Chương 37: Chị gái của Từ Cẩn
Nếu ở thế giới thực, mỗi tháng chỉ có một lần trăng tròn. Nhưng thế giới trong cửa vốn dĩ không có logic, những sự kiện vừa qua cho thấy, họ chỉ đang không ngừng lặp lại thời gian của hai ngày đầu. Đồ ăn giống y như nhau, điểm tham quan giống y như nhau, ngay đến lời thoại của hướng dẫn viên cũng không một chút khác biệt.
Sáng sớm ngày hôm sau, phòng ngủ của nhóm Chung Subin không thấy xuất hiện vết tay máu, giả thuyết của Chung Subin đã được chứng thực: Chỉ vào cái đêm tháp xương xuất hiện, Từ Cẩn mới lẳng lặng ra ngoài, trút lớp da của mình xuống.
Hôm nay, chuyến tham quan trở lại với rừng tháp.
Lee Hyeri quyết định hôm nay phải mang chiếc trống về, quyết định này có vẻ khá mạo hiểm, nhưng trước mắt không còn đầu mối nào khác, họ chỉ còn cách thử hết mọi phương án có thể.
Sau quãng đường dài vượt dốc băng đèo, rốt cuộc họ đã đặt chân tới rừng tháp.
Tòa tháp trung tâm lần trước biến thành tháp xương quả nhiên đã khôi phục nguyên trạng, đỉnh tháp cao vút tầng mây, nửa trên gần như chìm trong sương rừng.
Nhóm Lee Hyeri và Chung Subin chạy thẳng lên đỉnh tháp, giao Từ Cẩn cho Lê Đông Nguyên chăm sóc. Dĩ nhiên họ lấy lý do trên tháp có nhiều nguy hiểm, nếu Từ Cẩn thấy sợ tốt nhất nên ở dưới chờ đợi.
Từ Cẩn thấy vậy định nói gì rồi lại thôi, cô ta có vẻ muốn cùng họ lên trên. Lê Đông Nguyên khẽ cười đặt tay lên vai cô ta, nói: "Đừng lo quá, cứ ở dưới chờ với tôi, họ sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Từ Cẩn ngập ngừng gật đầu.
Sau khi gửi gắm Từ Cẩn xong, nhóm Lee Hyeri và Chung Subin tiếp tục leo lên. Trên đường đi, Lee Hyeri nói: "Hôm qua trước khi xảy ra sự cố, em có nhớ bức bích họa chúng ta đã trông thấy không?"
"Chị nói bức tranh trên tường đó à?" Chung Subin hồi tưởng.
"Đúng." Lee Hyeri nói: "Nội dung bức họa đêm qua tôi đã nghĩ kỹ, hiện tại gần như hiểu rồi."
Chung Subin: "Bức họa đó có ý nghĩa gì?"
Trong lúc họ nói chuyện thì đỉnh tháp đã ở ngay trước mặt, khi vượt qua khúc quanh cuối cùng, Trình Thiên Lý đi đầu đột nhiên khựng lại, tuy nó không lên tiếng, nhưng Subin đã nhìn thấy nét sợ hãi trong mắt nó.
"Chuyện gì vậy?" Chung Subin thầm kinh sợ trong lòng, khẽ hỏi.
"Có... có người..." Trình Thiên Lý gượng quay đầu: "Trên trống... có người ngồi..."
Chung Subin tiến lên một bước, nhìn thấy cảnh tượng trong đôi mắt sợ hãi của Trình Thiên Lý.
Trên chiếc trống vừa tầm màu đỏ, có một cô gái đang ngồi. Tuy cô ta quay lưng lại phía cầu thang, nhưng từ cách ăn mặc, rõ ràng chính là Từ Cẩn, người đáng lẽ đang ở dưới đất cùng Lê Đông Nguyên!
Từ Cẩn quỳ một chân trên mặt trống, tư thế lom khom rất quái dị, cô ta chậm rãi giơ tay lên, định đánh vào mặt trống bên dưới, Lee Hyeri vội kêu lớn: "Từ Cẩn, chị cô đang tìm cô..."
Từ Cẩn chợt sững lại.
Lee Hyeri nói: "Chị cô hỏi bao giờ cô trả bộ da lại cho cô ấy."
