Chương 49 : Kỳ Tố Như gặp chuyện
Beta: Dao thục nghi.
Mà ở bên trong hoàng cung, người có hành động quyết đoán nhất đối với chuyện này chính là thái hậu.
Những lời đồn đãi không tốt này lại nói trên đầu hoàng gia, chẳng phải là đang vũ nhục thiên gia hay sao? Không thể để mặc như thế được!
Thái hậu dùng hành động mạnh mẽ vang dội, trực tiếp điều người đi tra, truy bắt tất cả những kẻ tung tin, sinh sự về thẩm tra.
Chỉ mới qua hai ngày mọi tin đồn đều bị dập tắt. Nhưng bên trong hoàng cung có người thấy Tấn phi bị thái hậu nương nương triệu kiến, khi đi ra khỏi Duyên Thọ cung hình như là thất hồn lạc phách.
Nhưng nhân vật chính trong lời đồn là Tam hoàng tử lại chẳng thấy đâu. Thái hậu sai ám vệ đi tìm, đến giữa tháng tư, khi mọi lời đồn vất vả lắm mới dẹp yên thì lại có tin tức chấn động khác từ Lục vương phủ, đích trưởng tôn chưa đầy hai tháng tuổi đã chết, nhũ mẫu chăm sóc nó nhảy hồ tự sát, lúc vớt lên đã tắt thở. Thái y qua khám đứa nhỏ nói là bị độc chết, có khả năng là do nhũ mẫu kia hạ độc. Nhưng bây giờ cái người có thể là hung thủ kia cũng đã tắt thở, chết không đối chứng.
Lục vương phủ tra không được nhưng bên thái hậu thì lại tra ra. Tam hoàng tử vốn bặt vô âm tín kia vào trước lúc có tin tức về đích trưởng tôn thì xuất hiện, Thái hậu liền sai người đi điều tra, muốn đưa Tam hoàng tử trở về nhưng ngoài ý muốn biết được chuyện Lục thế tử phi xuất phủ...
Kỳ Tố Như bây giờ như muốn phát điên rồi. Nàng nhận được thư của Tam hoàng tử nói là chính hắn sai người độc chết đứa nhỏ. Trong cung thái hậu thanh tra, nếu tra ra được đứa nhỏ không phải của Lục thế tử thì nàng sẽ mất mạng.
Tay nắm chặt thành cửa sổ xe ngựa, trong mắt nàng tràn đầy hận ý. Nói cái gì vì sợ nàng mất mạng, chẳng qua đều vì thể diện của hoàng gia mà thôi. Không chỉ Tam hoàng tử vội giết chết đứa nhỏ vì sợ có liên quan đến mình, mà ngay cả thái hậu nương nương cũng muốn thần không biết quỷ không hay giải quyết chuyện này.
"Ta sẽ không để các ngươi như ý! " Kỳ Tố Như oán hận thốt lên. Ban đầu là Tam hoàng tử đáp ứng nàng, mắt thấy nàng sắp sinh hạ đứa nhỏ, địa vị ở Lục vương phủ dần ổn định thì lại truyền ra tiếp lời đồn đãi gì đó, Kỳ Tố Như cảm thấy nàng giống như bị trúng kế vậy.
Sau khi xả ra hết những ý niệm điên cuồng của mình, xem ra nàng lại tỉnh táo hơn. Từ lần bị đánh thuốc vũ nhục lần trước, nhận thư uy hiếp của Tam hoàng tử, rồi gặp hắn trong cung nói ngưỡng mộ nàng, bây giờ ngẫm nghĩ lại rõ ràng nàng chỉ gặp qua hắn được mấy lần, nói chuyện có mấy lần, nơi nào có thể khiến hắn động tâm với nàng như thế?
Đây thật sự là một cái bẫy lớn chờ nàng nhảy vào! Chủ động đi cầu xin Tam hoàng tử, thời điểm có thai đứa nhỏ thì nơm nớp lo sợ, đến khi sinh hạ đứa nhỏ, nàng tưởng rằng đã đợi được đến ngày an ổn thì bỗng nhiên cho nàng một kết quả vạn kiếp bất phục.
