Câu chuyện thứ ba mươi chín :
Câu chuyện thứ ba mươi chín :
Part 4 :
Thầy cùng Song Ngư đã nhiều lần chứng kiến tài bẻ khóa điện tử của Bảo Bình, với cậu chàng kia, khóa ở bệnh viện này chỉ là đồ trang trí, nửa phút là xong thôi. Giờ đã được mười lăm giây rồi. Thầy quýnh quáng lên, nếu ba con người này vào được đây, mẹ thầy cùng dòng tộc bên kia chết chắc.
-Làm sao đây ? – Thầy cứ đi qua đi lại trước giường bệnh.
-Hay là thầy giả bệnh, đánh lạc hướng họ, còn người này thì đưa vào phòng vệ sinh.
Thầy cho là phải, liền hất người bệnh xuống, nằm lên giường, đắp kín chăn, để tăng phần thuyết phục, thầy tự đấm vào bụng mình một cái. Song Ngư lật đật đỡ người kia vào phòng vệ sinh giấu các bạn. Hay thật, một người bốn mươi tám ký kéo được một người sơ sơ bảy mươi ký.
-Chắc chưa tỉnh đâu, thuốc mê tớ dùng mạnh lắm.
Bộ ba kia đã vào rồi. Sư Tử dùng chân đóng cửa, Thiên Bình xắn tay áo lên hai nấc, Bảo Bình cầm nguyên con dao phẫu thuật. Thầy thấy mà rợn da gà.
-Chào mấy đứa. – Thầy giả bộ cất giọng thều thào.
-Ủa, sao thầy ở đây ? – Sư Tử ngạc nhiên.
Thầy cười gượng gạo :
-Thầy cũng không biết.
-Thầy bị đau dạ dày, mình đi tìm thầy, thấy thầy vật vã ở nhà vệ sinh nam, lập tức đưa đến đây. – Song Ngư từ trong phòng vệ sinh chạy ra đỡ thầy ngồi dậy.
-Ôi trời ạ, thầy có sao không ?
Cả bọn chạy tới, xúm xít hỏi thăm. Thầy giả lả, kể khổ kể đau, liên tục đưa tay xoa xoa ở vùng bụng. Thầy tin nếu cố gắng một chút, bọn trẻ này sẽ vì lo cho thầy mà quên đi người mình đang tìm kiếm, bọn trẻ vốn thương thầy như anh trai mà.
-Này, thầy đang đau dạ dày đấy. – Sư Tử đã bấm điện thoại gọi cho các chiến hữu ở lầu trên.
-Ừ, biết rồi, bọn này xuống ngay !
Năm phút sau, tất cả các thành viên trong hai Hội Học sinh trường Hoàng đạo tề tựu đông đủ tại phòng bệnh VIP 301. Mỗi người một tay lo cho thầy. Thầy nên cảm động, nhưng cảm động không nổi, học trò thương thầy quá đâm ra hại thầy mất, đông thế này, thế nào cũng có đứa đòi vào nhà vệ sinh, người bên trong sẽ bị lộ tung tích.
-Ối ! – Do bất cẩn, Nhân Mã đổ cốc nước lên người.
Nước đổ lên người Nhân Mã, mồ hôi đổ lên trán thầy.
-Xớn xác ! – Thiên Yết lấy khăn tay trong áo, đưa cho Nhân Mã. – Này !
-Cảm ơn. – Nhân Mã lấy khăn thấm nước trên áo quần mình.
-Cảm ơn các em. – Thầy thở phào.
Mấy thầy trò nói chuyện với nhau tới chiều thì bọn trẻ tự giải tán, ai về nhà nấy, Ma Kết thì về phòng bệnh, có Thiên Yết và Nhân Mã cùng qua đêm. Để đề phòng bị tông thêm lần nữa, các thành viên gọi điện thoại về nhà, nhờ phụ huynh mang xe đến đón mình. Thầy cũng sửa soạn, rời phòng bệnh, thầy đánh thức gã kia, kéo ra ngoài làm thủ tục xuất viện, nhờ bố của thầy hiện đang ở nhà mang xe đến đón.
