Chương 5: Khi Ánh Sáng Lạc Vào Bóng Tối
Chương 5: Khi Ánh Sáng Lạc Vào Bóng Tối
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bầu trời Shugoddam hôm nay u ám, mây đen cuộn theo gió. Gira bước nhanh qua những con phố vắng, mắt vẫn dõi theo từng căn nhà, từng đứa trẻ đang trú ẩn. Cậu không thể chần chừ; dân của thành phố này đang gặp nguy hiểm, và cậu là người đứng ra bảo vệ. Dù trong lòng biết mình vẫn còn mệt mỏi sau đêm ở Silk Palace, cậu không hề dừng bước.
Đột nhiên, từ một con hẻm tối, tiếng gầm gừ của quái vật vang lên. Ánh sáng từ mắt hắn chiếu rọi, làm Gira giật mình, nhưng cậu không hề lùi bước. Thanh kiếm sáng trong tay cậu lóe lên ánh bạc, và cậu lao tới, phản công với tất cả sức mạnh mình có.
Những cú chém của Gira tạo ra những tia sáng loang, nhưng quái vật quá mạnh. Mỗi nhát chém cậu tung ra đều bị đánh bật lại, làm cậu dần kiệt sức. Mồ hôi trộn lẫn máu, và cuối cùng, một cú đánh mạnh hất Gira văng xa, cậu ngã xuống đất, đau đớn và gần như bất tỉnh.
Đúng lúc ấy, bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Jeramie.
Hắn lao tới, không cần suy nghĩ, ánh mắt chỉ hướng về Gira. "Gira!!" – tiếng gọi vang lên trong tim hắn, mạnh mẽ hơn bất cứ lời hoa mỹ nào hắn từng nói.
Những cú đánh tiếp theo, Jeramie phóng ra với một tốc độ và sức mạnh khiến quái vật phải lùi lại. Hắn không quan tâm đến mưu mô hay vẻ ngoài hoa mỹ của mình; giờ đây, mọi thứ chỉ xoay quanh Gira.
Khi quái vật cuối cùng gục xuống, Jeramie chạy đến bên Gira, cậu vẫn còn ngồi nửa tỉnh nửa mê, máu loang trên áo. Hắn nhẹ nhàng nâng cậu lên, tay run lẩy bẩy, chưa từng có cảm giác nào giống thế này.
"Em... em không sao chứ?" – giọng hắn lạc đi, khác hẳn sự lạnh lùng hay trêu đùa thường ngày.
Gira mở mắt, lờ mờ, nhưng thấy Jeramie đứng đó, trái tim cậu đập nhanh. "Anh... sao anh...?" – cậu yếu ớt hỏi.
"Ta... ta đến muộn," Jeramie thổn thức, giọng hắn chưa từng run đến vậy. Hắn cúi thấp người, đôi tay chạm nhẹ vai Gira. "Nhưng giờ ta ở đây... và sẽ không để em gặp nguy hiểm lần nào nữa."
Gira nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của Jeramie, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu thấy tim mình đập rộn ràng, vừa lo sợ vừa an tâm.
"Jeramie... anh... anh... thực sự... lo lắng sao?" – cậu hỏi, giọng yếu nhưng chân thành.
Jeramie khẽ nắm tay Gira, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. "Ta... không chỉ lo lắng. Ta... yêu em, Gira. Từ lâu, ta không còn xem trò đùa nào là trò đùa nữa. Mỗi khi nghĩ em gặp nguy hiểm... trái tim ta như vỡ vụn."
Gira im lặng, cảm nhận dòng cảm xúc tràn đầy quanh mình. Cậu chưa kịp trả lời, nhưng ánh mắt, hơi thở, và sự rung động trong tim đã nói lên tất cả.
Jeramie tiếp tục, giọng run run nhưng chắc chắn: "Ta... sẽ không bao giờ giấu cảm xúc nữa. Em là ánh sáng của ta... và ta không thể để mất em."
Một lúc lâu, Gira mở mắt, nhìn hắn bằng ánh nhìn vừa sợ vừa tin tưởng. Cậu thì thầm: "Anh... đừng nói... những lời đó trước khi em... chưa hiểu hết... nhưng... em... cảm nhận được..."
Jeramie mỉm cười nhẹ, hôn lên trán Gira. "Ta biết. Chỉ cần em còn ở đây, là đủ."
Bên ngoài, gió nhẹ thổi qua Shugoddam, sợi tơ ánh sáng trong Silk Palace như dõi theo hai con người ấy, phản chiếu một khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa đau, mở ra cánh cửa cho một hành trình mới, nơi tình yêu và thử thách song hành.
Gira khẽ mỉm cười, nương tựa vào Jeramie, dù đau nhức vẫn còn, nhưng cậu biết rằng... mình không còn đơn độc.
Ánh sáng của Jeramie và Gira, dù trải qua bóng tối, vẫn sáng rực rỡ, như một lời hứa chưa trọn vẹn, nhưng đầy hy vọng.
.
.
.
.
.
.
.
.
-imeto-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top