TẬP 4

TẬP 4

Trên bàn ăn là những món ăn được Bạch Ngọc Đường tự tay nấu. Nào là một dĩa đậu xào, một bát canh cà rốt, một dĩa xườn xào chua ngọt, còn có mấy món làm từ cá nhưng nhóc chẳng thích cá tí nào.

Nhóc được mời vào ăn cùng họ, trên tay nhóc là một chén cơm trắng tinh chưa có thứ gì bỏ vào. Nhóc cúi đầu không nói gì.

Bạch Trì gắp cho nhóc một miếng sườn xào chua ngọt nói:" Em cứ tự nhiên đi, không cần căng thẳng như vậy"

Nhóc gật đầu nói lí nhí:" Em cảm ơn"

Nhóc bắt đầu gắp từng miếng từng miếng bỏ vào miệng chậm rãi nhay và nuốt. Mặc dù nó rất ngon nhưng có gì đó rướn ở cổ làm nhóc rất khó nuốt.

" Ta không thích những người quá đỗi nhát cấy như vậy. Còn không bằng một phần của thằng nhóc mới học lớp 1"

Một giọng nói nghiêm nghị mang theo chút bá khí vang lên. Nhóc run người ngước lên nhìn người nói câu đó. Chỉ thấy Bạch Cẩm Đường vẫn đang ăn ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.

Nhóc hít một ngụm hơi, gì đây, mình không bằng một phần của thằng nhóc lớp 1 sao? Hình như nó là Lạc Dương thì phải, mà vừa phải thôi chứ các người là nhân vật trong truyện trong biết từ đâu chiu ra, vậy mà đi so sánh người ngoài đời với nhân vật hư cấu chứ. Thật tức chết!

Nhóc ngước nhìn lên cố gắng ăn uống một cách bình thường...

" Này mèo, ăn nhiều rau củ lên một chút"

" Tôi không ăn đấy cậu làm gì tôi"

...

Thế là cuộc đấu võ mồm trong chuyện ăn ống của một chuột và một mèo lại bắt đầu. Nhóc đọc trong truyện và nhìn ngoài đời thật khác nhau a, nhóc cảm thấy thoải mái hơn nên ăn uống cũng ngon miệng hơn.

Sau khi ăn xong, mọi người đều ra ngoài phòng khách, chỉ còn mình Bạch Ngọc Đường là vẫn ở lại dọn dẹp. Không biết nên ra ngoài cùng họ hay ở lại cùng dọn dẹp đây.

Nhóc suy nghĩ hồi lâu rút cuộc cũng ở lại đứng cạnh nhìn Bạch Ngọc Đường rửa bát. Anh ngạc nhiên nhìn nhóc:" Này, em không ra ngoài cùng mọi người sao?"

Nhóc bối rối:" Cái này, em ở lại coi anh rửa bát cũng được"

Anh cười:" Thế em gọt giúp anh một dĩa trái cây đem ra ngoài cho mọi người được không"

Nhóc ngạc nhiên:" Ể?". Nhóc chấn tĩnh lại:" Được...được chứ ạ"

Nhóc mở trong tủ lạnh ra lấy vài trái táo và nho đem lên bàn bắt đầu công cuộc gọt a gọt...

Nhóc nhìn " sàn phẩm" của mình rồi nhìn ra ngoài phòng khách, mọi người vẫn đang ở ngoài đó. Bạch Trì cùng Triệu Trinh đang gác đầu lên mình Lisbon đọc sách, triển Chiên thì đang bàn gì đó với Công Tôn, đại ca Bạch ngồi đối diện họ đọc báo, hai người song sinh thì đang chơi điện tử cùng nhau. Không khí của họ rất ấm cúng a...

Nhóc hít một hơi rồi cầm dĩa trái cây đi ra ngoài. Nhóc nhìn cái bàn nhỏ chính giữa hai hàng ghế sofa lắp bắp nói:" Mời...mời mọi người ăn trái cây"

Nói rồi nhóc để dĩa trái cây trên bàn, mọi người hiếu kì nhìn nhóc rồi nhìn dĩa trái cây. Nhóc quan sát sắc mặt của mọi người, biết ngay mà, sắc mặt của mọi người đều đen một màu như nhau.

Nhóc cười khan:" A...ha...ha. Có vẻ nó không ăn được nhỉ...ờ để em đi thay cho"

" Không cũng còn ăn được mà, bỏ lãng phí " Công Tôn gắp một miếng táo lên anh.

Cặp song sinh cũng bỏ máy điều khiển xuống cũng đến gắp một miếng:" Tụi anh cũng ăn"

Mọi người cũng lần lượt gắp táo lên anh, ngay cả đại ca Bạch cũng ăn rất tự nhiên. Nhóc ngơ ngẩn nhìn họ rồi nhìn lại dĩa táo của mình, những miếng táo không hoàn chỉnh, cái thì mất phân nữa, cái thì to quá, cái thì nhỏ quá, nhìn thật mất hết hứng để ăn mà tại sao họ vẫn cứ... Không hiểu sao mắt nhóc nhòa đi, rồi một dòng nước ấm rơi. Nhóc khóc sao? Nhóc cũng rất ngạc nhiên đó, đã bao lâu nhóc chưa khóc nhỉ? Đã khoảng 1 năm rồi nhỉ? Nó không gọi là nhiều nhưng một năm qua cũng đã có quá nhiều biến cố. Nào là bà nội mất, nào là thi rớt học sinh giỏi, nào là không ai quan tâm nhóc cũng chưa từng khóc. Bây giờ có nhiều người quan tâm đến nhóc, nhóc lại cảm thấy sợ, sợ sẽ ảo tưởng họ sẽ quan tâm đến mình rồi sau đó nhận ra họ đã có người để quan tâm khác...

Một bàn tay vỗ vai nhóc:" Có chuyện gì sao nhóc?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tim