Chương 43: Phượng cầu hoàng

"Thái Tử chẳng lẽ là đã quên bây giờ đang ở nơi nào rồi?"

Bắc Thần Đế giọng nói không khỏi nhắc nhở, ở nơi này là Hoàng cung của Bắc Thần quốc, Bắc Thần Đế làm sao có thể cho Thái Tử Nam Sở hắn ở chỗ này nói ẩu nói tả đây.

Sở Dạ Tuyệt cũng không phải là người tốt lành gì, lạnh lùng đáp trả:

"Bệ hạ cũng chớ quên Bản thái tới đây với mục đích gì."

Ngụ ý chính là hắn tới đây vốn là vì đám hỏi giảng hòa, như vậy bất kể hắn ở chỗ này làm chuyện gì kia cũng là vì hai nước chung sống hòa bình mà suy nghĩ.

"Hừ, Sở Thái Tử chẳng lẽ không sợ Trẫm bây giờ sẽ kêu người chém đầu ngươi sao?"

Sở Dạ Tuyệt sảo ngôn như thế, thực tại đã làm Bắc Thần Đế có chút giận.

Đối mặt với sự tức giận của Bắc Thần Đế, Sở Dạ Tuyệt một chút cũng không để ý bản thân hắn hiện đang trong hoàn cảnh nào mặt không đổi sắc nói:

"Hai nước giao binh, không chém sứ, huống chi Bản Thái tử vốn là muốn hai nước chung sống hòa bình mà đến, Bệ hạ luôn luôn lấy nhân ái trị quốc, tin tưởng sẽ không làm gì để cho dân chúng thất vọng, càng không nên làm cho Nam Sở sử dụng đến binh đao, cho nên Bệ hạ vẫn là cẩn thận làm việc cho phải."

Nếu như Bắc Thần Đế lúc này cùng Sở Dạ Tuyệt xung đột vũ trang, chẳng những sẽ bị dân chúng Bắc Thần ngộ nhận là Bắc Thần Đế hắn không để ý đến chuyện sinh tử của dân chúng vô tội, để cho bọn họ lâm vào hoàn cảnh chiến loạn, hơn nữa nếu như lúc này công kích Sở Dạ Tuyệt, Nam Sở sẽ có lí do quang minh chính đại dấy quân đánh chiếm đi.

Sở Dạ Tuyệt lời nói xong không sai, Bắc Thần Đế bất kể suy nghĩ như thế nào cũng sẽ không ở Bắc Thần đối với Sở Dạ Tuyệt động thủ, nhưng hắn vẫn không mất khí phách mà uy nghiêm nói:

"Ả~ phải không? Thái Tử cứ như vậy chắc chắn Trẫm sẽ không hạ lệnh giết ngươi sao? Phải biết rằng thực lực Bắc Thần tuyệt sẽ không thua ở người Nam Sở, nếu Trẫm nói Trẫm cũng không sợ Nam Sở xâm phạm thì sao? Như thế Thái Tử vẫn là cho mình có thể toàn thân trở lui sao?"

Sở Dạ Tuyệt nhíu mày nói:

"Bệ hạ như vậy là muốn vùi lấp dân chúng Bắc Thần trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ lại không sợ dân chúng Bắc Thần trái tim băng giá sao?"

"Cùng giao binh với đồ vô sỉ muốn xâm phạm ranh giới Bắc Thần, đó cũng là vì bảo vệ an nguy của dân chúng Bắc Thần, tin tưởng bọn họ cũng có thể thông cảm với quyết định này của Trẫm."

Bắc Thần Đế mặc dù sẽ không thật đem Sở Dạ Tuyệt làm gì, nhưng cũng sẽ không thua hắn ở miệng lưỡi.

"Nếu Bệ hạ toan tính đang cùng Nam Sở ta đánh một trận, như vậy cuộc chiến hai nước không thể tránh được, Bản Thái tử sẽ ở trên chiến trường nghênh đón đại quân Bắc Thần đến, Bản Thái tử xin được cáo từ trước."

Sở Dạ Tuyệt cố ý xuyên tạc ý tứ của Bắc Thần Đế, hắn nói xong cũng không đợi Bắc Thần Đế trả lời liền vận khởi khinh công cấp tốc rời đi, trong không trung còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của hắn trước lúc rời đi.

