cô.
Hiện giờ buộc trên đầu cậu, nằm ngủ cùng cậu, làm tròn lên thì cũng nghĩa là..
Trong đầu Lý Quân Nhuệ đầy những suy nghĩ đáng xấu hổ, hai mắt cậu từ từ nhắm lại, vô cùng thỏa mãn. Nhớ lại cảm giác khi cô chạm mình, trên người cô rất ngọt, hôn lên đầu ngón tay cô, không thể cứu vãn được nữa.
Khi nhịp tim trở nên hỗn loạn.
"Tách" một tiếng, công tắc mở lên lần nữa, ánh đèn sáng lên.
Nhóm quay phim kết thúc công việc, nhân viên công tác ngoài cửa đi lại hỗn loạn, Viên Mạnh dẫn theo Dung Thụy cũng vừa mới chụp hình xong đi tới, đập bàn hét to: "Đừng giả vờ ngủ nữa! Mới có mấy giờ, dậy đi! Tất cả thức dậy học bù cho tôi!"
Lý Quân Nhuệ vùi mặt vào gối, ấn một cái rất đau vào phía bên trong của cánh tay, để lại một hình quả dâu tây.
Ui, đau.
Đau cũng tốt, đau cho tỉnh, đỡ phải nằm mơ giữa ban ngày.
Buổi tối chín giờ bốn mươi phút, ba thành viên của nhóm nhạc thay thành quần áo hằng ngày, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, ngồi thành một hàng trước bàn. Viên Mạnh cầm theo cây thước không biết lấy từ đâu ra, đi qua đi lại phía sau bọn họ, ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên đeo kính, nghiêm túc nói: "Các cậu mở sách đến trang ba mươi."
Bắt đầu từ chương trình giải trí thứ hai, giải trí Tinh Hỏa đã tìm một gia sư riêng cho nhóm nhạc, tận dụng tất cả thời gian rảnh rỗi để học bù vì sợ các cậu trượt đại học.
Hôm nay bổ túc môn Ngữ văn và chính trị, thầy giáo ban đầu được mời có việc xin nghỉ, giáo viên này mới tới thay. Trong lòng giáo viên này rất khó chịu với những học sinh không học hành đàng hoàng, tham gia vào giới giải trí. Giọng điệu nói chuyện cứng ngắc, đánh giá theo cảm tính rằng chỉ số thông minh của bọn họ đều rất đáng lo.
Chưa đến hai mươi phút, Dung Thụy đã nằm bò ra bàn: "Thưa thầy, đề này thầy đã giảng vài lần rồi, có thể đổi đề khác không?"
Mắt thầy giáo trợn to sau lớp mắt kính, ông đột nhiên đứng dậy, thở hồng hộc bước nhanh đến bên cạnh Viên Mạnh: "Đám học sinh các cậu sao lại thế này, không hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo sao, tùy tiện đưa ra ý kiến với giáo viên, như thế tôi dạy kiểu gì?"
Dung Thụy ngẩn người, hỏi Lý Quân Nhuệ, "Anh, anh chịu được không?"
Khuôn mặt Lý Quân Nhuệ không cảm xúc, cậu chống cằm, vẻ mặt lạnh lùng: "Thầy nói việc thầy, tôi học việc tôi, tôi ôn tập chưa bao giờ cần người phụ đạo."
Dung Thụy chắp tay, bội phục không thôi.
Lý Quân Nhuệ hừ một tiếng: "Tự học không tốt sao? Đơn giản như vậy mà cũng phải tìm người về dạy?"
Dung Thụy gật đầu nói phải.
Đang nói, Mạnh Tử Nghĩa đi từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm mấy bộ quần áo bọn họ đã thay, chuẩn bị sắp xếp gấp gọn lại. Cô vừa mới xuất hiện, Lý Quân Nhuệ đang ở chế độ chờ giống như được cắm điện bất ngờ, lập tức thẳng lưng, lật sách soàn soạt.
Tử Nghĩa còn cách cậu năm mét, ba mét, một mét!
