Chap 9


Hàn quốc đang sắp bước vào khoảng thời gian mát mẻ, tâm trạng con người cũng vì lẽ đó mà tốt hơn nhiều phần. Lee Sanghyeok cũng thế, theo như lời Kim Hyukkyu nói, việc tự khiến bản thân trở nên quá tải trong thời gian này sẽ càng khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Chưa kể, cậu ta cứ luôn miệng tự hào rằng có sự xuất hiện của mình và Song Kyungho, Lee Sanghyeok thậm chí còn có thêm thời gian dành cho bản thân - điều mà từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới. Mà nghĩ thì hay lắm, nhưng Sanghyeok nhận thấy anh còn chẳng biết nên dành thời gian cho bản thân thế nào. Cuộc sống của anh vốn bình thản mà trôi qua trong suốt từng ấy năm, đi làm và về nhà. Nhạt nhẽo tới mức, Lee Sanghyeok nghĩ rằng mình sẽ không biết phải làm gì nếu vòng tuần hoàn ấy có thêm điều gì khác chen ngang. Như lúc này chẳng hạn.

Sanghyeok nhìn chằm chằm người đang ngồi trước cửa nhà mình, trong lòng chia làm 2 phản ứng đối nghịch: hoặc là bình tĩnh lại hỏi danh tính, hoặc là trực tiếp đi tới xử lí. 

Jeong Jihoon nương theo ánh sáng của chiếc xe ô tô, ngẩng đầu nhìn Lee Sanghyeok. Hắn ngay lập tức đứng dậy, vừa gãi đầu vừa nở một nụ cười rất tươi. Sanghyeok còn đang lơ mơ về lí do người trước mặt tự dưng ngồi lê trước cửa nhà mình thì Jeong Jihoon đã chủ động đi tới bắt chuyện trước. 

"Cảnh sát Lee, còn nhớ tôi chứ ?"

Lee Sanghyeok khẽ chớp mắt, biểu tình phức tạp 

"..."

"Ahh, tôi là Jeong Jihoon, anh từng cứu tôi một mạng đó" - Jeong Jihoon hạ giọng, không giấu được niềm vui khi nghe thấy Sanghyeok cất lên tiếng "Ồ" nhỏ từ trong cổ họng

Lee Sanghyeok nhớ lại chàng trai từng thê thảm theo mình về nhà lần trước, chậm rãi tiếp lời 

"Cậu tới đây có chuyện gì vậy ?"

Jeong Jihoon giơ lên phía trước một chiếc túi đẹp mắt hắn tự đi mua, ngon ngọt rằng trong đó có chứa món đồ hắn ta rất trân trọng. Lee Sanghyeok bày ra loại biểu tình như vừa ngủ dậy, mông lung và lạ lẫm tột cùng. Anh chậm rãi đưa tay nhận lấy chiếc túi, thoáng nhận ra trong đó là chiếc áo thun cũ rích mình đưa Jihoon hôm gặp mặt lần đầu.

Jeong Jihoon đút hai tay vào túi áo, đôi chân dài đá qua đá lại mấy viên sỏi nhỏ dưới nền đất .

"Chỉ vậy thôi ?"

"Tôi cũng muốn mời anh một bữa coi như là đáp lễ. Anh thấy sao ?"

"Vậy khỏi đi, tôi không có thời gian" - Lee Sanghyeok chưa bao giờ là kiểu người dễ đồng ý đi ăn cùng bất kì ai, huống hồ chi còn là với một người mới chỉ gặp 2 lần như Jeong Jihoon. 

Hắn biết chắc anh sẽ từ chối liền vội vàng dẻo miệng: "Không sao, anh có thể cân nhắc mà" 

Lee Sanghyeok: "!?"

Jeong Jihoon sợ mặt mình chưa đủ dày, còn nhanh trí nói thêm: 

"Vậy tôi có thể vào nhà anh chơi một lát được không ?"

"Tôi không có thói quen cho người lạ vào nhà để chơi"

Câu trả lời cụt lủn không khách khí của anh thành công làm Jeong Jihoon cứng họng. Hắn chậm rãi vận hết neuron thần kinh phân tích lời từ chối của anh. Xem nào, Lee Sanghyeok nói là không có thói quen, vậy hắn tạo cho anh thói quen là được. 

Nhỉ ?

Nghĩ vậy, cơ mặt Jeong Jihoon lại dãn ra, niềm nở như một đứa trẻ: 

"Anh ơi, anh định phũ người mình từng cứu giúp như thế sao ạ ?"