Mục Thừa tướng đứng đầu hàng bên phải, cũng chính là phụ thân của đương kim Hoàng Hậu, Mục gia hắn luôn luôn trung với Bắc Thần quốc, mà hắn làm đương triều Hữu tướng vừa không ủng hộ cho Đại Hoàng tử Bắc Thần Dương, cũng không thiên vị cho Nhị Hoàng tử Bắc Thần Ức, tất nhiên đối với Lục Hoàng tử ngang ngược càn rỡ cũng không có nhiều tiếp xúc, tóm lại đối với sự tranh giành ngôi vị Hoàng Đế hắn thủy chung vẫn duy trì thái độ trung lập.

Bất kể tương lai Bắc Thần rơi vào tay vị Hoàng tử nào, hắn cũng sẽ trung thành với người đó giống như với Bắc Thần Đế, bất kể người khác nói hắn ngu cũng được, đáy lòng của hắn đã củng cố tư tưởng và không dễ bị lung lay, tóm lại điều này sẽ không thay đổi, Mục gia của hắn vẫn là đệ nhất danh gia vọng tộc Bắc Thần quốc mặc dù không cần đến vị nhất quốc chi mẫu đương kim Hoàng Hậu.

Lúc này Mục Thừa tướng lo lắng nhìn thân ảnh Sở Dạ Tuyệt biến mất, cung kính với Bắc Thần Đế muốn nói lại thôi, nói:

"Bệ hạ, chuyện này , , ,, "

Nghe ý Sở Dạ Tuyệt nói hai nước khó thoát khỏi khai chiến, Bắc Thần Đế vì sao không đáp ứng điều kiện của Sở Dạ Tuyệt, mà tránh khỏi tai nạn khai chiến.

Nghĩ tới đây hắn không nhịn được nhìn về phía Thanh Ca bên cạnh Bắc Thần Đế, nghĩ tới chẳng lẽ thật muốn vì nữ nhân này mà đưa dân chúng Bắc Thần vào trong nước sôi lửa bỏng sao? 'hồng nhan họa thủy' bốn chữ không tự chủ được hiện lên ở trong đầu của ông.

Thống lĩnh Ngự lâm quân Lâm Phong lúc này cũng tiến lên đợi lệnh, tay cầm chuôi đao, phảng phất bộ dáng tùy thời chuẩn bị chiến đấu, cũng hướng Bắc Thần Đế dò hỏi:

"Bệ hạ, cần vi thần đem hắn bắt lại sao?"

Làm bộ liền muốn hướng theo Sở Dạ Tuyệt đuổi theo.

Bắc Thần Đế khoát tay áo, nói:

"Không cần, ngươi đi xuống đi."

Hắn mới vừa rồi lời nói cũng vì tức giận nên không kịp suy nghĩ, chẳng lẽ thật muốn đem Sở Dạ Tuyệt bắt lại sao? Hắn tự nhận làm không cách nào không vì dân chúng Bắc Thần mà suy nghĩ, cũng không muốn tổn thương danh dự Đế Vương của hắn, nhưng hắn cũng không muốn làm ra chuyện tổn thương Thanh Ca

Bắc Thần Đế tự nhiên cũng nhìn thấy sự lo lắng ở trong mắt của Mục Thừa tướng, trấn an nói:

"Trẫm biết Mục ái khanh trong lòng lo lắng chuyện gì, nhưng Trẫm cũng nói Bắc Thần ta cũng không thua ở Nam Sở hắn, không có cần thiết vội vã cho Nam Sở hắn uy hiếp liền thỏa hiệp.

Nam Sở hắn dã tâm không nhỏ, nếu như Trẫm lúc này đáp ứng điều kiện của hắn liền đại biểu Trẫm thỏa hiệp, không chiến mà thua, chuyện này Trẫm tuyệt sẽ không làm, hơn nữa chỉ cần hắn còn có dã tâm, bất kể Trẫm lúc này có đáp ứng hay không cùng hắn hòa thân, Nam Sở hắn cũng sẽ kiếm cớ cùng ta Bắc Thần đánh một trận, tóm lại trận chiến này bất kể như thế nào cũng không thể tránh được."

"Bệ hạ thánh minh, cựu thần hiểu."

Mục Thừa tướng cung kính lui qua một bên, mặc dù biết Bắc Thần Đế trong lời nói có ý bao che Thanh Ca, nhưng là trong lời Bắc Thần Đế nói cũng không phải không có lý, nếu Bắc Thần Đế cũng nói như thế, thần tử như ông cũng không nên nói cái gì nữa.

