Chap 179: Đau lòng
Trở lại vương phủ, về đến Kỳ Lân cư, Yong JunHyung buông Yoseob ra, con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm cậu, môi mím lại không nói một lời nào, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, giống như được phủ bởi một lớp sương lạnh.
Yoseob lặng im nhìn lại hắn. Đôi mắt phẫn hận đầy đau đớn của hắn khiến lòng cậu cảm thấy chua xót. Có phải cậu đã làm sai hay không? Cậu có nên tiếp tục thử lòng kiên nhẫn của hắn?
'Yang Yoseob.' Thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, Yong JunHyung mâu quang sắc bén lạnh như băng.
Yoseob không dám hé răng, nhìn thẳng vào mắt hắn không dời đi. Cậu không thể nói cậu hối hận bởi vì có muốn cũng không còn kịp rồi
Cánh tay của Yong JunHyung vươn lên nắm chặt lấy yết hầu của cậu, lạnh lùng nói: 'Chỉ cần dùng một chút lực, ngươi lập tức sẽ mất mạng, ngươi còn cơ hội để đi cùng hắn sao?'
Yoseob vẫn không nói như cũ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng cười khổ, cậu càng quyết tâm thì hắn càng phẫn nộ.
'Ngươi quả nhiên không sợ chết, ta đây sẽ giúp ngươi.' Yong JunHyung ngữ điệu dị thường, thong thả, nhưng ngữ khí lại âm lãnh, tàn khốc. Trong phút chốc có cảm giác cổ ngày càng đau, mặt cậu dần đần đỏ lên.
Lực đạo trên cánh tay hắn ngày càng lớn, sắc mặt cậu cũng từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, rồi lại từ đó chuyển thành tái xanh, cổ họng đau rát giống như bị một cái kìm sắt kẹp chặt, lồng ngực đau đớn, đầu thì ong ong, tứ chi cũng dần nhũn ra, cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ, trước mắt đột nhiên có rất nhiều sao lóe lên rồi tản ra, cuối cùng chỉ còn lại một màu đen đơn độc.
Giờ phút đó, cậu giống như nhìn thấy cánh cửa của thần chết mở ra, nổi lên thanh âm thê lãnh, xót xa, gió lạnh heo hút, chìm xuống vực sâu hắc ám, cậu được giải thoát rồi, cuối cùng cậu đã được giải thoát rồi.
'Nói cho ta biết vì sao phải làm như vậy?' Yong JunHyung đột nhiên buông cậu ra, ôm đồm chất vấn cậu, thanh âm lạnh đến thấu xương.
Yoseob chỉ cảm thấy đến cảnh tượng đột nhiên thay đổi, trước mắt cảnh vật dần hiện lên rõ ràng.
Yong JunHyung mắt lạnh, thấy cậu thống khổ, liên tục ho khan. Nhưng nỗi khổ của cậu xem ra vẫn không bằng một phần vạn nội tâm bi thương của hắn.
'Vì sao không giết ta?' Yoseob nén cơn đau nhìn hắn, mà mắt hắn lúc này cũng đầy bi thương.
'Là ngươi muốn giết ta.' Cậu làm như vậy so với việc dùng một đao đâm thẳng vào tim hắn thì còn đau đớn hơn.
Yoseob sắc mặt trắng bệch, áp lực trong lồng ngực dâng lên làm cậu đau đớn. Cậu thật sự làm sai sao?
'Ngươi yêu Lee KiWang nên ngươi muốn đi cùng hắn?' Yong JunHyung đôi môi hoàn mỹ xẹt qua một tia trào phúng.
Nghe vậy, lòng Yoseob cứng lại như bị người ta đánh một quyền, đau đến không nói lên lời, khẽ run lên, nước mắt không thể kìm nén được cứ thế rơi xuống. Không phải, không phải như hắn nói.
'Ngươi khóc cái gì? Người nên khóc không phải là ta sao, dù sao cũng là Vương phi của ta lại bỏ đi với người khác.' Yong JunHyung lạnh lùng cười, lời nói như hàn băng, 'Thì ra ta làm nhiều việc như vậy cũng không bằng một câu nói của hắn 'Chấp tử tay cùng tử giai lão.'