Từ Cẩn chầm chậm quay đầu, khi nhìn thấy mặt chính diện của cô gái, tất cả những ai có mặt đều nín thở: Đó không phải là Từ Cẩn, mà là một tấm da mang hình dạng người.
Tấm da vẫn giữ được hình dạng như khi mới lột, như thể có khung xương chống đỡ bên trong, khiến nó đứng vững trên mặt trống. Nhìn từ phía chính diện, thậm chí có thể trông thấy các bộ phận bên trong lớp da, Trình Thiên Lý suýt nữa hét lên, cũng may vào giây phút quyết định nó kịp đưa tay lên bịt miệng mình.
"Từ... Cẩn?" Chung Subin cảm thấy hơi thở mình rối loạn, nàng bắt đầu không thể khẳng định tấm da người kia là Từ Cẩn, hay là chị của Từ Cẩn.
Lee Hyeri vẫn luôn là người bình tĩnh nhất.
Đứng trước cảnh tượng ghê rợn, giọng nói cô thậm chí chẳng thêm bớt bao nhiêu cảm xúc, rút từ trong túi ra cây sáo xương, cô đặt lên miệng, thổi.
"A a a a a a a!!!" Tấm da người đột nhiên phát ra tiếng hét thất thanh, vết sẹo nơi hung khí tách da ra khỏi cơ thể toác ra như một chiếc miệng rộng ngoác, tiếng kêu chói tai phát ra từ đó.
Chung Subin vốn có đôi tai nhạy bén, tiếng kêu có âm lượng quá lớn khiến hai mắt nàng tối sầm, Chung Subin lập tức ngất xỉu, trước đó, nàng lờ mờ trông thấy tấm da lao vào chỗ ba người.
Có ai đó đang cãi vã, tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, khiến đầu Chung Subin nhức buốt.
Nàng gắng gượng mở mắt ra, thấy Lee Hyeri và Lê Đông Nguyên dường như đang tranh chấp gì đó, xem tình hình rất căng thẳng.
Lê Đông Nguyên nói: "Jae Yi, tôi xin lỗi, việc này thật sự vượt ngoài dự liệu của tôi."
Trước thái độ khẩn cầu của Lê Đông Nguyên, Lee Hyeri hoàn toàn không định bỏ qua: "Nếu xin lỗi là được thì mọi người đâu phải chết."
Lê Đông Nguyên: "Thế nào cũng có cách cứu vãn thôi."
Lee Hyeri đang định phản bác chợt thấy Chung Subin đã tỉnh, cô đảo mắt một cái, lập tức máu diễn xuất nổi lên, sán đến chỗ Chung Subin khóc lóc: "Lão bà à, cuối cùng em đã tỉnh, không có em người ta bắt nạt chị dữ quá, người ta thấy cô nhi quả phụ, không muốn cho chị con đường sống..."
Chung Subin: "Cô nhi quả phụ?" Thôi được rồi bỏ qua cái quả phụ, còn cô nhi ở đâu ra mà có.
Lee Hyeri giơ tay gõ đầu Trình Thiên Lý đang mải miết ăn lương khô gần đó: "Thằng ngốc, mẹ Seulgi mày gọi mày kìa."
Trình Thiên Lý bỏ miếng lương khô xuống, gào lên: "... Ôi giời ơi mẹ Seulgi ơi, mẹ Jae Yi con bị người ta bắt nạt."
Chung Subin: "..." Nhóc ơi tỉnh lại đi, đừng bị cuốn theo sự xàm xí của Lee Hyeri chứ!!
Lê Đông Nguyên thấy người tung kẻ hứng, phải cố gắng lắm mới giữ cho vẻ mặt không trở nên vặn vẹo nhăn nhó, gã hít một hơi thật sâu, có lẽ để trút ra một thứ cảm xúc nào đó, nói: "Đợi khi ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ muốn gặp cô."
Lee Hyeri cười nhạt không nói gì.
Chung Subin nghĩ thầm, thôi bỏ đi, ra ngoài mà gặp lại Lee Hyeri anh sẽ càng tổn thương thêm mà thôi.
