Tập 4: Nô lệ tình dục

Khi cả đám rời khỏi lớp học đầy tội lỗi, không khí bên ngoài vẫn trong lành, ánh nắng chiều vẫn vàng rực rỡ, nhưng đối với thằng nô lệ, đó là một sự tương phản tàn nhẫn đến ghê tởm. Nó bước đi loạng choạng, từng bước chân như muốn khuỵu xuống. Cái quần lót bẩn thỉu nhét trong miệng khiến nó khó thở, mùi tanh nồng của tinh dịch và mồ hôi xộc thẳng vào mũi, dạ dày nó cồn cào như muốn nôn thốc nôn tháo. Chiếc áo đồng phục không cài nút phanh ra, để lộ thân hình gầy gò, chi chít những vết bầm tím và dấu vân tay đỏ ửng trên khắp cơ thể. Lưng và mông nó in hằn những chữ ký nguệch ngoạc của lũ bạn, như một lời khẳng định tàn nhẫn về quyền sở hữu.

Nó cảm thấy hàng ngàn ánh mắt đang dán chặt vào mình, nhưng không dám ngước lên. Sợ hãi, xấu hổ, và nỗi nhục nhã tột cùng khiến nó chỉ muốn biến mất.

Bọn lớp trưởng và đám lâu la thì cười nói hả hê, chúng đi thành hàng xung quanh nó, thỉnh thoảng lại đưa tay bóp mạnh vào mông hay cấu véo núm vú nó, như để nhắc nhở về vị trí "con đĩ" của nó.

—Đi cho đàng hoàng vào thằng chó! Mày đi kiểu gì mà cứ lảo đảo thế? Hay là còn nứng quá nên không đi nổi?

Tiếng cười rộ lên. Thằng nô lệ chỉ biết cúi gằm mặt, bước nhanh hơn, cố gắng hết sức để che giấu nỗi đau thể xác và tinh thần đang dày vò nó. Nó cảm thấy từng sợi lông trên cơ thể mình dựng đứng, lạnh toát. Mấy thằng Bot đi cạnh nó còn hỉnh mũi hít hà, ra vẻ tận hưởng mùi hương "đặc biệt" toát ra từ cơ thể nó.

—Thơm quá đi mất! Mùi của con đĩ sau khi bị đụ nát lồn đó mà.

—Mùi này đúng là chỉ có ở thằng nô lệ của lớp mình thôi!

Thằng nô lệ nín thở, muốn bật khóc nhưng không thể. Nó chỉ ước gì mặt đất có thể nứt ra và nuốt chửng nó. Cả đám cứ thế diễu hành, đi qua từng hành lang, từng khu vực của trường. Tiếng cười nói, tiếng trêu chọc của chúng vang vọng khắp nơi, khiến không ít học sinh và giáo viên trong trường phải ngoái nhìn. Một số đứa nhìn với ánh mắt tò mò, một số thì tỏ vẻ kinh tởm, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám lên tiếng. Sự sợ hãi đối với băng nhóm của thằng lớp trưởng đã ngấm sâu vào máu thịt của ngôi trường này.

Khi đi ngang qua khu vực sân bóng rổ, thằng đội phó vừa mới đụ nó đã hất hàm ra hiệu cho một thằng khác:

—Ê, mày chụp vài tấm hình cho tao đi. Kiếm góc nào sexy vào đấy.

Thằng nô lệ giật bắn mình, hai mắt mở to nhìn thằng đội phó. Nó cố gắng gượng dậy, muốn chạy trốn, nhưng hai chân nó như nhũn ra, không thể nhấc nổi. Nó cảm thấy một cơn hoảng loạn tột cùng dâng trào trong lòng. Thằng đội phó lại gần, nhếch mép cười đểu:

—Mày tính đi đâu? Tính chạy hả? Mày nghĩ mày thoát được tao sao, con đĩ?

Hắn ta nắm chặt tóc nó, kéo mạnh nó về phía sân bóng, nơi có ánh sáng tốt hơn. Thằng nô lệ bị lôi xềnh xệch, thân thể va đập vào những chiếc ghế đá, những bụi cây ven đường. Nó đau đớn rên rỉ, nhưng tiếng rên ấy chìm nghỉm trong tiếng cười cợt của đám bạn.

Tại sân bóng rổ, thằng đội phó ra lệnh cho nó phải tạo dáng. Nó bị ép phải đứng chổng mông, phải banh rộng hai chân, phải đưa tay lên vuốt ve ngực mình. Mỗi lần nó làm không đúng ý, thằng đội phó lại giáng xuống một cú đấm vào mông hay một cái véo mạnh vào núm vú, khiến nó phải oằn mình vì đau đớn.

—Đồ ngu! Làm cho đàng hoàng vào chứ. Mày muốn tao đụ nát lồn mày ngay tại đây sao?

Thằng nô lệ không dám cãi lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng, cố gắng làm theo những gì chúng muốn. Từng tiếng "tách, tách" của máy ảnh như những nhát dao đâm thẳng vào tim nó. Nó biết, những hình ảnh này sẽ trở thành bằng chứng sống cho nỗi nhục nhã của nó, sẽ ám ảnh nó suốt cuộc đời.

Sau khi chụp ảnh xong, cả đám lại tiếp tục "diễu hành". Lần này, chúng tiến về phía bãi giữ xe của trường. Không khí ở đây càng trở nên ngột ngạt và bí bách hơn. Hàng trăm chiếc xe máy xếp thành hàng dài, ánh nắng chiều hắt xuống khiến không gian trở nên chói chang.
Thằng lớp trưởng dừng lại trước chiếc xe máy của hắn, một chiếc xe phân khối lớn bóng loáng. Hắn quay lại nhìn thằng nô lệ, ánh mắt đầy vẻ dò xét:

—Giờ mày nói đi. Nhà mày ở đâu?

Thằng nô lệ giật mình, không dám giấu giếm. Nó biết, nếu nó dám nói dối, hậu quả sẽ còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.

—Nhà... nhà em ở ngay... ngay đây thôi ạ. Gần trường mình.

Nó thều thào đáp, giọng nói lạc hẳn đi vì sợ hãi.
Thằng lớp trưởng nhếch mép cười mãn nguyện:

—Tốt. Vậy thì chúng mày nghe đây. Tất cả đi theo tao. Hôm nay, thằng nô lệ này sẽ chính thức về nhà mới!

Lời tuyên bố của thằng lớp trưởng như một tia sét đánh ngang tai thằng nô lệ. Nó hoảng loạn tột độ. Về nhà? Về nhà nó sao? Không thể được! Nó không thể để lũ quỷ dữ này đặt chân vào ngôi nhà của mình.

