Chương 47: Học viện điện ảnh
Trên thực tế, Jae Yi dù có ghét ai cũng chẳng buồn nói xấu, thường là trả thù ngay tại trận. Lê Đông Nguyên trông có vẻ si tình, nhưng Chung Subin chưa quên chuyện gã đưa chìa khóa giả cho mình. Nếu không nhờ khi đó Chung Subin may mắn, e rằng cả nhóm đã bị Lê Đông Nguyên tiễn ra nghĩa trang rồi.
Kẻ đã vượt qua cửa thứ tám chắc chắn không hiền lành gì, đặc biệt là khi hình tượng trong cửa của Lê Đông Nguyên hoàn toàn khác hẳn khuôn mặt baby dễ thương của gã ở đời thực.
Cánh cửa mà Lý Hy Ân sắp cùng Lê Đông Nguyên hợp tác là cửa thứ tư của một thành viên Bạch Lộc. Cụ thể nhân vật này là ai thì chưa rõ, nhưng Lee Hyeri đã nắm trong tay gợi ý của cửa này.
Trong giấy gợi ý chỉ có hai chữ: Tá Tử[• Bài hát hát tiếng Nhật về cô bé tên Sachiko, tên thân mật gọi là Sacchan (Tà Từ): "Sachiko từ nhỏ đã tự gọi mình là Sacchan..." Tác giá đặt tên nhân vật lấy cảm hứng theo bài hát này].
Sau khi có gợi ý, Lee Hyeri lập tức đi tra cứu, rồi phổ cập kiến thức cho Chung Subin, Tá Tử là một truyền thuyết dân gian Nhật Bản, từng được phổ thành ca dao. Nội dung truyền thuyết nói về một cô gái bị xe tông đứt lìa nửa thân dưới trong đêm tuyết, cuối cùng chết thảm. Vài ngày sau, có người viết lại câu chuyện thành một bài hát, lời bài hát như sau: Tá Tử từ nhỏ đã tự gọi mình là Tá Tử, buồn cười lắm thay. Cô thích ăn chuối nhưng mỗi lần ăn chỉ được nửa quả, thật là đáng thương. Tá Tử đi xa sẽ chẳng nhớ tôi nữa, ôi Tá Tử cô đơn... Tác giả bài hát thời gian sau cũng chết, khi chết nửa thân dưới đã biến mất...
Câu cuối cùng của bài hát là: Chân tôi mất rồi, bạn cho tôi mượn được không?
Theo truyền thuyết, hễ có người hát bài hát này, Tá Tử sẽ xuất hiện và cướp đi đôi chân của kẻ đó.
Nghe xong gợi ý, Chung Subin xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình: "Hơi đáng sợ đấy."
"Cũng bình thường." Đối với Lee Hyeri, đáng sợ hay không phải xem giá trị sử dụng của giấy gợi ý: "Gợi ý này khá rõ ràng, ít nhất nó đã chỉ ra một điều kiện tử vong."
"Ừm, cũng phải." Chung Subin nói: "Khoảng bao lâu nữa thì vào cửa?"
Lee Hyeri: "Sau ba ngày nữa, chuẩn bị xong cả chưa?"
Chung Subin gật gật đầu: "Hòm hòm."
Lee Hyeri: "Tốt."
Mấy ngày sau đó, Chung Subjn luôn đeo vòng tay chuyên dụng, chỉ loanh quanh trong biệt thự.
Lee Hyeri thay sang bộ váy nữ tính, mọi thứ được chuẩn bị chu toàn. Cô chăm chút ngoại hình đến từng chi tiết, trông vừa mềm mại vừa duyên dáng, hoàn toàn không có chút gượng gạo nào. Chung Subin vốn đã quen với hình ảnh này, nhưng lần nào nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi thoáng ngẩn người. Trong lòng nàng khẽ dấy lên một ý nghĩ: Chị gái này xinh thật... Tất nhiên, ý nghĩ ấy chỉ dừng lại ở đó, chẳng bao giờ dám nói ra thành lời.