-Lên xe, con mau về nhà giải quyết quý bà đang ăn vạ kia đi. – Bố thầy bực bội mở cửa xe.
Trên xe, thầy trình bày tường tận mọi việc với bố mình. Ông bố lái xe, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Dù không phải là người có vốn kiến thức rộng về các gia tộc mạnh, ông cũng nghe danh những bậc phụ huynh đáng gờm của mấy học sinh con ông đang dạy dỗ.
-Hết chuyện hay sao mà đùa với lửa hả ? – Ông gầm lên. – Nếu không vì lo cho bạn mình, cho thầy mình, nó đã đánh gãy hết tay chân cậu rồi !
Người kia nín re. Không cần ông dọa, anh ta cũng đã sợ bọn nhóc này rồi. Thuở đời nay, anh ta chưa bao giờ chứng kiến một đứa con gái chưa đủ tuổi thành niên, nhảy từ xe này qua xe kia, cướp tay lái của anh ta như trò chơi. Anh ta biết mình đang đùa với lửa.
-Anh về tường thuật lại với mẹ toàn bộ câu chuyện hôm nay, yêu cầu bà về Mỹ nhanh nhanh, để tôi xin tội với các phụ huynh. Chần chừ, tôi không biết có chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
-Xà Phu à...
-Không được gọi cái tên đó ! – Cả thầy và bố của thầy thét lên.
Xà Phu là cái tên mẹ thầy đã đặt cho thầy, gọi nó là gọi tất cả những kỷ niệm thời nhỏ về đây với thầy, những kỷ niệm chẳng tốt đẹp gì.
-Từ đây về nhà, anh im cho tôi !
Xe cập bến, thầy đẩy cửa xe, bước ngay vào nhà, tiến thẳng đến phòng khách mà không cần cởi giày, mang dép trong nhà.
-Mẹ, mẹ có biết mình vừa gây ra chuyện gì không ?
-Xà Phu, lâu ngày không gặp, con ăn nói với mẹ bất lịch sự thế à ?
Người phụ nữ trung niên ngồi điềm nhiên trên chiếc ghế sô pha màu tía nhấp ngụm trà. Bà có cốt cách của một tiểu thư được giáo dục kỹ lưỡng từ nhỏ, nhưng tiếc thay, vào thời thế này, cử chỉ kia không hề phù hợp.
-Dầu sôi lửa bỏng thế này mẹ còn rung đùi uống trà ? Chính mẹ đã sai anh họ tông xe học trò con, đúng không ?
Người phụ nữ cười nhạt :
-Con thách mẹ, mẹ làm cho con xem. Bây giờ học trò con gặp nạn, con định về làm gì mẹ.
Bà đập ghế, đứng dậy, đôi tay thoăn thoắt khóa lấy hai tay con trai mình, bẻ quặt ra sau. Bố của thầy vào nhà, thấy con mình bị ức hiếp thế, chạy đến toan giải cứu con trai, ai ngờ bị vợ cũ gạt chân ngã oạch xuống nền.
-Thế nào ? Con định chống mẹ ? Nhưng con đâu có đủ sức đâu.
Thầy thở dốc, nhăn mặt vì đau đớn :
-Nếu mẹ mạnh mẽ vậy, mẹ cứ tự đi báo thù, lôi con vào làm gì ?
-Tiếc là mẹ chỉ được cái tay chứ không được cái đầu. Phải có con mẹ mới tra ra kẻ thù được.
Kẻ đã gián tiếp hại chết cha bà, cũng là ông ngoại thầy Đoàn Đức Tâm, dùng mật danh, chỉ có cảnh sát cấp cao bên Đức mới biết, muốn trả thù, bà cần một cái đầu thông minh biết thâm nhập vào máy tính cục cảnh sát đánh cắp thông tin về kẻ đó. Người làm được điều này, chỉ có thể là con trai bà, kẻ thừa kế giỏi tin học, từng thâm nhập máy tính chính phủ.
