Chương 27: Tự tiện xông vào

Đêm đó, lúc mà các nam nhân trầm mê ôn nhu hương, Phong Nguyệt lâu là nơi mà nam nhân mơ ước nhất, lúc này đang diễn lại các tiết mục nam nhân sống mơ màng.

Thanh Ca nhưng mang theo Tiểu Yêu lại bay múa ở trong bóng đêm, y phục như trước là màu sắc thu hút sự chú ý của người khác, kiểu dáng cũng gợi cảm kiều diễm như trước, chỉ là nơi nàng muốn đến nhưng Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt. Nàng không có một chút nào hiểu rằng nên lặng yên lẻn vào mà cứ như nàng đang vào hậu viện nhà mình mà ung dung, tự tại.

Thanh Ca lướt qua thành tường cao vút, dễ dàng tránh va chạm Ngự lâm quân tuần tra, mục đích tối nay của nàng chỉ là thấy thấy Hoàng Đế lão đầu, sau đó tâm sự chẳng hạn.

Lúc này chính là bóng đêm dày đặc nhất, đối với một Hoàng Đế cần cù mà nói hẳn là sống ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mới đúng, chẳng qua là cấu trúc của Hoàng cung quá phức tạp, như một đại mê cung, quỷ mới biết được ngự thư phòng ở nơi nào, nàng chỉ có thể tùy tiện đuổi một cái thái giám đang trên đường đi, đối với hắn mà thôi miên, để cho hắn an tĩnh vì nàng dẫn đường.

Tại nơi ở gần ngự thư phòng, Thanh Ca liền để cho thái giám đường cũ trở về, tiếp tục làm việc của hắn, hắn cũng sẽ không nhớ được tối nay có gặp Thanh Ca, đây cũng chỗ lợi hại trong thuật thôi miên, có thể tùy tâm cùng mục đích khống chế ý thức người yếu kém.

Nhưng nếu như là Trạm Nguyệt Hàn, là một nam nhân trải qua tôi luyện trên chiến trường chỉ sợ cũng không dễ khống chế như vậy, Thanh Ca nghĩ thầm có cơ hội thử một chút đối với hắn.

Thanh Ca ung dung đánh ngất thủ vệ trước cửa ngự thư phòng, quang minh chính đại đẩy cửa vào.

Bên cạnh Hoàng Đế là một lão thái giám có tên là Lưu Phúc thấy một nữ tử tuyệt sắc quần áo to gan dương dương tự đắc đi tới ngự thư phòng, lập tức đề phòng lớn tiếng quát lớn:

"Ngươi là ai? Lại dám xông vào ngự thư phòng."

Hắn dĩ nhiên sẽ không cho là nữ nhân trước mắt là Tần phi của Hoàng Đế, ít nhất hậu cung ba nghìn giai lệ sợ rằng cũng không có người nào có thể có dung mạo như nữ nhân trước mặt này, dĩ nhiên cũng bởi vì hắn là đương kim thái giám thiếp thân của Hoàng Đế, chịu trách nhiệm ẩm thực cùng cuộc sống hàng ngày của Hoàng Đế, đối với phi tần của Hoàng Đế chỉ sợ hắn so sánh với Hoàng Đế còn muốn rõ ràng hơn.

Thanh Ca cũng không thèm nhìn Lưu Phúc đang quát lớn, đánh giá nam nhân trung niên ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lúc này đang nhìn nàng. Ngũ quan thâm thúy, trong đó một thứ rất mê người là ánh mắt không có sự tức giận nhưng thể hiện được sự uy nghiêm cùng áp bách, mặc dù viền mắt đã có chút nếp nhăn, tóc mai song cũng đã hoa râm, nhưng vẫn không khó nhìn ra hắn từng là một vị Đế Vương đầy thủ đoạn.

"Người chính là Bắc Thần Hoàng Đế?"

Thanh Ca chậm rãi bước đi tới cách một cái bàn đọc sách không xa cho lắm, nhìn nam nhân trung niên lên tiếng hỏi.