—Không... không được... đừng... đừng đi đến nhà em... làm ơn...

Nó van xin, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt lem luốc. Nó cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi gọng kìm của lũ bạn, nhưng tất cả đều vô ích. Thằng lớp trưởng vẫn nắm chặt tóc nó, kéo nó lại gần:

—Mày nói cái gì? Dám cãi lời tao? Hay là mày muốn tao đụ mày ngay tại đây cho cả trường thấy?

Thằng lớp trưởng lại đưa con cặc cương cứng của mình ra, vỗ vỗ vào mặt nó. Thằng nô lệ co rúm lại, toàn thân run rẩy. Nó biết, nó không thể chống lại được chúng. Nỗi sợ hãi lấn át tất cả. Nó chỉ còn biết gật đầu lia lịa, nước mắt chảy dài.

—Không... không... em... em xin lỗi... em sẽ... sẽ dẫn đường...

Thằng lớp trưởng cười khẩy, hắn hài lòng với sự khuất phục của nó. Hắn ra hiệu cho đám lâu la chuẩn bị xe. Cả đám nhao nhao lên xe máy, tiếng động cơ gầm rú vang vọng cả bãi giữ xe.
Thằng lớp trưởng ném mũ bảo hiểm xuống chân thằng nô lệ, ra lệnh:

—Lên xe. Mày dẫn đường.

Thằng nô lệ run rẩy nhặt lấy mũ bảo hiểm, đôi tay bẩn thỉu và run rẩy cố gắng đội lên đầu. Nó leo lên xe của thằng lớp trưởng, ngồi phía sau, lưng áp vào lưng hắn. Mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi nước hoa rẻ tiền của hắn xộc vào mũi nó, khiến nó ghê tởm.

Thằng lớp trưởng gầm rú máy, phóng thẳng ra khỏi cổng trường. Đám lâu la cũng thi nhau bám theo phía sau, tạo thành một đoàn xe máy dài dằng dặc. Chúng vừa đi vừa hú hét, cười nói, như thể đang đi dự một cuộc vui đình đám.
Thằng nô lệ ngồi sau xe, thân thể run bần bật.

Nó nhìn con đường quen thuộc dần hiện ra trước mắt, từng hàng cây, từng ngôi nhà, từng con hẻm nhỏ. Tất cả đều quen thuộc, nhưng giờ đây, chúng lại trở nên xa lạ và đáng sợ đến lạ lùng. Nó biết, một khi lũ quỷ dữ này đặt chân vào ngôi nhà của mình, cuộc sống của nó sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Nó chỉ còn biết cầu nguyện, cầu nguyện cho một phép màu nào đó sẽ xảy ra, cứu vớt nó khỏi địa ngục trần gian này.

Đoàn xe máy gầm rú, xé tan sự yên tĩnh của con hẻm nhỏ. Thằng nô lệ run rẩy chỉ đường, lòng nó quặn thắt từng cơn khi ngôi nhà quen thuộc dần hiện ra. Một ngôi nhà nhỏ, chỉ có một tầng lầu với cái sân không quá rộng, nơi nó từng tìm thấy sự bình yên và an toàn, giờ đây sắp bị lũ quỷ dữ này giày xéo. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hòa lẫn với tinh dịch khô cứng và nước mắt, tạo thành một mớ hỗn độn ghê tởm trên khuôn mặt nó.

Tiếng phanh xe két dài, thằng lớp trưởng dừng lại ngay trước cổng. Đám lâu la cũng nhao nhao dừng theo, tạo thành một hàng xe lố nhố chắn ngang cả con hẻm. Tiếng cười nói, tiếng chửi thề của chúng vang lên ầm ĩ, phá tan mọi thứ. Thằng nô lệ chết lặng, mắt dáo dác nhìn xung quanh, mong sao không có ai hàng xóm đi qua vào lúc này.

Thằng lớp trưởng xuống xe, ánh mắt quét một lượt căn nhà rồi quay sang thằng nô lệ, nhếch mép cười đầy dò xét:

—Nhà mày đây hả? Nhìn cũng tươm tất đấy chứ. Có ai ở nhà không?

Thằng nô lệ nuốt khan, cổ họng đau rát vì những gì vừa trải qua. Nó lí nhí, giọng đứt quãng:

—Dạ... dạ không... em... em ở riêng. Bố mẹ em... đi làm xa.

Một thoáng kinh ngạc lướt qua khuôn mặt thằng lớp trưởng, rồi hắn ta bật cười khẩy, tiếng cười man rợ vang vọng khắp con hẻm. Hắn lại gần thằng nô lệ, túm chặt tóc nó, kéo mạnh đầu nó ngửa ra sau, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng:

—Hahaha... Tuyệt vời! Tuyệt vời quá đi chứ! Vậy là không có ai làm phiền chúng ta rồi.

Hắn quay sang đám đông, giọng nói oang oang đầy phấn khích, như một kẻ vừa tìm thấy kho báu:

—Chúng mày nghe đây! Từ nay, cái nhà này sẽ là đại bản doanh của lớp mình! Chúng ta có thể tha hồ mà vui chơi, tha hồ mà đụ thằng nô lệ này bất cứ lúc nào chúng ta muốn!

Tiếng hú hét, vỗ tay vang lên như sấm dậy, át cả tiếng còi xe inh ỏi từ phía xa. Những khuôn mặt hưng phấn, dâm đãng của đám con trai như muốn vỡ òa. Chúng nhao nhao lao về phía cổng, ánh mắt tham lam quét qua từng ngóc ngách của ngôi nhà.

Thằng nô lệ sụp đổ. Nó cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực, không tài nào thở nổi. Ở riêng? Nó đã thốt ra lời nói dối ấy chỉ để bảo vệ gia đình, để ngăn cản lũ quỷ này không đặt chân vào nhà nó, vậy mà giờ đây, mọi thứ lại trở nên tồi tệ hơn gấp vạn lần. Nó biết, cuộc đời nó đã hoàn toàn chấm dứt. Ngôi nhà này, nơi từng là chốn trú ẩn an toàn, giờ sẽ trở thành địa ngục trần gian của riêng nó.