Khi nghe cậu nói một câu nguyện ý kia, thời khắc đó hắn giống như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén đâm trúng tâm can, bởi vì nó quá nhanh, cũng khiến hắn quá mức khiếp sợ, nên nhất thời không cảm thấy đau, chỉ thấy lạnh lẽo và trống rỗng. Đến hiện tại hắn mới thấy lòng như đóng băng, đau đến thấu xương.
'Không phải, ta...' Nhìn vẻ mặt thê lương của hắn, Yoseob trong lòng đau xót, lắc đầu giải thích.
'Yoseob, ta hôm nay mới biết là ngươi điên rồi, việc này so với ngươi đâm ta trăm ngàn nhát dao còn dễ chịu hơn. Đây là cách trả thù của ngươi sao?' Yong JunHyung lạnh giọng ngắt lời cậu, con ngươi đen trầm lặng khó dò đầy vẻ bi thương.
'Ta không có.' Yoseob nhẹ nhàng lắc đầu, cậu không muốn trả thù, cậu chỉ là muốn rời đi.
'Ngươi không có, ha ha.' Yong JunHyung chợt cất tiếng cười to, trong tiếng cười mang theo tuyệt vọng..
Yoseob nghe vậy thì rất đau lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc, cả người lạnh như băng. Cậu làm hắn tổn thương đến vậy sao? Là sai lầm của cậu, là cậu đã yêu hắn quá sâu đậm.
'Yoseob, ngươi làm nhiều điều như vậy chỉ là để rời xa ta sao? Ta đây nói cho ngươi biết, đừng si tâm vọng tưởng, ta sẽ không để ngươi đi.' Yong JunHyung nói rõ từng chữ một.
'Yong JunHyung, ngươi công bình một chút được không? Không phải ta rời khỏi ngươi. mà là ta không thể không rời đi.' Yoseob thốt ra.
Hắn mâu quang căng thẳng, nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ nhìn thấu cậu, khóe miệng cười trào phúng, đến giờ cậu còn định nói dối sao?
'Ngươi có biết cái gì là bất đắc dĩ không?'
'Được, ngươi đã muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi.' Yoseob không sợ hãi chút nào, bình tĩnh nhìn hắn nói: 'Ta không thể chịu được việc phu quân ta có con với nữ nhân khác, ta cũng không thể chịu đựng được việc phu quân của ta có thể ân cần với nữ nhân khác. Ta thừa nhận là ta ghen tị, ta không phải người bao dung, nhưng ngươi có thể tưởng tượng lòng ta đau đến thế nào không? Cho nên ta muốn rời đi, ngươi có hiểu hay không?' Cuối cùng cậu chỉ có thể để trong lòng, có ai hiểu được sự thống khổ của cậu?
Yong JunHyung mâu quang gắt gao nhìn cậu, hắn biết cậu để ý, nhưng lại không ngờ cậu để ý đến như thế,
'Ngươi thật sự quyết ý rời đi?' Hắn nhìn chằm chằm cậu, thật lâu mới trầm giọng nói.
'Phải.' sự tình tới đã tới mức này, cậu chỉ có cách quyết tâm làm theo.
'Được, ta sẽ giúp ngươi.' Yong JunHyung mâu trung chỉ còn lại có sự kiên quyết cùng chua xót, giữ một nam nhân không có tâm ở lại bên cạnh để làm gì, sẽ chỉ làm hắn càng đau lòng.
Yoseob kinh ngạc khi hắn hắn đồng ý, hắn cư nhiên đồng ý. Nhưng một tia vui sướng cậu cũng không cảm thấy, ngược lại trong lòng tràn ngập chua xót, vì sao lòng cậu lại tuyệt vọng như vậy, muốn mở miệng giải thích với hắn thì đột nhiên ở cửa truyền đến một thanh âm của nha hoàn.
'Vương gia, Hae In phu nhân sai nô tỳ đến thỉnh Vương gia.'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top