-Đúng là chỉ có cái tay chứ không có cái đầu. – Bố của thầy lồm cồm đứng dậy. – Bà có biết mình vừa đùa với lửa không ? Những đứa trẻ kia đều là con ông cháu cha, cha mẹ, ông bà chúng đủ sức nghiền gia tộc của bà ra cám đấy !
-Tôi không sợ ! Từ trước giờ chẳng gì làm tôi sợ !
-Bà không sợ thì tôi sợ ! Chẳng biết nhờ phước bà, thằng Tâm có bị gì không. Bà đã thấy thằng cháu của bà te tua thế nào với con nhỏ Hội trưởng kia không ?
Bà ngửa mặt lên trời, cười to :
-Càng ngày ông bịa chuyện càng hay đấy, ông lão ạ. Đám nhãi con ấy, ta xử lý một hồi là xong ngay.
-Thật chứ ạ ?
Cả ba cùng đưa mắt ra ngoài cửa. Sư Tử cùng các bạn của mình đang chống nạnh đứng trước mặt. Trên tay cô nàng Hội trưởng đang cầm biểu tượng gia tộc mà cô nàng đã tháo ra từ chiếc xe hơi.
-Thưa bác, con không biết quan hệ hai người thế nào nhưng xâm nhập nhà thầy con, còn gây sự đánh nhau là phạm pháp đấy ạ. – Thiên Bình nghiêm trang nói. – Yêu cầu bác buông thầy con ra.
-Trong vòng mười giây, yêu cầu bác buông thầy con ra, nếu không, tụi con buộc phải dùng vũ lực. – Sư Tử nói tỉnh như ruồi.
Xử Nữ nhìn đồng hồ, đếm đủ mười giây. Sư Tử liền lao tới, gỡ tay bà ra khỏi thầy, giải thoát cho ông thầy tội nghiệp của mình. Thiên Bình, Xử Nữ khóa ngay tay bà ấy.
-Mấy đứa, nhẹ tay với mẹ thầy một chút. – Thầy xoa xoa cổ tay.
-Chưa thấy người mẹ nào lại xúi con mình vào chỗ chết như bác ấy. – Kim Ngưu cho thầy mượn tuýp kem bôi vào vết bầm trên tay.
-Kêu con trả thù có gì là sai chứ ?
Thầy chán nản lắc đầu :
-Gia đình mình làm chuyện thất đức, bị quả báo là đúng rồi mà.
-Quả báo ? – Mẹ thầy cười to. – Nếu là quả báo thì nói làm gì. Nhưng tại sao Angie đáng yêu của ta, một cô bé lương thiện, hành nghề y của gia đình ta cũng phải thiệt mạng ?
Thầy trợn mắt :
-Mẹ nói gì ? Angie đã chết rồi sao ?
-Phải ! Con bé ấy bị tên thám tử khốn nạn kia bắt ba phát vào ổ bụng, mất nhiều máu quá nên chết đấy!
Tại bệnh viện, Ma Kết đang nói chuyện với mẹ mình qua màn hình điện thoại trực tiếp.
-Cái chết của Angie, chẳng biết nên phải bù đắp như thế nào. – Mẹ Ma Kết thở dài.
Part 5 :
Thái độ của thầy hoàn toàn thay đổi sau khi nghe tin dữ về Angie, từ chán nản sang bùng phát cơn giận dữ, đến đứa liều mạng như Sư Tử cũng phải thụt lùi ra sau. Xin hãy hiểu cho thầy, Angie là người dì thân thương của thầy, thầy yêu quý hơn cả mẹ ruột, người thừa kế duy nhất hoàn toàn trong sạch tại một gia tộc nhơ nhuốc. Đã vậy, mẹ thầy còn cho thầy xem bức tâm thư viết bằng máu của Angie, đính kèm chiếc kẹp tóc thầy tặng bà ngày sinh nhật.
-Thế nào ? Con còn muốn bàng quan ? – Mẹ thầy bắt đầu khiêu khích.