"Lớn mật, ở trước mặt bệ hạ há có thể có một nữ tử có thể càn rỡ."

Lưu Phúc cảnh cáo nói, hắn lúc này đứng ở bên người Hoàng Đế, đã sớm bày ra chiêu thức nghênh chiến, đừng xem hắn là thái giám, nhưng công phu của hắn cũng sẽ không bại bởi một chút giang hồ cao thủ, đây cũng là nguyên nhân Bắc Thần Đế chọn hắn làm thái giám thiếp thân, nhưng hắn lúc này cũng không có được Hoàng Đế ra lệnh, vì vậy hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cảnh giới nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thanh Ca.

Bắc Thần Đế đang dùng đôi con ngươi cùng như Thanh Ca mà đánh giá đối phương, ngũ quan tuyệt luân tinh sảo làm cho người ta vừa thấy liền khó quên, mị nhãn mông lung phảng phất tùy thời cũng chuẩn bị câu hồn đoạt phách, nhưng đáy mắt lại lộ ra cân nhắc, phảng phất ở trong mắt nàng hết thảy bất quá là món đồ chơi trong tay, nụ cười nở trên khóe miệng gợi cảm mà mê người, sẽ cho người sinh ra cảm giác nơi nào đó kích động, y phục lớn mật tiên diễm cũng không làm cho người ta cảm thấy dung tục, ngược lại có loại cảm giác kinh diễm, nhưng Bắc Thần Đế đối mặt giai nhân như thế, chẳng biết tại sao trong lòng hắn cũng không sinh ra một chút nào dục niệm, có cũng tựa như là đối với nữ nhi thân thiết.

Trên mặt Bắc Thần Đế mỉm cười, muốn ở trước mặt Thanh Ca ra vẻ hiền lành, nhưng cho tới bây giờ ở trước mặt nữ nhi cũng là một bộ dạng không thay đổi của hắn căn bản không biết hiền lành là như thế nào, vì vậy mỉm cười ở khóe miệng có chút cứng ngắc, mà nói:

"Không sai, ta chính là Bắc Thần Hoàng Đế, cô nương là tới tìm ta sao?"

Hắn tự động đem Trẫm đổi thành ta, không biết tại sao hắn chính là không muốn làm cho nữ tử trước mắt này đem hắn làm thành Hoàng Đế, ở trước mặt nàng hắn muốn làm một trưởng bối thân thiết, cho dù là nữ nhi của hắn cũng chưa từng để cho hắn sinh ra loại cảm giác như vậy.

Thanh Ca lại bị hắn cười như thế làm cho nàng thấy buồn cười, thật đúng là một Hoàng Đế khả ái nha? Điều này làm cho nàng đối với hắn có một chút hảo cảm.

"Ta như vậy xông tới mà không có ai ngăn trở, tin tưởng người cũng hiểu thị vệ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ người không sợ ta là thích khách sao? Hay là người nhìn thấy mỹ nữ liền ngay cả sinh tử cũng không quan tâm rồi?"

Thanh Ca cố ý nói như thế, nói xong vẫn không quên ném một cái mị nhãn.

Bắc Thần Đế vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười nói:

"Mặc dù ta không biết ngươi vì sao mà đến, nhưng là ta tin tưởng ngươi không phải là thích khách."

Huống chi nhìn thân hình Thanh Ca một chút cũng không nhìn ra là người tập võ, mặc dù hắn không biết nàng là như thế nào tiến vào, nhưng hắn tin tưởng nếu nàng có thể không coi ai ra gì đi vào, nhất định bên trong nàng có chỗ hơn người, cũng tin tưởng nàng sẽ không tổn thương hắn, mặc dù đây chỉ là trực giác của hắn.

"Ta không cảm thấy làm Hoàng Đế dễ dàng tin tưởng người khác là một chuyện tốt."

Thanh Ca nhẹ nhàng nói.

"Ngươi có thể yên tâm, ta là Hoàng Đế không phải lúc nào cũng tin tưởng như vậy, chỉ là người để cho ta có loại này trực giác có thể tin tưởng, trước mắt ngươi là người đầu tiên."

