chap16:"Mối quan hệ giữa chủ nhân - người hầu vô cùng đặc biệt"

…Quác quác quác quác…..

“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Panda… Happy birthday to you!!!”

Gì đây???? Con mẹ nó, dám phá giấc ngủ của Đào Đào ta, thật là chán sống đây mà. Thử rên câu nữa xem -_- Ta tung một chưởng wushu thì đừng trách ta phũ. Ta phũ nhưng ta đầy quyến rũ a~ TwT

“Aaaa…. Ai đấy a?” Tay chân ta quơ loạn xạ trong không trung. Bình sinh ta chúa ghét kẻ nào dám phá giấc ngủ vàng ngọc của ta. Kể cả là quản gia Dương, ta dám chửi (thầm trong bụng) luôn đó.

Đầu tiên là tiếng suỵt dài ngoẵng, sau đó là tiếng đầu ai đó bị cốc đau điếng, nhìn thấy cả sao bay vòng quanh trên đầu. “Trật tự!! Bây giờ mới 5 giờ thôi. Ngươi không để cho cậu chủ ngủ à?” Đau chết ta a. TT^TT Ai dám đánh vào đầu ta? Có biết đánh vào đầu ta ta sẽ ngu dần đi không? Rồi cứ bảo ta ngốc đi. Tại mấy người hết chứ ai!!

Khoan!

Cậu chủ?

Đào Đào lập tức dậy ngay đây a~ T.T Đến lúc nhận ra trời mới tờ mờ sáng, ta mới bình tĩnh lại. Xung quanh vẫn còn tối, cả căn phòng ngủ nhỏ chỉ bật cái đèn rẻ tiền mười mấy oát sáng leo lét. Ngô gia giàu như thế mà chế độ đãi ngộ gia nhân quá kém. Lương của ta không đủ tiền mua cái kính Gucci. Chung quy tóm lại là tiền nhiều toàn tiêu vào đồ ăn thức uống vỗ béo cậu chủ. Có khi cậu chủ nhỏ Ngô Thế Huân cũng béo như heo quay cũng nên… (Lộc Hàm: Béo cái con khỉ a! Huân của ta còn đẹp chán a~ =)))

“Á!! Quản gia Dương… mấy chị… sao mọi người lại ở đây??” Mấy người có biết phòng ta chật hẹp thế nào không hả? =.= Kê cái giường, cái tủ cũng hết chỗ rồi. Thế mà vẫn đứng chen được gần chục con người trong phòng nhỏ của ta. Nhất là quản gia Dương, bà ục ịch như thế mà vẫn đứng vừa cái lối đi nhỏ giữa cái giường với cái tủ. Bái phục! Xin nhận của Đào Đào ba lạy. TwT

“Đồ ngốc! Hôm nay là sinh nhật em đó Đào Đào!” Chị Hy Hy nói chen ngang họng của quản gia Dương, bị bà ấy lườm cho cháy mặt. A~ Thực tội nghiệp chị ấy a. Bà có nói thì cũng nói con là tiểu tử thối. So với đồ ngốc, rõ là không hay bằng. Bà mới là thối! Con chính là lúc nào cũng tắm rửa sạch sẽ thơm tho.

Nhắc mới nhớ, hôm nay chính thức ta tròn 18 xuân xanh nhé. Có thể nói là bước ngoặt vĩ đại trong cái cuộc đời nhỏ bé này. Giờ ta cũng là người lớn rồi a~ Nói chung 18+ được hưởng nhiều đặc quyền lắm nha. (Cười bỉ =))) Có thể chơi game trong điện thoại này, khoan, bị tịch thu rồi còn đâu. Cậu chủ, cậu đi Mỹ ăn chơi trác táng đến hết tiền rồi vê đây đòi điện thoại về để bán lấy tiền cầm cự có phải hay không? Nhà giàu keo kiệt a~  Không có quà cáp gì hết, thế mà ta cứ ước ao có đồ Gucci hàng hiệu. Bản chất nhà giàu là đây, cuối cùng ta cũng thấm được. T.T Báo hại ta mong chờ đến thâm quầng cả mắt. Thập phần giống gấu trúc hơn…

