Chap 16
Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy. Thấy anh vẫn đang ngủ, liền đứng dậy vào phòng tắm VSCN. Ra ngoài, cậu thay một bộ đồ khác thoải mái hơn rồi đi ra ngoài mua đồ ăn để lát nữa anh tỉnh thì cho anh ăn.
Lúc về, trên tay cậu cầm một hộp cơm hộp cho cậu và một cặp lồng cháo cho Tuấn Khải, chắc bây giờ anh tỉnh rồi. Cậu vui vẻ cầm đồ lên phòng. Mở cửa ra liền thấy một cô gái ngồi ở đầu giường vuốt ve khuôn mặt Tuấn Khải khi anh đang ngủ. còn Chí Hoành đứng bên cạnh nói gì đó. Cậu đứng khựng lại ngoài cửa. Chí Hoành lên tiếng:"Lâm tiểu thư, mong cô có lễ độ một chút. Cậu ấy mất trí nhớ rồi. không nhớ cô là ai đâu! Cậu ấy cũng có người yêu rồi, cậu ấy không còn như xưa. Mong cô giữ lễ độ! Cô mau bỏ tay ra khỏi cậu ấy!"
Nghe đến từ 'Cậu ấy không còn như xưa của Lưu Chí Hoành nói, tim Thiên Tỉ thắt lại. nhìn Lâm tiểu thư, cô ta xinh đẹp hơn cậu, trắng trẻo hơn cậu. Chắc trước khi gặp cậu, anh yêu cô ta.
Chí Hoành nói tiếp:"Lâm Minh Nguyệt, tôi nói lần cuối, cô mau bỏ tay ra!" Sau đó Chí Hoành cầm tay cô ta vung ra khỏi mặt Tuấn Khải. Bị động, Tuấn Khải tỉnh dậy, nhìn Chí Hoành rồi lại nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt vui vẻ:"Anh Khải, anh còn nhớ em không?"
Tuấn Khải không màng tới lời cô ta nói, nhìn Chí Hoành:"Này, Thiên Tỉ đâu?"
Chí Hoành nói:"Cậu nhớ ra?"
Tuấn Khải lắc đầu:"Tôi đã hứa với em ấy sẽ nhớ ra mọi thứ! Giờ thì em ấy đâu?"
Thiên Tỉ lúc này mới bước vào:"Tuấn Khải, em đây! Em vừa đi mua đồ ăn về cho anh. Anh mau ăn đi, không để nguội mất ngon!"
Cậu lấy âu cháo ra đặt lên bàn. Sau đó lấy tiếp hộp cơm ra, định đút cho anh ăn. Thì ra đã thấy Minh Nguyệt cầm âu cháo, cô ta nhẹ nhàng:"Tuấn Khải. Anh ăn đi để hòi sức, em bón anh ăn!"
Sau đó cô ta lấy thìa múc cháo, thổi nguội rồi đưa đến miệng anh. Tuấn Khải quay đi, không mảy may gì đến. Minh Nguyệt ngượng ngùng, nói:"Tuấn Khải, anh há miệng ra nào!"
Tuấn Khải vẫn không để ý. Thiên Tỉ liền lấy âu chào trong tay cô ta, đoạt luôn cả cái thìa. Đang định bón cho anh thì nhớ ra, bước đến thùng rác, hất thìa cháo cô ta vừa thổi vào trong thùng. Sau đó quay ra, đẩy nhẹ cô ta ra khỏi chỗ đầu giườn rồi ngồi xuống. Nhẹ nhàng đỡ Tuấn Khải lên, sau đó mới múc thìa cháo mới bón cho anh ăn. Tuấn Khải được cậu bón thì ăn rất ngon miệng. Minh Nguyệt đứng bên cạnh tức tối nhưng vẫn cố nén giận, đợi Tuấn Khải ăn xong rồi tính sau.
Một lúc sau, Tuấn Khải ăn hết cháo. Tiên Tỉ nhẹ nhàng lấy khăn ướt lâu miệng cho anh rồi cất âu cháo. Chợt nhớ ra minh chưa ăn gì, liền nói:"Anh ăn xong rồi thì nghỉ chút đi. Em ăn sáng đã!"
Sau đó cậu lấy hộp cơm bắt ra ghế sofa bắt đầu ăn. Minh Nguyệt vội tiến đến chỗ Tuấn Khải, giả bộ hỏi han:"Tuấn Khải, anh thấyngười sao rồi. Có mệt lắm không? Để em lấy thuốc cho anh!"
Tuấn Khải hất tay cô ra:"Cô biến ngay cho tôi! Tôi không quen biết cô!"
Minh Nguyệt bị anh làm vậy, hiểu ý, liền trả lời:"Được rồi, anh mệt, anh cứ nghỉ đi. Em sẽ đến thăm anh sau!"
Rồi cô ta ra ngoài. Thiên Tỉ ăn xong, bước ra:"Đến giờ uống thuốc rồi!"
