Chương 14.

Những ngày đầu trên đất Mỹ, Công như một con chim non bị vứt ra khỏi tổ. Thành phố Boston nhộn nhịp với những tòa nhà chọc trời và dòng người hối hả khiến cậu choáng ngợp. Căn hộ nhỏ ở ký túc xá Đại học Harvard lúc nào cũng lạnh lẽo, dù hệ thống sưởi hoạt động hết công suất.

Ban đầu, Công nghĩ việc chán ăn chỉ là do không quen với hương vị đồ Mỹ. Những bữa ăn trong căng tin đầy ắp pizza, burger và khoai tây chiên khiến cậu buồn nôn. Cậu cố gắng tự nấu ăn, nhưng mỗi lần đứng trước bếp, cậu lại mất hết hứng thú.

Tình trạng này kéo dài khiến cân nặng Công giảm sút rõ rệt. Những bộ vest từng vừa vặn giờ thùng thình. Gương mặt thanh tú trở nên hốc hác, dưới mắt là quầng thâm đậm.

Mỗi sáng thức dậy, Công phải vật lộn với chính mình. Có những ngày cậu nằm bất động trên giường hàng giờ, không đủ sức để bước xuống đất. Bài vở chất đống, nhưng cậu không thể tập trung.

Cuối cùng, cậu phải thừa nhận rằng vấn đề không nằm ở đồ ăn hay môi trường mới. Căn bệnh cũ đã theo cậu sang tận bên kia bán cầu.

Buổi gặp bác sĩ tâm lý đầu tiên tại phòng khám của trường, Công ngồi im lặng rất lâu trước khi thốt lên: "Tôi... không biết bắt đầu từ đâu."

Bác sĩ Reynolds - một phụ nữ trung niên với đôi mắt hiền từ - nhẹ nhàng nói: "Cứ bắt đầu từ bất cứ điều gì em muốn."

Dần dà, những buổi trị liệu cuối tuần trở thành điểm tựa cho Công. Cậu học cách nhận diện cảm xúc của bản thân, học cách đối mặt với nỗi đau thay vì chạy trốn. Cậu cũng bắt đầu uống thuốc đều đặn theo chỉ định.

Cuộc sống mới dần hình thành. Công tham gia câu lạc bộ tranh luận, nơi cậu gặp những người bạn quốc tế. Cậu khám phá các thư viện cổ kính của Harvard, tìm thấy sự bình yên trong những gian phòng đầy sách.

Có những ngày tồi tệ, khi cơn trầm cảm ập đến, Công vẫn phải vật lộn để ra khỏi giường. Nhưng cũng có những ngày tốt đẹp, khi cậu có thể cười đùa cùng bạn bè, tham gia các buổi hội thảo học thuật.

Trong một buổi trị liệu, bác sĩ Reynolds hỏi: "Em nghĩ gì về tương lai?"

Công mỉm cười nhẹ, nụ cười đầu tiên thực sự trong nhiều tháng: "Có lẽ... em sẽ ổn thôi."

Hành trình chữa lành vẫn còn dài, nhưng ít nhất giờ đây Công đã học được cách sống chung với căn bệnh của mình. Và có lẽ, việc chấp nhận bản thân mới là bước đầu tiên để thực sự hồi phục.

Thời gian trôi qua, Công dần tìm thấy nhịp sống mới ở Cambridge. Mỗi sáng, cậu thức dậy lúc 6 giờ, đi bộ dọc bờ sông Charles trước khi đến thư viện. Khung cảnh những chiếc thuyền buồm lướt nhẹ trên mặt nước và ánh nắng ban mai chiếu rọi những tòa nhà cổ kính đem lại cho cậu một chút bình yên.

Công bắt đầu tham gia các buổi hội thảo học thuật không chỉ trong trường Luật mà còn ở các khoa khác. Cậu phát hiện ra niềm yêu thích với triết học và tâm lý học, những môn học giúp cậu hiểu hơn về chính mình. Có những buổi chiều, cậu ngồi trong quán cà phê nhỏ gần Harvard Square, vừa đọc sách vừa quan sát dòng người qua lại.

Một ngày nọ, khi đang tìm sách trong thư viện Widener, Công tình cờ gặp Dillan - một sinh viên ngành Tâm lý học, người Mỹ gốc Việt. Dillan có nước da rám nắng và nụ cười tỏa nắng, mang trong mình vẻ phóng khoáng đặc trưng của người Mỹ nhưng vẫn giữ những nét Á Đông qua đôi mắt hình hạt dẻ.

