Hạ rơi vào chúng mình

Mùa hạ năm ấy dịu dàng như một bản nhạc dương cầm, không dồn dập, không vội vàng, chỉ nhẹ nhàng chảy qua tim tôi như dòng suối mát len lỏi giữa ký ức. Hoa phượng đỏ rực một góc trời, tiếng ve ngân vang như lời tự sự của những điều chưa kịp gọi thành tên. Nắng vẫn rót xuống sân trường, chan hòa trên vai áo, nhưng lại không đủ để sưởi ấm một khoảng trống nơi lòng tôi – khoảng trống mang tên cậu.

Tôi từng nghĩ, yêu một người chỉ đơn giản là nhìn thấy người ấy mỗi ngày, là mỉm cười chào nhau mỗi sớm đến trường. Nhưng hoá ra yêu một người mà không thể nói ra, lại là bản nhạc buồn nhất của tuổi thanh xuân. Mỗi lần muốn thốt lên rằng tôi thương cậu, cổ họng lại như bị níu giữ bởi trăm ngàn lý do. Lời yêu nằm lặng trong tim, lớn lên từng ngày, âm thầm như mầm cây dưới lớp đất dày, chưa một lần dám ngẩng đầu đón nắng.
Tôi thích cậu – vào một mùa hạ chẳng hề dịu dàng.
Không phải vì cậu tốt, càng không vì cậu ngọt ngào. Chỉ là, tôi đã lỡ rung động trước ánh mắt thờ ơ ấy, cái cách cậu cộc cằn khi nói chuyện, và cả giọng điệu cáu gắt khi tôi hỏi hoài một bài toán mà vẫn không hiểu nổi.

Cậu học giỏi,luôn ở nơi rực rỡ mà tôi chẳng thế với tới . Dẫu vậy, vẫn có những khoảnh khắc tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở gần cậu cho dù là tia nắng nhỏ bé, lé lói giữa trời đông mà tôi đau đáu mãi trong tim . Yêu đơn phương là chuyện phức tạp khó nói nhất trên đời . Khi mình không đủ can đảm để nói ra lời chân thật đáy lòng . Khi mọi ghen tuông, hờn dỗi chẳng thể dãi bày . Bởi mình chẳng đủ quan trọng , chẳng có lấy một danh phận . Có những người, ta không thể quên… dù chưa từng được nắm tay họ lần nào.
Không phải vì họ quá đặc biệt, mà vì… họ đến vào đúng lúc ta cần một người nhất, nhưng lại rời đi trước khi ta kịp giữ lại.

Tôi thích cậu – thích cái kiểu cậu khó chịu mà vẫn quan tâm, tuy nói không đồng ý nhưng hôm sau vẫn nhỏ giọng bỏ vào lòng bàn tay tôi thứ mà tôi muốn. Năm tháng đó , tôi cứ ngỡ sẽ thương cậu hết đời này . Những tình cảm của tuổi ẩm ương ngày ấy đã khiến tôi yêu một người cuồng nhiệt,lặng lẽ, âm thầm nhưng nồng cháy mạnh liệt tưởng chừng cái nắng hạ hay bão táp đông sang cũng không thể dập tắt tình yêu tôi đã trao. Thế nhưng có cơn giông nào mãi không dừng , có tia nắng nào không tắt, có cơn mưa nào mãi không tạnh. Tình yêu dù mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chống lại sức chảy của thời gian . Huống chi, tình yêu của tôi chỉ là hạt bụi trước gió , giọt nước đáy biển vô cùng vô cùng nhỏ bé trước cuộc đời tớ lớn vĩ đại đến thế.

Mùa hạ đó, không phải là mùa của nắng dịu và gió mát. Đó là mùa của tiếng ve gắt gỏng, của nắng chang chang như ánh mắt cậu, dù biết người kia chẳng nhẹ nhàng như mình mong đợi.

Có lẽ, tôi chưa bao giờ  có được tình yêu của cậu .
Nhưng tôi đã yêu cậu bằng cả chân thành ở cái tuổi chênh vênh của một mùa hạ chẳng hề dịu dàng với bất cứ ai.

Có những buổi chiều, tôi ngồi một mình bên ô cửa sổ, lặng ngắm bầu trời thay màu. Trời có thể xanh, có thể xám, nhưng tâm trạng tôi thì luôn gắn với một người. Sắc trời do người quyết, lòng tôi dậy sóng hay bình yên cũng đều vì cậu. Mùa hạ có thể rực rỡ với hoa nở, ve kêu, nắng cháy... nhưng trong tôi, mùa hạ ấy vẫn chỉ là một khúc nhạc buồn. Một khúc nhạc không có đoạn cao trào, chỉ có âm vang của tiếc nuối và bỏ lỡ.
Tôi đã ước rằng  thời gian có thể ngừng trôi, để tôi cứ mãi ở lại trong giây phút nhìn cậu từ xa, giữa sân trường ngập nắng. Cậu đứng đó, một mình hay giữa đám bạn, vẫn toả sáng theo cách mà tôi chẳng thể rời mắt. Nhưng giữa chúng ta là khoảng cách không thể gọi thành tên, là sự im lặng ngập tràn điều chưa dám thổ lộ.

Tôi từng nghĩ, nếu cứ lặng im thì tình cảm sẽ nguôi ngoai theo năm tháng. Nhưng không – mùa hạ năm nào đến, lòng tôi lại lặng lẽ vọng về một người. Mỗi mùa ve gọi là một mùa tôi gọi tên cậu trong lòng.
Và buồn nhất không phải là không được đáp lại, mà là người ấy chưa từng biết mình được thương đến thế.

Chúng tôi từng đi ngang đời nhau như hai làn gió mùa – chạm khẽ, thoáng qua, rồi tan vào khoảng không mênh mông. Tôi không biết liệu mình có cơ hội khác, một mùa khác để yêu thương được lên tiếng. Nhưng tôi biết, mùa hạ năm ấy, tôi đã dành trọn vẹn cho một người – bằng một trái tim trong veo, bằng ánh nhìn mang đầy hy vọng mà cũng mang đầy sợ hãi.

Sau bế giảng chúng ta mỗi người bận rộn lo lắng về tương lai của chính mình. Thời gian của tôi cũng bận rộn miên man khó để dành một chỗ trống dành cho tình cảm năm ấy .tôi vẫn đi qua những con đường cũ, nhìn từng vệt nắng nhảy nhót trên vai áo người khác… mà lòng chẳng thiết tha gì.
Vì tôi biết, mùa hạ có cậu – đã trôi qua rồi.
Và dẫu có vạn mùa hạ trôi qua sẽ chẳng có mùa hạ nào mang cậu trở về ngày tháng ấy bên cạnh tôi lần nữa.

Chúng ta từng đi qua một mùa hạ như thế, đẹp đến nao lòng, ồn ào bởi tiếng ve và lặng lẽ bởi những điều chưa kịp nói.

Hạ này gác lại, đường chẳng còn chung
Mỗi người mỗi ngả, ngóng đêm trùng phùng
Cầu cho chúng ta, tiền đồ như gấm
Tương lai xán lạn, bình bình an an
Trên đại lộ đầy sỏi đá , mong em chân vững không ngã
Lòng như trăng sáng, tâm như mặt hồ
Một kiếp gian nan , nguyện người bình an
Mùa hạ ấy như trang vàng cổ tích,
Ta gập vào – nhưng chẳng thể xé ra.
Mỗi ký ức là tinh cầu lặng lẽ,
Lấp lánh hoài trong dải nhớ bao la.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: