Ông Xã Thần Bí Chương 2
Chương 2: Người đàn ông này
Cảm giác mềm mại ấm áp của gấu tiểu Bố trấn an lòng cô, chịu đựng thân thể đau nhức, cô ôm chặt gấu tiểu Bố, cuộn thân mình thật chặt, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt xuống cánh mũi, lại trượt vào trong miệng, mặn quá, chát quá…
Trên người ấm áp, là ai đắp chăn cho cô? Rồi sau đó là tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại…
“Mẹ!” Thoại Mỹ nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng, mê mê man man tiến vào giấc mộng đẹp.
Rất đen, đêm rất đen…
Có người đè trên người Thoại Mỹ, một đôi tay xé quần áo của cô, bị giật mình tỉnh giấc cô sợ tới mức la to…
“Thoại Mỹ! Thoại Mỹ!” Mẹ nghe tiếng kêu xông tới bật đèn sáng.
“Mẹ! Cứu con!” Thoại Mỹ liều mạng giãy giụa, thấy rõ ràng người trước mắt là ông già này! Cô điên cuồng cào ông ta, cào ra vô số vết máu trên người ông ta.
“Đê tiện!” Một bạt tai tát lên mặt Thoại Mỹ, thân thể lại đè lên.
Mẹ khóc liều mạng đẩy ông ta ra, ẩu đả với ông ta, hô to,
“Lão gia! Van xin ngài, con bé vẫn còn con nít! Ngài thả con bé đi! Thoại Mỹ, Thoại Mỹ, mau đi ra! Chạy mau đi!”
Thoại Mỹ khép quần áo rách mướp trên người lại, sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, sau khi chạy ra một đoạn, đột nhiên nhớ tới, dừng bước chạy lại.
Bên trong nửa sáng nửa tối, cô nhìn thấy một cảnh đáng sợ, mẹ giống như bị, bị thân thể kinh tởm đó đè phía dưới…
“Mẹ ——!” Cô kêu khóc, nắm lấy bình hoa trên bàn dùng hết sức lực đập xuống…
Kêu đau một tiếng, lão già kia đang nằm trên người mẹ ngừng vận động, máu tràn ra trước mắt Thoại Mỹ, Thoại Mỹ bị tình hình trước mắt dọa sợ ngây người.
“Bốp choang” một tiếng, bình hoa trong tay rớt xuống đất, theo đó là tiếng mẹ la mắng,
“Đã bảo con chạy mau, con còn trở lại làm gì?”
“Mẹ —— làm thế nào? Con giết người! Con giết người!” Khi Thoại Mỹ tỉnh táo lại nhào vào trong lòng mẹ khóc.
“Đừng sợ! Đừng sợ!” Mẹ vỗ lưng cô an ủi,
“Thoại Mỹ không giết người! Nhớ! Thoại Mỹ không giết người!”
Rất nhanh, mẹ bình tĩnh mặc lại quần áo đã bị xé rách, dùng vải lau sạch dấu vân tay của Thoại Mỹ trên bình hoa, sau đó ấn lung tung dấu vân tay của mình lên, mảnh sứ vỡ cắt ngón tay mẹ, máu của mẹ xen lẫn với máu của lão già ghê tởm.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Thoại Mỹ không hiểu hỏi.
“Thoại Mỹ, chuyện tối nay, cái gì con cũng không biết, nhớ kỹ không? Con ở ký túc xá trong trường!”
Mẹ bình tĩnh nói cho cô.
Thoại Mỹ kinh hãi,
“Không! Mẹ! Vì sao mẹ lại gánh tội thay con? Con không muốn! Con đi tự thú! Con sẽ đi ngay bây giờ!”
“Thoại Mỹ!” Mẹ bình tĩnh gọi tên cô, không biết từ khi nào trên tay cầm một mảnh sứ vỡ, lúc này đang đặt ở trên cổ bà,
“Thoại Mỹ, nếu con không nghe lời mẹ nói mẹ sẽ lập tức chết trước mặt con!”
“Mẹ ——” tiếng khóc của Thoại Mỹ trầm thấp vang vọng trong đêm.
