CÂU CHUYỆN THỨ BA MƯƠI LĂM: MỞ THÙNG ĐẾM PHIẾU

Câu chuyện thứ ba mươi lăm : MỞ THÙNG ĐẾM PHIẾU
Ngày Sư Tử hẹn với các bạn lớp bồi dưỡng thể dục đã đến vậy mà Sư Tử không có mặt, mẹ Sư Tử nói rằng Sư Tử bị cảm nặng, không thể đến lớp được. Ngày hội tiễn quân của Ma Kết đã mở màn từ lâu, một số thành viên trong hội Học sinh giỏi rỉ tai "lớp trưởng" bồi dưỡng thể dục đừng chờ nữa, để nhanh chóng trở về dự hội. "Lớp trưởng" là một thành viên quan trọng trong hội học sinh giỏi nên nói với Thiên Bình để hẹn lại ngày khác, khi nào Sư Tử khỏi bệnh sẽ thử nghiệm sau.
-Không được. – Thiên Bình nài nỉ nói. – Xin hãy chờ một lát nữa.
Xử Nữ tiếp lời :
-Nếu không giải quyết dứt dạc trong ngày này, với Sư Tử, tất cả cố gắng coi như vứt.
-Sao lại nói vậy ? – "Lớp trưởng" nói. – Chúng tôi tuyệt đối tin rằng Sư Tử không nói dối.
Xử Nữ nhăn mặt, lắc đầu, tỏ vẻ nghi ngờ. "Lớp trưởng" thì có thể tin, nhưng cái đám đằng sau chưa chắc tin. Thế nào cũng có người nghĩ Sư Tử giả ốm để chối hẹn, còn việc cứu bọn mèo con như mẹ của Sư Tử nói thì mua đại một con mèo mới sinh con là xong ngay. Đặc biệt là gã "lớp phó" kia.
-Tiệc đã diễn ra rồi ! – "Lớp trưởng" năn nỉ các thành viên nhóm Sư Tử. – Làm ơn đi !
Bảo Bình thản nhiên nói :
-Nếu bạn bận thì xin mời ra ngoài dự, chúng tôi không cản.
Bảo Bình vừa nói xong, phân nửa lớp bồi dưỡng thể dục đi ngay ra ngoài dự tiệc tiễn quân. Một số người ngoái đầu lại đầy tiếc nuối. Một số người đi thẳng. Ôi thôi rồi ! Kiểu này thì những lá phiếu cuối cùng sẽ dồn cả vào Ma Kết mất.
-Bảo Bình ! – Xử Nữ gầm gừ.
Kim Ngưu lại bình thản, nói :
-Sư Tử chỉ đến với ai tin mình thôi.
Mọi người bình tĩnh lại, ngẫm ra thì Kim Ngưu nói đúng. Họ không thiết tha thì không nên giữ làm gì, nếu là Sư Tử, Sư Tử cũng sẽ làm vậy. Thế là cả nhóm để yên cho họ ra đi, ai muốn ở lại sẽ ở lại đến giờ chót.
Từng giây, từng giây trôi qua trong im lặng. Xa xa, tiếng loa phát biểu của Ma Kết đã đọc đến phần tuyên bố lý do. Từng người, từng người rời phòng bồi dưỡng thể dục để ra sân trường, số người rời đi tăng dần theo cấp số nhân với công bội lớn hơn một.
-Đến thật sao ? – "Lớp trưởng" ngoay ngoắt. – Nghe nói đã bệnh nặng lắm rồi.
Kim Ngưu lãnh đạm nói :
-Đi đi !
"Lớp trưởng" cắn môi, làm như tội lỗi lắm. Nhưng cô ta cũng ra đi, dẫn theo mười người nữa ra ngoài nghe Ma Kết nói chuyện. Chỉ còn có "lớp phó" bắt chéo chân ngồi ở đấy. Cả nhóm không ngờ rằng người cuối cùng rời đi sẽ là "lớp phó".
-Bất ngờ sao ? – "Lớp phó" cười cười.
-Đương nhiên ! Con nít cũng bất ngờ mà ! – Cả nhóm đồng thanh nói.
-Ai cũng nói vậy đấy !
Giọng của Sư Tử ! Sư Tử đi vào trong, quần áo xốc xếch. Cả nhóm nhìn kỹ thì nhận ra Sư Tử mặc bộ áo của ngày hôm qua, vì trên áo trắng có lấm tấm vết máu đỏ. Sư Tử vừa tỉnh dậy và đã rịn ga đến đây, quên nhìn xem áo mình mặc thế nào.