Ba ngày trôi qua như chớp mắt, lúc cửa xuất hiện Chung Subin còn đang xem tivi, đột nhiên cảm thấy không khí quanh mình có sự biến đổi, nhìn lại mới phát hiện những người trong biệt thự đều đã biến mất.
Nàng đứng dậy từ sofa, mở đại một cánh cửa, quả nhiên thấy bên ngoài xuất hiện mười hai cửa sắt quen thuộc.
Trong mười hai cửa có ba cửa đã bị niêm phong, Chung Subin tiến tới, mở cánh cửa thứ tư.
Cửa sắt di động vang lên một âm thanh nặng nề, cảnh vật trước mắt Chung Subin lập tức thay đổi, nàng thấy mình xuất hiện trên một con đường nhỏ màu đen. Con đường nhỏ nằm dưới tán cây rậm rì, Chung Subin ngoái nhìn tứ phía, nhanh chóng xác định được vị trí hiện tại của mình: Nàng đang đứng trong một ngôi trường, xung quanh là những dãy lớp học gọn gàng vuông vức.
Bấy giờ hừng đông le lói sáng, vạn vật lặng im, chỉ còn tiếng gió khẽ thoảng qua ngọn cây, tạo ra những tiếng sột soạt.
Chung Subin tiến lên vài bước, thấy đằng trước có một người đàn ông đang ngó quanh quất.
Người này tuy khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng khí chất lại vô cùng quen thuộc, Chung Subin hơi do dự, sau khi tháo chiếc vòng thì cất tiếng chào gã.
Người đàn ông quay đầu nhìn, mỉm cười với Chung Subin: "Cửa?"
Chung Subin ừm một tiếng, hơi ngần ngại, nhưng nàng vẫn nói ám hiệu định sẵn giữa họ với nhau: "Anh bạn, ăn kẹo cao su vị dưa lưới không?"
"Có," người kia đáp, "nhưng răng số bốn của tôi không được tốt lắm."
"Lê Đông Nguyên?" Chung Subin hỏi.
Người kia gật đầu: "Chung Subin?"
Hai người bắt tay nhau, như một cử chỉ chấp nhận thân phận của người kia. Mặc dù đã dự liệu từ trước, nhưng phải nói, ngoại hình của Lê Đông Nguyên trong cửa và bên ngoài quả thực khác biệt quá lớn, ở trong cửa gã cao hơn rất nhiều, khuôn mặt trẻ con dễ thương đã biến mất, tuy vẫn còn đó nét dịu dàng, nhưng có thể dễ dàng cảm thấy bên trong sự mềm mỏng ẩn tàng khí khái của đàn ông.
"Chúng ta đi tới phía trước đi, chắc sẽ tập trung ở khu lớp học." Lê Đông Nguyên đã quá quen với những việc này, gã nói: "Tên của tôi vẫn là Mông Ngọc nhé, đừng gọi sai."
Chung Subin: "Tôi tên Woo Seulgi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu xoay quanh chuyện trong cửa, dĩ nhiên hai bên đều có phần dè chừng, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, đời nào họ tiết lộ quá nhiều thông tin cho nhau.
Khu lớp học đã xuất hiện trước mắt, Chung Subin từ xa trông thấy ở tầng trệt có tám, chín người.
"Năm nam bốn nữ, thêm chúng ta tổng cộng mười một người." Lê Đông Nguyên liếc nhanh tình hình: "Jae Yi chắc cũng ở trong đám kia."
Chung Subin nói: "Thử thăm dò xem sao."
Thực ra mới nhìn sơ nàng đã nhận ra Jae Yi, bởi vì trong bốn cô gái chỉ có cô là cao vổng lên, vả lại Chung Subin nhận ra chiếc váy dài nhạt màu quen thuộc, trước ngực còn nhấn nhá bằng một chiếc gài áo pha lê hình cáo trắng.
