Chương 36-40
Chương 36: Vị khách không ngờ tới
Ngoài cửa lặng như tờ.
Hạ Diệp bất ngờ không kịp phòng bị phải ngậm một quả táo, trong mắt có dòng chữ "Vớ vẩn".
Vương Nhất Bác nhìn hai giây, sau đó nhếch môi nói, "Chào anh." Nói xong lại nhìn sang Tiêu Chiến, tựa như tùy ý hỏi,
"Chú nhỏ, sao Chủ biên Hạ lại tới đây?"
Tiêu Chiến, "Cậu ta tới mượn chút đồ."
Hạ Diệp cười khẩy một tiếng, lấy quả táo ra.
Vừa định nói gì đó, đột nhiên phản ứng lại, "...... Tiêu Chiến, cậu đã rửa sạch táo chưa?"
"......" Tiêu Chiến nghiêng đầu, "Không sao, vừa mới lấy ra từ giỏ quà, vẫn còn tươi."
Hạ Diệp lập tức giận run người!
"Chú nhỏ." Vương Nhất Bác dường như mỉm cười, nhận lấy giỏ trái cây từ tay anh, "Vừa hái từ trên cây xuống mới là tươi, hơn nữa càng tươi thì càng không được rửa sạch."
Nóng xong, cậu không để ý đến Hạ Diệp run rẩy dữ dội hơn mà xoay người vào nhà.
Tiêu Chiến há mồm nhìn bóng lưng rộng lớn của cậu:
...... Được, đòn cuối đến là tự nhiên.
Im lặng vài giây, anh vỗ vỗ Hạ Diệp, "Vào đi, ai bảo cậu nói người ta..." Lẳng lơ.
Hạ Diệp hừ một tiếng, ý vị sâu xa, "Vậy nên, tại sao cậu ra lại mặc quần áo của cậu?"
"Đấy không phải quần áo của tôi."
"Sao lại không phải, cậu từng mặc nó......"
"Là của tôi." Vương Nhất Bác đang rửa hoa quả ở bồn rửa. Nghe vậy nhướng mi liếc mắt nhìn Hạ Diệp, "Chúng tôi có hai cái giống hệt nhau."
Nửa câu còn lại của Hạ Diệp liền bị mắc kẹt, liếc nhìn.
Tiêu Chiến thấy ánh mắt của anh ta, trong lòng nóng lên: Vương Nhất Bác, cậu hoàn toàn không biết đầu óc Hạ Diệp vẩn đục cỡ nào đâu...! Lời này của cậu khiến người nghe tưởng là bọn họ cố ý mua cùng một kiểu dáng vậy.
Anh bổ sung thêm, "Giống nhau như đúc." Freesize bán sỉ.
Vương Nhất Bác lại ừ một tiếng, "Vậy nên tôi cũng không biết có mặc nhầm không, cũng có thể là mặc nhầm của chú nhỏ."
Tiêu Chiến quay đầu:...... Vương Nhất Bác!!
Ánh mắt bên cạnh càng sâu thẳm hơn.
Anh nhanh chóng đẩy Hạ Diệp đi, "Được rồi, để tôi đi lấy album cho cậu."
...
Album để ở phòng sách.
Tiêu Chiến tìm trên giá sách, mùi thơm từ phòng bếp bay tới, Hạ Diệp tựa lưng vào cửa,
"Thơm quá, nhà cậu nấu cái gì thế?"
"Risotto* cà chua hải sản."
*Risotto là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem. Nước dùng có thể làm từ thịt, cá hoặc rau củ.
Anh thuận miệng hỏi, "Cậu muốn ở lại ăn cơm rồi mới đi không?"
"Tôi chỉ......" Hạ Diệp vừa mở miệng, chợt cảm thấy một ánh mắt bay tới. Anh nghiêng đầu, thì thấy Vương Nhất Bác dựa vào quầy bếp bên kia, thân hình trầm lặng mà cao lớn, rũ mắt nhìn qua.
Giống như một con cún bảo vệ lãnh thổ của mình.
Anh ta thay đổi câu trả lời, nhếch môi đẩy kính lên, "... Từ chối thì bất kính."
Tiêu Chiến quay đầu, "?"
Da mặt sao lại đột nhiên trở nên dày vậy, còn không biết khách sáo.
Anh đưa cuốn album cho Hạ Diệp, rồi đi vào bếp. Vương Nhất Bác đứng ở đầu bên kia, anh khom lưng lấy bát từ người trước mặt,
"Tiểu Nhất Bác, thêm một bột bát đũa nữa, Chủ biên Hạ ở lại ăn cơm cùng."
Trước mặt ừ một tiếng trầm thấp.
Tiêu Chiến cầm bát đứng dậy, một bàn tay liền nhận lấy, "Để cháu, chú ngồi đi."
Anh ngẩng đầu thì thấy Vương Nhất Bác nghiêng người cầm cái muôi để bên cạnh anh.
Cánh tay dài duỗi ra, kéo theo xương quai xanh trên cổ áo, chiếc áo phông đen bó sát vào người. Ở cự ly gần, từ ngực đến eo và bụng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ đường nét săn chắc mượt mà.
Tiêu Chiến chấn động dời ánh mắt đi.
Sinh viên thể dục, dáng người đều tốt vậy à?
Nhưng anh nhìn bọn Hà Tập cũng không giống Vương Nhất Bác......
"Chủ biên Hạ ăn nhiều hay ít, như này có đủ không?"
Tiêu Chiến thoát khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu thấy Vương Nhất Bác xới một bát cơm to. Đầy ắp một bát, như thêm thức ăn chăn nuôi. Anh lập tức hít hà một hơi,
"...... Cậu ta, cũng không ăn giỏi như vậy đâu."
"Vậy à."
Vương Nhất Bác lại xới một ít ra, bâng quơ nói, "Lần trước thấy hai người ăn cơm đến khuya như thế, còn tưởng là Chủ biên Hạ ăn rất giỏi."
Lỗ tai Hạ Diệp ở đầu bên kia giật giật:?
-
Ba bát cơm nhanh chóng được bưng lên bàn.
Tiêu Chiến ngồi cùng Vương Nhất Bác, Hạ Diệp ngồi đối diện hai người.
Vừa ngồi xuống, nghe thấy Hạ Diệp nhếch môi nói, "Ồ... Trong nhà đều là bạn nhỏ nấu cơm à?"
Tiêu Chiến đang định gật đầu, bên cạnh vang lên một tiếng cạch.
Vương Nhất Bác đặt đũa lên miệng bát.
Không biết bị chọc vào đâu, cậu nhướng mày nhìn thẳng, mím môi thản nhiên nói,
"Vâng, vậy thì có thể nấu món ăn mà chú nhỏ thích nhất, không cần tốn tiền bên ngoài."
Tiêu Chiến nghe mà có cảm giác quen thuộc vi diệu......
Đang hồi tưởng, Hạ Diệp ngồi đối diện liếc anh một cái, ánh mắt truyền tải: Cậu ta đang trà* tôi à?
*Trà trong trà xanh
"......" Nào có? Tiêu Chiến nhíu mày:
Nói bậy, Tiểu Nhất Bác chỉ nói chuyện bình thường thôi.
Hạ Diệp bình tĩnh: Cái gì đang che hai mắt cậu vậy.
Trong lúc ánh mắt giao lưu, bên cạnh lại vang lên một tiếng nhỏ.
Vương Nhất Bác đặt bát xuống, quay đầu hỏi, "Chú nhỏ, muốn uống gì để cháu lấy?"
Giao lưu bị gián đoạn, Tiêu Chiến nói, "Tôi uống nước trái cây."
Vương Nhất Bác quay đầu, "Chủ biên Hạ thì sao?"
Hạ Diệp như ám chỉ, "Trà."
Vương Nhất Bác gật đầu, như thể không nhận ra mà đứng dậy đi lấy nước. Vai rộng eo thon thoáng qua, tấm lưng vững chãi anh tuấn, ánh mắt Tiêu Chiến rơi xuống hai giây rồi thu hồi.
Sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Diệp: Nhìn cái dáng vẻ nhạy cảm lòng dạ hẹp hòi của cậu kìa.
Hạ Diệp đột nhiên tắc nghẹn.
Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy nước trở lại rồi ngồi xuống.
Tiêu Chiến nhìn Hạ Diệp tiếp tục lấy lại sĩ khí, chuẩn bị mở miệng lần nữa. Anh thật sự có hơi không hiểu người kia: Từ sau khi trở thành "Yandere", Hạ Diệp lại có thêm thuộc tính chịu ngược, còn làm không biết mệt.
Có vẻ như kể từ "Sự kiện socola", người đã trở nên bớt bình thường hơn rồi.
Lúc này, Hạ Diệp không bình thường mở miệng nói, "Teambuilding cuối tuần chuẩn bị xong chưa?"
Tiêu Chiến nói, "Chỉ có hai ngày, cần chuẩn bị cái gì."
Vương Nhất Bác quay sang, "Teambuilding?"
"Ừ." Tiêu Chiến nói với cậu, "Đi suối nước nóng Thanh Nham, có bộ phận chúng tôi và một nhà xuất bản khác."
"Nhà xuất bản khác?"
"Nhà xuấn bản Tảo Giang, cũng rất nổi tiếng."
Đang nói chuyện, Hạ Diệp đột nhiên nghĩ đến gì đó, mỉm cười nói, "Đúng rồi, Chiến. Cậu đã từng nghe biệt danh trong ngành của nhà xuất bản Tảo Giang chưa?"
"Biệt danh gì?"
"Tảo Giang Host Club*."
*Bắt nguồn từ bộ Manga nổi tiếng Ouran Highschool Host Club
"!!!" Tiêu Chiến chấn động: Cái gì vậy?
Hạ Diệp nói, "Ngoại trừ thầy Kiêu Lĩnh mà cậu thích nhất, còn có mấy thầy khác cũng rất được chào đón, trước đó Tảo Giang đã tổ chức một buổi gặp mặt, còn gây xôn xao một trận."
"Ban biên tập của bọn họ có ít người, vậy nên mời cả tác giả, không biết lần này có những ai đến." Tiêu Chiến sợ ngây người, còn có chuyện này à?
Sao Hạ Diệp biết rõ vậy? Nhìn thì hình người dạng chó, sau lưng lại tsundere* như vậy......
*Bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận, thật ra tình cảm nội tâm mãnh liệt như lửa
Trong lúc xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói chậm rãi của Vương Nhất Bác,
"...... Host Club?"
Suy nghĩ chợt quay trở về, lúc này Tiêu Chiến mới nhớ tới Vương Nhất Bác "Thiên nhiên thuần khiết" còn ở bên cạnh. Trong lòng anh nóng lên, liếc nhìn Hạ Diệp bằng ánh mắt sâu kín:
Cậu nói linh tinh gì trước mặt Tiểu Nhất Bác vậy.
Hạ Diệp nói với Vương Nhất Bác, "À không có gì ~ Bạn nhỏ, đây là thế giới của người lớn."
Vương Nhất Bác cuộn đầu ngón tay lại, lẳng lặng nhìn qua.
Tiêu Chiến nghe mà hít một hơi: Thế giới của người lớn cái gì, không phải nghe càng kỳ quái hơn à!
Anh hoà hoãn tinh thần, bình tĩnh nói, "Vậy thì cũng không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta là bệnh viện tâm thần nam nữ hỗn hợp."
Trước bàn ăn, "......"
-
Hạ Diệp ăn cơm xong thì rời đi.
Tiêu Chiến xoay người đi đến bồn rửa, "Hôm nay để tôi rửa bát, Tiểu Nhất Bác."
Vương Nhất Bác đã mở nước, "Để cháu."
Tay cậu vừa dính bọt xà phòng, chợt dừng lại, "Quên đeo tạp dề, chú đeo hộ cháu với."
Tiêu Chiến cầm lấy tạp dề đi tới, "Được."
Sau khi đeo vào cổ, Vương Nhất Bác quay lưng lại tiếp tục rửa.
Tiêu Chiến đứng phía sau cậu, đối diện trực tiếp với tấm lưng căng chặt. Bả vai khom lại, rãnh lưng chìm vào bên hông. Vươngp dề vòng qua vòng eo săn chắc thon gọn, anh cụp mắt xuống, đầu ngón tay có hơi run rẩy.
Không biết là vì căng thẳng, hay là do khí tức của Vương Nhất Bác quá mạnh.
Trong truyện tranh, phải gọi là A*......
*A trong ABO – Alpha
Tiêu Chiến đang cố bình tĩnh lại, người trước mặt liền mở miệng,
"Chú nhỏ, cuối tuần này cháu cũng được nghỉ."