"Lớp phó" vừa thấy máu trên áo Sư Tử đã giật toáng lên, vội thủ võ. Cậu ta tưởng Sư Tử vừa giết ai đó rồi chạy đến đây để giết mình bịt miệng chắc. Sư Tử nhìn xuống áo rồi gãi đầu, nói đây là máu hậu sản của mèo. Vậy mà chưa an ủi cậu "lớp phó" được bao nhiêu. Cậu ta la toáng lên rồi chạy đến bệ cửa sổ phòng, thò đầu ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Cậu ta học chuyên Sinh cơ đấy ! Vậy mà thấy máu là buồn nôn. Sư Tử nhăn mặt, nói :
-Cậu đi ngành lý thuyết đi cho lành.
"Lớp phó" vừa nôn, vừa nói :
-Vậy là cậu đến đây để biểu diễn tài bơi lội sao ? Vậy thì ra sau thử tài.
Sư Tử mỉm cười, khẽ lắc đầu :
-Tôi không bơi được.
-Cái gì ? – Cả nhóm á lên một tiếng kinh hoàng.
Sư Tử chỉ chân mình nói :
-Chân tôi bị trặc trong một lần luyện tập, không thể bơi được.
"Lớp phó" à lên điệu bộ rất mỉa mai :
-Ra là vậy ! Tập luyện gấp rút sinh khiến cho cơ thể bị tổn thương. Chẳng lẽ cô muốn tôi bị như cô sao?
-Dù bạn bị tổn thương khi cố quá nhưng nếu đó là việc làm đúng, giúp hoàn thiện mình, bạn sẽ được mọi người ủng hộ và giúp đỡ mình. – Sư Tử nói mà ánh mắt trong lành vô cùng.
"Lớp phó" bỗng mủi lòng lạ lùng. Cậu ta luôn định vùi dập Sư Tử trong thách thức này. Nếu Sư Tử không thể vượt qua, cậu ta có thể phủi tay với đợt huấn luyện thể dục này. Nhưng khi thấy Sư Tử lúc này, cậu ta muốn tin Sư Tử và cho Sư Tử một cơ hội. Rồi chợt nghĩ, có phải bản thân cậu ta đã vứt bỏ cơ hội các thầy dành cho mình quá dễ dàng ?
-Khoan đã, nếu cô nói được như vậy, có phải cô đã biết bơi rồi không ?
Sư Tử gật đầu đầy cam đoan.
-Có bằng chứng gì không ?
Sư Tử cười tươi, đưa cuộn băng ghi hình ra :
-Đây !
"Lớp phó" nhún vai, nhận cuộn băng ghi hình.
-Cô không bơi được thì giờ tôi phải đi dự hội tiễn quân gấp, kẻo mọi người trông.
-Cảm ơn.
Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, đúng là hôm qua Sư Tử đã bơi rất tốt, không đẹp nhưng có thể được gọi là "bơi". Ủa, khoan ! Hôm qua Sư Tử phóng ra ngoài, để lại cuộn băng ghi hình mình bơi lại trong phòng. Băng ghi hình ấy do Xử Nữ giữ, chưa đưa cho Sư Tử. Vậy băng đó là ở đâu ra ?
-Băng ở đâu ra vậy Sư Tử ? – Xử Nữ chống nạnh, hỏi Sư Tử. – Mama nhớ mấy cuộn băng trước con bơi tệ lắm mà !
Sư Tử nghiêng đầu nói :
-Cuốn ghi hình hồi tối kia.
-Tối kia ? – Song Tử chớp mắt ngạc nhiên.
Sư Tử vỗ vai Xử Nữ một cái :
-Giả bộ hoài ! Cái hôm Ma Kết tập bơi cho con, mama thấy hết qua camera gắn ở ống nước rồi.
Xử Nữ méo mặt. Hóa ra việc Xử Nữ lén gắn máy quay ở ống nước gần hồ bơi để quay lén Sư Tử từ đằng xa mà Sư Tử cũng biết. Xấu hổ quá đi mất ! Ủa, khoan ! Cuộn băng quay lúc Ma Kết tập bơi cho Sư Tử sao ?
-Trời đất, con bé ngốc nghếch ! Tại sao lại đưa băng đó cho gã kia ?
Sư Tử chớp mắt, ngây thơ hỏi :
-Tại sao lại không thể ?
