3
Hồi ức.
Năm chị 28 tuổi, tập đoàn dưới tay chị đã trở thành thế lực mới trong nghành xa xỉ phẩm ở Châu Âu.
Lingling nhớ rõ đó là ngày tuyết rơi dày đặc ở Paris, đoạn đường quốc lộ kéo dài hàng trăm km tắc nghẽn đến mức ch.ật cứ.ng. Lúc đó chị đang ngồi trên chiếc xe khách đường dài.
Chiếc xe nhích từng chút một khiến mọi người đều mệt mỏi. Lingling gục đầu vào cổ áo len, chiếc mũ l.ưỡi trai che khuất gần nửa gương mặt xinh đẹp. Chị yên lặng tựa đầu và cửa sổ, bên tai đều là những lời than thở bằng tiếng Pháp đã sớm quen thuộc.
Bỗng nhiên chiếc ghế trống bến cạnh có người ngồi xuống, một mùi hương nữ tính tự nhiên xộc vào sống mũi chị. Lingling hé mắt, trong tầm mắt là đôi giày thể thao màu trắng lấm lem tuyết trắng, trên người cô gái còn mang theo chút hơi lạnh.
Lingling tiếp tục nhắm mắt ngủ cho đến khi tiếng Thái Lan ngọt ngào vàng lên bên tai, giọng Bangkok đặc sệt, "Alo, xin lỗi cậu, hôm nay chắc mình không thể đến đúng giờ được, xin lỗi cậu nhé."
"Ừ, quốc lộ đang bị tắc, chắc phải đến tối mới có thể đi tiếp, cậu nói với mọi người giúp mình nhé."
"Ừ, cảm ơn, tạm biệt."
Giọng cô gái cố gắng nén lại để giữ yên tĩnh cho khoang xe, vô tình lọt vào tai chị lại trở thành thứ âm thanh mềm mại.
Cô gái hình như có quay sang nhìn chị một chút rồi quay đi, thực hiện cuộc gọi khác, lần này là đối thoại bằng tiếng Anh, nội dung cũng tương tự như cuộc gọi vừa nãy.
Lingling thở dài một hơi, ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ gương mặt cô. Là người Thái Lan, da trắng tóc đen, môi đỏ, thậm chí cô không hề trang điểm nhưng cũng thật xinh đẹp, thanh thuần. Đó hẳn là ấn thượng đầu tiên của chị về Orm Kornnaphat.
Orm cúp điện thoại, bỏ vào túi áo khoác lông dày sụ, trên đầu đội chiếc mũ len màu hồng, ánh mắt vô tình chạm phải đáy mắt sâu thẳm thẳm của chị, hơi giật mình, chột dạ, "Tôi đã đánh thức chị sao?"
Lingling nhìn cô thêm một lát, quay đầu trả lời, "Không có."
Orm rụt rè thở phào, lúc này mới nhận ra điều gì đó, tròn mắt nhìn chị, "Chị cũng là người Thái à?"
Lingling có chút buồn cười, đúng là ngốc nghếch,
"Ừ. Cô là người Bangkok sao?"
Orm mỉm cười, "Vâng, tôi là Orm Kornnaphat, rất vui được quen biết." Dù sao ở nơi đất khách xa lạ này, quen biết một người cùng quốc tịch cũng là chuyện tốt.
Lingling nghiêng đầu nhìn cô, cô đang cười với chị, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, sự uể oải bỗng chốc tan biến, chị ngồi thẳng người, lột mũi l.ưỡi trai,
"Tôi là Sarilak Kornnaphat."
Sarilak Kornnaphat? Vậy là cùng họ với cô sao? Orm nhìn người phụ nữ cực kì xinh đẹp trước mặt, thầm nghĩ, đúng là duyên phận tốt.
Cố gật đầu, thoáng yên lặng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, phủ lên thân những chiếc xe hơi bên cạnh từng lớp tuyết dày. Cô thở dài, "Tuyết không ngừng rơi thì làm sao có thể trở về thành phố đây?"
Lingling nhìn ra ngoài, cũng không nói gì.
Orm tiếp tục bắt chuyện, cô thề đây chính là lần can đảm nhất trong cuộc đời cô, chủ động nói chuyện với một người xa lạ suốt mấy tiếng đồng hồ,
"Tôi là sinh viên du học, chị làm gì ở bên đây vậy?"
Lingling vẫn trả lời nghiêm túc, "Lập nghiệp."
Orm thốt lên một tiếng, còn trẻ như vậy đã sang nước ngoài để lập nghiệp? Ấn tượng của cô đối với người này lại tốt hơn một chút.
