Vết Thương Khó Lành

-----Vài ngay sao-------

 Jiyeon thật ra vẫn luôn tỉnh táo, nó chỉ chẳng qua không muốn mở mắt ra mà thôi. Nó cảm giác được xung quanh mình có người đi lại, có người vẫn luôn nhẹ giọng gọi tên nó, có người bi thương khóc lóc cạnh giường, có người đúc thuốc cho nó, có người đang lẳng lặng nhìn nó, không đến gần cũng không lên tiếng nói chuyện.  

  Lần đầu tiên trong đời, Jiyeon cảm thấy mình yếu ớt đến như vậy, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ tìm quên, không hề lưu luyến cuộc sống. Chuyện vừa qua đã đập tan tất cả mọi tình yêu mà nó dành cho Hyomin nhưng chỉ trong một nháy mắt, nó không muốn nghĩ, đúng hơn là không còn sức để nghĩ, thậm chí cũng không có dũng khí mở mắt đối mặt với hiện thực. Nó muốn trốn tránh, yếu ớt cho rằng chỉ cần không mở mắt thì mọi chuyện vẫn như cũ, chưa hề có chuyện gì xảy ra.  

  Bây giờ Jiyeon mới nhận ra, nó rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái, tâm tư cũng yếu đuối như những nữ nhân bình thường, biết đau khổ, biết bi thương, và biết tuyệt vọng.

Cứ như vậy, nó đã tuyệt thực mấy ngày liền, thuốc không uống mà ngay cả nước cũng không nhấp.  

  Cho đến một ngày, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền vào tiếng huyên náo dữ dội, có người đang lớn tiếng gọi tên Jiyeon mắng chửi bằng vô số lời lẽ cay nghiệt. Từng câu từng chữ như đâm vào tim, giọng nói kia vô cùng quen thuộc khiến Jiyeon hoảng hốt mở mắt ra, hối hả bò xuống khỏi giường chạy ra ngoài, đập vào mắt nó là hình ảnh của Woobin đang tức giận được mọi người ngăn cản không cho cậu xông vào.

  - Cậu mau bò ra đây cho tớ! Cậu hành động như một kẻ ngốc như vậy có được gì. Cậu làm vậy sẽ khiến Hyomin đau lòng, chết không nhắm mắt! Tớ biết cậu không muốn đối diện với sự thật. Nhưng hiện tại, mạng của cậu là do tớ cứu về nên cậu mau ăn uống cho tớ. Cậu không có quyền hủy hoại bản thân mình! 

Lần đầu tiên mọi người chứng kiến cảnh Woobin tức giận, mất đi bình tĩnh đến vậy. Phải! Hôm Jiyeon nhảy xuống biển Woobin đã không ngần ngại nhảy xuống theo cứu nó. Lúc nó sắp bước vào quỷ môn quan. Mạng của nó là do cậu cứu, nó muốn tuyệt thực, nó không có cái quyền đó. 

Jiyeon mở cửa phòng, lẳng lặng không nói gì. Những lời lẽ kia đã đả thông nó. " Phải! Mình làm vậy sẽ khiền Hyomin đau lòng. Chị yêu mình, chị sẽ không muốn mình chết. Nếu ngày đó, mình chết đi nếu gặp được Hyomin cô ấy sẽ rất tức giận. " nó không nói gì rồi nhẹ nhàng đi vào bếp. Mọi người đột nhiên im lặng nhìn nó, rồi quay lại nhìn vào nhau.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ~ tất cả đồng thanh, rồi chạy nhanh vào bếp sợ nó lại làm điều dột.

Tất cả đều đứng lặng người, khuôn mặt đầy ngạt nhiên. Nó đang ngồi ăn cơm. Mấy ngày không ăn vừa thức dậy nó đã rất đói lại còn khát. Bộ dạng của nó bây giờ ăn lấy ăn để cứ như ma đói đầu thai. Nó chỉ tập chung vào thức ăn xem chúng như những nỗi đau, uất ức mà nuốt trôi tất cả. 

- Tốt quá! ~ Qri và Boram lên tiếng vẻ mặt mừng rỡ. 

Woobin không nói gì, cứ nhìn người con gái trước mắt mình. Sự giận dữ và lo lắng vơi đi phần nào. Người con gái cậu yêu thương giờ đã tùy tụy, hao gầy. Cậu rất muốn chay nhanh lại ôm lấy nó, nhưng cậu không có cam đảm đó. Với cậu chỉ cần đứng nhìn nó từ xa là đủ. Vì cậu biết trái tim của nó thực sự dành cho ai. 

Woobin xoay người cười nhạt rồi mở cửa ra về. Qri cũng nhìn theo bóng lưng của cậu. Nó cô độc, lạnh lẽo, nhưng tình yêu của Woobin dành cho Jiyeon rất ấm áp nó đã hoàn hảo che giấu đi con người của cậu ấy.

" Thế gian này, mọi thứ sẽ già nua, duy chỉ có tình yêu là trẻ mãi; thế giới này, bao điều xảo trá, duy chỉ có tình yêu vẫn mãi sáng trong. Chỉ cần có tình yêu, sẽ như cá quẫy đuôi dưới nước, chim tung cánh trên trời, đêm cũng như ngày; nhưng mất đi tình yêu, chẳng khác nào đàn đứt dây, đèn không dầu, hạ rét như đông. " Qri lặng nhìn hai con người trước mắt mình Jiyeon và Woobin. 

