Chương 78: Ăn cơm không dễ (4)
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường song song cùng đi, bên người còn dắt theo một con hắc hổ rất thần khí, thật may là đã tối rồi, hơn nữa dù sao thì người ra ngoài đường vào lúc trời đông giá rét thế này cũng không nhiều, có điều chỉ cần như vậy thôi cũng đủ hù dọa không ít người đi đường.
Triển Chiêu vừa đi vừa xoa đầu hắc hổ, cả đường đều nghĩ tên cho nó, từ, "hắc đường, hắc đậu, hắc hồ cho đến hắc qua, hắc trù, hắc màn đầu", vậy mà đi cả đường cũng chưa "hắc" ra được cái tên hợp lý nào.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận không lại trùng tên với Bao Đại Nhân.".
Triển Chiêu nhẫn cười, tuy là mang Bao Đại Nhân ra đùa giỡn không được nhân hậu cho lắm, nhưng mà đúng là không ít chữ có bắt đầu bằng "hắc" thường ngày đều bị Bàng Thái Sư dùng để gọi Bao Đại Nhân.
"Đáng tiếc không biết đạo sĩ đã chết kia tên gọi là gì.". Triển Chiêu vỗ nhẹ đầu hắc hổ: "Nếu không có thể mượn dùng tạm, cũng coi như là có cái để kỉ niệm.".
Bạch Ngọc Đường nhìn hắc hổ kia một chút, nói: "Có lẽ con hổ này đã chứng kiến hung thủ giết đạo sĩ kia, nói không chừng nó đã từng gặp Thiên Mẫu.".
"Ngươi đoán xem, nếu nó cùng Thiên Mẫu cắn nhau, ai sẽ bị cắn đây?". Triển Chiêu còn rất hăng hái.
Bạch Ngọc Đường liền trêu chọc y: "Ngươi nên tập trung khí lực một chút để một lát còn ăn cơm, chứ nếu cứ như thế này lát nữa đói đến đũa cũng cầm lên nổi đâu.".
"Ai nha...". Triển Chiêu thuận thế dựa luôn vào cánh tay hắn: "Ta đói quá a, đói bụng đến đi cũng không nổi nữa, tới a, tới đỡ ta một chút nha!".
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lúc này hai người cũng đã đến chân núi Bách Quỷ, ngoài cửa sơn môn có mấy người đang đứng, hình như đang đợi.
Bậc thang lên núi có màu đỏ sậm, hai bên phủ đầy những tuyết, cách một trượng bên dưới có một người đứng đó, một thân da cừu trắng – Tần Lê Thanh.
Sau lưng Tần Lê Thanh còn có hai tùy tùng, và một người đang không biết nói gì với Tần Lê Thanh, Tiết Bạch Cầm đang nhảy cẫng lên.
Tiết Bạch Cầm vừa nhìn thấy bọn Triển Chiêu tới, lập tức đẩy Tần Lê Thanh một cái, sau đó liền chạy lên phía trước: "Triển đại ca, Bạch đại ca, chờ các người thật lâu a, ta còn tưởng là các ngươi không đến nữa!".
Triển Chiêu xem thời gian một chút, đúng là đã rất muộn rồi, liền nói xin lỗi, đúng lúc có chút chuyện cần xử lý.
"Không sao, tới là tốt rồi.". Tiết Bạch Cầm mời hai người lên trước, mới vừa bước đi đã thấy sau lưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lóe ra một con hổ lớn màu đen.
"Nha a!". Tiết Bạch Cầm cả kinh nhảy dựng, trốn ra sau lưng Tần Lê Thanh.
"Làm sao vậy?". Tần Lê Thanh buồn bực.
"Con cọp!".
"Con cọp sao?". Tần Lê Thanh sửng sốt.
Triển Chiêu cũng Bạch Ngọc Đường bản năng nhìn hắc hổ, chỉ thấy nó vẫn ngồi ở một bên mà ngáp một cái, có vẻ cũng không có thèm phản ứng gì với Tần Lê Thanh và Tiết Bạch Cầm.
Hai người nhìn nhau một cái – xem ra, cái chết của tiểu đạo sĩ hẳn là không có quan hệ gì với hai người này.
"Có con cọp sao? Sao ta lại không cảm giác được hơi thở của dã thú nhỉ.". Tần Lê Thanh đưa tay, muốn sờ một cái.