"Hey, bạn trông giống như đang tìm kiếm điều gì đó rất quan trọng." Dillan cười, chỉ vào chồng sách triết học đồ sộ Công đang ôm.

Khi biết Công đến từ Việt Nam, Dillan cố gắng nói vài câu tiếng Việt với giọng ngượng nghịu: "Tôi... biết ít tiếng Việt. Gia đình tôi... đến từ Huế."

Cuộc gặp gỡ tình cờ đó dần phát triển thành tình bạn. Dillan là người đầu tiên Công có thể chia sẻ về căn bệnh của mình mà không cảm thấy bị phán xét. Anh không thương hại hay tỏ ra quá quan tâm, mà chỉ đơn giản lắng nghe và đưa ra những lời khuyên thực tế.

"Có những ngày tôi cũng không muốn ra khỏi giường." Dillan từng nói trong một lần hai người uống trà ở phòng ký túc xá của Công: "Nhưng tôi học được rằng, đôi khi chỉ cần bước ra ngoài và hít thở không khí trong lành cũng đã là một chiến thắng."

Dillan còn dạy Công vài món ăn Mỹ đơn giản và đưa cậu đi khám phá những góc khuất ít người biết ở Boston. Ngược lại, Công giúp Dillan cải thiện vốn tiếng Việt ít ỏi của mình.

Dần dà, Công bắt đầu mở lòng hơn. Cậu tham gia các buổi dã ngoại cuối tuần cùng nhóm bạn quốc tế, học cách nấu những món ăn đơn giản, và thậm chí bắt đầu viết nhật ký - điều mà bác sĩ Reynolds khuyến khích cậu làm.

Một buổi tối mùa thu, khi lá phong đỏ rực khắp các con phố quanh khuôn viên trường, Công nhận được email từ mẹ. Bà Hương viết về việc ông Minh đã bắt đầu điều trị bệnh cao huyết áp và thường hỏi thăm về cậu.

Đọc những dòng chữ ấy, Công chợt nhận ra mình không còn cảm thấy phẫn nộ hay đau khổ nữa. Thay vào đó là một sự chấp nhận nhẹ nhàng. Cậu hiểu rằng mọi người đều có những cuộc chiến riêng, và sự tha thứ có thể là liều thuốc chữa lành cho cả người cho và người nhận.

Công đóng laptop lại, bước ra ban công nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu cảm thấy có thể nhìn về tương lai mà không sợ hãi. Hành trình hồi phục vẫn còn dài, nhưng ít nhất giờ đây cậu đã có đủ dũng khí để bước tiếp.

.

Trong khi Công đang dần hồi phục ở bên kia bán cầu, thì Bách đang vật lộn với một cuộc chiến hoàn toàn khác tại Việt Nam. Căn phòng làm việc rộng lớn ở tầng cao nhất tòa nhà văn phòng trở thành nhà tù mới của anh.

Những cuộc họp cổ đông liên miên, những báo cáo tài chính phức tạp, và những áp lực phải đạt được lợi nhuận khiến Bách nhiều đêm mất ngủ. Anh phải học cách đối phó với những ông chủ lớn tuổi, những người luôn nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ - một kẻ trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm, chỉ được đưa lên nhờ quan hệ gia đình.

Nhưng điều khiến Bách đau đớn nhất là dần nhận ra sự thật về đế chế mà cha anh đã xây dựng. Những hợp đồng được ký kết trong bóng tối, những khoản thanh toán không rõ ràng, và cả những mối quan hệ với giới giang hồ, tất cả đều khiến anh cảm thấy bẩn thỉu.

Có một buổi tối, Bách ngồi lại văn phòng một mình, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả bên dưới. Anh nhớ đến những ngày tháng tự do khi còn là shipper, dù nghèo khó nhưng trong sạch. Giờ đây, dù có mọi thứ về vật chất, anh lại cảm thấy mình đang đánh mất chính mình.

Trong những lúc áp lực nhất, hình ảnh Công lại hiện lên trong tâm trí anh. Bách tự hỏi không biết giờ này cậu đang làm gì, có khỏe không, có còn đau khổ vì anh không. Đôi khi, anh lén lút lên mạng xã hội, tìm kiếm thông tin về Công, nhưng rồi lại nhanh chóng thoát ra vì cảm thấy mình không có quyền đó.

