3 - 4
Chương 3: Melissa
Xác định kế hoạch, Chu Minh Thụy lập tức cảm thấy kiên định. Sợ hãi, bối rối và bất an đã bị dẹp vào một xó.
Cho tới lúc này, hắn mới có tâm tư xem xét kỹ những mảnh vỡ ký ức mà Klein để lại.
Chu Minh Thuỵ đứng dậy theo thói quen, khoá van ống dẫn lại. Nhìn đèn treo tường từ từ tối đi rồi tắt phụp, hắn mới ngồi xuống, vừa vô ý thức vuốt ve ổ xoay làm từ đồng thau của khẩu súng vừa giơ tay đè lên thái dương, lẳng lặng "hồi tưởng" trong bóng tối bị nhuộm màu ửng đỏ hệt như một khán giả đang tập trung nhất trong rạp chiếu phim.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ viên đạn nên ký ức của Klein như mảnh thuỷ tinh vỡ vụn, không chỉ mất tính kết nối mà nhiều ký ức còn bị thiếu. Ví dụ như khẩu súng ổ xoay được chế tác tinh xảo này tới từ đâu? Là tự sát hay bị giết? Câu "Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta" trên trang bút ký kia rốt cuộc có ý gì? Hai ngày trước khi xảy ra chuyện liệu có tham dự chuyện gì kỳ quái không?
Không chỉ những ký ức cụ thể này đã vỡ thành mảnh nhỏ, bị khuyết thiếu, mà cho dù có biết nhiều tri thức như vậy thì với trạng thái hiện tại, Chu Minh Thuỵ tin rằng nếu Klein quay về đại học, sợ rằng sẽ không thể tốt nghiệp được. Cho dù thực tế là hắn mới tốt nghiệp được vài ngày, vả lại bản thân cũng không hề lơ là.
"Hai ngày sau phải tham gia phỏng vấn vào hệ lịch sử của đại học Tingen... Các trường đại học ở vương quốc Ruen này không có truyền thống giữ sinh viên đã tốt nghiệp ở lại làm giảng viên... Giáo sư sẽ cho một thư đề cử tới đại học Tingen và một lá khác cho đại học Backlund..."
...
Trong khi Chu Minh Thuỵ lặng lẽ "quan sát", mặt trăng đỏ bên ngoài cửa sổ dần di chuyển về phía tây, rồi lặn xuống. Cho tới khi ánh sáng xuất hiện từ phía đông, một màu vàng nhiễm sáng đường chân trời.
Lúc này, có tiếng động vang lên từ căn phòng bên cạnh. Rồi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần cửa.
"Melissa dậy rồi... Con bé đúng là luôn luôn đúng giờ." Chu Minh Thuỵ mỉm cười. Bị ảnh hưởng từ ký ức của Klein nên hắn cảm thấy Melissa là em gái ruột của mình.
Nhưng mà mình làm gì có em gái... Hắn tự giễu mình một câu.
Melissa không giống Benson và Klein, con bé không hoàn thành chương trình vỡ lòng ở trường Chủ Nhật của giáo hội nữ thần Đêm Tối. Lúc con bé đến tuổi đi học, vương quốc Ruen ban hành "Phương pháp giáo dục tiểu học", thành lập uỷ ban giáo dục cấp thấp, chuyên cung cấp ngân sách, tăng vốn đầu tư.
Nhưng ba năm đã qua, với tiền đề là hợp nhất không ít trường học của giáo hội, phần lớn trường công lập sơ cấp đã được thành lập, giữ vững nguyên tắc trung lập về tôn giáo, không dính líu tới sự phân tranh của ba giáo hội của chúa tể Bão Táp, nữ thần Đêm Tối và thần Hơi Nước và Máy Móc.
So với trường học Chủ Nhật chỉ mất một penny cho một tuần, học phí ba penny cho một tuần của trường học công lập sơ cấp có vẻ đắt. Nhưng ở trường Chủ Nhật thì một tuần chỉ học vào một ngày Chủ nhật duy nhất, còn trường công lập thì học sinh sẽ đi học sáu ngày trong tuần. Tính ra thì học phí thấp tới mức gần như là miễn phí.
Melissa khác với đám con gái khác, từ khi còn nhỏ con bé đã thích bánh răng, dây cót, ổ trục linh tinh. Con bé lập chí trở thành một kỹ sư máy hơi nước.