Khi cô sắp đi qua, Lý Quân Nhuệ cầm sách lên, đôi mắt đào hoa nhìn xuống, vô cùng dịu dàng mềm mại mở lời với cô: "Tử Nghĩa, chị có vội không?"
Mạnh Tử Nghĩa liếc cậu một cái: "Làm gì?"
Cậu cầm quyển sách lên, rất nghiêm túc chỉ lên những dòng chữ dày đặc trên đó, lòng hiếu học như muốn vắt hết ra ngoài: "Những đề này em không biết làm, trước kia thành tích ngữ văn của chị rất tốt, chị giảng cho em một chút đi!"
Dung Thụy che ngực, đập mạnh một cái "bịch" lên bàn.
Tự học? Không cần người phụ đạo? Còn lâu mới tin được cậu!
Đúng là Mạnh Tử Nghĩa rất giỏi Ngữ văn, lúc trước thi cử toàn đứng hạng nhất khối văn toàn trường, tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi nhưng thỉnh thoảng cô quản lý việc học của Lý Quân Nhuệ học. Cô nhìn đề thi thử đại học xong cũng không mất bình tĩnh, thực lực không giảm so với năm đó bao nhiêu.
Cô không có cách nào phản đối việc nghiêm túc ôn tập, cô đặt tạm quần áo sang một bên, cẩn thận nghiên cứu bài đọc trong sách, chưa tới ba phút sau đã có ý tưởng. Cô phân tích đơn giản cho Lý Quân Nhuệ, lật xem đáp án thì thấy đúng tám chín phần.
Viên Mạnh và thầy giáo bổ túc dần dần bị cô thu hút.
Sắc mặt của thầy giáo bổ túc càng thêm khó coi: "Tôi thấy các cậu hoàn toàn không cần giáo viên chính quy!"
Nói xong xách cặp, tức giận rời đi.
Mạnh Tử Nghĩa thực sự trở thành "cô giáo Mạnh Tỷ" một cách kỳ lạ, ngồi xuống lần lượt phân tích đề, cô nói gần một giờ, tâm tình Lý Quân Nhuệ trở nên phức tạp. Rõ ràng Tử Nghĩa là của một mình cậu vậy mà lại bị Dung Thụy và Lương Thầm hưởng ké.
Tức giận!
Gần mười một giờ, cuối cùng Mạnh Tử Nghĩa cũng bỏ sách xuống, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi. Cô lại nhặt quần áo lên đem xuống gara dưới tầng hầm, quần áo này đều do nhà tài trợ cung cấp, thời gian sử dụng có hạn, tối nay sẽ có đồng nghiệp mang vali quần áo đi, việc này không thể chậm trễ.
Lý Quân Nhuệ không biết thời gian lại nghiêm ngặt như vậy, hối hận vì lúc trước đã làm lỡ thời gian của cô, cậu đứng lên đi theo sau: "Em đi cùng với chị."
Mạnh Tử Nghĩa nhất quyết từ chối: "Bây giờ vẫn chưa muộn, các đoàn đội đều ở gần đây, không ít người còn ở bên ngoài, em đừng ra ngoài đi lung tung."
Viên Mạnh nghe thấy, đến gần xua tay: "Quân Nhuệ, cậu ngoan ngoãn ở lại đây đi, đúng lúc tôi cũng phải ra xe lấy đồ, tôi sẽ đi cùng với cô giáo Mạnh Tỷ tới gara, anh Viên của cậu đi cùng, cậu yên tâm rồi chứ?"
Lý Quân Nhuệ nói không hề do dự: "Không yên tâm."
Viên Mạnh tức giận muốn đánh cậu: "Nể mặt tôi chút được không? Cậu đi ra ngoài chỉ gây thêm phiền phức cho cô Mạnh Tỷ thôi!"
Nói xong anh ta làm động tác tay, ra hiệu mời Mạnh Tử Nghĩa: "Chúng ta đi thôi."
Lý Quân Nhuệ xụ mặt, cậu biết Viên Mạnh nói không sai, cậu đứng lại ở cửa nhìn theo hình bóng của Mạnh Tử Nghĩa từ từ biến mất ở chỗ rẽ.