“Oa~~~ Cảm ơn mọi người a~ Vui quá! Nhưng sao sáng sớm thế này đã chúc rồi?” Để ngủ dậy thoải mái, ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ rồi bảo bếp trưởng làm cho cái bánh xong cắm nến lên, rồi ta thổi thổi a~ Ngày đặc biệt của ta mà, ta chưa đòi đi ăn nhà hàng ánh nến là may đó. Dù sao ta cũng là động vật nhỏ dễ
nuôi.

“Cả ngày bận lắm, không có thời gian tổ chức sinh nhật cho nhà ngươi đâu tiểu tử thối.”

“…” Cho ta rút lại lời cảm ơn vừa rồi. Rốt cuộc cũng chỉ là ngày đặc biệt của ta, không phải của bà quản gia. Đến khi mừng thọ bà con bơ lác bà cho coi. Đừng trách con bất hiếu nha.

Sinh nhật gì mà chán phèo a! Ta muốn có bánh sinh nhật a, có nến a, có bánh kẹo hoa quả a, có cái mũ hình chóp đủ sắc màu để đội lên đầu a. Cảm giác được cắm 18 cây nến sẽ thực là vui đi. Được thổi thổi a~ Cắt bánh xong sẽ ăn ăn ăn!!! Tiếc gì cái bánh đâu chứ. Dương lão bà bà là đồ keo kiệt! Bà giữ tiền thì cũng có cho được vào trong quan tài đâu. Để phí phạm của công. T.T Chi bằng để ta tiêu hộ cho…

.
.
.

Đúng 6h30 vào đánh thức cậu chủ. Bình thường cậu chủ giờ này sẽ chưa dậy đâu. Mấy ngày đầu ta còn gõ cửa cho lịch sự, nếu không có động tĩnh gì ta mới phá cửa xông vào; sau này thành quen không cần gõ cửa nữa, vừa đau tay vừa tội nghiệp cái cửa gỗ đắt tiền, ta cứ thế xông vào luôn thôi. Có hơi bất lịch sự nhưng cậu chủ ngủ say lắm, không biết gì đâu. Cậu chủ! Em vào nha…

Cạch…

“A!” Hú hồn. Giật cả mình. Sợ vỡ tim vỡ mật. Theo thói quen ta không gõ cửa mà xông vào luôn. Vừa mở cửa ra là thân ảnh to lớn của cậu chủ lấp đầy ánh mắt ta. Gì đây a… Hôm nay trời sẽ mưa bão đó!

Nhìn thấy cậu chủ, cư nhiên mọi chuyện xảy ra tối qua đều như một thước phim quay chậm tua lại trong đầu ta. Thôi xong. Chấm hết. Tấm thân trong trắng đã không còn. TT^TT Cậu chủ thực quá đáng đi! Hại ta đến bây giờ cả người vẫn còn đau nhức. A~ Cái bụng bị rạch một đường giờ thành một vệt dài đỏ đỏ tím tím, chạm nhẹ là đau. Ta xoa xoa bụng nhỏ, aaaaa, đau a~ Cậu chủ thực không có mắt thẩm mĩ. Rạch như thế này vừa đau vừa xấu, khác gì thai phụ mổ đẻ đâu. =.= Ta ghét a~ Ta hận a~

Ta chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cậu chủ, mắt gấu trúc lập tức cụp xuống, cúi đầu mà chửi thầm trong bụng. Cậu dụ dỗ con nhà lành như thế, còn không mau chịu trách nhiệm!!