Khi Chung Subin lại gần, Lee Hyeri ngước lên, khóe mắt cong cong ý cười rạng rỡ, Chung Subin nhìn thấy không khỏi rung động.
Lê Đông Nguyên thì không tỏ ra kích động như ở đời thực, gã hỏi: "Là cô ấy?"
Chung Subin gật đầu.
Lê Đông Nguyên khen: "Quả là xinh đẹp."
Chung Subin thầm nghĩ, ở ngoài chửi nhau với cô ấy mà tâm thế anh cũng như này có phải tốt không...
Hai người đi vào giữa đám đông, chẳng lấy làm lạ khi thấy có kẻ đang la hét, thậm chí những câu mà kẻ đó hét Chung Subin đã nghe mòn tai rồi, nào là nghi ngờ bản thân bị bắt cóc, nào là tất cả mọi thứ do chương trình truyền hình dàn dựng...
Lần này có hai người mới, một nam, một nữ. Cô gái sắc mặt trắng bệch, trông như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, anh chàng còn lại mặt mũi cũng không khá hơn, đang vặn hỏi hết người này đến người khác, rằng nơi này là đâu, mấy người là ai, tại sao không ai báo cảnh sát...
"Mấy người không đi thì tôi đi!" Anh chàng người mới gầm thét nửa ngày trời không được ai để ý, cuối cùng phẫn hận đòi bỏ đi một mình.
Những người khác chỉ nhìn anh ta với ánh mắt
thương cảm, hoặc ngán ngẩm, chẳng ai ngăn anh ta lại.
Chung Subin định cản anh chàng người mới đi tìm cái chết, nhưng Lê Đông Nguyên nắm chặt tay nàng, khẽ lắc đầu ra hiệu.
"Sao vậy?" Chung Subin hỏi.
Lê Đông Nguyên nói: "Đừng lo, sớm muộn gì anh ta cũng quay lại."
Chung Subin: "À."
Quả nhiên đúng như lời Lê Đông Nguyên nói, người kia bỏ ra ngoài không tới năm phút đã trở về, khi về sắc mặt anh ta còn khó coi hơn gấp bội, trông như sắp ngất đến nơi, không biết đã nhìn thấy cái gì ở bên ngoài.
Cũng may nhờ thế mà anh ta đã biết im lặng, không tiếp tục gào thét nữa.
Mọi người đứng trước khoảnh đất bên dưới khu lớp học, tự tìm những người mình cảm thấy phù hợp để thầm bàn bạc, tự giới thiệu bản thân.
Nhóm Chung Subin đã hội ngộ thành công với Lee Hyeri.
Lee Hyeri mỉm cười nói: "Tôi tên Yoo Jae Yi, còn hai người?"
"Mông Ngọc." Lê Đông Nguyên giơ tay định bắt tay Lee Hyeri.
Lee Hyeri không nhận cái bắt tay này, mà chuyển mắt về phía Chung Subin, Chung Subin đành nói: "Woo Seulgi." Trước ánh mắt rực lửa hận thù của Lê Đông Nguyên, nàng bắt tay Lee Hyeri.
"Tôi tên Hạ Như Bội." Người lần này Lê Đông Nguyên dẫn theo là một cô gái, thoạt nhìn thì thấy cô gái này tính tình rất nhã nhặn, yếu đuối như cành liễu trước gió, nhỏ nhẹ giới thiệu: "Rất vui được hợp tác với các bạn."
Lee Hyeri cười cười: "Mình cũng vậy."
Họ đứng dưới tầng trệt một lát, từ trong khu lớp học vang lên tiếng chuông vào tiết, "rengggg...".
Từ ngoài trường xuất hiện những học sinh lục tục đổ dồn về phía khu lớp học, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ. Khu lớp học đang tối đen như mực cũng bắt đầu sáng lên vài ô cửa.