Hầm gara có diện tích rất lớn, cho cả khu này dùng chung, cách biệt thự chỉ khoảng ba đến năm phút đi bộ. Lúc gần đến nơi, điện thoại của Viên Mạnh đổ chuông, thấy là sếp của giải trí Tinh Hỏa gọi tới, anh ta sợ hãi vội vàng nghe máy, ra hiệu bảo Mạnh Tử Nghĩa chờ anh ta một lát.
Đợi gần mười phút.
Thấy đã gần mười một giờ rưỡi, Mạnh Tử Nghĩa sốt ruột không chờ được nữa, cô chỉ về phía gara với Viên Mạnh rồi quyết định đi xuống trước.
Cô đi thêm một đoạn, phía trước chính là cửa vào gara, hôm nay để thuận tiện cho các đoàn đội trong tổ chương trình, cửa cuốn không đóng lại, ai cũng có thể ra vào.
Mạnh Tử Nghĩa nhấc cao mấy bộ quần áo đang cầm trong ngực lên, đi dọc xuống theo đoạn đường dốc, ánh sáng dần mờ đi. Cô đột nhiên cảm thấy người mình lạnh đi, cảm giác không thoải mái khi bị người khác theo dõi, giống như con rắn đang trườn theo sống lưng cô lên trên.
Trong ga-ra rất yên tĩnh, khoảng thời gian này, gần như không có chiếc xe nào ra vào.
Sau khi công việc quay chụp của đêm nay kết thúc, tổ tiết mục sắp xếp cho tất cả các nhân viên công tác phía sau hậu trường liên hoan, Mạnh Tử Nghĩa cảm thấy công việc còn thừa không nhiều, một mình cô là có thể làm xong, mà lại có hai đồng nghiệp cần rời đi trong đêm, đem những quần áo trong tay cô đi, cũng không thể để họ đói bụng lên máy bay được.
Cô dứt khoát sắp xếp cho nhóm nhân viên trang điểm đi tham gia liên hoan hết, một mình ở lại thu dọn hiện trường, lại không nghĩ rằng sẽ muộn như vậy mới ra ngoài.
Mạnh Tử Nghĩa đứng tại đường dốc bên trên nhà để xe, hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, cảnh giác quay đầu lại, sau lưng trống rỗng, cũng không có gì khác thường.
Thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được âm thanh nhỏ vụn lúc Viên Mạnh gọi điện thoại.
Cô ôm chặt quần áo, tăng thêm cảm giác an toàn một chút, tiếp tục chờ Viên Mạnh một hồi, anh ta vẫn không có tới như cũ, nhìn lại đồng hồ, đồng nghiệp ăn cơm đã sắp trở về, trước khi các cô ấy xuất phát, cô nhất định phải đóng gói xong toàn bộ đồ vật trong tay, mà túi mua hàng cùng hộp, đều để ở trong xe.
Mạnh Tử Nghĩa tự an ủi bản thân một lát, bỏ qua những suy nghĩ linh tinh, lớn gan bước nhanh đi xuống, không gian trong ga-ra rất lớn, vì để cho người dân sống trong các tòa nhà khác đỗ xe, giống như là cửa hàng vậy, phân ra rất nhiều khu theo trật tự chữ cái, ở giữa thì có vách tường ngăn cách, giống như là mê cung.
Trong tầm mắt nhìn thấy, các chiếc xe gần như là đã đỗ đầy, song song tỉ lệ với nhau, cô chạy chậm tìm theo số hiệu của chỗ đậu, kiếm chiếc xe việt dã của phòng làm việc, chạy qua mấy lần mới tìm được vị trí chính xác, mồ hôi ra đầy đầu.
Mở cái rương phía sau cốp xe ra, bên trong đúng như dự đoán, sạch sẽ mà vật dụng lại đầy đủ, Mạnh Tử Nghĩa rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu trải quần áo ra, từng loại xếp vào hộp đóng gói, dần dần tiến vào trạng thái làm việc.
Khi âm thanh kì lạ phát ra là lúc đang sắp xếp lại bộ quần áo cuối cùng.