Cậu chủ đi lướt qua vai ta, không nói năng gì. Ha! Đi không thèm ngoảnh mặt lại cơ đấy. Cậu chủ định ăn ốc không đổ vỏ à? Ta không phải cái dạng tình một đêm như mấy cô chân dài ngực to eo thon với cậu chủ đâu. Nếu được, ta sẽ kiện cậu ra tòa vì tội cưỡng bức trẻ vị thành niên. Dù sao cậu chủ abcxyz ta ta mới chỉ 17,999999 tuổi a~ Lúc đó chưa có 18 a~ Cậu chủ đi tù như chơi. Nhưng mà ta nói là ‘nếu được’ thôi TT.TT

“Chúc cậu chủ ăn ngon miệng!” Tất cả người hầu xếp thành hàng dài trong phòng ăn rộng lớn, cúi người sâu rồi đồng thanh nói. Hức, nhìn mấy món cao lương mĩ vị với nem công chả phượng kia thực chỉ muốn đánh ngất tất cả mọi người rồi lao vào ăn ngấu nghiến thôi. Nhưng lương tâm một người hầu chân chính và trung thành không cho phép, ta đành quay mặt đi nuốt nước bọt. T.T

“Quản gia Dương.”

“Vâng thưa cậu chủ.” Dương lão bà bà khuôn mặt nơm nớp lo sợ, hết xanh lại đỏ như kiểu có vấn đề với món ăn, cậu chủ không vừa lòng. Bà liếc bọn ta một lượt, trong đôi mắt hiện lên hai con dao bầu, với vẻ mặt ‘Món ăn mà có vẫn đề gì các ngươi không xong với ta đâu’ làm lũ người hầu bọn ta tim đập chân run.
“Ta không muốn cậu ta là người hầu riêng nữa.”

Cậu ta?

Ta?

Tất thảy mọi người đều nhìn về phía ta. Ngoài ‘cậu ta’ là Đào Đào đây thì tất cả đều là ‘cô ta’ với ‘bà ta’ hết nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta. Gì cơ??? Cậu chủ dám sa thải ta sao? Thực ra không phải là không dám… Cậu chủ NỠ sa thải em sao??? Khôngggggg!!! Ăn bơ li vơ bồ! Cậu chủ, em biết lỗi rồi mà. Hức hưc, tha cho em a~ Đừng sa thải gấu trúc nhỏ. Tội nghiệp lắm… TT^TT

Quản gia Dương cũng vô cùng bất ngờ, vô thức đưa mắt về phía ta, ánh mắt được dịch ra là ‘Tiểu tử thối nhà ngươi đã làm chuyện gì ngu ngốc’. Rồi lại khúm núm nhìn cậu chủ đắm đuối đầy xu nịnh. “Cậu chủ, Đào Đào đã làm gì không vừa ý…..”

“Đổi người.” Nhóc con! Ta nuôi ngươi từ hồi ngươi mới còn hôi sữa. Bây giờ cậy thế bắt nạt bà già này à? Dám cắt ngang lời ta!

“Vâng.” Bà nhìn ta với ánh mắt đầy tiếc nuối ‘Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc’ rồi quay sang hàng ngũ người hầu. “Lạc Lạc! Từ bây giờ ngươi hầu hạ riêng cậu chủ!” Ta rõ ràng đã nghe thấy tiếng ‘vâng ‘ đầy hạnh phúc của chị ta.

“Còn nữa…” Mặt cậu chủ vẫn không chút biểu cảm, lạnh lùng như tảng băng trong phim Titanic “Sa thải cậu ta. Ngay.Bây.Giờ.”

“Em đã phản bội ta…Ta không thể để em ở bên cạnh nữa…”

“Ta không muốn cậu ta là người hầu riêng nữa.”

“Sa thải cậu ta. Ngay.Bây.Giờ.”

.
.
.