Thiên Tỉ lấy thuốc rồi đưa cho anh:"Anh uống đi!"
Chí Hoành lúc này đi ra ngoài. Tuấn Khải nhìn thấy thuốc thì lắc đầu:"Không uống! Đắng!"
Tại sao lúc này anh ta lại trẻ con đến thế. Uống thuốc cũng như trẻ con, thật không thể mê nổi. Thiên Tỉ dỗ:"Anh uống đi! Uống xong em thưởng kẹo!"
"Bộ em nghĩ anh trẻ con thế sao? Đơn giản là thuốc đắng, không uống được!"
Thiên Tỉ nghĩ, sau đó hòa thuốc vào nước ấm, cho vào miệng ngậm lấy rồi dán môi mình lên môi anh, từ từ đẩy thuốc sang miệng Tuấn Khải.
Uống xong, Tuấn Khải khẽ nhăn mặt:"Thuốc gì mà đắng thế!"
Thiên Tỉ lấy một cốc nước uống vào:"Bộ anh nghĩ ai uống đắng hơn hả? Em mớm ho anh uống là phải đắng hơn chứ!"
"Được rồi. Em uống trước, đắng hơn, được chưa?"
Thiên Tỉ bĩu môi. Tuấn Khải cười, nhưng cái bĩu môi này lại khiến anh thấy quen thuộc với mình. Đầu anh tự nhiên đau nhức, Tuấn Khải ôm lấy đầu, cố không pát ra tiếng kêu. Sau đó, hình ảnh của một số kí ức tràn về. Có hình ảnh Thiên Tỉ cùng anh làm 1 nhiệm vụ. Có hình ảnh anh tỏ tình với cậu ấy. Tuấn Khải đã nhớ được một phần kí ức.
ThiênTỉ quay ra, thấy Tuấn Khải ôm đầu đau đớn, cậu vội chạy đến chỗ anh:"Tuấn Khải, anh bị làm sao thế? Có đau lắm không, để em gọi bác sĩ!" Thiên Tỉ lo lắng
Thấy Tuấn Khải đau như vậy, Thiên Tỉ vội chạy đi. Vài phút sau quay lại theo cậu là 1 bác sĩ, ông nhìn thấy Tuấn Khải vẫn đang trong tình trạng ôm đầu đau đớn, nhanh chóng đến cho anh uống thuốc giảm đau và thuốc an thần. Sau đó dợi anh ngủ thì mới quay ra, cười vui vẻ nói với cậu:"Bệnh nhân dang chuyển biến rất tốt! Có khả năng nhớ lại rất cao. Càn khơi lại những động tác mà bệnh nhân hay làm thì anh ta có thể nhanh chóng nhớ ra! Cố lên nhé!"
Sau đó bác sĩ ra ngoài. Thiên Tỉ trở về bên giường ngồi xuống, lẩm bẩm:"Việc mà anh ấy thích làm sao?"
Sau đó là một loạt kí ức như phim trôi chậm theo trí nhớ Thiên Tỉ, cậu nói:"Anh ấy thích làm sao? Ngoài bắt nạt mình ra còn có gì nữa nhỉ?"
Lại tiếp tục suy nghĩ, sau đó, một bóng đèn 200Kw hiện lên trên đầu cậu:"Ngoài bắt nạt mình ra thì anh ấy còn 1 việc nữa! Đó chính là........"
Vừa lúc này, Chí Hoành bước vào, theo sau là Mẹ Tuấn Khải và Ba Tuấn Khải, còn có 1 cậu bé nữa là Vương Nguyên, mà đặc biệt hơn chính là Lâm Minh Nguyệt. cái gia đình nhà này cậu không thể quên được, vì chính cậu đã có nhiệm vụ phải giết bọn họ nhưng lại không thành.
Mẹ Tuấn Khải nhìn thấy Tuấn Khải đang ngủ, liền giơ tay lên môi ý bảo trật tự để anh nghỉ. Lầm Minh Nguyệt nhanh chóng lao đến chỗ Tuấn Khải ngồi xuống. Cậu mở lời:"Con chào hai bác, chào em. Mời ba người ra đây ngồi ạ!"
Gia đình Họ Vương bước đến, mẹ Tuấn Khải nói:"Cháu à, Tuấn Khải làm sao vậy. Nó đã đỡ hơn chưa? Liệu còn nhớ bọn ta là ai không?"
Thiên Tỉ giả bộ không biết họ, nói:"Thưa 2 bác, con tên là Thiên Tỉ, có thể gọi con là Tiểu Thiên. Con là....người yêu của anh ấy. Anh ấy đã nhớ ra một phần kí ức, các bác cứ yên tâm, anh ấy sẽ nhớ ra các bác sớm thôi!"
Ba Tuấn Khải lên tiếng:"Cháu nói, cháu là người yêu của Tuấn Khải?"
