Chương 44: Gió nổi lên
"Khụ, sau này cũng đừng có gọi muội muội, các ngươi cứ gọi Thanh Ca cô nương là được rồi."
Bắc Thần Đế có chút kinh dị khi nghe Thục phi nói chuyện, phải biết rằng một mẫu thân đối với nữ nhi của mình xưng tỷ gọi muội, này coi là chuyện gì.
"Ặc, dạ, nô tì biết rồi, chẳng qua là không biết Bệ hạ có thể để cho Nguyệt Nhi cô nương vì mọi người trình diễn một khúc hay không?"
Thục phi trong bụng nhận định Thanh Ca cầm kỹ tuyệt không bằng bà, cũng nhận thức Bắc Thần Đế mới vừa rồi cũng không vì Thanh Ca từ chối, như nếu thật sự là như thế, bà như thế nào lại bỏ qua cơ hội tốt bêu xấu Thanh Ca trước mặt mọi người. Huống chi Bắc Thần Đế lại làm cho bà Quý phi một nước gọi một nữ tử thanh lâu không rõ lai lịch như vậy, bà nghĩ như thế nào cũng không cam lòng.
"Thanh Ca nguyện ý sao?"
Bắc Thần Đế mặc dù không có nghe qua tiếng đàn của Thanh Ca, nhưng ông cũng đã được nghe nói Thanh Ca ở Phong Nguyệt lâu khảy đàn âm thanh phát ra động lòng người, vì vậy ông tin tưởng Thanh Ca tuyệt sẽ không thua kém so với Thục phi, ông vừa rồi hỏi như thế cũng bất quá là vì tôn trọng ý kiến của Thanh Ca mà thôi.
Nhưng những lời này rơi vào trong tai Thục phi thành ra có ý khác, Bắc Thần Đế nói như vậy, bà liền càng thêm kết luận Thanh Ca cầm kỹ cực kém, nếu không Bắc Thần Đế cũng sẽ không hỏi như thế.
Lúc này nếu như Thanh Ca nói không, đó chính là chính nàng thừa nhận tài nghệ không bằng người, nhưng nếu như nàng kiên trì bước ra hiến nghệ, như vậy khi đánh đàn biểu diễn mà tài năng không có cũng giống như tự mình bêu xấu, bất kể Thanh Ca là biểu diễn hay không diễn, cuối cùng Thục phi bà cũng sẽ là người đại thắng.
Nghĩ tới đây Thục phi không khỏi dùng ánh mắt đắc ý nhìn Thanh Ca trên mặt lúc này không có một chút biểu tình, phảng phất đang nói.
'Ngươi nhất định phải thua.'
Mà Thanh Ca cũng không nhìn đến sự khiêu khích ở trong mắt của Thục phi, cự tuyệt nói:
"Ta tại sao muốn đánh? Ta tới tham gia yến hội, cũng không phải là diễn trò, cho nên ta cự tuyệt."
Nàng mới không để ý người khác nhìn nàng như thế nào, nàng hướng thân thể Bắc Thần Đế ngã vào, cuối cùng tựa vào trong ngực Bắc Thần Đế.
'Cái ghế làm bằng thịt người đúng là thoải mái.'
Mà Bắc Thần Đế đối với việc Thanh Ca nhích tới gần tự nhiên cũng vui mừng, ông hiện đang muốn bồi dưỡng một chút tình cảm phụ tử, vì vậy cũng thuận thế đem Thanh Ca ôm vào trong ngực.
"Ả, ha hả ~ Nguyệt Nhi cô nương không muốn biểu diễn chẳng lẽ là sợ bại bởi Bản cung sao? Thật ra thì cô nương không cần thiết cùng Bản cung so sánh cao thấp, cô nương cũng chỉ là vì các vị đại thần mà góp vui thôi."
Thục phi che miệng cười duyên nói.
Thục phi khiêu khích đối với Thanh Ca không có một chút tác dụng, phảng phất chính là một quyền đánh vào trên bông không đến nơi đến chốn, chỉ thấy Thanh Ca lười nhác mà tùy ý tựa vào trong ngực Bắc Thần Đế, hai mắt nàng mở to như lưu ly vô tội nhìn Thục phi nói:
"Nhưng là ta chỉ muốn vì Tĩnh biểu diễn là được rồi, tại sao muốn vì người không liên hệ mà đàn một khúc đây?"
Lời nói thật giống như nàng đối với Bắc Thần Đế tình cảm sâu đậm.