Bản thân đã trải qua vất vả do học không đủ, lại hiểu được tầm quan trọng của giáo dục, Benson ủng hộ giấc mơ của cô em gái hệt như việc anh ủng hộ Klein học đại học. Dù sao trường kỹ thuật Tingen chỉ được coi là giáo dục trung cấp, không phải cần phải tới trường học văn pháp hoặc trường công để tích luỹ nữa.
Tháng Bảy năm ngoái, lúc đó Melissa mười lăm tuổi, con bé đã thi đỗ kỳ thi đầu vào, trở thành một thành viên khoa Máy Hơi Nước và Cơ Khí của trường kỹ thuật Tingen. Học phí mỗi tuần cũng tăng lên tới chín penny.
Mà cùng lúc đó, công ty xuất nhập khẩu nơi Benson làm việc bị ảnh hưởng bởi thời cuộc ở phía lục địa Nam nên cho dù là lợi nhuận hay lượng công việc đều sụt giảm nghiêm trọng, không thể không cắt giảm đi một phần ba biên chế. Vì giữ việc, vì duy trì sinh kế, Benson đành phải nhận những công việc nặng nề hơn, phải thường xuyên tăng ca hoặc đi công tác ở những nơi có điều kiện tồi tàn. Giống như mấy ngày nay vậy.
Không phải là Klein không muốn đỡ đần cho anh trai mình, nhưng vốn thuộc tầng lớp bình dân nên khi thi vào từ một trường ngữ pháp bình thường lên đại học, hắn cảm thấy rất rõ sự thiếu sót của bản thân. Ví dụ như tiếng Fusark cổ, thứ ngôn ngữ cội nguồn của toàn bộ các quốc gia ở lục địa Bắc, với con cháu nhà quý tộc và đám học sinh nhà có tiền thì đó là những gì phải học từ bé, còn hắn phải tới khi lên đại học mới được tiếp xúc.
Những chuyện tương tự còn rất nhiều. Klein gần như bỏ hết sức lực, thường xuyên thức từ đêm tới sáng mới tạm coi là đuổi kịp kẻ khác, lấy thành tích trung bình mà tốt nghiệp.
Những ký ức liên qua tới anh trai và em gái toát lên trong đầu Chu Minh Thụy. Mãi đến khi tay nắm cửa chuyển động, cửa được mở ra, vang lên một tiếng kẹt, hắn mới tỉnh táo lại, nhớ ra rằng mình đang cầm một chiếc súng ổ xoay trong tay.
Đây chính là vật phẩm bị bán quản chế!
Sẽ khiến trẻ con sợ!
Còn cả miệng vết thương trên đầu mình nữa!
Thấy Melissa sắp đi ra, Chu Minh Thụy vừa tay đè huyệt thái dương, vừa cuống quít kéo ngăn bàn rồi quăng khẩu súng vào trong, vang lên một tiếng cộp.
"Gì thế?" Nghe được tiếng động, Melissa quay sang nhìn, ánh mắt nghi hoặc.
Con bé đang ở độ tuổi tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù không được ăn ngon khiến khuôn mặt hơi gầy gò và yếu ớt, nhưng làn da vẫn sáng mịn toát ra hơi thở của thiếu nữ.
Thấy cô em gái đang nhìn với ánh mắt dò xét, Chu Minh Thụy vờ trấn tĩnh, cầm lấy thứ ở gần tay mình nhất rồi thong dong đóng ngăn kéo lại để che đi sự tồn tại của khẩu súng kia, tay khác thì ấn lên huyệt thái dương. Cảm giác từ đầu ngón tay cho hắn biết miệng vết thương đã khép lại!
Hắn lấy một chiếu đồng hồ bỏ túi mà trắng bạc với hoa văn cành lá từ trong ngăn kéo, ấn nhẹ một cái phần chóp là phần nắp sẽ mở ra.
Chiếc đồng hồ này là kỷ vật đáng giá nhất trong số những gì mà người cha thượng sĩ lục quân hoàng gia để lại cho ba anh em, nhưng dù sao cũng là vật đã qua sử dụng nên mấy năm nay thường hay trục trặc. Cho dù đã tìm thợ đồng hồ sửa nhưng nó vẫn thế, điều này khiến Benson vốn thích mang nó theo để nâng thân phận mình lên liên tục bị xấu hổ, nên mới vứt nó ở nhà.
Không thể không nói, Melissa quả thực có thiên phú về phương diện máy móc. Sau khi học được lý thuyết xong, con bé bắt đầu mượn dùng các công cụ của trường học về nghịch chiếc đồng hồ bỏ túi này, gần đây còn tuyên bố là đã sửa được nó!