Hắc hổ ngáp một cái tránh đến bên Bạch Ngọc Đường, không cho hắn sờ.
"Còn xấu hổ nữa.". Tần Lê Thanh nhàn nhạt cười, lại rất chính xác tìm được vị trí của Bạch Ngọc Đường , chắp tay: "Bạch huynh, đã lâu không gặp rồi!".
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: "Biệt lai vô dạng.".
"Chúng ta vừa đi vừa nói, bọn đại ca chờ đến sốt ruột rồi.". Tiết Bạch Cầm cười híp mắt mang theo mọi người lên núi.
Triển Chiêu sờ mũi, thuận tiện nhìn Bạch Ngọc Đường một cái – không thấy có mùi thức ăn a.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.
Hai người đối diện nhìn nhau, lại nghe Tần Lê Thanh hỏi: "Bạch huynh tới phương bắc có việc sao?".
"Ừ". Bạch Ngọc Đường gật đầu, thuận miệng trả lời một câu.
"Bọn Lô đại ca đều khỏe cả chứ?". Hiển nhiên là Tần Lê Thanh cũng khá quen thuộc với người của Hãm Không Đảo.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: "Rất tốt.".
Triển Chiêu đụng cánh tay hắn một cái – Sao ngươi không nhiệt tình một chút, sao lại khách khí như vậy?
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười – Với ai ta cũng đều như vậy.
Triển Chiêu nhướng mi nhìn hắn – Phải không?
"Triển đại ca, con cọp này là ngươi nuôi à?". Tiết Bạch Cầm quả nhiên có tính tình hoạt bát, thấy con hổ không hung dữ, liền đưa tay sờ nó một cái, hỏi Triển Chiêu.
"Tên gọi là gì vậy?".
"Ừm...". Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cười một tiếng: "Gọi Hắc Ngũ a.".
"Khụ khụ...". Bạch Ngọc Đường không để ý liền bị sặc, ho khan mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nháy mắt với hắn: "Đường Đường là Tiểu Tam Tử, Tiểu Tứ Tử, lúc này lại có Tiểu Ngũ Tử, hợp lại thành đoàn a!".
Bạch Ngọc Đường á khẩu, xem ra tiếp theo Bạch Đường, lại tới một Hắc Ngũ, người khác gọi hắn Bạch Ngũ, được chứ, lại thêm huynh đệ thứ hai.
Triển Chiêu có vẻ rất hài lòng với cái tên gọi mới này, đưa tay vỗ vỗ đầu hắc hổ: "Tiểu Ngũ."
Hắc hổ vẫy vẫy cái đuôi, vừa đi vừa phe phẩy vạt áo Triển Chiêu .
Tần Lê Thanh hình như cũng ngoái đầu về sau một chút, dĩ nhiên cũng không biết hắn vì cái gì mà mà quay đầu lại, hắn cũng đâu có thấy được tình cảnh phía sau.
Tiết Bạch Cầm chú ý đến vạt áo Triển Chiêu có chút kỳ quái, nhìn kỹ liền "phốc" một tiếng, "Ai nha, Triển đại ca, y phục của ngươi bị rách kìa!".
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, liền nghĩ tới, ban nãy Tiểu Ngũ cắn hỏng y phục y.
Triển Chiêu liếc Tiểu Ngũ một cái – vẫn chưa đồi ngươi tiền bồi thường đâu.
Tiểu Ngũ tiếp tục vẫy đuôi đi, cứ nghịch vạt áo sau bị rách của Triển Chiêu, còn tỏ vẻ rất hoạt bát, da mặt cũng rất dày.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Ngũ một chút, con hổ này cũng vô tâm vô phế thật, chủ nhân vừa mới chết đã chơi đùa vui vẻ với Triển Chiêu vậy rồi... nhưng mà cũng đã nói qua, chẳng ai biết đạo sĩ kia rốt cuộc có phải là chủ nhân của con cọp này không nữa, mặc dù người hắn có săm hình hắc hổ.
Đi qua đường núi thật dài, đến cửa chính của Sơn trang Bạch Qủy.
