Chap 3
Phòng Tân Hôn.
Cạch.
Nghe tiếng cửa mở tim cậu đập mạnh hơn, Vương Tuấn Khải đang đi đến chỗ cậu. Cậu có nên mở miệng nói chuyện trước không?
"Từ giờ em đã là vợ tôi rồi nên ngoan ngoãn nghe lời và làm tròn trách nhiệm của một người vợ" – Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh cậu trên giường.
"Dạ.... ông.... ông xã." – cậu gật đầu, mặt đỏ lên vì ngại khi gọi như vậy. Mẹ cậu dặn khi lấy nhau phải xưng hô 'ông xã' – 'bà xã'.
"Được rồi, động phòng thôi!" – anh đứng lên, Vương Nguyên giúp anh cởi đồ ra.
Mẹ cậu đã dạy cậu những điều cần làm của một người vợ, cởi đồ, thay đồ, giặt đồ, mang giày.... đều phải làm cho chồng mình hết. Treo đồ Vương Tuấn Khải lên rồi cậu tự cởi đồ mình treo bên cạnh. Cậu chui vào mền khi Vương Tuấn Khải đi tắt bớt đèn phòng chỉ chừa lại hai cái đèn vàng trên đầu giường thôi. Anh cũng chui vào trong mền cùng cậu, tay anh khẽ choàng qua eo cậu.
"Tôi sẽ nhẹ nhàng!" – lời nói anh trấn an cậu để cậu đừng run nữa.
Môi anh đặt nhẹ lên môi cậu, cảm giác kỳ lạ lan tỏa trên cơ thể cậu đặc biệt là đôi môi. Lưỡi anh tách môi cậu ra để vào trong nếm thử mùi vị của nụ hôn đầu của cả hai. Vương Nguyên thoáng nghĩ không biết Vương Tuấn Khải hôn Lưu Chí Hoành bao giờ chưa? Mà có hôn cậu cũng đâu thể nói gì, cậu giữ nụ hôn đầu cho chồng mình không có nghĩa là chồng mình cũng sẽ dành nó cho cậu.
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu chà sát khắp vòm miệng để khám phá ra mọi thứ bên trong đó. Cậu có vẻ ngạt thở với nụ hôn dài của anh nên anh trượt xuống mút mát quanh cổ cậu.
"A ~" – không chịu nổi cảm giác nhột nhạt kích thích anh mang lại, cậu hơi cong người rên lên. Tiếng rên to dần khi anh ngậm lấy một trong hai chấm hồng trên ngực cậu, day nhẹ vào nó làm cậu thở gấp.
"Aaaa ~~~~~" – cậu rên một hơi dài khi bàn tay mát lạnh của anh khẽ xoa nắn bên dưới cậu. Chốc lát thành viên của cậu cứng lên trong bàn tay to lớn của anh.
Ở đây không xài nhiều thiết bị nên máy lạnh càng không có, nóng quá! Không khí nóng, thân thể càng nóng hơn.
"AAAA." – cậu hét lên khi một ngón tay anh chui vào trong người cậu tìm kiếm lối đi.
"Một chút sẽ hết đau." – anh tiếp tục ấn ngón thứ hai, Vương Nguyên chỉ cắn răng lại để không la lên. Cậu sợ la sẽ làm anh không vui và ngưng lại. Đến ngón thứ ba cậu không kiềm được nước mắt nữa, đau lắm!
"Tôi vào trong nhé! Thả lỏng người đi!" – anh hơi chống người lên ấn phần đầu thành viên của mình vào trước cửa sau của cậu.
"Ahhhhhh............. ahhhhhhhhhh.........." – từng chút một anh đẩy vào trong cậu là những tiếng la đau đớn. Khi đã vào trọn hết bên trong anh ngưng lại một chút để cậu quen dần với nỗi đau to lớn này.
Phải một lúc sau cậu mới có chút sức gật đầu ra hiệu cho anh đi tiếp. Cậu đau lắm và không muốn làm chuyện này chút nào, cậu muốn xin anh rút nó ra ngoài nhưng cậu biết cần phải làm hết chuyện này mới xong động phòng và cậu cũng biết anh sẽ thoải mái nếu được làm chuyện này. Thôi thì cắn răng chịu đau thêm chút nữa.
