Chương 16
Trên màn hình đang phát sóng sân khấu diễn tập của I.B.U1, Ngô Diệc Phàm vừa cắn chocolate, vừa ngắm nhìn hình dáng Trương Nghệ Hưng nhảy múa trên màn ảnh, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười cưng chiều sủng nịch.
"Anh... anh thích người đó?" Rache liếc nhìn Ngô Diệc Phàm, theo tầm mắt của hắn hướng về phía một người trên màn hình.
"Không phải." Ngô Diệc Phàm trả lời không chút do dự. Nghe vậy, đôi mắt của Rache bất giác sáng lên một chút.
"Hiện tại anh... đã xác định rất rõ, anh đối với em ấy, là cái loại cảm giác muốn bảo vệ cả đời." Ngô Diệc Phàm quay đầu nhìn nàng, mỉm cười híp mắt, "Cho nên, chỉ nói là thích thôi, làm sao mà đủ?"
Vừa dứt lời, Rache hít một hơi thật sâu, khóe miệng giật giật mất tự nhiên.
"Em... đi về trước." Nói xong, nàng đứng lên, tâm trạng vô cùng phức tạp, liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa.
Sau khi kết thúc buổi diễn tập, Trương Nghệ Hưng đi theo các thành viên xuống sân khấu, còn đang đi dọc theo hướng hành lang trở về phòng chờ, đã bị Ngô Diệc Phàm kéo lại.
"Anh muốn làm gì?" Một đôi mắt đáng yêu đang nhìn chằm chằm vào người kia.
"Đi theo anh!" Ngô Diệc Phàm mỉm cười rồi nháy mắt với Trương Nghệ Hưng, không đợi cho cậu mở miệng, liền dẫn cậu đến giữa trung tâm sân khấu, "Bắt đầu."
Nhạc đệm chậm rãi vang lên, những ánh đèn từ bốn phía lập tức tối sầm lại, chỉ để lại một cột sáng màu xanh nhạt chiếu lên người Ngô Diệc Phàm. Hắn cầm micro trong tay di chuyển lên bờ môi, giọng nói trầm thấp mê người xuyên thấu qua những tiếng nhạc, rơi vào trong tai Trương Nghệ Hưng.
"Đây là ca khúc tôi hát tặng một người! Những khán giả bên dưới, xin chăm chú lắng nghe a!"
Giọng hát trầm thấp, tầm mắt Ngô Diệc Phàm chăm chú dừng trên người Trương Nghệ Hưng, vừa thâm tình lại vừa ôn nhu, những ngọn đèn màu trên sân khấu liên tục chiếu vào trên khuôn mặt của hắn.
Chỉ trong chớp mắt như vậy, Trương Nghệ Hưng đột nhiên cảm thấy trái tim mình đã đập lỗi nhịp.
Trong phòng chờ, Rache đứng trước TV, nhìn những hình ảnh trên màn hình, trong lòng nảy sinh những cảm xúc hỗn tạp.
Sau khi kết thúc, Ngô Diệc Phàm mỉm cười đi về phía Trương Nghệ Hưng, "Làm sao vậy? Bị người đàn ông đẹp trai của em làm cho ngây ngẩn rồi à?"
"Không... không có! Em chính là... em chính là đàn ông đó nha." Chớp chớp hai mắt bối rối, trộm nhìn đôi mắt hàm chứa ý cười của Ngô Diệc Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
"Anh hát tốt như vậy, em cũng không thưởng cho anh cái gì sao?" Ngô Diệc Phàm bĩu môi tỏ vẻ mất hứng, bộ dáng ủy khuất làm cho Trương Nghệ Hưng cảm thấy có chút đáng thương.
"Vậy anh muốn em thưởng cái gì?"
"Ở nơi này." Ngô Diệc Phàm nhíu mày, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghiêng người tiến gần đến Trương Nghệ Hưng, người kia hơi cắn môi, thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm.
Được hôn một cái khiến cho Ngô Diệc Phàm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, mỉm cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng như bị thiêu cháy của Trương Nghệ Hưng.
"Em... em muốn quay trở về phòng chờ." Trương Nghệ Hưng nói xong liền chạy đi ngay, nhưng không ngờ đã bị người kia kéo lại.
"Em thích anh sao?" Ngô Diệc Phàm bất ngờ hỏi một câu.
"Hả?" Trương Nghệ Hưng bối rối, chỉ biết mở to mắt mà nhìn.
"Anh nói là, chúng ta hẹn hò đi!"