Giống như tiếng đế giày kéo dài lê thê trên mặt đất.
Ban đầu Mạnh Tử Nghĩa tưởng rằng là âm thanh của túi mua hàng, rất nhanh phát hiện không đúng, cái cảm giác làn da ớn lạnh lại lần nữa mãnh liệt dâng lên, lập tức da đầu cô tê rần, còi báo động trong lòng vang lớn, không có tùy tiện quay đầu lại, mà là nhanh chóng đóng kín cái hộp, giả bộ như không có phát hiện gì.
Nhịp tim của cô đập ầm ầm, âm thầm liếc nhìn ra phía sau, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn tới gần, không có thời gian tìm kiếm vũ khí phòng thân tốt hơn, trực tiếp nhấc bình chữa cháy cỡ nhỏ ở không xa bên cạnh lên, nhanh chóng kéo khóa kéo của cái rương xuống, cũng không quay đầu lại trực tiếp chạy lên trước, chuẩn bị kéo ra chỗ ngồi phía sau cửa xe, chui vào khóa kín.
Đây đã là phương án nhanh nhất và an toàn nhất mà trong đầu cô có thể nghĩ đến trong lúc khẩn cấp này.
Nhưng tay vừa đụng vào cửa xe, bóng người phía sau bỗng nhiên tăng tốc, mang theo mùi rượu nồng nặc lao thẳng tới, Mạnh Tử Nghĩa cắn chặt răng, lần nữa xác định chắc chắn không phải người lương thiện, cô nâng lên bình chữa cháy, mạnh mẽ quay đầu, hung hăng trực tiếp đập lên người phía sau.
Người này mặc dù say, nhưng động tác nhanh nhẹn, giống như là sớm đã đoán được, vừa nghiêng đầu trốn tránh, dùng cánh tay ngăn lại, cười ha ha: "Mạnh Tử Nghĩa, mấy tháng không gặp, cô lại đẹp lên."
Thần kinh của Mạnh Tử Nghĩa sắp vỡ, cô còn tưởng là ai! Thì ra là tên biến thái này!
Tên đàn ông cặn bã cực phẩm là người đại diện của Trần Từ, mấy tháng trước từ lần hợp tác kia, sớm tại lúc Hà Vãn bắt đầu hợp tác với Trần Từ, người đại diện này lấy lý do dáng người của cô đẹp mắt, muốn đưa cô ra mắt đóng phim làm đại minh tinh, lấy loại mồi nhử vừa tục vừa nát này, năm lần bảy lượt ám chỉ sau lưng quấy rối cô.
Cô vô cùng ghê tởm buồn nôn, dứt khoát từ bỏ lần hợp tác đấy, làm theo quy định của phòng làm việc, tình nguyện bỏ qua số lớn tiền thưởng, tiếp nhận xử phạt, và buộc phải rời khỏi giữa chừng.
Cô không nói tỉ mỉ cho bất cứ ai, chỉ uyển chuyển nhắc nhở cho Hà Vãn, đoàn đội của Trần Từ không tốt lắm, tốt nhất là bớt tiếp xúc, coi như việc này chấm dứt như vậy, nếu coi như có gặp lại trong chương trình cũng có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta lại dám theo đuôi đến ngăn cô lại!
Cảm giác khó chịu khi bị nhìn trộm ở trước cửa nhà để xe, khẳng định là anh ta không đau được!
Mạnh Tử Nghĩa liều mạng giật lại bình chữa cháy bị anh ta giữ lại, nhằm mặt anh ta mà đánh, đẩy ra một chút khe hở, luống cuống tay chân sờ đến điện thoại trong túi, vội vàng mở khóa, nhưng mồ hôi trên tay quá nhiều, khóa vân tay chậm chạp không thể phân biệt được.