Thằng lớp trưởng đẩy mạnh cánh cổng, tiếng kẽo kẹt vang lên não nề như một lời than khóc. Rồi hắn ta hùng hổ xông vào sân, đám lâu la cũng ùn ùn kéo theo sau. Thằng nô lệ bị đẩy ngã sấp mặt xuống nền sân xi măng lạnh lẽo, miệng nó vẫn còn ngậm cái quần lót hôi hám. Nỗi nhục nhã, cay đắng và tuyệt vọng bao trùm lấy nó, khiến nó chỉ muốn gào thét thật to, muốn đập phá tất cả, nhưng rồi lại chỉ có thể cắn chặt răng, nuốt nước mắt vào trong.

Cái sân nhỏ vốn là nơi thằng bé thường tập thể dục buổi sáng, giờ đây biến thành bãi chiến trường. Đám con trai ào vào, cười nói ồn ào, mỗi đứa một góc. Có đứa đạp đổ chậu cây, đứa vứt giày dép bừa bãi, đứa còn ngang nhiên tè bậy vào góc tường. Thằng nô lệ nằm sõng soài trên nền xi măng, mắt mờ đi vì nước mắt và bụi bẩn. Nó cảm nhận rõ những ánh mắt khinh bỉ, những tiếng cười nhạo đang đổ dồn vào mình.

—Thằng đĩ kia, mau bò dậy! Mày còn nằm ườn ra đó làm gì?

Tiếng thằng lớp trưởng gắt lên, lạnh lùng và tàn nhẫn. Thằng nô lệ giật mình, cố gắng gượng dậy bằng chút sức lực cuối cùng. Nó quỳ gối, hai tay run rẩy chống xuống đất, thân thể rệu rã.

—Bò vào nhà! Nhanh lên!

Lệnh của thằng lớp trưởng vừa dứt, thằng nô lệ liền cắm mặt bò vào nhà. Nó bò qua ngưỡng cửa, nơi thằng lớp trưởng đang đứng sừng sững, ánh mắt hắn như muốn xuyên thủng nó.

Căn phòng khách nhỏ hẹp, vốn gọn gàng sạch sẽ, giờ đây cũng nhanh chóng bị lũ "khách" không mời mà đến chiếm lĩnh. Chúng vứt cặp sách bừa bãi ra sàn, đứa thì thản nhiên nằm ườn ra ghế sofa, đứa thì lôi thuốc lá ra hút phì phèo, khói thuốc cuộn lên đặc quánh, khiến không gian vốn đã ngột ngạt càng trở nên bí bách.

Thằng nô lệ bò đến giữa phòng, ngước đôi mắt sưng húp nhìn thằng lớp trưởng. Nó thều thào, giọng nói khản đặc:

—Anh... anh muốn em làm gì ạ?

Thằng lớp trưởng nhếch mép cười khẩy, ánh mắt hắn dâm đãng quét một lượt khắp cơ thể bẩn thỉu của nó:

—Nhìn mày kìa, ghê tởm hết sức. Toàn mùi tinh dịch của bọn tao. Đi tắm rửa sạch sẽ đi đã. Nhanh lên!

Thằng nô lệ giật mình. Tắm? Nó không hiểu. Nó chỉ muốn mọi chuyện kết thúc. Nó sợ hãi nhìn khuôn mặt hả hê của lũ bạn. Chẳng lẽ chúng còn muốn tiếp tục?

—Mày còn đứng đó làm gì? Không nghe rõ lời tao nói sao? Hay là muốn tao lôi mày vào tắm cho mày sướng rên lên?

Thằng lớp trưởng tiến lại gần, đưa chân đá nhẹ vào mông nó. Thằng nô lệ giật mình, vội vàng đứng dậy, lảo đảo bước về phía nhà vệ sinh. Nó không dám nhìn lại, chỉ biết cúi gằm mặt, nuốt nước mắt vào trong.

Khi nó bước vào nhà vệ sinh, mùi ẩm mốc và thuốc tẩy xộc vào mũi, khiến nó buồn nôn. Căn phòng tắm nhỏ xíu, chỉ đủ một người đứng, giờ đây lại càng chật chội hơn với sự hiện diện của nó và vài thằng lâu la vừa đi theo vào để "giám sát". Chúng đứng dựa vào tường, ánh mắt dâm đãng soi mói từng cử chỉ của nó.

—Mau cởi hết quần áo ra.

Một thằng lên tiếng, giọng ra vẻ chỉ huy. Thằng nô lệ run rẩy, đôi tay bẩn thỉu cố gắng cởi chiếc quần đồng phục ướt át. Từng món đồ bị lột bỏ, cơ thể nó trần trụi hoàn toàn, phơi bày những vết bầm tím, những dấu hôn đỏ ửng và những vệt tinh dịch khô cứng. Nó cảm thấy lạnh toát, không phải vì nhiệt độ mà vì nỗi nhục nhã tột cùng đang xé nát tâm can.

—Đứng vào đây. Bật vòi hoa sen lên.

Thằng khác ra lệnh. Thằng nô lệ bước vào trong bồn tắm, bật vòi hoa sen. Nước lạnh như băng xối xả vào người nó, khiến nó giật bắn mình, nhưng nó không dám kêu than. Nước hòa tan tinh dịch, chảy xuống nền gạch, tạo thành một vũng nước đục ngầu, ghê tởm.

—Chà cho sạch vào. Tao không muốn thấy một vết bẩn nào trên người mày.

Lại một giọng nói khác vang lên. Thằng nô lệ nhắm mắt, cố gắng dùng tay chà xát khắp cơ thể, nhưng những vết bầm tím, những dấu vân tay hằn sâu trên da thịt nó thì không tài nào xóa đi được. Nó cảm thấy mình thật dơ bẩn, dơ bẩn đến mức không thể nào rửa sạch.

Nước xối xả, nhưng thằng nô lệ vẫn cảm thấy nhơ bẩn. Nó miên man chà xát, đôi mắt nhắm nghiền lại để xua đi hình ảnh ghê tởm của những gì vừa xảy ra. Cả cơ thể cường tráng, vốn có bốn múi rắn chắc, giờ đây lại chi chít vết đỏ, vết bầm, như một tấm toan bị vấy bẩn. Nó ước gì có thể tẩy rửa đi tất cả, cả những dấu vết trên da thịt và nỗi nhục nhã đang ngấm sâu vào từng thớ thịt.

Bỗng, một giọng nói vang lên, phá tan sự im lặng trong buồng tắm:

—Đừng chà nữa. Để tao chà cho mày sạch sẽ hơn.

Thằng nô lệ giật mình mở mắt. Một thằng trong đám "giám sát" đã bước vào trong, con cặc hắn ta đang cương cứng, rung lên bần bật. Nước lạnh chảy xuống cơ thể săn chắc của thằng kia, nhưng lửa dục trong mắt hắn thì hừng hực. Thằng nô lệ hoảng sợ lùi lại, va vào tường, nhưng đã quá muộn.

