Chap 3.2

Đã không thể rõ là mưa hay nước mắt, lem hết trên gương mặt tái nhợt trắng bệch của cậu. Suốt một tháng nhung nhớ người nọ, lại chỉ có thể đứng nơi trạm xe buýt, đợi cả ngày chỉ để có thể nhìn thấy hắn hai lần mỗi ngày. Từ chỗ này, nhìn hắn đi vào cùng một người phụ nữ, đi ra cùng một người phụ nữ.

A! Hắn "lại" nhìn thấy cậu!

Cậu cười sáng lạng lau nước mắt trên gương mặt tiều tụy lem luốc. Nhưng đến lúc lau xong người đã đi vào xe không nhìn lại.

"Nghĩa Kiện...Nghĩa Kiện..." Cậu giơ tay lên vẫy một cái thều thào rất nhỏ, vừa sợ hắn không muốn nghe vừa muốn hắn nghe thấy. Luống cuống cả lên

Xe đi khuất, cậu liêu xiêu về đến nhà. Về cái nơi gọi là nhà ấy, cái nơi đã từ lâu lắm trở thành vắng lặng buồn tẻ.

Không đúng lắm, trước cửa nhà cậu có thêm một đôi guốc đỏ duyên dáng. Hôm nay nhà cậu có khách sao? Cậu nặng nề thở ra, vội vàng xoay đi trấn tĩnh chính mình.

Cho đến khi hình ảnh phía trước mờ nhạt, âm thanh xung quan u ám tan dần. Thần kinh cậu phản ứng chậm hơn người khác, cậu biết, cậu rất muốn mình có thể nhanh nhẹn thông minh như người bình thường, thế nhưng ngay lúc này đây, cậu mong sao bản thân càng trì độn càng tốt, để không cần một lần nữa nhìn hắn...

Có lẽ không...có lẽ cậu chỉ gặp ảo giác thôi?

Nghĩa Kiện cùng nữ nhân ôm hôn vô cùng kịch liệt, có vẻ cuộc vui đang bắt đầu, hai người không ngừng thở dốc, say đắm bên tình nhân...không để ý đến cậu, hoàn toàn không nhìn thấy cậu.

Chết đứng tại chỗ mất một hồi hai chân tê dại phát đau cậu mới nhẹ nhàng khép cửa lại. Nước mắt không kiềm được, toàn thân run rẩy không ngừng.

Không giống lúc ấy mơ hồ nhìn thấy vết son trên cổ anh, không giống lúc ấy mơ màng hư thật nghe tiếng anh cùng người kia ân ái...không giống lúc đó trộm hôn anh mà toàn thân run rẩy. Em nhìn thấy, em nghe thấy...em chứng kiến anh ngoại tình! Đã xem rất nhiều phim truyện ai đó nhìn người mình yêu ái ân cùng kẻ khác, thật thống khổ thật đau đớn..thế nhưng chân thực cảm nhận mới nhận ra...cảm giác ấy đau đớn thống khổ hơn tưởng tượng gấp vạn lần tỷ lần.

Vội vàng lao ra ngoài, mới hay trời đã đổ mưa từ bao giờ, cơn mưa nặng hạt lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông...

Cậu đang mơ, Nghĩa Kiện vẫn còn yêu cậu thì sao có thể cùng người phụ nữ kia...? Không! Cậu sẽ không tin.

Đó là tất cả cậu có thể nghĩ trong lúc này...

Tim, đã quá đau đớn, cậu không thể tiếp tục đối diện với cái gọi là vận mệnh, suốt thời gian hơn 20 mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ cậu bi quan đến như vậy. Cho dù chịu bao nhiêu uất ức ở nhà trẻ, cho dù bị bạn bè bắt nạt, cho dù đói lạnh không nơi trở về...

Đôi khi nghĩ mình đang mơ, sự thật sẽ không còn đáng sợ và khó chấp nhận nữa, chỉ cần thức dậy, tất cả sẽ bị phủ định lại, cũng giống những giấc mơ tươi đẹp của cậu vậy. Phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top