chap 72

"Vũ Hà Trang này..." Một lúc lâu sau Trần Doãn Bách mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ý cười "Chơi với Vũ Trung Hiếu ít thôi nhé, mày bị nó dạy hư rồi đấy."

"Tao bị mày dạy hư thì có." Tôi bĩu môi, rút tay lại.

Tôi cong môi cười, liếc xuống bàn chân vẫn chưa tháo bột của nó, nói nốt:

"Oh I'm sorry, your leg is already broken."

Vũ Trung Hiếu mất hai giây để load xong câu đá đểu của tôi, nó lườm tôi bằng vẻ mặt cực kỳ bất mãn:

"Mày bắt đầu học tính xấu của Trần Doãn Bách rồi đấy, sống đẹp lên."

Trần Doãn Bách toe toét cười đập tay với tôi, nó nâng mắt nhìn Vũ Trung Hiếu, dùng giọng Anh chuẩn nói dõng dạc:

"Cause she's my girl."

My girl là một cách dùng rất đặc biệt trong tiếng Anh, tùy vào mối quan hệ giữa hai người mà my girl có thể hiểu theo nhiều nghĩa. Tôi không biết Trần Doãn Bách có ý gì khi gọi tôi là "my girl", nhưng trái tim nhỏ bé của tôi thì đang không ổn lắm.

Dạo này Trần Doãn Bách bị làm sao ấy nhỉ? Nó đang tàng trữ bùa ngải trái phép đúng không?

---

Ngày 12/12 tôi thi IELTS, đến 23 lại bắt đầu thi cuối kỳ. Trường tôi cho thi 4 môn theo tổ hợp xét tuyển THPTQG, trong hai ngày 23 và 24.

Vừa kết thúc môn thi cuối cùng, tôi có cảm giác như thể tôi đã hoàn thành xong một hành trình vĩ đại trong cuộc đời.

Học kỳ I kết thúc vừa đúng dịp Giáng Sinh, bình thường lớp tôi sẽ liên hoan ở nhà hàng của gia đình Nguyễn Tuấn Đạt, cơ mà năm nay lại đổi thành tổ chức ở nhà Vũ Trung Hiếu.

Nghe nói Vũ Trung Hiếu lỡ mồm kể nhà nó đang để trống một căn chung cư gần trăm mét vuông ở Shrimp Plaza, đợi nó đủ 18 tuổi bố mẹ sẽ sang tên cho nó. Bây giờ thì trong lớp không ai không biết Hiếu có nhà riêng, thế là năm nay lớp tôi trưng dụng luôn "tài nguyên có sẵn", mặc kệ sự phản đối yếu ớt của đương sự.

Không phải ngẫu nhiên mà có câu "Ếch chết tại miệng" đâu Vũ Trung Hiếu ạ.

Lúc đầu chúng tôi định đặt đồ ăn ngoài, nhưng cuối cùng cả lớp quyết định sẽ tự mua đồ về nấu vì "như thế sẽ vui hơn". Điều tuyệt vời đó là toàn bộ việc đi mua đồ, chuẩn bị dụng cụ, sơ chế... con trai lớp tôi đều lo làm hết. Thậm chí mấy thằng con trai còn giỏi việc nấu nướng hơn cả con gái lớp tôi.

Tôi biết Vũ Trung Hiếu rất khéo tay, cơ mà khi nhìn nó cuộn lại cái kimbap méo mó của Đặng Bảo Ngọc còn đẹp hơn cái tôi tự cuộn, tôi vẫn sốc vl.

"Anh bảo này..." Vũ Trung Hiếu vừa trải đều cơm ra lá rong biển vừa thủ thỉ với Đặng Bảo Ngọc ngồi cạnh "Sau này em đừng có làm cái mẹ gì cả, em chỉ cần ngồi một chỗ và xinh đẹp là được, mấy cái này để anh lo."

"Ewww." Tôi và tất cả những con người bị ép ăn cơm chó đứng xung quanh đều nhăn mặt "Có thôi đi không hả?"

---

"Tao ngoan thế này cơ mà..." Trần Doãn Bách cười cười lấy viên kẹo chanh trong túi, nó xé mở vỏ kẹo rồi mới đưa cho tôi "Tao có biết gì đâu."

Tôi liếc Trần Doãn Bách, im lặng nhận lấy viên kẹo, thôi không đôi co với nó nữa. Bạn hư bỏ mẹ nhưng cứ thích tỏ vẻ ngoan ngoãn ngây thơ làm gì không biết, để trap gái dễ hơn chăng?

Nếu nó nghĩ làm thế sẽ khiến nó cuốn hơn, thì ừ, nó đúng rồi đấy. Lúc đầu chính tôi cũng bị sự tương phản giữa bên ngoài và bên trong Trần Doãn Bách thu hút, sau đó càng lúc càng lún sâu, muốn dứt mà mãi không được.

---

Giữa tháng 12 tôi thi IELTS, cuối tháng 12 trường tôi thi cuối kỳ. Thực sự là tôi không ổn một tí nào hết, ôn tập cho cả hai kỳ thi cùng một lúc khiến tôi sắp bị tẩu hỏa nhập ma tới nơi.

Để công cuộc ôn thi được hiệu quả, tôi đã tha thiết chân thành đề nghị Trần Doãn Bách và Vũ Trung Hiếu hãy giao tiếp với tôi bằng tiếng Anh để giúp tôi luyện Speaking. Trần Doãn Bách tất nhiên không có vấn đề gì, còn Vũ Trung Hiếu... kể từ đấy, không thấy nó nói với tôi câu nào nữa.

Còn tôi thì... ừm, tôi phải dùng Cambridge dictionary và Oxford dictionary để nói chuyện với Trần Doãn Bách.

Tôi bị nghiện British accent của Trần Doãn Bách, mặc dù lớn lên cùng với Harry Potter và vô cùng chịu khó cày đủ mọi series phim Anh quốc trên Netflix cơ mà khẩu âm của tôi cứ lơ lớ, Anh không ra Anh mà Mỹ không ra Mỹ. Sau này học với gia sư thì thầy khuyên tôi nên chuyển hẳn sang giọng Mỹ, nhưng tôi vẫn có niềm đam mê to lớn với giọng Anh. British accent là một cái gì đó cực kỳ quyến rũ và quý tộc, giống như người Anh vậy.

Lúc Trần Doãn Bách tán gái rất nghệ, nhưng lúc nó dùng advanced English và idioms để giao tiếp với tôi còn nghệ gấp nhiều lần. Nói chuyện với Trần Doãn Bách mấy hôm mà tôi có cảm giác vốn từ vựng và khả năng phản xạ khi giao tiếp tiếng Anh của tôi tiến bộ hẳn.

Một ngày trước khi thi, Trần Doãn Bách dạy tôi một idiom mới:

"Thay vì nói Good luck thì mày có thể nói Break a leg, cả hai đều có nghĩa là 'Chúc may mắn', nhưng Break a leg nghe hay hơn hẳn đúng không?"

"Ồ..." Tôi gật gù, quay sang thực hành luôn với Vũ Trung Hiếu "Vũ Trung Hiếu! Break a leg!"

"Hả?" Vũ Trung Hiếu ngơ ngác quay sang nhìn chúng tôi, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra "Cái gì cơ? Break a leg?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top