Khuôn viên sơn trang này rất rộng, chủ yếu dựa vào thế núi mà dựng thành, bắt đầu xây tường cao từ giữa núi, phòng ốc cũng được xây dựng theo thế núi. Triển Chiêu liếc mắt nhìn qua cũng cảm giác có điểm giống với Ma Cung, mặc dù nhìn từ xa, kiến trúc này không được hùng vĩ như Ma Cung, phòng xá cũng không được kiến trúc tinh xảo như Ma Cung. Dù sao người thiết kế ra Ma Cung cũng là kiến trúc sư tái thế Đồng Thịnh Hải, cũng là người của Ma Cung, tuy đã người đã già nhưng vẫn rất khí phái, những món đồ chơi của Triển Chiêu hồi bé đều do hắn làm ra, đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Triển Chiêu nhìn kiến tạo phòng ốc của sơn trang Bạch Qủy, không khỏi cũng có chút nhớ nhà, lại có chút nhớ các a di thúc bá.
Suy nghĩ vòng vo một chút, Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: "Liệu có phải Thiên Tôn về nhà hay không?".
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, nhanh chóng hiểu được Triển Chiêu muốn nói gì, nơi này cách Thiên Sơn đúng là rất gần, qua Liêu cảnh là có thể trực tiếp đi Thiên Sơn rồi...
"Nếu ngươi muốn đến bảo ta dẫn ngươi đến, ta cũng đã rất lâu chưa về rồi.". Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: "Sư phụ có ở đó hay không cũng vậy, lúc này đúng dịp lại là thời gian hoa Tuyết Liên nở, có thể hái một chút mang về cho Công Tôn làm thuốc.".
"Nghe nói hoa tuyết liên trông rất giống món bạch trù phải không?". Triển Chiêu rất tò mò mà hỏi một tiếng, đây cũng là do trước đó y nghe Tiểu Tứ Tử nói. Ngày đó Tiểu Tứ Tử ngồi sau lưng y học tên các loại dược liệu, Triển Chiêu liền hỏi bé Thiên Sơn Tuyết Liên có phải là một trong các loại dược liệu có hình dạng đẹp nhất hay không, Tiểu Tứ Tử bĩu môi một cái nói: "Thiên Sơn Tuyết Liên có hình dạng giống như viên bạch trù.".
Nghe Triển Chiêu nói những lời này đã khiến Bạch Ngọc Đường thật sự nhịn không được mà cười phá lên: "Ha ha!".
Tần Lê Thanh dừng bước, quay đầu lại, có vẻ ngạc nhiên – Thì ra Bạch Ngọc Đường cũng có thể cười như vậy sao?
Triển Chiêu cũng cảm thấy ngại ngùng một chút, chẳng lẽ mình bị Tiểu Tứ Tử lừa à?
Còn đang nói chuyện, mọi người đã vào đến đại môn sơn trang Bạch Qủy rồi.
Trong sơn trang rất yên tĩnh, không có người, hẳn đều đi chuẩn bị dạ tiệc cả rồi.
"Ở trong sân phía sau.". Tiết Bạch Cầm dẫn theo mọi người lui đến phía sau.
Xuyên qua đường đi thật dài, nghe thấy tiếng trống gõ nơi xa truyền đến, hình như là còn có ca múa.
Triển Chiêu nhíu mày với Bạch Ngọc Đường – Tiết Bạch Qủy đúng là rất biết hưởng thụ nhỉ, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà còn chuẩn bị cả ca múa nữa.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái – chưa quen thân, chỉ nghe nói là rất là để ý chuyện ăn mặc, nhưng có vẻ hôm nay còn thiết đãi cả những khách nhân khác nữa.
Sau khi mọi người vào trong viện, lại thấy trước mắt có con suối nhỏ, trên suối có cửu khúc kiều, cây cầu dẫn tới một tiểu đảo giữa hồ, trên đảo có một vườn hoa, trong vườn có không ít khách nhân đang ngồi, hình như đang uống rượu nói chuyện phiếm, mà bên trong đình có đoàn vũ sư đang hiến vũ, hết sức nhã trí.
Triển Chiêu lại nhíu mày với Bạch Ngọc Đường – thật sự rất biết hưởng thụ a, nhưng hơi khoa trương chút thì phải.
Bạch Ngọc Đường bật cười.
Mọi người đi qua cửu khúc kiều, Triển Chiêu cũng không ngửi thấy được hương thơm của thức ăn mà chỉ ngửi thấy mùi của hoa.
