Chương 42: Cự tuyệt

Lúc đầu nghị luận rối rít mọi người bị thanh âm của Thanh Ca lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén kinh sợ trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Mà phụ thân Lệ phi Lễ bộ Thượng thư Triệu Trung Thừa mặc dù cũng có chút kinh sợ do ánh mắt Thanh Ca cùng hàn khí bức người, nhưng ở trong lòng nói cho hắn biết mình chẳng qua cảm giác của hắn sai mà thôi, một nữ tử thanh lâu không quá mười lăm tuổi, làm sao có cái loại ánh mắt kinh khủng này, hắn không tin, vì vậy hắn từ từ thở bình thường, nội tâm chấn động mất tự nhiên bình tĩnh trở lại, lại nói tiếp:

"Trong thiên hạ, đâu cũng là đất của vua;, ai cũng là thần tử của vua, ngươi làm thần dân Bắc Thần chẳng lẽ không vì đại cục Bắc Thần suy nghĩ sao? Huống chi Bệ hạ sủng ái ngươi như thế, chẳng lẽ không vì Bệ hạ phân ưu sao?"

"Mặc dù toàn bộ thiên hạ đều thuộc về Hoàng Đế, tin tưởng trong đó cũng sẽ không bao gồm ta, vận mệnh của ta, ta tự mình định đoạt, ta không thuộc về bất luận kẻ nào, ta chỉ là của ta mà thôi, cho dù là Hoàng Đế chí cao vô thượng cũng không có thể vượt qua khống chế nhân sinh của ta, huống chi, Tĩnh, người nỡ để cho ta đến Nam Sở sao?"

Thanh Ca nửa trước đoạn còn nói cuồng vọng như vậy, thời điểm nói xong lời cuối cùng, chỉ thấy Thanh Ca một tay chống mặt nghiêng đầu, trách móc nhìn Bắc Thần Đế trước mặt lộ ra trạng thái mị hoặc, nhưng trong mắt lại lộ ra nghịch ngợm.

Bắc Thần Đế vừa nhìn liền thấu Thanh Ca mị hoặc cho mọi người dưới kia nhìn lại mà thôi, hắn cũng phối hợp với Thanh Ca gật đầu, ôn nhu nói ra để cho mọi người hiểu lầm:

"Thanh Ca là nữ nhân Trẫm thích nhất, Trẫm làm sao sẽ để cho con xuất giá đây."

Ông nói cũng không có sai, Thanh Ca đích xác là nữ nhân ông thích nhất, thậm chí là nữ nhân duy nhất ông yêu, chỉ bất quá cái ông gọi là yêu không có bất kỳ tình yêu nam nữ, mà là tình phụ tử thôi, bất quá chuyện này, cũng chỉ có phụ tử hai người bọn họ biết là được rồi.

Bắc Thần Đế đối mặt Sở Dạ Tuyệt nói lên điều kiện mê người, theo lý thuyết ông phải lấy an toàn, giang sơn xã tắc Bắc Thần quốc suy nghĩ mà đồng ý đề nghị của Sở Dạ Tuyệt mới đúng, nhưng Thanh Ca là nữ nhi của ông, thậm chí có thể nói là nữ nhi duy nhất trong lòng ông nhận, tình cảm như vậy để cho ông không thể để cho Thanh Ca có chuyện thương tâm.

Huống chi ông cũng không nỡ đem Thanh Ca làm vật phẩm, một bên là giang sơn xã tắc Bắc Thần, một bên lại là nữ nhi duy nhất của Bắc Thần Đế ông, tình cảnh lưỡng nan như vậy thực tại để cho ông khó làm ra cách giải quyết.

Nhưng sau đó nghĩ lại đại quốc Bắc Thần mênh mông sao lại sợ Nam Sở xâm phạm, ông nghĩ tới đây lại thấy thái độ Thanh Ca ung dung nghịch ngợm như thế kia, phảng phất dự liệu được, trong nháy mắt cũng làm cho tâm tình của ông bình tĩnh hơn.

