Chương 40
Sủi cảo hấp thật sự rất ngon, Bạch Kim Thời ăn xong còn đóng gói một phần mang về cho Cố Thanh Nam.
Khi cậu trở về, hai công cụ người đang gieo một mầm xanh gì đó cậu không biết. Cố Thanh Nam thì ở bên cạnh hớn hở như chờ xem bảo bối.
"Đây là đang trồng gì vậy?" Bạch Kim Thời đưa hộp sủi cảo cho Hạch Đào, để nàng hâm nóng lại.
"Ớt cay, chờ trồng xong, ngươi nếm thử sẽ biết nó có bao nhiêu mỹ vị." Cố Thanh Nam kéo tay Bạch Kim Thời về phòng, "Ta còn có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Đậu nành đã gieo xong rồi, hiện tại muốn làm sữa đậu nành, đậu phụ, cần tìm một chỗ để dựng nơi xay bột, rồi gom thêm người làm. Việc này giao cho ngươi."
Nghe đến hai chữ đậu phụ, sắc mặt Bạch Kim Thời thoáng thay đổi.
"Làm đậu phụ à..." Từ sau khi rời khỏi nhà cha mẹ nuôi, cậu cứ tưởng đời này sẽ không bao giờ còn dây dưa với hai chữ đậu phụ nữa. Không ngờ Cố Thanh Nam lại muốn cậu làm đậu phụ, "Phải mở nhiều cửa hàng vậy sao? Ta thấy huyện thành đã có chỗ bán đậu phụ rồi, trong thành cũng không có mấy người, nếu chúng ta lại mở thêm, chỉ sợ bán không nổi."
"Nơi xay bột kia sẽ hợp tác với lò gạch và thực đường của nha môn, mỗi ngày đưa hàng qua đó." Cố Thanh Nam sau khi mở tiệm gạo, để một tiệm gạo nhà khác ở huyện thành đưa lương thực qua cho lò gạch và nhà ăn nha môn.
Lương thực tiệm nhà bọn họ bán ra còn to tròn bóng đẹp hơn nhà kia bán, người người cứ thế tới tiệm họ mua, còn lương thực của nhà kia không bán được thì Cố Thanh Nam để họ đưa tới nhà ăn nha môn, kiếm lời còn nhiều hơn trước, chưởng quầy còn phấn khích hơn.
Chỉ cần không giống như Cố nhị bá, hắn sẽ không ép người khác rơi vào đường cùng.
Cố Thanh Nam nhìn thần sắc Bạch Kim Thời, mơ hồ cảm thấy đối phương vẫn có chút do dự, "Ngươi là sợ lỗ vốn?"
Bạch Kim Thời lập tức lắc đầu, "Hiện tại các cửa hàng, xưởng nhà ta đều đang kiếm lời, vốn bỏ ra chẳng mấy chốc sẽ lấy lại. Chỉ là... Trước kia ở nhà cha mẹ nuôi, ta làm đậu phụ từ nhỏ tới lớn, ta không muốn làm nữa."
Kỳ thật cậu vốn không định nói, không muốn kéo chân sau Cố Thanh Nam nhưng nghĩ đến Cố Thanh Nam dặn về sau có chuyện gì đều phải nói ra, đừng giấu trong lòng, giống như chuyện Thừa Vinh khi đó, chính mình tự suy diễn, cuối cùng suýt bỏ nhà đi chỉ vì hiể lầm.
Chỉ là, nói xong rồi, cậu lại hơi hối hận. Sợ Cố Thanh Nam sẽ trách cậu.
Ai ngờ Cố Thanh Nam nghe xong rất vui mừng, "Không muốn làm thì nói sớm một chút là được rồi. Chớ có vừa không muốn làm, vừa cố nhịn trong lòng, làm lâu rồi hai ta sinh ngăn cách. Về sau có chuyện gì thì cứ nói. Hai ta không thể có bí mật."