Bắc Thần Đế vẫn mỉm cười trả lời.

Trong lời Bắc Thần Đế nói làm cho người ta mang theo mập mờ mà hiểu lầm, nhưng Thanh Ca biết hắn cũng không có ý tứ gì khác, cũng rất hài lòng hắn trả lời như vậy, linh lung thanh thúy cười nói:

"Ha hả, vậy thật đúng là vinh hạnh của ta."

Trong mắt bớt đi một chút chơi đùa, lại thêm chút thật lòng.

Bắc Thần Đế trong lòng tự nhiên cao hứng Thanh Ca điểm này có biến hóa.

"Ta cũng vậy rất vinh hạnh cô nương là người đầu tiên trực giác của ta cho phép thân cận, không biết cô nương xưng hô như thế nào?"

"Lãnh Thanh Ca"

Thanh Ca chưa từng có ý nghĩ muốn giấu diếm tên.

"Lãnh Thanh Ca?"

Bắc Thần Đế dùng hoài nghi ánh mắt nhìn Thanh Ca, dù sao một cái tên thanh lãnh001 như vậy không thể nào dùng ở trên một nữ tử cá tính bộc lộ rõ ràng như nữ tử trước mắt được.

Thanh Ca nhíu mày.

"Làm sao? Cảm thấy ta không nên được gọi bằng tên này sao?"

Bắc Thần Đế phủ nhận nói:

"Không, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi, ta đây có thể gọi ngươi Thanh Ca sao?"

Thanh Ca cố ý mập mờ nhìn Bắc Thần Đế.

"Bệ hạ không phải là coi trọng ta chứ?"

Bắc Thần Đế duyệt vô số người, như thế nào lại không biết trong lời Thanh Ca nói chỉ là đùa vui, không đưa ra đáp án mà nói:

"Ngươi đã không có cự tuyệt đó chính là đáp ứng, Thanh Ca?"

"Chẳng lẽ bệ hạ muốn cho ta cứ như vậy đứng cùng ngươi nói chuyện phiếm sao?"

Thanh Ca đối với Bắc Thần Đế thân mật gọi cũng không có ra cự tuyệt ra khỏi miệng, đối với nàng mà nói đó chẳng qua là một cái tên mà thôi, huống chi nàng đối với Bắc Thần Đế rất có hảo cảm nha.

Bắc Thần Đế hướng bên cạnh dời đi, sau đó hướng Thanh Ca ngoắc nói:

"Là của ta sơ xót, đến ngồi ở bên cạnh ta đi."

Vừa quay đầu nhìn Lưu Phúc nói:

"Lưu Phúc, châm trà."

Lưu Phúc nhìn thấy bệ hạ cùng Thanh Ca trong lúc ngươi tới ta đi nói chuyện, không khí mập mờ cũng tràn ngập cả ngự thư phòng, nghĩ thầm bệ hạ không phải là thật coi trọng nữ tử lai lịch không rõ này nha? Mặc dù trong lòng không khỏi có chút bận tâm, nhưng chuyện bệ hạ quyết định, hắn cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể tuân lệnh đi ra ngoài pha trà.

Thanh Ca thấy Bắc Thần Đế thế nhưng làm cho nàng ngồi lên vị trí chí cao vô thượng, nô đùa nói:

"Bệ hạ muốn cho ta ngồi long ỷ? Chẳng lẽ không sợ ta có ý đồ khác sao?"

Bắc Thần Đế vung lên khóe miệng, cũng đồng dạng trêu chọc nói:

"Ngươi không phải là không dám sao?"

Thanh Ca cất bước về phía Bắc Thần Đế, trong miệng cuồng vọng nói:

"Cõi đời này còn không có chuyện gì mà ta không dám làm."

Sau đó ở bên cạnh Bắc Thần Đế ngồi xuống, dựa vào lưng ghế mà nói.

