Ông Xã Thần Bí Chương 79
Chương 79: Vĩnh viễn là em (3)
Thoại Mỹ nghe, không lên tiếng, chỉ ngẩn người nhìn đất chằm chằm.
Cầu Chí Băng tiếp tục nói, “Lúc ấy Võ Minh Lâm là người chứng kiến, thật ra Võ Minh Lâm cũng nhận ra người lái xe, mẹ người của mẹ anh, lúc ấy mẹ anh đang tranh cử, nên cầu xin Võ Minh Lâm không nên lộ bà ra, nói đây chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, không có liên quan đến bà, để tránh tạo thành tác dụng phụ. Mới đầu Võ Minh Lâm cũng thật sự cho rằng chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, liên tục do dự, có thể cũng vì suy tính đến quan hệ hai nhà, nên không tiết lộ mẹ anh ra.”
“Sau bởi vì chuyện Tĩnh Lam, những chuyện kia của mẹ anh mới ra ánh sáng toàn bộ, cậu ấy cũng mới biết tai nạn xe cộ kia không phải ngoài ýmuốn, mà là giết người diệt khẩu, trong lúc vô tình cậu ấy giấu giếm trở thành đồng lõa với đầu sỏ, cậu ấy sợ em trách cậu ấy biết chuyện mà không báo, vẫn chưa kể tới chuyện này.”
Cầu Chí Băng nói xong, nếu vào trước kia, cô biết Võ Minh Lâm biết chuyện không báo, bao che hung thủ, có lẽ vẫn sẽ rất tức giận, nhưng mà, bây giờ trong đầu cô không chưa nổi bất kỳ oán giận và thù hận nào, lo lắng chỉ có Võ Minh Lâm bị thương, thậm chí hơi âm thầm kêu may mắn, cuối cùng cái chết của mẹ không liên quan trực tiếp đến Võ Minh Lâm.
“Thoại Mỹ, có lúc Võ Minh Lâm là kẻ rất ngu, hơn nữa ngu đến cố chấp với người thân bên cạnh. Em xem cậu ta đối xử với Tĩnh Lam nhiều năm như vậy thì đã biết, đối tốt với anh em tụi anh càng thêm không lời nào để nói, còn đối với em thì sao? Tin tưởng em rõ ràng hơn chúng ta, nếu không phải cậu ấy nhìn em từ xa mỗi ngày, hôm nay người bị thương là em. Cho nên, hai người sớm tiêu tan hiềm khích lúc trước đi một chút, anh nhìn vào hai người cũng đều khó chịu.”
Cầu Chí Băng dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Anh biết rõ em chán ghét anh, nhưng anh nói là thật, thật lòng hy vọng hai người vui vẻ.”
Thoại Mỹ cúi đầu, không trả lời anh, cửa phòng cấp cứu đột nhiên vụt sáng.
Thoại Mỹ vọt chạy tới trước mặt bác sỹ, gấp giọng hỏi, “Bác sỹ, xin hỏi anh ấy như thế nào?”
Bác sỹ gỡ khẩu trang xuống, “Đạn đã lấy ra rồi, không có gì nguy hiểm, đầu đạn phải giao cho cảnh sát làm vật chứng.”
Trái tim treo lơ lửng của Thoại Mỹ cuối cùng trở về chỗ, vừa mới khẩn trương cao độ, một khi lấy được buông lỏng, thân thể yếu đuối không chịu nổi, sau một tiếng “Cám ơn”, cả người mệt lả đi, xụi lơ trên đất.
Mấy phút sau, Thoại Mỹ được Cầu Chí Băng đỡ đến phòng bệnh.
Thoại Mỹ đứng bên cửa, Võ Minh Lâm nằm trên giường bệnh, bốn mắt nhìn nhau, giống như trăm năm...
Khóe môi Võ Minh Lâm khẽ nhúc nhích, ý muốn mỉm cười với Thoại Mỹ, Thoại Mỹ lại vượt lên trước một bước, chạy tới trước giường anh, khóc gào to với anh, “Anh ngu như heo! Em nói với anh một câu anh cũng không nhớ ra được! Không phải em đã dặn anh cho dù lúc nào cũng phải nghĩ đến mình rồi mới chú ý đến em sao? Nếu như anh xảy ra chuyện gì, em làm thế nào? Ai tới chăm sóc em?”
Hai mắt Võ Minh Lâm khẽ ướt át, cố hết sức giơ tay lên, khẽ vuốt mặt Thoại Mỹ, “Thật xin lỗi.”
Ba chữ thật đơn giản, anh dùng tiếng nói trầm nhẹ khẽ run nói ra, chỉ làm cho nước mắt của Thoại Mỹ trào ra càng nhiều.
