Mặt người thương
Thơ chẳng nên câu, bút cũng thường,
Vẽ sao cho được mặt người thương!
Hữu hình gắn bó là xương thịt,
Lại cả vô hình tựa gió, hương.
Anh tưởng như anh thuộc mặt người,
Ôi ngôi sao nhỏ chiếu trong ngời!
Khi gần đã thấy thành vô hạn,
Nay cách xa nên hiện giữa trời.
Sao đã nhập tâm mà chửa thuộc,
Ôm như hoa đỏ - giữa lòng ta!
Em như đời sống sinh, sinh mãi
Đời cũng như em bất tận mà.
Xuân Diệu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top