Bạch Kim Thời nhớ tới chuyện Cố Thanh Nam phương diện kia không được cũng đều thẳng thắn nói ra với mình, quả thật là chẳng có bí mật gì, "Vậy đậu phụ kia phải làm sao?"
"Ta tìm người khác làm là được. Huyện thành không thiếu người muốn có việc làm. Hơn nữa làm đậu phụ vốn là tay nghề tổ truyền, bình thường chẳng ai chịu dạy người ngoài, giờ ta trả công, còn dạy cả cách làm, khẳng định không ít người tranh nhau tới."
"Chính là nếu bọn họ học xong rồi tự mở tiệm riêng thì sao?" Bạch Kim Thời lo lắng.
"Vậy thì đổi người khác. Trước khi làm ta sẽ nói rõ, để họ tận mắt nhìn lò gạch, nếu muốn trở thành Cố nhị bá thứ hai, có thể đi, ta không giữ." Cố Thanh Nam nhếch khóe môi.
Giọng tuy nhẹ, miệng còn cười, nhưng sát khí lại nhàn nhạt tỏa ra. Người bình thường nào dám chọc vào huyện lệnh? Càng đừng nói cái huyện lệnh này còn có thể cười nói chuyện hù dọa người như không.
Trước khi Bạch Kim Thời gả cho Cố Thanh Nam, người trong kinh thành không thương hại thì cũng coi thường cậu, ai cũng tiếc cậu bị gả cho một huyện lệnh nho nhỏ, cả đời này đều đi tong rồi, theo Cố Thanh Nam quá khổ. Nhưng cậu lại cảm thấy, gả cho Cố Thanh Nam là chuyện an tâm nhất. Ở cái huyện thành nhỏ bé này, Cố Thanh Nam chính là trời. Tất cả mọi người đều phải nghe lời hắn, cậu chẳng sợ bị bắt nạt. Ở chỗ này, cậu tự do tự tại, còn vui vẻ hơn khi gả vào nhà cao cửa rộng.
Hồi còn ở kinh thành, cậu nghe nói không ít nhà phú quý đầy quy củ, chỉ nghe thôi đã thấy khó thở, nào được tự tại như bây giờ.
【Làn đạn: Tiểu mỹ nhân nhà ông nhìn ông kìa, ánh mắt càng lúc càng sùng bái!】
【Làn đạn: Erm rơi vào bể tình rồi! Nam ca ông tạo nghiệt gì vậy hả? Thẳng nam mà cũng câu dẫn người ta thành ra thế này!】
【Làn đạn: Ông phụ trách đi! Làm tiểu mỹ nhân ba năm sinh hai đứa gì đấy!】
Cố Thanh Nam nhìn làn đạn mà hoảng, quay đầu nhìn lén Bạch Kim Thời, cậu ấy thích mình hả? Không thể nào, hắn không giống Thừa Vinh, không phải phổ tín nam, không tin cậu sẽ thích hắn.
Lớn lên đẹp như vậy, chắc chắn không ít người theo đuổi, sao có thể thích hắn chứ. Nhất định là bị kỳ động dục ảnh hưởng, hoặc là vì nghĩ lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nếu bọn họ không thành thân, còn lâu Bạch Kim Thời mới để ý đến hắn.
"Đúng rồi, ta mua sủi cảo cho ngươi, ngươi không ăn thì lạnh mất." Bạch Kim Thời vội kéo tay hắn lôi về phòng ăn.
"Các ngươi hôm nay ra ngoài ăn?" Cố Thanh Nam nhớ tới trước đây học đại học, bạn cùng phòng sẽ hay mua cơm cho nhau, nhưng được người nhà mua cho thì là lần đầu.
Hắn coi Bạch Kim Thời như đồng đội, mà cậu thì coi hắn là người nhà, cho hắn cảm giác có gia đình, hắn liền không thể cứ coi người ta là đồng đội nữa.