Chu Minh Thụy nhìn nắp đồng hồ bật lên, nhìn kim giây tạm ngừng, theo bản năng hắn xoay phần chóp định lên cót cho đồng hồ.
Nhưng hắn vặn vài vòng mà chẳng thấy tiếng dây cót kêu lên, kim giây vẫn ở nguyên chỗ cũ.
"Hình như lại hỏng rồi." Hắn nhìn sang phía em gái.
Melissa nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, bước tới gần rồi cầm lấy đồng hồ.
Con bé đứng im tại chỗ, đầu tiên là rút phần chóp của đồng hồ lên, rồi vặn vài vòng, thế là tiếng kim giây chuyển động tạch tạch vang lên.
Bình thường thì rút lên đâu phải để điều chỉnh thời gian... Chu Minh Thụy lập tức đờ mặt ra.
Cùng lúc đó, tiếng chuông truyền tới từ nhà thờ xa xa, liên tiếp sáu hồi, xa xăm và kỳ ảo.
Melissa vểnh tai nghe, sau đó lại kéo phần chóp lên một đoạn rồi tiếp tục vặn điều chỉnh thời gian.
"Được rồi." Con bé nói một câu cụt lủn và không cảm xúc, sau đó ấn phần chóp của chiếc đồng hồ xuống và trả lại cho Chu Minh Thuỵ.
Chu Minh Thụy cười lại với con bé một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Melissa nhìn ông anh trai của mình một cái thật kỹ, rồi quay người đi tới chỗ tủ quầy, lấy bàn chải và khăn mặt, sau đó mở cửa đi tới phòng tắm chung.
"Vẻ mặt vừa rồi của con bé sao cứ như kiểu ghét bỏ mà không thể làm gì được nhỉ. Ánh mắt kia là thương hại ông anh đầu óc có vấn đề?" Chu Minh Thụy lắc đầu, khẽ cười, sau đó đóng nắp đồng hồ lại, rồi lại ấn cho nó mở ra, vang lên những tiếng cạch cạch.
Cứ lặp đi lặp lại hành động đó, tư duy của hắn bắt đầu chuyển tới một vấn đề.
Trong tình huống không có ống giảm thanh, Klein tự sát, tạm thời coi là tự sát đi, động tĩnh sẽ không hề nhỏ, mà Melissa chỉ ở cách một bức tường lại không hề phát hiện.
Là con bé ngủ quá say? Hay là bản thân chuyện Klein tự sát hoàn toàn kỳ dị?
Cạch, mở ra, cạch, đóng lại... Melissa rửa mặt xong quay lại thì thấy ông anh mình đang không ngừng làm cái động tác không có chủ đích là đóng mở nắp đồng hồ bỏ túi.
Ánh mắt con bé lại nhiễm sự bất đắc dĩ, con bé cất tiếng nói ngọt ngào: "Klein, anh lấy hết số bánh mỳ còn lại ra đi. Hôm nay nhớ đi mua bánh mới, cả thịt và đậu Hà Lan nữa. Anh sắp tham gia phỏng vấn rồi, em sẽ hầm thịt dê đậu Hà Lan cho."
Khi nói, con bé kéo bếp lò từ trong góc ra, đốt số than còn lại, đun một bình nước ấm.
Trước khi nước sắp sôi, con bé mở ngăn kéo ở dưới cùng của tủ bát, lấy ra một lon đựng lá trà hàng xấu nhất với động tác như mang bảo bối ra, đổ chừng mười lá vào trong bình nước, coi đó làm nước trà chân chính.
Rót nước trà ra hai chén lớn, Melissa và Chu Minh Thụy uống nước trà, chia sẻ hai bánh mì lúa mạch đen với nhau.
Không lẫn vụn gỗ, không quá nhiều trấu cám, nhưng vẫn không thể ăn được... Ngay lúc này cơ thể Chu Minh Thụy khá suy yếu, bụng đói khát, đành dựa vào nước trà mà vừa oán vừa cố nốc miếng bánh mì kia.
Vài phút sau, Melissa ăn xong. Con bé bó phần tóc rủ xuống ngực lại, nhìn Chu Minh Thụy và nói: "Nhớ mua bánh mì mới, chỉ tám pound thôi. Trời nóng mua nhiều về thì hỏng mất. Còn cả thịt dê và đậu Hà Lan nữa. Nhớ ấy!"