Cái người đại diện này cao gần một mét tám, rất đô con, cơ bắp đầy người, bị bình cứu hỏa đánh trúng cằm, đau nhức kịch liệt đã làm tiêu hao hết chút kiên nhẫn sau cùng, bàn tay to của anh ta vồ đến, một bàn tay kéo lấy bình chữa cháy, bình chữa cháy rơi xuống đất vang lên một tiếng trầm đục, lăn ra thật xa, anh ta tiến lên bắt lấy bả vai của Mạnh Tử Nghĩa, cô lớn tiếng la lên hy vọng có người chú ý.
Anh ta vừa nấc rượu, vừa hừ cười: "Hô cái gì mà hô, vừa rồi tao đã kiểm tra khắp nơi cả rồi, cơ bản là không có ai, lần trước thái độ của tao tốt, mày không chịu, lần này thì lúc đầu tao cũng không có ý định động tới mày, ai kêu Trần Từ xảy ra chuyện."
Hắn càng nói càng táo bạo, cả người mượn rượu chơi điên: "Bố mày từ xế chiều chịu giày vò đến bây giờ, khắp nơi chuẩn bị liên hệ các quan hệ xã hội, xin xỏ cho anh ta! Mà cũng không dùng được gì hết!"
Mạnh Tử Nghĩa rốt cuộc cũng mở được khóa điện thoại, ngón tay cái run rẩy tìm đến số điện thoại để gọi, ngay lúc này người đại diện lại bắt lấy cô, kéo cô đến cửa cầu thang cách đấy không xa, sức lực của anh ta quá lớn, điện thoại của Mạnh Tử Nghĩa lập tức tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất, dừng giao diện gọi điện thoại, cơ bản còn chưa kịp ấn xuống.
"Mày định gọi điện thoại cho ai?"
Anh ta trợn tròn mắt, vẻ mặt hung ác hoàn toàn lộ ra, sức lực trên tay càng nặng, "Bố mày muốn chơi đứa đàn bà còn khó khăn như thế à? Mấy người đàn bà trong giới này không phải có suy nghĩ muốn đào mỏ thì là cũng muốn leo lên, mẹ nó mày lại thích ngược lại! Mày xem thường bố mày đúng không?"
"Bố mày mang theo Trần Từ, thật vất vả mới hết khổ, tiền còn không có kiếm được mấy đồng, mấy cái chương trình trước hoàn toàn đen, tối nay muốn hạ hỏa thì thế nào? Tao cho mày biết, danh tiếng của anh ta xong rồi, nếu là mày thành thật một chút, ngày mai tao sẽ tuyết tàng anh ta, để mày ra mắt, để mày làm đại minh tinh!"
Mạnh Tử Nghĩa đẩy ra anh ta, chạy về phía sau, hai, ba bước lại bị bắt lại, giọng nói của cô khàn khàn, trong ga-ra toàn bộ chỉ có âm thanh vọng lại.
Cô liều mạng giãy dụa, mặt tái nhợt như tờ giấy, "Sáu, bảy đồng nghiệp của tôi đã hẹn gặp nhau ở đây, bọn họ lập tức tới ngay! Người xuống cùng tôi đang đứng gọi điện thoại ở cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tìm tôi! Bây giờ anh buông tôi ra! Tôi sẽ xem như chuyện này không có xảy ra!"
"Người nào, đâu có người nào đâu?"
Sắc mặt của anh ta vặn vẹo, "Dựa vào cái gì muốn tao buông ra? Tao uống rượu trở về đi qua bên ngoài cửa nhà để xe, vừa vặn trông thấy mày xuống dưới, hơn nửa đêm còn mặc váy lộ bắp chân, là chính mày đưa tới cửa!"
Hắn kéo lấy cánh tay của Mạnh Tử Nghĩa, kéo về phía trước.
Phía trước chính là cửa cầu thang.
Toàn bộ nhà để xe, cửa cầu thang kiểu này có gần hai mươi cái ở từng phương hướng, có thang bộ có thang máy, dẫn thẳng lên tầng trên của các tòa nhà cao tầng khác nhau,nếu như công trình hoàn thiện, khắp nơi sẽ có đèn chiếu sáng và có camera giám sát.
Nhưng khu vực cô đang đứng, cửa cầu thang lại là vừa mới hoàn thành, là giai đoạn hai của tòa nhà và chưa bàn giao công trình.