"Hắt xì!". Tiểu Ngũ hắt hơi một cái, có vẻ cũng chê mùi hoa quá nồng.
Bạch Ngọc Đường nhìn hoa chung quanh, giữa mùa đông nhưng hoa mai lại nở rất nhiều, những chậu hoa khác hầu hết đều đã héo rũ, vậy thì mùi thơm là từ đâu đến? Ngửi thấy càng giống mùi huân hương hơn.
Triển Chiêu sờ cái mũi, thầm nghĩ trong sơn trang Bạch Qủy hẳn là nhiều nam nhân hơn đi, sao lại phải làm cho mùi hương phấn nồng như vậy chứ.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, thấy vẻ mặt hồ nghi của ý, liền ra hiệu cho y nhìn Tần Lê Thanh phía trước.
Triển Chiêu nghĩ tới, đại khái cũng biết được đây hẳn là do Tiết Bạch Qủy cố ý bài trí mùi hương như vậy trong sơn trang để cho Tần Lê Thanh biết được đang ở chỗ nào, thí dụ như hoa viên thì có mùi thơm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, vừa nãy khi qua cửu khúc kiều có thể nghe thấy tiếng nước chảy, hành lang trước đó có rất nhiều cây tùng, có hương tùng, lúc vào núi còn thấy có treo khá nhiều chuông gió.
Triển Chiêu gật đầu một cái, như vậy Tiết Bạch Qủy cũng thật sự tỉ mỉ, xem ra rất coi trọng Tần Lê Thanh đi.
Ngồi tại yến tiệc lúc này, ngoại trừ Tiết Bạch Qủy còn có các vị đương gia khác của sơn trang Bạch Qủy cùng với mấy bằng hữu, Triển Chiêu nhanh chóng quét mắt qua một vòng, cũng không có nhận ra.
Tiết Bạch Qủy đứng dậy nghênh đón, có vẻ nhiệt tình, có điều không biết có phải do bình thường người này khá nghiêm túc hay không mà khi hắn không cười lại mang đến cho Triển Chiêu một cảm giác, tâm tư hắn rất thâm trầm.
Khó tránh khói khách khí mấy câu, chỉ là Bạch Ngọc Đường không thích nói chuyện, Triển Chiêu đang đói cũng không có tâm tư nói chuyện, hắc hổ ở bên người Triển Chiêu, ve vẩy cái đuôi nhìn bốn phía, nó thì ngược lại so với Triển Chiêu, vừa rồi mới ăn xong giò heo, lại ăn thêm mấy con gà rừng, no đến vui vẻ, nên còn không có quên dùng cái đuôi gảy gảy vạt áo sau của Triển Chiêu, giống như là sợ người ta không biết y phục của Triển Chiêu bị nó phá rách vậy.
Rất nhanh sau đó mọi người vào nhập tiệc, Tiết Bạch Qủy trước tiên mời rượu, cảm tạ Triển Chiêu đã cứu muội muội hắn.
Triển Chiêu nâng chén rượu, trên bàn chỉ có hai bình rượu, không có đồ ăn!
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một cái – có phải là họ đã ăn xong rồi không?
Bạch Ngọc Đường sờ mũi – Ta hỏi giúp ngươi một chút nhé. Ngay sau đó đã định quay đầu lại hỏi Tần Lê Thanh, Triển Chiêu vội vàng kéo hắn lại.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, có chút không hiểu.
Triển Chiêu trừng hắn – Định hỏi thế nào? Chẳng lẽ lại hỏi: "Các ngươi định ăn cơm lúc nào?"
Bạch Ngọc Đường cau mày – Tại sao lại không hỏi? Không phải ngươi đang đói bụng à.
Triển Chiêu có chút thiếu tự nhiên – Chuyện này thật xấu hổ mà.
Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nói ngươi đói đến cái bụng cũng nhỏ đi một vòng rồi, còn cố chết chống đỡ sao?
Tiết Bạch Qủy nói đến cao hứng, nói cả sang chuyện thời tiết năm nay thế nào, khóe miệng Triển Chiêu lại giật giật, hối hận vừa rồi còn cố chết chống đỡ a, sớm biết vậy mua mấy cái bánh bao ăn trước rồi.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy hay là hỏi một tiếng đi, nếu không Mèo này mà chết đói thì sẽ phiền phức lớn, nhưng mà cũng không cần đợi hắn mở miệng, Tần Lê Thanh liền nói với Tiết Bạch Qủy: "Trang chủ, vừa ăn vừa nói chuyện đi, cũng đã khuya lắm rồi.".