Quả nhiên là thương ông anh mọt sách, có khi còn hơn... Chu Minh Thụy mỉm cười, gật đầu: "Ok."
Về một pound của vương quốc Ruen này, dựa theo trí nhớ của Klein, Chu Minh Thụy đối chiếu với trí nhớ của mình thì cho rằng nó gần bằng một cân mà hắn biết, cũng chính là 0,5 kg.
Melissa không nói gì thêm, đứng dậy thu dọn, gói gém chiếc bánh mì còn lại kia làm bữa trưa, đội chiếc mũ lụa cũ mà mẹ để lại, cầm túi xách có đựng sách vở bút biếc mà con bé tự may chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay không phải Chủ nhật, con bé phải đi học cả ngày.
Đi bộ từ nhà trọ này tới trường kỹ thuật Tingen mất chừng mười phút đồng hồ. Có xe ngựa công cộng, một penny cho một km, đi trong thành phố thì mất tối đa 4 penny, ngoại ô là 6 penny. Vì tiết kiệm nên Melissa luôn dậy sớm tự mình đi bộ.
Vừa mở cửa ra, con bé dừng lại, quay người nói: "Klein, anh đừng mua nhiều thịt dê với đậu Hà Lan. Có lẽ phải tới Chủ nhật Benson mới về được. Ừm, nhớ là chỉ cần tám pound bánh mì thôi đấy."
"Ok, ok." Chu Minh Thụy trả lời đầy bất đắc dĩ. Cùng lúc đó, hắn thầm lẩm nhẩm từ "Chủ Nhật" mấy lần trong lòng.
Ở lục địa Bắc, một năm cũng chia làm mười hai tháng, mỗi năm có 365 ngày, hoặc 366 ngày. Một tuần cũng chia làm bảy ngày.
Ở Trái Đất thì đây chính là thành quả của thiên văn học, làm cho Chu Minh Thụy hoài nghi rằng nơi này là thế giới song song với Trái Đất. Việc phân chia thời gian ở nơi này là do tôn giáo. Bởi vì lục địa Bắc có bảy vị thần linh chính thống: Mặt Trời Vĩnh Hằng, chúa tể Bão Táp, thần Tri Thức và Trí Tuệ, thần Đêm Tối, mẫu thần Đất Đai, thần Chiến Tranh và thần Hơi Nước và Máy Móc.
Nhìn cô em gái đóng cửa đi học, Chu Minh Thụy chợt thở dài, rồi tập trung tinh thần vào nghi thức đổi vận.
Xin lỗi, anh thực sự muốn về nhà...
*******************************
Chương 4: Bói toán
Chu Minh Thụy lại ngồi trở lại ghế dựa. Mãi cho tới tiếng chuông vang lên bảy tiếng liên tục từ nhà thờ đằng xa, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước tủ rồi lấy quần áo ra.
Áo gile màu đen cùng với áo vest cùng màu, chiếc quần hơi chật phần mắt cá chân cùng chiếc mũ phớt trên đầu tạo nên hơi thở của một người đàn ông trí thức nhàn nhạt, làm cho Chu Minh Thụy khi nhìn bản thân trong gương liền cảm thấy như đang xem một vở kịch nước Anh kể về chuyện ở thời Victoria.
"Mình đi mua đồ ăn chứ có phải đi phỏng vấn đâu, chỉ là chuẩn bị nguyên liệu cho nghi thức đổi vận thôi mà..." Hắn bỗng khẽ than, lắc đầu bật cười.
Klein ghi nhớ vụ phỏng vấn đến mức hoá thành bản năng của thân thể, nên khi bản thân mà không chú ý thì sẽ mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất và duy nhất này theo thói quen.
Chu Minh Thụy thở phù một tiếng, sau đó cởi áo vest, áo gile, thay bằng một chiếc áo khoác cũ màu nâu nhạt, cũng đổi chiếc mũ nỉ viền tròn cùng màu.
Sau khi mặc xong, hắn bước tới bên chiếc giường kia, nâng đệm lên, duỗi tay với tới một chỗ vỡ ở dưới đáy, sờ soạng một lúc rồi tìm được tường kép.
Khi hắn rụt tay lại, tay hắn đã cầm một cuộn tiền giấy, có khoảng bảy, tám tờ gì đó, mang màu sắc xanh sẫm.