"Cái gì?" Anh ngẩng đầu nhìn.
Vương Nhất Bác cúi đầu rửa bát, "Tập huấn mỗi tháng được nghỉ xả hơi một lần, tuần này được nghỉ, vốn dĩ cháu còn nghĩ sẽ được đi chơi với chú."
Tiêu Chiến ngẩn người: Sinh nhật Hà Tập tháng trước, hình như đúng là được nghỉ hai ngày......
Anh ôn hoà nói, "Xin lỗi, đúng lúc tổ chức Teambuilding. Cậu cũng đi chơi với bạn đi?"
Trước mặt dừng động tác. Vương Nhất Bác quay lại hỏi,
"Cháu cũng có thể đi du lịch?"
Tiêu Chiến chớp mắt, "Đương nhiên."
Vương Nhất Bác gật đầu rồi quay lại rửa tiếp. Tiêu Chiến vòng đến bên cạnh nói, "Lần này tôi cũng mang về cho cậu chút đặc sản nhé, muốn cái gì, vẫn đồ ngọt à?"
"Không cần đâu chú nhỏ. Gần đây không ăn ngọt."
"Ồ, vậy để tôi xem rồi mua cho cậu."
Vương Nhất Bác không tỏ ý kiến, nhìn anh một cái nói, "Được, chú qua bên kia nghỉ ngơi một lát trước đi."
Tiêu Chiến liền lướt đi đọc truyện tranh, "Ò."
Anh vùi mình trên sofa lười, đọc hai trang truyện tranh một cách thoải mái dễ chịu, đột nhiên nhận ra: Không đúng, cơm Vương Nhất Bác nấu, bát Vương Nhất Bác rửa, anh làm gì mà phải nghỉ ngơi?
Đồng tử của Tiêu Chiến khẽ run.
Quả nhiên có cái gì đó đang từng bước xâm chiếm cuộc sống của anh!
...
Cuối tuần nhanh chóng đến gần.
Thứ sáu bọn họ tan làm sẽ đi thẳng đến Thanh Nham, nên Tiêu Chiến đã thu dọn vali từ hôm trước ——
Lúc soạn quần áo thì nhìn thấy bộ đồ ngủ mới mua, sau khi phơi khô vẫn chưa mặc lần nào nên cũng mang theo luôn.
Ngày hôm sau, anh trực tiếp xách theo vali ra cửa,
"Tiểu Nhất Bác, tôi đi đây, nhớ ăn cơm đầy đủ đấy."
Vương Nhất Bác dựa vào bàn ăn uống sữa, giương mắt chớp chớp, "Vâng."
Tiêu Chiến nói xong thì ra ngoài.
Hiện tại đang là khoảng thời gian rảnh rỗi sau ngày lễ, sau khi tan làm lại đi du lịch teambuilding. Nên cả ngày hôm nay, ban biên tập đều trôi qua trong trạng thái phấn khích vẽ hoa câu cá đến tận năm giờ chiều.
Vừa đến giờ, một đám người xôn xao đứng dậy: "Hết giờ làm việc! Xuất phát đi teambuilding thôi ——"
"Suối nước nóng Thanh Nham! Suối nước nóng!!!"
Ngồi xe đến Thanh Nham mất khoảng một tiếng rưỡi.
Ban biên tập cùng ngồi xe buýt đến đó.
Dọc đường lắc lư, đuổi theo ánh hoàng hôn, cuối cùng cũng tới nơi khi trời đã xế chiều.
Khách sạn suối nước nóng Thanh Nham được xây trên sườn núi.
Tiêu Chiến xuống xe, liếc mắt nhanh một cái. Thì thấy các bể tắm nước nóng nối liền nhau dưới ánh hoàng hôn, cao thấp chằng chịt, xen lẫn vào đó là những ngọn đèn.
Nó trông không giống trong truyện tranh, thậm chí có chút mộng ảo.
Anh không khỏi chụp một bức ảnh, gửi cho Vương Nhất Bác.
【 Chiến 】: Tiểu Nhất Bác, tôi tới rồi. [ Hình ảnh ] Đẹp không, có cảm giác như người lạc vào trong cảnh không? ^^
Nửa phút sau có tin nhắn trả lời.
【 Nhất Bác 】: Đẹp, có cảm giác như đang ở trong đó ^^
Tiêu Chiến khẽ mỉm cười.
Đang định tắt điện thoại, ánh mắt đột nhiên đông cứng.
"......" Từ từ. Đang ở trong đó?
Anh nhìn chằm chằm vào câu trả lời tinh tế kia, cửa gỗ cách đó vài bước "Kẽo kẹt" mở ra.
Như là để xác nhận phỏng đoán của anh ——
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên thì thấy Vương Nhất Bác xuyên qua hoàn hôn bước tới. Bóng dáng quen thuộc che khuất ánh sáng mờ ảo phía sau, dừng lại trước mặt anh, cụp mắt mỉm cười,
"Chú nhỏ, sao giờ mọi người mới đến."
"........."
Đôi mắt Tiêu Chiến chậm rãi trợn to:... Càng mộng ảo hơn!
Có phải anh vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không?
Đồng nghiệp phía sau còn đang thu dọn hành lý và chụp ảnh selfie. Trong sắc trời mờ tối, tạm thời vẫn chưa có ai chú ý tới bên này.
Tim anh không hiểu sao đập nhanh hơn, "Tiểu Nhất Bác, sao cậu..."
"Chú nhỏ, chú nói cháu có thể đi du lịch."
"Nhưng sao cũng tới Thanh Nham?"
Màn đêm phủ lên cảnh vật xung quanh một bầu không khí mập mờ không rõ.
Trong lúc nhìn nhau, ánh mắt cụp xuống của Vương Nhất Bác toả ra ánh sáng ấm áp, khuôn mặt sâu thẳm cũng dịu đi. Trong khi Tiêu Chiến đang ổn định lại hô hấp, cậu dịu dàng mở miệng,
"Cháu tới tham quan thế giới của người lớn một chút."
"........."
Nhịp tim chậm rãi khôi phục, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, "Tiểu Nhất Bác, không có thế giới người lớn gì cả."
"Nơi này cũng bình thường......"
Nói được một nửa, bên cạch truyền tới một tiếng kíttt!
Xe buýt ghi "Xuất bản Tảo Giang" dừng trước mặt. Cửa xe vừa mở ra, một bóng người quen thuộc đột nhiên phi ra, đáp xuống đấp như đại bàng non hạ cánh ——
Sau đó anh ta chống tay, tựa người vào cánh cửa gỗ một cách điệu đà:
"Các vị Hoàn Giác, mọi người......"
Vương Nhất Bác không đóng cửa, thế nên anh ta ngã phịch vào trong! Ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt cạn lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác.
"........."
Ánh mắt Tiêu Chiến cứng đờ.
Gặp quỷ rồi, sao Đoạn Đình Phương lại ở đây?!
Chương 37: Ba bên hội tụ
Trong sự im lặng chết chóc.
Đoạn Đình Phương phun ra một câu "Shit", sau đó ung dung đứng dậy vỗ vỗ áo khoác gió của mình, "Ai để cửa mở vậy......"
Tiêu Chiến nhìn về phía kẻ đầu têu bên cạnh.
Vương Nhất Bác đút tay vào túi quần, "Thượng đế đã mở một cánh cửa cho anh."
Đoạn Đình Phương, "......"
Tiêu Chiến liếc mắt: Hoá ra trong lúc ở phòng y tế cậu không có ngủ!
Chủ đề kết thúc, bọn họ lại im lặng nhìn nhau.
Địa điểm hoàn toàn mới, bọn họ cứ đứng đó, khung cảnh khiến người ta khó mà giải thích được ——
Nhưng rất nhanh, hai bên đã truyền tới động tĩnh.
Xe buýt nhoáng lên, người của nhà xuất bản Tảo Giang lục tục xuống xe, Kiêu Lĩnh cũng xuống theo; ban biên tập của Hoàn Giác cũng theo tiếng mà đến, mơ hồ có thể nghe thấy cái miệng to của Hạ Diệp và Thiến Thiến đang nhanh chóng đến gần......
Mà bên cạnh anh còn có Vương Nhất Bác và Đoạn Đình Phương.
Ba bên hội tụ, Tiêu Chiến hơi khó thở:
Nhiều người quá... Nhiều người quen quá......!
Hạ Diệp vài bước đã đến gần, ngay khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng bên cạnh anh thì chợt khựng lại. Anh đẩy kính, ánh mắt sâu xa, "Tiêu Chiến, cậu......"
Thiến Thiến theo sát phía sau vang lên một tiếng nổ đùng!
Sau đó quay đầu túm lấy Hạ Diệp đang cứng đờ nhỏ giọng rít lên: "A......!!! Chủ biên!! Anh chàng đẹp trai!"
"Đi theo Phó biên tới à!? A a a a ——"
Tiêu Chiến cố gắng tỏ ra tự nhiên, may mà trời tối, không ai phát hiện mặt anh đang nóng bừng.
Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác, lại nhận ra Vương Nhất Bác đang nhìn mình.
Vẻ mặt mơ hồ không rõ, nhưng khóe miệng hơi cong lên. Cổ họng anh giật giật, "Đừng để ý, bọn họ có chút thần... Bệnh nghề nghiệp."
Vương Nhất Bác cười, vẫn không đáp lại.
Trước mặt đột nhiên vang lên tiếng hét giận dữ, "Thầy Lưu Phi! Hành lý thì không lấy, sao lại đột nhiên phi ra cửa xe vậy ——"
...... Ai?
Cái tên quen thuộc khiến Tiêu Chiến hoàn hồn, đột nhiên nhìn về phía Đoạn Đình Phương bị bắt quả tang trước mặt: Lưu Phi!?
Là anh ta à! Yêu tinh bồ câu không màng sống chết người khác ngày Thất Tịch!!
Nhóm biên tập đối diện nhanh chóng chú ý tới bầu không khí vi diệu giữa ba người bọn họ, "Ồ, Phó biên Tiêu, thầy Lưu Phi, hai người quen biết nhau à?... Còn vị này là ai?"
Đoạn Đình Phương nhìn trời, "Học sinh, phụ huynh học sinh."
"À há???"
Sâu xa trong đó nhất thời rất khó giải thích.
Đám Tiểu Ngư cũng đã tới, đang ẩn mình trong bóng đêm, một bên nhìn anh và Vương Nhất Bác, một bên nhìn Đoạn Đình Phương. Ý đồ moi ra được lương thực mới từ tổ hợp tam giác lớn này......
Toàn cảnh hỗn loạn và mất trật tự.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cố gắng khống chế tình hình, đột nhiên có một giọng nói vang lên, "Ồ, là cậu à?"
Kiêu Lĩnh từ phía sau đi ra.
Anh ta mở miệng, mang theo khí thế long trời lở đất: "Cậu chính là người nói thích tôi......"
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi thẳng xuống. Kiêu Lĩnh gõ bút bi lên trán, "Thanh Chu, lần này tôi không nhớ nhầm đâu."
"......"
"......"
"Chiến. Chào thầy."
Nhất Bác tượng khó tả cuối cùng nhờ Chủ biên kết thúc.
Chủ biên Ngụy đi ra nắm giữ tình hình chung, "Chúng ta làm quen nhau một chút đi." Anh ta giới thiệu từng người xong, cuối cùng đến phiên Vương Nhất Bác, "Còn vị này là......?"
Ba giọng nói đồng thời vang lên ——
Tiêu Chiến, "Ở nhà tôi..."
Đoạn Đình Phương, "Học sinh của tôi, người nhà của cậu ta."
Vương Nhất Bác, "Du khách ngoài biên chế."
Ba tầng chồng chất làm Chủ biên Ngụy phải im lặng.
Sau một lúc lâu anh ta mới thời ơ xua tay, "Ừ... Đều quen nhau là được. Ok, vào khách sạn rồi nói chuyện tiếp."
-
Người của cả hai bên trùng trùng điệp điệp từ cửa đi vào.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi cuối, còn cả Đoạn Đình Phương.
Anh đang định xách hành lý, Vương Nhất Bác đã cúi người nhận lấy, "Để cháu đi."
Gió đêm khiến ống tay áo phồng lên.
Sau khi âm thanh ồn ào hỗn loạn biến mất ở đằng trước, cảm giác tồn tại của Vương Nhất Bác lại trở nên rõ ràng mà ấm áp.
Tiêu Chiến hơi ngây người, hành lý đã bị xách đi, "Ồ, cảm ơn."
