01 - Parisian

Một điệu jazz du dương, chút sâm panh trong ngày chiều trở gió, tia nắng hắt hiu đọng lại trên mặt hồ lặng sóng và miếng Croissant giòn rụm mua vội ở quán bất kì bên đường cũng ngon lành nhức nách

Thành An đã sống trong nền văn hoá rất "Parisian" ấy được năm năm, với bốn mùa hoa Lavender thay áo mới rồi lại rực tím góc trời. Thành phố bảo mơ màng rất mơ màng, bảo trữ tình cũng rất trữ tình này biến Thành An từ một cậu nhóc thiếu mất hệ thần kinh lãng mạn thành người ra về sau cùng trong mỗi buổi hòa nhạc, đều đặn mỗi tuần đều lên kế hoạch đi thưởng thức triển lãm nghệ thuật, vui vui lại tham gia khóa học cắm hoa, vẽ tranh ngắn hạn.

Cậu thấy mình khác nhiều so với trước kia, nhưng để phác họa rõ ràng sự thay đổi này, Thành An lại không tài nào đặt tên được.

Thành An chỉ chắc chắn đó là sự tích cực và lạc quan, là thứ năng lượng "chữa lành" cậu chưa từng có nếu vẫn chấp nhận sống như cô hồn vất vưởng, đi đi về về cùng bốn vách tường và một chiếc máy tính lúc nào cũng kín đặc chữ.

"Anh... Anh là Blogger Negav phải không? Bọn em là fan cứng của anh trên Instagram. Đợt rồi bọn em dùng cả trăm nick để bình chọn cho anh ở giải Blogger thời trang có sức ảnh hưởng trên Elle. Huhu có thể cho bọn em xin kiểu ảnh được không ạ"

Thành An vừa dừng chân ở tiệm hoa với bó tử đinh hương trên tay, ngước mắt lên đã thấy hai cô gái người Pháp đứng nhìn cậu không chớp.

Thành An cười thật tươi, cậu nói trong khi tay vẫn tỉ mẩn chọn hai đoá tử đinh hương đẹp nhất trong bó hoa vẫn còn ám hơi sương:

"Được chứ. À cái này, anh tặng hai đứa. Cảm ơn hai đứa đã ủng hộ anh"

"Dạ.. dạ... Bọn em cảm ơn"
Hai cô gái nhìn nhau ngượng ngùng, đùn đẩy nhau đứng cạnh Thành An. Cuối cùng bức ảnh ba người cũng được chụp xong với ít nhất hai gương mặt đỏ phừng phừng.

Cả hai cúi chào Thành An xong rất nhanh chạy biến, cậu chỉ còn nghe tiếng các cô gái vọng lại từ đằng xa

"Tao đã bảo đúng là Negav mà. Anh ấy còn đáng yêu hơn cả trên ảnh. Chết taoo"

Thành An bật cười, khung cảnh này vừa có chút quen thuộc, lại vừa có chút không quen thuộc. Hình như Thành An đã đi được một chặng đường xa lắm, xa hơn cả những gì cậu tưởng tượng khi chính thức đặt chân tới vùng đất này.

Thành An cúi đầu chào bà chủ tiệm hoa, cậu bước nhanh trên con phố đã đi mòn lối, chân tự động rẽ vào tiệm Baguette quen và ra về cùng hộp Macaron thơm lừng mùi bơ điều và matcha trộn lẫn.

Mọi thứ hoà hợp và vui vẻ. Như chưa từng có nỗi buồn nào lướt qua đời Thành An. Tựa chiếc ly sứ xinh đẹp trưng bày trong tủ kính không một vết xước.

Cách nhanh nhất để xây dựng một cuộc đời mới với nhiều người đôi khi chỉ là sự từ bỏ. Nhưng với Thành An, nó lại đáng giá bằng cả tấm vé một chiều sang Pháp vào ngày Sài Gòn đón những cơn mưa giông, khi cả đất trời đều sẵn sàng với sự thay da đổi thịt của 365 ngày mới.

Thành An nhìn màn hình điện thoại, cuộn băng kí ức tua chậm lại cái ngày cậu thở không nổi vào đêm mưa năm năm trước.

Cậu gọi Taxi, rất nhanh gửi địa chỉ phòng khám mà cậu phải ghé thăm đều đặn mỗi tháng một lần.