Khi mọi người vẫn chưa rõ nhiệm vụ lần này là gì thì có một người đàn ông trung niên từ trên tầng đi xuống, tự xưng là thầy giáo kiêm người dẫn đường, nói sẽ đưa họ về ký túc xá.
"Đợi vài ngày nữa sau khi đợt thi học kỳ của học sinh kết thúc, các bạn có thể bắt đầu làm việc." Ông ta vừa đi vừa nói: "Nhưng trong trường gần đây hơi bất ổn, các bạn hãy cẩn thận một chút..."
"Hơi bất ổn?" Một người cất tiếng hỏi: "Hơi bất ổn là sao, xảy ra chuyện gì à?"
Ông thầy nghe được nhưng không trả lời, chỉ lẳng lặng lắc đầu, khi bị hỏi dồn quá, ông bực mình nói: "Đây không phải việc các bạn nên biết."
Mọi người nín bặt.
Sau cuộc đối thoại, Chung Subin biết được vai trò của bọn họ trong cửa lần này: Họ là những người được mời tới để tu sửa khu lớp học,
trường muốn tân trang lại mấy phòng học cũ nên đã tìm một đội thợ, công việc sẽ được bắt đầu sau khi đợt thi học kỳ kết thúc. Chỉ không biết còn bao nhiêu ngày nữa thì tới kỳ thi...
Ông thầy đưa họ đến một tòa ký túc cũ kỹ, được xây theo kiểu nhà tập thể đã rất lỗi thời, mỗi tầng lầu chỉ có một nhà vệ sinh, trên cầu thang chất đống đủ thứ vật dụng.
"Tạm thời nghỉ ở đây nhé." Ông ta nói: "Cũng chỉ vài ngày thôi..."
"Ở đây không có ai khác?" Lê Đông Nguyên hỏi: "Chỉ mình nhóm bọn tôi ở thôi à?"
Ông thầy đáp: "Trường chúng tôi đông giáo viên, nhiều người muốn vào ký túc xá còn không được vì thiếu chỗ, nhưng tòa nhà này sắp dỡ bỏ nên không có ai ở. Các bạn chỉ lưu lại một thời gian ngắn nên cố gắng ở tạm nhé."
Tòa nhà này quả thực mang lại cảm giác sắp bị phá dỡ, trên tường chi chít vết bẩn và rêu mốc đen sì, không biết được xây cách đây bao lâu rồi.
Ông thầy đưa chìa khóa phòng cho bọn họ nói rằng, khu lớp học cần tu sửa nằm ở phía sau sân thể dục, lúc rảnh các bạn có thể tới đó xem trước.
"Ông không dẫn bọn tôi đi à?" Lee Hyeri nói: "Chúng tôi không thông thuộc đường trong trường."
Nghe yêu cầu của Lee Hyeri, biểu cảm trên mặt ông thầy hơi thay đổi, cuối cùng ông ta lắc đầu nói, tôi còn phải lên lớp, làm gì có thời gian dẫn các bạn đi xem khu lớp học cũ đó, nếu muốn đi thì tự đi, và tốt nhất nhân lúc trời sáng mà đi... Lý do tại sao phải như vậy, tuy không ai hỏi nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ.
Ông thầy nói xong liền vội vã bỏ đi, nhìn dáng vẻ rõ ràng là không muốn dính dáng quá sâu đến bọn họ.
Lê Đông Nguyên tựa lan can thổi kẹo cao su, nói NPC này thú vị ghê.
Chung Subin: "Thú vị chỗ nào?"
Lê Đông Nguyên: "NPC thường không biết sợ chết là gì, còn ông ta có vẻ như rất sợ."
Chung Subin không hiểu ý của Lê Đông Nguyên, nên không tiếp lời.