“Mẹ —— mẹ ——” Thoại Mỹ vẫn ôm chặt gấu nhỏ, ở tư thế cuộn tròn.
Má Tằng khẽ đẩy cửa ra, Thoại Mỹ kêu gọi trong mộng làm đau lòng bà, chỉ thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, gương mặt dán chặt trên gấu tiểu Bố, con gấu nhỏ rách nát đã ướt nước mắt một mảng lớn.
Trên mặt cô còn che vải! Má Tằng cẩn thận cởi ra cho cô, lại nhẹ nhàng mở ga giường, vết máu tươi đẹp trên ga giường nhìn thấy ghê, má Tằng âm thầm vui mừng, ông trời phù hộ, nhanh để cho thiếu gia có hậu một chút! Chỉ có điều, tối hôm qua đã làm khổ cô bé này, thiếu gia cũng nên nhẹ nhàng một chút mới đúng…
Bà cười thầm, vui mừng đến nở hoa, lập tức bắt tay vào quét dọn gian phòng, từ trước tới nay phòng thiếu gia luôn do một mình bà quét dọn…
Thoại Mỹ bị âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức, vẫn đắm chìm trong cơn mộng đau đớn như trước, nói mê một tiếng, “Mẹ ——”
Má Tằng lập tức ngừng công việc trong tay, đi tới bên giường ngồi xuống,
“Cô bé, tỉnh rồi hả?” Bà không gọi cô là thiếu phu nhân, vì dáng vẻ của cô khiến người ta thương yêu…
Thoại Mỹ mở to mắt, thấy dáng vẻ hiền lành của má Tằng, thân thể vừa động liền đau như chia năm xẻ bảy, chuyện tối hôm qua tái hiện lên trong đầu, vừa xấu hổ lại vừa khổ sở, khiến mặt cô đỏ lên.
Dáng vẻ e lệ của cô khiến má Tằng cảm thấy cô đáng yêu hơn, liền êm ái nói,
“Cô bé, tỉnh dậy thì đứng lên đi, tắm một cái, xuống tầng dưới ăn gì đó, vệ sĩ của thiếu gia đã đợi cô lâu rồi.”
Tần Nhiên? Thoại Mỹ nhớ tới người vệ sĩ trẻ tuổi tuấn tú đó, vẫn nói chuyện rất nhã nhặn với cô.
“Cái đó… thiếu gia nhà ta đâu?”
Thoại Mỹ ấp a ấp úng hỏi, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào, có cần che mắt cho yên ổn chút không?
“Thiếu gia đã đi công ty.”
Má Tằng nhìn vẻ mặt của Thoại Mỹ mà âm thầm thấy buồn cười, cô nhóc này còn xấu hổ?
Công ty? “Hôm nay không phải chủ nhật sao?” Thoại Mỹ tò mò hỏi.
“Đúng, thiếu gia chăm chỉ làm việc, cho tới bây giờ cũng không nghỉ chủ nhật!”
Hừ! Người điên cuồng làm việc đều vô cùng biến thái! Tâm lý có bóng ma! Thoại Mỹ thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.
Má Tằng thao thao bất tuyệt mấy câu, đơn giản là khen thiếu gia nhà bà tốt bao nhiêu ưu tú bao nhiêu, sau đó kêu Thoại Mỹ nhanh chóng rửa mặt xuống tầng dưới ăn bữa sáng, Thoại Mỹ nhìn đồng hồ, nói chính xác, phải là cơm trưa.
Cô lồm cồm rời giường, đột nhiên nhớ tới đây không phải là phòng ngủ của cô, nhìn lại toàn thân trần truồng, làm sao bây giờ?