--------------------

Suốt một tháng qua báo luôn đưa tin tức nóng bỏng về vụ việc của Jiyeon

" Tiểu thư Park Gia vì quá đau thương nên tự tử vì người mình yêu "

" Con gái của tập đoàn Park Thị bị giết. Jiyeon chủ nhân tương lai của Park Gia muốn quyên sinh theo người mình yêu "

" Tình yêu của hai cô gái Jiyeon - Hyomin trở thành giai thoại "

" Minyeon, chết lặng khi nghe về chuyện tình yêu của họ " 

" Chuyện tình lấy đi nhiều nước mắt của mọi lứa tuổi, Minyeon cặp đôi đi vào lịch sử " 

Ngày tháng năm ấy, như một trang sách được lật lại, chuyện rõ chỉ như mới ngày hôm qua, nơi nào đó xa lắm chắc hẳn Park Hyomin đang mỉm cười hạnh phúc....

  Sau này nếu có ai ngồi kể lại, Hyomin đã yêu Jiyeon như thế nào? Và Jiyeon đã yêu Hyomin ra làm sao? Tuổi thanh xuân bên nhau  như một cột mốc và cũng là điểm bắt đầu cho chuyện tình của họ, người con gái  ấy cảm nắng cô gái đó ngay từ cái nhìn đầu tiên, có tin được không? Và sự thật chính là Park Jiyeon đã cuồng dại và lún sâu vào mối tình đó chỉ vì người mang tên Park Hyomin đó...  

  Yêu không cần lí do, nếu liệt kê ra hàng trăm hàng ngàn những lí do vì sao mình yêu người ấy, thì hẳn là đến một ngày nào đó, cũng sẽ có lí do để ngừng yêu, nhưng riêng với Jiyeon thì khác, không có lí do để yêu, và cũng chẳng có lí do để ngừng yêu, nên đến cuối cùng là, sống hay chết cũng vì hai chữ "tình yêu" đó thôi...  

--------------------------------

Đã 4 năm trôi qua. Park Jiyeon giờ đã 22 tuổi. Nó đã cố gắng học giỏi và đạt thành tích cao tại một trường đại học nổi tiếng ở Anh. Hôm nay, là ngày nó về nước để tiếp quản tập đoàn của Park Gia mà bố mẹ nó để lại. 

Xuống đến sân bay, nó cùng vị quản gia già và một cậu thanh niên điển trai kéo hành lí đi về phía chiếc xe Rolls-Royce Ghost  chuẩn bị sẳn trước cửa sân bay. 

Jiyeon ngước đầu nhìn bầu trời trong xanh của Hàn Quốc, nó mỉm cười rồi cố gắng hít thở không khí nơi mà nó rời xa 4 năm qua. Cậu thanh niên mở cửa xe cho Jiyeon bước vào. Nó mỉm cười nhìn cậu.

" Hàn Quốc, nơi chứa đầy yêu thương của em và chị. Em đã về rồi chị có nhớ em không? " Jiyeon pov's

- Đưa tôi đến bãi biển XXX! ~ nó lạnh lùng nói.

( XXX ) là bãi biễn nơi Hyomin đã ra đi. Nơi nó muốn đến nhất sau khi trở về nước. Khuôn mặt nó lãnh đạm , điềm tĩnh, trưởng thành theo năm tháng. Ánh mắt kiên định, sắc bén, đầy nỗi buồn. Sau bao năm, nó không còn là Park Jiyeon ngày xưa, sốc nổi, hồn nhiên, vui tươi, thích cười trước người thân nữa. Giờ Park Jiyeon đã là một con người khác.

---------------------

Gió biển thổi mạnh từng cơn theo sóng biển. Gió táp vào mặt nó đau rát. Tóc nó bay theo gió, gió đem những yêu thương ngoài khơi xa ùa về, những ký ức dần dần hiện lại. Nó ngắm nhìn mặt trời lặng, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt yêu kiều của Jiyeon.

- Unnie! Em về rồi! Chị có sống tốt không? 

Bỗng thanh niên điển trai đến gần Jiyeon rồi vỗ vai an ủi nó.

- Jiyeon! Cậu đừng quá đau buồn về chuyện năm đó nữa. Hyomin cô ấy sẽ sống tốt, và luôn dỏi theo cậu. Nên cậu phải tươi vui trở lại. 

Là Woobin, cậu đã theo chăm sóc nó suốt 4 năm nó ở Anh. Suốt 4 năm qua Woobin vẫn che giấu tình yêu thầm lặng của mình, ở bên cạnh nó như một người anh trai. Cậu đau khổ khi phải nhìn người con gái mình yêu thương dần dần mắt đi nụ cười, mất đi sự hồn nhiên của tuổi trẻ. Nhưng làm sao đây? Cậu không thể làm gì cho nó. Chỉ biết lặng lẽ bên cạnh nó mà thôi! 

- Tớ không sao? Chỉ là....tình yêu của tớ dành cho chị ấy dù năm tháng qua đi nhưng nó không bao giờ phai mờ....Được rồi! Về thôi! Tớ mệt......

Jiyeon nói rồi quay đầu trở vào xe. Woobin vẫn đứng đó. Cậu bắt giác lại nhìn thấy ánh mắt đó của nó. Ánh mắt đó luôn duy trì suốt mấy năm qua. Lạnh lẽo, cô đơn, kiêu hãnh, và những nỗi đau được kèm nén. Trong lòng ngực của Woobin nhói đau. Nỗi đau của cậu vẫn song song với nỗi đau của nó từng ngày, từng giờ. 

______end chap______

Để lại cmt ý kiến để mình có động lực và sáng tạo cho câu chuyện nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top