"Thế giới rộng lớn, không gì không thể." Lee Hyeri thờ ơ nói: "Chúng ta vào phòng trước rồi tính."
Ký túc xá này được thiết kế cho bốn người ở một phòng, mỗi phòng có hai giường tầng.
Mười một người phân thành ba phòng vừa đẹp.
"Chỗ này ọp ẹp quá, lại sặc mùi ẩm mốc, khó chịu kinh khủng." Lê Đông Nguyên dẫn Hạ Như Bội vào phòng, cô nàng nhìn mà không ngừng oán thán.
"Ở tạm đi vậy." Lê Đông Nguyên nói: "Dù sao cũng ở có vài ngày."
Lee Hyeri không kén chọn gì, cô chỉ đơn giản trèo lên giường phía trên giường của Chung Subin, thò tay sờ thử tấm chăn: "Không biết bao lâu rồi không có người ở, ẩm quá."
Lê Đông Nguyên: "Để anh sấy giùm cho."
Hạ Như Bội nghe mà bĩu môi, chắc trong lòng đang nghĩ mình đâu có thua kém gì, mà đối đãi một trời một vực như vậy. Cô nàng liếc Lee Hyeri một cái, lòng không vui, nhưng vẫn kiềm chế được, không thể hiện ra ngoài.
Lee Hyeri trước nay rất nhạy với cảm xúc của người khác, liếc một cái là đoán ra ngay Hạ Như Bội có khúc mắc gì. Cô đảo mắt, rõ ràng vừa nảy ra ý đồ xấu, nói: "Seulgi, qua đây sấy chăn giùm chị đi."
Chung Subin: "..." Giờ nàng đã nằm lòng những động thái của Lee Hyeri, tuy chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn mặt Lee Hyeri là biết cô lại định bày trò rồi.
"Được, để em đi nhóm lửa." Chung Subin nói.
"Seulgi, em thật là tốt." Lee Hyeri tỏ vẻ cảm động lắm.
Chung Subin đứng dậy đi ra ngoài, nhưng bị Lê Đông Nguyên ngăn lại, Lê Đông Nguyên nhìn sâu vào mắt nàng, nói: "Để tôi cho."
Chung Subin: "..."
Lê Đông Nguyên: "Jae Yi, đợi chút nha." Nói đoạn đi ra hành lang lấy than củi chuẩn bị nhóm lửa.
Hạ Như Bội thấy vậy lại càng không vui, rõ ràng cô nàng không phải loại người giỏi nhẫn nhịn, thấy Lê Đông Nguyên đã ra ngoài liền bóng gió mỉa mai, nói, người của Lý Hy Ân đều chảnh vậy sao, cái chăn có làm sao đâu, cứ bắt anh Lê đi nhóm lửa cho được.
Lee Hyeri nghe thế liền đưa tay lên che mặt giả vờ hoảng sợ, nói, suỵt, cô nhỏ tiếng thôi, là anh Mông chứ không phải anh Lê, cô nói to thế ngộ nhỡ người khác nghe thấy thì biết tính sao nà.
Hạ Như Bội tức xanh cả mặt, Chung Subin cảm thấy phần nào đồng cảm với cô nàng, chị đại đã nổi hứng diễn xuất thì không ai cản nổi...
Lê Đông Nguyên nhóm lửa xong, vừa hơ chăn cho Lee Hyeri vừa nói: "Bao giờ chúng ta sang khu lớp học cũ để xem nhỉ?"
"Chiều đi." Lee Hyeri nói: "Đi ăn trưa đã, xem bên khu lớp học kia có manh mối gì không."
"Được." Lê Đông Nguyên gật đầu như máy.
Nhân lúc Lê Đông Nguyên sấy chăn, Chung Subin đi dạo một vòng quanh ký túc xá. Tòa nhà coi vậy mà rất rộng, có điều cũ nát quá, tường trần bong tróc quá nửa, để lộ ra những viên gạch đen sì.