Rất nhanh xe ngựa đã chạy đến tửu lâu. Nơi này nàng vô cùng quen thuộc, đi bằng cửa sau vào hậu viện sẽ thấy được lầu các nhỏ kia.
Kỳ Tố Như đi thẳng lên lầu hai, nhìn cánh cửa quen thuộc mà lúc này trong lòng đau xót. Nàng bước lên đẩy cửa đi vào. Bên trong vẫn là một cái bàn như trước, giờ phút này nàng lại cảm thấy như nó đang chế giễu nàng.
Cũng ở nơi này, nàng liên tục bị vũ nhục, mà lần nào cũng trong tình huống mất đi ý thức.
"Lục thế tử phi, ngươi tới nơi này không có người theo dõi đấy chứ?" Trong phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nói cùng tiếng bước chân gõ xuống sàn khiến người ta giật mình sợ hãi.
Kỳ Tố Như bỗng quay mặt về một hướng, Tam hoàng tử bước ra từ bóng tối, vẻ mặt nhàn nhã đứng tựa cửa.
"Tam hoàng tử! Ngươi cố ý, là ngươi cố ý đúng không?" Kỳ Tố Như oán hận gào lên rồi xông về phía đó toan đánh hắn.
Tô Khiêm Trạch dễ dàng chụp được cánh tay đang đánh tới của nàng, nở nụ cười: "Ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi. Nếu để thái hậu tra ra được ngươi chắc chắn ngươi sẽ chết rất thảm!"
Kỳ Tố Như đáy mắt có chút sợ hãi, ngược lại càng thêm hận ý: "Tam hoàng tử, ngươi bày trăm phương nghìn kế như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"
Tô Khiêm Trạch đưa tay còn lại thân thiết vén tóc nàng, kề sát bên tai nói: "Chẳng vì gì. Ngươi muốn một đứa nhỏ, bản điện hạ liền giúp ngươi. Làm sao lại là trăm phương nghìn kế chứ?"
Kỳ Tố Như đẩy hắn ra, thân hình lảo đảo tựa vào khung cửa đối diện, bỗng nhiên nàng bật cười ha ha, nụ cười kia trên mặt nàng thực sự khiến người ta phải sợ hãi.
"Giúp ta? Thật sự giúp ai, không phải trong lòng Tam hoàng tử đã rõ rồi sao?"
Tô Khiêm Trạch giương mắt nhìn nàng, giống như nổi lên hứng thú với những lời nàng nói. Ký Tố Như vốn cũng không rõ, nhưng suy đi nghĩ lại nguyên nhân Tam hoàng tử xuống tay với nàng, trên đời này có cừu hận với nàng lớn như vậy, trừ bỏ Tương gia đại tiểu thư kia thì còn ai vào đây!
"Tam hoàng tử! Ngài thật sự nguyện ý để người ta phái đi. Tương Như Nhân cho ngài cái gì hay ho để ngài đáng giá vì nàng làm vậy? Thậm chí còn có thể khiến ngài thân bại danh liệt!"
Kỳ Tố Như lại ha ha mấy tiếng, cười càn rỡ nhìn Tô Khiêm Trạch, trong mắt mang theo một tia minh bạch: "Ta biết rồi, ngươi thích nàng!"
Giống như tìm ra được đáp án, Kỳ Tố Như trong cười mang lệ, vẻ mặt xinh đẹp ngày xưa nay nhìn qua dữ tợn không chịu nổi. Nàng cười đến mức như đứng không nổi phải dựa vào khung cửa, càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt còn buồn cười hơn nàng: "Xem ra Tam hoàng tử ngài không phải là thích đường tẩu mà là thích trắc phi của ca ca mình!"
Tô Khiêm Trạch nhanh chóng thu lại vẻ mặt, tiến đến gần nàng, cầm tay kéo nàng đến bên mình: "Nhưng hiện tại, người ta thích chính là Lục thế tử phi ngươi."
"Nói bậy!" Lời của Tô Khiêm Trạch càng khiến Kỳ Tố Như tức giận hơn. Nàng cố gắng thoát ra khỏi hắn, nhưng không ngờ lại bị hắn bắt lấy tay còn lại.