Đây là số tiền tiết kiệm của Benson hiện tại, thậm chí là gồm cả phí sinh hoạt cho ba ngày. Trong đó chỉ có hai tờ năm Saule, còn lại đều là tờ một Saule.
Trong hệ thống tiền tệ của vương quốc Ruen, Saule nằm ở tầng thứ hai, bắt nguồn từ ngân tệ thời cổ. Một Saule tương đương với mười hai đồng penny, có cùng mệnh giá với năm lượng.
Cao nhất trong hệ thống tiền tệ là Kim bảng, cũng là một loại tiền giấy. Vốn dĩ vàng có thể dùng làm vật đảm bảo, cũng là để móc nối trực tiếp. Một Kim bảng tương đương với hai mươi Saule. Kim bảng có ba mệnh giá là một, năm và mười.
Chu Minh Thụy giở tờ tiền ra, ngửi thấy mùi mực in đặc thù rất nhạt.
Đây là mùi của tiền.
Có lẽ là do ảnh hưởng của ký ức của Klein, hoặc có lẽ là khát vọng tiền bạc chưa bao giờ thay đổi của bản thân, nên trong khoảnh khắc này Chu Minh Thụy cảm thấy mình yêu những tờ tiền này một cách sâu sắc.
Hãy nhìn đi, hoa văn của chúng mới đẹp đẽ làm sao, làm cho vị George đệ Tam để hai chòm râu dài, trông khá nghiêm túc cổ hủ cũng trở nên đáng yêu đến thế...
Nhìn đi, hình in chìm dưới ánh mặt trời cũng trở nên quyến rũ như thế, phần nhãn được thiết kế để chống làm giả đầy tỉ mỉ kia khiến nó hoàn toàn khác hẳn với những thứ giả mạo khác!
Sau mấy chục giây thưởng thức, Chu Minh Thuỵ rút hai tờ tiền một Saule, cuộn phần còn lại lại rồi nhét vào tường kép ở trong đệm.
Chu Minh Thụy vỗ vỗ mảnh vải ở gần chỗ rách, gấp hai tờ tiền giấy thật ngay ngắn rồi bỏ vào trong túi áo bên trái của chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cất riêng với mấy đồng penny trong túi quần.
Xong xuôi, hắn cất chìa khoá vào túi bên phải, cầm một túi giấy màu nâu sậm rồi bước nhanh tới phía cửa.
Cộp, cộp, cộp... Tiếng bước chân từ nhanh thành chậm, cuối cùng ngừng lại.
Chu Minh Thụy đứng bên cửa, lông mày đã nhíu lại không biết từ lúc nào.
Sự kiện Klein tự sát còn rất nhiều nghi hoặc, cứ đi ra ngoài như này liệu có gặp được "điều ngoài ý muốn" gì không?
Chu Minh Thụy lặng im suy nghĩ một lát, rồi quay lại bàn học, kéo ngăn kéo lấy khẩu súng ổ xoay sáng bóng màu đồng thau kia ra. Đây là vũ khí phòng thân duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, đồng thời cũng là thứ đủ mạnh!
Tuy hắn chưa luyện bắn súng bao giờ, nhưng chỉ cần giơ khẩu súng này ra thôi chắc cũng đủ để doạ kẻ khác rồi!
Vuốt phần ổ xoay kim loại lạnh lẽo, Chu Minh Thụy nhét khẩu súng vào chiếc túi nơi để tiền giấy, lòng bàn tay thì nắm chặt tờ tiền, còn ngón tay lại đè lên khẩu súng, che giấu một cách hoàn mỹ.
Cảm giác an toàn bỗng nảy sinh, khiến hắn, một kẻ "cái gì cũng biết đôi chút" chợt lo lắng: "Liệu có nhỡ tay bóp cò không?"
Những ý tưởng ùn ùn kéo tới, Chu Minh Thụy nhanh chóng tìm được biện pháp. Hắn rút khẩu súng ra, mở phần ổ xoay rồi xoay phần ổ đạn trống sau khi người kia "tự sát" tới vị trí chờ bắn, rồi đóng lại.
Như vậy thì dù có cướp cò thì cũng "bắn không ra"!
Lại đút súng vào trong túi, Chu Minh Thụy cứ đút tay trái vào túi tiền, không hề rút ra.
Hắn dùng tay phải đè mũ phớt, đẩy cửa vang ra tiếng kẹt, rồi đi ra ngoài.
