CHƯƠNG 219: BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG

Âm nhạc ồn ào, ánh đèn lóa mắt, vũ điệu mị hoặc. Là những thứ mà Club Royal trình diễn mỗi đêm.

"Được rồi!" Oh Sehun như rớt cả cổ họng, giọng điệu đề cao tận mấy dexiben hét thẳng vào tai Myung Soo: "Đừng uống nữa, hôm nay cậu đã uống đủ rồi!" Hắn tiện tay giành lấy chai rượu trong tay Soo.

Đôi mắt đen của Myung Soo khinh thường liếc nhìn Sehun bằng nửa con mắt, sau đó quay đầu lại nói với người bán rượu: "Thêm một chai Whisky."

"Không được, có nghe hay không!"

Người bán rượu run rẩy nhìn hai người trước mặt, một muốn hắn lấy rượu, một lại không cho. Hơn nữa, hắn biết hai người kia đều là ông chủ của hắn, hai người ai cũng không thể đắc tội, bây giờ tình thế khó xử, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.

"Này! Đủ chưa!" Oh Sehun rống to: "Cậu cho rằng sau khi Jiyeon mất, chỉ có cậu khổ sở, chỉ có cậu đau lòng thôi sao? Tôi cũng khổ sở, cũng đau lòng vậy! Cô ấy là cô gái đầu tiên khiến tôi yêu..." Ngửa đầu uống một hớp rượu đoạt lấy từ tay Myung Soo.

Trong đôi con ngươi thâm thúy của Myung Soo hiện lên ánh sáng đỏ rực như máu, thoáng chộp lấy cổ áo Sehun, "Tôi không cho phép cậu để ý tới cô ấy, có nghe không?!"

Oh vung tay đánh rụng tay của hắn, "Còn có thể ghen à, không tệ ha! Tôi còn tưởng cậu chỉ còn biết uống rượu."

"Hừ!" Myung Soo đoạt lấy chai rượu trong tay hắn ta, mãnh liệt rót xuống.

Sehun thở dài, giọng đè nén, trầm thấp nói: "Dáng vẻ cậu bây giờ nếu để Jiyeon thấy được sẽ càng thêm đau lòng"

Myung Soo để chai rượu xuống, sững sờ nhìn Sehun, đôi mắt tĩnh mịch không có tiêu điểm.

"Anh, anh không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Kim thị sao? Tôi là chị họ của Park Ji Yeon, Park Ji Eun."

Âm thanh kích động rót vào tai hắn. Nếu là bình thường, đối với loại đàn bà mê trai này căn bản sẽ không có chút quan tâm, nhưng nửa câu cuối, lập tức khiến Myung Soo đưa tầm mắt của mình về phía cô ta.

Trên người Ji Eun mặc bộ váy hoa văn da báo khêu gợi, cổ áo chữ V khoét to, lộ ra khe rãnh thật sâu, hai chân được một đôi vớ da màu đen bao bọc lại, cô vì thấy được Myung Soo mà vẻ mặt rất vui mừng.

Hắn đi về phía cô ta, đôi mắt dán chặt vào ngực của cô ta --

Ji Eun nghĩ vẻ ngoài cùng với vóc người của bản thân đã hấp dẫn Myung Soo, nên lập tức vén mái tóc phủ trên vai mình ra sau lưng, nghiêng người về phía trước, khiến nửa phần đẫy đà hiện ra trước mắt hắn.

Nhưng, đôi mắt đen chỉ nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ cô ta -- 'MISS' .

Sehun thở dài nói: "Kim Myung Soo, khẩu vị của cậu thật sự..." Quá kém rồi.

"Tổng giám đốc Kim --" Cô ả nũng nịu gọi một tiếng, nhào cả người mình vào hắn.

Myung Soo mặc dù đã có mấy phần men say, nhưng bản năng tránh né thứ dơ bẩn của hắn vẫn còn có thể hoạt động, bước chân hắn khẽ dời.

Điều này làm cho Ji Eun chụp hụt, cô ta nhếch nhác té lăn trên đất.

Đôi mắt đen xoay chuyển, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, lạnh lùng hỏi: "Thành thật khai báo đi!"

Hắn muốn biết vì sao 'MISS' của Jiyeon lại ở trên cổ của cô ta.