—Mày sợ gì? Tao giúp mày sạch sẽ hơn thôi mà, con đĩ.

Hắn ta cười khẩy, bàn tay thô bạo túm chặt lấy cặc thằng nô lệ, xoa nắn một cách thô thiển. Thằng nô lệ đau đớn rít lên một tiếng, nhưng tiếng kêu bị nhấn chìm trong tiếng nước chảy và tiếng cười của hai thằng còn lại đang đứng bên ngoài.

—Cố lên đi thằng kia! Nhanh lên cho nó sạch sẽ, tụi tao còn chờ!

—Nhìn nó kìa, sướng quá run người rồi đó!

Tiếng hò hét cổ vũ từ bên ngoài càng khiến thằng nô lệ cảm thấy nhục nhã tột cùng. Thằng trong buồng tắm ghé sát vào tai nó, giọng nói khàn khàn đầy dâm dục:

—Lồn mày vừa bị đụ nát mà đã nứng lên rồi sao? Đúng là giống đĩ đực.

Hắn ta không đợi nó trả lời, ghì chặt lấy đầu nó, ép nó há miệng. Con cặc nóng hổi, thô ráp cứ thế nhét thẳng vào khoang miệng. Thằng nô lệ hộc lên, cố gắng chống cự, nhưng hai tay nó bị thằng kia giữ chặt. Cổ họng nó bị căng ra hết cỡ, có cảm giác như sắp nứt toác đến nơi. Nước mắt nó trào ra, hòa lẫn với nước tắm và nước bọt, chảy xuống cằm.

Đúng lúc đó, thằng thứ hai cũng không kìm được nữa, nó bước vào. Con cặc nó cũng đã ngỏng cao. Nó đứng phía sau, banh rộng hai chân thằng nô lệ, ấn mạnh đầu khấc vào lỗ hậu còn đang sưng tấy. Thằng nô lệ rít lên một tiếng đau đớn đến xé lòng, thân thể nó run bần bật. Cả hai lỗ đều bị cưỡng ép cùng lúc, cảm giác đau đớn và nhục nhã dâng lên tột độ, khiến nó gần như ngất đi.

Những tiếng rên rỉ của nó càng khiến hai thằng kia thêm hưng phấn. Chúng thúc mạnh hơn, nhanh hơn, như những con thú đói khát. Thằng thứ ba đứng bên ngoài cũng không chịu kém, nó thò tay vào, luồn lách tìm kiếm "của quý" của thằng nô lệ, bóp nắn, vò xoắn, khiến nó đau đớn tột cùng.

—Aaa... đau... đau quá... dừng lại... xin... xin các anh...

Tiếng van xin yếu ớt của thằng nô lệ như càng đổ thêm dầu vào lửa. Chúng cười phá lên, tiếng cười dâm đãng vang vọng khắp căn phòng tắm chật chội.

—Đau gì mà đau! Mày sướng chứ gì, con đĩ!

—Phải chơi mạnh thế này mày mới nhớ đời!

Nước bắn tung tóe, hòa lẫn với tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng cười nhạo. Buồng tắm nhỏ bé trở thành địa ngục thực sự. Thằng nô lệ cảm thấy như cơ thể mình đang bị xé toạc ra, bị giày vò đến nát bươm. Từng giọt tinh dịch nóng hổi bắn ra từ hai con cặc của lũ khốn, trút thẳng vào miệng và lỗ hậu của nó. Nó nghẹn ứ, nôn ọe, nhưng chúng vẫn không buông tha, ép nó phải nuốt trọn tất cả.

Cuối cùng, sau một hồi tra tấn dã man, ba thằng kia cũng thỏa mãn. Chúng rút cặc ra, tinh dịch chảy tràn trên miệng và đùi thằng nô lệ. Chúng cười nói hả hê, vỗ vai nhau như những kẻ chiến thắng, rồi lần lượt rời khỏi buồng tắm, để lại nó nằm sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo, thân thể rệu rã, tinh dịch chảy lênh láng.

Thằng nô lệ nằm đó, từng hơi thở đứt quãng. Nước mắt cứ thế tuôn ra, hòa lẫn với nước tắm và những gì ghê tởm còn sót lại trên mặt nó. Nó cảm thấy dơ bẩn hơn bao giờ hết.

Sau một lúc lâu, lấy lại được chút sức lực, nó gượng dậy, lê lết đến vòi hoa sen. Nó bật nước nóng, xối xả vào người, cố gắng rửa trôi tất cả những vết nhơ, cả bên trong lẫn bên ngoài. Nó dùng xà phòng chà xát mạnh bạo, đến nỗi da thịt nó đỏ tấy lên, nhưng nó vẫn không ngừng lại. Nó muốn sạch, sạch hoàn toàn, sạch đến mức không còn một chút dấu vết nào của sự nhục nhã này.

Khi đã cảm thấy không còn gì để rửa, nó tắt vòi nước. Hơi nước bao phủ căn phòng, làm mờ đi tấm gương phản chiếu hình ảnh thảm hại của nó. Nó nhìn vào gương, khuôn mặt sưng húp, đôi mắt thâm quầng, mái tóc bết bát. Toàn thân nó vẫn còn run rẩy, nhưng đã không còn khóc nữa. Có lẽ, nước mắt đã khô cạn, hoặc nỗi đau đã vượt quá giới hạn của nước mắt.

Nó bước ra khỏi buồng tắm, không một mảnh vải che thân. Cơ thể cường tráng với bốn múi rắn chắc vốn là niềm tự hào của nó, giờ đây lại trở thành thứ công cụ bị chà đạp, làm nhục. Nó không còn quan tâm đến việc che giấu hay xấu hổ. Nó đã bị lột trần tất cả, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Nó tự giác bò ra khỏi nhà vệ sinh, bò thẳng về phía phòng khách. Thằng lớp trưởng và đám bạn đang ngồi vắt vẻo trên sofa, cười nói ồn ào. Không khí trong phòng vẫn đặc quánh mùi thuốc lá, mùi mồ hôi và mùi dục vọng. Khi nó xuất hiện, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía nó. Không có một ánh mắt thương hại nào, chỉ có sự hả hê, khinh bỉ và thèm muốn.

Thằng lớp trưởng nhếch mép cười khẩy, ánh mắt hắn dâm đãng lướt qua thân thể trần trụi của nó:

—Ồ, sạch sẽ rồi đấy à? Tốt lắm, con đĩ. Giờ thì đến lượt mày phục vụ bọn tao rồi.