Thục phi nghe vậy phảng phất tựa như ăn vào một con ruồi, nhìn lại dung mạo Thanh Ca kiều mỵ tuyệt thế, Thục phi ghen tỵ hận không được xé nát mặt nàng. Bất quá bà cũng biết bây giờ không phải là lúc, bà quyết tâm tối nay để cho Thanh Ca mất mặt trước mọi người.
Thanh Ca cự tuyệt bị bà hiểu thành trốn tránh, vì vậy cũng làm cho bà có lòng tin mười phần thề tuyệt sẽ không để cho Thanh Ca dễ dàng như vậy bỏ qua, nghĩ đến đây, trên mặt Thục phi đổi lại thành một bộ dáng thân thiết mười phần nói:
"Hôm nay là Bắc Thần ta tiếp nhận thần ân, chẳng lẽ Nguyệt Nhi cô nương không muốn vì Bệ hạ ăn mừng một phen sao?"
Đem Bắc Thần đế ra nói, nếu như không đồng ý chẳng phải là không để thể diện cho Bắc Thần đế.
"Muốn ăn mừng thì ta thích phương thức trực tiếp hơn một chút, tỷ như ở trên giường , , , tin tưởng Tĩnh cũng thích phương thức này hơn."
Thanh Ca mị nhãn nhìn Bắc Thần Đế như vậy, cười như không cười đưa tay quấy rối lồng ngực Bắc Thần Đế, cho dù ai cũng có thể cảm giác được không khí lúc này của bọn họ mập mờ như thế nào, Thanh Ca như vậy thuần túy chỉ là muốn để cho đám người Thục phi xấu mặt mà thôi.
Các nam nhân tại chỗ thấy bộ dáng Thanh Ca kiều mị, không khỏi cùng hít một hơi, trong bụng không khỏi cảm than.
Khó trách Bắc Thần đế thà rằng đắc tội Nam Sở cũng không nguyện gả nữ tử này như vậy, nếu như đổi thành một người trong số bọn họ chỉ sợ cũng không nỡ đem nàng để cho người khác đi.
"Ngươi, ngươi , , ,, "
Lời nói không e dè của Thanh Ca đem Thục phi giận đến cực điểm, hành động mập mờ cũng chỉ có Thanh Ca có thể to gan như vậy trước mặt nhiều người nói ra. Thục phi lúc này cũng không biết là vì ghen tỵ Bắc Thần Đế đối với Thanh Ca sủng ái, hay là bởi vì Thanh Ca đối mặt với sự khiêu khích của bà mà thờ ơ không điếm xỉa, tóm lại giận đến nổi bà một câu đầy đủ cũng nói không rõ ràng.
Không ngờ, lúc Thục phi bị tức giận đến xanh mặt, Thanh Ca từ trong ngực Bắc Thần Đế ngồi dậy, chậm rãi nói:
"Bất quá tựa hồ đề nghị của ngươi không tồi, ta đây đặc biệt vì Tĩnh khảy một bản, chúc Tĩnh giang sơn thịnh vượng, quốc gia dân giàu nước mạnh."
Vừa nói Thanh Ca vừa hôn liền lên mặt Bắc Thần Đế, cũng nhẹ giọng nói:
"Hy vọng người sẽ thích."
Bắc Thần Đế chẳng qua là mỉm cười nhìn Thanh Ca mà chưa trả lời, nhưng trong mắt là sủng nịch không thể nói thành lời.
Thanh Ca đi tới trước đàn cổ trên đài, sau đó nhìn Thục phi một cái, tà mị cười một tiếng.
'Ngươi đã muốn chơi, ta đây có lòng tốt cùng ngươi vui đùa một chút.'
Thục phi thấy bộ dáng Thanh Ca nét mặt tươi cười như hoa, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Ca một cái.
Thanh Ca có Bắc Thần Đế che chở, Thục phi giờ phút này có thể nói là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể không tiếng động trở lại chỗ ngồi của bà ngồi xuống, dưới ống tay áo bàn tay nắm chặt, móng tay cũng đã đâm vào trong thịt, máu chảy từng giọt như hạt châu thấm vào vải thượng hạng trên váy bà, bên cạnh đóa hoa Mẫu Đơn biến thành những nụ hoa nho nhỏ.
Thanh Ca hai tay để xuống trên đàn điều chỉnh thử mấy thang âm, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng đối với thanh âm phát ra từ cầm.
'Không hổ danh là đồ của Hoàng gia, quả nhiên không giống bình thường, tùy tiện lấy ra một cái cũng là đồ tốt.'