Xử Nữ muốn té ngửa. Sư Tử ơi là Sư Tử ! Hình ảnh hôm ấy là hình ảnh thảm hại của Sư Tử, bị người ta xô xuống nước, còn được cõng về nữa. Sư Tử đưa băng cho "lớp phó" kia, gián tiếp thông báo với toàn trường rằng mình là người thảm hại và biến Ma Kết thành một người hùng, biết gạt bỏ ân oán cá nhân để giúp người cô thế. Phiếu sẽ dồn hết về Ma Kết là cái chắc !
-Mau đi theo gã đó cướp lại cuộn băng ! – Xử Nữ ra lệnh cho các bạn trong nhóm.
Mọi người gật đầu, xắn tay áo lên, xắn ống quần lên, bắt đầu cuộc chạy việt dã mang tên "ăn cướp". Tất cả chạy hết tốc lực đến ngày hội tiễn quân của Ma Kết. "Lớp phó" đã lẩn vào trong đám đông rồi, cái mặt gã rất đại trà, nhìn ai cũng ra gã cả, không biết đâu mà lần.
-Đâu rồi ? – Xử Nữ nhìn mọi hướng, tìm cho ra gã kia.
-Kia rồi ! – Bảo Bình chỉ về phía sân khấu.
"Lớp phó" đang lên sân khấu, bắt đầu bài thuyết trình về niềm vui khi học môn Sinh học của mình. Mọi người hỏi Xử Nữ có nên xông lên bắt không. Xử Nữ muốn bay lên túm cổ gã lắm, nhưng mà kẹt mọi người xem, nếu làm loạn trên sân khấu sẽ làm mất mặt nhóm Sư Tử. Xử Nữ dặn cả nhóm chờ cho bài diễn văn kết thúc, gã kia xuống thì sẽ chộp lấy cổ, cướp lại cuộn băng.
Để chứng minh cho mọi người thấy môn Sinh rất thú vị, "lớp phó" đã chuẩn bị màn chiếu và băng chiếu. "Lớp phó" rất háo hức, muốn cho mọi người xem sự huyền diệu của thế giới sinh học. Cậu ta còn hô hào, kêu gọi mọi người đếm ngược từ mười về một.
-Bất ngờ chưa ! – "Lớp phó" đưa tay lên màn hình.
Trên màn hình hiện ra cảnh Sư Tử đang ngụp lặn dưới hồ bơi. Sư Tử bơi kiểu cún con, cố ngoi lên, lê vào bờ. Mọi người thấy hình ảnh đó không nhịn nổi sự buồn cười. "Lớp phó" cũng cười nắc nẻ, quên mất rằng mình phải bực chính mình vì đưa nhầm băng cho gã hậu đài.
-Thôi trễ rồi ! – Xử Nữ thở dài ngao ngán. – Thôi hết rồi !
Ma Kết xuất hiện trên màn hình, nắm tay Sư Tử kéo dậy rồi từ từ chỉ cho Sư Tử cách bơi sao cho đúng. Ánh mắt hiền từ, lòng quảng đại của Ma Kết, ai cũng thấy rõ. Chính Ma Kết là người đã cõng Sư Tử về, để cho Sư Tử ngủ thiếp đi trên vai mình.
-Xem ra các bạn sẽ có lời hỏi đến nhân vật chính trên màn hình. Sư Tử, cô có gì cần nói không ? – Thiên Yết nói đầy thách thức.
Sư Tử vừa xuất hiện, mỉm cười, nói với mọi người :
-Tất cả đều hiện trên màn hình rồi, mọi người có thể hiểu rõ.
Xử Nữ lầm bầm :
-Đồ đoảng !
Sư Tử dõng dạc nói :
-Và tôi không hề hối hận khi trao cuốn băng này cho mọi người ! Chẳng có gì mất mặt cả ! Chúng ta là người trần, không ai hoàn hảo hết ! Nhưng nếu chúng ta cố gắng tự hoàn thiện mình, chắc chắn sẽ có người đến giúp đỡ mình, ủng hộ mình và cho mình cơ hội thứ hai.
-----***-----
Trong buổi tiễn quân của Ma Kết có đầy đủ những cử tri khối 10 chưa bỏ phiếu. Không hẹn mà gặp, hai ứng cử bỗng dưng bộc lộ hai mặt khác hẳn lúc bình thường. Mọi người thấy một Sư Tử tỏ rõ là một người có năng lực, tự khắc phục nhược điểm của bản thân. Bên cạnh đó còn có một Ma Kết khoan dung, độ lượng, là một người hùng với những ai cần sự giúp đỡ.