Thằng nô lệ không nói một lời, chỉ biết cúi gằm mặt, tiếp tục bò về phía chúng, như một con vật được thuần hóa, hoàn toàn khuất phục trước số phận đã định đoạt.

Thằng nô lệ trần truồng bò đến giữa phòng, dừng lại trước mặt thằng lớp trưởng. Toàn thân nó run rẩy, ánh mắt vô hồn dán chặt xuống nền nhà. Nó nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng thì thầm đầy dâm đãng của đám bạn xung quanh. Không khí đặc quánh mùi đàn ông, mùi thuốc lá, mùi tinh dịch và sự sỉ nhục. Nó cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, nhưng không dám nôn ọe.

Thằng lớp trưởng nhếch mép cười, đưa chân đá nhẹ vào vai nó:

—Ngon đấy, con đĩ. Dáng vẻ này của mày mới đúng chất nô lệ tình dục.

Hắn ta quay sang thằng Sơn, ra hiệu. Thằng Sơn nhanh nhẹn lấy từ trong cặp ra một tờ giấy trắng, mực đen cùng một cây bút. Thằng lớp trưởng cầm lấy tờ giấy, giơ lên trước mặt thằng nô lệ, giọng nói oang oang đầy quyền uy, như một vị chúa tể đang ban bố thánh chỉ:

—Nghe đây, con chó. Đây là bản cam kết làm nô lệ tình dục của mày. Từ giờ phút này trở đi, mày phải sống theo những điều khoản trong đây. Nếu mày dám làm trái lời, tao sẽ cho mày sống không bằng chết.

Thằng nô lệ ngước mắt lên, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. Nó cố gắng nhìn rõ những dòng chữ trên tờ giấy, nhưng nước mắt và nỗi sợ hãi khiến mọi thứ nhòe đi. Từng điều khoản, từng câu chữ, như những nhát dao đâm vào trái tim nó.

—Đầu tiên, mày phải chấp nhận số phận của mình. Mày đã chính thức trở thành nô lệ tình dục của cả lớp, của tất cả mọi người ở đây. Mày không có quyền chống đối, không có quyền từ chối bất cứ yêu cầu nào liên quan đến tình dục.

Thằng lớp trưởng đọc to từng lời, hắn ta tạm dừng sau mỗi điều khoản, ánh mắt như muốn xuyên thủng thằng nô lệ, ép buộc nó phải tiếp nhận từng lời sỉ nhục.

—Thứ hai, mày phải luôn giữ cho mình sạch sẽ và sẵn sàng phục vụ. Bất cứ lúc nào bọn tao muốn, mày cũng phải có mặt và phục tùng tuyệt đối.

—Thứ ba, mày phải biết ơn bọn tao vì đã cho mày một "cuộc đời mới". Mày phải luôn lễ phép, vâng lời, không được tỏ thái độ bất mãn hay phản kháng.

—Thứ tư, mày phải phục vụ cả hai lỗ của mày. Lỗ hậu và cái miệng của mày đều phải sẵn sàng tiếp nhận cặc của bọn tao. Mày không có quyền chọn lựa.

—Thứ năm, mày không được phép tự làm mình xuất tinh. Cặc của mày phải luôn nằm trong sự kiểm soát của bọn tao. Mày chỉ được xuất tinh khi nào bọn tao cho phép, hoặc khi bọn tao chơi mày đến mức mày phải bắn ra.

—Thứ sáu, mày phải luôn giữ thái độ vui vẻ, nhiệt tình khi phục vụ. Kể cả khi đau đớn, nhục nhã, mày cũng không được tỏ vẻ khó chịu hay khóc lóc. Nước mắt của mày chỉ làm bọn tao thêm hưng phấn thôi.

—Thứ bảy, tất cả những gì bọn tao làm với mày, kể cả việc chụp ảnh, quay video, đều phải được mày chấp nhận. Mày không có quyền kiện cáo hay tố giác.

—Thứ tám, mày không được phép tiết lộ bất cứ điều gì đã xảy ra ở đây ra bên ngoài. Nếu mày dám hé răng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

—Thứ chín, mày phải luôn ở trong tình trạng sẵn sàng. Bất cứ lúc nào bọn tao gọi, mày phải có mặt ngay lập tức, dù đang ở đâu hay làm gì.

—Cuối cùng, điều thứ mười, mày không được phép có bạn gái hay bất kỳ mối quan hệ yêu đương nào khác. Cơ thể và tâm hồn của mày thuộc về bọn tao. Mày là con đĩ độc quyền của cả lớp.

Thằng lớp trưởng đọc xong, hắn ta quăng tờ giấy xuống đất, ngay trước mặt thằng nô lệ. Hắn ta dí ngón chân vào tờ giấy, thúc mạnh:

—Đọc rõ rồi chứ? Giờ thì ký tên đi, con chó. Ký vào đây, và mày sẽ chính thức trở thành của bọn tao mãi mãi.

Thằng nô lệ run rẩy nhìn tờ giấy, nhìn những dòng chữ tàn nhẫn, nhìn tên của mình được in sẵn ở cuối cùng. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Nó muốn hét lên, muốn xé nát tờ giấy, muốn vùng chạy. Nhưng cơ thể nó như hóa đá, không tài nào cử động nổi. Nỗi sợ hãi đã bóp nghẹt tất cả. Nó biết, đây là dấu chấm hết.

Thằng lớp trưởng mất kiên nhẫn, hắn ta lại đá nhẹ vào vai nó:

—Còn chần chừ gì nữa? Hay là mày muốn bọn tao giúp mày ký?

Thằng Sơn nhanh chóng đặt cây bút vào tay thằng nô lệ. Đôi tay nó run rẩy, không thể giữ chặt cây bút. Thằng lớp trưởng thấy vậy liền túm lấy tay nó, ghì chặt, ép nó phải cầm bút.

—Ký đi!

Giọng hắn lạnh như băng. Dưới sức ép của thằng lớp trưởng, thằng nô lệ gồng mình, cố gắng điều khiển cây bút. Từng nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy, như một lời cam chịu. Nó ký tên mình, đánh dấu sự kết thúc của cuộc đời tự do và bắt đầu chuỗi ngày làm nô lệ. Khi chữ ký hoàn thành, thằng lớp trưởng bật cười man rợ, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, như tiếng chuông báo hiệu địa ngục đã mở cửa.