Trong lúc hoảng hốt, anh thấy lẽ ra bản thân phải kinh ngạc với sự xuất hiện của Vương Nhất Bác. Nhưng bởi vì Đoạn Đình Phương tới quá đột ngột, thế mà lại làm anh cảm thấy sự tồn tại của Vương Nhất Bác lại tự nhiên như vậy.
Lúc này, Đoạn Đình Phương vẫn còn đang chụp ảnh tách tách ở bên cạnh.
Tiêu Chiến thoáng liếc nhìn anh ta một cái.
Nhớ lại tờ giấy vẽ bàn cờ caro ngang dọc, thái độ không màng sống chết của người khác, còn có bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiệt kết giới drama......
Tất cả đều để lại dấu vết ——
Anh đang nhìn người ta, đột nhiên nghe Vương Nhất Bác mở miệng:
"Thầy Đoạn, thân kiêm nhiều chức quá."
"......"
Đoạn Đình Phương dừng một chút, buông máy ảnh xuống, nhẹ nhàng nói, "Hừ, cậu không hiểu, làm bác sĩ học đường cũng là vì để lấy tư liệu. Nghĩ mà xem, đại học vườn trường, sân thể thao, thiếu niên nhiệt huyết!"
Tiêu Chiến liếc mắt: Đợi đã, chẳng lẽ anh ta thật sự là ——
"Anh là tác giả truyện tranh thiếu niên à?"
"Không." Đoạn Đình Phương cho anh xem ảnh chụp.
Phía sau khán đài, hoa cỏ bên cạnh sân thể dục, góc ngoặt hành lang...... Tiêu Chiến nheo mắt: Kỳ quái, còn mới thêm một góc mới dưới gầm bàn làm việc.
Anh cảm thấy một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đoạn Đình Phương gió xuân đắc ý nói, "Tôi ấy à, là tác giả truyện tranh thiếu nữ."
Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngẩng đầu:!!
Người trước mặt còn đang tận hưởng cảnh xuân tươi đẹp.
Bước chân hai người đồng thời chuyển đi. Giọng nói của Vương Nhất Bác mơ hồ xen lẫn với bóng đêm,
"Chú nhỏ, cháu không hiểu "Thế giới của người lớn" cho lắm."
"Đấy không phải là thế giới của thế giới."
Tiêu Chiến ôn hòa sửa lại cho đúng, "Đó là một thế giới khác."
...
Khách sạn suối nước mang phong cách Trung Quốc.
Đi vào bên trong là hành lang dài có nhiều khúc quanh.
Góc rẽ đặt bình hoa tranh chữ, bên cạnh hành lang ngoài trời còn có hòn non bộ có nước chảy tinh xảo.
Bọn họ đặt hai phòng lớn.
Hai ban biên tập ở chung, phân ra nam nữ.
Tiêu Chiến mở cửa, thì thấy căn phòng rộng rãi nhìn không xót một cái gì. Bởi vì nhiều người nên đã chuẩn bị sẵn mấy bộ chăn đệm, mọi người trải giường trên mặt đất để ngủ.
Cảm giác rất giống chuyến đi du lịch tốt nghiệp thời còn sinh viên.
Đám người Kiêu Lĩnh, Hạ Diệp đã thu dọn xong.
Vương Nhất Bác đẩy hành lý của anh vào, sau đó cũng ôm chăn đệm, dịch tới một chỗ cách xa bọn họ rồi bắt đầu trải giường chiếu, Tiêu Chiến đi theo đằng sau.
Hạ Diệp quay đầu, "... Tiêu Chiến, cậu trải xa như vậy làm gì? Không được tách ly khỏi chủ lực."
Vương Nhất Bác cụp mắt, cũng không ngẩng đầu lên, "Chủ biên Hạ, anh ngủ có đàng hoàng không? Sẽ không đá chú nhỏ chứ."
Có lý. Tiêu Chiến cảnh giác nhìn sang.
Hạ Diệp lập tức nghẹn giọng, "Sẽ không!"
Giường đệm liền miễn cưỡng dịch qua một chút.
Vương Nhất Bác ở trước mặt trải giường, tay dài chân dài, động tác lưu loát lại quen thuộc. Tiêu Chiến chỉ yên lặng đứng nhìn, bên tai đột nhiên xẹt qua một âm thanh lạnh lùng:
"Tiền đồ, còn để cho người ta trải giường chiếu......"
Anh run lên! Quay đầu thì thấy ánh mắt sâu xa của Hạ Diệp.
Tiêu Chiến bất giác nhận ra:
Việc ở nhà tất cả đều do Vương Nhất Bác làm, anh thế mà lại quen thuộc với cuộc sống lười biếng này rồi!
Anh xấu hổ quay đầu, "Tiểu Nhất Bác, để tôi tự làm đi."
"Đã trải xong rồi." Vương Nhất Bác hai ba lần là trải giường xong, lại đứng dậy nói, "Chú nhỏ, có muốn qua xem phòng của cháu không?"
Ánh phản quang của mắt kính sau lưng càng sắc bén hơn.
Lưng Tiêu Chiến như bị kim chích, đúng lúc bỏ chạy, "Tôi đi xem thử."
-
Phòng của Vương Nhất Bác cách chỗ bọn họ không xa.
Vòng qua một hành lang, là một căn phòng riêng biệt.
Đẩy cửa bước vào, cũng rất rộng rãi.
Ánh sáng ấm áp dịu nhẹ sáng ngời, có phòng tắm riêng biệt, ở giữa là một chiếc giường đã được trải xong.
Tiêu Chiến đang nhìn, Vương Nhất Bác dựa vào cửa thản nhiên nói, "Chú nhỏ, có muốn tới ngủ ở chỗ của cháu không?"
Trong lòng anh nhảy dựng, quay đầu, "Cái gì?"
Vương Nhất Bác cong môi, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, "Bên kia có nhiều người như vậy, khó mà ngủ ngon."
Lúc này cửa phòng đã mở một nửa.
Bầu không khí như rất bí ẩn, lại như rất tùy ý. Tim Tiêu Chiến đập hơi nhanh, ổn định lại nói,
"Không sao, teambuilding là để náo nhiệt như vậy."
Trước mặt liền ừ một tiếng trầm thấp.
Đã gần đến giờ ăn tối, anh đang định bảo đi ăn cơm, bỗng nhiên lại nghe người ta nhẹ giọng nói, "Là muốn trò chuyện đêm khuya à? Cùng với Chủ biên Hạ, và cả thầy Kiêu Lĩnh mà chú thích nữa."
Cái gì mà anh thích......!
Tuy là thích. Nhưng khi nói ra không khỏi có cảm giác kỳ lạ thế nào ấy.
Tiêu Chiến đè sự kỳ lạ kia xuống, lấy lại bình tĩnh nói, "Ừ, còn có bác sĩ Đoạn mà chúng ta kính yêu nữa."
"......" Vương Nhất Bác, "Quên đi, anh ta không cần."
Tham quan phòng xong.
Đúng lúc Thiến Thiến gọi điện thoại đến, Vương Nhất Bác cũng chưa ăn cơm, Tiêu Chiến liền bảo cậu đi đến nhà ăn với mình.
Bữa tối là theo hình thức buffet.
Khi đến nơi, mọi người đã ở bên trong.
Trong đại sảnh rộng thoáng, một hàng quầy đồ ăn kéo dài, bày biện các món ăn thịnh soạn trên đó, bàn lớn bàn nhỏ được kê cạnh nhau.
Tiêu Chiến đang tìm chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy Kiêu Lĩnh gọi mình, "Chiến, có muốn ngồi cùng với tôi không?" Anh quay đầu, thì thấy người ta kéo ghế ra, phong thái lay động.
"......"
Đồng tử anh run lên:... Quả nhiên là host giỏi!!
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi xuống.
Tiêu Chiến nhìn cái ghế kia, cảm thấy cứ vậy ngồi xuống thì thật kỳ quái. Anh cố gắng gọi Vương Nhất Bác một cách tự nhiên nhất có thể,
"Tiểu Nhất Bác, chúng ta cùng qua đó ngồi đi."
Vương Nhất Bác nhìn đi nơi khác, hai giây sau thì "Ừ".
Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện Kiêu Lĩnh.
Trên đường còn thuận tay bắt một chiếc Hạ Diệp đi ngang qua, sắp xếp ở bàn bên cạnh;
Một chiếc bàn vuông ngay lập tức được lấp đầy.
Tiêu Chiến ngồi xuống nhìn: Hạ Diệp bên trái, Vương Nhất Bác bên phải, đối diện còn có Kiêu Lĩnh.
Anh hơi khó thở:... Sao lại thế này, cảm giác như kéo đầy Buff?
Hạ Diệp và Vương Nhất Bác ngồi mặt đối mặt, Hạ Diệp đẩy mắt kính mỉm cười, Vương Nhất Bác cũng giật giật khóe miệng. Tiêu Chiến đối diện với Kiêu Lĩnh, mang theo cảm giác hồi hộp căng thẳng khi làm fans.
Chỉ có Kiêu Lĩnh là có vẻ không bị ảnh hưởng, nói, "Tôi vừa mới biết cậu là biên tập, lần sau cứ trực tiếp đến gặp tôi để xin chữ ký là được."
Tiêu Chiến nói, "Không sao, tôi có thể xếp hàng."
"Hửm? Vươngi sao."
Hạ Diệp cười nói, "À, Chiến nói, muốn đích thân đi xếp hàng mới có thể khiến anh cảm nhận được chân thành và động lực."
Kiêu Lĩnh lập tức cảm động sâu sắc!
Anh ta lấy chai tương cà trong tầm tay lên lắc lắc, sau đó phóng khoáng ký tên lên miếng bánh mỳ rồi đưa qua, "Thật là có lòng ~ Ký tặng cậu một chữ ký không phát hành lại, Chiến ——"
Bánh mì được đẩy tới, bên trên có hai chữ "Chiến" màu đỏ tươi.
Tiêu Chiến, "........."
Thật quỷ dị!... Nhưng lại không nhịn được mà muốn nó!
Anh nói "Cảm ơn", lấy điện thoại ra để chụp ảnh. Tách tách chụp hai bức, quay lại thì thấy Vương Nhất Bác chống cằm, cũng cầm tương cà bên cạnh vẽ gì đó.
Tiêu Chiến quay đầu, thấy trên miếng bánh mì vẽ một con chó con nguệch ngoạc. Lòng anh rung động:... Đáng yêu quá!
"Tiểu Nhất Bác, để tôi chụp một bức."
Anh vừa chụp xong thì miếng bánh mỳ bất ngờ được đưa lên miệng.
Vương Nhất Bác tùy ý hỏi, "Có muốn ăn một miếng không?" Cậu đưa đến quá tự nhiên, Tiêu Chiến há miệng cắn một miếng. Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng ở khóe môi anh, lông mi run run.
Anh cắn xong thì bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác, "... Sao thế?"
"Sốt cà chua."
"......" Tiêu Chiến im lặng, quay đầu lấy giấy.
Anh quay đầu đi, Vương Nhất Bác thản nhiên đặt miếng bánh mỳ xuống. Kiêu Lĩnh đối diện như suy tư mà xoa xoa cằm.
Hạ Diệp cười khẩy: Cún tâm cơ.
-
Bữa tối ăn xong trong mạch nước ngầm mãnh liệt.
Lúc này thời gian đã không còn sớm.
Đám người chuẩn bị trở về tắm rửa, rồi tụ tập ở phòng nam chơi game, ngày mai đi suối nước nóng.
Vương Nhất Bác ở phòng riêng, về tắm rửa trước.
Khách sạn suối nước nóng có trang bị phòng tắm công cộng.
Tiêu Chiến tắm xong thay đồ ngủ, trở về đợi một lát, mấy người Thiến Thiến đã ôm đồ ăn vặt tới.
"Quấy rầy rồi!!!"
"Muốn chơi trò chơi teambuilding không ——"
Boardgame, bài, đồ ăn vặt bày khắp sàn nhà.
Tiêu Chiến tìm chỗ ngồi xuống, Thiến Thiến nhìn quanh một vòng, ngồi xuống hỏi, "Phó biên ~ Chiếc kia nhà anh... Tiểu Nhất Bác đâu?"
...... Sao Vương Nhất Bác lại công nhận luận điểm "Chiếc" rồi.
""Chiếc" là cái gì... Hẳn là cậu ấy còn đang tắm."