Bố thầy vỗ vai con trai, trấn tĩnh :
-Con cần yên trí, mẹ con đang khích con đấy.
-Muốn biết mẹ có khiêu khích hay không, con cứ việc dùng tài năng của mình đi điều tra.
Thầy không nói gì, lẳng lặng vào phòng làm việc riêng của mình, đóng sầm cửa. Mẹ của thầy nhếch khóe môi, quả nhiên dùng câu khích này, cá lập tức cắn câu. Thấy mình đã hoàn thành công việc, bà xin phép lui gót. Nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Bảo Bình sốc điện, ngất xỉu tại chỗ. Đắc tội thầy, nếu thả bà ấy, e rằng bất lợi cho các học sinh trường Hoàng Đạo.
-Tớ vào nói chuyện với thầy. – Sư Tử nói.
Sư Tử tới mở cửa nhưng cửa phòng thầy thiết lập bằng khóa điện tử. Sư Tử đành nhờ tới Bảo Bình dùng bảo bối mở cửa. Bảo Bình cắm chìa khóa điện tử vạn năng vào, một loạt dữ liệu hiện ra rồi loạn hết cả lên làm chìa khóa nóng lên lạ thường.
-Chết ! – Bảo Bình vội rút chìa khóa trước khi nó cháy.
-Hay là dùng cửa sổ đi nhỉ. – Thiên Bình huých tay Sư Tử.
-Để tớ thử.
Sư Tử định ra ngoài để tìm đường vào, tai cô nàng thấy ngứa ngáy bởi chiếc điện thoại hình hạt ngô. Bên nước ngoài, có người chỉ thị cô nàng nên về gấp, để thầy Đoàn Đức Tâm một mình. Như thế kế hoạch giải quyết mới diễn ra thuận lợi. Cô nàng thuật lại với các bạn, các bạn bằng lòng.
-Chúng con cũng về ạ. – Sư Tử nói với bố thầy.
-Mấy con định đưa bà ấy đi đâu ?
-Nhà con. – Bảo Bình bẻ khớp tay. Trong số các bạn, Bảo Bình chịu tổn thất từ người phụ nữ này nhiều hơn cả. Hồi nãy đã họp bàn trước, Bảo Bình sẽ chịu trách nhiệm bà ta.
Sư Tử cùng các bạn chào tạm biệt thấy cùng bố thầy, ra khỏi nhà. Xe đón cả nhóm chờ sẵn ở cửa. Cả nhóm lên xe, đóng cửa lại.
-Xong rồi hả ? – Bạch Dương chồm lên trên hỏi Sư Tử.
-Đoán thử xem.
Sư Tử quay ra sau, lườm Song Ngư. Song Ngư giấu mặt mình vào giỏ từ lúc bước vào xe, giờ còn giấu sâu hơn, nhất là với Sư Tử. Sư Tử từng cho Song Ngư một tát tai vì tội xem người yêu hơn bạn bè, hiện giờ, Song Ngư suýt nữa tái phạm tội, giấu anh họ của thầy mà chút nữa đẩy các bạn vào nơi nguy hiểm.
-Thôi mà, Sư Tử. – Kim Ngưu giật áo Sư Tử. – Song Ngư đã nói hết sự thật với chúng ta rồi mà.
-À há, ngay sau khi chúng ta biết được sự thật bằng cách tự suy ấy hả ? – Xử Nữ chớp mắt, như ngây thơ lắm.
-Xử Nữ, đừng đổ dầu vào lửa nữa mà.
Ngay từ đầu, Sư Tử, Thiên Bình, Bảo Bình biết hai người kia giấu tội phạm rồi. Giấu bệnh nhân đi mà quên giấu bảng thông tin đề họ tên dán trên thành giường. Sau khi "thăm thầy" xong, cả bọn tụ họp qua điện thoại nhóm, ép Song Ngư khai hết ra. Cuối cùng, Hội Học sinh khối 11 cũng biết hết.