Những cái đẩy người của anh chậm rồi từ từ tăng tốc, Vương Nguyên vẫn ngậm chặt miệng chịu đựng cái đau. Cậu không cảm nhận được gì ngoài cái đau xé toạc thân thể mình ra. Đôi chân run rẩy không một chút sức lực, nước mắt cứ thi nhau chảy dài.
"Ưrrr......" – anh rên lên một tiếng, dòng tinh dịch đầu tiên của anh đã vào sâu trong cậu và của cậu ra đầy trên tay anh.
"Tôi xin lỗi đã làm em đau!" – anh lau sạch tay mình rồi kéo mền lên.
"Dạ...không sao.... anh ngủ đi.... mai còn mời trà cha mẹ sớm nữa." – cậu cố nở nụ cười méo mó trên khuôn mặt mình. Cậu thấy hình như bên dưới chảy máu thì phải, mà không nhúc nhích nổi nữa. Ngủ trước đi, có gì mai tính!
Đêm động phòng xuất phát từ cái gì? Tình cảm? Con tim? Hay chỉ vì trách nhiệm?
...
Ò ó ooooo................
Tiếng gà trống đánh thức cậu. Vương Nguyên đã quen dậy sớm từ nhỏ cộng với thời đi học hay dậy sớm để canh anh đến trường nên trở thành một thói quen không thể bỏ. Vương Tuấn Khải vẫn ngủ say bên cạnh, cậu cẩn thận xuống giường để anh không thức giấc. Vừa bước xuống giường hông cậu đau kinh khủng, loạng choạng đứng dậy, cậu đến cửa nhà tắm vịn theo vách mà đi vào trong rửa mặt tắm rửa.
Cuộc sống hôn nhân chính thức bắt đầu!
Sau khi tắm xong, cậu pha sẵn nước ấm cho Vương Tuấn Khải và đánh thức anh dậy. Trong khi anh tắm cậu ra bếp pha sẵn ấm trà ngon để chút mời cha mẹ. Cậu bắt tay nấu bữa ăn sáng cho gia đình, cậu cũng hỏi trước mẹ chồng là gia đình và đặt biệt là anh thích ăn gì. Nhà anh cũng không kén ăn nên cậu có thể thoải mái nấu vài món.
Ông bà Vương đã dậy và ngồi trong phòng khách chờ cậu cùng anh mời trà. Ngày đầu về làm dâu phải dâng trà cho cha mẹ, kể từ bây giờ cậu chính thức mang họ Vương bên của anh và sẽ được ghi vào gia phả họ Vương
"Mời cha mẹ dùng trà!" – anh và cậu dâng trà cho ông bà Vương
Vương Nguyên bắt đầu dọn cơm sáng ra một cái bàn lớn trong phòng ăn gần bếp. Cậu bới cơm và xếp đũa muỗng ngay ngắn, hông đau nhức đến phát khóc nhưng cậu muốn làm tốt trách nhiệm con dâu trong ngày đầu về đây.
Gia đình gia trưởng là bậc cao ngồi ăn trước, tức là ông Vương và Tuấn Khải sẽ ăn trên cái bàn lớn. Cái bàn nhỏ để bên cạnh là dành cho bà Vương. Còn cậu? Cậu ngồi cạnh ông Vương và anh để hầu cơm nước, bới thêm cơm hoặc rót nước khi cần. Khi nào họ ăn xong cậu dọn dẹp rồi mới được ăn.
Lúc trước cậu chưa về đây thì bà Vương cũng phải thế, nay cậu làm dâu thì bà xem như được hưởng phước. Ông Vương đưa Tuấn Khải đến nhà lớn – nơi tụ họp những chuyện quan trọng trong thôn hay diễn ra buổi lễ trang trọng nào đó. Anh cần học những điều mà trưởng thôn sẽ làm để quản lý cả cái thôn này.
Bà Vương quay về phòng đan khăn ấm cho gia đình trong khi Vương Nguyên rửa đống chén dĩa rồi móc chén cơm và ăn trong bếp. Cậu không nghĩ cuộc sống làm dâu lại vất vả như vậy. Ở nhà, dù nghèo nhưng cha mẹ đều yêu thương, có chị hai nấu cơm cho cậu ăn. Về đây cái gì cũng phải tự tay làm lại không có ai nói chuyện cùng.