Nàng lồm cồm bò dậy từ mặt đất, xoa mạnh lỗ tai, cảm thấy trong tai vẫn còn những âm thanh méo mó: "Ban nãy... thế nào?"
Lee Hyeri nói: "Bộ da lao về phía tụi mình."
Chung Subin: "Rồi sao nữa?"
Lee Hyeri: "Sau đó tôi mất mười phút dạy cho nó cách đối nhân xử thế."
Chung Subin: "..."
Lee Hyeri: "Nó thấy tôi nói đúng quá, nên bỏ đi."
Chung Subin: "... Đùa vui quá ha?"
Lee Hyeri: "Vui lắm luôn."
Chung Subin: "... Được rồi." Thôi chị vui là tốt rồi.
Đùa chán, Lee Hyeri thuật lại cho Chung Subin nghe những việc đã xảy ra. Hóa ra sau khi làm Chung Subin ngất đi vì tiếng hét của nó, bộ da người cũng đã chọc điên Lee Hyeri.
Nhân lúc nó lao tới chỗ ba người, Lee Hyeri cũng lao vào cái trống, rút cây sáo ra nhắm thẳng vào mặt trống, dọa: Còn làm trò tao đập nát cái trống này ra. Bộ da không phải loại không não, nó lập tức dừng động tác, sau đó nhảy vào bức tường rồi biến mất.
Lee Hyeri và Trình Thiên Lý khó khăn lắm mới khiêng được Chung Subin xuống dưới, gặp được Lê Đông Nguyên đang đứng đó một mình.
Lee Hyeri hỏi Từ Cẩn đâu, Lê Đông Nguyên chỉ tay ra ngoài, nói gã đang hút thuốc, quay ra quay vào thì Từ Cẩn đã biến mất, chẳng biết chạy đi đâu.
Lee Hyeri nghe thế lại chẳng điên lên, nói: "Ngoài cái chân giữa ra còn cái gì ông không làm mất nữa hả? Bạch Lộc mấy ông nhận khách làm ơn cẩn thận chút, mang tiếng là đại ca mà để mất đầu mối như thế à?"
Lê Đông Nguyên đuối lý, không cách nào phản bác, cũng may Chung Subin tỉnh dậy làm phân tán sự chú ý của Lee Hyeri, nhờ vậy gã tạm thoát nạn.
Lê Đông Nguyên cười khổ trong lòng, càng lúc gã càng tò mò về thân phận của Lee Hyeri, trên thực tế một cô gái đáng yêu như vậy quả thực hiếm có khó tìm.
Sau khi tỉnh dậy, Chung Subin cũng đã biết việc Từ Cẩn biến mất.
"Ngày mai vác trống đi xem thử." Từ Cẩn mất tích, chẳng rõ có xuất hiện trở lại không, Lee Hyeri nhìn thấy Lê Đông Nguyên là bực mình, cô lạnh lùng nói: "Cố được đến đâu thì cố vậy."
Lê Đông Nguyên giơ tay vuốt vuốt mũi, cười khổ hai tiếng.
Chung Subin vỗ vai gã đầy cảm thông.
Trình Thiên Lý vẫn đang tập trung vào ăn uống, khẩu vị thằng nhóc này tốt thật, gặp bao nhiêu cảnh tởm lợm mắc ói mà vẫn ăn như chưa biết mửa ra là gì.
Khi buổi tham quan kết thúc, sắc mặt Lee Hyeri đen sì xám xịt. Quả nhiên không ngoài dự tính của cô, cho tới khi rời khỏi rừng tháp, Từ Cẩn vẫn không trở lại.
Những người khác thấy nhóm Chung Subin thiếu mất một người bèn tới hỏi thăm, Lee Hyeri nói thẳng cô ta mất tích rồi, chẳng biết đi đâu.
Đến tận khi về dãy nhà trúc, Lê Đông Nguyên vẫn không dám lại gần Lee Hyeri, chỉ sợ chọc chị đại nổi điên lên. Ăn cơm xong, gã rón rén lại gần nịnh nọt Chung Subin, bóng gió nhờ nàng lựa lời khuyên Lee Hyeri, nói đừng giận tui nữa tội nghiệp tui.