Đồng thời người vào ở tòa nhà nhiều, không thể vì chương trình mà ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của các cư dân, cho nên mới đặc biệt chia khu vực chưa chính thức hoàn thành này để cho đoàn làm chương trình đỗ xe tạm thời, không có camera giám sát, cũng là để giữ bí mật riêng tư cho các ngôi sao.
Bên trong cửa cầu thang một mảnh tối đen như mực, giống như cái lỗ đen có thể nuối hết người.
Mạnh Tử Nghĩa dùng hết sức lực vùng một cánh tay ra, lại đi nhặt điện thoại là không có khả năng, cô không từ bỏ mà liên tục hô to, tay lung tung sờ soạng xung quanh, hi vọng có thể tìm được đồ vật cứu mạng, cuối cùng trong lúc sờ soạng lung tung, sờ đến sau đầu có một vật nhỏ dài cứng rắn, nắm xuống xem, là vừa rồi lúc nói về các chủ đề, tiện tay dùng một cây bút chì để vấn tóc lên.
Cô đã sợ hãi đến cực hạn, nước mắt sinh lý đã ứa ra, nhưng trên tay vô cùng nghiêm túc, cắn chặt răng, dùng hết khả năng nắm chặt bút, coi như dao hung hăng đâm về phía cơ thể anh ta.
Đây là cây bút chì đã khoanh lại những điểm quan trọng cho Lý Quân Nhuệ.
Lúc đi ra cô còn nói chắc chắn với anh rằng không có nguy hiểm gì, không cần đón cô.
Cô nuốt vào trong hết tất cả nỗi sợ hãi điên cuồng và yếu đuối, mở to hai mắt, cực kỳ mạnh mẽ lui về phía sau, kéo dài thời gian, trước mắt đã mơ hồ, lỗ tai cũng không thể nghe được cái gì nữa, giống như có tiếng nổ ở khắp mọi nơi.
Mạnh Tử Nghĩa thậm chí không biết là mình đang chờ ai.
Nhưng luôn có ý thức nào luôn đâm vào đầu cô, không ngừng lặp lại, để cô kiên trì thanh tỉnh, sẽ có người tới cứu cô đi.
Chân đã gần như chạm vào ngưỡng cửa của cầu thang, bên trong một mảnh đen kịt, cô cố chấp bám chặt vào mép tường, lực kéo của người đàn ông càng lúc càng mạnh, ngón tay của cô trắng bệch, bất kể là như thế nào cũng không chịu buông ra.
Cô sắp chịu không nổi nữa.
Khi giới hạn sắp bị phá vỡ, sức mạnh đang kiềm chế cô đột nhiên buông lỏng.
Mạnh Tử Nghĩa đứng không vững, lung lay lảo đảo ngã tựa lên bức tường phía sau, không dám tin ngẩng đầu lên.
Người đàn ông bị một bàn tay nổi đầy gân xanh thô bạo bóp lấy yết hầu, ánh mắt lồi ra, há miệng luống cuống hoảng sợ, ngay sau đó bị một bộ quần áo trùm kín đầu, ống tay áo quấn quanh cổ như dây thừng, thô bạo cột chặt ở phía sau, anh ta phát ra tiếng kêu cực kỳ ngột ngạt, cuống quýt muốn xé rách thứ khiến cho anh ta hô hấp khó khăn trên mặt.
Một giây sau, cả người hắn bị một bàn chân đạp ngã xuống cửa cầu thang đen sì, rầm một tiếng ngã xuống đấy.
Mắt Mạnh Tử Nghĩa cũng không chớp lấy một cái, mặc cho nước mắt tích tụ chảy xuống, rốt cuộc thấy rõ ràng người xuất hiện trước mặt.
"Chờ em."
Trao cho cô, chỉ có câu nói khàn khàn đến mức gần như không nghe rõ được.