-Không ngờ thầy lại là đại công tử Xà Phu gì đó. – Sư Tử ngả đầu ra sau. – Đã thế còn có biệt tài phá tường lửa nữa chứ. Chìa khóa của Bảo Bình suýt cháy đấy.
-Ồ pro đấy chứ ! Song Ngư tốt phước thật ! – Cả bọn quay ra sau nhìn Song Ngư, trầm trồ. Cứ nghĩ trong nhóm, thầy là người "bình thường".
-Cô tính bước tiếp đi thế nào ? – Thiên Yết nghiêng đầu, mày nhíu.
Sư Tử thở dài :
-Rắc rối rồi đây. Cứ tưởng mọi việc sẽ giải quyết xong nhờ việc thuyết giảng luật nhân quả, ai dè vướng phải nhiều rắc rối. Nghe mẹ thầy bảo bố Ma Kết đã bắn chết cô Angie gì đấy của thầy làm thầy rất giận, đóng cửa điều tra rồi.
-Hả ?
-Chắc bà ấy nói khích thầy, Thiên Bình có vào nói giúp Ma Kết không ? – Song Tử lay tay Thiên Bình. – Thiên Bình giỏi ăn nói nhất mà.
-Có nói nhưng thầy khóa cửa.
-Thì trèo cửa sổ vào. – Xử Nữ nói.
-Tớ có định nói chuyện nhưng mẹ Ma Kết gọi cho tớ, bảo đứng sang một bên để bà giải quyết ân oán giữa hai nhà. Mẹ Ma Kết khẳng định việc ấy có thật. – Sư Tử nói hết câu là đập hai đập vào trán mình.
Các bạn trợn mắt, kể cả Song Ngư đang úp mặt xuống cũng phải ngẩng lên để há hốc miệng. Rắc rối chưa đủ hay sao ? Nợ máu giữa nhà Ma Kết với nhà ngoại thầy từ gián tiếp giờ qua trực tiếp luôn rồi.
-Thế thì phải quay trở lại bệnh viện, nếu không Ma Kết nguy mất ! – Bạch Dương hốt hoảng.
-Không sao đâu, chỗ Ma Kết có Thiên Yết, Nhân Mã và hai ông cậu của tớ. Cái tớ lo là thầy, chẳng biết thầy có làm gì dại dột không.
-Rắc rối thật ! Làm thế nào mà bố Ma Kết lại có thể bắn chết người nhỉ.
-Dầu sôi lửa bỏng nên bắn chết người. Mẹ Ma Kết nói ngắn gọn thế, không cho phép chúng ta tìm hiểu thêm. – Sư Tử ảo não nói.
Nghe đến đấy, cả bọn bỏ cuộc. Gia đình Ma Kết mà, giữ đúng câu "tốt khoe xấu che". Mẹ Ma Kết không muốn bọn trẻ đào sâu thêm lỗi lầm chồng mình lỡ tay gây nên.
-Mẹ Ma Kết thật là, không nói rõ nguyên nhân, làm sao mà khuyên thầy được chứ ! – Song Ngư có vẻ tức tối lắm.
Thiên Bình mỉm cười, trấn an Song Ngư.
-Song Ngư à, thầy không làm gì được Ma Kết đâu, nhà Ma Kết với nhà Sư Tử không thiếu chuyên viên tin học. Mà Ma Kết đã qua giai đoạn thở oxi rồi, thầy đâu thể dừng toàn bộ máy tính được. Còn đối đầu trực tiếp, thầy địch lại mấy cậu của Sư Tử hay sao ?
-Mình đâu có lo cho Ma Kết ! Mình đang lo cho thầy mà !
Song Ngư nhăn mặt. Cả bọn giãn mặt. Trong trường hợp này, nên lo cho cái người đang chịu bó bột cả tay chân chứ. Đi lo cho người kia trước ?