Chung Subin dở khóc dở cười, Lee Hyeri tức giận chắc chắn có nguyên nhân, nàng nào dám khuyên bảo, huống hồ Lê Đông Nguyên là địch hay bạn còn chưa thể xác định rõ, nàng không muốn quá thân cận với người này.
Xong bữa tối, mọi người ai về phòng nấy.
Đêm đó vì thiếu Từ Cẩn nên ba người mỗi người chiếm một cái giường, ngủ rất chi là thoải mái.
Lee Hyeri mang trống theo bên mình, kích thước trống không lớn, chỉ bằng hai nắm tay người thành niên. Thân trống bằng gỗ sơn đỏ, mặt trống là da người mềm mịn, đánh lên, âm thanh cực kỳ bắt tai. Lee Hyeri ngồi trên giường mân mê mặt trống nói: "Đợi sáng mai mang theo cái này, sẽ có cơ hội chứng thực suy đoán của tôi."
"Nhắc mới nhớ lúc đó chị định nói gì nhỉ?" Chung Subin hồi tưởng lại lúc leo lên đỉnh tháp, Lee Hyeri định nói gì đó nhưng mới được nửa thì bị bộ da làm phiền.
"Chị em là chị em, tình cảm có sâu đậm hay không lại là chuyện khác." Lee Hyeri nói: "Nếu quan hệ giữa Từ Cẩn và chị mình tốt đẹp, sao lại không chịu lên nóc đền xem thử?"
Cô sờ lên mặt trống một chút, vẻ mặt dường như phảng phất một chút dịu dàng.
Hôm nay họ đã tham quan rừng tháp lần thứ ba, không biết Từ Cẩn liệu có xuất hiện trở lại không.
Trước khi đi ngủ Chung Subin cảm thấy hơi bất an, nằm trên giường trở mình liên tục.
Lee Hyeri ở bên cạnh khẽ hỏi, không ngủ được sao.
Chung Subin nói: "Ừm..."
Lee Hyeri đứng dậy sang nằm bên cạnh, ôm eo nàng. Động tác này cô làm cực kỳ điệu nghệ, khiến Chung Subin cảm thấy thư giãn hơn nhiều, nàng mơ hồ nói: "Sao mỗi lần được chị ôm tôi lại ngủ ngon thế không biết."
Lee Hyeri: "Có lẽ tôi là yêu tinh thuốc an thần đấy?"
Chung Subin: "..." Chắc vậy quá.
Tuy không biết tại sao có Lee Hyeri ở bên lại khiến mình dễ ngủ đến vậy, tóm lại chẳng mấy chốc Chung Subin đã thiếp đi.
Nàng cứ nghĩ mình sẽ ngủ một giấc đến sáng, kết quả nửa đêm canh ba lại sực tỉnh. Ban đầu thức giấc là do cảm thấy một cái nhìn lành lạnh, khẽ mở mắt nhìn, trước mắt là gương mặt say ngủ của Lee Hyeri. Chung Subin chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng, nhưng không thấy gì khác thường. Khi nàng cho rằng mình gặp ảo giác, đột nhiên trên trán nàng lạnh ngắt, từng giọt chất lỏng từ trên trán nhễu xuống cằm.
Cơ thể Chung Subin lập tức cứng đờ, nàng chầm chậm ngẩng đầu, thấy một tấm thân be bét máu đang treo trên trần nhà, cái đầu ngoẹo sang một bên, nở nụ cười quái dị.
Chung Subin: "Chết tiệt!" Dù đã chuẩn bị tâm lý nàng vẫn giật nảy mình hoảng sợ, Chung Subin run lên bần bật, gắng hết sức kiềm chế chính mình.
Sau giây lát mắt chạm mắt, thứ kia chĩa những ngón tay dài về phía Chung Subin. Mục tiêu của ả rất rõ ràng: Chính là da đầu của nàng.
Chung Subin cúi xuống né đòn, khắp người toát mồ hôi lạnh. Những ngón tay quái vật đã hóa thành lưỡi dao sắc bén, chỉ cần chạm phải chắc chắn đi ngay một mảng da.
"Da... da..." Quái vật lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt đen ngòm tham lam nhìn chăm chăm làn da trẻ trung trắng trẻo của Chung Subin, nếu ả có nước miếng để rỏ chắc mặt Chung Subin đã ướt sũng nãy giờ.