"À." Tiết Bạch Qủy nói cũng đã đủ rồi: "Vậy chúng ta ăn trước thôi, không cần đợi Lão Tam nữa, cũng chẳng biết khi nào thì hắn về, trước cứ mang thức ăn lên.".
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu vừa nghe được đến mấy chữ "mang thức ăn lên" thì khóe miệng liền nhếch lên, hiển nhiên là hảo cảm đối với Tần Lê Thanh đã tăng lên gấp bội.
Rất nhanh sau đó, quản gia đã dẫn theo nha hoàn mang thức ăn đến, trời đông giá rét cho nên cũng không có những món ăn lạnh, đều là những món ăn nóng hổi.
Triển Chiêu híp mắt, đã chuẩn bị tinh thần không thèm để ý đến người khác, ăn no xong mới điều tra về sơn trang Bạch Qủy.
"Triển đại ca, ngươi nếm thử món này một chút xem.". Tiết Bạch Cầm cũng không quên lấy lòng, giới thiệu món ăn thứ nhất cho Triển Chiêu: "Đây là vịt quay mật trấp, món tủ của đầu bếp sơn trang Bạch Qủy đấy, còn có món này nữa, thịt thỏ cay.".
Tâm tình Triển Chiêu rất tốt, phương bắc này không có hải sản, nhưng mà mùi vị hoang dã cũng không tệ.
Cầm đôi đũa, Triển Chiêu đang nghiên cứu xem nên ăn thịt thỏ trước hay là vịt quay trước, đang lúc định hạ đũa gắp đồ ăn, lại nghe được một thanh âm từ ngoài viện truyền đến: "Đại ca, ta đã trở về rồi.".
Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa viện, có một thân hình nam tử cao lớn trẻ tuổi đi vào.
Hắn mặc một bộ áo chắn gió da cừu màu đen, đi nhanh như gió, giọng nói cũng rất lớn, hình như mới đi xa về, vẫn còn mang theo luồng khí chất phong trần, vừa vào viện liền mở miệng nói: "Ta nghe người ta nói Tiểu Cầm bị tập kích phải không? Có bị thương không?".
"Tam ca, ta không có sao hết.". Tiết Bạch Cầm mỉm cười nói một câu, cũng không quên giới thiệu cho Triển Chiêu một món ăn ngon lạ khác.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn người vừa mới đến, khoảng chừng ba mươi tuổi, cằm có hai chỏm râu, tinh thần sảng khoái, xem ra công phu hẳn cũng không tệ, đây chính là người Vương Tri phủ nói là khó đối phó nhất, lại là kẻ đang âm thầm mua bán Vong ưu tán Phan Lão Tam kia đi.
Bạch Ngọc Đường quan sát qua một chút, cũng không nhìn kỹ, điều hắn tương đối hiếu kỳ lúc này chính là món ăn đầu tiên mà Triển Chiêu ăn là món gì, muốn nhắc nhở y một chút, trước tiên đừng ăn món thịt thỏ kia, nhìn có vẻ rất cay, nên ăn món khác trước nếu không sẽ bị đau dạ dày.
Nhưng kỳ quái chính là, người luôn miệng kêu đói Triển Chiêu kia lại đang giương đũa, không hề gắp thức ăn, một lúc lâu, liền đem đũa bỏ xuống.
Tiết Bạch Cầm tò mò mà nhìn Triển Chiêu một chút: "Triển đại ca, không hợp khẩu vị sao?".
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sang, chỉ thấy nụ cười vui vẻ luôn thường trực trên mặt Triển Chiêu nay đã biến mất, thay vào đó là nét mặt đen thui cực kỳ hiếm thấy.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày – Sắc mặt Triển Chiêu sao lại xấu đến như vậy? Chẳng lẽ đói quá nên dạ dày bị đau sao? Nhưng nhìn lại... ánh mắt Triển Chiêu lại rất phức tạp, không biết có phải do mình ảo giác hay không, hình như còn có tức giận mơ hồ, lại còn mang theo một cỗ tử khí, khóe môi nhếch lên cười lạnh, cặp mắt nhìn chằm chằm kẻ vừa mới tới, Phan Lão Tam.