"Ngươi nói bậy! Ngươi là vì Tương Như Nhân trả thù ta! Ngươi muốn ta phải chết đúng không? Ha ha ha, hiện tại tử vô đối chứng, nhũ mẫu kia cũng đã chết, Thái hậu không thể tra ra được đứa nhỏ có phải máu mủ của thế tử hay không. Chẳng lẽ ngươi muốn thừa nhận trước mặt thiên hạ là ngươi tư thông với đường tẩu? Vậy Tam hoàng tử ngươi hi sinh không ít, thật là tình thâm ý trọng!"
Kỳ Tố Như một hồi khóc một hồi cười. Thất bại thế này nàng thật không cam lòng. Tại sao lại thế này? Tại sao lại như vậy? Nàng vì muốn sống thật tốt mà tranh thủ một chút thì có gì sai?
Tô Khiêm Trạch đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, rồi bỗng nhiên lại hung hăng ôm chầm lấy nàng, dù nàng giãy giụa thế nào cũng không nới lỏng, mắt nhìn về phía cửa haha một tiếng: "Vậy là nàng xác định đứa nhỏ là của ta? Ai nói nàng không nhớ rõ, ai nói tử vô đối chứng chứ!"
Vừa dứt lời, cửa phòng phịch một tiếng mở ra, một đội thị vệ xuất hiện.
Thân hình Kỳ Tố Như run lên dữ dội, Tô Khiêm Trạch tiện đà ôm nàng, trước mặt mọi người nói: "Không phải sợ!" Rồi lại ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Xem đi, như vậy thì chạy không thoát rồi!"
Lúc trước còn đoán xem Tam hoàng tử và Lục thế tử phi có quan hệ hay không, bây giờ thì rõ ràng rồi, không cần phải đoán nữa.
Kỳ Tố Như và Tô Khiêm Trạch đều bị mang đi.
Khác biệt là Kỳ Tố Như bị giải đến Hình bộ còn Tô Khiêm Trạch thì bị đưa vào cung.
Lúc này Lục vương phủ còn chưa biết chuyện gì, hơn nửa ngày sau, Thái hậu nương nương đã ra quyết định xong thì triệu Lục vương gia vào cung, lúc này trời cũng đã tối.
Màn đêm buông xuống, Lâm An thành yên bình tĩnh lặng. Nhưng sau sự yên lặng đó lại là một trận ồn ào sắp cuốn tới.
Ngày kế tiếp, mặt trời vừa ló dạng, Hình bộ đã bí mật bắt đầu tra thẩm. Thẩm tra kết luận Lục thế tử phi cùng người khác tư thông, sợ sự tình bại lộ nên độc chết đứa nhỏ chưa đầy hai tháng tuổi.
Toàn bộ quá trình thẩm vấn xử lí không hề có nửa chữ nhắc đến Tam hoàng tử. Phút cuối thẩm vấn có gọi Kỳ lão gia cùng Lục vương gia đến, coi như là để bọn họ tận mắt chứng kiến bản án được kết lại thế nào.
Kỳ Tố Như hoàn toàn không biết gã nam nhân đang quỳ cạnh nàng thao thao bất tuyệt kể lễ nhận tội này là ai, nàng nhìn vị đại nhân trước mặt, vừa định cử động một chút thì tức khắc phía sau có người chặn lại.
Trong tai không ngừng chui vào lời kẻ kia, nhưng nàng thật ra lại chẳng nghe rõ được gì.
Đến khi người phía trước vỗ án, nói: "Phạm phụ Kỳ Tố Như, ngươi có nhận tội không?"
Kỳ Tố Như liếc nhìn gã kia một cái, cười nhạo: "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lí do!"
"To gan!"
Lại một tiến vỗ án vang lên.
"Chứng cứ phạm tội rõ ràng, ngươi hà cớ gì còn thoái thác?"
"Xóa sạch tội danh của Tam hoàng tử như vậy còn là chứng cứ phạm tội sao? Đẩy hết mọi thứ lên đầu ta là chứng cứ phạm tội sao? Đại nhân, gã nam nhân này là ai ta không hề biết! Ngài muốn ta nhận tội tất nhiên là không thể!"
"Chớ có xạo sự, ngươi nói không hề biết nam nhân này. Vậy tại sao hắn lại biết nhiều chuyện về ngươi như thế?"