Subin nửa lăn nửa bò khỏi giường, Lee Hyeri vẫn ngủ say, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.Cũng may con quái có vẻ không hứng thú với ai khác, nó vội vã lao về phía nàng.
Chung Subin quay người định bỏ chạy, ra đến cửa chợt phát hiện cửa không mở được.
"Da... da..." Con mồi đã như cá nằm trên thớt, quái vật ngoác miệng cười mãn nguyện, tiếng cười giòn tan phát ra từ sâu trong cổ họng: "Da... Đưa da cho ta nào..."
Cả người Chung Subin đầm đìa mồ hôi, sau khi quan sát tứ phía, nàng nhìn thấy cái túi ở đầu giường Lee Hyeri. Chiếc túi căng phồng, vì cái trống đỏ trên tháp đá đang nằm bên trong.
Trong khoảnh khắc ý tưởng bùng nổ, Chung Subin quay người chạy về chỗ cái túi, sau đó mau lẹ lấy trống từ trong túi ra, gõ mạnh.
"Tùng tùng tùng tùng." Tiếng trống giòn tan vang động khắp căn phòng, quái vật tức thì đứng sững, sau đó như sợ hãi, nó nhìn láo liên khắp chốn, hoảng loạn chui ra khỏi cửa sổ.
Nhìn theo bóng quái vật biến mất, Chung Subin thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc tình cờ cúi xuống, vẻ mặt nàng lại đông cứng lần nữa.
Do mặt trống rất mềm có lẽ do Chung Subin dùng lực hơi mạnh nên nó bị thủng một lỗ lớn.
Xuyên qua cái lỗ Chung Subin phát hiện một thứ còn đáng kinh ngạc hơn.
Đó là một chiếc chìa khóa đồng rất đẹp, nhìn qua rất chi bình thường, nhưng nàng đã quá quen với nó, nàng từng dùng thứ giống y như vậy mở cánh cửa sắt đầu tiên.
"Khốn thật!" Ngay lập tức Chung Subin hiểu chuyện gì đang xảy ra, thằng cha Lê Đông Nguyên này đúng là khốn kiếp, thật không ngờ gã đưa cho họ một cái chìa khóa giả!
"Nhưng tính sao với cái trống đây." Sau khi lấy chìa khóa ra ngoài, Chung Subin nhìn mặt trống tan tác mà xót xa: "Có sửa được không nhỉ..." Sau khi khều khều vài cái, nàng quyết định bỏ cuộc, để sáng mai hỏi Lee Hyeri xem sao.
Vừa nghĩ, Chung Subin vừa mơ màng thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, giọng của Lee Hyeri khiến Chung Subin sực tỉnh.
Mở mắt ra, nàng thấy Lee Hyeri đang mắng Trình Thiên Lý, nói: "Ranh con, đêm qua lén mang trống ra nghịch phải không!"
Trình Thiên Lý: "Không phải em, em không làm, trống da người có gì hay mà nghịch chứ!"
Lee Hyeri nghi ngờ nói: "Có thật không nghịch không?"
Trình Thiên Lý: "Sao chị không tin em..."
Lee Hyeri: "Chị muốn tin lắm, nhưng cũng nhớ lại xem khối rubik đầu mối quan trọng ở cửa trước là đứa nào làm hỏng?"
Trình Thiên Lý: "Tại lúc đó em chán quá không có gì chơi..."
Lee Hyeri: "Thế bây giờ không chán chắc?"
Trình Thiên Lý trông như sắp khóc, chỉ vì vết nhơ quá khứ mà bây giờ lời nói chẳng còn chút xíu trọng lượng, phải giải thích thế nào Lee Hyeri mới tin nó không làm hỏng trống đây.
Giữa lúc Trình Thiên Lý bi phẫn nghĩ ngợi, Chung Subin ngồi trên giường len lén giơ tay, nói: "Là do tôi..."
Lee Hyeri quay ra: "Ồ, là em hả?"
Trình Thiên Lý ưỡn ngực chờ nghe Chung Subin bị ăn chửi, ai ngờ lão đại của nó chỉ nói một câu: "Không sao, lần sau cẩn thận nhé."