Mà chưa chắc có thời gian mà nói chuyện nhảm nhí nữa. Sau khi ăn cơm cậu gom quần áo dơ ra ngoài sân giặt bằng tay, ở thôn làm gì cũng dựa vào sức lực chứ không mua mấy cái máy móc này nọ về để ỷ lại rồi sinh bệnh.
Phơi đồ thơm tho ngoài sân xong cậu quay vào phòng ngủ của mình để dọn cái tấm trải giường. Quả nhiên nó dính máu của cậu, cậu nghĩ đến mà đau cả người. Đau từ trong ra ngoài!
Xoay qua xoay lại mà đã tới trưa lại phải nấu cơm chuẩn bị cho ông Vương và Vương Tuấn Khải trở về dùng bữa.
"Con dâu nấu ăn ngon thật!" – ông Vương chỉ đũa vào đĩa thịt gà nướng mật ong.
"Dạ con cám ơn ba." – cậu cúi đầu, vẫn ngồi trên đầu gối bên cạnh hầu cơm.
Tối đến cậu vẫn nấu bữa tối, sau đó về phòng chuẩn bị nước nóng cho Vương Tuấn Khải tắm. Soạn quần áo để ngày mai anh mặc ra ngoài, cậu cần chuẩn bị giúp anh mọi thứ để anh ra ngoài không bị mất mặt rằng có một người vợ không ra gì. Anh hình như chỉ mặc một gu một là quần Jean và áo sơmi xắn tay. Mà không sao, anh có thân hình rất đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Anh tắm xong cậu giúp anh lau khô tóc.
"Ông xã có mệt lắm không?" – cậu bóp bóp hai bên vai cho anh.
"Cũng không có gì, đến nhà lớn xem gia phả và những sổ sách lâu năm thôi." – chắc là anh cũng nhận ra cậu đã trở thành vợ mình nên không kiệm lời như trước. Cũng thoái mái hơn trong cư xử với cậu nhưng giữa cả hai còn khoảng cách quá lớn để nói đến tình yêu. Chỉ có một phía là không đủ!
Tình cảm cậu dành cho anh cũng như những bậc thang cao dần. Anh càng đi lên cậu càng đuổi theo. Biết bao giờ mới chạm tới nhau được. Tình yêu không chỉ xuất phát một phía là đủ. Cậu chỉ biết cố chạy lên những bậc thang để chạm tới anh trong khi anh không dừng lại chờ cậu hay thậm chí lùi vài bước để gần cậu hơn.
Vương Nguyên hiểu! Với cậu – là trách nhiệm.
Tình yêu của anh.... cậu chỉ có thể ảo tưởng nó.
Không sao! Được bên cạnh chăm sóc anh mỗi ngày, nghe những câu trả lời ngắn ngắn của anh như vậy cũng làm cậu vui lắm rồi.
Cậu tự hỏi Vương Nguyên này sinh ngày nào mà may mắn quá vậy? Lại lấy được người chồng vừa có thế, có ruộng có đất, vừa tốt bụng, vừa thông minh lại là trưởng thôn trong tương lai nữa. Biết bao nhiêu người ganh tỵ với cậu nhưng mấy ai hiểu vết lõm trong tim cậu mãi mãi không thể lành lặn bởi khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, bởi giọng nói không truyền cảm, bởi cử xử quá khách sáo.
Hạnh phúc? Có dễ vậy không?
"Cả ngày nay em cũng làm việc mệt rồi, ngủ sớm đi!" – anh lại đi tắt đèn.
"Dạ, ông xã ngủ ngon!"
"Uhm ngủ ngon!"
Cậu nằm bên trong sát vách còn anh nằm ngoài. Ở giữa họ là một khoảng cách nhỏ nhưng đủ xa cho trái tim cậu tìm đến trái tim anh. Nhìn anh ngủ say thật sự rất đẹp, Vương Tuấn Khải rất điển trai và thu hút. Những bộ quần áo anh mặc trên người trông anh như người đàn ông đích thật vậy. Cử chỉ của anh cũng dứt khoát và lịch sự nữa, cậu có một người chồng tài ba mà sao vẫn thấy chưa đủ.