Hành lang vào ban ngày mà vẫn u ám, ánh sáng có thể chiếu vào từ chiếc cửa sổ ở cuối hành lang là có hạn. Chu Minh Thụy bước nhanh xuống cầu thang, rời khỏi nhà trọ, thế mới cảm nhận được sự sáng sủa và ấm áp.
Lúc này tuy đã gần tháng Bảy, đã vào giữa hè, nhưng Tingen nằm ở phía bắc của vương quốc Ruen nên có đặc điểm khí hậu khá độc đáo, đó là nhiệt độ cao nhất của một năm cũng chưa tới mức 30 độ C của Trái Đất. Sáng sớm lại càng mát mẻ. Mà nhiều chỗ trên đường phố đầy nước bẩn tràn ra, vứt đầy rác rưởi.
Trong trí nhớ của Klein, nơi ở của những tầng lớp có thu nhập thấp này, cho dù có cống thoát nước thì cảnh tương tự là không hề hiếm thấy. Bởi vì nhiều người, bởi vì sinh hoạt.
"Đến nào đến nào, cá tươi thơm ngon đây!"
"Canh hàu vừa nóng lại vừa tươi, uống một bát buổi sáng là tỉnh táo cả ngày!"
"Cá mới lấy từ cảng đây, một con chỉ năm penny!"
"Bánh chà bông, canh lươn với bia nào!"
"Ốc biển, ốc biển, ốc biển đê!"
"Rau củ mới lấy từ nông trại ngoài thành đây, vừa tươi vừa rẻ!"
...
Tiếng rao bán rau củ, hoa quả và đồ ăn lưu động ồn ào khắp con phố, mời gọi những vị khách đang vội vã đi đường. Nơi này, thi thoảng lại có người dừng lại, cẩn thận mua hàng, có kẻ lại không kiên nhẫn vung tay vì hôm nay còn chưa có thông tin gì về công việc.
Chu Minh Thụy ngửi mùi tanh tưởi và mùi thơm đan xen trong không khí, tay trái cầm chặt báng súng, nắm chặt tiền giấy, tay phải thì đè thấp chiếc mũ nỉ viền tròn, thoáng xoay người rồi cúi đầu đi qua con phố lộn xộn và ồn ào này.
Nơi nhiều người ắt có trộm cắp. Hơn nữa khu phố này còn có không ít người dân nghèo làm công việc tạm thời đang sắp mất việc và lũ trẻ con đói khát bị người ta sai sử.
Một mạch bước đi, tới khi mật độ người xung quanh bình thường trở lại, Chu Minh Thụy mới ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu nhìn về phía đầu đường.
Nơi đó có một nhạc sĩ đàn phong cầm đang trình diễn. Giai điệu lúc thì du dương, lúc thì sôi động.
Bên cạnh anh ta là không ít những đứa trẻ mặc quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt vì không được ăn uống đầy đủ. Bọn chúng nghe âm nhạc, dựa theo nhịp điệu mà uốn éo cơ thể theo bản năng, tự mình sáng tạo ra điệu nhảy. Vẻ mặt bọn chúng đầy khoái hoạt, tựa như mình là một hoàng tử bé hay một thiên sứ nhỏ.
Một người phụ nữ với vẻ mặt chết lặng đi qua, làn váy cô bẩn, da thịt sạm đi. Đôi mắt cô dại ra, chỉ khi nhìn tới lũ trẻ con kia thì đôi mắt ấy mới loé lên ánh sáng, dường như cô thấy được mình của ba mươi năm về trước.
Chu Minh Thụy đi qua cô ta, rẽ vào một con phố khác, đứng trước tiệm bánh mì Slin.
Chủ tiệm bánh này là một bà cụ đã hơn bảy mươi tuổi, tên là Wendy Slin. Tóc bà đã bạc trắng hết cả, khuôn mặt luôn nở một nụ cười ôn hoà. Từ khi Klein có ký ức, bà đã bán bánh mì và bánh ngọt ở nơi này.
Ừm, bánh Tingen và bánh gato chanh mà bà nướng ăn rất ngon... Chu Minh Thụy nuốt ực một ngụm nước miếng, mỉm cười nói: "Bà Slin, cho 8 pound bánh mì mạch đen."
"Ồ, Klein nhỏ bé, Benson đâu rồi? Vẫn chưa về à?" Wendy cười tủm tỉm, hỏi.
"Mấy ngày nữa." Chu Minh Thụy trả lời hàm hồ.
Wendy vừa lấy bánh mì mạch đen vừa cảm thán: "Thằng bé đúng là chăm chỉ, sẽ lấy được cô vợ tốt."