Thanh Ca mắt thấy trong lòng Sở Dạ Tuyệt không coi Bắc Thần Đế ra gì mà rời đi, nếu như đổi lại là nàng, nàng tuyệt sẽ không bỏ mặc để cho Sở Dạ Tuyệt dễ dàng mà rời đi như vậy, vì thế nàng không khỏi cảm thán vì Bắc Thần Đế làm một người Đế Vương lại không thể tùy tâm sở dục013 làm việc, vừa muốn không làm ... thất vọng dân chúng Bắc Thần, lại muốn gánh vác giang sơn xã tắc Bắc Thần lúc an nguy, thật là cao xử bất thắng hàn a, bất quá hắn thân gánh nhiều áp lực như vậy, mới vừa rồi lại tận lực bảo vệ cho nàng, vì thế Thanh Ca trong lòng không khỏi dần dần dâng lên một chút cảm động.

Sở Dạ Tuyệt sau khi rời đi, những sứ thần của các quốc gia khác cũng mượn cơ hội cáo từ, dù sao họ đến đây cũng là chúc mừng Bắc Thần Đế, từ xưa tới nay liền có một truyền thống quốc yến cả nước sứ thần chúc mừng xong sau cũng sẽ nên rời đi trước, sau chính là yến tiệc dành cho người Bắc Thần.

Hậu cung các vị Quý phi Công Chúa hiến nghệ lấy lòng Hoàng Đế cùng chúng thần xem xét tài năng của từng người, đại thần trong nhà nếu có nữ nhi đợi gả, nếu như tự nhận tài nghệ xuất chúng hơn người cũng có thể lên đài biểu diễn, ở nơi này chính là hình thức biểu diễn đối với các nàng mà nói đó chính là một loại vinh quang, nếu như lúc đó bị Hoàng Đế nhìn trúng thì chính là chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, gia tộc của các nàng cũng sẽ được trở thành là hoàng thân quốc thích, đây chính là cơ hội tuyệt hảo, rất nhiều khuê nữ nữ tử cũng muốn tham gia, bởi vậy có thể thấy được thời đại này tư tưởng nam tôn nữ ti quá lớn.

Bắc Thần Đế thấy trong hội trường mọi người rất trầm tĩnh không biết có phải bởi vì hắn ở tại chỗ này vừa xảy ra xung đột với Nam Sở nên không ai muốn nói nhiều tránh mắc sai lầm dẫn đến tai họa.

"Mọi người không cần bởi vì có mặt Trẫm tại chỗ này mà câu nệ, hôm nay là ngày vui mọi người cứ tự nhiên ăn uống nào tất cả hãy cùng nhau uống."

Vừa dứt lời Bắc Thần Đế liền cầm ly rượu uống một hơi rất thống khoái. Bắc Thần Đế tiếp theo nhìn về phía Thục phi nói:

"Trẫm biết Thục phi cầm kỹ ở Bắc Thần có thể nói nhất tuyệt, hôm nay là ngày vui ái phi vì Trẫm và các vị đại thần khảy một khúc, cũng tăng thêm không khí náo nhiệt."

Thục phi nghe Bắc Thần Đế khen bà trước mặt mọi người, liền lập tức đứng dậy mặt mày hớn hở hướng Bắc Thần Đế thi lễ, ôn nhu đáp ứng nói:

"Nô tì tuân chỉ."

Trên đài, cung nữ đã vì bà mang lên một cái đàn cổ thượng phẩm, Thục phi nện từng bước uyển chuyển nhẹ nhàng mà lên đài, ngồi sau đàn cổ, sau đó ánh mắt chứa nhiều mị hoặc nhìn về hướng Bắc Thần Đế, một khúc du dương lưu loát Phượng Cầu Hoàng liền từ ngón tay của bà phát ra.

Thục phi vốn là ngày thường kiều diễm quyến rũ, hơn nữa nàng lúc này cố ý toát ra thần sắc kiều mỵ, bộ dáng thật là có mấy phần hút hồn người. Dưới đài chúng đại thần cũng nhất thời lộ ra thần sắc tươi đẹp, mà bộ dáng bà như vậy lại làm cho Lệ phi dưới đài hận không được xé toang gương mặt quyết rũ của bà ra.

