Căm phẫn
Thế là tôi bắt bus về nhà thôi , vừa ngồi trên bus vừa rủa xả cái con người ko tim gan phèo phổi đó , anh ta là gì mà lại hành hạ tôi như một con hầu . Mối thù này tôi sẽ từ từ tính với anh ta . Nhưng mà người xưa thường có câu " TRỨNG CHỌI VỚI ĐÁ " , đúng vậy tôi chính là cái trứng mỏng manh ko bao giờ đấu lại cục đá tảng .
3 tiếng sau ....
Anh : Tôi học xong rồi .
Cô có thể trả tiền .
Tôi : Bớt đùa . Tôi vừa đi 3 tiếng xe bus để về tới nhà , ko rảnh đâu mà vòng lên trả tiền
Anh : Vậy tôi tính lời . 1 ngày / 5 ngàn
Tôi : Cái gì ? Ăn lời cắt cổ à ? Tóm lại 7 ngàn đó tôi ko trả , còn tiền lời ko liên quan đến tôi .
Anh : Cô thử ko trả ?
Tôi : Tôi ko sợ đâu . Đừng có hù . Tạm biệt tôi đi ngủ.
Có thấy ai trơ tráo như anh ta ko , rõ ràng đã bảo cho tôi rồi , thế mà bây giờ lại giở bài lật quẻ . Thật căm phẫn mà .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top