Nói tới đây, bà nhếch khoé miệng tạo ra nụ cười có vẻ bướng bỉnh, nói: "Giờ thì tốt rồi. Cháu đã tốt nghiệp, hệ lịch sự của đại học Hoy chúng ta cơ mà. Ừm, cháu sẽ kiếm được tiền nhanh thôi, và đừng có ở lại cái nhà trọ bây giờ nữa, chí ít phải kiếm chỗ nào có được phòng tắm cho riêng mình ấy."
"Bà Slin, hôm nay trông bà hệt như một quý cô trẻ tuổi và hoạt bát vậy." Chu Minh Thụy chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Nếu Klein có thể phỏng vấn thuận lợi trở thành giảng viên của đại học Tingen, như vậy quả thực là kinh tế của cả gia đình sẽ leo lên bậc trung bình!
Trong những mảnh vỡ ký ức, hắn thậm chí còn ảo tưởng tới việc thuê một toà nhà của riêng mình ở khu ngoại ô. Tầng hai thì có năm căn phòng, hai phòng rửa mặt, một ban công lớn. Tầng dưới thì có hai phòng, một nhà ăn, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, kèm theo một tầng hầm nữa.
Đây không phải là hy vọng xa vời. Kể cả giảng viên thực tập ở đại học Tingen thì lương một tuần cũng đã được hai kim bảng, khi thành giảng viên chính thức thì sẽ là 3 kim bảng 10 Saule. Nên biết rằng Benson đi làm đã nhiều năm, lương một tuần mới được 1 bảng 10 Saule. Còn công nhân bình thường ở trong nhà máy thì thậm chí còn không đến 1 bảng hoặc hơn 1 bảng một chút. Mà một toà nhà riêng như vậy thì tiền thuê phải từ 19 Saule tới 1 bảng 18 Saule.
"Đây là sự khác biệt giữa thu nhập ba, bốn nghìn một tháng và mười bốn, mười lăm nghìn một tháng..." Chu Minh Thụy thầm nói một câu.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho tất cả đó là có thể thông qua phỏng vấn vào đại học Tingen hoặc đại học Backlund.
Về phần con đường khác, người không có gia thế không thể được đề cử trở thành nhân viên chính phủ, mà học lịch sử thì phạm vi tìm việc lại càng hẹp bởi các vị quý tộc, ngân hàng hoặc trùm công nghiệp không có nhiều nhu cầu tìm cố vấn riêng.
Nghĩ đến việc những tri thức mà Klein nắm được cũng trở thành "mảnh vỡ", không được hoàn chỉnh, Chu Minh Thụy cảm thấy rất xấu hổ và chột dạ trước sự chờ mong của bà Slin.
"Không, bà lúc nào mà chẳng trẻ như vậy." Wendy trả lời hóm hỉnh.
Lúc nói chuyện, bà cho mười sáu chiếc bánh mì mạch đen đã được ước lượng sẵn vào trong chiếc túi giấy lớn màu nâu sậm mà Chu Minh Thụy mang tới, chìa tay phải ra: "Chín penny."
Mỗi một chiếc bánh mì mạch đen nặng khoảng nửa pound, mà sai lệch là điều không thể né tránh.
"Chín penny, không phải hai ngày trước là 11 penny sao?" Chu Minh Thụy hỏi theo bản năng.
Mà tháng trước thì phải mất 15 penny.
"Cháu phải cảm ơn việc Dự luật Ngũ cốc đã bị huỷ bỏ, cảm ơn đám người biểu tình ấy." Wendy giang hai tay, cười nói.
Chu Minh Thụy gật đầu, cái hiểu cái không. Trí nhớ của hắn về chuyện này không được hoàn chỉnh, chỉ nhớ rõ điều cốt lõi của Dự luật Ngũ cốc là bảo vệ giá nông sản của quốc gia, khi giá cả tăng lên tới một mức nhất định thì không nhập lương thực của các nước ở phía nam như Finebot, Masik hay Renborg.
Vì sao người ta phải biểu tình phản đối dự luật này?
Chu Minh Thuỵ không nói gì thêm. Vì sợ rút cả khẩu súng lục ổ xoay ra, hắn chỉ có thể cẩn thận móc tiền giấy, lấy một tờ rồi đưa cho bà Slin.