Triệu Trung Thừa mắt thấy Thanh Ca như thế công khai 'câu dẫn' Bắc Thần Đế, mà Bắc Thần Đế thế nhưng cũng một bộ hoàn toàn bị mê hoặc, hắn trong lòng biết không ổn, hắn lập tức thay một bộ thương tiếc vẻ mặt nói chuyện giật gân:

"Bệ hạ, nên lấy đại cục làm trọng a, nữ tử này tại sao không biết liêm sỉ, sinh ra được một bộ dạng yêu mị, nàng nhất định là tai họa thế nhân hồ yêu chuyển thế, nữ tử này sinh ở Bắc Thần ta, đó không phải là may mắn của Bắc Thần a, bọn thần mong rằng Bệ hạ sớm ngày thoát khỏi nàng hấp dẫn, nhận rõ bộ mặt thật của nữ tử này, làm một minh quân chân chính a."

Hắn nói xong phẫn hận trừng mắt liếc Thanh Ca tùy ý trên ghế rồng một cái, ánh mắt kia phảng phất đang nói.

'Nhóc con muốn đấu, ngươi còn non lắm.'

Bắc Thần Đế ngón tay vô quy luật ở long ỷ trên lan can nhẹ nhàng gõ, hững hờ hỏi:

"Triệu ái khanh, ý của ngươi là nói Trẫm bây giờ chính là một hôn quân sao?"

Ngữ khí của ông làm cho người ta nghe không ra hỉ nộ, bất quá ý trong lời nói làm cho ai cũng biết ông tức giận, dù sao làm gì có Hoàng Đế nào thích người khác nói hắn là hôn quân đây.

Triệu Trung Thừa còn ngây ngốc hoàn toàn không có nghe được trong lời Bắc Thần Đế nói có chỗ nào không ổn, hắn còn lầm tưởng Bắc Thần Đế quan tâm cái danh hiệu minh quân kia mà nghe vào lời 'gián ngôn'033 của hắn, hắn cao hứng tiếp tục khuyên:

"Không, Bệ hạ hiểu lầm ý của vi thần, ý của vi thần là Bệ hạ vốn chính là minh quân Bắc Thần chúng ta, chỉ bất quá hồ yêu chuyển thế đến Bắc Thần ta, mê hoặc Ngô hoàng, lúc này mới đưa đến danh dự Bệ hạ bị hao tổn, chỉ cần đem nữ tử này đến Nam Sở, rời xa Bệ hạ, như vậy danh tiếng Ngô hoàng ngày xưa lưu lại đời sau, hơn nữa có thể thỏa mãn yêu cầu Thái Tử Nam Sở, còn là chuyện nhất cử lưỡng tiện, mong rằng Bệ hạ ân chuẩn."

Giọng nói kia có thể nói là chính khí nghiêm nghị a.

Bắc Thần Đế một chưởng hung hăng vỗ vào tay cầm long ỷ, tức giận nói:

"Triệu Trung Thừa lớn mật, ngươi có biết tội của ngươi không."

Triệu Trung Thừa lúc này mới hậu tri hậu giác cảm nhận được Bắc Thần Đế tức giận, lập tức phản xạ có điều kiện hai chân quỳ xuống đất, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

"Mong rằng Bệ hạ minh xét, vi thần lần này cảm giác đều chỉ là vì Bắc Thần giang sơn xã tắc suy nghĩ, nếu có làm Bệ hạ tức giận xin lượng giải, có thể nói lời thật thì khó nghe a, Bệ hạ, bất quá thần ở nơi nào mạo phạm Bệ hạ, lại phạm phải tội gì? Mong rằng Bệ hạ nói rõ."

Hắn cũng coi như khôn khéo, trước tiên đem nói cho đầy, ý chính là cho dù hắn có tội, đó cũng là vì Bắc Thần giang sơn xã tắc suy nghĩ, đó là gián tội, nhưng hắn là trung thần, nếu là Bắc Thần Đế bắt hắn trị tội, đó chính là hôn quân chân chính, không hổ là cáo già chốn quan trường a.