Phan Lão Tam đi tới nửa đường, cũng đứng lại bất động, hiển nhiên, hắn cũng thấy Triển Chiêu.
Hai người lúc này cách nhau chừng mười bước, đang nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Không khí trong nháy mắt có chút lúng túng, Tần Lê Thanh bởi vì hai mắt bị mù, đối với không khí có phần nhạy cảm hơn một chút, liền hỏi: "Làm sao vậy?".
Tiết Bạch Qủy cũng cau mày: "Lão Tam, đây là chuyện gì?".
Mà biểu lộ trên mặt Phan Lão Tam lúc này, thậm chí có thể dùng từ "dữ tợn" để hình dung, nghiến răng nghiến lợi nhìn Triển Chiêu, hồi lâu, mới mở miệng nói hai chữ: "Là ngươi?".
Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: "Nga".
"Ách....". Tiết Bạch Cầm tò mò: "Hai người biết nhau à?".
"Đại ca, sao hắn lại ở chỗ này?". Phan Lão Tam quay đầu lại hỏi Tiết Bạch Qủy.
"À, Triển huynh chính là ân nhân cứu mạng của Bạch Cầm..." .
Tiết Bạch Qủy còn chưa có nói hết, Triển Chiêu đã đứng lên, nhướng mày với Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Đi thôi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng có chút không hiểu nhìn y – Sao vậy?
Triển Chiêu chắp tay Tiết Bạch Qủy: "Tiết chưởng môn, bữa cơm này ta sẽ không ăn, sơn trang Bạch Qủy ngươi có mắt nhìn người, tốt nhất là hãy làm chuyện tốt chứ đừng có bao che hành vi độc ác.". Nói xong liền xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, ngay cả Tiết Bạch Qủy cũng nhất thời không kịp phản ứng – Triển Chiêu vốn ôn nhuận nho nhã, tại sao lại đột nhiên trở mặt vậy, những lời này ...
Triển Chiêu bước nhanh ra ngoài, Phan Lão Tam lúc này đang đứng giữa đường đi, Triển Chiêu cũng không thèm để ý hắn, đến trước mặt hắn liền nói: "Tránh ra, chó khôn không có cản đường.".
Mọi người khóe miệng đều rét lạnh.
Bạch Ngọc Đường lúc này cũng mang theo Tiểu Ngũ đi tới, hắn và Triển Chiêu cùng đến tất nhiên là hắn cũng cùng đi với Triển Chiêu.
Với sự thấu hiểu của hắn với Triển Chiêu, việc đầu óc mê muội nên nhất thời mất đi lý trí là rất nhỏ, xem ra là có cừu oán với Phan Lão Tam này... Chuyện này cũng thật là ly kỳ, Triển Chiêu còn có thể có thâm cừu đại hận với người khác đến vậy, hơn nữa còn triệt để trở mặt đến như vậy, vậy thì cái tên Phan Lão Tam này lại có thể làm những chuyện thương thiên hại lý đến thế nào?
"Này, ngươi có ý gì hả?".
Mấy người tùy tùng đi theo sau lưng Phan Lão Tam vừa nghe Triển Chiêu nói chuyện ban đầu vẫn còn có chút khách khí, đầu tiên cũng vì y là khách nhân của Tiết Bạch Qủy, nên nhịn một chút, nhưng mà câu "chó ngoan không cản đường" y cũng đã nói, cảm thấy y không hề nể mặt sơn trang Bạch Qủy chút nào.
Lúc này, Phan Lão Tam cũng đưa tay, cản lại mấy người sau lưng, chỉ thấy gương mặt hắn trắng bệch, nhẫn nhịn mà lui về phía sau nửa bước.
Triển Chiêu liền đi thẳng, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn một cái.
Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, Tiểu Ngũ đi theo sau hắn, đều lướt qua Phan Lão Tam mà đi.
Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn Phan Lão Tam một cái, cũng không biết là do con hổ này quá thông minh, phát hiện ra Triển Chiêu đối với người này có địch ý hay còn do nguyên nhân nào khác mà từ trong cổ họng nó phát ra một tiếng gầm nhẹ.
"Má ơi!".