“Võ Minh Lâm...” Thoại Mỹ nằm trên ngực anh rơi lệ, “Nên nói thật xin lỗi chính là em, em luôn tùy hứng như vậy, không nghe lời như vậy, để cho anh khổ sở, để cho anh đau lòng, tại sao anh đều không trách cứ em?”
“Bởi vì có một bé ngốc đã từng nói anh nhất định phải nhớ, nếu như có lúc cô ấy tính khí trẻ con, tùy hứng, anh cũng phải dễ dàng tha thứ cho cô ấy, bởi vì cho dù cô ấy đối với anh như thế nào, thật ra trong lòng cô ấy đều yêu anh, em nói em, từng câu từng chữ cô ấy nói anh đều nhớ.” Võ Minh Lâm vuốt ve mái tóc đen đầy đầu của cô, từ tốn nói, giống như nói mơ.
Nước mắt của Thoại Mỹ càng thêm mãnh liệt, mặt khẽ cọ vào ngực anh, “Võ Minh Lâm, xin lỗi, thật xin lỗi, em thề, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau em sẽ không bao giờ không tin anh nữa, sẽ không bao giờ tức giận không biết tốt xấu, Võ Minh Lâm...”
Ma sát khe khẽ có thể động đến vết thương, Võ Minh Lâm không cảm thấy đau, nhưng băng gạc trên vết thương rỉ ra chút máu, Thoại Mỹ vô cùng đau lòng, vội vàng rời khỏi ngực anh, khẽ trách cứ, “Lau vết thương đi, sao anh không đẩy em ra?”
Anh lại cười cười, ấn cô trở lại ngực mình lần nữa, “Anh sợ, sợ anh buông tay ra sẽ không thấy em, không dễ gì mới ôm được em, anh muốn ôm nhiều một chút.”
Vẫn là hơi thở quen thuộc, vẫn là lồng ngực nở nang, vẫn là giọng nói dịu dàng của anh, tất cả đều không thay đổi!
Đây mới là cảm giác cô muốn!
Cuối cùng tìm được cảm giác gia đình rồi!
Thoại Mỹ nhắm mắt lại, cẩn thận dựa vào ngực anh, không đụng tới vết thương trên vai anh, vào giờ phút này, chỉ muốn hưởng thụ yên tĩnh và an bình.
Nhưng mà, âm thanh kế tiếp phá vỡ yên tĩnh này, “Hai người cũng quá không coi ai ra gì rồi, coi tôi không tồn tại sao? Tiếp đó không phải sẽ có hình ảnh cấp hạn chế?” Giọng Cầu Chí Băng vang lên mang theo chút trêu tức.
Thoại Mỹ mắc cỡ đỏ bừng mặt, được Võ Minh Lâm ôm lấy, chỉ nghe anh quát, “Nếu biết, còn không mau cút đi! Thật không biết điều!”
Cầu Chí Băng cố làm ra vẻ bất bình, “Không phải chứ, nhớ ngày nào đó là ai gọi điện thoại quấy nhiễu tôi, muốn tôi đi chung, bây giờ lợi dụng xong thì qua cầu rút ván, lão đại, cậu quá độc ác!”
“Qua cầu rút ván? Đâu chỉ vậy! Cậu không cút đi tôi sẽ gỡ xương cậu!” Võ Minh Lâm hung tợn uy hiếp.
Cầu Chí Băng liên tiếp xin tha, “Được được được, tôi đi! Tôi không làm cái gai trong mắt! Thời thế gì! Trọng sắc khinh bạn!” Cầu Chí Băng cười đùa ra cửa, tiện thể đóng cửa lại.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, trong không khí dần chảy trôi ấm áp, Thoại Mỹ ngửa mặt lên, vuốt ve dáng vẻ gầy gò của anh, đau lòng không thôi, “Lại đang ở bệnh viện, tại sao mỗi lần chúng ta làm hòa đều ở bệnh viện? Hơn nữa đều bởi vì anh làm chuyện ngu ngốc!”
Võ Minh Lâm cười nhạt, “Không cảm thấy ngốc!”
Thoại Mỹ nhìn anh chằm chằm lầu bầu, “Đồng ý một chuyện với em, về sau phải yêu bản thân mình, không thể để cho mình xảy ra ngoài ý muốn, em chưa nếm đủ mùi vị có cha, không muốn con chúng ta cũng là đứa bé không cha!”
Toàn thân Võ Minh Lâm cứng đờ, ánh sáng trong mắt lóe lên, “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”
Thoại Mỹ cúi đầu cười yếu ớt, cầm tay Võ Minh Lâm đặt lên bụng, “Em nói, có người thật sự được làm cha!”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top