Chữ ký nguệch ngoạc trên bản cam kết như một bản án tử hình, định đoạt số phận của thằng nô lệ. Nó vẫn quỳ gối, đầu gục xuống, hơi thở đứt quãng. Cả căn phòng vang lên tiếng cười hả hê của đám con trai. Thằng lớp trưởng, với ánh mắt đắc ý, đá nhẹ tờ giấy sang một bên.

—Được rồi, giờ thì chính thức là của bọn tao. Chuẩn bị tiệc thôi, chúng mày!

Tiếng hò reo vang dội, đám con trai lao đến, mỗi đứa một tay kéo thằng nô lệ đứng dậy. Nó bị lôi đi xềnh xệch, thân thể trần truồng va đập vào đồ đạc, từng bước chân in dấu tinh dịch lem luốc trên nền nhà. Chúng kéo nó thẳng vào phòng bếp.

Không gian phòng bếp nhỏ hẹp, đầy đủ những vật dụng quen thuộc của một gia đình: tủ lạnh, bếp ga, và một chiếc bàn ăn bằng gỗ sẫm màu ở giữa. Mùi thức ăn còn vương vất đâu đó, giờ đây bị lấn át bởi mùi mồ hôi, mùi thuốc lá và mùi dục vọng nồng nặc.

—Lên bàn đi, con đĩ!

Một thằng hét lên, giọng hưng phấn đến tột độ. Thằng nô lệ bị đẩy mạnh, loạng choạng leo lên chiếc bàn ăn. Nó nằm ngửa ra đó, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Toàn thân nó run rẩy, những vết bầm tím và dấu vân tay đỏ ửng trên da thịt lại càng hiện rõ dưới ánh đèn vàng vọt của nhà bếp.

Đám con trai, những kẻ không kiềm chế được dục vọng, lập tức bao vây chiếc bàn. Thằng lớp trưởng đứng ngoài cuộc, khoanh tay quan sát với vẻ mặt mãn nguyện, nhưng đôi mắt hắn vẫn không ngừng dò xét, thưởng thức màn trình diễn.

—Nhìn nó kìa, ngon vãi! Vừa mới tắm xong nên còn thơm tho lắm đấy!

—Lồn nó vẫn còn ướt nhẹp nước và tinh dịch của tụi mình lúc nãy. Đụ phát lút cán luôn!

Tiếng xì xào, cười đùa vang lên. Từng thằng một, không một chút e dè hay do dự, bắt đầu trèo lên bàn. Thằng nô lệ bị kẹp chặt giữa những thân hình trần truồng, những con cặc cương cứng đang chĩa thẳng vào nó. Chúng không ngừng bóp nắn vú, cấu véo háng, cắn vào vai, vào cổ nó, khiến nó đau đớn rít lên từng tiếng.

—Aaaa... đau... dừng lại...

Nhưng tiếng kêu của nó chỉ khiến chúng thêm hưng phấn. Một thằng háo hức banh rộng hai chân nó, chen vào giữa. Con cặc nóng hổi, thô ráp ấn thẳng vào lỗ hậu còn đang sưng tấy. Thằng nô lệ gồng mình, nước mắt giàn giụa.

—Đụ đi, chúng mày! Đụ cho nát cái lồn nó ra!

Tiếng hò reo cổ vũ vang lên. Hàng loạt con cặc khác cũng chen chúc tìm chỗ. Một thằng khác chĩa thẳng vào miệng nó, ép nó phải há ra. Cơn buồn nôn lại ập đến, nhưng nó không dám ói. Một thằng khác lại túm lấy cặc nó, kéo lên kéo xuống một cách thô bạo.

Căn bếp nhỏ bé rung lên bần bật trong tiếng thúc mạnh, tiếng rên rỉ, tiếng cười đùa dâm đãng và tiếng da thịt va chạm. Mùi tanh nồng của tinh dịch, mùi mồ hôi đàn ông, mùi dục vọng đặc quánh trong không khí, khiến thằng nô lệ cảm thấy nghẹt thở. Nó cảm thấy cơ thể mình đang bị biến thành một món đồ chơi tình dục, bị chà đạp và lạm dụng không thương tiếc. Mọi sự phản kháng đều trở nên vô nghĩa.

Thời gian trôi qua trong vô vọng, không biết bao lâu. Nó bị lôi kéo từ tư thế này sang tư thế khác, từ thằng này sang thằng khác. Mỗi lần một thằng xuất tinh, nó lại nôn ọe ra tinh dịch, nhưng chúng vẫn ép nó nuốt, không cho nó một phút giây nghỉ ngơi.

—Đủ rồi. Chúng mày chuyển địa điểm đi. Lên phòng ngủ của nó!

Tiếng thằng lớp trưởng vang lên, phá tan cơn cuồng loạn. Đám con trai miễn cưỡng dừng lại, dù vẫn còn hưng phấn tột độ. Chúng lại kéo thằng nô lệ đứng dậy, lôi nó đi xềnh xệch qua hành lang, lên cầu thang nhỏ.

Phòng ngủ của nó, nơi từng là không gian riêng tư, giờ đây cũng bị xâm chiếm một cách thô bạo. Căn phòng gọn gàng với chiếc giường đơn, bàn học và tủ quần áo, giờ đây trở thành một sàn đấu mới cho những cuộc vui trụy lạc. Thằng nô lệ bị đẩy ngã xuống giường, cơ thể nó lún sâu vào tấm nệm mềm mại. Nó nhắm mắt lại, chỉ muốn mọi thứ kết thúc, muốn chìm vào bóng tối vĩnh viễn.

Chiếc giường đơn nhỏ bé của thằng nô lệ, nơi nó từng cuộn mình trong giấc mơ và sự riêng tư, giờ đây biến thành một sàn diễn ghê tởm. Thân thể trần truồng của nó lún sâu vào tấm nệm, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nơi những vết nứt cũ kỹ như đang mở ra một không gian trống rỗng.

Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng xế chiều dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, nhưng trong căn phòng này, dục vọng vẫn bùng cháy rực rỡ, không hề có dấu hiệu nguội tắt.

Đám con trai lại lao vào, không một chút nể nang hay kiêng dè. Chúng vẫn trần truồng, những con cặc cương cứng bập bùng theo từng nhịp thở dốc, như những thanh sắt nóng bỏng chực chờ thiêu đốt nó. Chúng vây kín lấy nó, tạo thành một vòng tròn nhục nhã, mỗi đứa một góc. Tiếng cười nói tục tĩu, tiếng thô tục vang lên không ngớt.