…
Hai mươi phút sau, cô mặc áo ngủ rộng rãi của nam xuất hiện ở tầng dưới, vải cotton nguyên chất màu trắng, hơi mới, mềm mại dính vào người, rất thoải mái, trên áo ngủ còn tản ra một mùi thơm ngát không nói ra được, là mùi của xà bông giặt quần áo, nhưng lẫn vào là hơi thở của đàn ông xa lạ, ngửi hơi choáng váng, bên trong áo ngủ, không che được nhiều…
Tần Nhiên nhìn cô đi từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, tóc còn ướt tùy ý thả xuống hai vai, áo ngủ của thiếu gia mặc trên người cô quả thật quá rộng rồi, thân thể nhỏ nhắn của cô ở bên trong có vẻ điềm đạm đáng yêu, cổ áo khẽ mở rộng còn có thể nhìn thấy đẫy đà trước ngực cô, dường như có vẻ rất có hàng họ…
“Ủa? Thiếu phu nhân, sao cô lại mặc áo ngủ của thiếu gia xuống đây?” Má Tằng vừa đúng lúc đi tới hỏi.
“Tôi… cái đó, tối hôm qua áo ngủ của tôi bị… xé hư…” Tạm thời cô còn chưa ý thức được hậu quả của những lời này.
Tần Nhiên cùng má Tằng thật sự không nhịn được cười, bật cười ra tiếng, Thoại Mỹ mới nhớ ra mình nói gì, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Thiếu phu nhân,” má Tằng trìu mến kéo cô ngồi cạnh bàn ăn,
“Tủ treo quần áo trong phòng của cô có quần áo, đã chuẩn bị tốt từ trước, tất cả đều theo số đo của cô, chỉ có điều ăn xong bữa sáng rồi đi đổi.”
Má Tằng bưng sữa tươi trứng gà đến trước mặt Thoại Mỹ,
“Mỗi ngày nhất định phải có một quả trứng gà, một ly sữa tươi, nhưng không thể để bụng rỗng ăn, còn có chén thuốc này phải uống.”
Má Tằng bưng ra một chén thuốc bắc đen thùi lùi.
“Đây là thuốc gì?” Thoại Mỹ ngửi thấy mùi đắng muốn nôn mửa.
“Thiếu phu nhân, đây là thuốc giúp cô cùng thiếu gia sớm sinh tiểu thiếu gia.” Má Tằng cười hiền lành, Tần Nhiên ở đối diện cười rất khoa trương…
Mặt Thoại Mỹ đỏ bừng ngay tức khắc, vùi đầu ra sức ăn, ánh mắt quan sát vẻ mặt Tần Nhiên đang cười như tên trộm.
Đợi sau khi cô ăn xong, Tần Nhiên giống như làm ảo thuật lấy ra một con gấu bông ở dưới gầm bàn,
“Thiếu phu nhân, ngày hôm qua là sinh nhật cô, bù quà sinh nhật cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Thật ra thì anh biết, anh tặng quà cho cô không thích hợp, cô là thiếu phu nhân, anh chỉ là vệ sĩ kiêm trợ lý của thiếu gia mà thôi, thân phận khác biệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cô ôm chặt gấu tiểu Bố như tìm chỗ dựa liền cảm thấy tim đau đớn chua xót không giải thích được.
Gấu tiểu Bố này nhất định có chuyện xưa không bình thường, nhưng mà, nó quá cũ, cho nên, ngày hôm qua khi qua tiệm đồ chơi, anh một người cao một mét tám lăm lại có thể như ma xui quỷ khiến mua cái gọi là quà sinh nhật.
Cặp mắt Thoại Mỹ lại đỏ, thay vì nhào tới gấu bông, không bằng nói nhào vào Tần Nhiên, người ôm gấu cùng nhào vào trong ngực Tần Nhiên.
Trong nháy mắt Tần Nhiên ngây dại, onn cô vừa mới gội đầu tóc vẫn tỏa hương, mềm mại trước ngực không có áo ngực, trong áo ngủ rộng rãi gần như dán chặt vào ngực anh, đây đều là kích thích không nhỏ đối với bất kỳ một người đàn ông bình thường nào…
“Tần đại ca! Tôi có thể gọi anh là Tần đại ca không? Thật sự rất cảm động, kể từ khi tôi chào đời đến nay đây là lần đầu tiên được nhận quà sinh nhật từ người khác!” Nước mắt của Thoại Mỹ chảy lên bộ âu phục không có một nếp nhăn của anh…
Cánh tay Tần Nhiên cứng nhắc thử ôm cô, cũng không nói tiếng nào, anh không biết nên nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, hy vọng cho cô an ủi.