Song Ngư run rẩy quan sát thái độ của Sư Tử. Cô nàng lại xem tình yêu hơn là tình bạn rồi. Kiểu này dễ bị Sư Tử cho ăn tát lắm. Nhưng Sư Tử chỉ chăm chăm nhìn mấy làn đường, lắc lư cả người theo điệu nhạc. Cô nàng mèo không muốn các bạn thấy nụ cười thỏa mãn của mình. Cuối cùng, Ma Kết cũng dần trở thành bạn với người kia, không cần phải lo lắng nhiều nữa.
Sư Tử bỏ qua, nhưng các bạn thì không. Nguyên một xe xúm vào "xỉa xói" Song Ngư, làm cô nàng vuốt mặt không kịp. Song Ngư đáng thương phải chịu trận cho đến khi về nhà.
-Hội phó cân nhắc cho Song Ngư cơ mà. – Song Tử còn chưa muốn dừng.
-Đủ rồi, đủ rồi. – Thiên Bình can các bạn.
Song Ngư lầm lũi rời xe. Đến cửa, bị Sư Tử giữ lại. Song Ngư run rẩy, hỏi Hội trưởng có việc gì. Sư Tử vỗ vai Song Ngư, hứa mình sẽ không động tay động chân gì với cô nàng, chỉ nói :
-Thầy có thể gọi cho bạn đầu tiên sau khi điều tra xong, đừng ra mặt ủng hộ bên nào cả, chỉ cần an ủi thầy thôi. Đôi bên sẽ tự biết mình làm gì.
-Ừ. – Song Ngư gật đầu cảm ơn Sư Tử, đi về nhà.
Sau giờ cơm tối, Song Ngư lên lầu làm bài tập rồi lấy sổ sách của Hội ra xử lý. Màn hình điện thoại di động cô nàng sáng lên, báo có tin nhắn.
-Của Ma Kết ? – Song Ngư mở tin nhắn ra xem.
"Nếu thầy gọi cho cậu, cậu đừng ra mặt ủng hộ bên nào cả, chỉ cần an ủi thầy là được. Việc riêng nhà mình và nhà thầy, đôi bên sẽ tự giải quyết."
Tim Song Ngư đập thình thịch. Nếu cả Sư Tử và Ma Kết đã nói vậy, thầy chắc chắn sẽ gọi đến cho Song Ngư và Song Ngư nên làm theo lời hai người ấy nói. Song Ngư lo sợ, không biết có hiệu quả hay không.
Chuông điện thoại của Song Ngư vang lên, báo có cuộc gọi đến.
-Số thầy.
Song Ngư chưa kịp chạm tay vào nút nhận cuộc gọi, điện thoại tự động thiết lập chế độ trả lời, tự bật loa to.
-Song Ngư à, nói chuyện với anh một chút được không ?
Part 6 :
Sư Tử bịt chặt lấy miệng để khỏi phải bật ra tiếng thét kinh hoàng. Cô nàng vừa nghe một điều rất khủng khiếp, không thể đánh động cho người khác, dù đó là quyến thuộc. Đôi tay cùng vành tai cô nàng rung lên từng đợt khi tiếng của Ma Kết trong điện thoại hình hạt ngô cứ vọng vào tai.
-Sư Tử, cậu còn nghe ở đó không ?
-Ừ, còn. – Sư Tử cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
-Không cần giấu mình, mình hiểu mà.
-Ma Kết à...
Sư Tử không ngờ được. Ma Kết bảo bố Ma Kết chính là người đã gây nên cái chết cho dì Angie của thầy. Sự việc xảy ra khi đội triều tra xông vào sào huyệt giải cứu cho các con tin, trong đó có dì Angie, theo lý, nên cởi trói, giải phóng con tin, bố Ma Kết dùng súng bắn chết tất cả mọi người. Cố ý bắn chết chứ không phải lạc đạn hay bất đắc dĩ gì cả.
-Ma Kết vẫn ổn chứ ?
Sư Tử rất lo cho sức khỏe của Ma Kết. Ma Kết vừa trải qua nỗi đau mất cha, bị bạn bè giấu chuyện, sốc đến mức mắt mù lòa, nay nghe tin dữ này.
-Lúc hay chuyện, có Thiên Yết và Nhân Mã bên cạnh nên không sao.