Trình Thiên Lý: "????" Lần sau cẩn thận nhé là cái mé gì, tôi là con ghẻ hay là con nuôi lượm từ thùng rác về hả?
Chung Subin cũng hơi xấu hổ, vội kể cho hai người nghe chuyện xảy ra đêm qua. Lee Hyeri hỏi nàng có bị thương không, Chung Subin lắc đầu, rút chìa khóa từ trong túi ra, nói: "Tôi phát hiện trong trống có chìa khóa..."
Lee Hyeri nhìn thấy chìa khóa trầm tư ba giây, sau đó chửi một câu rất tục.
Rõ ràng Lê Đông Nguyên không vô hại như cách gã thể hiện, khi vào tháp xương không biết gã đã nhìn thấy gì, lại dám mang chìa khóa giả ra lừa nhóm Lee Hyeri. Cũng nhờ Chung Subin đêm qua bị quái vật đuổi giết phải viện đến tiếng trống cứu mạng nên tình cờ tìm ra chìa khóa thật, nếu không lúc này họ vẫn chưa biết mình bị lừa.
"Thảo nào gã dễ dàng giao chìa khóa ra như vậy, lẽ nào gã không muốn có gợi ý cửa kế tiếp?"
Lee Hyeri nắm chặt chìa khóa trong tay, cười nhạt: "Cuối cùng cờ vẫn về tay ta."
Chung Subin thật bái phục mấy người đó, ngay cả việc làm giả chìa khóa mà cũng nghĩ ra được.
Lee Hyeri bỏ chìa khóa vào túi, nói: "Từ Cẩn rất sợ cái trống, giờ trống hỏng rồi thời gian của chúng ta sẽ không còn nhiều, nếu lần kế tiếp chạm trán cô ta, e rằng chạy không thoát."
Chung Subin gật gật đầu, hoàn toàn tán thành suy nghĩ của Lee Hyeri. Không biết vì sao Từ Cẩn lại ưu ái nàng như vậy, những người khác đều ngủ say như chết, còn nàng đêm nào cũng được tỉnh một lần.
"Hôm nay mang trống đến đền thần xem thử." Lee Hyeri trầm ngâm: "Thế giới này sắp sửa kết thúc rồi."
Kết thúc sớm dĩ nhiên là một việc mong còn không hết.
Chung Subin chẳng muốn hội ngộ Từ Cẩn lúc nửa đêm thêm lần nữa.
Dĩ nhiên Lê Đông Nguyên còn chưa biết việc xấu mình làm đã bại lộ, vẫn mặt dày sán đến bên Lee Hyeri hỏi han. Phải nói rằng vẻ ngoài của Lê Đông Nguyên là một vũ khí mị dân không hề nhẹ, cho dù Chung Subin đã biết bản chất tồi tệ của gã, nhưng ngắm nụ cười dịu dàng kia, vẫn không khỏi thấy do dự trong lòng.
Thường ngày Lee Hyeri không quá thân thiện với Lê Đông Nguyên, hôm nay càng không chịu nể mặt, lạnh lùng ậm ừ vài câu rồi viện cớ đuổi gã đi chỗ khác.
"Ha ha." Nhìn theo Lê Đông Nguyên rời khỏi, Lee Hyeri cười nhạt: "Để xem nếu lần nhận khách này của Bạch Lộc bị hỏng, Lê Đông Nguyên ăn nói ra sao."
Ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu khởi hành đến đền thần.
Từ Cẩn vẫn biệt tăm biệt tích, nhưng đêm qua cô ta xuất hiện trong phòng, như vậy chắc chắn cô ta ngầm đi theo nhóm tham quan về nhà, lúc này có lẽ đang ẩn nấp đâu đây trong khu rừng rậm rạp.
Đền thần xuất hiện trước mắt, trong lòng Chung Subin hoàn toàn an tĩnh. Nàng cùng Lee Hyeri tìm đến đài tế dùng để trèo lên nóc đền trước kia.
Mục đích leo lên lần này là đưa trống cho con quái vật trên đó.
Việc này vô cùng nguy hiểm, dù Chung Subin nhiều lần khuyên can, nhưng Lee Hyeri vẫn kiên quyết thân chinh thực hiện, Trình Thiên Lý ở dưới trông thang dõi theo lão đại lòng không khỏi lo lắng.