—Nhìn nó kìa, nằm ngoan vãi! Đúng là con đĩ sinh ra để bị đụ!

—Lồn nó vẫn còn ấm đây này, chắc nứng lắm rồi!

Lần lượt từng thằng, không ai nhường ai, chen chúc nhau trên chiếc giường chật chội. Thằng nô lệ bị xoay ngang xoay dọc, hết lỗ hậu lại đến cái miệng, hết thằng này lại đến thằng khác. Cơn đau đớn đã trở nên chai sạn, nhưng nỗi nhục nhã thì không ngừng gặm nhấm tâm hồn nó. Tinh dịch, mồ hôi, và nước mắt hòa quyện vào nhau, bết dính trên da thịt nó, biến nó thành một khối ghê tởm. Mùi tanh nồng của tinh dịch đặc quánh trong không khí, như một lời nhắc nhở không ngừng về số phận đê hèn của nó.

Khi màn đêm đã bao trùm hoàn toàn, và những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời đen kịt, đám con trai vẫn không ngừng nghỉ. Có lẽ đã hơn chục thằng thay phiên nhau cưỡng bức nó, nhưng chúng vẫn không thấy đủ.

—Đủ rồi! Ra ban công hóng gió chút đi chúng mày!

Một thằng hét lên. Lời đề nghị ấy như một tia sét đánh ngang tai thằng nô lệ. Ra ban công? Nơi mọi người có thể thấy? Nỗi sợ hãi tột cùng trỗi dậy trong lòng nó, nhưng nó không có quyền chống đối.

Thằng nô lệ lại bị lôi đi xềnh xệch, từng bước chân trần trụi dẫm lên nền nhà lạnh lẽo. Chúng kéo nó ra ban công nhỏ của căn phòng ngủ. Gió đêm lùa vào, mang theo chút hơi lạnh, nhưng không thể xua đi cái nóng rực từ những thân hình trần truồng đang vây lấy nó. Ánh đèn đường hắt lên, rọi rõ thân hình ghê tởm của nó, cùng những con cặc cương cứng của lũ bạn.

—Nhìn nó kìa, gió thổi mát lồn chưa, con đĩ?

—Có khi nó còn nứng hơn ấy chứ!

Tiếng cười và những lời trêu chọc vang lên. Thằng nô lệ bị ép đứng dựa vào lan can ban công, thân thể trần truồng phơi bày hoàn toàn. Nó cảm thấy hàng xóm có thể nhìn thấy nó bất cứ lúc nào, cảm thấy sự nhục nhã đang xé toạc tâm hồn nó. Nó chỉ muốn gào thét, muốn biến mất khỏi thế gian này.

Tuy nhiên, "cuộc vui" trên ban công chỉ diễn ra trong chốc lát. Có lẽ vì sợ bị lộ, hoặc đơn giản là muốn thay đổi không khí, một thằng lại lên tiếng:

—Thôi, quay lại giường đi chúng mày! Ngoài này lạnh rồi!

Thế là thằng nô lệ lại bị kéo lê trở lại căn phòng ngủ. Chiếc giường đã trở nên lộn xộn hơn, nệm chăn xộc xệch, vương vãi tinh dịch và mồ hôi. Nó lại bị đẩy ngã xuống, và cuộc tra tấn lại tiếp tục, không ngừng nghỉ.

Cứ thế, nó bị lôi kéo qua lại giữa các tư thế, các thằng, như một con rối vô tri bị điều khiển bởi những sợi dây vô hình của dục vọng và quyền lực. Đêm dài vẫn còn ở phía trước, và thằng nô lệ biết, nó sẽ phải chịu đựng tất cả, cho đến khi không còn sức lực để thở nữa.

Đêm dần buông sâu, màn đêm đen kịt nuốt chửng những tia sáng cuối cùng ngoài ô cửa sổ. Trong căn phòng ngủ chật chội, cuộc tra tấn trên chiếc giường vẫn không ngừng tiếp diễn. Thằng nô lệ, với thân thể rệu rã, vẫn phải oằn mình chịu đựng từng cú thúc mạnh, từng tiếng rên rỉ dâm đãng của lũ bạn. Nó cảm thấy mình như một mảnh giẻ rách, bị vò nát, chà đạp dưới vô vàn con cặc. Tinh dịch bết dính khắp người, lạnh toát và ghê tởm, nhưng nó không còn sức lực để gạt đi.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng ngủ bật mở, và một thằng con trai khác bước vào. Trên tay nó là một chồng bịch đồ ăn lớn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn của gà rán, mì ý, và nước ngọt. Ánh mắt đám bạn đang điên cuồng trên giường chợt sáng lên, chúng tạm thời buông tha thằng nô lệ.

—Ê, đồ ăn đến rồi!

—Tuyệt vời! Đói vãi lồn!

Tiếng hò reo vang lên, và đám con trai, dù vẫn còn trần truồng và cặc cứng, nhanh chóng rời khỏi người thằng nô lệ, nhao nhao bu quanh đống đồ ăn. Chúng ngồi bệt xuống sàn, không thèm mặc quần áo, vội vàng xé toạc các bịch đồ ăn, nhồm nhoàm nhét vào miệng. Mùi đồ ăn thơm lừng lan tỏa khắp phòng, lấn át mùi tanh nồng của tinh dịch và mồ hôi, nhưng đối với thằng nô lệ, mùi thơm ấy lại càng khiến nó buồn nôn.

Thằng nô lệ nằm sõng soài trên giường, thân thể run rẩy, ánh mắt vô hồn nhìn những kẻ đang ngấu nghiến. Dạ dày nó cồn cào, nhưng không phải vì đói mà vì ghê tởm. Nó cảm thấy mình thật thảm hại, trần truồng và bẩn thỉu, trong khi lũ bạn lại đang nhâm nhi đồ ăn một cách ngon lành.

Sau khi ăn uống được một lúc, một thằng trong đám, miệng vẫn còn nhồm nhoàm miếng gà rán, bỗng lên tiếng:

—Ê, chúng mày. Thằng nô lệ này là của chung, nhưng tao muốn thưởng thức một mình với nó đã. Đứa nào muốn, chờ đến lượt!

Lời đề nghị đó ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của cả đám. Chúng không muốn chơi tập thể nữa, mà muốn được tận hưởng một mình với thằng nô lệ, muốn được cảm nhận rõ ràng hơn sự khuất phục của nó.