"Chó săn niên hạ ấy." Thiến Thiến làm mặt quỷ, thừa dịp xung quanh không có ai, lại ghé sát vào nhỏ giọng hỏi, "Phó biên, thành thật cho em biết, có phải người ta đuổi theo anh tới đây đúng không?"
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, vẻ mặt không thay đổi, "Tham khảo hướng dẫn du lịch của chúng ta mà tới."
Thiến Thiến liếc mắt, "Ha ha..."
Trước mặt đã bắt đầu ầm ĩ: Tiểu Phù đang viết bài tinh thần tập thể cho ban biên tập, Đoạn Đình Phương đấu trí đấu dũng với Chủ biên Ngụy, Kiêu Lĩnh thì lười biếng ngáp dài.
Tiểu Ngư đứng dậy đề nghị, "Đều là tác giả và biên tập, chúng ta chơi mấy vòng nhập vai domino đi?"
"Được, đợi tất cả mọi người tập trung lại."
"Phó biên, hỏi bao giờ Tiểu Nhất Bác tới?"
Tiêu Chiến đột nhiên không đề phòng bị cue, đáp lại, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.
【 Chiến 】: Tiểu Nhất Bác, bao giờ tới thế ^▽^
【 Nhất Bác 】: Tới rồi ^^
Gần như vừa nhận được tin nhắn thì cửa bị gõ "Cốc cốc" hai tiếng.
Chủ biên Ngụy tiếp đón, "Cứ vào thẳng đi!"
Két một tiếng ——
Cửa đẩy ra, Vương Nhất Bác mặc một bộ đồ ngủ tương tự. Mái tóc vừa gội xong còn rũ trên mặt, một tay lười biếng đút trong túi quần, cổ áo hơi rộng mở.
Tiêu Chiến đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi xuống tới, dường như cũng dừng lại trong chốc lát.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong bầu không khí im lặng, lại mơ hồ vang lên âm thanh hít khí. Tiêu Chiến hoàn hồn lại thì thấy miệng Thiến Thiến lại mở ra. Nhất Bác tượng quen thuộc làm anh lập tức cảnh giác! Đứng vụt dậy lao ra ——
Đẩy Vương Nhất Bác, trở tay đóng cửa lại. Rầm!
Tiêu Chiến lập tức đưa ra quyết định, "Bịt tai lại."
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay ấm áp to rộng liền ngoan ngoãn bịt kín tai anh lại.
Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu, "?"
Không kịp sửa lại cho đúng, thì nghe thấy căn phòng sau lưng vang lên một tiếng nổ tung rung trời:
"A a a a a ——!!!"
Đồng tử của anh run rẩy:... Chỉ bịt tai lại thì có ích lợi gì chứ!!
Chương 38: Đi suối nước nóng
Sóng âm gần như xuyên thủng cánh cửa sau lưng.
Đôi tai Tiêu Chiến được bịt lại, giống như một hòn đảo nhỏ yên tĩnh đột nhiên bị sóng lớn đánh vào ——
Anh ngơ ngác mở to mắt: Giờ bịt tai Vương Nhất Bác còn kịp nữa không?
... Không đúng, bịt tai nhau hình như càng kỳ quái hơn!
Đầu ngón tay cuộn lại, Tiêu Chiến nín thở.
Ánh sáng từ đằng sau chiếu tới, rơi vào một góc của bọn họ. Anh ngước mắt lên, thì thấy ánh sáng và bóng tối rõ ràng trên khuôn mặt cúi xuống của Vương Nhất Bác, ánh mắt dừng trên mặt anh không hề chớp.
Cách một cánh cửa, ánh sáng mập mờ tối tăm.
Lông mi anh run lên, nhịp tim đột nhiên vang vọng trong đôi tai bịt kín của anh.
Nhất Bác tượng như vậy, quả thật như là......
Ánh mắt lặng lẽ giao nhau, hầu kết Vương Nhất Bác hình như cũng chuyển động.
Nơi áp sát giữa vành tai và lòng bàn tay trở nên nóng bừng. Suy nghĩ của Tiêu Chiến còn đang hoảng hốt, nhịp tim tăng nhanh. Đúng lúc này, tiếng gầm sau lưng bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó mơ hồ truyền đến giọng nói:
"Phó biên còn ở đó không......"
"Sẽ không bỏ trốn suốt đêm chứ, nhanh đi xem thử đi, gọi người trở về......"
Ngay sau đó có tiếng bước chân tiến tới gần cửa.
Tiêu Chiến hoàn hồn, trong lòng nhảy dựng! Ngay sau đó, bàn tay đang bịt tai anh cũng buông lỏng. Âm thanh và bầu không khí xung quanh cùng ập đến, có cảm giác như vừa trở về hiện thực.
Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Vương Nhất Bác, "Bọn họ......"
Vương Nhất Bác tri kỷ nói, "Cháu biết, thần... Bệnh nghề nghiệp."
Tiêu Chiến kìm nén hơi nóng, "Ừm."
Vừa mới dứt lời, cửa sau lưng lạch cạch mở ra!
Ánh sáng chiếu tới hai người bọn họ.
Tiêu Chiến quay đầu thấy Thiến Thiến mặt mày hồng hào đứng ở cửa, sau lưng còn có một đám người đang ló đầu ra nhìn.
Thiến Thiến cả kinh, "Ò...! Phó biên, hai người không đi à?"
Tiêu Chiến bình tĩnh, "Đi xa thì không phải sẽ bị gọi về à, đóng cửa lại vì sợ tiếng ồn thôi."
Anh quay đầu, "Chúng ta vào thôi, Tiểu Nhất Bác."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, tự nhiên đuổi kịp.
Thiến Thiến mở cửa nhìn bọn họ đi qua, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Vào nhà, đám người dường như đã khôi phục bình thường.
Nhưng vẫn không nhịn được lén lút buôn chuyện.
Tiểu Ngư nhè nhẹ từng đợt từng đợt thám thính tình báo, "Khụ, Phó biên. Áo ngủ... Là hẹn nhau à?"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng loạt ngồi xuống, anh liếc nhìn bộ đồ ngủ màu tối cùng kiểu dáng với mình, cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể,
"Trùng hợp."
Dứt lời, ánh mắt xung quanh đột nhiên sáng lên tám độ!
Tiểu Ngư quay vụt sang Tiểu Phù, ánh mắt kích động: Trùng hợp!! Vậy chẳng phải càng gặm ngon hơn à!?
Ánh mắt Tiểu Phù sáng ngời:... Tôi hiểu!!!
"......" Tiêu Chiến chợt tỉnh ngộ. Thất sách rồi!
Anh nhất thời lỡ lời, vành tai nóng bừng.
Đang định tìm gì đó để bù đắp, đột nhiên nghe thấy Vương Nhất Bác nói tiếp, "Bởi vì mới mua, nên mới lấy ra mặc vào."
Cậu như thể đang giải thích vì sao lại "Trùng hợp" như thế một cách hợp lý.
Nhưng khi cậu nói xong, Tiểu Ngư lại quay đầu: "Mới mua"... "Mới" là bao lâu, Thất Tịch, thứ bảy tuần trước!?
Tiểu Phù: À à à à à à!!!!
Tiêu Chiến,
"........."
Nhiều lời tất sai! Vương Nhất Bác vẫn còn quá tự nhiên...!
Anh vội vàng chặn người sau lại, nói, "Tiểu Nhất Bác, bên kia có đồ uống, cậu đi lấy một chai uống đi."
Vương Nhất Bác giống như chưa phát hiện mà đứng dậy, "Được."
Chủ đề chảy ngầm cứ thế dừng lại ở đây.
Tiểu Ngư kiềm chế cụp mắt xuống, Tiểu Phù quay đầu giả vờ bận rộn, Thiến Thiến ở bên cạnh đang hồi vị; còn Kiêu Lĩnh thì chống tay nhìn về phía anh, dường như nở một nụ cười lười biếng.
Tiêu Chiến dời mắt đi, mí mắt lại giật giật:
... Không thể tin được, Đoạn Đình Phương đang múa bút thành văn cái gì vậy?
Dư âm của cảnh tượng náo động cuối cùng cũng biến mất.
Tiêu Chiến chịu đựng hơi nóng lấy lại bình tĩnh, sau đó bất giác nhận ra thiếu thiếu một cái gì đó......
Anh quay đầu, nhìn về phía Hạ Diệp nãy giờ vẫn luôn im lặng.
Ánh mắt giao nhau, Hạ Diệp nhìn anh nhếch môi.
Tiêu Chiến thưởng thức vẻ mặt báo được thù lớn của anh ta, hai giây sau chợt ngộ ra, cười khẩy tỏ ra quan tâm,
"Cổ họng hét đến mức vỡ giọng luôn rồi à."
Hạ Diệp giơ tay nhấp một ngụm trà, khàn khàn nói, "...Vẫn ổn."
"......" Ha ha, anh biết ngay mà.
-
Vương Nhất Bác ngồi lại, mọi người đều đã đông đủ.
Đám người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, bắt đầu chơi trò nhập vai domino.
"Thời gian, địa điểm, nhân vật, đang làm gì. Ở giữa tuỳ ý bổ sung sửa đổi." Tiểu Ngư tóm tắt rõ ràng ngắn gọn xong, vung tay lên, "Bắt đầu từ Chủ biên của chúng ta!"
Hạ Diệp liền hình người dạng chó mỉm cười, "Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến quay đầu, "?" Cái gì vậy?
"...Vươngi khách sạn suối nước nóng." Thiến Thiến lộ ra vẻ mặt hiểu ý. Mấy người Tiểu Ngư phía sau lén lút bổ sung: "Mặc áo choàng tắm, dáng người lay động, bước đi trên lối nhỏ."
Kiêu Lĩnh lả lơi, "Gặp được một nhóm trai đẹp."
Đoạn Đình Phương hạ bút thành văn, "Đột nhiên trẹo chân..."
Anh ta nói xong thì đến phiên Chủ biên Ngụy. Chủ biên Ngụy quá lịch sự, không giỏi sắp xếp, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một từ tượng thanh, "Bịch!"
Mọi người, "......"
Hạ Diệp liếc nhìn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại nhìn về phía người chơi domino tiếp theo là Tiểu Phù. Tiểu Phù nhận được tín hiệu, hắng giọng đẩy câu chuyện lên cao trào: "Trong chớp mắt, mọi người ——"
Cô nói xong thì đúng lúc đến lượt Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến lập tức nhìn lại, ánh mắt ám chỉ: Nhờ cả vào cậu, Tiểu Nhất Bác. Mau đưa cứu chủ đề về, nhanh!
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác im lặng hai giây, sau đó nhướng mi nhìn về phía Tiêu Chiến. Ánh mắt chạm nhau, cậu bỗng nhiên cong môi mỉm cười, có ý đồ xấu:
"...Đặc biệt là Vương Nhất Bác cách gần nhất ——"
Trong đầu Tiêu Chiến vang lên một tiếng "Bùm".
... Vương Nhất Bác! Lại trêu đùa anh!!
Cả căn phòng lập tức sôi sục. Thiến Thiến buột miệng thốt lên, "Moẹ nó...!"
Ánh mắt bốn phía tức khắc đổ dồn vào anh. Tiêu Chiến nhận lấy ánh mắt của mọi người, kìm nén nhiệt độ đang dâng cao, ổn định hô hấp, bình tĩnh mở miệng:
"...Đều nghe được một tiếng vang thật lớn."
"......" Vương Nhất Bác.
"........." Mọi người.
Dùng cú ngã của mình làm một cái kết thúc hoàn mỹ.
Vòng domino đầu tiên kết thúc, sau đó Tiêu Chiến lấy "Hạ Diệp" để mở đầu, mặc cho những người khác tiếp tục chà đạp người kia.
Thừa dịp bầu không khí vẫn còn đang nóng như lửa, anh nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn nhau hai giây, sau đó không nhịn được bật cười.
Còn cười được à... "Cố ý hả?"
"Vâng." Vương Nhất Bác thản nhiên thừa nhận. Lại cúi người gần hơn một chút, nhỏ giọng nói như dỗ dành, "Chủ yếu là tò mò, chú nhỏ sẽ đón nhận kiểu gì..."
Tiêu Chiến thầm nói anh nhận cái gì không quan trọng.
Quan trọng là cho một đám đầu bếp được ăn cơm!
"Cậu......" Anh đang định mở miệng, Hạ Diệp đột nhiên nhô ra từ phía sau như hồn ma, "Lại đang thì thầm cái gì đấy...... Bạn nhỏ, câu cuối cùng đến lượt cậu nói."
Đệt! Tiêu Chiến bị anh ta áp sát mà cả người run lên.
Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn lại, cũng không quan tâm đằng trước đang nói cái gì, "Bị lưu đày ở Tháp Ninh Cổ."
"......"
-
Đến 11 giờ, cảnh tượng hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc.
Ban ngày làm việc cả ngày, buổi tối lại tàu xe mệt nhọc tới Thanh Nham, lúc này mọi người đều về phòng ngủ.
Tiêu Chiến vừa mới nằm xuống, thì thấy điện thoại rung lên:
【 Nhất Bác 】: Ngủ ngon [ Cún lớn cuộn tròn thành quả bóng ]
... Dễ thương quá. Anh không khỏi trả lời [ Xoa xoa đầu cún ], rồi nhắm mắt lại.
......
Hôm sau, mặt trời chiếu sáng khách sạn trên sườn núi.
Tiêu Chiến rửa mặt xong ra ngoài, ngáp một cái.
Miệng còn chưa khép lại, thì đã đối diện với Vương Nhất Bác. Ánh mắt Vương Nhất Bác lia tới, lại gần hỏi, "Ngủ không ngon à?" Cậu tạm dừng, "Trò chuyện đêm khuya, nói muộn lắm à?"
"......" Tiêu Chiến khép miệng lại.
Không, tối hôm qua không hề có cuộc trò chuyện nào cả.
Nhưng không biết là ai đột nhiên nửa đêm bắt đầu ngáy, trực tiếp kéo anh ra khỏi giấc mộng ——
Anh lặng lẽ uyển chuyển nói, "... Đơn phương, đứt quãng, trò chuyện một thời gian ngắn."
Vương Nhất Bác, "?"
Thiến Thiến đầu kia đã gọi bọn họ.
Tiêu Chiến dừng chủ đề, kêu Vương Nhất Bác đi cùng, hai người đi qua tảng đá to có nước chảy ở hành lang.
Đột nhiên lại nghe người bên cạnh nhẹ nhàng nói, "Đã bảo chú tới chỗ cháu ngủ rồi mà."
Anh thầm giật mình, không tỏ rõ ý kiến, "Ờm."
Lịch trình ban ngày của bọn họ rất đơn giản.
Đều đến từ nhà xuất bản, tới teambuilding là để thả lỏng thư giãn, tiện đường quay phim chụp ảnh lấy tư liệu.
Thế núi Thanh Nham bằng phẳng, thích hợp đi dạo trong rừng.
Tiêu Chiến chậm rãi đi đằng sau đoàn người, Vương Nhất Bác có thể lực tốt, vậy mà cũng đi chậm bên cạnh anh.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống con đường sỏi dưới chân tạo thành những vệt lốm đốm. Từng tia sáng rơi xuống, mạnh mẽ mà tràn đầy sức sống.
Anh đang ngửa đầu nhìn, Vương Nhất Bác đã chụp một bức ảnh từ phía sau.
Tiêu Chiến quay đầu, "Đang chụp cái gì đó?"
Đầu ngón tay Vương Nhất Bác gõ gõ trên màn hình điện thoại, "Trong nhóm đang khoe kỳ nghỉ của mình."
Tiêu Chiến lấy điện thoại ra xem, thì thấy trong nhóm mười ba người của Hà Tập kia đã có một loạt tin nhắn.
【 Hà Tập 】: Party! [ Hình ảnh ]
【 Nhất Bác 】: Suối nước nóng Thanh Nham [ Hình ảnh ]
【 Hà Tập 】:????
【Nini】: Vãi chưởng! Thích thế...... Từ từ, bóng dáng đằng trước là anh Chiến à?
Vương Nhất Bác cậu đi du lịch với anh Chiến à!?
......
Bên dưới lập tức đồng loạt spam: Vãi chưởng! Còn kèm theo một câu: Bóp còi —— của 【 Tiểu Ngọc đau khổ 】
【 Nhất Bác 】: ^^
Tiêu Chiến, "......"
Anh đang định nhắn hai câu, thì đột nhiên có một dòng chữ tao nhã xen lẫn trong đống "Vãi chưởng" thô bỉ:
【 Lusen 】: Xem phim [ Hình ảnh ]
Ấn vào ảnh, là phim tài liệu 《 Thế Giới Động Vật 》.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác:......
Im lặng vài giây, anh quay sang bảo Vương Nhất Bác "Chờ một chút". Sau đó đuổi kịp Hạ Diệp đang ướt đẫm mồ hôi đằng trước, đưa điện thoại ra trước mặt anh ta,
"Khắc tinh của cậu."
"Cái..." Hạ Diệp bấm vào, giọng nói đột nhiên phun trào, "Tôi thì leo núi, anh ta lại đang xem động vật di cư!?"
Tiêu Chiến còn tri kỷ mà phóng to ảnh, tìm được một con linh dương mệt mỏi, "Có giống cậu không?"
"...... Ha ha." Hạ Diệp trượt trượt, tìm được một cặp linh dương vui vẻ, "Có giống không ——"
Đang nói chuyện, Vương Nhất Bác đúng lúc từ phía sau đi tới.
Tiêu Chiến lập tức ấn tắt màn hình!
"Chú nhỏ, đang nói giống cái gì vậy?"
"Không có gì." Anh nhìn ánh mắt như cười như không của Hạ Diệp, bảo Vương Nhất Bác đi ra xa một chút, "Đang nói linh dương của cậu và linh dương của tôi, hình như đều giống nhau."
"......" Vương Nhất Bác nhìn anh hai giây, dịu dàng, "Hình như chú bị say nắng, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tiêu Chiến:.
-
Tối còn đi ngâm suối nước nóng.
Buổi leo núi ban ngày của bọn họ kết thúc sớm.
Suối nước nóng Thanh Nham có khoảng ba mươi hồ suối lớn nhỏ, bể tắm công cộng có khoảnh hơn hai mươi cái. Các địa điểm còn lại đều được đặt riêng trước, lần này ban biên tập cũng đặt một cái lớn.
Trước khi vào bể suối nước nóng thì phải tắm trước.
Tiêu Chiến tắm trong phòng tắm công cộng, thay quần bơi, quấn khăn tắm rồi đi đến bể suối nước nóng.
Khi bước vào sẽ thấy một hồ suối nước nóng khổng lồ, bốn phía bao quanh bởi đá cuội, rợp bóng lá rừng, hơi nước lượn lờ.
Đám Hạ Diệp đã tới rồi.
Thiến Thiến giương mắt "Ồ ồ" một tiếng, nói theo thói quen nghề nghiệp, "Phó biên, tỉ lệ tốt quá ~"
Không hiểu sao Tiêu Chiến rất dễ cảm thấy xấu hổ ở phương diện này. Anh mượn hơi nóng che chắn, ào ào lẻn vào trong nước. Hạ Diệp thấy thế thì làm bộ làm tịch ấm áp nói,
"Thiến Thiến, đừng nói nữa. Chiến rất ngây thơ, dễ xấu hổ......"
...... Cái miệng của Hạ Diệp!!!
Tiêu Chiến nhìn anh ta chằm chằm, "Vậy còn cậu, muốn thể hiện bản thân phơi mình ra à?"
Hạ Diệp chỉ chỉ cho anh, "Phơi mình thì có một người khác, chính là thầy Kiêu Lĩnh mà cậu thích nhất ấy."
"?" Tiêu Chiến quay đầu.
Thấy Kiêu Lĩnh tìm một tảng đá lớn, ưỡn mình lên đó rồi ngâm nước nóng một cách thoải mái dễ chịu.
Anh, "......"
Anh đang nhìn Kiêu Lĩnh, thì đột nhiên vang lên tiếng hít khí của Thiến Thiến.
Ngay sau đó một giọng nói trầm thấp pha lẫn hơi nước truyền đến từ phía sau, "... Đang nhìn gì thế, chú nhỏ."
Tiêu Chiến khựng lại, như có cảm giác mà quay đầu lại.
Đập vào mắt là một đôi chân thon dài, tim anh lập tức lỡ nhịp! Nhanh chóng lướt qua nó. Sau đó bắt gặp ánh mắt cụp xuống của Vương Nhất Bác——
Cách màn hơi nước của suối nước nóng, ẩm ướt đặc sệt.
Hô hấp của Tiêu Chiến có một chớp mắt không xong, "... Ồ, Tiểu Nhất Bác."
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi xuống, đốt ngón tay hơi cuộn. Lại nhanh chóng dời mắt đi. "Ào" một tiếng bước xuống nước từ bên cạnh anh. Sóng nước gợn lăn tăn, để lại vệt ướt trên bờ vai anh.
Khoảng cách gần như vậy, hình ảnh càng trực quan hơn.
Tiêu Chiến lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên.
Dưới làn nước, thân hình như ẩn như hiện, anh vùi mình vào nước sâu hơn một chút. Nhưng dường như Vương Nhất Bác chỉ đảo mắt liếc qua một cái rồi không nhìn nữa, người khẽ dựa vào mép hồ, nhìn về phía Kiêu Lĩnh.
"Đang nhìn thầy Kiêu Lĩnh à?"
"Ừ." Tiêu Chiến nhìn sang, "Anh ta lật lại, giống như nồi lẩu shabu vậy."
Vương Nhất Bác, "......"
Người của hai ban biên tập nhanh chóng đến đông đủ.
Tiêu Chiến đang tựa vào thành bể hoà hoãn tinh thần, thì nghe người của nhà xuất bản Tảo Giang tụ tập ở kia đầu nói,
"Bây giờ xin mời Chủ biên Nguỵ nói vài lời."
Anh ngước mắt: Lại hình thức thế à?
Tiếng vỗ tay mang theo bọt nước vang lên thưa thớt, Chủ biên Nguỵ, "Đầu tiên,"
Kiêu Lĩnh, "Tôi không gọi là này,"
Đoạn Đình Phương, "Tên của tôi là này nhé, này nhé......"
Cùng với tiếng còi xe cứu thương, bên kia lập tức vang lên một tràng cười.
Ánh mắt Tiêu Chiến đông cứng: Hoá ra bên kia cũng là bệnh viện tâm thần.
...
Hai bệnh viện tâm thần gặp nhau dưới nước, bầu không khí vô cùng hoà hợp.
Tảo Giang Host Club phát huy đầy đủ tinh thần giải trí, khiến mấy người Thiến Thiến cười khúc khích. Đoạn Đình Phương còn nằm chặt hai tay trên mặt nước nói, "Tặng các cô một bông hoa."
Phụt một cái! Nước bắn ra, "Bọt nước ~"
"......" Tiêu Chiến.
Không biết là vì cảnh tượng trước mặt quá vớ vẩn, hay do ngâm mình trong nước nóng quá lâu nên hơi choáng váng. Anh dựa vào cạnh Vương Nhất Bác, cũng từ từ thả lỏng.
Biên tập Tảo Giang lại gọi, "Thầy Lưu Phi."
"Cái gì?"
"Ha ha, cho leo cây các loại hoạt động, vậy mà tới ngâm suối nước nóng."
"......" Đoạn Đình Phương nghiêm nghị, "Cô không hiểu, lần này đúng lúc trường học được nghỉ. Dù sao bác sĩ của trường cũng phải giữ vững chức vụ của mình."
Tiêu Chiến suýt thì kinh ngạc cảm thán thành tiếng:
Nghe có lý quá! Nếu không phải hai lần đến phòng y tế, cả hai lần đều không có ai, anh cũng suýt chút nữa là tin!
Đoạn Đình Phương hỏi Vương Nhất Bác, "Đúng không, bạn học?"
Vương Nhất Bác cười khẩy một tiếng.
Đoạn Đình Phương, "......"
Biên tập tức giận, "Quả nhiên là anh nói bậy!!"
-
Trước mặt ồn ào ầm ĩ, không bao lâu sau, Tiêu Chiến đã bị hơi nóng bao trùm, có chút mơ màng sắp ngủ.
Anh dựa vào mép hồ, đầu gật gù.
Cả người nghiêng nghiêng rồi rầm một cái dựa vào Vương Nhất Bác.
Da thịt kề sát dưới nước, Tiêu Chiến lại đột nhiên tỉnh lại, quay đầu thấy Vương Nhất Bác cụp mắt, "Mệt à?"
"Có chút, cũng có thể là bị choáng."
"Không thì về ngủ trước đi."
"Không được, mọi người đều đang nói chuyện." Tiêu Chiến nhướng mi nhìn xung quanh, "Chắc là ngâm quá lâu, tôi lên trên ngồi nghe bọn họ tán gẫu."
Vương Nhất Bác dường như im lặng một lát, "Bên trên lạnh, chú nhỏ đi thay quần áo rồi hãy quay lại."