Thiên Tỉ gật đầu. Mẹ Tuấn Khải nói tiếp:"Từ bao giờ?"
"Dạ, từ trước khi anh ấy bị tai nạn 1 hôm!"
"Thế là sớm nhỉ mẹ nhờ!" Vương Nguyên lên tiếng
Mẹ Tuấn Khải thái độ trở nên nghiêm túc, nói:"Xin lỗi cháu! Rất cảm ơn cháu đã chăm sóc Tuấn Khải! Nhưng việc cháu làm người yêu thằng bé thì bác không đồng ý!"
Minh Nguyệt ở đâu ra nói chôm theo:"Đúng rồi! Anh ấy là của tôi. Cậu không có quyền!"
Chí Hoành giờ mới mở giọng:"Bác Vương, Dì Vương, chúa nói cho hai bác nghe. Tuấn Khải trước đây bị cô ta bỏ rơi cách đây 3 năm trước. Cô ta bỏ Tuấn Kair theo bồ mới. Tuấn Khải đã cố quên cô ta. Nhưng giờ bác lại cho cô ta là dâu họ Vương, liệu các bác có nghĩ tới Tuấn Khải không? Thiên Tỉ là người theo Tuấn Khải suốt mấy tháng rồi! Cậu ấy chăm sóc, lo toan chu đáo cho Tuấn Khải. Còn cô ta thì sao? Liệu cô ta có bằng một nửa của cậu ấy không?"
Mẹ Tuấn Khải hơi im một chút, thằng nhóc Vương Nguyên nói tiếp:"Đúng rồi, con cũng không ưa gì minh Nguyệt cả. Cô ta nhân lúc ba mẹ không có nhà mà bắt nạt con. Con không muốn cô ta làm dau họ Vương. Con muốn anh ấy làm dâu họ Vương cơ!"
"Vương Nguyên. Em nói rất đúng! Anh đồng ý với ý kiến của em! Ba mẹ à, cô ta đã dối con nhiều lần rồi! Con không muốn dây dưa với cô ta nữa!" Một giọng nói phát ra từ trên giường bệnh. Không ai khác ngoài bạn chẻ đang bị thương kia
Mẹ Tuấn Khải vội lao đến chỗ anh, rối rít:"Tuấn Khải, con có nhận ra mẹ không? Có nhận ra em con không? Có nhận ra ba con không? Tại sao on không nói gì, con trả lời đi. Tuấn.........."
"Mẹ à, con nhớ ra rồi mà! Con nói cho mẹ nghe này. Con không muốn lấy cô ta. Con muốn lấy cậu ấy làm vợ cơ!"
Tuấn Khải chỉ về phía Thiên Tỉ. Cậu giật mình, mặt hơi đỏ lên:"Anh nhớ ra hết chứ?"
Tuấn Khải lắc đầu:"Không phải anh đã bảo em là anh chỉ nhớ ra một phần thôi hay sao? Còn phần cò lại, trông chờ cả vào em có giúp anh hay không mà thôi!"
Mẹ Tuấn Kair nghe xong, quay sang cậu:"Thiên TỈ, thế nhờ cháu giúp thằng bé hộ bác. Cháu ngoan thế này, chắc chắn sẽ là dâu đảm đây! Còn cô, còn không mau biến!"
Mẹ Tuấn Khải đuổi Minh Nguyệt ra, cô ta lầm bầm:"Các người sẽ phải trả giá!"
Vương Nguyên nói:"Anh dâu, anh phải lấy anh Khải nhà em đấy! Anh nhớ chưa! Nhưng mà, anh Khải khó ưa lắm. Anh dâu nhớ cẩn thận nhá!"
Thiên Tỉ cười khổ, tại sao lại thành ra như vậy, không phải vừa rồi còn từ chối. Giờ lại đã đưa ra quyết định nhanh như vậy
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hế lô, Anh ngoi lên rồi. Lại có 1 tin buồn cho các reader đây. Anh lại bị cấm máy tính chập 2. Ba Anh bảo Anh suốt ngày ngồi máy tính, có phải làm việc gì đâu. Anh chỉ cố gắng up chuyện cho các reader thôi mà. Mà này, còn 2 tin buồn nữa cơ. Tin thứ nhất, là anh sẽ chỉ up chuyện vào thứ 7 hoặc Chủ nhật, nếu ba Anh không cho nữa là thôi đó. Thứ 2 là Anh sắp thi cấp tỉnh rồi, nên là việc up chuyện có lẽ còn khó khăn hơn. Tùy thuộc vô thái độ của ba Anh đã, không là Anh phải pái pai cái máy tính luôn đọ. Anh bùn lắm ớ, nhưng mà ba Anh nói thế, phận làm con phải nghe thôi. Thôi, Anh lặn tiếp đây, hẹn tuần sau gặp, hoặc không có ngày gặp.............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top