X
- Tôi có thể đến xem sao?
- Dĩ nhiên! Cũng phải để Đại tá biết về một trong những niềm tự hào của căn cứ Mayport chứ.
Trung úy Sam nom tự hào lắm dù Hee Mang là đứa bất trị, thường xuyên ngắt lời ông. Taehyung nghe chuyện về cậu nhóc thì thích thú đến mức khay cơm chỉ mới ăn hơn một nửa đã nguội lạnh trên bàn, anh phải chờ ông ta kể dứt hẳn một chuyện mới cười nói, tiếp tục ăn chiều. Các quân nhân lại cùng trổ tài ca hát, tấu hài khiến phòng ăn tràn ngập tiếng cười giòn tan.
Không khí sau đó liền căng thẳng khi còi báo động của lực lượng Tuần duyên bắt đầu hú lên inh ỏi và tiếp đó là Thượng sĩ Jung đi cùng Thiếu tá Andrew, theo sau là một tiểu đội gấp gáp với nón mũ, vũ khí. Trung úy Sam đặt xuống muỗng cơm đang múc dở, vội chạy theo hỏi chuyện.
- Sao thế? Lại cướp biển à?
- Tàu chiến Cuba. Bọn nó làm dữ đòi thu tàu cá bên mình vì xâm phạm lãnh hải, có Tuần duyên bên Keywest ở đó rồi nhưng không đủ, họ kêu gọi hỗ trợ từ chúng ta.
- Ô nếu vậy thì có thể đưa Đại tá đi cùng không? Ngài ấy vẫn chưa được thưởng lãm kỹ năng lái tàu của Hee Mang.
Cậu nhóc không nói gì cũng chả phàn nàn, rõ là nó chỉ chú tâm vào việc của mình. Ai thế nào cũng được và hiển nhiên là Thiếu tá Andrew đồng ý. Ông đưa Taehyung bộ giáp tay chân rồi hướng dẫn anh đi theo thủy thủ đoàn lên xe, chuẩn bị đến bến thuyền nơi "bé cưng" của nhóc Thượng sĩ đang neo đậu, chiếc tàu tuần duyên hạng trung USCGC Alice.
Trên xe, Thiếu tá Andrew bắt đầu triển khai chiến lược và phân công cho các thủy thủ trong đoàn, ông nói buồng lái sẽ không cần đến người thứ ba vì Đại tá Kim sẽ ở trên đó cùng với ông và Thượng sĩ. Mãi nói mà Andrew quên mất Taehyung không hề có kinh nghiệm đi biển, đúng là anh đã từng chiến đấu cùng Hải quân hay tham gia các trận chiến trên biển nhưng vẫn không đủ lâu để làm quen với sự khó ở của đại dương.
Bước lên tầng thượng của chiếc tàu, Taehyung hơi mất đà suýt bước hụt chân vì gió lớn đập vào thân tàu khiến nó chao qua đảo lại. Đang bối rối thì từ đâu một bàn tay nhỏ vươn ra chụp bắp tay anh, trợ lực cho đôi chân chưa vững.
- Thời tiết ở Florida là vậy, cứ chiều đến sẽ có dông. Các tàu sân bay thường lớn gấp mấy chục lần những chiếc tuần dương nên khó cảm nhận được cái chao đảo của sóng và gió biển. Đứng yên thoải mái rồi cảm nhận từng sự rung lắc bên dưới bàn chân đi, chừng vài phút anh sẽ quen.
Hee Mang giữ chặt tay Taehyung muốn anh thả lỏng, giúp anh làm quen với cái chao đảo từ sóng cùng cái giật ngược xuôi từ dông và tố.
- Thoải mái thôi, đừng gồng đầu gối!! Anh sẽ ngã chổng vó đấy!
Nghe lời cậu nhóc, khớp gối anh mềm dần rồi để nó co duỗi theo chuyển động của sàn tàu.
- Đừng cố thăng bằng, buông thỏng hai tay đi.
Tay Taehyung cũng thả lỏng xuôi theo chiều gió nhưng Hee Mang vẫn khư khư bấu vào bắp tay anh giữ anh thật vững, tránh bất ngờ ngã vật ra sàn dưới sức giật của tố. Một lúc sau anh đã có thể tự đứng mà không phải bám vịnh vào bất kì thứ gì làm trụ, vẫn chưa quen lắm nhưng có khá hơn ban nãy. Thấy cơ mặt Đại tá giãn dần thì Hee Mang mới từ từ nới tay rồi buông hẳn bắp tay anh. Nó nhìn anh thêm một lúc, gò má trái tự kéo khóe môi vẽ lên nụ cười kiêu hãnh, khen.
- Đại tá có khác! Anh thông minh hơn tôi nghĩ đấy. Có bị say sóng không? Nhiều ông phi công hay lắm, lái máy bay lộn vèo vèo mấy vòng liền, vậy mà bước lên tàu thuyền chừng vài phút thôi nôn ọe không ngừng.
Cậu vừa hỏi vừa cho tay vào túi áo tìm chiếc hộp thiếc hình tròn rồi xoay nắp, lấy ra hai viên kẹo gói trong giấy sáp, một dúi vào tay anh, một tự gỡ giấy cho vào miệng mình, nói.
- Ăn đi! Kẹo gừng sẽ giúp anh hạn chế say sóng, tập trung hơn và quan trọng hơn hết ... là nó ngon. Ra phía sau sẽ thấy cửa buồng lái, anh cứ đi thẳng lên ngồi ghế bên trái là được.
Tàu đã được khởi động, nó đi ra mũi tàu kiểm tra buồng hoa tiêu và các trang bị khác, sau đó quay lại buồng lái với Thiếu tá Andrew và Đạt tá Taehyung. Quan sát và chờ thêm tầm 10 phút, khi tàu sẵn sàng rời bến thì Hee Mang kéo còi một hơi thật dài, báo hiệu cho các tàu thuyền lân cận coi chừng.
- Sức gió 33 hải lý, thời tiết tạm ổn, két đầu mũi ổn, két đầu lái ổn ...
Taehyung ngồi bên cạnh được mở mang tầm mắt, thì ra khối lượng công việc trên một chiếc tàu thủy lại nhiều đến thế. Andrew thấy Đại tá thích thú đến tròn cả mắt mới cười hềnh hệch, vỗ vai anh.
- Ha ha ha, tin tôi! Ngài sẽ ghiền vụ này đấy, Đại tá.
Hee Mang phụ trách mũi lái bên cạnh liền khịt mũi, lắc đầu phàn nàn.
- Ông để một người không có kinh nghiệm đi biển lên tàu tuần duyên trong thời tiết không mấy vui vẻ thế này mà vẫn tự hào được, hay nhỉ!
- Cậu lo mà điều động tàu rời bến đi! Hôm nay có Đại tá Kim đến thưởng lãm nên cậu thôi lằng nhằng đi nào.
- Ai lằng nhằng? Hôm nay đi đòi tàu mà ông đưa cả một Sĩ quan cấp cao đảm nhiệm chỉ huy ra biển, Thiếu tá cần tôi viết báo cáo cho Phó Đô đốc Nair Clark không ạ?
- Xùy xùy! Lo mà giữ mũi lái đi, cậu nghiêng đi đâu rồi kìa.
Nó chép miệng thái độ ra mặt nhưng tay vẫn tập trung cho chuyên môn, tăng ga tiến lùi linh hoạt song song với tay lái liên tục điều khiển nhích trái phải. Dù mật độ tàu thuyền neo trong bến giờ này đã dày đặc hơn nhưng Thượng sĩ Jung luôn kiểm soát tốt mọi thứ.
- Thu neo!
Neo dừng ở mũi đã kéo lên gần hết và bây giờ là dây neo hãm phía đuôi cũng từ từ được thu lại. Hee Mang và Andrew phải đưa tàu vào vị trí ổn định rồi mới tăng tốc ra khơi. Tiếng còi tàu một lần nữa vang lên, hào hùng hệt như sứ mệnh của Lực lượng Tuần duyên vậy!
- Chuyện vi phạm lãnh hải xảy ra thường xuyên lắm sao?
Sau khi ra khơi được gần hai tiếng, Taehyung mới cất lời hỏi trong lúc quan sát nhất cử nhất động từ thuyền trưởng và thuyền phó, nhìn theo từng cái chớp, đảo mắt để đoán tình hình biển khơi. Anh luôn hào hứng với những điều mới mẻ, nhất là có liên quan đến ... Jung Hee Mang.
- Với bọn Cuba là vậy! Chúng lợi dụng sự chồng lấn của vùng biển rồi gán cho các tàu đánh cá cái mác xâm phạm. Tôi đã thấy được tọa độ của hai tàu cá và tàu tuần duyên của Keywest rồi. Cả hai tàu cá đã bị kéo sang Cuba, còn tàu tuần duyên vẫn an toàn nằm trong vùng biển của ta.
- Tốt! Đến nơi rồi, liên lạc với bên Keywest đi. Khoan đã! ... Cái neo nhà nó, kia là thể loại tàu thuyền gì đấy?
Lời của Thiếu tá được truyền đến thủy thủ đoàn cùng Đại tá và Thượng sĩ. Tất cả đồng loạt nhìn về vật to lớn trước mắt ở tọa độ mà Andrew vừa có động thái ca thán. Là một chiếc khinh hạm của Liên Xô.
- Ồ ... có cần bẩn tính như thế không!
Hee Mang phải đàm phán với các Hải quân Liên Xô và Cuba để đảm bảo an toàn cho thủy thủ đoàn của hai tàu cá. Theo kế hoạch, Thiếu tá và nó cho tàu USCGC Alice đi song song với ranh giới Hoa Kỳ và Cuba rồi thực hiện đàm phán. Tín hiệu bên kia vừa nhận được, nó đã không đầu không đuôi mà cảnh báo.
- Đây không phải lãnh hải của Cuba, yêu cầu thả người và trả tàu! Chúng tôi KHÔNG xâm phạm lãnh hải của các anh. Hết!
- Đây là Krival I, hai tàu cá của Hoa Kỳ và tàu WPC 211 đã xâm phạm vùng biển Cuba nhưng WPC 211 đã kịp quay về vùng biển của mình trước khi chúng tôi kịp bắt giữ họ. Người của các anh không chịu hợp tác và có thái độ chống đối nên chúng tôi phải~
- Vì sự chồng lấn vùng biển nên tọa độ có sai lệch. Chính các anh đã xâm phạm lãnh hải Hoa Kỳ! Hãy kiểm tra lại tọa độ của tàu các anh và tôi nhắc lại, thả người, trả tàu sau đó rời khỏi lãnh hải của chúng tôi!
Sự đanh thép của Thượng sĩ Jung vang vọng cả biển khơi nhưng cuộc đàm phán mãi vẫn không ngã ngũ. Phía Liên Xô và Cuba vẫn một mực phủ nhận họ đã đi vào vùng biển của Hoa Kỳ, đồng thời bác bỏ, cắt ngang cả lời của Hee Mang.
- Nếu Lực lượng Tuần duyên Hoa Kỳ không rời đi trong vòng 10 phút nữa ... chúng tôi sẽ sử dụng vũ~
- Tao bảo cút về!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top