Cửa cầu thang nhẹ nhàng đóng lại, không đợi cô kịp phản ứng, ngay lập tức truyền ra những âm thanh đánh nhau khiến cho người khác rùng mình, âm thanh đấm đá lên thân thể, lời cầu xin tha thứ, sợ hãi thống khổ đều được che lại bên trong bộ quần áo, cho đến khi âm thanh hơi thở đã gần như không còn phát ra được nữa, chỉ còn lại người mạnh hơn đang đơn phương không ngừng không nghỉ lấy mạng.
Hai chân Mạnh Tử Nghĩa run lên, ý thức hoảng hốt từng sợi trở lại.
Muốn xảy ra chuyện...
Đã không có động tĩnh, ngay cả hô hấp đều không nghe thấy, nếu lại tiếp tục sẽ chết người.
Cô lo sợ không yên cầm lấy khóa của cánh cửa, ráng chống đỡ lấy chút sức lực sau cùng đẩy ra, không cần ánh sáng để nhìn, cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ quen thuộc nhất ở nơi đó.
Khoảng cách hai bước chân.
Cô gần như là ngã tới, bắt lấy quần áo ẩm ướt mồ hôi trên lưng của Lý Quân Nhuệ, giọng nói đứt quãng vỡ vụn, "Đủ, đủ rồi..."
Sớm ngay tại thời khắc Lý Quân Nhuệ trông thấy cô trở đi, anh đã hoàn toàn không còn lý trí nữa, cơ bản không thể dừng những suy nghĩ cực đoan khát máu lại được, mọi thứ đều bị thiêu thành tro bụi, chỉ muốn lấy mạng của người này, chém thành nghìn mảnh, chém mấy nghìn lần cũng không thể đổi lấy một chút xíu bình tĩnh nào của anh.
Người đàn ông bị trùm đầu gần như đã biến thành đống thịt chết.
Mạnh Tử Nghĩa thở hổn hển, không kéo được anh, nỗi sợ hãi càng lớn hơn lúc trước ập xuống, trong đầu cô trống không, ôm eo của Lý Quân Nhuệ, kêu khóc: "Được rồi, dừng lại."
Lý Quân Nhuệ đá một chân cuối cùng lên trên người anh ta, cả người giống như được vớt ra từ trong nước, bị cánh tay mảnh mai bên hông điều khiển, giống như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích.
Trong không gian đen nhánh, một chút xíu âm thanh thút thít cũng bị phóng đại vô hạn.
Rất nhỏ, rụt rè, nhẫn nại, lại rất thành công xoa nắn lấy anh, ép anh thành bụi, đốt thành tro, toàn bộ chăm chú bám vào trên người cô.
"Chị bảo em dừng lại!"
"Em muốn đánh chết anh ta sao? Đánh chết anh ta, em đi đền mạng sao?"
"Mạng của em... Mạng của em cũng không cần nữa sao?"
Miệng của Lý Quân Nhuệ mở lớn, thở gấp gáp, trong lồng ngực ầm ầm.
Cánh tay nóng rực của anh nâng lên, kéo nhẹ cánh tay của cô ra, quay người ôm chặt cả người cô vào trong lòng, run rẩy hấp thu hơi thở của cô, đôi môi run rẩy hôn lên tóc cô, hôn dọc theo từng li từng tí của sợi tóc, từng tiếng nấc trầm đục sâu trong yết hầu, nuốt, há miệng, vẫn không thể nói ra lời.
Chỉ có thể hôn cô từng cái từng cái.
Mạnh Tử Nghĩa ngã ngồi trong lòng anh, không thể làm gì được nữa.
Các loại suy nghĩ đáng sợ trộn lẫn với nhau, vẫn cắn răng hỏi anh, "Em, em, em không muốn sống nữa sao..."
"Muốn."
Môi của Lý Quân Nhuệ môi cọ qua tóc cô, chuyển qua cái trán đầy mồ hôi lạnh của cô, rốt cuộc cũng phát ra âm thanh.
"Em muốn."
Anh ôm lấy đầu của cô, hôn lên trán, run rẩy hôn lên mi tâm.
"Mạng của em còn hữu dụng, còn muốn bảo vệ chị."
"Từ nay về sau, một tấc cũng không rời bảo vệ chị."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top