Nhóm Ma Kết rất hài lòng với sự nhầm lẫn này. Mọi người bắt đầu có cái nhìn thiện cảm hơn về Ma Kết, suy nghĩ rằng thật ra Ma Kết là một người tốt bụng, rộng lượng, nếu trở thành Hội trưởng, sẽ là một Hội trưởng vừa có đức, vừa có tài. Số phiếu ủng hộ cho Ma Kết bắt đầu tăng chóng mặt.
Nhóm Sư Tử, chúng ta biết từ trước rồi đấy, hoàn toàn không thích. Hình ảnh người hùng mà các bạn xây dựng từ trước hoàn toàn sụp đổ khi mọi người chứng kiến Sư Tử ngụp lặn dưới làn nước, thiếp đi trên vai kẻ thù. Số phiếu của Ma Kết đã dẫn lên trước vượt mặt rồi.
-Thật không thể tin nổi ! – Thiên Bình tắt máy tính bảng, ngã người ra sau.
Mọi người nhìn Sư Tử đang bôi thuốc lên chân của mình bằng ánh mắt trách móc. Sư Tử không nên giao cuộn băng đó cho gã "lớp phó" kia. Sư Tử không nên vì một con mèo quèn mà đánh đổi chân của mình. Sư Tử không nên đến lớp bồi dưỡng thể dục mà không bàn tính kế hoạch trước. Và Sư Tử không nên thản nhiên đến vậy trong thời khắc cấp bách, bị đối thủ chiếm từng lá phiếu cuối cùng !
-Không cảm thấy lo lắng một chút nào để bọn này đỡ tức sao ? – Song Tử gầm lên với Sư Tử.
Sư Tử ngước mặt nhìn các bạn, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô tội :
-Tại sao ?
Xử Nữ gí màn hình máy tính bảng vào mặt Sư Tử, nói :
-Xem đối thủ đã được gì đây ! Đồ không biết suy nghĩ !
Sư Tử mỉm cười, thản nhiên nói :
-Tớ biết chứ, trước khi giao cuốn băng ấy thì tớ cũng đã nghĩ đến điều này.
Xử Nữ nhướng mày, tức giận vô cùng :
-Biết rồi ? Biết rồi sao còn làm ?
Sư Tử nói :
-Vì tớ cho họ thấy rằng nếu thật sự cố gắng, khi làm không được, mọi người sẽ tới giúp. Tớ là một ví dụ điển hình. Dù có đổ vỡ hình tượng trước mặt họ, tớ thấy cũng đáng.
-Thật đáng chứ ? Thật đáng chứ ? – Bảo Bình chợt bật dậy.
Bảo Bình đi đến trước mặt Sư Tử, nắm lấy cổ áo của Sư Tử, bắt Sư Tử nhìn thẳng vào mặt mình. Hiếm khi thấy Bảo Bình giận đến thế này. Đôi mắt Bảo Bình trợn trừng, đôi lông nhíu vào nhau, răng thì nghiến ken két.
-Vì các học sinh kia, Sư Tử sẵn sàng đạp đổ hình tượng của mình. Vậy Sư Tử có nghĩ đến công lao những người vì Sư Tử mà phò tá ? Vứt bỏ công lao các bạn nhanh vậy sao ?
Bảo Bình nói xong thì bỏ đi về phòng mình, đóng cửa thật chặt. Xử Nữ nhìn Sư Tử, hình như cũng muốn nói điều đó với Sư Tử, rồi ra ngoài. Các bạn còn lại cũng lắc đầu chán nản, lần lượt tìm cớ lánh mặt đi chỗ khác. Sư Tử bị bỏ lại trong phòng sinh hoạt chung.
Một ý nghĩ trôi lơ lửng trong đầu Sư Tử. Phải rồi ! Sư Tử lại vì công việc mà quên mất các bạn của mình. Đã biết bơi, hoàn thiện được khiếm khuyết trong thành tích thể thao của mình, Sư Tử vẫn chưa sửa được khiếm khuyết cũ : vẫn đặt công việc hơn bạn bè.
-Phải rồi, phải rồi...
Sư Tử thở dài, chống tay đứng dậy, đi cà nhắc ra ngoài. Vì chân phải đau, chân trái cũng đau, Sư Tử chống tay vào tường, bước đi từng bước. Nhìn Bạch Dương được hai người bạn dìu đi trên thềm nhà, Sư Tử thấy tủi. Nhưng nghĩ lại, mình bị như vậy cũng đáng. Một kẻ chấp nhận hình phạt thì hình phạt nặng thế nào nào cũng chẳng thấm vào đâu.