Tiêu Chiến gật gật đầu, chào hỏi những người khác rồi "Rào rào" từ trong nước đứng dậy. Một mảnh sương trắng bao bọc trong màu nước, lướt qua trong ánh chiều ——
Vương Nhất Bác mím môi, quay đầu đi.
Hạ Diệp ở đầu kia thoáng thấy, đẩy cặp kính mờ sương của mình lên.
Suối nước nóng cách phòng không xa.
Tiêu Chiến vọt về, lau khô người. Thay một bộ đồ ngủ rồi quay trở lại.
Suối nước nóng vẫn ồn ào ầm ĩ như cũ.
Anh dựa lưng vào ghế xếp trên bờ, gió đêm thổi qua mang đến cảm giác dễ chịu. Vương Nhất Bác thấy anh quay lại, cũng từ trong hồ đứng dậy, chân dài ướt đẫm bọt nước đi tới.
"Sao lại lên đây, Tiểu Nhất Bác?"
"Sợ chú thấy chán, nên ngồi với chú một lát."
Vương Nhất Bác nói rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Trong lòng Tiêu Chiến hơi ấm lên, anh "Ừ" một tiếng rồi nhìn xuống hồ bơi. Sau khi nhìn hai giây, anh chia sẻ với người bên cạnh, "Nhìn từ đây, cảm thấy mình càng giống y tá trưởng hơn."
Trước mặt đều là bệnh nhân tâm thần.
"......" Vương Nhất Bác nhìn sang anh.
Tiêu Chiến vui vẻ khoa tay múa chân, "Chỗ này, là trạm y tá của chúng ta."
Một bàn tay liền duỗi ra, phủ lên mí mắt anh.
Vương Nhất Bác ghé sát tai anh nói, "Ngủ một lát đi."
Không biết có phải ngâm mình đến choáng váng không.
Tiêu Chiến được bàn tay ấm áp che lên mắt, lắng nghe tiếng ồn ào xung quanh, thế mà thật sự bất giác ngủ mất.
......
Khi mở mắt, trời đã sáng choang.
Ánh nắng sáng ngời chiếu vào từ song cửa sổ, anh nằm trong ổ chăn, trong giây lát không nhận ra mình đang ở đâu.
Hai giây sau, Tiêu Chiến vụt đứng dậy!
Một không gian nhỏ hơn với đồ nội thất quen thuộc. Đối diện còn có một bồ đồ ngủ: Đây là phòng của Vương Nhất Bác.
"......" Vươngi sao?
Vươngi sao anh lại ngủ ở đây???
Chiếc chăn ở giường bên cạnh đã được gấp lại gọn gàng. Vương Nhất Bác không có trong phòng, không biết đi đâu.
Tiêu Chiến chậm rãi hoàn hồn, thì thấy bên trên có một tờ giấy ghi chú:
Chú nhỏ, thấy chú ngủ ngon quá nên không gọi chú dậy.
Cháu đến nhà ăn ăn sáng, dậy thì gửi tin nhắn cho cháu. Nếu không gửi tin nhắn thì khi nào ăn xong cháu sẽ mang bữa sáng về cho chú. ^^
Bên dưới còn vẽ hình một con cún lớn vui vẻ.
Tiêu Chiến, "........."
Anh hít sâu một hơi, gửi tin nhắn đã dậy cho người ta.
Trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ ngày hôm qua.
Tiêu Chiến quay lại phòng của ban biên tập để tắm rửa và thay quần áo, vừa vào cửa, bộ phận của anh không có ai ở đó, chỉ có người của Tảo Giang.
Thấy anh, đám người lập tức quay đầu nhìn.
Những nhìn đầy ẩn ý, ánh mắt sáng lên, môi mím chặt một cách vi diệu rồi lại quay đầu đi.
Tiêu Chiến dừng bước, "?"
"...Sao thế?"
Anh nhìn về phía Kiêu Lĩnh, Kiêu Lĩnh nhìn anh một cái thật sâu, xoa xoa cằm mỉm cười,
"À... Không có gì. Đi ăn cơm trước đi."
"???"
Càng quỷ dị hơn!! Tiêu Chiến tạm thời nuốt nghi ngờ xuống, tắm rửa thu dọn xong xuôi thì đi thẳng đến nhà ăn.
Ra khỏi lối đi, mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ bên ngoài.
Vừa bước vào hành lang, thì gặp được Thiến Thiến.
Thiến Thiến thấy anh, ánh mắt lập tức sáng lên!
Tiêu Chiến bị cô nhìn mà trong lòng hơi cứng đờ, anh thở mạnh, nhanh chóng túm người lại,
"Từ từ, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì à...!"
Thiến Thiến kìm nén khuôn mặt đỏ bừng của mình, kích động cắn chặt răng, "... Tối hôm qua Phó biên anh ngủ quên! Sinh viên thể dục nhà anh trực tiếp bế anh về ——"
"Bế kiểu công chúa!"!
Chương 39: Trâu ngựa tổ truyền
Bế, công, chúa!
Đại não của Tiêu Chiến thoáng chốc ngừng hoạt động ——
Trước không nói đến việc bế này... Bản thân nó.
Nghĩ đến phản ứng của mọi người vào buổi sáng, vậy hẳn là ở trước mặt mọi người, trực tiếp......
Thế không phải là đều nhìn thấy Vương Nhất Bác bế anh à...!
Cả người Tiêu Chiến sắp bốc cháy.
Thiến Thiến như hoàn toàn không phát hiện ra trạng thái tinh thần của anh, vẫn còn đang tấn công bằng lời nói, ngôn ngữ cơ thể, kết nối linh hồn, "Chính là cái kiểu ~...... Anh hiểu mà!?"
Nội tâm Tiêu Chiến gào thét: Anh không hiểu!!!
"Được rồi, chó săn lớn nhà anh còn đang lấy cơm cho anh ở bên trong, anh mau đi tìm cầu ấy đi."
Thiến Thiến nói xong thì vỗ vỗ anh, ngập tràn sắc xuân mà lướt đi.
"......"
Đợi người rời đi, cuối cùng Tiêu Chiến cũng không nhịn được mà chôn mặt ở giữa hành lang, lòng bàn tay nóng bừng:
Đừng quá để ý.
Đêm qua là do anh ngủ quá sâu, trước kia cũng có tình huống này, Vương Nhất Bác không đánh thức anh.
Hơn nữa, dù sao cũng không thể vác hay kéo anh đi được......
Tiêu Chiến đứng tại chỗ bình tĩnh lại nửa phút, rốt cuộc thở ra một hơi, đi đến nhà ăn.
Vào nhà ăn, còn chưa tìm được Vương Nhất Bác, thì đã gặp Hạ Diệp đang ngồi ở bàn ăn cạnh cửa.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Hạ Diệp lộ ra một nụ cười chan chứa ý chó, "Ồ, dậy rồi à? Còn tưởng cậu vẫn chưa tỉnh chứ."
Tiêu Chiến ha ha, "Vẩn đục."
Đúng lúc này, Tiểu Ngư lấy cơm trở lại.
Đối phương nhìn thấp anh thì lập tức bay vèo tới! Vẻ mặt phấn khởi, đôi mắt trợn to mơ hồ còn có tơ máu, "Phó biên...!"
"Anh ngủ ngon không? Chúng em đều không ngủ được!"
"......" Tiêu Chiến.
Anh mím môi, ánh mắt bình tĩnh: Đúng vậy, một bát cơm thật lớn. Nửa đêm cũng thấy hoảng loạn ấy nhỉ?
Nghĩ tới trạng thái tinh thần của nhóm người này, anh không khỏi hỏi, "Vươngi sao các cậu nổ đùng như thế mà không làm tôi thức vậy?"
Vẻ mặt Tiểu Ngư hơi vặn vẹo.
Hạ Diệp ý vị sâu xa nhìn qua, "Bởi vì Vương Nhất Bác nói, suỵt."
Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì nghe Tiểu Ngư phát ra một tiếng, "Áu!" Có lẽ là nhớ lại cảnh tượng kia, người sau suýt nữa thì hất bát sữa đậu nành trong tay ra ngoài,
"Rồi cậu ấy bế anh, bảo chúng em phải nhỏ giọng ——"
Tiêu Chiến nghe được tiếng còi báo động mãnh liệt trong lòng!
...... A a a a Đừng nói nữa!!!
Anh sâu sắc cảm thấy nơi này không nên ở lâu, đang định quay đầu rời đi, thì sau lưng truyền đến giọng nói,
"Chú nhỏ, chú dậy rồi à? Ngủ có ngon không?"
Tiêu Chiến quay đầu thấy Vương Nhất Bác đã đi tới, trong tay bưng một đĩa đồ ăn sáng, một bát mì, vẻ mặt vẫn lười biếng tuỳ ý như cũ.
Suy nghĩ của anh cứng lại, miệng hơi há, "Ừ."
Vương Nhất Bác nói, "Vậy thì đúng lúc. Không cần mang đồ ăn về cho chú nữa, chúng ta ăn ở đây đi."
Tiêu Chiến bất chấp những ánh mắt nóng rực bên cạnh đi theo cậu, "Được."
Hai người ngồi vào bàn ăn.
Vương Nhất Bác duỗi tay đưa bộ đồ ăn cho anh.
Anh liếc nhìn thái độ thản nhiên của người ta, kìm nén trái tim đập hơi nhanh của mình, cũng cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể, "Tiểu Nhất Bác, hôm qua cậu vất vả rồi."
Vương Nhất Bác cong môi, "Dạ? Cái gì."
...... Còn có thể là cái gì. Một hai bắt anh phải nói ra à?
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, thay đổi câu chữ, "Là chuyện đưa tôi... Dọn về ấy."
Vương Nhất Bác lập tức nhìn anh.
Ánh ban mai phản chiếu trong mắt cậu, cực kỳ sáng, "Không có gì, chú nhỏ cũng không nặng, lúc bế lên rất nhẹ nhàng."
Cái dĩa va vào đĩa kêu loảng xoảng!
Vương Nhất Bác...! Sao có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy, vì là thẳng nam nên không sợ gì à?
Tiêu Chiến ăn cơm, gương mặt đỏ bừng, ừ một tiếng.
Bọn họ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của nhà ăn, toàn bộ bức tường kính đón ánh nắng ban mai. Tiêu Chiến cụp mắt, tối hôm qua vừa ngâm suối nước nóng, sắc mặt có vẻ trắng đến phát sáng.
Màu đỏ rực ở khoé mắt và vành tai càng rõ ràng hơn.
Vương Nhất Bác ngồi phía đối diện nhìn lại, hầu kết khẽ nhúc nhích trong im lặng.
Một lúc sau, dường như có một tia cảm xúc không thể không chế thoát ra, khiến hô hấp cậu rối loạn. Cậu chợt nhẹ giọng nói,
"Chú nhỏ, chú không ghét đúng không?"
Tiêu Chiến dừng đũa, ngước mắt lên.
Hai bên nhìn nhau vài giây, "Ừ."
Anh vừa nói vừa trộn mì lên, phân biệt, "Mì cay thành đô à, không ghét, chỉ là có hơi cay một chút."
Anh duỗi tay, "Có dấm không, Tiểu Nhất Bác?"
"......" Vương Nhất Bác.
Hít vào một hơi. Sau đó lấy chai dấm trong tầm tay, tri kỷ đổ vài giọt cho anh, "Có rất nhiều, đủ rồi chứ?"
"Đủ rồi, đủ rồi."
-
Cơm nước xong vẫn còn hoạt động.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ra khỏi nhà ăn, ban biên tập hai bên tập trung ở sảnh khách sạn.
Bọn họ đồng thời xuất hiện, mọi người đều nhìn sang.
Hiện tại Tiêu Chiến đã hoàn toàn hiểu vì sao bọn họ lại có biểu cảm kia rồi. Anh lấy lại bình tĩnh, chủ động mở miệng,
"Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ quên."
"À... Không sao."
Kiêu Lĩnh rất có hứng thú liếc nhìn Vương Nhất Bác, "Dù sao cũng tôi cũng không làm gì nhiều, là cậu bé nhà cậu đưa cậu về."
Anh ta khàn giọng bổ sung thêm, "Còn đưa về phòng mình..."
"......"
Hoá ra Kiêu Lĩnh cũng người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn!
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, lại chợt nhận ra:... Đúng vậy, sao lại chuyển anh về phòng mình?
Anh liền nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh, không nhìn anh. Ánh mắt hướng về phía Kiêu Lĩnh, hai tay đút túi quần, ung dung nói, "Buổi tối mọi người về tắm rửa trò chuyện, chú nhỏ sẽ bị tỉnh."