Vương Nguyên à! Nên biết mãn nguyện với những gì mình có. Ngày trước chẳng phải chỉ muốn anh làm bạn cùng thôi sao? Giờ đã được làm vợ anh còn muốn gì nữa? Không lẽ muốn anh nói 'Anh yêu em' sao? Đừng ngốc nữa, biết là không thể mà! Nếu suy nghĩ nhiều quá thì ngay cả cái hạnh phúc ảo tưởng bây giờ cũng biến mất đó.
Muốn có hạnh phúc đơn giản mà sao khó khăn quá!
...
Một Tuần Sau
Ông bà Vương đã đi sang thôn bên cạnh để ở vài tháng, ở bên đó có suối nước nóng và nhiều người quen cũng có bà con xa lâu ngày không gặp. Họ cũng muốn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên sẽ tạo nhiều tình cảm hơn khi ở gần nhau.
"Mời ông xã dùng cơm!" – cậu bới chén cơm đầy cho anh và đưa đũa bằng hai tay.
"Không có cha mẹ ở đây, em cứ ngồi ăn cùng đi." – anh chỉ vào bàn ra hiệu cậu cũng ngồi thoải mái không cần qùy xuống như thế, tê chân lắm.
"Dạ!" – cậu chạy xuống bếp lấy chén cơm cho mình.
Lần đầu được dùng cơm chung bàn với anh khiến cậu cũng run nữa.
"E... em nấu được không?" – cậu ngậm đầu đũa e dè nhìn anh. Vương Tuấn Khải chưa bao giờ khen hay chê thức ăn cậu của cậu.
Anh gật đầu, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến cậu cười mãn nguyện rồi.
Sau bữa ăn anh lại đến nhà lớn với các chú bác trong thôn để bàn chuyện về thôn. JaeJoong một mình ở nhà dọn dẹp giặt giũ mọi thứ.
Cậu sẽ giặt áo sơmi của anh trước rồi đến quần Jean, xong mới dùng thau xà phòng đã dơ đó giặt quần áo cho chính mình. Đồ anh cái gì cũng đẹp, cũng quý nên cậu cẩn thận dùng đôi tay chà nhẹ sợ nó rách. Còn đồ cậu thì chỉ cần bỏ hết vào thau một lần rồi dùng chân đạp đạp liên tục. Đồ của cậu chỉ toàn quần thun áo thun, lại rất rẻ tiền và họa tiết màu đen và xám. Màu tối thì mặc được lâu và làm việc không thấy dính dơ.
Phơi đồ anh ở chỗ không quá nắng sợ bay màu, cũng không quá mát sợ đồ ẩm mốc. Cậu cẩn thận lấy cái móc treo quần áo lên và dùng đồ kẹp giữ chặt hai bên sợ có cơn gió nào mạnh thổi bay mất đồ anh. Cậu chọn một chỗ nắng nhẹ phơi quần áo cho anh trong khi đồ mình cứ móc thẳng lên dây xà ngang giữa sân chỗ nắng nhất. Mau khô!
Cậu hứng một xô nước và cái giẻ dài để lau nhà. Lau từng gian từng gian bằng với số lần đi xả nước tới lui cũng khiến tay chân bủn rủn. Nhưng vì cậu đã quen lao động nên chỉ hơi mệt chút thôi, ngồi nghỉ một chút rồi tiếp tục lau.
Trưa nay anh về nhà sớm hơn với nhiều sách trên tay.
"Ông xã đói chưa? Để em dọn cơm." – điều khiến cậu vui nhất là được gọi Vương Tuấn Khải là 'ông xã'. Cái này chỉ có một mình cậu được gọi thôi, cậu cũng không xin anh gọi mình là 'bà xã'. Chỉ xin anh đừng lấy đi cái quyền đó của cậu, hãy để cậu được gọi anh như vậy. Có như thế, cậu dễ nghĩ mình hạnh phúc hơn.
"Chút nữa đi! Em đói cứ ăn trước tôi còn chút việc phải làm." – nói rồi anh vào phòng làm việc.