-Này, có muốn nói chuyện với cô ta thì cứ nói đi. – Thiên Yết vỗ vai Ma Kết.
-Không ! – Ma Kết nói dứt dạc, đi thẳng về phòng.
Song Ngư lắc đầu buồn bã :
-Thiên Yết không nên nói vậy với Ma Kết.
Giờ Ma Kết đang nổi tiếng vì đối xử tốt với địch thủ của mình, nếu Ma Kết nói chuyện an ủi với Sư Tử chẳng khác nào đang tự đánh bóng danh tiếng của mình. Tự dưng lòng tốt thực sự của mình bị biến thành một công cụ làm nổi bật mình, Ma Kết rất khó chịu. Lúc nào muốn nổi tiếng, Ma Kết sẽ làm hết mình để mọi người biết đến mình, lúc giúp người, Ma Kết sẽ làm hết mình nhưng không cần ai biết đến mình.
Ma Kết về đến phòng, mở máy tính ra, vào trang mạng trường, thấy có clip mới được phát tán. Đấy là clip Ma Kết dạy Sư Tử bơi, bên dưới là những dòng bình luận khen Ma Kết rộng lượng, khen Ma Kết tốt bụng. Ma Kết tắt ngay máy tính bảng, quăng lên giường mình, bản thân Ma Kết cũng thả trên giường.
-Không phải vậy !
Ma Kết muốn nói với mọi người rằng mình không thực sự không cao cả đến thế. Nếu không vì thương... nếu không vì đau... Ma Kết đã không làm như vậy. Thương... đau... Thương, đau ư ? Ma Kết bật dậy, mở cửa sổ ra.
Sư Tử ngồi vắt vẻo trên xích đu. Mỗi lần Sư Tử buồn, không có ngồi bên, Sư Tử lại ra xích đu ngồi. Chỗ này hay hứng nắng chiều, Sư Tử nghĩ sẽ giúp mình được sưởi ấm.
-Bị giận sao ?
"Lớp phó" lớp bồi dưỡng thể dục ung dung bước tới, ngồi xuống xích đu gần với Sư Tử. Sư Tử gật đầu chào. "Lớp phó" đưa tay ra đẩy xích đu cho Sư Tử.
-Không cần. – Sư Tử nói thẳng thừng.
Sư Tử nhún người, xích đu tự dịch chuyển, không cần Sư Tử dùng đến chân. Coi bộ nếu không phải là người quen, Sư Tử không bao giờ nhận lấy sự giúp đỡ. "Lớp phó" cảm thấy cô gái này kha khá thú vị đây. Cậu ta ngồi trên bàn xích đu cạnh Sư Tử.
-Hình như cuốn băng đó làm bạn của cô buồn lòng.
-Ừ. Cả niềm tự hào bộ môn Sinh học của cậu nữa.
"Lớp phó" mỉm cười :
-Vì nhiệt huyết với công việc mà quên bạn. Tôi cũng gặp trường hợp tương tự như cô, chọn đội Sinh mà quên mất lời hứa với các bạn mình.
-Ừ. – Với người lạ, Sư Tử nói chuyện khá lãnh đạm.
"Lớp phó" nhún vai :
-Đôi lúc cảm thấy dằn xé trong lòng. Nhưng thấy được thành quả mình đạt được thì có thể an ủi được phần nào.
-Ừ.
"Lớp phó" nhún nhún người theo kiểu của Sư Tử để xích đu tự chuyển động nhưng không được. Sư Tử liếc qua :
-Chân còn lành lặn, không dùng được à ?
"Lớp phó" lắc đầu, duỗi chân ra coi bộ thật sự khó khăn.
-Vừa tập xà xong, cái chân còn mỏi nhừ.
-Ừ. – Sư Tử chợt nhớ ra mình đang nghe được một điều quan trọng. – Cái gì ? Cậu tập xà rồi sao ?
"Lớp phó" gật đầu, nắn bóp cái chân của mình :
-Nếu thật sự cố gắng thì sẽ có người giúp đỡ, tôi cũng muốn liều thử một lần. Tôi thấy cô cố gắng mà được đến Ma Kết giúp đỡ thì chẳng lẽ các thầy không giúp tôi ?
-Đương nhiên rồi ! – Sư Tử hăng hái nói. – Có cần tôi giúp không ? Bơi thì tôi không giỏi nhưng xà đơn là sở trường đấy !
-Này, bắt tôi tập luôn ư ?