-Vậy bạn tính thế nào đây ?
Ma Kết cười thật buồn :
-Dám làm, dám chịu, tất cả ân oán, nếu thầy muốn trả, mình cũng không cản được.
-Nhưng vấn đề sống còn của bạn thì sao ?
Ma Kết biết thầy sẽ không giận cá chém thớt, để lấy lại công bằng cho dì mình, thầy sẽ khởi kiện. Nhưng mà, đó cũng là một mối nguy hiểm cho Ma Kết. Khi xử kiện, thân phận thật của bố Ma Kết sẽ được công khai, các bang hội "đen" sẽ tìm đến Ma Kết trả đũa hay bắt làm con tin.
-Mình sẽ ổn thôi. - Ma Kết cười trong điện thoại. - Nên cậu nhắn với các bạn đừng làm khó dễ gì thầy, nhé !
-Nhưng tất cả đều khó xử. - Sư Tử thì thầm. - Nhất là Song Ngư.
Song Ngư là bạn gái cũ của Ma Kết, bạn gái hiện tại của thầy. Đứng giữa hai ngả đường, chẳng biết nên chọn bên nào.
Song Ngư nhìn di động mình tự làm hết mọi chuyện mà chẳng cần mình động tay vào, tự dưng bật cười. Hồi mới quen nhau, biết Song Ngư có thói quen nghe nhạc trên điện thoại rồi ngủ thiếp đi, lấn cả giờ làm việc, thầy đã cài cho Song Ngư một phần mềm đặc biệt, mỗi lần thầy gọi đến, máy sẽ tự động nhận cuộc gọi, bật loa to hết cỡ, gọi cô công chúa này thức dậy. Lúc ấy, Song Ngư chỉ biết khen thầy hết lời, giờ nghĩ lại, Song Ngư nên nghi ngờ nguồn gốc sản sinh ra cái tài ấy.
Nhưng Song Ngư còn đường để quay đầu hay sao ? Đến cả Sư Tử và Ma Kết cũng công nhận người đầu tiên thầy muốn tâm sự chính là Song Ngư và người Song Ngư lo lắng lúc này chỉ có thầy.
-Song Ngư, em có nghe anh nói không ? Anh thực sự rất cần nói chuyện với em.
Thầy gọi Song Ngư là "em", xưng "anh". Song Ngư cùng thầy hẹn hò nhau đã lâu rồi, cả hai vẫn giữ lối xưng hô như lúc mới gặp nhau, thầy kêu Song Ngư là "em", Song Ngư gọi thầy là "thầy", chỉ khi nào quá suy sụp, thầy mới tự bật ra tiếng "anh", "em" với Song Ngư. Ví dụ như lúc này đây.
-Vâng, anh cứ nói, em nghe. – Song Ngư dịu dàng nói.
-Song Ngư, chắc em đã nghe về việc dì Angie của anh rồi, phải không ?
-Vâng.
Một quãng lặng kéo dài.
-Anh đã điều tra, đó là sự thật, dì Angie của anh bị gã thám tử ấy bắn chết.
-Vâng, em nghe Sư Tử nói rồi.
-Vậy ư ? Sư Tử nghe xác thực, hay nhỉ ? Vì đó là chỗ Ma Kết, đúng không ?
Song Ngư gật đầu, nói phải.
-Anh cũng được mẹ Ma Kết xác nhận như vậy, cách đây ba mươi phút.
Song Ngư nghe nói về thời gian, xem đồng hồ, hồi tưởng lại. Hai mươi phút trước, Song Ngư đang dùng bữa tối, hai mươi lăm phút trước Song ngư về nhà, ba mươi phút trước Song Ngư đang ngồi trên xe với các bạn. Vậy là mẹ Ma Kết gọi cho thầy ngay sau khi thông báo mọi chuyện với Sư Tử.
-Mẹ Ma Kết bảo chồng bà ấy đã bắn chết dì anh.