"Đó là bởi vì bọn họ gây mê ta!" Kỳ Tố Như hét lên. Vậy mà nàng vẫn tưởng là mình đã quan hệ với Tam hoàng tử.
Kỳ lão gia ở một bên không nói gì. Kỳ gia nếu còn muốn sống sót nhất định phải vứt bỏ nàng. Huống chi chuyện này ông có muốn cứu cũng không cứu nổi. Kỳ lão gia cúi đầu, không đành lòng nhìn nữ nhi vật vã.
Không có ai trả lời Kỳ Tố Như, chỉ có một ly rượu độc được đưa lên. Kỳ Tố Nhu cười lạnh nhìn chất lỏng trong suốt kia. Chẳng vì cái gì khác, nàng chết cũng chỉ là vì để duy trì thể diện của hoàng gia. Tam hoàng tử đã đem chính bản thân mình liên lụy vào, nàng chẳng thể còn đường sống.
Kỳ Tố Như bị người đè bả vai, ấn đầu xuống, ly rượu kia nhanh chóng được rót vào miệng trôi xuống cổ họng. Dòng chất lỏng như thiêu đốt cổ họng đi vào mang theo cảm giác vô cũng khó chịu. Kỳ Tố Như ngã sấp xuống mặt đất, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Vẫn cố gắng từ dưới đất bò dậy, trong ngực nàng truyền ra một trận đau đớn, còn chưa biết gì đã phun ra một ngụm máu. Không nhìn rõ phương hướng, nàng chỉ biết nhìn lên trên cất ra lời oán than: "Tam hoàng tử, bảo hộ nàng như vậy ngươi cam tâm sao? Loại cảm giác cầu mà không được này cố gắng mà chịu đi! Ha ha ha, các ngươi sẽ không có kết quả tốt, ngươi sẽ không có kết quả tốt...! ta nguyền rủa các ngươi, ta nguyền rủa ngươi...!" Lời còn chưa dứt, hai mắt Kỳ Tố Như bỗng trợn to rồi nàng đổ sầm xuống đất, bất động.
Ba ngày sau Lục vương phủ phát tang. Lục thế tử phi không chịu nổi đả kích vì cái chết của đứa nhỏ, bi thương quá độ, lâm bệnh ra đi.
Lâm An thành lúc trước lời đồn gì cũng biến mất. Không biến mất thì cũng sửa thành chuyện Lục vương phủ mẫu tử tình thâm.
Bên trong hoàng cung, Tô Khiêm Trạch đã bị nhốt ba bốn ngày.
Lúc hắn bị đưa về hoàng cung Thái hậu liền tra hỏi, rồi đến cả Hoàng thượng, nhưng hắn đều bày ra bộ dáng bất cần, không thừa nhận cũng không phản bác chọc hoàng thượng tức giận đến mức muốn phế đi thân phận hoàng tử của hắn, cuối cùng phải nhờ thái hậu và hoàng hậu khuyên can.
Dùng lời của thái hậu mà nói, là Lục thế tử phi không đoan chính, muốn đem hoàng gia cùng nàng ta xuống nước. Xử tử Lục thế tử phi, khiển trách Kỳ gia. Về phần Tam hoàng tử, cũng không thể để hắn tiếp tục tự do tùy tiện như thế nữa.
Vì thế hoàng thượng ban xuống một đạo thánh chỉ phong Tam hoàng tử thành Định vương. Thái hậu ban xuống thêm một đạo ý chỉ định ra hôn sự cho Tam hoàng tử. Đại hôn xong sẽ lập tức rời kinh đến đất phong.
Hôn sự này định cũng rất vội vàng, là ngay đầu tháng sáu.
Tam hoàng tử vốn là đã ở tuổi làm mai, thậm chí còn chậm hơn hai năm so với các hoàng tử khác. Định hôn sự vội như thế cũng không có gì kì quái.
Đối tượng được thái hậu ban hôn cho Tam hoàng tử là cháu gái bên mẫu tộc của thái hậụ, Hứa hầu phủ Lục tiểu thư, Tam hoàng tử cũng không phản đối mà trực tiếp tiếp nhận chuyện ban hôn này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top