Kiêu Lĩnh, "Ồ, cũng đúng."
Tiêu Chiến:... Ồ, cũng đúng.
Nhịp tim gia tốc của anh lại ổn định lại.
Tất cả là do nhóm truyện tranh bọn họ bình thường động một chút là gặm sống gặm chết, làm anh cũng bắt đầu nghĩ lung tung. Rõ ràng là một chuyện bình thường, nhưng bị nói như thật sự là......
Vương Nhất Bác, "Hơn nữa, hôm qua tôi có hỏi ý kiến chú nhỏ, chú ấy cũng đồng ý ngủ cùng tôi."
Tiêu Chiến:!
Anh đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất Bác: Chẳng trách bọn họ gặm sống gặm chết, Vương Nhất Bác lại tự đút cơm gì cho bọn họ vậy!?
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Vương Nhất Bác quay sang nói, "Đúng không, chú nhỏ?"
Ánh mắt xung quanh đều như tro tàn lại cháy vèo vèo bay tới ——
Hạ Diệp đẩy mắt kính: Từng hỏi ý kiến cậu......
Tiểu Ngư bình tĩnh: Anh đồng ý......
Thiến Thiến nổ tung: Anh đồng ý!!!
"........."
Tiêu Chiến hoàn toàn không nói nên lời, sau một lúc lâu mới bất chấp tất cả, "Ừ, đúng."
Một đám người mang theo khẩu phần ăn tươi mới vui vẻ rời đi.
Tiêu Chiến mặc cho bọn họ phát điên xuất phát đến danh lam thắng cảnh.
Anh và Vương Nhất Bác chậm rãi đi đằng sau.
Anh thật sự không nhịn được mà nhìn về phía người bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng, "Tiểu Nhất Bác, cậu đang mang cơm cho bọn họ à?"
Phong cảnh hai bên đường rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Góc nghiêng của Vương Nhất Bác cũng đặc biệt sống động tươi sáng, khéo môi cậu hơi nhếch lên, "Việc này, cháu cũng không để ý."
Tiêu Chiến dịu dàng khen ngợi, "Vậy thì cậu đúng là người có trái tim lương thiện."
Đang nói chuyện thì đi đến một ngã rẽ, một dòng suối trong vắt từ khe đá và tán cây rừng "Rào rào" chảy xuống.
Vương Nhất Bác mỉm cười, nghiêng người nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi xen lẫn với tiếng suối chảy mà mơ hồ không rõ:
"Cháu cũng không phải là một người có trái tim lương thiện..."
...
Ban ngày có rất nhiều hoạt động, cộng với hai bệnh viện tâm thần tập hợp lại, khung cảnh vô cùng ầm ĩ và hỗn loạn.
Không ai nhắc đến đoạn nhạc nhỏ ngày hôm qua nữa.
Sau khi vui chơi cả ngày, lại ngâm suối nước nóng lần cuối lúc chạng vạng. Ăn cơm tối xong, sắc trời đã tối, bọn họ chuẩn bị trở về.
Nhà xuất bản Tảo Giang trước khi lên xe buýt còn trao đổi thông tin liên hệ với bọn họ.
Đoạn Đình Phương thò đầu qua cửa sổ xe đang mở:
"Bạn học! Gặp lại ở phòng y tế trường ——"
Vương Nhất Bác lạnh lùng, "Không cần."
Sau đó thì thấy Đoạn Đình Phương bị tài xế xe buýt tuân thủ luật an toàn giao thông la mắng.
Tiêu Chiến, "......"
Ban biên tập Hoàn Giác bọn họ cũng chuẩn bị lên xe.
Lúc Vương Nhất Bác tới là tự tới, lúc này quay về thì tiện đường đi cùng bọn họ luôn.
Lên xe buýt, Tiêu Chiến hỏi, "Tiểu Nhất Bác, ngồi ở đâu?"
Vương Nhất Bác một tay xách túi, "Cháu muốn ngồi ở hàng cuối cùng."
Tiêu Chiến gật đầu, cùng cậu đi tới phía cuối.
Hạ Diệp quay đầu thấy, hừ một tiếng, "Nhất Bác tượng kinh điển."
Tiêu Chiến lập tức đọc hiểu: Thật là một trái tim dơ bẩn!
Hai bên nhìn nhau, Vương Nhất Bác đặt túi xuống, quay đầu hỏi, "Chú nhỏ, cảnh tượng kinh điển gì vậy?"
... Hạ Diệp! Ỷ vào việc Vương Nhất Bác không hiểu đúng không.
Tiêu Chiến hít sâu một cái.
Đứng ở giữa hàng cuối cùng, liếc nhìn toàn bộ khoang xe, anh chỉ tay vào Vương Nhất Bác, "Tân vương đăng cơ."
Trong xe, "........."
Mọi người ngồi xuống, xe buýt bắt đầu chạy xuống núi.
Mang theo màn đêm tối đen, đường núi có hơi xóc nảy.
Tiêu Chiến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, một lúc sau, thì nghe người bên cạnh thấp giọng nói, "Chú nhỏ, cháu bị say xe, có thể cho cháu dựa vào một lúc được không?"
Chỗ ngồi hơi tối, tim anh đập nhanh hơn một chút, "Ừ."
Sau đó đầu vai trầm xuống, Vương Nhất Bác dựa vào.
Một người lớn tay dài chân dài, dựa vào lại rất yên tĩnh. Ngoan ngoãn tựa đầu lên vai anh, hô hấp dường như rất nhẹ. Tiêu Chiến để cậu dựa vào mình một lúc, trái tim cũng dần dần thả lỏng.
Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng.
Lúc sắp rời khỏi chân núi, Tiêu Chiến quay đầu nhìn thoáng qua.
Đột nhiên thấy bầu trời phía trên dãy núi núi đằng xa, màn đêm buông xuống, những ngôi sao toả sáng đầy trời.
Anh nín thở, vô thức vỗ nhẹ Vương Nhất Bác,
"Tiểu Nhất Bác, nhìn kìa."
Vương Nhất Bác nhấc đầu khỏi vai anh, quay đầu nhìn lại.
Bầu trời rộng lớn bao trùm toàn bộ dãy núi, những ngôi sao sáng tối rải rác đan xen với nhau thành một mảnh. Lấm ta lấm tấm, như những viên kim cương vụn rải trong màn đêm.
Và tất cả đều rơi vào trong mắt họ.
Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới lần trước đến nhà Tiểu Lộc đuổi bản thảo, đối phương có nói:
Nhất Bác ngồi cạnh nhau dưới bầu trời đầy sao rất lãng mạn.
Trong lòng anh như có dao động rất nhỏ.
Bên tai đột nhiên khẽ nói, "Thật đẹp."
Tiêu Chiến quay đầu lại, Vương Nhất Bác đúng lúc cúi người xuống. Sợi tóc phất qua gò má anh, giọng nói dừng ở hõm vai anh,
"Chú nhỏ, thật vui khi được đi du lịch với chú."
-
Chuyến teambuilding hai ngày hai đêm đã kết thúc.
Qua một đêm, ngày hôm sau mặt trời lại mọc, chúng ta lại phải trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống ban công căn hộ.
Hai bộ đồ ngủ đã được giặt sạch treo trên mắc áo, Tiêu Chiến thu dọn túi xách đến công ty, Vương Nhất Bác cũng thay giày ra khỏi cửa.
Mà cùng lúc đó, ở phía bên kia ——
Một chiếc máy bay xẹt qua trời xanh đáp xuống sân bay ở phía đông thành phố.
Đôi giày cao gót bước gọn gàng trên mặt đất sáng đến độ có thể soi được bóng người, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xoã sau vai.
Vương Tích Vân đưa hành lý cho trợ lý bên cạnh, mở điện loạt ra, vuốt đọc tin nhắn của Vương Trì.
【 Em trai 】: Em đã chịu đòn nhận tội, lấy được sự thông cảm của Tiểu Nhất Bác. [ Hình ảnh ]
【 Em trai 】: Nhiệt liệt đề cử noi theo!
【 Em trai 】: [ Lè lưỡi ][ Lè lưỡi ][ Lè lưỡi ]
"Sếp Vương, hai ngày trước quản lý công ty H đã hẹn gặp. Ngoài ra chiều nay máy bay của sếp Lâm sẽ hạ cánh, có muốn gặp nhau không ạ, hay là có sắp xếp gì khác?"
Ánh mắt Vương Tích Vân dừng trên màn hình một lúc.
Lại thoáng nhìn lịch sử tin nhắn với【 Nhất Bác 】đã dừng lại từ nửa tháng trước, sau đó mở miệng,
"Vươngm thời không cần sắp xếp gì khác, bên phía sếp Lâm tôi sẽ tự liên hệ."
Bà nói xong thì tìm cái tên【 Ngựa già 】.
【 Vân 】: Nếu có thời gian thì hôm nay đến chỗ Tiểu Nhất Bác đi. Ăn một bữa cơm với con, chịu đòn nhận tội.
Điện thoại nhanh chóng rung lên dữ dội!
【 Ngựa già 】: Vợ! Nào có chuyện mẹ phải chịu đòn nhận tội với con! [ Trâu ngựa giật mình hoảng hốt, chưa thể hoàn hồn ]
【 Vân 】: Đúng vậy.
【 Vân 】: Thế nên em phụ trách ăn cơm, anh phụ trách nhận tội.
"......"!
Chương 40: Gặp phụ huynh
Tiệc trà thường lệ vào thứ hai kết thúc.
Đám người đi về phía văn phòng, Tiêu Chiến và Hạ Diệp đi đằng sau.
"Hôm nay là ngày tập truyện Oneshot của cô Tiểu Lộc lên kệ, nhớ phải đi xem tình hình tiêu thụ, gửi tin nhắn cổ vũ người ta hai câu."
Tiêu Chiến, "Ừ, biết rồi."
"Tác phẩm mới lần này của cô ấy có thành tích khá tốt, bên trên đang thảo luận công việc tiếp theo. Có hy vọng chuyển thể thành anime."
Anh lập tức liếc nhìn, "Thật sao!?"
Hạ Diệp cười, "Vui thế à?"
"Tất nhiên, dù gì cũng là tác phẩm mình phụ trách."
Tiêu Chiến vui vẻ, quay người về phía trước, "Bất kể là tập truyện Oneshot, Extra*, hay là chuyển thể thành Anime, tôi đều có cảm giác thành tựu."
*Phần mở rộng, ngoại truyện
Hạ Diệp nhìn anh vài giây, đẩy kính, "Ồ, tình yêu nồng nhiệt."
...
Hai người vừa nói chuyện về chủ đề này, vừa quay lại văn phòng.
Tiêu Chiến đang định ngồi về chỗ của mình thì nghe Hạ Diệp gọi anh, "Đến đây ký tên đã."
"Ký cái gì?"
"Báo cáo feedback của thị trường về buổi triển lãm đồng nhân lần trước đã được gửi tới." Hạ Diệp lấy tài liệu ra đặt lên bàn.
Tiêu Chiến đi tới nhìn xem.
Giấy trắng mực đen lướt qua mắt, suy nghĩ của anh chợt loé lên: Chính là tại buổi triển lãm đồng nhân này, anh mất đi áo choàng của mình, còn Vương Nhất Bác đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Kể từ sau hôm đó, hình như mọi thứ đều trở nên vi diệu......
Đang xuất thần, bỗng có người lén lút ghé sát bên tai:
"Cậu đang hồi tưởng cái gì thế?"
Ôi đệt! Tiêu Chiến đột nhiên hoàn hồn.
Quay đầu thì thấy ánh phản quang trên kính Hạ Diệp, "Hồi tưởng về thầy Kiêu Lĩnh cậu thích nhất? Không phải, người cậu mới gặp......"
"Đó chính là Tổng tài... bá đạo?"
"......" Hạ Diệp lại đang tưởng tượng cái gì vậy.
Anh bình tĩnh nhìn sang, "Đang thương tiếc bộ quần áo mới của hoàng đế."
Hạ Diệp, "?"
Tiêu Chiến không muốn nhiều lời, đang định ký tên, lại phát hiện bút đã hết mực, "Đổi chiếc khác đi."
Bên cạnh liền lạch cạch kéo ngăn kéo ra ——
Ngăn kéo mở ra, thì thấy một hộp quà tinh xảo nằm bên trong, ánh mắt Tiêu Chiến rơi xuống:
"......"
Đây không phải là quà đáp lễ của Hà Lộ Thần à?