Bất quá mặc dù Thục phi vóc người quả thật có mấy phần vẻ thùy mị, nhưng bà cố ý vì người nào đó khảy đàn khúc này qua khúc khác, mà người nào đó nhưng không hiểu phong tình không có cho bất kỳ phản ứng đáp lại.

Thanh Ca cố ý để sát vào bên tai Bắc Thần Đế chế nhạo nói:

"Người ta đặc biệt vì người khảy đàn khúc Phượng Cầu Hoàng này, nhưng người lại không có bất kỳ phản hồi nào, người cũng thật là làm cho người ta thương tâm đi."

Bắc Thần Đế cười nhạt nhìn Thanh Ca, hắn cũng nhịn không được nữa mắng trả lại:

"Làm sao? Đây là nữ nhi vì mẫu thân kêu bất bình sao?"

Nói xong mới phát hiện nhất thời nhanh miệng nói sai rồi, chăm chú nhìn phản ứng của Thanh Ca, ông sợ nàng sẽ vì câu nói vừa rồi mà tức giận với ông.

Thanh Ca buồn cười nhìn Bắc Thần Đế thần sắc khẩn trương, nhìn một cái liền thấy rõ hắn lúc này trong lòng suy nghĩ cái gì, cười yếu ớt nói:

"Khẩn trương như vậy làm gì? Người cho là ta nên có phản ứng như thế nào?"

"Con thật sự một chút cũng không để ý sao?"

Bắc Thần Đế có chút khó lý giải, mặc dù Thục phi từng vứt bỏ Thanh Ca, nhưng Thục phi dù sao cũng là thân mẫu của nàng, nhắc tới nàng lẽ ra phải thương tâm, hay là tức giận, vốn nên có phản ứng như thế, Mà biểu hiện Thanh Ca như không có bất kỳ một chút cảm xúc, nữ nhi bình thường rất chú trọng được mẫu thân thương yêu đi, tính tình Thanh Ca tại sao lạnh nhạt, chẳng lẽ nguyên nhân là từ nhỏ không có phụ mẫu sao.

Nghĩ đến đây trong lòng Bắc Thần Đế không khỏi đau xót.

Thanh Ca nhíu mày, nói:

"Ta tại sao muốn quan tâm, đối với ta mà nói, bà chẳng qua là một người xa lạ mà thôi, tất nhiên ta cũng không có cần thiết hận bà, bà bất quá cũng là vì lợi ích của bà suy nghĩ mà thôi, mọi người đều rất ích kỷ không phải sao, bất quá hậu quả mà ngày trước bà ta làm sau này nhất định sẽ phải trả giá không phải sao."

Bắc Thần Đế theo lời nói của Thanh Ca biết tối nay sắp phát sinh chuyện.

Lúc nói chuyện, Thục phi cũng đã đàn xong khúc nhạc, chẳng qua là sắc mặt không tốt lắm, thời điểm lên đài vẫn là mặt mày hớn hở, lúc này lại là một bộ vừa ai oán, vừa ghen tỵ. Dù sao bà lấy cầm truyền tải tâm tình cùng toan tính nhưng là lúc này Hoàng Thượng cũng đang cùng một nữ nhân khác 'tâm tình', vừa nãy lúc bà biểu diễn Thanh Ca cùng Bắc Thần Đế ở giữa nói chuyện với nhau không hề chú ý đến bà.

Bà lúc này cũng không quản dưới đài chúng đại thần đối với bà khen tặng ca ngợi, bà cũng không có nửa phần tâm tình tiếp nhận, bởi vì không chiếm được sự chú ý của Bắc Thần Đế, những cái khác hết thảy ca ngợi cũng là uổng công.

Thục phi trực tiếp đi xuống đài, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Ca một cái, liền cố tình nhu nhược đối với Bắc Thần Đế nói:

"Bệ hạ, Nguyệt Nhi muội muội xinh đẹp nổi tiếng ở Bắc Thần có thể nói là mọi người đều biết, không bằng xin mời muội muội vì mọi người trình diễn một khúc như thế nào, cũng cho tỷ muội chúng ta đại khai nhãn giới."

Ngụ ý liền nói rõ thân phận nữ tử thanh lâu của Thanh Ca, hơn nữa bà tự tin ở Bắc Thần vẫn chưa có người nào có tài đánh đàn có thể so sánh qua được Thục phi bà, bà nói như vậy cũng bất quá là để cho Thanh Ca ở trước mặt Bắc Thần Đế xấu mặt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top