Ký túc xá có một ban công nho nhỏ, từ nơi này có thể trông thấy sân cỏ hoang vắng, xa hơn là tường bao của trường học. Xem ra ký túc xá này được xây ở rìa ngôi trường.
Chung Subin lại đi xem xét các góc khuất bên trong phòng mình, cứ tưởng sẽ không có phát hiện, ai ngờ tìm thấy một vật kỳ lạ nằm sâu trong ngăn kéo tủ, đó là một lá bùa màu đỏ, dán ở phía góc trong cùng chiếc tủ, nếu nhìn không kỹ rất dễ dàng bỏ sót.
"Ở đây có một lá bùa." Chung Subin nói.
"Bùa?" Lee Hyeri vội lại gần, sau khi nhìn thấy thứ Chung Subin phát hiện, cô nói: "Chậc, phiền phức rồi."
Sắc mặt Lê Đông Nguyên cũng xấu đi: "Chỉ có một lá à?"
Chung Subin: "Mới chỉ tìm thấy một lá thôi."
Sau một hồi tìm kiếm, họ nhanh chóng phát hiện lá bùa quả thực không chỉ có một, trong mỗi tủ cá nhân của từng người đều tìm được vật tương tự. Các lá bùa được dán chặt ở góc trong cùng chiếc tủ, không thể tách ra một cách nguyên vẹn.
"A... dưới giường cũng có." Hạ Như Bội nói như sắp khóc: "Cái này rốt cuộc là sao, ghê quá."
Cô nàng lật tấm nệm lên, thấy những lá bùa màu đỏ dán chi chít trên giát giường, hết lớp này đến lớp khác, nhìn mà dựng tóc gáy. Điều khiến người ta kinh hãi nhất là đêm đến họ phải ngủ trên những lá bùa này...
Lee Hyeri chạy lại xem, nghiêng nghiêng đầu. "Bùa này chắc là dùng để trấn áp lệ quỷ."
Lê Đông Nguyên liếc cô một cái: "Jae Yi từng thấy rồi à?"
Lee Hyeri: "Hình như có gặp rồi, không nhớ rõ lắm."
Lê Đông Nguyên: "Vậy thì giữ lại."
Người bình thường trông thấy bùa chú đều cảm thấy ghê sợ, những ai hơi nhát gan có khi sẽ xé sạch đám bùa ấy xuống. Hạ Như Bội chính là một cô gái như vậy, nếu không có Lê Đông Nguyên ngăn lại, e rằng cô nàng đã xuống tay biến bùa thành giấy lộn.
Kiểm tra xong tất cả mọi ngóc ngách trong phòng thì đã gần trưa, cả nhóm vừa rời khỏi phòng thì đúng lúc bắt gặp cảnh cãi cọ ở một phòng khác.
"Anh bị thần kinh à, giữ mấy thứ này lại để làm gì? Ngộ nhỡ đó là thứ dụ ma quỷ tới?" Người đang nói nắm trong tay một xấp bùa đỏ, có lẽ phòng này cũng mới phát hiện điểm bất thường.
Một người khác bực bội nói: "Anh sợ ma thì tự xé phần mình thôi, tôi không sợ. Anh nói thứ này dụ quỷ, tôi lại thấy đó là bùa trấn áp quỷ!"
"Đồ thần kinh, nói chuyện với anh không giải quyết được vấn đề gì cả, thôi anh cứ nằm đấy! Tôi không muốn chung phòng với hạng người như anh! Tiểu Cầm, chúng ta qua phòng bên cạnh." Người này vứt đống bùa vào thùng rác: "Trấn quỷ à, vậy mà anh cũng nghĩ ra được, NPC trong này có kẻ nào không mong chúng ta chết sớm, còn giúp ta trấn áp ma quỷ?" Nói xong gã dẫn cô gái tên Tiểu Cầm đi qua phòng bên cạnh, bỏ mặc người bạn đang tức giận, đóng cửa phòng để ra ngoài.