"Vẫn còn ấm, là mua ở tiệm gần nhà à?" Cố Thanh Nam ăn một cái, quả thật không tệ. Tuy không bằng đồ ở tương lai nhưng ở huyện thành nghèo này thì không thể bắt bẻ.
"Ừ. Ta bảo Hạch Đào đem vào phòng bếp hấp lại. Cửa hàng này ở gần quán mì của Đạo Hoa." Bạch Kim Thời chống tay nhìn hắn ăn, rõ ràng đã no rồi, mà nhìn người kia ăn lại vẫn cảm thấy muốn ăn thêm chút nữa.
Cố Thanh Nam nhớ lại thời còn livestream chơi game, giữa trưa ăn qua loa cho xong, mỗi lần ăn trên live đều có làn đạn khen hắn ăn trông ngon. Từ mì ăn liền ở tiệm nét cho đến phòng ăn xa hoa, chỗ ở cũng từ phòng đi thuê thành biệt thự, fans từng chút một chứng kiến hắn trưởng thành, còn có cảm giác rất thành tựu.
Cố Thanh Nam hỏi cậu, "Hôm nay sao lại đi xa như vậy? Có phải muốn xem thử quán mì nhà bọn họ có còn đó không? Nếu không thì chúng ta thuê lại mở tiệm khác?"
Bạch Kim Thời lắc đầu, "Không phải... chỉ là hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá..."
Cậu nghĩ một lát, cảm thấy đây là việc riêng của Đạo Hoa, cũng không tiện kể tỉ mỉ với Cố Thanh Nam, "Chúng ta sau này có thể chiêu mộ thêm nhiều ca nhi và nữ tử làm công được không? Gọi hết những quả phụ, ca nhi nữ tử đã hòa ly và bị hưu trong huyện tới, chuyên môn tạo việc làm cho bọn họ."
"Ý tưởng này không tồi. Giải quyết vấn đề sinh kế cho một bộ phận người, đồng thời còn tăng sức lao động cho huyện thành. Chỉ là cần tính toán xem nên để họ làm gì." Cố Thành Nam thấy Bạch Kim Thời có ý tưởng này rất tốt, đã hơn hẳn 90% người cổ đại.
"Dệt vải thêu hoa? Loại công việc này dễ tiếp nhận hơn." Bạch Kim Thời sợ đề xuất công việc yêu cầu lộ diện nhiều sẽ bị người trong huyện bài xích.
"Được. Ngươi phụ trách đi, ta phái thêm mấy nha dịch tới hỗ trợ. Ta mà ra mặt, lại dễ khiến người ta hiểu lầm, sợ gây ra phiền toái không đáng có." Cố Thanh Nam có thể tự mình xử lý chuyện này, dùng danh nghĩa nha môn sẽ càng dễ thu xếp. Nhưng ý tưởng là do Bạch Kim Thời nghĩ ra, hắn muốn để đối phương tự mình hoàn thành, như vậy không chỉ có cảm giác thành tựu, mà còn giúp đối phương tăng thêm tự tin.
Bạch Kim Thời nghe vậy cũng có lý, "Còn một chuyện nữa, ta không biết dệt vải, cũng chưa từng mở tiệm vải, chuyện này không giống bán hàng hóa với mở tiệm cơm. Ta muốn nghiên cứu thêm một chút. Đợi mở xong tiệm cơm nhỏ rồi tính tiếp."
Những ngày gần đây, cậu vẫn luôn trông coi công trình xây dựng tiệm cơm nhỏ. Mà ba tầng lầu không phải chuyện đơn giản, không thể sơ suất được.
Cố Thanh Nam tìm được Đại Tráng, nhờ hắn giúp liên hệ một số thím trong thôn lên tiệm cơm làm việc, hắn tìm cớ, "Phu lang ta là ca nhi, mở cửa hàng không tiện để nam nhân lui tới quá nhiều. Ngươi giúp ta tìm vài người thích hợp, tốt nhất là quả phụ, hoặc nữ tử ca nhi đã hòa ly, bao ăn ở đầy đủ."