Vậy là suốt 6 tiếng đồng hồ ngồi trên chuyến xe xa lạ, bên cạnh là một người xa lạ, nhưng hai người lại như thể đã quen biết nhau từ rất lâu, trò chuyện không dứt.
Đến khi đèn đường bật sáng, dòng xe cuối cùng cũng thuận lợi t.iến v.ào thành phố. Lingling nhìn đường phố hoa lệ, không hiểu sao tâm tư lại có chút hốt hoảng.
Chị l.iếm l.iếm đôi môi khô khốc, nhìn cô, "Đã đủ mười tám chưa?"
Orm ngẩn người trong giây lát, trả lời, "Rồi, sao vậy?"
Lingling chậm rãi thốt ra, "Nếu không cô về nhà tôi một đêm nhé?"
Giây phút chị thốt ra lời đó, cả hai đều ngẩn người.
Orm sống ở đây đã được hơn một năm, hiểu rõ, đây chính là một lời mời.
Nếu như bình thường, cô đã từ chối thẳng thừng, nhưng đêm nay, hình như vì trời quá lạnh, hình như vì quá cô đơn, cũng vì người phụ nữ trước mặt đã vô tình khiến cô rung động, Orm thoáng do dự.
....
Tình một đêm.
Cụm từ gần như sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Lingling, càng là điều không thể với Orm.
Nhưng giây phút cô đi theo chị vào căn hộ sang trọng ở toà cao ốc gần tháp Eiffel, cô đã nghĩ mình điên rồi.
Mãi sau này Orm nhớ lại đêm đó, cô cũng chưa từng một lần hối hận.
Lingling nghĩ, đây chính là hành động đường đột nhất trong cuộc đời chị, một người chưa bao giờ có người yêu, cuối cùng lại vì rung động trước người con gái xa lạ mà dễ dàng khuất phục.
Gấu váy của Orm gần như đã bị cô vò nát rồi. Cô ngồi ở ghế sofa rộng rãi, cầm trên tay cốc nước ấm mà Lingling vừa đưa, đó dự có nên chạy trốn không, nhân lúc vẫn kịp.
Nhưng chưa kịp đưa ra quyết định thì Lingling đã từ trong phòng ngủ đi ra, hình như chị vừa tắm xong, trên người đầy hơi nước.
Chị mặc quần áo dài, nghiêm túc đến ngồi cạnh cô, cũng cứng ngắc nói, "Cô có muốn đi tắm không?" Chị thề chị không phải là một con người khách sáo câu nệ thế này.
Orm như vừa được giải thoát, đặt cốc nước lên bàn, đứng bật dậy, trả lời chị, "Vậy tôi đi tắm một chút đã."
Lúc Orm mặc bộ đồ chị đưa cho cô ra ngoài, mới tinh. Chiếc quần dài cô phải xăn lên mấy gấu mới miễn cưỡng lộ ra mắt cá chân, áo phông rộng thùng thình.
Orm nhìn Lingling ngồi bên mép giườg, chăm chú nhìn cô. Bỗng nhiên mặt cô đỏ bừng, lắp bắp,
"Tôi...tôi tắm xong rồi...bây giờ chúng ta..."
Lingling nhìn người con gái mảnh mai trước mắt, nếu cô không xác nhận thì chị sẽ không tin cô đã đủ mười tám, gương mặt non choẹt kia đúng là khiến chị không nỡ xuống tay.
Nhưng chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Chị vỗ tay vào khoảng trống bên cạnh,
"Lại đây nào."
Orm chần chừ một lát, hơi sợ hãi, cuối cùng vẫn cắn răng tiến lại gần.
Lingling nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo mạnh về phía mình.
Orm hốt hoảng, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã nhào vào lòng chị.
Đến khi xung quanh đã yên tĩnh lại, cô mới nhận ra một vấn đề lớn hơn, đó là mình đang không m.ặc á.o ng.ực, lại cứ thế nằm trong lòng người phụ nữ này.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lingling, Orm cảm nhận ng.ực mình é.p s.át và.o ng.ực chị, cô nhắm ch.ặt m.ắt v.ùi m.ặt v.ào v.ai chị, sống ch.ết không chịu mở mắt.
Lingling nhìn bộ dạng như đang liều ch.ết của cô, dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn xuống đ.ầu ng.ực đa.ng n.hô lê.n dư.ới lớ.p á.o phô.ng mỏng kia, dần tối lại.
Chị cúi đầ.u ch.ạm nh,ẹ lê,n m,,ôi c,ô, cũng nhắm mắt.