Không đợi Bắc Thần Đế lên tiếng, Thanh Ca cũng không ăn Triệu Trung Thừa một chút thua thiệt, Thanh Ca nhìn Triệu Trung Thừa quỳ trên mặt đất chậm rãi nói:

"Triệu đại nhân, ngươi trước tiên là tạo lời nói gièm pha phỉ báng nữ nhân của Bệ hạ là hồ yêu chuyển thế, ngươi đây là đang hướng thế nhân tuyên cáo Bệ hạ có mắt không tròng, không rõ lí lẽ sao.

Tiếp, ngươi chửi bới Bệ hạ không thánh minh, gọi người là hôn quân, không biết lời này ngươi có tính hay không phạm vào tội đại nghịch bất đạo, coi rẻ Hoàng quyền đây?

Cho dù ngươi là vì giang sơn xã tắc Bắc Thần suy nghĩ, ngươi như vậy không phải là đem Bệ hạ không để vào mắt sao? Ngươi là muốn thay thế vị trí của bệ hay sao?"

Trung thần trong miệng Triệu Trung Thừa đến trong miệng Thanh Ca liền biến thành mưu quyền soán vị phản nghịch, có thể thấy được Lãnh Thanh Ca nàng cũng không phải là ngồi không.

Triệu Trung Thừa bị Thanh Ca một loại đe dọa bị làm cho sợ đến là đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lớn tiếng quát lớn:

"Ngươi yêu nữ này đừng vội ngậm máu phun người, thần đối với Bệ hạ trung thành đây chính là nhật nguyệt chứng giám, vi thần không có mưu đồ hay có lòng soán vị a, mong rằng Bệ hạ minh xét, không nên nghe tin yêu nữ này nói bậy."

Chuyện này hắn thật đúng là bị Thanh Ca làm cho sợ, phải biết rằng nói hắn coi rẻ Hoàng quyền, hắn còn có thể nói hắn là liều chết can gián, nhưng mưu triều soán vị đây chính là tội nặng tru di cửu tộc a.

Chết hay không chết, người đang bàng quan là Sở Dạ Tuyệt nhưng vào lúc này cứng rắn đạp một cước, nói:

"Triệu đại nhân đối với người mà Thái Tử ta muốn cưới, cũng chính là Nam Sở tương lai Thái Tử phi gọi là yêu nữ, không biết Triệu đại nhân nghĩ đưa Nam Sở đặt ở chỗ nào đây, để Thái Tử ta ở chỗ nào đây? Hay là mục đích của Triệu đại nhân chính là muốn vén lên hai nước Bắc Thần cùng Nam Sở xuất hiện chiến tranh đi?"

Sở Dạ Tuyệt mới vừa rồi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cũng là đang suy tư Bắc Thần Đế vì sao đối mặt điều kiện mê người như thế đối với Thanh Ca vẫn không chịu buông tay đây, nhưng hắn cũng đoán được vô luận Bắc Thần Đế là không cam lòng như thế nào, cuối cùng ở đối mặt với áp lực của quần thần Bắc Thần quốc, Bắc Thần Đế cuối cùng cũng không khỏi không thỏa hiệp.

Nghĩ đến đây, hắn nơi nào còn có thể dung người khác đối với Thanh Ca nói xấu, tựa như hắn nói, cho dù không suy nghĩ đến tình cảnh của Thanh Ca, lời Triệu Trung Thừa nói đối với Nam Sở hắn cũng là một loại chửi bới, vì vậy cho dù hắn không phải là vì Thanh Ca, hắn cũng không có thể dễ dàng tha thứ coi thường Nam Sở hắn không phải là sao.

