Chap 146: Muốn bồi thường
Ngoài thành, trong rừng cây
Lee Joon buông Hara ra.
‘Tuy rằng ngươi cứu ta nhưng ta sẽ không cảm tạ ngươi đâu.; Hara đứng đó lạnh lùng nói.
‘Ta không cần ngươi phải cảm tạ. Ta đã nói rồi, ta nợ ngươi một mạng, hôm nay đã trả lại cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, nếu ngươi còn có ý muốn làm tổn thương đến Yoseob, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình mà giết ngươi, ngươi nên tự giải quyết chuyện này cho tốt.’ Lee Joon tử mâu rét lạnh vô tình, nhìn chằm chằm nàng, nói xong xoay người rời đi.
Phía sau, Hara cười lạnh một tiếng: ‘Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ, có rất nhiều phương pháp có lẽ so với giết người còn làm cho người ta đau khổ gấp bội.’ Nàng sẽ để cho bọn họ nếm thử, cái gì gọi là sống không bằng chết!
Trong Lục Bình uyển
Yong JunHyung thật cẩn thận đắp loại thuốc tốt nhất lên vết thương của cậu, tay không lơ là một giây.
‘Ngươi nhẹ tay thôi, đau quá, hay là để cho Eun Na đến đây đi.’ Yoseob nhịn không được thở nhẹ ra thành tiếng.
‘Thật là yếu ớt, mới chỉ như vậy đã không chịu nổi.’ Yong JunHyung ngữ khí khinh thường, tay lại càng thêm nhẹ nhàng, cẩn thận hơn.
‘Vương gia, nếu không thì để nô tỳ băng bó cho Vương phi.’ Eun Na ở một bên nhỏ giọng nói.
Yong JunHyung quay đầu lại, mắt lạnh đảo qua Eun Na. Eun Na bị dọa đến run rẩy, vội vàng lui ra ngoài, nàng cũng không dám làm Vương gia tức giận.
‘Tốt lắm, vết thương cũng không sâu, hai ba ngày sẽ lành.’ Yong JunHyung buông tay, đột nhiên nghĩ đến tình thế cấp bách lúc đó, lời nói của cậu khi đó dường như là thật lòng, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
‘Ngươi ở đó cười trộm cái gì?’ Yoseob quay đầu lại, liền thấy khóe miệng hắn đang cười trộm.
‘Cười trộm? Bổn vương cười một cách quang minh chính đại.’ Yong JunHyung bất mãn nhìn cậu, cậu dùng từ này có ý gì, hắn mà phải cười trộm sao?
‘Vậy xin hỏi Vương gia, ngươi đang cười cái gì? Chẳng lẽ ta bị thế này rất buồn cười sao?’ Yoseob nhăn mặt nhíu mày đi đến gương đồng nhìn một chút, hắn cười bộ dáng của mình lúc này sao? Hoàn toàn bình thường mà, thật sự là kỳ quái, vậy hắn đang cười cái gì?
‘Yoseob, bổn vương không ngờ thì ra ngươi lại để ý bổn vương như thế.’ Khóe mắt Yong JunHyung dấu không được ý cười.
‘Ta để ý ngươi?’ Yoseob nhất thời ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn hắn, cậu để ý hắn khi nào?
‘Không, Yong JunHyung ngươi không thể, không thể chết được, ngươi mà chết thì ta phải sao bây giờ? Còn nhớ ngươi trong tình thế cấp bách mà nói ra những lời này không? Yong JunHyung thâm tình ôn nhu nhìn cậu.
Yoseob ánh mắt trừng lên, nhìn hắn mà không thể tin nổi, đây là chính cậu nói ra sao? Cậu nói lúc nào, sao cậu không nhớ? Không, câu nói như vậy nhất định không phải cậu nói.
‘Ngươi nhất định nghe lầm rồi, ta chưa khi nào nói như thế.’ Cậu thề thốt phủ nhận.
‘Nghe lầm? Tai bổn vương không điếc, sao có thể nghe nhầm?’ Yong JunHyung tức giận nhìn cậu.
Yoseob cẩn thận hồi tưởng lại màn phát sinh vừa rồi. Trời à, cậu đã nói như vậy thật sao? Hắn chết thì cậu làm sao bây giờ? Cậu không phải vẫn luôn hy vọng rời khỏi hắn sao? Sắc mặt hoảng hốt chuyển sang màu tím.
Nhìn sắc mặt cậu đột biến,Yong JunHyung biết cậu nhất định đã nhớ ra? Khóe miệng hơi nhếch lên: ‘Nhớ rồi à.’