Anh im lặng một lúc, "Sao cậu còn chưa bóc nó ra vậy?"
Hạ Diệp, "... Quên mất."
Tiêu Chiến nhìn hai giây, rồi lại nhìn về phía Hạ Diệp.
Đột nhiên mỉm cười ân cần, học người ta làm bộ làm tịch mà nhắm mắt lại, "Cậu bóc đi, để tôi tránh ra chỗ khác. Miễn cho bóc ra cái gì không thích hợp......"
Anh vừa mới xoay người đã bị bắt lại!
Mắt Hạ Diệp lộ ra ánh sáng hung ác, mu bàn tay nổi lên gân xanh:
"Quay lại đây, nhìn tôi bóc nó!"
"......"
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến bị ấn đầu bắt ăn cơm.
Đúng lúc anh cũng tò mò Hà Lộ Thần tặng cái gì, nên ngoan ngoan ngồi canh bên cạnh.
Hộp quà được mở ra.
Dải ruy băng được bỏ sang một bên, bên trong có một chiếc bút máy.
Tiêu Chiến chớp mắt: Thế mà rất bình thường.
Bình thường lại mang theo phong cách quen thuộc của Hà Lộ Thần, làm anh nhất thời không có cách nào phỉ nhổ.
Đang nghĩ ngợi thì âm điệu bên cạnh đột nhiên cất cao, "Anh ta đang khiêu khích tôi à?"
"...Cái gì?" Hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Quay đầu thì thấy Hạ Diệp đang cầm chặt mảnh giấy dưới đáy hộp, nhìn chằm chằm vào nó, "Chỗ này, có để lại lời nhắn: Loser."
"........." Tiêu Chiến.
"Để thành kiến xuống, đó tên tiếng Anh của anh ta, Lusen."
"........." Hạ Diệp, "Vậy à."
Hai người đồng thời im lặng vài giây.
Mảnh giấy ngọc trai để dưới mí mắt, Tiêu Chiến bỗng hiện lên một tia vi diệu.
Trang giấy này, thiết kế này. Cứ cảm thấy......
"Cứ cảm thấy có loại cảm giác ra vẻ quen thuộc." Hạ Diệp đồng thời mở miệng, nhìn vào mắt anh.
Sóng điện não nháy mắt được kết nối ——
Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt của anh, không nhịn được mà nói, "Như thể anh ta đang cho cậu chữ ký vậy."
"......" Hạ Diệp, "Anh có bệnh à."
-
Hôm nay là ngày tập truyện Oneshot của Tiểu Lộc được phát hành.
Tiêu Chiến tan làm sớm, đi đến hiệu sách gần đó xem thử.
Hiệu sách người đến người đi, không ít người dừng lại trước kệ sách đam mỹ, khu vực bày truyện mới phát hành chính là tác phẩm của Tiểu Lộc.
Còn có người mua ba bốn cuốn một lúc.
Tiêu Chiến xa xa nhìn thấy: Có phẩm vị.
Nhớ tới lần trước đến nhà người ta đuổi bản thảo gần chết, bây giờ thấy lượng tiêu thụ rất tốt, anh vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn chúc mừng cho người ta ——
【 Chiến 】: Cô Tiểu Lộc, Đại Mạch, chúc mừng! ^0^
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời.
【cc Tiểu Lộc 】: Cảm ơn Biên tập Chu ~
Đúng lúc trong thời gian duyệt bản thảo, em đang tham khảo tư liệu sống ngắm cá mà anh gửi tới [ Chim nhỏ phấn đấu! ]
Tiêu Chiến đột nhiên thấy vui mừng: Chẳng trách thành tích của cô Tiểu Lộc càng ngày càng tốt, chăm chỉ như thế thật đáng khen......
Ngay sau đó, một tin nhắn hiện lên: [ Hình ảnh ]
Ấn mở, thì thấy là ảnh chụp lúc anh và Vương Nhất Bác đi ăn ở nhà hàng hải sản. Đối diện là một tấm kính thuỷ tinh, còn cố ý phóng to rõ ràng hình ảnh phản chiếu của bọn họ:
Giữa một bầy cá bơi trong nước, tay Vương Nhất Bác còn đặt trên eo anh.
Tiêu Chiến, "......"
Hoá ra tư liệu sống là ám chỉ anh à!
【cc Tiểu Lộc 】: Chớ nóng vội, khi nào lên màu xong thì sẽ gửi cho anh ~[ Chim nhỏ nhẹ nhàng khoan khoái chớp mắt ]
Anh lập tức tắt màn hình: Vẫn còn quá rảnh rỗi, Tiểu Lộc.
...
Làm lơ đống ảnh chim đối phương gửi tới.
Tiêu Chiến bình tĩnh hoà nhã về nhà.
Anh vừa vào cửa thì tháy Vương Nhất Bác đang ngồi trên sofa lười, đọc truyện tranh một cách thích thú.
Anh tập mãi thành quen đi tới, "Tôi về rồi, Tiểu..."
Ánh mắt lướt qua, đột nhiên khựng lại.
Tiêu Chiến nhìn thấy trong tay cậu chính là tập truyện Oneshot của Tiểu Lộc:... Không thể tin được, chẳng phải cuốn này nay mới phát hành à?
—— Người có phẩm vị nhất hoá ra là Vương Nhất Bác.
Nhưng dù sao nội dung của cuốn này cũng chỉ là tình yêu thuần khiết. Tiêu Chiến không để ý nhiều, đang định về phòng, bỗng nhiên nghe thấy người phía sau mở miệng:
"Tiểu Lộc là tác giả của chú à, chú nhỏ?"
"Ừ."
Tiêu Chiến ừ theo bản năng, xong mới phản ứng lại, "... Sao cậu biết vậy?"
Tên biên tập trong truyện tranh của anh là OMZ, là ký tự viết tắt từ tên của anh, giống meme lười biếng nằm bò.
Người bình thường hẳn không đoán ra được chứ.
Vương Nhất Bác cụp mắt đọc truyện tranh, mỉm cười, "À... Hình như cháu nhìn thấy một tình tiết quen thuộc."
Tiêu Chiến ngẩn người, "Cái gì?"
Vương Nhất Bác lười biếng dựa người vào sofa, mở một trang ra cho anh xem. Ngón tay thon dài đặt lên mép trang giấy, ánh mắt Tiêu Chiến rơi xuống, đọc được những gì vẽ trên đó:
Công thụ nửa đêm về nhà.
Chìa khóa bị gãy trong ổ, tạch.
"........."
Trong đầu anh nổ đùng một tiếng: Sao lại quên mất chuyện này chứ!!
Đầu ngón tay chỉ chỉ trên trang sách, giọng nói mang ý cười của Vương Nhất Bác truyền đến, "Cháu nhớ lần đầu tiên chúng ta đi ăn liên hoan, cùng nhau về nhà......"
Tiêu Chiến chịu đựng hơi nóng, bình tĩnh, "Còn suýt nữa bị cảnh sát giao thông bắt."
Vương Nhất Bác im lặng một chút, nhìn sang.
Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, vành tai nóng lên:
Điều xấu hổ nhất không phải là bị phát hiện sử dụng tư liệu sống, mà là đúng lúc thay thế công thụ trong truyện tranh.
Hơn nữa, anh nhớ cái kết là......
Đang suy nghĩ, thì nghe người trước mặt nói, "Hơn nữa, cháu cũng rất thích cái kết."
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch! Lại thấy Vương Nhất Bác lật đến trang cuối cùng như không nhận ra,
"Cùng nhau ngắm sao trời, cảm giác rất lãng mạn."
"......"
Vương Nhất Bác...! Biết mình đang nói gì không vậy?
Lồng ngực Tiêu Chiến đánh trống reo hò, nhất thời không nói nên lời. Chẳng biết là do khẩn trương, xấu hổ, hay là điều gì khác, ngay cả hô hấp cũng rối loạn theo.
Anh không nói gì, Vương Nhất Bác liền ngước mắt lên.
Sau lưng là ánh nắng, đôi mắt có vẻ sáng ngời khác thường.
Tiêu Chiến bị cậu nhìn mà phải quay đầu đi chỗ khác.
Ngay khi anh đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhanh chóng tìm kiếm từ ngữ, thì một tiếng điện thoại đột nhiên vang lên ——
Brừm brừm... Hai tiếng. Phá vỡ sự im lặng.
Anh lập tức bắt lấy cơ hội này, "... Điện thoại của cậu."
Vương Nhất Bác im lặng hai giây, nhận điện thoại, "... Alo?"
Bầu không khí hơi trì trệ đã khôi phục chuyển động.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, hoà hoãn tâm trạng.
Anh vừa điều chỉnh tâm lý, lại thấy Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó cúp điện thoại đứng dậy,
"Chú nhỏ, ba mẹ cháu tới."
"......?"
"Nói đến gặp cháu, còn có chào hỏi chú."
Moẹ nó! Tiêu Chiến lập tức không rảnh mà quan tâm đến truyện tranh, tư liệu sống gì nữa...... Nhịp tim thậm chí còn đập nhanh hơn cả vừa rồi.
Ba mẹ Vương Nhất Bác tới?
Anh thuận thế cầm lấy quyển truyện tranh, rầm! Đóng lại, "Mở cấm địa."
"......"
Hai người nhanh chóng dọn hết truyện tranh vào phòng sách.
Tiêu Chiến nhớ trước kia Vương Trì từng nói: Vương Nhất Bác và ba mẹ không quá thân thiết, quan tâm thưa thớt.
Anh thăm dò liếc nhìn, "Tiểu Nhất Bác, ba mẹ cậu là người như thế nào?"
Vương Nhất Bác, "Mẹ cháu, bá đạo tổng tài."
Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, "Cái gì?"
Vương Nhất Bác nói lại, "Mẹ cháu, bá đạo tổng tài. Ba cháu thì không cần phải để ý đến, thê nô bình thường thôi."
Tiêu Chiến nghe mà hoảng hốt mờ mịt.
Nhưng mà không đợi anh nghĩ sâu hơn, chuông cửa đã vang lên.
Truyện tranh đúng lúc được dọn xong, anh lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi đi ra mở cửa ——
Cửa mở, chỉ thấy một đại mỹ nhân cao gầy đứng trước mặt, gương mặt sáng sủa uy nghiêm, mái tóc gợn sóng buông sau lưng, khí chất giỏi giang lại khéo léo.
Tiêu Chiến nín thở:... Quả thật là bá đạo tổng tài!
Vương Nhất Bác dựa vào cửa, "Mẹ."
"Ừ." Vương Tích Vân nhìn cậu một cái, lại hướng ánh mắt sang Tiêu Chiến, duỗi tay, "Cậu Tiêu, rất vui được gặp."
Tiêu Chiến nắm lấy, đầu óc quay cuồng: Anh nên gọi thế nào, vai vế loạn quá, chính thức xưng hô kiểu gì! Đầu ngón tay nắm chặt, anh há miệng thở dốc, "... Phụ huynh, chào chị."
Bên cạnh bỗng chốc bật cười.
Vương Nhất Bác cụp mắt, "Chỗ này của chú là nhà trẻ à, chú nhỏ?"
Tiêu Chiến, "......"
Cậu cười, Vương Tích Vân liền liếc nhìn.
Sau đó lại như có điều suy tư mà nhìn về phía Tiêu Chiến, dừng hai giây, cũng không để ý mà nói,
"Còn có một vị phụ huynh đằng sau nữa, chờ một lát."
Bà nói rồi quay đầu, khí phách mười phần, "Lâm Tiến Thời! Nhanh lên, xách có tí đồ mà nặng vậy à?"
Cùng với một những tiếng lạch cạch, một giọng nói có hơi quen tai vang lên từ hành lang,
"Đến đây vợ... Vươngi nó bị rơi......"
Lạch cạch?... Nó??
Ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện ở cửa.
Khoảng bốn năm mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú chững chạc, trên người mặc bộ vest đắt tiền, giày da bóng loáng ——
Chỉ là bên hông buộc một bó cành cây.
Có lẽ vì hành trang quá theo đuổi tạo hình nên không được chắc chắn, đang lạch cạch rơi xuống. Rụng ở cửa nhà anh.
"......"
Lâm Tiến Thời ngẩng đầu nhìn.
Tiêu Chiến đột nhiên không kịp phòng bị đối mặt với người ta.
Ký ức gặp mặt ở Hội trường Xuân Minh Quán đồng thời hiện lên trong tâm trí.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai đều thầm thốt lên một tiếng trong trẻo từ tận đáy lòng: Đệt.!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top