Sở Dạ Tuyệt giọng nói mặc dù rất nhẹ, nhưng khí thế này không giận mà uy lại làm cho Triệu Trung Thừa có cảm giác không rét mà run, Triệu Trung Thừa lúc này mặc dù đối với ánh mắt Sở Dạ Tuyệt lạnh như băng có sợ hãi, nhưng hắn dù sao không phải là thần tử của Nam Sở, vì vậy hắn lúc này càng sợ Bắc Thần Đế có tin là thật, bị làm cho sợ đến hắn liền lập tức dập đầu chứng minh, cũng lên tiếng cầu xin tha thứ:

"Bệ hạ tha mạng, vi thần tuyệt không có ý đó, vi thần gây nên sự việc này cũng là vì giang sơn xã tắc Bắc Thần a. Yêu nữ, không, nữ nhân kia mới chính là kẻ vén lên mâu thuẫn của hai nước, hồng nhan họa thủy nha, không, cũng không phải là ý này, mà ý của vi thần là nếu Thái Tử vừa ý nữ tử đó như vậy, Bệ hạ cớ sao không thành toàn cho Thái Tử Nam Sở"

Hắn càng nói tựa hồ càng cảm giác không đúng, cuối cùng chỉ có thể thân thể sợ hãi run rẩy, ngẩng đầu nhìn thẳng Bắc Thần Đế, đang đợi Bắc Thần Đế trị tội, tiểu bộ dáng ủy khuất làm cho Thanh Ca nghĩ tới bộ dạng tiểu thụ vạn năm, bất quá đối với Triệu Trung Thừa kia tuổi một bó còn bày ra bộ dáng như thế, làm cho trái tim nhỏ của Thanh Ca phải run lên một cái.

Bắc Thần Đế tự nhiên biết Triệu Trung Thừa mặc dù cử động lần này bất quá là vì Lệ phi mà diệt trừ Thanh Ca, nhưng hắn vẫn nói đường hoàng như thế, nếu như ông thật trị tội Triệu Trung Thừa này,thật đúng là thành hôn quân trong miệng hắn, hơn nữa danh yêu nữ của Thanh Ca chỉ sợ liền được chứng thực, vì vậy Bắc Thần Đế không thể làm gì khác hơn là nói:

"Trẫm niệm tình ngươi cũng vì giang sơn xã tắc Bắc Thần suy nghĩ, không truy cứu tội ngươi mạo phạm Thái Tử Nam Sở, coi rẻ Hoàng quyền. Bất quá nếu như ngươi khăng khăng một mực, Trẫm thật muốn hoài nghi ngươi có phải thật có dụng ý khác hay không, thế nào?"

Trong giọng nói của Bắc Thần Đế mang theo oai phong không thể bỏ qua của Đế Vương, còn có một tí tia uy hiếp.

"Tạ ân Bệ hạ không giết, tạ ân Bệ hạ không giết."

Triệu Trung Thừa cuống quít dập đầu nói tạ ơn.

"Được rồi, lui ra đi."

Bắc Thần Đế nhìn Triệu Trung Thừa trên mặt đất không ngừng dập đầu không nhịn được phất tay áo. Thật ra thì ông cũng lười quản sống chết của hắn, dập đầu đến chết tốt hơn, tránh cho lại nói xấu Thanh Ca.

Bất quá ông là vua của một nước không phải sao, vì thế ông phải rộng lượng, nói tha thì phải tha hắn, lại nói bộ dạng Triệu Trung Thừa dập đầu theo khuôn khổ và hình thức, sợ rằng dập đầu mấy năm cũng không chết được.

Lúc này thân thể Triệu Trung Thừa mới run rẩy cong vẹo đứng lên lui qua một bên không dám mở miệng, những đại thần khác thấy bộ dạng Triệu Trung Thừa chật vật như vậy cũng cũng không dám nói gì nữa, chỉ sợ mình quá phận ngỗ nghịch đến Bắc Thần Đế.

Lệ phi thì ngồi ở vị trí của bà một bộ giận mà không dám nói gì chỉ có vẻ mặt là dữ tợn, giống người ngu đem bất kỳ tâm tình nào cũng biểu hiện ở trên mặt như vậy, ở hậu cung nơi này là nơi ăn tươi nuốt sống sinh tồn như thế nào a, nếu như không phải bà có một người phụ thân là Thượng thư, sợ rằng bà cũng không biết chết qua bao nhiêu lần rồi.