Bắc Thần Đế cười híp mắt nhìn Thanh Ca bên cạnh nói:

"Thật đúng là cuồng vọng nha? Nữ hài như vậy sau này không có ai thèm lấy nha."

Bộ dáng kia thật là có mấy phần bộ dạng từ phụ.

Thanh Ca tương dương tực đắc nói:

"Ta cũng vậy không có nghĩ tới muốn gả cho bất kỳ một cái nam nhân nào, ngươi cảm thấy ta sẽ ngu xuẩn để buông tha cho tự do mà bước vào phần mộ sao?"

Bắc Thần Đế nghi ngờ hỏi:

"Phần mộ?"

Thanh Ca hảo tâm giải thích:

"Hôn nhân chính là phần mộ của nữ nhân."

Bắc Thần Đế buồn cười lắc đầu nói:

"Có khoa trương như ngươi nói vậy sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Bây giờ nam nhân người nào không phải là tam thê tứ thiếp, nữ nhân gả đi cũng chẳng qua là vật phẩm của nam nhân mà thôi, ngươi cảm thấy ta sẽ là nữ nhân như vậy sao?

Vẫn là tự do tốt, coi trọng người nam nhân, thì nghĩ biện pháp câu dẫn tới, cũng không nói tình cảm, cũng không cần trách nhiệm, chỉ cần cao hứng là được rồi, mà một khi lập gia đình cũng chỉ có thể trông đợi một nam nhân, còn muốn ngày ngày đợi nam nhân sủng hạnh, như vậy so ra, hôn nhân không phải là phần mộ sao?"

Ngay cả Thanh Ca cũng không có phát giác, ở trước mặt Bắc Thần Đế có thể dễ dàng bỏ xuống thói quen phòng bị, phát ngôn bừa bãi về cuộc sống mà nàng hiểu.

Thanh Ca ngôn luận đối với thời đại này đạo đức luân lý mà nói, quả thực là đại nghịch bất đạo, nhưng Bắc Thần Đế lại không nghĩ trách cứ, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.

"Ha hả, không nghĩ tới hôn nhân ở trong lòng ngươi là như vậy, giống như ngươi nói, như vậy những nữ nhân kia chẳng phải là tất cả đều ngu ngốc sao."

Thanh Ca khó được ra vẻ mặt một bộ dạng trẻ con, liếc mắt nói:

"Bệ hạ muốn biết cách nhìn của ta về hôn nhân, không phải là người muốn tự thân làm 'hồng nương' đi? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta tiến vào cung muốn muốn làm cái gì ư?"

Bắc Thần Đế biết Thanh Ca không muốn tiếp tục nói về đề tài này, mà hắn cũng đúng thật tò mò Thanh Ca tìm hắn là vì cái gì chuyện, cười nói:

"Hài tử này, thật sự ta cũng rất muốn biết ngươi tự tiện xông vào Hoàng cung muốn nói chuyện gì, Thanh Ca có thể nói cho ta biết không?"

Thanh Ca nghịch ngợm mở trừng hai mắt nói:

"Thật ra thì cũng không có cái gì? Chỉ thật là hiếu kỳ Bắc Thần Hoàng Đế đến tột cùng là một người thế nào mà thôi."

Bắc Thần Đế không dám tin hỏi:

"Cứ như vậy?"

Thế nhưng vì nhất thời thật hiếu kỳ mà tự mình xông vào Hoàng cung, nếu như bị nghĩ là thích khách sao, mạng sống của nàng thì sao? Hài tử này thật đúng là làm loạn.

"Cứ như vậy, cho dù bị thủ vệ phát hiện, bọn họ cũng không có thể làm gì ta, nếu không ngươi cảm thấy ta là vào bằng cách nào, ta còn biết bốn phía trong ngự thư phòng này cất dấu bốn ám vệ võ công cũng không tệ."

Thanh Ca dĩ nhiên biết Bắc Thần Đế trong lòng đang suy nghĩ gì, điều này cũng làm cho Thanh Ca trong lòng tăng thêm đối với hắn thật tốt cảm.

"Ặc."