Ai cũng không thấy, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, nhìn chằm chằm vào Thoại Mỹ đang mặc áo ngủ và cảnh ôm nhau, rồi sau đó lặng lẽ rời đi…
Chờ cảm xúc của Thoại Mỹ thoáng bình tĩnh lại, Tần Nhiên liền kéo cô ra, lấy một bản văn kiện.
“Thiếu phu nhân, đây là hiệp ước mà thiếu gia ủy thác tôi đưa cho cô xem, trên hiệp ước nói rõ, cô và thiếu gia tự nguyện kết hôn, thiếu gia sẽ giúp mẹ cô thắng ở phiên tòa, nếu một năm sau sinh đứa nhỏ, điều kiện trước tiên là bé trai, cô có thể lấy hai mươi triệu, dĩ nhiên nếu là bé gái mà nói cũng có thể lấy được mười triệu.”
Tần Nhiên đọc sơ qua nội dung hiệp ước cho cô, hỏi,
“Thiếu phu nhân có cần tăng giảm gì không?”
Thoại Mỹ đã biết những điều kiện này trước khi kết hôn, cô không hề để ý đến bao nhiêu tiền, mục đích kết hôn của cô chính là muốn thiếu gia nhà họ Võ giúp cô cứu mẹ ra mà thôi.
Vì vậy, cô lắc lắc đầu.
“Nếu như không có, xin mời thiếu phu nhân ký tên ở đây.” Tần Nhiên đưa giấy, bút cho cô.
Cô lại thấy, chỗ ký tên trên văn kiện có hai chữ rồng bay phượng múa —— Võ Minh Long.
Cô ký tên mình ở bên cạnh, đặt bút xuống hỏi,
“Tôi muốn biết, hôm nay tôi có thể đi gặp mẹ tôi?”
“Cái này, để tôi gọi điện thoại hỏi thiếu gia.” Tần Nhiên mở điện thoại di động gọi một cú điện thoại, sau khi nói mấy câu, Tần Nhiên cao hứng nói với cô
“Thiếu gia đồng ý rồi!”
“Cảm ơn anh!” Thoại Mỹ cảm ơn anh ta từ trong thâm tâm.
Tần Nhiên cười một tiếng
“Người cô nên cảm ơn chính là thiếu gia.”
Nhớ tới người đàn ông thô bạo tối hôm qua, Thoại Mỹ bĩu môi, cảm ơn anh ta? Không cần thiết! Giữa anh và cô hoàn toàn là giao dịch, cô không có tiền, cho nên dùng thân thể của mình để phục vụ anh ta mà thôi, cô không biết, nếu như ngày ấy, tên luật sư mập mạp chết tiệt kia cũng yêu cầu cô lên giường như thế, cô sẽ đồng ý không, có lẽ, vì cứu mẹ cũng bất chấp rất nhiều…
Tần Nhiên để nét mặt của cô vào trong mắt, vẫn ôn hòa cười, lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho cô
“Đây là thiếu gia đưa cho cô, có chuyện cậu ấy sẽ tìm cô.”
Thoại Mỹ nhận lấy chiếc điện thoại di động màu hồng, bên trong một số điện thoại cũng không có, liền tiện tay ném qua
“Biết rồi. Chúng ta đi nhìn mẹ tôi trước, được không? Anh có thể theo giúp tôi không?”
“Dĩ nhiên, đây là công việc của tôi!”
Tần Nhiên gật đầu
“Cô đi thay quần áo trước đi!”
Thoại Mỹ bịch bịch chạy lên lầu, bỗng chạy xuống, ôm lấy Tần Nhiên đưa cho cô con gấu bông,
“Gấu kia? Cũng là công việc sao?”
Mới đầu Tần Nhiên sững sờ, đột nhiên hiểu ý của cô, nhoẻn miệng cười:
“Không phải!”