Nhóm Lee Hyeri chứng kiến toàn bộ sự việc, Hạ Như Bội đang run sợ lại càng khiếp vía, run giọng nói: "Anh Mông, họ nói nghe cũng có lý, ngộ nhỡ thứ đó dùng để gọi ma quỷ tới..."
Mông Ngọc chưa kịp nói gì, Lee Hyeri vội dựa vào người Chung Subin, học theo giọng điệu Hạ Như Bội: "Lão bà, chị cũng sợ quá à."
Chung Subin: "..." Chị Lee sợ gì vậy, sợ thi trượt Học viện Điện ảnh hả?
Lee Hyeri nổi cơn diễn xuất, khiến Lê Đông Nguyên ném một ánh mắt mũi tên phóng thẳng vào người Chung Subin.
Chung Subin: "..." Anh lườm tôi cũng vô dụng thôi, người anh em.
Hạ Như Bội thấy Lê Đông Nguyên không để ý đến mình, khẽ cắn môi, nét mặt buồn bã như sắp khóc. Nếu ở cửa trước, chắc Lê Đông Nguyên đã lên tiếng an ủi, nhưng bây giờ bên cạnh gã đã có một Lee Hyeri còn thánh khiết hơn cả bạch liên hoa. Cô cụp mắt xuống, đôi mắt đẹp lóe lên một tia sáng lóng lánh, Lee Hyeri khẽ cắn môi, nói: "Tôi sẽ cố không sợ nữa."
Rõ ràng là cùng một biểu cảm, vậy mà độ sát thương Lee Hyeri gây ra lại cao gấp chục lần. Cho dù Chung Subin biết cô đang diễn, cũng bất giác đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói, đã có tôi ở đây rồi, huống chi Lê Đông Nguyên là kẻ chưa hay biết gì.
Vẻ mặt của Lê Đông Nguyên lúc bấy giờ như chỉ muốn chặt tay Chung Subin xuống rồi lắp tay mình vào.
Lee Hyeri và Hạ Như Bội kín đáo liếc mắt thăm dò nhau.
Hạ Như Bội: Cô giỏi lắm, hãy đợi đấy.
Lee Hyeri: Đợi thì đợi, mình lại sợ bạn quá cơ.
Tóm lại Chung Subin trước sau không hề biết những cơn sóng ngầm giữa Lee Hyeri và Hạ Như Bội, nàng vẫn đang nghĩ về công dụng của những lá bùa, là để trấn áp ma quỷ hay còn tác dụng gì khác, xé đi sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Lúc này giờ cơm đã điểm, bốn người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Ngôi trường có khá nhiều học sinh, trong căng tin chật kín người, lần đầu tiên Chung Subin nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy ở trong cửa, thậm chí nàng còn có ảo giác rằng nơi này không có gì nguy hiểm.
"Chị lại thấy rất đáng sợ đó." Lee Hyeri nói: "Ai biết những kẻ này là người hay cái gì."
Lê Đông Nguyên cười không nói, chỉ hỏi Lee Hyeri muốn ăn gì.
Lee Hyeri nói: "Bé Seulgi ăn gì thì em ăn nấy."
Lê Đông Nguyên: "..."
Chung Subin: "..." Xin anh đấy, đừng lườm nữa, tôi vô tội mà.
Cuối cùng cả bốn đã ngồi xuống bàn, trước mặt mỗi người có thêm một tô mì kèm bánh bao, tô của Lee Hyeri khá đặc biệt, mình cô ăn hai cái bánh bao - đây là Lê Đông Nguyên cố tình mua tẩm bổ cho cô.