Đầu tiên là khẽ vươn đầu l.ưỡi ra l.iếm l.iếm, dựa vào bản năng mà m..út nh.ẹ mô,i cô, lại l.iếm một chút.
N.ụ h.ôn không chút kinh nghiệm này trong mắt một người cũng không hề có kinh nghiệm khác như Orm lại trở thành thứ k.ích th.ích nhất trên đời.
Hai con người xa lạ, ở một nơi xa lạ, làm một chuyện vô cùng mới lạ đối với họ, cuối cùng lại trở thành một đêm tình đáng nhớ mà suốt những năm sau này, cả hai đều không thể quên được.
Orm lần đầu tiên lộ d.a th.ịt trước mặt người khác, ngại ngùng đến nỗi chỉ muốn vù.i c.ả thân t.hể đ.ỏ bừng vào chăn. Lingling vội vàng c.ởi đồ của chính mình, sau một hồi tr.úc tr.ắc thì cuối cùng bản năng cũng thức tỉnh.
Dù không quá hiểu rõ nhưng chị biết lầ.n đ.ầu ti.ên c.ủa ngư.ời co.n gái là rấ.t đ.au. Mà nhìn biểu hiện của người con gái trước mặt, rõ ràng đến cả n.ụ hôn đầu cũng chưa mất.
Lingling thành kính từ p.hía s.au h.ôn nhẹ lên tấ.m lưn.g t.r.ần của cô, m.ột t.ay ở tr.ước b.ầu ng.ực n.o đ.ủ của cô x..oa n.hẹ, d.ần dần dờ.i xu.ống, lư.ớt qua ch.iếc bụ.ng bằ.ng ph,ẳng, tiế.n tớ.i nơ,i th.ần b,í x,a l.ạ ki.a.
Orm từ đầu đến cuối vẫn nhắm tịt mắt, cũng vì thế nên tất cả những giác quan còn lại đều nh.ạy cả.m hơn bao giờ hết.
Orm cảm nhận rõ bờ m.ôi Lingling dao động trên làn da cô, cá.nh t.ay c.hị ô.m ch..ặt lấ.y th.ắt lư.ng cô, nâng niu, cẩn thận, cho đến khi bàn tay chị ch.ạm .đế.n nơ.i ch.ưa ai ch.ạm và.o ki.a, Orm khẽ rùn.g m.ình, theo bả.n nă.ng kh.ép ch.ặt châ.n lại.
Lingling bất đắc dĩ, ghé vào tai cô, "Ngoan, tôi cũng rất sợ, phối hợp một chút, được không?"
Giọng nói trầ.m th.ấp khàn khàn của người phụ nữ rót vào tai cô như bùa chú, Orm dầ.n t.hả lỏ.ng c.ơ th.ể, bà.n tay nh.ân c.ơ h.ội t.iến v.ào, ch.ậm r.ãi x.oa nh.ẹ lê.n h.ai c.ánh h.oa.
Một trận t.ê ng.ứa la.n truy.ền kh.ắp to.àn thâ.n khi.ến Orm ru.n r.ẩy, cô cảm nhận nhận n.ơi đ.ó của mì.nh s.ít s.ao si.ết ch.ặt, cò.n c.ó th.ứ đ.ặc bi.ệt t.ừ ph.ía s.au ch.ọc v.ào m.ông c.ô. Cô nhận ra, người phụ nữ này quả thật, không như những người phụ nữ khác.
Lingling xoay đầu cô lại, đặt lê.n m.ôi c.ô m.ột n.ụ h.ôn sâ.u, giữa lúc m.ôi l.ưỡi tr.iền m.iên, ng.ón t.ay chị bất ngờ t.iến v.ào. Ch.ặt ch.ẽ đến mức khiến chị khó thở.
Orm trợn tròn mắt c.ảm nh.ận v.ật x.a lạ t.iến v.ào h.ạ th.ân, kh.ó ch.ịu u.ốn ng.ười, lại bị cá.nh t.ay c.hị ch.ế tr.ụ, ng.ón ta.y d.ần c.ử độ.ng, bắt đầ.u ch.ậm r.ãi r.a v.ào.
Lingling vô c.ùng cẩ.n th.ận, tỉ mỉ, vì mu.ốn cô th.ả lỏ.ng, bước d.ạo đầ.u v.ô cù.ng lâu, cho đến khi Orm lần đầu tiên đạ.t c.ao tr.ào dư.ới t.ay c.hị, cả người mề.m nh.ũn, Lingling mới h.ôn kh.ẽ lên m.ôi cô, th.ấp giọ.ng d.ụ d.ỗ,
"Ngoan, Orm, chịu đựng một chút, sẽ h.ơi đa.u."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top