Sau lưng, mấy người tùy tùng của Phan Lão Tam ban đầu cũng không nhìn thấy, cái này như hai đốm lửa giữa đêm đen a, con hổ này lại một thân đen, không nhìn kỹ thì đúng là cũng không có để ý đến, lúc này nó lên tiếng, họ vừa nhìn xuống liền run một cái – một con hổ thật lớn a!
Phan Lão Tam cũng ra cũng ngẩn người, lui về phía sau một bước, cau mày nhìn hắc hổ kia.
Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ đầu hắc hổ, Tiểu Ngũ liền đi theo Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người một chút, cảm thấy trong đó có chuyện không đơn giản, phất tay với Tiết Bạch Cầm đang nóng nảy chạy theo một cái, ý bảo – không cần tiễn, cáo từ.
Hai người cứ thế tiêu sái mà đi, lưu lại mọi người còn đang lúng túng.
Hồi lâu, Tiết Bạch Qủy trầm mặt hỏi Phan Lão Tam: "Chuyện này là thế nào?".
Phan Lão Tam cau mày hồi lâu, nói: "Ta với Triển Chiêu có chút thù oán, hắn hận ta, ta cũng không có thích hắn.".
***
Triển Chiêu bước nhanh ra khỏi sơn trang Bạch Qủy, đi thẳng xuống chân núi.
Bạch Ngọc Đường đi nhanh lên mấy bước, cùng y song song xuống núi, không nói gì càng không hỏi gì, chỉ là cùng y trở về.
Hai người đi một mạch, rời khỏi sơn trang Bạch Qủy thẳng tới cửa thành Phủ Tuyết Châu, lúc tới cửa thành, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn y một cái, đột nhiên đưa tay lên, đón lấy một bông tuyết vừa đáp xuống, nhàn nhạt nói: "Tuyết rơi rồi.".
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, bông tuyết cứ như là nghe được tiếng Bạch Ngọc Đường nói, từng bông từng bông rơi xuống... đời này, đây là lần đầu Triển Chiêu nhìn thấy khoảnh khắc tuyết bắt đầu rơi, cảm thấy hình ảnh này hết sức rung động. Nhìn hồi lâu, khe khẽ thở dài, có chút chán nản mà đi về phía trước.
Hắc hổ đẩy Triển Chiêu đi, cái đuôi vẫn nhẹ nhàng câu vạt áo y, động tác so với hồi nãy thật ôn nhuận, cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa.
"Ngươi không hỏi sao?". Triển Chiêu đột nhiên mở miệng, hỏi Bạch Ngọc Đường.
"Khi ngươi muốn nói, ta sẽ nghe.". Bạch Ngọc Đường khoanh tay cầm đao: "Nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta thấy ngươi tức giận đến vậy, Phan Lão Tam đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà đắc tội với ngươi đến thế?".
Triển Chiêu trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: "Hắn hại chết bạn tốt của ta.".
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi: "Rất tốt sao?".
Triển Chiêu ngưng mi: "Tốt như đại ca ruột thịt vậy.".
Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát: "Nếu ngươi động thủ không tiện, để ta giúp ngươi giết hắn đi nhé."
Triển Chiêu cũng không nghĩ đến Bạch Ngọc Đường lại nói một câu như vậy, dở khóc dở cười: "Có thể giết ta đã sớm giết rồi.".
"Tại sao lại không thể giết?". Bạch Ngọc Đường buồn bực.
"Hắn vốn tên gọi Phan Húc.". Triển Chiêu âm trầm mở miệng: "Chắc chắn Triệu Phổ biết hắn.".
"Phan Húc?". Bạch Ngọc Đường cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, suy nghĩ một lát: "Phan Húc... chính là thống soái toàn thành Phan Húc đó sao? Sau đó bởi vì tội ác tày trời bị tố giác nên thiếu chút bị chém đầu, nhưng là vì tổ phụ hắn ba đời trung lương, tổ tiên lại có công với thái tổ cho nên được miễn chết. Hắn liền từ chức Nhị phẩm tướng quân bị biếm thành thứ dân, đày đến nơi cực hàn biên quan.".
Triển Chiêu hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Chính là ta khiến hắn một lần mất đi tất cả, còn bị đày ra biên quan, cho nên khẳng định hắn rất hận ta.".