‘Muốn làm gì? Ta chưa từng nói vậy.’ Yoseob xấu hổ quát.
‘Được rồi, ngươi chưa từng nói, là bổn vương nói.’ Yong JunHyung đột nhiên bộ dạng giống như một tiểu hài tử, không muốn dây dưa về đề tài này nữa, cũng chẳng để ý đến việc cậu khẩu thị tâm phi, dù sao hắn cũng đã nghe được rõ ràng.
Yoseob cả người một run run, hắn ngữ khí có vẻ tốt, biết thân biết phận, nằm xuống nói: ‘Ta muốn ngủ.’
‘Được, bổn vương cùng ngươi ngủ.’ Yong JunHyung cũng cởi áo ra, nằm xuống ôm lấy cậu.
Yoseob không cự tuyệt, bởi vì cậu biết cự tuyệt cũng vô dụng, tốt nhất là theo ý hắn.
Nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên một màn trong thư phòng. Hara dùng chính mình để uy hiếp hắn, hắn cư nhiên vì cậu mà dùng kiếm chỉ vào chính mình, tâm tình của cậu cực kỳ phức tạp, cậu càng không thể tưởng tượng ra, mình lại có thể nói những lời đó.
Trộm ngước lên nhìn Yong JunHyung, trán rộng, mày kiếm, mũi cao, không thể nghi ngờ gì nữa, hắn thực anh tuấn, lại không người nào có quyền thế và địa vị như hắn. Người như vậy rất dễ khiến người ta yêu, nhưng cũng không dễ dàng yêu người khác, nhưng hắn đối với mình như vậy là vì cái gì? Sâu kín thở dài, lòng của cậu rất náo loạn.
Yong JunHyung nghe được tiếng thở dài rất nhỏ kia, hắn lại đau lòng lại thương tiếc, hắn thực sự không biết trước kia sao mình lại có thể ra tay với cậu, vết thương trên người cậu có thể chữa khỏi, nhưng vết thương hắn để lại trong lòng cậu thì vĩnh viễn không bao giờ có thể lành. Làm sao có thể khiến cậu quên, có thể làm phai nhạt tất cả mọi chuyện trước kia.
‘Yoseob, ngươi hận bổn vương sao?’ hắn phát hiện cậu còn chưa ngủ liền nói.
‘Hận.’ Yoseob ngạc nhiên, ngước mắt nhìn hắn, kiên định hồi đáp, tuy rằng không biết vì sao hắn lại hỏi vậy? Đã không ít lần ở trước mắt bao người, hắn tàn nhẫn cưỡng bức cậu, từ đó về sau khiến cậu luôn gặp ác mộng. Cái loại nhục nhã này so với đau đớn thân thể càng thêm khắc sâu, khi roi da kia quất lên người cậu, vừa đau đớn thể xác, vừa tổn thương tinh thần, thử hỏi sao cậu lại không hận.
‘Ngươi hiện tại vẫn trách bổn vương? Mọi chuyện đã xảy ra rồi thì có muốn cũng không thay đổi được, ngươi không nên canh cánh trong lòng!’ Yong JunHyung ảo não nói. Thực xin lỗi, ba chữ này chung quy hắn vẫn không nói ra được.
‘Đã qua cho nên ta phải quên hết không còn một mảnh sao? Cho dù ta muốn quên cũng không thể quên được!’ Yoseob không khỏi tức giận. Hắn sao có thể nói thoải mái như vậy! Hắn căn bản không ý thức được hắn đã làm tổn thương cậu nhiều đến thế nào!
‘Vậy ngươi muốn sao?’ Kỳ thật hắn muốn nói hắn sẽ bồi thường cho cậu.
‘Ta muốn sao? Ta muốn ngươi cũng phải chịu khổ giống ta!’ Căm giận thốt ra, Yoseob chính mình cũng ngẩn người. Vốn tưởng rằng cậu đã đem hận ý cùng sự không cam lòng này vĩnh viễn khóa chặt dưới đáy lòng, bởi vì cậu không thể trả thù, cũng chưa từng nghĩ sẽ đi trả thù, nhưng thì ra không phải hoàn toàn như vậy, đáy lòng cậu vẫn oán hận như trước.
‘Khổ như ta?’ Yong JunHyung thấp giọng lặp lại. Đột nhiên hắn đứng dậy, xuống giường mặc quần áo, rồi đi ra phòng ngoài.
Yoseob nhìn vào cảnh cửa rộng mở, có phải hắn thẹn quá thành giận cho nên mới phất tay áo rời đi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top