Cậu đi pha cho anh bình trà ngon và chút bánh để anh vừa làm vừa dùng. Sau khi mang trà bánh vào để lên bàn, cậu ra ngoài mang vào đôi dép vải may bằng tay thay cho anh. Cái này là mẹ chồng đã chỉ cậu làm, dép vải may bằng tay sẽ đẹp và mang êm hơn. Cậu cúi xuống tháo giày ra cho anh và thay dép vải vào. Vương Tuấn Khải cứ chú tâm làm việc, vì những việc này lúc trước mẹ vẫn hay làm cho anh.
Chỉ cần nhìn anh mang đôi dép vải do mình may cậu thấy vui lắm. Có sức lực để đi làm việc tiếp, tưới cây và chăm mấy bắp cải ông Vương trồng sau vườn. Nhà trồng rau để ăn cơm, rau nhà bao giờ cũng xanh và ngọt tự nhiên hơn.
Thôn cậu cái gì cũng làm từ tay mà ra cả, từ đồ dùng đến đồ ăn uống đều do những người mẹ, người vợ trong nhà làm cho gia đình dùng. Vương Nguyên hái ít rau để trưa làm cơm cuốn thịt cho anh ăn để anh có sức khỏe làm việc.
...
"Xin chào!" – Vương Nguyên cúi chào những người bạn của Vương Tuấn Khải.
Hôm nay họ họp lớp tại nhà anh. Vương Nguyên có nhận ra vài người, trong đó cũng có người ngày trước đã giật cuốn vở văn của cậu khiến cậu buồn và khóc vì anh đã nói nặng đến mình. Nhưng không nhờ vậy làm sao cậu học hết lớp 12, nếu lúc đó cậu nghỉ học luôn mà làm vợ Yunho chắc còn xấu hổ hơn nữa.
"Mời mọi người dùng nước." – Vương Nguyên mang trà và vài lon nước ngọt ra cho khách.
"Nghe nói Vương Nguyên nấu ăn rất ngon, bọn này rất tò mò muốn thử đấy!" – bạn Vương Tuấn Khải lên tiếng.
"Hay là mình vừa ăn vừa trò chuyện đi! Cái bụng đói không nghĩ được gì đâu."
Họ đùa với nhau vài câu trong khi cậu tất bật dọn thức ăn ra bàn. Khoảng 8 người nên phải chuẩn bị nhiều thức ăn và soju lắm. Có cả hai cô bạn lúc trước thường theo Vương Tuấn Khải nữa, họ là cán bộ lớp rất thân với anh.
"Vương Nguyên cậu cứ vào ăn chung cho vui." – bàn bè Vương Tuấn Khải mời cậu vào bàn, cậu mỉm cười ngồi cạnh anh.
Họ bắt đầu ăn, uống rượu soju và ôn chuyện cũ, trong số họ cũng có vài người đã kết hôn như anh và cậu. Những chuyện họ nói cậu không hiểu gì cả, ngoài chuyện cậu thích Vương Tuấn Khải ra thì không biết gì thêm về anh.
"Vương Nguyên cậu biết Tuấn Khải lúc đó trông rất mắc cười không?" – bạn Vương Tuấn Khải ôm bụng cười vì một chuyện gì đó – "Tuấn Khải trượt vỏ chuối té xuống đất vào theo một hàng ngũ của lớp." – Vương Nguyên che miệng cười, không ngừng người nghiêm nghị như anh lại bị trượt vỏ chuối.
"Lưu Chí Hoành tội nhất, bị nguyên người Tuấn Khải đè lên suýt nghẹt thở, họ còn súyt hôn nhau ấy......" – Vương Nguyên nhìn thấy có vài người khẽ đá chân để nhắc nhở sự có mặt của cậu.
"Lớp mấy anh vui quá, ai cũng thân nhau cả" – cậu cười gượng, tốt nhất nên giả vờ không nghe gì cả. Tốt cho mọi người và.... tốt cho cậu.
"À...à...uhm lớp bọn này vui lắm haha." – mọi người chỉ cười trừ cho qua.