“Cám ơn!” Thoại Mỹ vui mừng cười, lộ ra hàm răng trắng mịn rất đẹp mắt.
Trở lại phòng ngủ màu hồng nhạt của cô, mở cửa tủ quần áo, Thoại Mỹ trợn mắt há hốc mồm.
Bên trong từng dãy âu phục mà ngày trước cô không dám nhìn, vừa sờ vào thấy mềm mại là biết giá xa xỉ, tùy tiện nhìn một nhãn hiệu, cô bị sợ đến le thẳng lưỡi, chỉ có điều, cô có thói quen mặc áo sơ mi kiểu cao bồi.
Trong tủ quần áo còn có một hộp bày ngay ngắn chỉnh tề các loại áo ngực, có dây, không dây, đầy đủ miếng dán ngực các kiểu, hơn nữa… số đo rất chính xác.
Cô đỏ mặt, nghĩ đến phải đi gặp mẹ ở chỗ tạm giam, liền chọn một bộ váy màu đen, phối cùng một áo khoác nhỏ, xem ra tương đối trang trọng nghiêm túc một chút.
Lúc ra cửa, ánh mắt của cô rơi trên giày, dù thế nào thì giày thể thao đơn giản của mình không hề xứng với cái váy này. Mà trong phòng cô có một tủ chuyên để giày đủ các loại giày da mới tinh —— giày cao gót, cô sống hai mươi năm còn chưa một lần xỏ chân vào giày cao gót!
Tùy tiện chọn một đôi giày da đen khảm pha lê, dường như xứng với chiếc váy này. Thử đi vài bước, vẫn không quen, chỉ có điều, không để ý nhiều như vậy, chầm chậm xuống dưới.
Khi nhìn thấy cô thì Tần Nhiên ngây dại trong nháy mắt, trong bộ váy đen, da thịt trắng nõn được tôn lên vừa mỹ miều lại xinh đẹp, một cặp mắt trong veo giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, đúng, cô giống như một yêu tinh nhỏ…
Thoại Mỹ hơi mất tự nhiên, trên mặt đỏ ửng một cách tự nhiên
“Khó coi sao? Tần đại ca?”
Tần Nhiên như bừng tỉnh trong giấc mộng, cười xấu hổ
“Không, rất đẹp mắt.”
“Đi thôi!” Thoại Mỹ cười ngọt ngào, tiến lên xe cùng Tần Nhiên.
Đến cổng trại tạm giam, Thoại Mỹ xuống xe, nhưng mang giày cao gót nên cô vừa mới đi vài bước liền đứng không vững ngã về sau, TẦN NHIÊN đi đỡ cô theo bản năng, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên thu tay lại, Thoại Mỹ ngã thẳng tắp trên mặt đất, cái gáy bị té đau nhức.
“Tần đại ca, anh xảy ra chuyện gì!” Rõ ràng cô đã cảm thấy ngã xuống trên cánh tay Tần Nhiên, tại sao lại ngã xuống đất? Không khỏi bò dậy xoa đầu hô lớn.
Tần Nhiên cười rất xấu hổ, ánh mắt lại nhìn về một hướng khác.
Thoại Mỹ nhìn theo ánh mắt của anh, xa xa, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía này.
Ánh mắt kia, lạnh lùng, sắc bén, nếu là kiếm tốt, nhất định đã xuyên qua thân thể của cô…
Không hiểu sao cô sợ quýnh lên, không được tự nhiên kéo cánh tay Tần Nhiên tìm kiếm cảm giác an toàn,
“Đi thôi!” Cô chỉ hy vọng thoát khỏi tầm mắt người này nhanh lên một chút, lại rõ ràng cảm thấy thân thể Tần Nhiên cứng ngắc.
Âu phục màu đen đảo mắt liền chui vào một chiếc xe, chiếc xe này…
Thoại Mỹ rà soát lại trong đầu về tin tức của nó, Bugatti Veyron màu đen, lộng lẫy toát lên từ trong trầm ổn, cô nhất định đã từng thấy…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top