"Gì cơ ?" 

Lee Sanghyeok đường đường chính chính là một cảnh sát, làm gì thì làm, chung quy lại vẫn là hai từ "nghiêm túc". Ấy vậy mà Jeong Jihoon lại ở thái cực khác, tựa như đã thân quen từ lâu mà đứng làm trò trước mặt anh. Sanghyeok hơi chướng mắt, trong lòng thầm đánh giá tên này có vẻ không ổn về mặt tâm thần. 

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, Lee Sanghyeok cũng chẳng rảnh đôi co qua lại với Jeong Jihoon. Cuối cùng đấu mắt một hồi, vẫn là hắn theo anh vào nhà.

Hai người một cao một thấp đi vào phía trong, Jeong Jihoon mơ hồ nhớ lại lúc mình bị thương ngồi ở chiếc ghế nhỏ cạnh cửa ra vào, nó vẫn còn ở chỗ cũ, cũng chẳng hiểu Lee Sanghyeok để chiếc ghế ở đó làm gì, đâu có khách nào tới nhà mà ngồi ở cửa ra vào. Jihoon ngoan ngoãn làm một vị khách lịch sự, Sanghyeok chỉ đâu thì ngồi đó, để mặc anh sắp xếp. 

Jihoon tiện mắt quan sát một vòng căn nhà của anh, quả nhiên vẫn là một dáng vẻ "gọn gàng" y chang chủ nhân của nó. Ừ thì nhìn Lee Sanghyeok, ai có thể nghĩ được rằng anh lại là một người ăn ở lôi thôi và hà tiện đâu chứ. Hắn theo anh vào nhà, rất tỏ ra lễ phép ngồi gọn gàng trên chiếc ghế sofa. Lee Sanghyeok cũng lịch sự đối đãi Jeong Jihoon bằng một ly trà mộc qua thơm phức. Hắn nhìn ly trà bốc khói nghi ngút, dù thề rằng cả đời chưa từng nhấm qua bất kì loại nước uống thanh đạm nào như này nhưng ngay lúc này đây lại hí hửng bưng bê nhấm nháp như thể đã quá quen. 

"Ngon quá. Anh thích mấy loại trà kiểu thế này lắm nhỉ ?"

"Ừ"

" Tôi cũng thế. Nhưng chỉ là không hay uống thôi" - Jeong Jihoon lặng nhìn Sanghyeok từ từ thưởng thức ly trà nhạt nhẽo, biểu tình trên gương mặt cứ bình bình như không. 

"Anh có vẻ vất vả quá nhỉ? Tôitự hỏi làm cảnh sát thì có thể dành thời gian cho bản thân nhiều không ta ?" 

Lee Sanghyeok đẩy gọng kính tròn xoe, mặt vẫn không biến sắc nói: "Rất vất vả, nhưng đấy là việc có ích"

Khóe môi Jihoon khẽ giật giật: "Phải rồi"

Bầu không khí ngại ngùng đến khó tả, Jeong Jihoon cố nghĩ ra vài lời tạo không khí, nhưng nói tới đâu Lee Sanghyeok đều trả lời cụt lủn tới đó, thật tình muốn tiếp lời cũng chẳng thể nghĩ ra được gì thêm. Ấn tượng của hắn về anh lại từ từ nâng thêm một nấc mới, người này trông thế mà lãnh đạm và khó gần. Đúng, chính xác là khó gần. Nếu vậy, kế hoạch tiếp cận thăm dò có thể sẽ gặp chút khó khăn. 

Cố gắng một hồi cuối cùng cũng bị Lee Sanghyeok đuổi về khi trời đã sầm tối. Trước khi đi hắn còn không quên gạ hỏi anh về thông tin liên lạc nhưng cuối cùng lại bị anh từ chối phũ phàng. Hắn hơi bất mãn trong lòng, dọc đường đi lẩm bẩm mấy lời Sanghyeok nói để viện lí do từ chối mình. Nhưng cũng không thể trách anh quá lạnh lùng đi, ít ra thì việc Lee Sanghyeok nhớ mặt và tên cũng đã đủ để Jeong Jihoon vừa vặn từ từ kéo gần khoảng cách giữa cả hai người. 

-------

"Ôi trời, tạ ơn Chúa, lão già đó chịu hé mồm rồi hả" 

Kim Hyukkyu gào rú giữa trụ sở cảnh sát, không giấu được niềm vui chạy hồng hộc lên phía tầng trên. Có vài cảnh sát đã đứng sẵn ở đó, Kim Hyeokkyu tóm được chính xác Moon Hyunjun đứng bên trong, gặng hỏi.