Vương Nguyên ngồi một chút rồi cũng tìm việc làm, mang thêm thức ăn và nước. Dọn bớt những đồ thừa ra sau bếp, cậu không muốn ở yên một chỗ nghe những kỷ niệm vui của họ. Đặc biệt là anh và Lưu Chí Hoành, hóa ra họ là một đôi mặt rất đẹp trông mắt mọi người. Lưu Chí Hoành tự cao và không bao giờ đi theo Vương Tuấn Khải, điều đó khiến trái tim anh rung động bởi người con trai xinh đẹp kiêu ngạo. Nếu Lưu Chí Hoành không di cư chắc chắn họ sẽ lấy nhau và hạnh phúc lắm.
Không biết lúc đó Vương Tuấn Khải có cười nhiều không?
Chắc chắn là có!
Không biết lúc đó Vương Tuấn Khải có gọi Lưu Chí Hoành là bà xã không?
Chắc chắn là có!
Không biết lúc đó Vương Tuấn Khải có dành nhiều thời gian bên cạnh Lưu Chí Hoành như vậy không?
Chắc chắn là có!
Không biết lúc đó Vương Tuấn Khải có nói với Vương Nguyên trong đêm tân hôn rằng 'Anh yêu em' không?
Chắc chắn là có!
Những việc đó chắc chắn là 'Không!' với cậu.
Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành là hai con người khác nhau.
Khác từ khuôn mặt đến tính cách. Khác từ học thức đến địa vị. Cậu có thể làm mọi thứ cho Vương Tuấn Khải chỉ có hạnh phúc là không thể thôi! Nếu để Vương Nguyên được chọn, cậu sẽ chọn bỏ cuộc, cậu muốn Vương Tuấn Khải hạnh phúc và vui vẻ.
Trong cái thôn phong kiến này nếu ly dị thì xem như sống như vậy đến hết đời, vì quan điểm người vợ bị bỏ là người không tốt, sẽ không có ai đến tìm hay yêu thương gì nữa đâu. Không sao! Vì hạnh phúc của anh, bấy nhiêu đó có là gì. Chỉ cần cho cậu nhìn theo lưng anh mỗi ngày. Vậy là đủ!
"Thiên Tỉ ca ca sao anh lại ra đây? Mọi người trong phòng chơi bài mà?" – cậu ngạc nhiên nhìn bạn Vương Tuấn Khải ra ngoài sân trong khi mọi người đang vui vẻ bên trong.
"Làm dâu cực không?" – Thiên Tỉ hỏi, chỉ vào thau đồ cậu đang giặt bằng tay.
"Dạ không!" – cậu cười, lắc đầu.
Nếu nói trong đám bạn Vương Tuấn Khải người ít nói và có vẻ chững chạc sau anh là Thiên Tỉ. Anh là bậc đàn anh đáng kính không bao giờ chọc ghẹo người khác hay khi dễ ai. Điều đó làm cậu thoải mái trò chuyện cùng anh.
"Chuyện lúc nãy ở bàn ăn họ không cố ý nhắc đâu, tại uống hơi nhiều nên nói nhảm thôi. Em đừng để trong lòng." – anh an ủi.
"Dạ không có đâu, chuyện đó qua lâu rồi mà. Em cũng biết Lưu Chí Hoành, anh ấy là một người tốt." – cậu cười. Nụ cười khiến người ta đau và chính cậu cũng đau.
"Đây là con đường không thể quay lại!"
"Dạ?" – cậu không hiểu, Thiên Tỉ nói chuyện quá văn chương khiến cậu cứ lơ ngơ nhìn anh.
"Không có gì! Để anh giúp em vắt đồ." – Thiên Tỉ xoắn tay áo lên.
"Dạ thôi, dơ tay anh đó! Anh vào trong với mọi người đi!" – cậu cười xua tay.
"Tuấn Khải toàn mặc quần Jeans, chắc em cực lắm." – Thiên Tỉ giúp cậu vắt ráo nước quần Jeans và treo lên.
"Dạ, làm hoài quen tay rồi. Không thấy cực đâu anh, em thấy vui lắm."
Thiên Tỉ chỉ khẽ lắc đầu. Cứ tiếp tục đi.... biết đâu lại đúng đường
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top