Đối với Lệ phi ngu xuẩn, Thục phi, Đức Phi lại cao minh rất nhiều, dáng vẻ vạn ngàn, ung dung ngồi ngay ngắn ở trên chỗ ngồi của bản thân, nhưng đáy mắt bọn họ là hận ý, cũng như toan tính vẫn không có tránh được ánh mắt của Thanh Ca.

Mà Hiền phi trải qua chuyện như vậy vẫn như cũ duy trì bộ dáng bà không thuộc hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền loại thoát tục. Hoàng Hậu cũng vẫn cười nhạt, làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ một chút sơ hở, tin tưởng hậu cung đông đảo nữ nhân thông minh nhất có lẽ người cao minh nhất là Hoàng Hậu cùng Hiền phi, mà Lãnh Thanh Ca nàng thích nhất chính là nữ nhân thông minh.

Sở Dạ Tuyệt thấy không có người nhiều chuyện, liền trở về chuyện chính nói:

"Không biết Bệ hạ đối với chuyện hòa thân đến tột cùng thấy thế nào đây? Mong rằng Bệ hạ nói rõ."

Hắn tin tưởng Bắc Thần Đế nếu không có hoàn toàn cự tuyệt, vậy hắn liền vẫn có hy vọng.

Mà Bắc Thần Đế cũng không nhăn nhó, thẳng thắn nói:

"Chuyên đó và chuyện hòa thân, nếu Thanh Ca đồng ý, vậy Trẫm tuyệt không ngăn cản, chuyện này hết thảy nhìn xem Thanh Ca có nguyện ý hay không."

Điều này cũng làm cho Sở Dạ Tuyệt kinh ngạc, bất quá nếu để cho Thanh Ca làm chủ, vậy hắn cảm giác mình lại thêm mấy phần thắng, hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Ca nói:

"Nếu Bệ hạ cho là chuyện đó và chuyện thần nên tùy Thanh Ca làm chủ, thì Thái Tử ta liền muốn hỏi ý tứ của Thanh Ca như thế nào đây, không biết Thanh Ca có nguyện ý gả cho Thái Tử hay không đây?"

Hắn tự tin Thanh Ca sẽ chọn hắn, bất kể là thân phận, hay là địa vị, hắn đều không thua Bắc Thần Đế, huống chi hắn so sánh với Bắc Thần Đế hơn về phần thanh niên tuấn mỹ, hắn tin tưởng chỉ cần là nữ nhân 'bình thường' cũng sẽ chọn hắn.

Thanh Ca khêu gợi nhận lấy chén rượu Bắc Thần Đế đưa tới, phảng phất vung lên vẻ mặt mối tình đầu của thiếu nữ, ánh mắt hàm tình ý nhìn về phía Sở Dạ Tuyệt.

Sở Dạ Tuyệt một lần nữa lộ ra thần sắc mê luyến, ánh mắt nhìn Thanh Ca, hắn rất tự tin cho rằng Thanh Ca cũng như hắn coi trọng nàng nên nàng cũng coi trọng hắn, vẻ mặt mối tình đầu như thế không phải là lựa chọn hắn sao?

Đột nhiên, lại nghe thanh âm Thanh Ca triền miên mà lạnh lùng vang lên:

"Ta không muốn."

Nhất thời thu hồi vẻ mặt mới vừa rồi diễn trò, khoát tay, ngẩn đầu lên, rượu bên trong ngự ly liền đã hoàn toàn cạn sạch.

Nụ cười tự tin của Sở Dạ Tuyệt còn chưa kịp thu hồi liền cứng lại, không trải qua suy nghĩ bật thốt lên.

"Cái gì?"

Hắn cho là hắn mới vừa nghe nhầm đi.

Thanh Ca để chén rượu xuống, ngón tay mãnh khảnh tùy ý vuốt vuốt tóc đen trước ngực, ngừng lại rồi nói lên ý tứ của nàng một lần nữa:

"Ta không muốn, ta cự tuyệt."

"Tại sao?"