"Phan Húc bị cắt chức là chuyện của mấy năm trước rồi, khi đó ngươi còn chưa có nhậm chức ở phủ Khai Phong đi.". Khi đang nói chuyện, hai người đã trở lại cửa nha môn Phủ Tuyết Châu.
"Chuyện này nói đến rất dài.". Triển Chiêu nhụt chí: "Muốn ta ăn cơm cùng bàn với hắn, ta đây thà chết đói.".
"Ngươi đương nhiên không cần ăn cơm cùng bàn với hắn, nhưng cũng không cần phải đói bụng đâu, cùng bàn ăn cơm với ta không phải là được sao.". Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu đi về phía thiên viện.
Triển Chiêu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã ngửi thấy một mùi hương bay đến.
"Nha! tới đây a!".
Tại hậu viện, bên dưới mặt đất lạnh có vài nồi lẩu nóng, bên cạnh để rất nhiều khay thức ăn lớn, nào là thịt dê, thịt bò cùng đậu hủ... Tiểu Tứ Tử đang cầm đũa xiên thịt dê, quay đầu lại nhìn thấy hai người bọn Triển Chiêu đã trở về, kêu lên.
Bọn Triệu Phổ cũng đã ở đây, còn đang nấu mấy nồi lẩu ăn, rất náo nhiệt.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: "Trời lạnh không phải sao, ăn lẩu là tốt nhất.". Nói xong liền kéo Triển Chiêu tới ngồi xuống.
Tiểu Tứ Tử cầm lên một dây thịt nướng chín nóng hổi cho Triển Chiêu: "Miêu miêu, thịt này ăn ngon lắm.".
Triển Chiêu nhận lấy, nhai một miếng, nhai nhai – Thị bò nướng nha, ngon a!
"Uống một ngụm.". Công Tôn bưng cho y một chén canh đến, Triển Chiêu uống một hớp – Canh thịt bò chính hiệu người người đều yêu a!
Triệu Phổ lại đưa tới cho y một chuỗi thịt dê nướng, Bao Đại Nhân lại gắp cho Triển Chiêu một đũa lớn thịt lừa nướng giòn: Được rồi, Triển Chiêu mới nãy lòng còn rất buồn bực này lập tức biến đổi – lại thống khoái rồi!
Bạch Ngọc Đường bưng chén uống rượu, Triển Chiêu hiện giờ chỉ biết có ăn không thèm nói chuyện, có rảnh tay thì lại gắp thức ăn cho Bạch Ngọc Đường, tránh cho hắn chỉ uống rượu mà không ăn cái gì.
Bàng Cát có chút ngạc nhiên, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Không phải các ngươi đi sơn trang Bạch Qủy ăn sao? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?".
"Đúng vậy.". Triệu Phổ cũng buồn bực.
Thật ra thì vừa rồi lúc mới ra cửa, Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Phúc mời mọi người ăn lẩu ở hậu viên, thứ nhất trời lạnh, mọi người giúp nạn dân cực khổ, liền khao một bữa đi. Thứ hai chính là sợ Triển Chiêu một lát lại xảy ra biến cố gì mà không ăn được cơm. Không nghĩ đến thật sự để cho Bạch Ngọc Đường đoán chúng, ba lần y đều không được ăn.
"Bữa cơm này vốn là có thể ăn.". Bạch Ngọc Đường mở miệng: "Nhưng lại đụng phải một tên Phan Lão Tam, Mèo này liền nói là thà bị chết đói cũng không thèm cùng hắn một bàn ăn cơm.". Triển Chiêu bên cạnh nhai nhai thịt dê nóng hổi Tiểu Tứ Tử đút cho mình, vừa gật đầu bày tỏ ... Đúng là như vậy.
"Phan Lão Tam kia là ai vậy?". Bao Chửng cũng buồn bực, Triển Chiêu trước giờ tính tình đều rất tốt, có ăn ngon tính khí lại càng tốt hơn, sao lại nổi giận?
"Phan Húc.".
***
Bạch Ngọc Đường vừa nói ra, Bao Chửng nhíu mày, ý đã hiểu – Khó trách.
Bàng Cát lắc đầu cười lạnh.
Triệu Phổ nhai thịt bĩu môi: "Người này vẫn còn sống à, quả thật là tai vạ lưu ngàn năm đi.".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top