Cả hai người trước người sau, thận trọng tiến lên đài tế. Chung Subin lên trước, nhận thấy trên mặt sàn gỗ có thêm những mảnh thịt tươi, chắc là của hai người bị lột da hôm nọ.
Lee Hyeri ở phía sau cũng đã lên tới nơi, đây là lần đầu cô có mặt ở nóc đền, sau khi quan sát tứ phía, cô còn liếc nhìn tán cây gần đó vài cái.
"Sao vậy?" Chung Subin để ý nét mặt của Lee Hyeri hơi khác lạ.
"Hình như có thứ gì đó đi theo mình." Lee Hyeri nói: "Từ khi chúng ta xuất phát nó luôn theo sát chúng ta."
Chung Subin: "Liệu có phải là Từ Cẩn?"
Lee Hyeri: "Có khả năng, đưa trống cho cô chị cái đã."
Chung Subin gật gật đầu.
Hai người men theo viền mái, chầm chậm tiến vào chính giữa nóc đền, mỗi bước chân giẫm lên lớp da người lại vang lên một tiếng trống.
Phía trên ngôi đền rất yên tĩnh, không có sương mù bao phủ như lần trước, mọi thứ yên tĩnh đến mức bất thường.
Lee Hyeri không định tiến vào quá sâu, cô chọn một vị trí thích hợp rồi đặt chiếc trống xuống, nói: "Em gái em không muốn đến, chúng tôi mang chiếc trống của cô ấy tới đây."
Lời này vừa nói ra, cả thế giới dường như lặng đi, chìm vào sự im lặng tuyệt đối, ngay đến những cơn gió nhẹ cũng ngừng thổi.
Một hồi trống vang rền trong không gian: Tùng, tùng, tùng, tùng. Sương mù dày đặc từ lưng chừng trời túa ra, nhấn chìm cả hai người.
"Tùng tùng tùng tùng." Ở sâu bên trong làn sương mù, thứ gì đó đang điên cuồng gõ trống, tiết tấu dồn dập như xả hết nỗi căm giận không cách nào kiềm nén ở trong lòng.
"Nó đang ở đâu?" Giọng một bé gái vang lên: "Nó đang ở đâu, ta đau quá... ta đau quá..."
Chung Subin thấy bé gái bò ra từ màn sương, nhìn thấy Lee Hyeri mang theo cái trống, nó vội bò tới bằng hai tay, sau đó đặt bàn tay lên mặt trống rách toác.
"Không phải của ta, không phải của ta..." Cô bé gào lên cuồng nộ: "Mang nó tới đây, mang nó tới đây!!"
Cô bé nắm lấy cái trống, bắt đầu cào xé.
Không biết có phải do ảo giác đánh lừa hay không, trong khi cô bé đang xé rách lớp da trống, Chung Subin mơ hồ nghe thấy tiếng la hét.
Có lẽ cô bé cũng để ý thấy tiếng hét, khuôn miệng đầy máu bỗng hé ra một nụ cười hoan hỉ: "Nó ở đây... Nó ở đây mà..." Cô bé đánh mạnh vào chiếc trống, đám quái vật cầm dao dài trong đền thần đột nhiên xuất hiện, xông về phía khu rừng.
Chứng kiến cảnh ấy Chung Subin kinh ngạc đến sững sờ, Lee Hyeri ngược lại thở phào, cười giễu: "Tình chị em thân thiết quá nhỉ." Cô ngước nhìn về phía xa khu rừng.
Chung Subin nói: "Có phải tất cả sắp kết thúc?"
Lee Hyeri cụp mắt: "Có lẽ vậy."
Ai cũng muốn vở kịch kinh dị này kết thúc sớm.
CÂU CHUYỆN NHỎ:
Lee Hyeri chẳng khác nào một phụ huynh tiêu chuẩn kép. Con gái Chung Subin phạm lỗi: Subin của mẹ đáng yêu quá, giỏi quá, mẹ yêu con lắm luôn. Trình Thiên Lý phạm lỗi: Hôm nay không đánh chết mày, tao không phải người.
Trình Thiên Lý: Oa, hu hu hu quá đáng, hu hu hu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top