Song Ngư mở miệng, muốn nói những lời bênh vực cho bố Ma Kết, không phải vì quan hệ xưa, mà với tư cách một người bạn. Nhưng nhớ lời Sư Tử và Ma Kết, Song Ngư không nói gì, cứ yên lặng nghe thầy tâm sự.
-Mẹ Ma Kết bảo bố Ma Kết đã cố ý bắn chết bà ấy. Trong hồ sơ nội bộ cũng ghi rõ tội tình nhưng vì ông ấy chết trong nhiệm vụ nên được xí xóa.
-Không...
Song Ngư vội bịt miệng. Không được nói, không được phép nói. Phải nén vào lòng.
-Em không cần nén vào lòng, anh cũng không tin việc này là thật. Nhưng cứ là thật. Song Ngư à, anh phải làm sao bây giờ. – Rồi thầy thở dài. – Em không cần nói "em không biết", anh đoán trước rồi.
Thầy vô cùng ảo não. Không chỉ có Song Ngư khó xử, chính thầy cũng không biết phải làm sao. Đòi mạng ? Người bắn chết dì Angie đã về trời rồi còn đâu. Tố giác với chính phủ Đức, khởi tố ? Nhưng làm thế, sẽ lộ ra chuyện bố Ma Kết là thám tử kia, Ma Kết sẽ gặp nguy hiểm. Bỏ qua ? Angie là người dì thầy quý trọng, sao thầy để dì ngậm oan xuống suối vàng được ?
Bây giờ, làm sao thầy đối mặt với Ma Kết đây ? Ma Kết là học trò cưng của thầy, thầy xem như em trai. Nhưng mặt mũi Ma Kết giống bố lắm, nhìn vào thế nào cũng không tránh khỏi chuyện "giận cá chém thớt".
-Anh phải làm thế nào đây, nói đi, Song Ngư ! Anh đã mở được tường lửa tổ chức thám tử bố Ma Kết nhưng không dám đào sâu thêm. Anh không đủ can đảm. Em nghĩ anh có nên khởi kiện không ?
Vì bảo toàn đôi đường, Song Ngư không thể cho thầy một con đường. Nhưng Song Ngư cần ở bên thầy.
-Em không biết.
-Anh hiểu.
Đứng giữa hai ngả đường, Song Ngư dĩ nhiên khó xử.
-Anh không ép em.
Thầy cúp điện thoại, ngả người ra đằng sau. Quen thầy là một thiệt thòi cho Song Ngư, lúc nào cũng phải đứng giữa những ngả rẽ.
Giờ trước mặt thầy là màn hình vi tính, hiện lên những thông tin báo cáo việc bố Ma Kết hạ sát dì Angie của thầy, có kèm theo cả hình ảnh. Chỉ cần một nhấp chuột, tất cả thông tin sẽ tự động về máy thầy, đủ bằng chứng cho thầy khởi kiện tội cố sát. Nhưng thầy cứ mãi chần chừ, không muốn xuống tay.
-Nên hay không ?
Trăn trở thế nào mà thầy nhấp phải nút đóng cửa sổ, tất cả các chứng cứ trước mặt đều bị xóa đi. Thầy vội vàng truy cập lại. Loại tường lửa này tuy không quá chặt chẽ nhưng cũng chẳng dễ xơi, nếu bỏ lỡ cơ hội, các thành viên quản trị phía bên kia sẽ đổi ngay loại bảo vệ khác. Vật vã một lúc lâu, thầy lại vượt được tường lửa.
-Ơ hay, có cập nhật mới sao ?
"Tất cả các con tin bị Ma Kết bắn hạ đều bị nhiễm ký sinh trùng ở não bộ, chuẩn bị phát tác ra xa, những người ấy đều không tính là người nên Ma Kết vô tội."
"Điều tra được những người tham gia vào việc nuôi cấy ký sinh trùng nguy hiểm vào cơ thể con người, gồm các thành viên : Andrea..."
-Andrea. - Thầy thẫn thờ, buông thõng hai tay.
Andrea là mật danh của mẹ thầy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top