Một lần, khi đang xem xét một hợp đồng đáng ngờ, Bách bất chợt nhớ đến ánh mắt trong sáng của Công khi cậu nói về công lý và lẽ phải. Chính điều đó đã khiến anh dũng cảm từ chối ký hợp đồng, bất chấp sự phản đối của các cổ đông.

Ông Thành biết chuyện, đã gọi Bách lên và quát mắng: "Con không thể làm ăn kiểu đó! Đây là thương trường, không phải trò chơi của trẻ con!"

Nhưng lần đầu tiên, Bách dám đối mặt với cha: "Nếu đây là cách làm ăn của bố, thì con không muốn tiếp tục."

Đêm đó, Bách lái xe đến khu nhà trọ cũ. Căn phòng nhỏ giờ đã có người khác thuê, nhưng anh vẫn đứng đó rất lâu, nhớ về những kỷ niệm với Công. Anh hiểu rằng dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể quay lại quá khứ. Và có lẽ, việc buông tay Công ra đi là quyết định đúng đắn duy nhất anh từng làm trong đời.

Bách quay về chiếc xe sang trọng, bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc chiến mới - cuộc chiến thay đổi cách vận hành của tập đoàn, dù biết rằng sẽ phải đối mặt với vô số khó khăn. Và trong lòng, anh vẫn giữ một hy vọng thầm kín rằng một ngày nào đó, khi đã trở thành người tốt hơn, anh có thể xứng đáng được gặp lại Công.

.

Đông qua, xuân tới.

Một năm rồi lại đến hai năm, thời gian trôi qua như một giấc mơ. Ở Cambridge, Công đã tìm lại được nụ cười thực sự. Cậu không còn là chàng trai u sầu ngày nào, mà đã trở thành một sinh viên xuất sắc với cuộc sống xã hội sôi động. Những buổi trị liệu vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây chúng chỉ như những cuộc trò chuyện thường lệ.

Công tham gia tích cực vào câu lạc bộ tranh luận, nơi cậu gặp gỡ những người bạn từ khắp nơi trên thế giới. Dillan trở thành người bạn thân nhất của cậu, cùng nhau khám phá thành phố Boston và những vùng lân cận. Có những cuối tuần, họ lái xe đến Cape Cod, đứng trước biển cả mênh mông mà hét thật to, xua tan đi những u uất còn sót lại.

Trong khi đó, tại Sài Gòn, Bách đã trưởng thành một cách đáng kinh ngạc. Từ một tân binh non nớt, anh giờ đã trở thành nhân vật then chốt trong tập đoàn của cha. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài thành công ấy là một âm mưu được vạch ra tỉ mỉ.

Bách bắt đầu bằng việc thay thế dần những người thân cận của cha mình bằng những nhân sự trẻ, có năng lực và trung thành với anh. Mỗi cuộc họp cổ đông, mỗi thương vụ mua bán, anh đều tính toán kỹ lưỡng để tăng thêm ảnh hưởng của mình.

"Cậu chủ, ông lớn đang nghi ngờ về việc thay đổi nhân sự ở chi nhánh Đà Nẵng." Một trợ lý của Bách báo cáo.

"Để tôi lo." Bách trả lời, ánh mắt lạnh lùng. Anh đã học được cách sử dụng chính những phương pháp của cha mình để chống lại ông.

Một buổi tối, khi ngồi một mình trong văn phòng, Bách nhìn bức ảnh chụp Công từ hai năm trước mà anh vẫn giấu trong ngăn kéo. Đôi mắt anh mềm mại đi trong giây lát, nhưng rồi lại trở nên cứng rắn. Anh biết rằng để bảo vệ những gì trong sáng như Công, anh phải trở nên mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn.

Ở phương xa, Công đôi khi vẫn thức giấc giữa đêm, nhớ về người yêu cũ. Nhưng thay vì đau khổ, cậu chỉ mỉm cười buồn rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cậu đã học được cách chấp nhận quá khứ và hướng về tương lai.

Hai con người, hai số phận, cùng thay đổi theo những cách khác nhau. Một người tìm thấy sự bình yên trong việc chấp nhận bản thân, người kia lại chìm sâu vào những toan tính quyền lực. Và số phận vẫn chưa biết liệu có một ngày họ sẽ gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top