Hạ Như Bội nhìn bánh bao trong tô của Lee Hyeri, nghiến răng muốn vỡ hàm. Rõ ràng cô nàng có ý với Lê Đông Nguyên, nhưng Lê Đông Nguyên chưa từng đáp lại. Cô nàng tội nghiệp cứ cho rằng mưa dầm thấm lâu, sớm muộn gì Lê Đông Nguyên cũng mềm lòng, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một nhân vật tên Jae Yi, đã xinh đẹp, lại còn ưỡn ẹo xấu tính, cả đời Hạ Như Bội lần đầu gặp một đứa con gái còn khốn hơn cả mình.
Lee Hyeri đủng đỉnh ăn hết hai cái bánh bao, quay sang tỏ ý cảm ơn Lê Đông Nguyên.
Lê Đông Nguyên mỉm cười nói, em thích là được rồi.
Lee Hyeri thêm ngay một câu: "Nếu được ăn bánh bao của Seulgi thì em còn thích hơn."
Lê Đông Nguyên: "..."
Chung Subin đã hoàn toàn cạn lời, nàng biết mình trốn không thoát vở kịch của Lee Hyeri. Nhưng cô nói bánh bao cái khỉ gì vậy, nàng thực sự đỏ mặt. Lee Hyeri à, nói chuyện phải rõ ràng, không là người khác sẽ hiểu lầm đấy, biết không.
Trong lúc ăn, họ thử bắt chuyện với một học sinh, hỏi xem gần đây trong trường có xảy ra việc gì đặc biệt không.
Các học sinh bị hỏi đa phần đều tỏ vẻ mơ hồ, cho tới một học sinh lớp 12 nọ, vừa nghe câu hỏi, sắc mặt cậu ta lập tức biến đổi, đáp gọn không biết, rồi cầm hộp cơm bỏ đi.
Nhưng thằng nhóc bị Lê Đông Nguyên cản lại.
"Bạn nhỏ này, các anh chị vẫn chưa hỏi xong mà." Lê Đông Nguyên mỉm cười, trông cực kỳ vô hại, nhưng từ cử chỉ của gã lại tỏa ra khí thế không thể chống lại, khiến người khác khó mà cảm nhận được sự dịu dàng của gã: "Bỏ đi như vậy là không lễ phép, biết không?"
Cậu học sinh cuối cấp liền nói: "Anh hỏi em cũng chịu, nếu thật sự muốn biết thì đến thư viện trường rồi đọc báo mấy ngày trước đi."
Lee Hyeri nhướng mày: "Em đang sợ gì vậy?"
Thằng nhóc lắc lắc đầu, không chịu nói.
Chung Subin để ý đến bàn tay cầm hộp cơm của cậu ta đang run bần bật, tuy cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ai cũng thấy cậu bé đang sợ hãi cực độ.
"Thôi, để nó đi đi." Lee Hyeri khoát tay: "Về phòng nói chuyện."
Lê Đông Nguyên cau mày, có lẽ định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, gã thả tay để cậu học sinh rời khỏi.
"Học sinh lớp 12-3". Lee Hyeri nói: "Tuy không biết tên gì, nhưng sau này nếu muốn vẫn tìm được."
"Sao cô biết?" Hạ Như Bội kinh ngạc nhìn Lee Hyeri.
Lee Hyeri trỏ vào ngực áo: "Trên ngực nó có bảng tên mà, thông tin viết cả trên đó."
Hạ Như Bội: "..."
Lee Hyeri: "Eo ôi hóa ra đằng ấy không nhìn thấy gì à?"
Hạ Như Bội: "..."
Lee Hyeri: "Thôi không sao, mình thấy là được rồi." Cô cố tình nhe răng nở một nụ cười giả tạo.
Hạ Như Bội suýt nữa bị chiêu này của Lee Hyeri chọc cho khóc luôn...
CÂU CHUYỆN NHỎ:
Lee Hyeri: Diễn kịch làm tôi hạnh phúc.
Chung Subin: Nền giải trí nước nhà thiếu đi chị là một tổn thất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top