"Các chỉ số đều tốt. Thế này thì chả cơn lo âu nào đánh gục được cháu"
Ông Tom nhìn Thành An trìu mến, ông là bác sĩ tâm lí có thâm niên ở Pháp với hàng giải thưởng có thể treo kín một mảng tường dài chục mét. Người kết luận Thành An bị chứng rối loạn hệ thần kinh thực vật vào cái hôm cậu tìm đến ông chỉ sau ba ngày sang Pháp với cơn buồn nôn chóng mặt, thở dốc và run rẩy kéo dài.

Thành An không biết những ngày tháng đó mình đã vượt qua thế nào, cậu chỉ biết đám mèo hoang béo núc ních mà Ông Tom lén vợ nuôi, mấy câu chuyện vẩn vơ về gia đình ba người gốc Ý nhưng ai cũng dị ứng phô mai, rồi mấy cậu khách kì lạ cứ tìm đến ông đòi viết sai bệnh án để có cớ nghỉ việc xem đá banh khiến Thành An cười khúc khích cả buổi chiều, tạm quên đi những ám ảnh bệnh tật và nỗi nhớ Việt Nam cùng tô bún bò nhiều quế da diết.

"Cũng nhờ có chú ạ"
Thành An mua hai bịch Macaron vì cậu biết Ông Tom đặc biệt thích vị matcha hạt dẻ. Cậu còn cẩn thận thắt nơ, gửi riêng một hộp cho bà Tom - người rất hay bày vẽ làm cà phê với đủ loại vị kì lạ và gửi cho Thành An để "kiểm tra" xem "có bằng được một nửa cốc cà phê sữa đá chỗ chúng mày chưa". Giống như ông Tom, bà chẳng biết giận dỗi ai bao giờ dù Thành An chưa bao giờ say yes cho một món cà phê sữa đá nào của bà.

"Bao giờ cháu về Việt Nam?"
Ông Tom hỏi Thành An trong khi tay vẫn thoăn thoắt đan len, cặp kính nửa vầng trăng trễ xuống tận mũi. Thành An nhìn tấm áo chưa thành hình với mỗi khối một mảng màu, không kìm được ánh mắt thương cảm với lũ mèo. May cho ông Tom, giống loài động vật như mèo chỉ mang tiếng chảnh chứ không có đôi mắt so kè hơn thua chuyện xấu đẹp.

"Sang tuần ạ"
Thành An ngồi đối diện, tay cậu cũng thoăn thoắt nhưng là bóc túi bánh mua tặng ông để tự bỏ vào miệng mình.

"Nhớ uống thuốc đầy đủ"

"Có quay lại Pháp nữa không"

Quét mắt về phía Thành An rồi lại quét qua hộp bánh cậu sắp ăn không để lại vụn. Ông Tom tự mình lấy một miếng Macaron, nuốt hết chỉ trong một lần nhai. Vị đắng của matcha, vị bùi của hạt dẻ hòa tan trong miệng. Đúng là thứ hương vị hòa hợp khó cưỡng ông rất yêu.

"Chú nói kì, dàn Lavender chú trồng cũng không nở rộ bằng sự nghiệp của cháu dạo này"
Thành An vỗ ngực tự hào, ai nào, ai vừa lọt top 10 KOL có ảnh hưởng trên Top 4 kinh thánh thời trang Elle. Ai có mặt tại Balenciaga show với vị trí nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, rất đẹp mắt, rất nhức nách, bao trọn cả chuyển động của dàn mẫu cao kều. Ai tham gia Opening show của Dior và chỉ cách Han Sohee một thước là có thể
say hi "em là fan cứng cụa chị nèe".

Tất nhiên không thằng nhỏ Đặng Thành An nào của quá khứ làm được những điều kì diệu như vậy. Đây hoàn toàn là thành quả được tạo nên từ việc tin rằng "mình có thể sống một cuộc đời khác" do phóng viên năm năm tuổi nghề Negav dựng xây. Bắt đầu từ những ngày lập blog với chỉ vài chục follow, vài trăm follow và con số cả triệu follow như hiện tại.

Đặng Thành An - nhạt nhoà, tự ti, kém thu hút? không quan trọng! Cậu đã tạo dựng thành công một Negav đáng yêu - có gu - hài hước và sâu sắc về những thứ anh ta biết, đó mới là điều quan trọng.