Nhận được ba đồng penny tiền thừa, hắn nhét vào túi quần rồi ôm túi giấy đựng bánh đi tới chợ "Rau diếp và thịt" ở cách nơi này một con phố để mua thịt dê hầm đậu Hà Lan mà cô em gái đã dặn.
Nơi giao nhau giữa phố Chữ Thập Sắt và phố Hoa Thuỷ Tiên là một quảng trường thị chính. Rất nhiều lều trại được dựng lên ở nơi đây, có những tên hề ăn mặc kỳ quái buồn cười đang phát tờ rơi ở xung quanh.
"Tối ngày mai, biểu diễn xiếc?" Chu Minh Thụy liếc tờ rơi trong tay người khác, thì thào đọc nội dung sơ lược.
Melissa sẽ thích lắm đây. Không biết giá vé vào cửa như nào? Nghĩ thế, Chu Minh Thuỵ đi tới bên đó.
Hắn đang định hỏi một tên hề mặc bộ đồ đỏ vàng đan xen, bỗng một giọng nữ khàn khàn vang lên bên cạnh: "Muốn xem bói không?"
Chu Minh Thụy quay đầu lại nhìn theo bản năng thì thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, đội một chiếc mũ nhọn đang đứng cạnh một cái lều thấp bé. Mặt cô ta bôi những vệt màu đỏ và vàng, đôi mắt màu lam sậm sâu sắc.
"Không." Chu Minh Thụy lắc đầu trả lời. Hắn làm gì có tiền mà đi xem bói.
Người phụ nữ này cười nói: "Tôi bói bài Tarot chuẩn lắm."
"Tarot..." Chu Minh Thụy sửng sốt. Từ này nghe phát âm thì giống với bài Tarot ở Trái Đất vậy nhỉ!
Ở Trái Đất, bài Tarot chính là một loại tú lơ khơ của thầy bói, chính là những lá bài có hình vẽ tượng trưng riêng.
Chờ chút... Hắn bỗng nhớ tới sự tồn tại của bói bài Tarot ở thế giới này.
Nó không bắt nguồn từ bảy vị thần chính thống, cũng không lưu truyền từ thời xa xưa, mà là do quan chấp chính nước cộng hoà Entis là Russel Gustav phát minh ra từ hơn một trăm bảy mươi năm trước.
Vị Russel này phát minh ra máy hơi nước, cải tiến thuyền buồm, lật đổ sự thống trị của vương quốc Entis, cũng được giáo hội "Thần Công Tượng" thừa nhận, trở thành vị quan chấp chính đầu tiên của nước cộng hoà mới.
Sau đó ông nam chinh bắc chiến, đưa các nước như Renborg vào vòng bảo hộ, làm cho các cường quốc bắc lục địa như vương quốc Ruen, Finebot, Fusark phải cúi đầu thần phục. Sau đó ông đổi nước cộng hoà thành đế quốc, và tự xưng là "Caesar Đại đế".
Đúng là trong thời kỳ Russel thống trị, giáo hội thần Công Tượng nhận được phần lời dặn dò từ Thần công khai đầu tiên trong Kỷ thứ năm, đổi danh xưng thần Công Tượng thành thần Hơi Nước và Máy Móc.
Russel còn phát minh ra bói bài Tarot, cũng thiết lập cấu trúc quân bài và cách chơi. Nơi này còn có vài loại hình mà Chu Minh Thụy quen thuộc, ví dụ như thăng cấp, đấu địa chủ, Texas, Quint...
Mặt khác, ông còn phái đội tàu tìm được con đường an toàn thông với Nam lục địa trong bão táp và dòng nước hỗn loạn, mở ra thời đại thực dân.
Đáng tiếc là khi ông ta về già thì bị phản bội, cho tới năm 1198 ở Kỷ thứ năm thì bị giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, gia tộc Sauron, kẻ đã lập nên vương quốc Entis, liên hợp với các quý tộc khác ám sát, chết ở cung Bạch Phong.
Nhớ tới những kiến thức thông thường này, Chu Minh Thụy bỗng thấy tê răng.
Chẳng lẽ vị này là tiền bối xuyên việt ư?
Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy muốn xem những lá bài Tarot ở nơi này trông như thế nào, bèn gật đầu nói với người phụ nữ đầu đội mũ nhọn, mặt bôi vệt sáng kia: "Nếu mà, ừm, giá cả hợp lý thì tôi sẽ thử xem sao."
Cô ta lập tức cười nói: "Hôm nay anh là người đầu tiên tới bói nên được miễn phí."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top