Hắn quả thật không rõ Thanh Ca nguyện ý lựa chọn Bắc Thần Đế đã qua lứa tuổi xuân xanh, mà không chọn lựa tuổi trẻ tuấn mỹ là hắn, nếu muốn nói bởi vì Bắc Thần Đế là thân phận Đế Vương cao hơn danh hiệu Thái Tử là hắn, nhưng mặc dù bây giờ chỉ có danh hiệu Thái Tử, nhưng ở Nam Sở ai cũng biết mặc dù hiện nay là thân phận Thái Tử, nhưng là người cầm quyền chân chính ở Nam Sở nha. Qua đó, bất kể từ phương diện nào hắn đều không thua Bắc Thần Đế, thậm chí còn có vượt qua Bắc Thần Đế là sự thực, nhưng Thanh Ca làm sao lại chọn Bắc Thần Đế đây.

Thanh Ca thấy bộ dạng ngu ngơ của Sở Dạ Tuyệt, bản tính ác ma trong lòng lại bắt đầu nhảy lên, nàng ngồi dậy hướng Bắc Thần Đế mà tiến tới, lộ ra bộ dạng phong lưu cùng ngả ngớn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của Bắc Thần Đế lên, nàng dùng đôi môi hồng nhuận mà khéo léo hướng Bắc Thần Đế nhích tới gần, ở lúc tất cả mọi người cho là nàng muốn hôn Bắc Thần Đế mà cùng hít một hơi lạnh.

Nhưng nàng ngừng lại, hai người môi cùng môi trong lúc cách xa nhau không tới một ngón tay, phảng phất tùy thời cũng có thể tiếp tục đi tới, ở nơi này phảng phất tình cảnh mập mờ, Thanh Ca nhưng dừng tại chỗ, dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe được nói:

"Bệ hạ mặc dù đã qua bất hoặc chi tuổi034, nhưng phong vận vẫn như cũ, phong độ vương giả tự nhiên đó là do kinh nghiệm cùng trải qua tang thương mà có, ta chính là yêu thích lão nam nhân khí phách mà thành thục như vậy."

Nói xong vẫn không quên liếc mắt đưa tình đến Bắc Thần Đế, phảng phất biểu hiện này của nàng để chứng thực nàng mê luyến ông.

Mà Bắc Thần Đế thì chỉ dùng bất đắc dĩ cùng sủng nịch giọng nói cất lên:

"Thanh Ca."

Sau đó cũng chỉ là lắc đầu.

Thanh Ca như thế đùa giỡn Bắc Thần Đế coi như phạm vào đại tội bất kính, nếu như đổi thành người khác, sợ rằng bây giờ đầu người đã rơi xuống đất rồi, nhưng đến Thanh Ca thì khác, không thấy Bắc Thần Đế có điểm tức giận, ngược lại chỉ có bộ dạng sủng nịch, có thể thấy được Bắc Thần Đế đối với Thanh Ca dung túng đến mức độ nào.

Mọi người phía dưới thấy vậy cũng không dám nói nhiều, Lệ phi lại càng đem Thanh Ca hận đến tận xương tủy.

Làm xong đây hết thảy, Thanh Ca quay đầu nhìn về phía Sở Dạ Tuyệt phảng phất xem hắn có thể mặt đen như đám dân da đen ở Châu Phi hay không, cố ý nhẹ giọng nói:

"Mà huynh, quá non nớt."

"Nàng! Hừ! Bất kể nàng nguyện ý hay không, nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ nhân của Thái Tử ta, nàng là người mà ta đã định rồi."

Sở Dạ Tuyệt bị lời Thanh Ca đánh giá giận đến không nhẹ. Phải biết rằng muốn làm thê tử của hắn biết bao nữ nhân ao ước, mà nàng không chỉ không có chút nào lĩnh tình, thậm chí còn ngại hắn 'Quá non'. Hắn từ nhỏ thân mang ngạo khí của Hoàng tộc, còn có quanh thân hắn có khí phách cùng với tức giận vừa chạm lúc này phóng thích ra, dù sao chưa từng có người dám nói hắn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top