Thành công của một người có sức ảnh hưởng không phải để công chúng biết họ thực sự là ai, mà là để họ tin vào những gì người đó xây dựng trên social. Một cuộc sống lí tưởng, những chuyến du lịch sang chảnh, vài món đồ hiệu show off độ giàu có, chiếc đồng hồ lấp ló sau tay áo trị giá vài căn biệt thự ở Thảo Điền.

Kiểu như thế, với miệng đời là nông cạn, nhưng với nhiều Influencer lại là cách đổi đời, biến giàu giả thành "giàu thật" nhanh nhất.

Thành An đương nhiên có thể làm theo cách tương tự để nổi tiếng, cậu lăn xả vào nghề đủ lâu để hiểu mọi mánh khoé chiêu trò. Nhưng hơn ai hết, chính cậu cũng thừa tỉnh táo để chọn cho mình hướng đi khác, khôn ngoan và bền vững hơn.

Một cuộc đời giả luôn khiến chủ nhân của nó mệt mỏi, Thành An chấp nhận một cuộc đời khác nhưng phải được dựng xây từ nền tảng sẵn có. Cậu chọn trở thành "người có sức ảnh hưởng" mạnh chuyên môn và trình độ. Khiến người ta yêu cậu vì con chữ của cậu, những điều cậu viết, thứ nằm trong tư duy và nhận thức của cậu thay vì chỉ là những bề nổi nay có mai không.

Khi cậu thành công chinh phục độc giả ở mặt năng lực và có tệp người ủng hộ ổn định, Thành An mới mạnh dạn show bản thân ở những khía cạnh đời thường hơn. Vài tấm ảnh chụp mặt, những bức hình OTTD được nghiên cứu tỉ mẩn từ góc mặt, góc dáng cho đến không gian. Người làm thời trang suy cho cùng vẫn là những người cần có cả bề hình và tiếng. Thành An biết rằng, sẽ không có thành công nào gõ cửa nếu cậu không chịu hy sinh sự riêng tư của bản thân. Blogger Negav cũng sẽ không được yêu thích đến thế nếu người ta không biết đằng sau kho tàng phân tích thời trang kín đặc các mặt giấy là một gương mặt baby ngây thơ trái ngược hoàn toàn.

Thành An luôn biết ơn vì được sinh ra với giao diện dễ gây thiện cảm. Chỉ cần Thành An không thể hiện rằng mình đang gặp vấn đề, bất kì ai tiếp xúc với cậu đều cho rằng Thành An là cậu ấm cô chiêu được ngồi trưng trong tủ kính với sự yêu chiều từ bé đến lớn. Trông cậu vô hại vô cùng.

Sự trái ngược luôn là thỏi nam châm khó cưỡng, blogger Negav ngày càng nổi tiếng từ chính sức hút tưởng-vậy-nhưng-không-phải-vậy như thế.

Thành An mất 4 năm để xây dựng một phóng viên Negav sắc sảo của báo Sự thật, nhưng lại chỉ mất 2 năm để phác hoạ một Blogger Negav với triệu follower. Đối với cậu đó là định nghĩa hoàn hảo của sự nhiệm màu.

Cuộc đời này nói dài thật dài mà nói ngắn cũng thật ngắn, sau tất cả, chúng ta chỉ có hai lựa chọn để tồn tại. Một là chẳng thấy gì nhiệm màu. Hai là đón nhận nhiệm màu trong từng khoảnh khắc.

May mắn là, Đặng Thành An trong nửa cuối của sự vụn vỡ đã chọn để trở thành kiểu cuộc đời thứ hai.

-

"Haha hỏi trước vậy, tôi sợ mất khách giuộc thôi"
Ông Tom cười phá lên, rất nhanh ông lấy trong tủ đồ một chiếc hộp được gói ghém tỉ mẩn với nhiều màu sắc. Ông nhìn cậu cười rất hiền:

"À chúc mừng giáng sinh trước nhé An"

Thành An cũng cười. Một tháng 12 nữa lại đến.

Mùa lễ hội, mùa đoàn viên và hân hoan

Thành An sẽ trở lại Việt Nam sau 5 năm ở nơi xứ người, sau chuỗi những biến động lớn nhất cuộc đời cậu...

Ra đi là Thành An và trở lại với một "sự thay đổi banh xác" mang tên Negav

Không cần hoạ sĩ nào, vì chính cậu sẽ tự cầm bút vẽ lên cuộc đời đáng mơ ước của chính mình...

—-










Chào mừng em trở về Hoàng tử nhỏ
Mong cuộc đời sẽ đối xử dịu dàng với em từ nay về sau ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top