Lời thổ lộ xảy ra bất ngờ khiến cho toàn thân Trương Nghệ Hưng trở nên ngây dại, đứng sững sờ tại chỗ, Ngô Diệc Phàm nhìn cậu một cái, thất vọng thở dài.
"Mặc dù chúng ta đã sớm làm những việc so với người yêu còn thân mật hơn, nhưng mà... anh vẫn muốn nói những lời này với em một lần nữa." Dường như rất hài lòng với quyết định của mình, khi Ngô Diệc Phàm nói xong câu đó, còn nghiêm túc gật gật đầu.
"Bởi vì chỉ có như vậy..." Hắn chậm rãi đi đến phía sau Trương Nghệ Hưng, vòng tay ôm trọn thắt lưng của cậu, đưa môi tiến gần đến chiếc cổ thanh mảnh của đối phương, phả ra những hơi thở ấm áp mà mơ hồ, "Anh mới có thể tùy tâm sở dục* ở bên cạnh em bất kỳ lúc nào!"
(*) Tùy tâm sở dục: làm theo ý mình.
Toàn thân Trương Nghệ Hưng đột nhiên run rẩy một chút, làn da nhạy cảm đã phiếm hồng như người say rượu.
Đột nhiên kịp nhận ra mình và Ngô Diệc Phàm còn đang ở trong nơi ghi hình, Trương Nghệ Hưng lập tức xoay người đẩy ra cơ thể đang dán chặt môi vào lỗ tai của cậu, hoang mang rối loạn chạy trở về phòng chờ.
"Tại sao bây giờ mới trở lại?" Lộc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đỏ bừng khác thường của Trương Nghệ Hưng, lo lắng đưa tay đặt lên trán của cậu, "Cảm thấy trong người không thoải mái sao?"
"Không... không có." Trương Nghệ Hưng lắc đầu, vừa mới nghĩ đến những chuyện đã xảy ra khi nãy ở nơi ghi hình, trái tim bắt đầu bồn chồn không thể nào kiểm soát được.
Lộc Hàm nhìn cậu bằng đôi mắt nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cùng thời điểm đó, Rache đang đứng ở lối đi vào nơi ghi hình, một màn Ngô Diệc Phàm ôm từ phía sau lưng của Trương Nghệ Hưng, nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Khẽ thở dài một hơi, nàng xoay người chuẩn bị đi trở về, nhưng đột nhiên bị người chặn lại.
"Oh! Phóng viên Trịnh, xin chào!" Thấy rõ người đến, Rache lập tức thu hồi vẻ mặt mất mát khi nãy, hướng về phía đối phương nở ra một nụ cười tao nhã.
"Rache à! Có tin tức tốt hẳn là nên hào phóng thông báo cho chúng tôi biết chứ!"
"Hả? Ngài đang nói cái gì vậy?" Rache nhíu mày khó hiểu.
"Này..." Phóng viên Trịnh từ trong túi lấy ra một bức ảnh," Đây là cô phải không?"
Ảnh chụp Ngô Diệc Phàm đang dựa người vào quầy bar, còn có một người ngồi bên cạnh hắn nhưng lại đưa lưng về phía ống kính, hai người đang hôn nhau say đắm.
Phóng viên Trịnh chỉ vào bóng lưng gầy yếu trong bức ảnh, sau đó còn tự cho mình là thông minh nhìn về phía Rache, "Đây là bức hình do chính tay tôi chụp được, là cô đúng không?"
Rache yên lặng nhìn chăm chú vào tấm ảnh, nàng thừa biết người đang xoay lưng về phía ống kính trong bức hình chính là ai.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một màn vừa mới nhìn thấy ở nơi ghi hình khi nãy, nàng rũ mắt xuống, lập tức lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
"Không ngờ rằng lại bị phát hiện nhanh như vậy! Người trên bức ảnh này đúng thật là tôi!"
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Ngô Diệc Phàm còn đang làm ổ trong chăn, vùi đầu ngủ say, thì điện thoại trên đầu giường lại reo lên không ngừng, lờ mờ nhích lên trên, đưa tay chộp lấy điện thoại, còn chưa nhìn rõ xem người gọi là ai đã nhấn nút từ chối, ngáp dài một hơi, lại ngã xuống ổ chăn một lần nữa.
Nhưng không quá vài giây, di động lại reo lên.
"Ai vậy?" Ngô Diệc Phàm bực bội ngồi dậy, mới vừa bật điện thoại lên, liền tức giận quát lớn một câu.