Nhìn lại căn phòng nhỏ quen thuộc lần thứ n, ta mới chậm chạp đóng chiếc vali lại. Vali khá to, đựng vài cái áo sơ mi, quần jeans, bộ quần áo ngủ gấu trúc và vài vật dụng cá nhân. Vẫn còn chỗ trống kha khá, ta đã nhanh trí chạy xuống nhà bếp chôm hơn chục gói mì tôm rồi mới yên tâm đóng vali. Cậu chủ xấu xa dám sa thải ta. Mặc dù ta đã khóc lóc có, ăn vạ có, năn nỉ có, bà quản gia cũng chỉ xin cậu chủ đúng một lần. Nhưng câu trả lời vẫn chỉ là không. Cậu chủ đã quyết định thì thánh mới thay đổi được. Mà bà quản gia không phải thánh. Ta lại chỉ là học trò của thánh nên lại càng không thể. Năm nay là năm gì không biết, số ta đen như cún a~ TT^TT

Sống lương thiện với tích đức cho đời cũng chả khấm khá lên được, lại còn bị đuổi đi. Ầy, có tiền mới là có tất cả. Ta thề một ngày nào đó ta làm chủ thương hiệu abcd ta sẽ trả đũa cậu chủ. Cơ mà ngày nào đó còn xa lắm…Ta nhìn mãi cũng không thấy tiền đồ của mình sáng lạn lên một chút. =.=

“Tiểu tử thối, chuẩn bị xong chưa?” Dương lão bà bà cắt ngang dòng suy nghĩ đầy ước mơ khát vọng của ta. Thực mơ mộng hão huyền T.T Đào Đào ngốc! Còn không mau quay lại với thực tế phũ phàng??

“Bà ơi con không muốn đi đâu. Con không muốn xa bà, xa mọi người. Con thực sự vô tội mà, hức hức” Thêm chút hiệu ứng nước mắt bay tứ tung, nước mũi văng tóe loe và hiệu ứng ôm chân tha thiết da diết cho sinh động. May ra có thể nhờ bà quản gia nài nỉ cậu chủ lần nữa.

“Kẻ có tiền muốn gì cũng được. Chúng ta chỉ được phép nghe theo, không có quyền gì hết.” Bà xoa xoa đầu ta, vỗ về an ủi. “Cậu chủ tức giận vô cớ không phải chuyện không thường xuyên. Ngươi cứ ra ngoài vài hôm, cậu chủ nguôi giận sẽ lại bảo ngươi về ấy mà.”

Nhưng cậu chủ không có vẻ đùa cợt như thế, nhìn mặt cậu chủ rất nghiêm túc, vì cậu chủ giận ta là có lí do. Mà cái lí do khỉ gió ấy, người thông minh như cậu chủ sao có thể tin được chứ! Trong khi đó, ta lại không được thanh minh cho sự trong sạch của mình, thực oan uổng! Ta chính là một bầu trời tư cách mà không ai hay biết, chỉ có ta tự phong. TwT

“Thật chứ ạ?”

“Mối quan hệ giữa chủ nhân – người hầu vô cùng đặc biệt. Nó là một sự liên kết chặt chẽ, hơn cả tình bạn, hơn cả tình thân, hơn cả tình yêu. Đến khi nào cậu chủ nguôi giận, hẳn sẽ rất nhớ ngươi. Lúc ấy ngươi sẽ được về nhà.” Nghe có vẻ xa xôi nhưng nghe bà nói, ta tự dưng thấy bớt tuyệt vọng hơn hẳn. Mong là cậu chủ sẽ nhanh nguôi giận để ta đỡ phải lang thang như con gấu trúc hoang. Lúc ấy nhỡ có người bắt ta về sở thú thì cậu chủ có hối cũng không kịp. Dù sao cũng phải tranh thủ mấy hôm không phải làm việc đi chơi giải ngố.

…Hình như chưa có ai bị sa thải mà vui như ta cả…..

.
.
.
                               ———-End chương 16———-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #haihuoc