Thanh âm du dương uyển chuyển như tri âm tri kỷ liền từ đầu ngón tay chảy ra, lúc ẩn lúc hiện. Như thấy được đỉnh núi cao, mây mù lượn lờ, phiêu du vô định, theo bàn tay không ngưng biến hóa, trong suốt hiện ra, tiết tấu hoạt bát vang lên, giống như róc rách boong boong, như dòng nước lạnh; thanh thanh lãnh lãnh, tâm tình nới lỏng, như nước chảy mây trôi; dần dần dồn dập. Sục sôi như Giao Long rống giận, lòng yên tĩnh nghe, giống như ngồi giữa trời đất, trăm hoa đua nở, kinh tâm động phách, tựa như thân thể mọi người đang lao tới núi non, âm thành chuyển thành dòng suối chảy qua khe đá ở dãy núi cao lao xuống đất, cuối cùng cường độ âm thanh giảm dần. Âm thanh chân thật làm cho người ta phảng phất đặt mình trong cùng núi cao cùng nước chảy.
Tiếng cầm làm mọi người đang chìm yên lặng ở trong dòng nước chảy nhẹ nhàng , lại nghe Thanh Ca đột nhiên biến chuyển khúc điệu, kích tình sục sôi giống như hai binh giao chiến rung động thiên địa, tiếng trống, tiếng kiếm va chạm, tiếng nhân mã, , , , kèm theo không khí tràng diện ngày càng kịch liệt dâng trào, tĩnh lặng như đang ở chỗ tối ẩn núp đợi địch nhân sa lưới, tiếp theo là khẩn trương, sợ hãi, sau đó hai quân đánh giáp lá cà, đao thương đánh nhau, hơi thở dồn dập, sinh tử đánh giết tràng diện tự nhiên mà sinh, cuối cùng Thanh Ca tạo ra thanh âm thưa thớt cùng tiết tấu chặc chẽ tiếng vó ngựa giao thế kết thúc một khúc thập diện mai phục.
Một khúc thập diện mai phục không khí đột nhiên trở nên an tĩnh mà khẩn trương, phảng phất nơi này chính là chiến trường.
Thanh âm cuối cùng vừa dứt Thanh Ca buồn cười nhìn biểu hiện mọi người dưới đài không đồng nhất, hững hờ cất giọng hỏi:
"Không biết các vị có cảm thấy thủ khúc này thật là thích hợp cho buổi yến tiệc tối nay hay không? Ha hả , , , "
Lhông đợi mọi người phản ứng, Thanh Ca liền hướng Bắc Thần Đế đi tới.
Không biết Thanh Ca suy nghĩ như thế nào mà lại đàn như thế, chiến hỏa bay tán loạn, kích tình sục sôi như một tử khúc như vậy tại sao có thể nói thích hợp cho buổi tiệc tối nay, nếu như mới vừa rồi Sở Dạ Tuyệt muốn biến chuyện đám hỏi ngắn ngủi thành trò khôi hài, nhưng vậy cũng chẳng qua là một cái nho nhỏ nhạc đệm thôi, mặc dù không hiểu lắm lời của Thanh Ca, nhưng Thanh Ca có thể tấu một khúc như thế cũng làm cho người ta kính nể không thôi, có thể thấy được cầm kỹ của nàng xuất thần nhập hóa, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn mọi người rối rít đưa lên khen nói.
"Cô nương thật là tài tình, tài mạo song toàn a, sợ rằng cả Bắc Thần quốc cũng tìm không ra người có thể thắng được cô nương."
Vân Vân các loại ngôn luận làm cho mọi người quên mất Thục phi —— mới vừa rồi còn khuôn mặt đường làm quan rộng mở nay trở nên vô cùng khó coi.
Mà người tâm có mưu đồ thì trong khoảng thời gian ngắn trong bụng thấp thỏm bất an, suy đoán nhìn Bắc Thần Đế có biết kế hoạch của bọn họ hay không. Mà Thanh Ca là người bên gối Bắc Thần Đế thì không thể không cẩn thận mà dùng cầm nói lên tâm tư, cũng có thể là mưu kế của Bắc Thần Đế. Bất quá là cho bọn hắn một cảnh cáo mà thôi. Có thể đây chỉ là một trùng hợp? Chẳng qua là bất kể sự thật như thế nào cũng để cho bọn họ cảm nhận được mơ hồ bất an.