Sư Tử nhướng người đến, đánh lên chân "lớp phó" hai cái. Kỳ diệu thay, cơn đau đã dịu dần, có thể co duỗi chân thoải mái. "Lớp phó" đứng dậy, phấn chấn vô cùng :
-Được thôi ! Tập thì tập !
Sư Tử dẫn "lớp phó" kia vào phòng bồi dưỡng thể dục để tập xà đơn cho "lớp phó". Bơi thì Sư Tử không biết, nhưng Sư Tử rất rành môn xà đơn, nếu không thì Sư Tử sẽ không đu cây giỏi đến thế. Sư Tử chỉ cho "lớp phó" cách tập xà cho đúng, không bị tổn hại nặng đến thân thể. Vì không thị phạm được, Sư Tử đã cố gắng diễn giải sát nghĩa cho "lớp phó" hiểu cách đưa chân lên thế nào, xoay cổ tay làm sao.
-Hay quá ! – Lần đầu tiên "lớp phó" nhào lộn được một vòng, vui mừng khôn xiết.
-Thấy chưa ?
Sư Tử ở tập với "lớp phó" suốt một buổi, rồi đến giờ quy định lại trở về nhà. Các bạn còn giận Sư Tử nên không đi chung. Sư Tử buồn lắm, nhưng bên cạnh đó, Sư Tử không thể nén sự vui mừng vì đã giúp "lớp phó" tập xà thành công một nửa. Như vậy thì đã chứng tỏ Sư Tử không hề làm sai.
-Con về rồi đây ! – Sư Tử bấm chuông nhà.
Bà Hải Sư đi ra ôm chầm lấy Sư Tử, vui vẻ nói :
-Có tin vui đây ! Đã tìm được chủ của con mèo !
-Ai vậy mẹ ?
Sư Tử bước vào cửa, thấy cô Hiệu phó kỷ luật nhà trường đến nhà, ẵm con mèo trên tay. Sư Tử há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên. Chính cô Hiệu phó cũng ngạc nhiên vì người cứu con mèo yêu của mình là đứa trẻ đã quậy mình trước đây.
-Mèo... của cô sao ? – Sư Tử lắp bắp.
Cô Hiệu phó gật đầu. Con mèo tam thể ấy đúng là thú cưng nhà cô ta, có giấy xác nhận đàng hoàng, kèm theo dấu chân của con mèo. Do bọn học sinh hư ghét cô Hiệu phó kỷ luật chuyên cấm túc nên đã đặt con mèo đang mang thai, sắp sinh đến nơi vào cái thùng, thả trôi sông cho bõ ghét.
-Thật tốt quá ! – Sư Tử thở phào nhẹ nhõm, nựng nịu con mèo. – Mày về được với chủ là tốt rồi !
Con mèo đang dụi đầu liên tục vào người của chủ nó quay sang liếm tay Sư Tử. Dù là mèo nhưng nó cũng biết phải trái, phải làm gì với người cứu mạng mình. Sư Tử xoa đầu nó, nhìn cô Hiệu phó, nói :
-Nó vừa sinh con, mong cô chiếu cố nó tốt hơn.
Cô Hiệu phó nhìn Sư Tử, trầm ngâm :
-Em có muốn nhận một con mèo con về nuôi không ?
Sư Tử lắc đầu, từ chối ngay :
-Còn nhỏ quá, nên để chúng sống với mẹ. Khi nào chúng lớn, em sẽ đến thăm.
Cô Hiệu phó gật đầu :
-Ừ. – Rồi khẽ khàng. – Cảm ơn em.
-Không có gì ạ ! – Sư Tử như đã quên sạch ân oán ngày nào.
Cô Hiệu phó đặt con mèo cái vào thùng với con nó rồi khiêng cái thùng đi. Cô ngoái đầu nhìn Sư Tử, ánh mắt dịu hơn lần trước. Sư Tử vẫy tay :
-Tạm biệt bé mèo !
Bà Hải Sư xoa đầu Sư Tử :
-Một ngày tốt của con đấy chứ ?
Sư Tử chợt nhớ đến các bạn đang giận của mình. Nếu như họ nghe được tin này sẽ rất vui đây ! Sư Tử ôm chầm lấy mẹ, cảm ơn mẹ rối rít. Sư Tử đánh vài cái để chữa tạm thời đôi chân trặc của mình, chạy ào lên phòng.
-Cuộc đời vẫn đẹp sao ! Tình yêu vẫn đẹp sao ! x

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top