Thằng đầu tiên, sau khi nuốt vội miếng gà, liếm sạch ngón tay, đứng dậy, vẫn trần truồng và cặc cứng. Hắn ta đi đến bên giường, ánh mắt dâm đãng quét một lượt thân thể thằng nô lệ. Thằng nô lệ co rúm người lại, cố gắng thu mình vào một góc, nhưng không thể trốn thoát.

—Hahaha, sợ gì mà sợ, con đĩ. Đến lượt tao chơi mày đây.

Hắn ta không nói nhiều, nhanh chóng trèo lên giường. Những thằng còn lại vẫn tiếp tục ăn uống, nhưng ánh mắt không ngừng dán chặt vào màn "biểu diễn" trước mặt. Chúng cười nói, bình luận về từng động tác, từng tiếng rên rỉ của thằng nô lệ.

Cứ thế, từng thằng một, sau khi ăn uống no nê, lại trần truồng bước lên giường, thay phiên nhau cưỡng bức thằng nô lệ. Một thằng chơi một mình với nó, không ai chen vào. Chúng thúc mạnh, chửi rủa, ép nó phải rên rỉ, phải cầu xin. Thằng nô lệ cứ thế bị giày vò hết lần này đến lần khác, thân thể nó nhức mỏi rã rời, linh hồn nó tan nát. Mỗi khi một thằng kết thúc, bắn tinh vào miệng hay lỗ hậu nó, lại có một thằng khác lập tức tiếp quản, không cho nó một giây phút nghỉ ngơi.

Màn đêm càng lúc càng buông sâu, không gian bên ngoài hoàn toàn chìm vào bóng tối. Trong căn phòng ngủ nhỏ bé, chỉ còn ánh đèn vàng vọt và những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng va chạm da thịt, cùng mùi tinh dịch nồng nặc không ngừng. Cuộc tra tấn dường như không có hồi kết, và thằng nô lệ biết, nó sẽ phải tiếp tục chịu đựng cho đến khi kiệt sức hoàn toàn, hoặc cho đến khi chúng thực sự chán chê.

Đêm càng về khuya, không khí trong căn phòng ngủ càng trở nên đặc quánh mùi tanh nồng của tinh dịch và mồ hôi. Thằng nô lệ đã gần như kiệt sức, thân thể nó run rẩy, từng thớ thịt đau nhức đến tận xương tủy. Những con cặc vẫn không ngừng thay phiên nhau ra vào miệng và lỗ hậu nó, mỗi thằng đều muốn tận hưởng "chiến lợi phẩm" một mình, không để bất cứ ai chen vào. Tiếng rên rỉ của nó đã khản đặc, không còn đủ sức để phát ra âm thanh. Nó chỉ còn biết cắn chặt răng, nuốt những giọt tinh dịch ghê tởm xuống cổ họng, và cố gắng bám víu vào chút ý thức cuối cùng.

Khi những thằng cuối cùng cũng thỏa mãn, rút cặc ra khỏi người nó, thằng nô lệ nằm vật xuống giường, thở dốc từng hơi. Nó nhắm chặt mắt, chỉ muốn chìm vào bóng tối vĩnh viễn. Cả đám con trai đứng dậy, vẫn trần truồng, những con cặc dính đầy tinh dịch và máu loãng rũ xuống, lấm lem. Chúng cười nói hả hê, vỗ vai nhau, vẻ mặt đầy mãn nguyện sau một đêm "vui chơi" tàn bạo.

—Đủ rồi. Thằng chó này chắc nát bét rồi.

Một thằng lên tiếng, giọng nói có vẻ hơi khàn đi vì la hét quá nhiều.

—Ê, thằng lớp trưởng bảo chơi xong thì vứt nó vào bồn tắm.

Một thằng khác nhắc nhở, rồi hắn ta quay sang nhìn thằng nô lệ đang nằm bất động trên giường.

Thằng nô lệ giật mình, cố gắng mở mắt ra. Bồn tắm? Lại nữa sao? Nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng nó, nhưng nó không còn sức để phản kháng.
Hai thằng trong đám, không chút thương tiếc, xốc nách nó dậy. Thân thể nó mềm nhũn, không còn chút sức sống nào. Chúng lôi nó đi xềnh xệch ra khỏi phòng ngủ, qua hành lang, rồi quăng thẳng vào phòng vệ sinh. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, ánh đèn vàng vọt hắt ra, rọi rõ chiếc bồn tắm bằng sứ trắng tinh nằm ngay giữa phòng.

Thằng nô lệ bị nhấc bổng lên, rồi bị ném mạnh vào trong bồn. Tiếng "thịch" khô khốc vang lên khi lưng nó đập mạnh vào thành bồn lạnh lẽo. Nỗi đau lại ập đến, nhưng nó không còn cảm thấy gì nữa. Nó nằm đó, trần truồng, cơ thể chi chít những vết bầm tím, những dấu hôn đỏ ửng, và tinh dịch khô cứng bết dính khắp nơi. Ánh mắt nó vô hồn nhìn lên trần nhà, nơi những giọt nước đọng lại từ hơi nước lạnh lẽo.

Hai thằng đó không thèm đoái hoài gì đến nó nữa. Chúng liếc nhìn cái thân xác tàn tạ của nó trong bồn tắm, rồi quay lưng bước ra ngoài.

—Xong rồi đấy. Thằng lớp trưởng đâu rồi?

—Nó vẫn ở ngoài phòng khách. Chắc là chờ mình xong việc.

Cả đám con trai, những kẻ vừa biến ngôi nhà nhỏ của thằng nô lệ thành địa ngục, lần lượt rời khỏi phòng vệ sinh. Tiếng bước chân thình thịch, tiếng cười nói hả hê, tiếng động cơ xe máy gầm rú vang lên, rồi dần tắt lịm trong màn đêm. Cánh cửa phòng vệ sinh khép hờ, để lại thằng nô lệ một mình trong bóng tối và sự cô đơn lạnh lẽo.

Chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, và tiếng thở dốc nặng nề của thằng nô lệ vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nó nằm im, không một cử động. Nước mắt không còn chảy nữa, có lẽ vì đã cạn khô, hoặc vì nỗi đau đã trở nên quá lớn, vượt quá giới hạn của nước mắt. Nó chỉ nằm đó, lắng nghe những âm thanh cuối cùng của sự hủy diệt, và rồi, tất cả chìm vào im lặng.

Thằng nô lệ nằm trong bồn tắm, thân thể co quắp, lạnh toát. Nó không biết mình sẽ phải chịu đựng đến bao giờ, không biết khi nào cơn ác mộng này mới kết thúc. Nó chỉ biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc đời nó sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối của sự nhục nhã và đê hèn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top