Lấy cơ trí Bắc Thần Tầm, hắn lúc này không giống Bắc Thần Dương sợ hãi cùng bất an, cũng không tựa như Bắc Thần Hàm một mảnh mờ mịt, càng không giống với Bắc Thần Ức nhìn Thanh Ca trong mắt si mê.
Hắn nghe Thanh Ca tấu khúc thập diện mai phục, nghe thấy lời trên mặt chữ của Thanh Ca, cho dù hắn từ lâu không tham dự chuyện triều đình, nhưng là hiểu trong đó có thâm ý khác, sợ rằng tối nay sẽ là một đêm không yên tĩnh.
Chẳng qua là hắn kinh ngạc chính là Thanh Ca đã biết sắp sửa phát sinh chuyện, cũng không tựa như nữ tử bình thường sinh lòng sợ hãi, ngược lại dùng cầm bày ra một cách chi tiết, phảng phất ở trong mắt nàng đó cũng bất quá là một trò chơi mà thôi.
Mặc dù mới gặp gỡ nàng lúc đầu liền sinh lòng hảo cảm, tất cả thân thiết, nhưng lúc này trong bụng hắn đối với nàng tràn đầy nghi ngờ, ở trên người của nàng khắp nơi đều lộ ra cảm giác thần bí, làm cho người ta muốn tìm tòi, tò mò muốn biết nàng đến tột cùng là nữ nhân như thế nào?
Mọi người tâm tư bách chuyển thiên hồi thì Thục phi tâm tư thuần túy, thuần túy hận ý, thuần túy ảo não, vốn muốn khiến cho Thanh Ca bị bêu xấu ở trước mặt Bắc Thần Đế và mọi người, nhưng cuối cùng không nghĩ tới cầm kỹ Thanh Ca lại có thể hay hơn bà, ngược lại làm cho một Quý phi như bà bị mọi người quên đi sự tồn tại, bà lúc này thật rất muốn đem Thanh Ca nuốt sống vào bụng.
Khách quan cho rằng Thục phi hiện đang có hận ý, Lệ phi nửa bên mặt có chút hả hê đối với thất bại tràn đầy của Thục phi, còn mặt bên kia là ghen tỵ với Thanh Ca lúc này tài giỏi hơn người một mảnh tươi đẹp.
Thanh Ca trở lại bên người Bắc Thần Đế, ngồi xuống, Bắc Thần đế liền lập tức kéo tay Thanh Ca không ngừng tán thưởng nói:
"Hảo khúc, hảo cảnh ý, Thanh Ca cầm kỹ thật là tuyệt diệu, không biết khúc nhạc Thanh Ca đánh tên gọi là gì?"
Thanh Ca tùy ý Bắc Thần Đế thân mật lôi kéo tay, tùy tiện tựa vào vai Bắc Thần Đế trả lời:
"Ta mới vừa rồi đánh hai thủ khúc, trước một khúc tên cao sơn lưu thủy035, rồi sau đó một khúc tên thập diện mai phục036."
Bắc Thần Đế phảng phất không biết thâm ý trong đó, cảm thấy hứng thú hỏi:
"Ả ~ vậy Thanh Ca đánh ra hai thủ khúc này có cái gì ngụ ý sao?"
Thanh Ca cũng không vội cho trả lời, mà là ý vị thâm trường nhìn Bắc Thần Dương cùng với Viên Bất Nhân một cái, Thanh Ca dùng tiếng nói gợi cảm nói:
"Cao sơn lưu thủy có núi non hồ biển, lại có thác nước chảy qua khe núi, còn có mây mù lượn lờ trên dãy núi, phảng phất chính là khắc họa cảnh non sông tươi đẹp của của Bắc Thần, nghe thấy khúc này không khỏi làm người nghĩ đứng ở núi cao đứng nhìn, dòm giang sơn hùng vĩ, muốn ôm trọn vào lòng, cầm gọn trong tay, trong núi cao lại sinh sản nhiều mãnh thú, nghĩ đứng ở trên đỉnh núi há lại dễ dàng như vậy?
Có chút người cho là nắm chắc phần thắng, nhưng không biết dã tâm của mình đã ở trước mắt bao người bại lộ, phảng phất như khúc thập diện mai phục này, khắp nơi tràn đầy âm mưu, mai phục, binh khí ngắn đánh nhau, trường mâu đón chào, đến tột cùng người nào phục kích người nào, người nào vừa tính toán người nào, kết cục cuối cùng cũng bất quá thắng làm vua, thua làm giặc, Tĩnh không cảm thấy hai thủ khúc lần này hợp chung một chỗ ý ngụ bất phàm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top