"Là tôi." Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Kim Thành Nguyên, khiến cho Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Chủ tịch, ngài không thể để đến tối rồi đánh thức tôi sao?" Ngô Diệc Phàm gãi mạnh vào tóc của mình, bực bội thở dài, "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Ba giờ chiều hôm nay cậu đến phòng chủ tịch gặp tôi, trước khi đến đó, không được đi bất cứ chỗ nào." Kim Thành Nguyên nói xong liền tự ý cúp điện thoại, khiến cho Ngô Diệc Phàm chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Diệc Phàm, Diệc Phàm, mau ra đây xem TV này." Ngô Diệc Phàm vừa mới để điện thoại xuống, người quản lý liền vội vã xông vào, chưa kịp nói tiếng nào, đã kéo Ngô Diệc Phàm ra ngoài phòng khách.
Ngô Diệc Phàm sốt ruột nhìn theo những hành động không ngừng của người quản lý, vừa mới định phát hỏa, liền bị những hình ảnh đang chiếu trên TV thu hút tầm mắt.
Trên màn hình, Rache đang bị một đám phóng viên vây xung quanh, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thanh lịch.
"Rache, xin hỏi cô cùng Diệc Phàm đã hẹn hò bao lâu rồi?" Giữa những âm thanh ồn ào hỗn loạn, Ngô Diệc Phàm đột nhiên nghe thấy một câu hỏi phát ra trong đám người.
"Chúng tôi hẹn hò được hai tháng rồi, lúc trước vẫn giấu diếm mọi người, thật sự rất xin lỗi."
Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm mở to hai mắt kinh hãi, người quản lý đang đứng bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn hắn.
"Cậu thật sự hẹn hò với Rache sao?"
"Anh điên à, tôi lúc nào thì..." Không kịp suy nghĩ nhiều, Ngô Diệc Phàm chạy vào phòng ngủ, lấy chìa khóa xe và di động để trên tủ đầu giường, rồi vội vã ra khỏi nhà.
Vừa mới ngồi xuống ghế điều khiển, Ngô Diệc Phàm liền bấm điện thoại gọi cho Rache, "Bây giờ cô lập tức đến quán cà phê lần trước chờ tôi!"
Không đợi cho đối phương trả lời, Ngô Diệc Phàm đã ném di động về ghế phó lái, bắt đầu khởi động động cơ cho xe chạy ra ngoài.
Mười lăm phút sau, Ngô Diệc Phàm đã dừng xe trước cửa quán cà phê, hùng hổ đẩy ra cửa tiệm, không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, hắn vội vàng đi lên lầu hai.
Ngô Diệc Phàm đứng trước cửa cầu thang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Rache đang ngồi trên chiếc ghế dài uống cà phê.
"Tin tức vào buổi sáng ngày hôm nay là như thế nào?" Ngô Diệc Phàm thở hổn hển ngồi vào phía đối diện, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng khi nhìn nàng còn càng phát ra sự phẫn nộ hơn.
"Giống như anh đã thấy, em đã công khai mối quan hệ của chúng ta." Rache nhấp một ngụm cà phê, nhún vai thờ ơ.
"Sao tôi lại không nhớ ra giữa hai chúng ta có quan hệ gì."
Nghe vậy, Rache thoáng ngập ngừng, động tác khuấy cà phê bất giác dừng lại một chút, thật lâu sau, nàng mới hơi ngẩng đầu, "Không phải anh đã nói không muốn để cho các phóng viên biết người trên tấm ảnh là ai sao? Em chỉ giúp anh mà thôi."
"Ý cô là gì?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.
Rache nhếch cao khóe miệng, sau đó từ trong túi lấy ra một bức ảnh, "Đây là phóng viên Trịnh chụp được ở quán bar, hắn một mực khẳng định người trong ảnh chính là em, em cũng chỉ biết thuận theo mà thôi."
"Lời nói dối này sẽ giữ được bao lâu chứ."
"Không sao đâu, cũng đủ kéo dài đến lúc kết thúc giai đoạn quảng bá cho bộ phim điện ảnh của em là được." Rache nhìn thoáng qua thời gian biểu thị trên màn hình di động, đưa tay cầm cái túi đang để bên cạnh rồi chậm rãi đứng lên, "Chiều hôm nay em còn có lịch trình, đi trước."
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Rache đứng lại tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc cửa sổ cuối cùng của tầng hai. Nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận, khi Ngô Diệc Phàm không hề lên tiếng phản đối cách làm của nàng, nàng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top