"Đúng vậy, bây giờ em sẽ đi thẩm vấn"

"Trông cậy chú mày đó, Lee Sanghyeok mà biết chắc nó thở phào được rồi" 

Moon Hyunjun nhíu mày 

"Sao vậy? Bộ việc điều tra bế tắc lắm hả anh ?"

"Đâu có, chỉ có thằng dở hơi đó tự mình làm khó mình thôi. Mau đi thẩm vấn đi, có gì báo ngay cho anh nhá"

Con lạc đà lắm chuyện huyên thuyên vài lời với đám cảnh sát phía sau một lát rồi cũng rời đi, tất bật chạy lên chạy xuống suốt mấy chục phút liền. Lee Sanghyeok đang đi lên tầng 5, vừa vặn đụng phải Kim Hyukkyu ở thang máy đi xuống. Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi:  

"Tình hình sao rồi ?"

"Tên tội phạm ma túy bị bắt hồi tháng trước chịu hé miệng rồi, Hyunjun đang thẩm vấn thêm" - Kim Hyukkyu cao giọng

"Đã tìm ra được manh mối liên quan giữa cô gái tử vong lần trước với một đường dây buôn người bất hợp pháp rồi" 

Kim Hyukkyu bày ra loại biểu cảm thỏa mãn, kịch liệt lắc vai bạn thân mình: "Tao biết mày làm được mà, cố lên"

"Hôn phu của mày tự tin kết thúc vụ này trong 1 tháng đó, mày cũng cố lên nha" - Lee Sanghyeok tinh nghịch nháy mắt, thành công làm Kim Hyukkyu thần sắc biến hình.

"Song Kyungho có đang ảo tưởng quá không vậy, nực cười" 

"Thôi, thật ra tao cũng tin anh ta làm được mà"

"Vì mày cũng đang ảo tưởng giống anh ta chứ sao" 

Lee Sanghyeok trợn mắt đá cho Kim Hyukkyu một cái, sau đó cả hai cười nói rồi lại mỗi người một hướng đi. Dạo gần đây có sự xuất hiện của cặp uyên ương này bên cạnh, tâm tình Lee Sanghyeok cũng phấn chấn hơn thấy rõ. Ít ra lượng công việc được phân chia lại một cách hợp lí, bản thân anh cũng không cần quá bận tâm về nhiều mối lo. Chưa kể, vụ việc tử vong của cô gái kia còn có thêm tiến triển cực kì tốt, có thể nói bây giờ Lee Sanghyeok chỉ thở cũng thấy vui. 

Tình hình điều tra dần khả quan hơn trông thấy, Moon Hyunjun thành công tra thêm được thông tin về "Yoon" - kẻ đang nằm trong diện tình nghi thời gian gần đây. Tên đó vốn dĩ là đầu sỏ của đám người buôn ma túy, trực tiếp nhận lệnh và chỉ đạo từ phía cấp trên, sau đó sẽ trở về quản lí một tốp người tầm 7-8 tên trong hội. Gã mặt sẹo lúng túng một hồi cũng khai ra chút manh mối về đường dây đầu sỏ, nhưng sau đó lại quay về trạng thái điên điên dại dại như thường ngày.

Lee Sanghyeok chăm chú lắng nghe tiến trình điều tra, cuối buổi hài lòng nhận bản báo cáo từ tay cấp dưới. Moon Hyunjun đợi đám cảnh sát rời đi hết, sau đó mới chậm rãi lại gần anh. Lee Sanghyeok còn đang muốn hỏi han tình hình cuộc sống y dạo này, Moon Hyunjun đã nhanh nhảu đặt trước mặt anh một lon cà phê nhãn hiệu anh thích.

"Dù sao thì hôm nay em thấy tâm trạng anh tốt lắm, vậy nên đừng có từ chối em."

Moon Hyunjun vừa nói vừa hồi hộp, lần đầu tiên y can đảm quan tâm đàn anh mình như thế. Lee Sanghyeok tính tình vốn khô khan khó chiều, chưa biết chừng đối tượng là Moon Hyunjun thì vẫn sẽ bị đối xử phũ phàng không thương tiếc. Nhưng trước sự ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ của Hyunjun, Lee Sanghyeok chỉ nhận lấy lon cà phê rồi mỉm cười đáp lại: 

"Cảm ơn, anh sẽ uống thật ngon miệng"

Xem ra hôm nay tâm trạng cảnh sát Lee thật sự khởi sắc rồi.





----



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top