Cô ả bị luồng khí ác độc toát từ người Myung Soo làm cho giật mình, cô cứng người ngồi nghiêm trên nền đất, "Anh, anh biết rồi đấy... Tôi không hề cố ý đụng chết vợ chưa cưới của anh, càng không cố ý để Jiyeưn thay thế tôi đi ngồi tù, là mẹ tôi... mẹ tôi ép em ấy đi..."

"Cái gì?" Myung Soo kích động rống to, "Cô nói Jiyeon ngồi tù thay cô, xe kia không phải do cô ấy lái?"

Trái tim vốn đau nhói, giờ càng thêm đau, dường như theo từng mỗi nhịp đập là từng vết nứt to dài đang bị xé toạc ra, kèm theo mỗi lần đập là máu cứ ồ ạt chảy.

Lúc hắn trả thù Jiyeon, cô khốn khổ cầu khẩn, hắn chưa bao giờ tin tưởng qua, thì ra hắn đã phạm qua loại sai lầm không thể tha thứ này với cô, tại sao, tại sao lại để cho hắn đến bây giờ mới biết được chân tướng, muốn đền bù cũng không còn cơ hội, là trời cao đang trừng phạt hắn sao? Cho nên muốn hắn cả đời phải sống trong áy náy tự trách.

"Cô đáng chết!" Cánh môi Myung Soo khạc ra ba chữ.

"Thật xin lỗi, tất cả đều là ý tưởng của mẹ tôi, van xin anh, tha cho tôi đi!" Ji Eun khóc lóc kể lể, không để ý tới hình tượng, quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.

"Cô không xứng!" Myung Soo đưa tay giựt xuống 'MISS' trên cổ cô, lạnh lùng nói: "Nói đi! Sợi dây chuyền này sao lại ở trong tay cô?"

Ji Eun khiêm người cúi đầu, "Là Jiyeon đưa cho tôi ."

Chân Oh Sehun mang một đôi giày da đen thủ công, bước lên, giẫm lên tay cô ả đang ngồi trên sàn nhà "Thứ người như thế, cậu không dùng chút thô bạo, sẽ không khiến ả nói ra lời thật đâu. Tôi vốn không đánh đàn bà, cậu rất may mắn, hôm nay tâm tình tôi cực kỳ khó chịu, mà cậu lại mang cái bộ mặt thiếu nợ đó." Sehun từng thấy qua giấy tờ của Jiyeon tại nhà Myung Soo, biết mỗi ngày cô bị ả ta khi dễ thế nào. Tức giận thẳng hướng bùng phát, chân nặng nề vân vê bàn tay cô ta.

"A --" Ji Eun bị đau thét chói tai, hít vào vài hớp không khí lạnh, "Được, được, tôi nói! Là tôi lấy trộm từ phòng của Jiyeon, tôi nghĩ sao cô ta có thể có vật gì tốt cơ chứ, sợi dây chuyền này nhất định là đồ giả, cô ta là loại người hạ đẳng, đâu cần phải đeo dây chuyền, cho nên tôi mới lấy đeo."

Nghe được ả nói ra lời vũ nhục Jiyeon, Sehun càng thêm dùng lực.

"Nói cho cô biết, sợi dây chuyền này làm từ bạch kim, mỗi một viên kim cương đều là thật. Toàn thế giới cũng chỉ có một cái, giá thị trường mười triệu, cô bây giờ đủ để làm phường trộm cướp rồi."

"Xử lý thế nào đây?" Sehun lòng đầy căm phẫn nói.

"Báo án!" Đuôi lông mày sắc bén của Myung Soo khẽ giương.

Ji Eun nghe thấy hai chữ kia lập tức kinh hoàng, ôm lấy hai chân hắn, "Van xin anh, xin đừng báo cảnh sát, một khi tôi ngồi tù, đời tôi lập tức sẽ bị hủy..." Cô ta dùng bộ ngực cao vút liếm chân của hắn, "Đừng báo cảnh sát có được không, tôi có thể vì anh mà làm trâu làm ngựa..."

"Ha ha..." Sehun tùy ý cười to, "Nông trường ở New Zealand của tôi đang thiếu bò sữa, cô có muốn nhận lời mời không. Thiên nhiên cực kì thuần khiết, sau khi tới đó không cần phải mang theo cái 'bịch nhựa hình chuối' đâu"

Mặt Myung Soo u ám, không chút lưu tình dùng một cước đá văng ả ta ra "Cô và mẹ cô lo mà chuẩn bị đón tiếp cuộc sống trong ngục tù tới kiếp sau đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top