Bắc Thần Đế không nghĩ tới tâm tư của hắn lại bị Thanh Ca nhìn thấu, cũng không nghĩ tới nàng thế nhưng có thể phát hiện có ám vệ, xem ra nàng quả thật không giống biểu hiện ra đơn giản như vậy, nhưng cho hắn đối với an toàn của nàng hơi chút thả tâm, ít nhất một hài tử ở bên ngoài có chút bản lãnh phòng thân mới có thể bảo đảm an toàn không phải sao.

"Không biết tại sao? Vừa thấy được ngươi đã cảm thấy rất thân thiết, cùng ngươi nói chuyện phiếm cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, ngươi nói chúng ta không phải là rất có duyên, giống như ngươi là nữ nhi của ta."

Bắc Thần Đế cảm khái nói.

Thanh Ca dùng tròng mắt như lưu ly nhìn Bắc Thần Đế nói:

"Về vấn đề này, nếu như ngươi có thể điều tra một chút hậu cung Tần phi giai lệ, đặc biệt là cử động ở phía sau cung mười lăm năm trước, nói không chừng sẽ thu hoạch không ích nha."

Bắc Thần Đế khiếp sợ nhìn trứ Thanh Ca, không rõ nàng vì sao nói như vậy, chẳng lẽ hắn và nàng thật sự có quan hệ mà hắn không biết, hắn nghĩ trực tiếp hỏi.

"Ngươi... "

Thanh Ca nhưng cắt đứt lời của hắn, nói:

"Được rồi, thời gian cũng không sớm, ta cũng nên đi, nếu như ngươi muốn gặp ta, có thể đến Phong Nguyệt lâu tới tìm ta, nhớ ở nói đó tìm Lãnh Nguyệt Nhi, ở nơi đó nhưng tìm không được người gọi là Lãnh Thanh Ca nha."

Bắc Thần Đế biết nàng cũng sẽ không nói cho hắn muốn biết sự thực, cũng chỉ có thể dừng lại, hắn từ trên người cởi xuống một lệnh bài nói:

"Ngươi đã không muốn nói coi như xong, ta sẽ tra rõ ràng, cái lệnh bài này ngươi cầm lấy, lần sau muốn vào cung là có thể quang minh chánh đại từ cửa thành tiến vào, có cơ hội ta tới tìm ngươi."

Thanh Ca không chút do dự nhận lấy lệnh bài, sau đó ở trên mặt Bắc Thần Đế mà hôn một cái, đứng lên nói:

"Gặp lại sau"

Sau đó sử dụng khinh công ở Tiêu Dao cốc do nàng sáng chế 'thuấn ảnh' rời ngự thư phòng.

Lưu Phúc bưng trà tiến vào chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nhưng không có nhìn thấy nhân ảnh, mà ngự thư phòng cũng không có thân ảnh của Thanh Ca, Bắc Thần Đế nhìn thấy Thanh Ca xuất ra một chiêu này liền hiểu nàng có thể tự do tiến vào Hoàng cung mà không bị người phát hiện là có nguyên do, nàng khinh công nhẹ như vậy, sợ rằng cho dù là ám vệ võ công tốt nhất trong ám vệ doanh cũng đuổi không kịp .

Bắc Thần Đế đột nhiên nhẹ giọng kêu:

"Phong "

Một nam tử toàn thân hắc y xuất hiện ở trước mặt Bắc Thần Đế.

"Bệ hạ có gì phân phó."

Bắc Thần Đế thu hồi khuôn mặt mỉm cười đối mặt Thanh Ca, khôi phục thành một vị Đế Vương quyết tuyệt trong công việc, ra lệnh:

"Tra cho Trẫm rõ ràng tất cả sự kiện liên quan Tần phi hậu cung, đặc biệt chuyện mười lăm năm trước."

"Dạ"

Nam tử một cái quỷ mị biến mất ở trong ngự thư phòng, phảng phất chưa từng xuất hiện qua.

Bắc Thần Đế thầm nghĩ hắn và Thanh Ca đến tột cùng có cái dạng gì quan hệ ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top