Đại Tráng gật đầu, "Nương ta giao thiệp nhiều, để nương đi hỏi một vòng là ra. Chỉ là đại nhân, sao nhất định phải là quả phụ hoặc người hòa ly?"
"Bọn họ không có nhà, không nơi nương tựa, nếu làm việc ổn định, họ sẽ coi tiệm cơm như chính ngôi nhà của mình, tận tâm tận lực làm việc cho phu lang ta. Dù không phải quả phụ cũng không sao, chỉ cần là ca nhi hoặc nữ tử, làm việc lanh lẹ là được." Cố Thanh Nam vốn chỉ định tìm một lý do qua loa lấy lệ với Đại Tráng, nhưng càng nói càng thấy hợp lý. Những người không còn nhà mẹ đẻ, cũng chẳng còn nhà chồng, kiếm được việc làm ổn định, có thể tự quyết định thời gian và tiền bạc, sớm muộn gì cũng xem nơi làm việc như nhà, lòng trung thành cũng theo đó mà có.
"Vẫn là Cố đại nhân cao minh, nghĩ ra được cách hay như vậy." Đại Tráng không nhịn được khen một câu. Hắn cảm thấy, từ sau khi được vào nha môn làm việc, chính mình cũng giống như xem nơi này như nhà, hết lòng tận tụy. Trước kia hắn không có việc ổn định, hôm nay ăn bữa nay, mai chưa chắc biết sao. Bây giờ được ổn định rồi, cho dù Cố Thanh Nam bảo hắn bán mạng, hắn cũng cam lòng.
Hắn nghĩ, Cố đại nhân cũng chỉ là tiện tay cân nhắc một chút, mới thuận đường cho hắn vào nha môn làm việc.
Nhưng Đại Tráng lại không bởi vậy mà thấy khó chịu, ngược lại càng thêm bội phục Cố Thanh Nam, cảm thấy vị đại nhân này đúng thật là liệu sự như thần.
Đại Tráng xuất thân nghèo khó, trước kia gần như chẳng có mối giao thiệp nào với huyện thành. Hắn cũng đã hai mươi mấy tuổi mà còn chưa cưới được tức phụ. Nhưng từ sau khi được nhận vào nha môn, đệ đệ hắn làm quản sự ở xưởng gạch, hai anh em đột nhiên nổi danh trong thôn, cổng nhà lúc nào cũng có người dập cửa đến vỡ bản lề.
Người thì tới mai mối cho bọn họ, người thì tới nịnh bợ, còn có kẻ đến cầu xin sắp xếp công việc. Hiện tại cả hắn và đệ đệ đều đã định thân, sắp thành thân. Mấy người thân thích vốn chẳng thấy mặt đâu nay cũng rối rít tới hỗ trợ, gấp đến độ như sợ bỏ lỡ vận may.
Tối đó về nhà, hắn thấy trong phòng đã ngồi đầy người. Có người hỏi xưởng gạch còn tuyển không, có người hỏi xưởng gỗ đã đủ người chưa, còn oán thán vì lần trước đăng ký trễ nên không vào được.
Đại Tráng chỉ có thể trấn an bọn họ, "Đại nhân nói sau này sẽ còn mở thêm nhà xưởng khác. Đến lúc đó khai xưởng mới, ta sẽ gọi các ngươi."
Cả phòng nghe vậy liền đổi sang nịnh hót, "Vẫn là Đại Tráng lợi hại, giờ là cánh tay phải của Cố đại nhân, sau này có chuyện tốt gì, nhất định phải nhớ đến chúng ta trước đó nha!"
Mấy người cùng hắn lớn lên, đường huynh đệ, anh em bà con đều vào được xưởng gạch làm việc. Kỳ thực chẳng phải hắn đặc biệt sắp xếp gì, mà là trước đó Cố Thanh Nam cần người gấp, bảo hắn giúp tìm người đáng tin. Hắn tiện tay gọi mấy người quen tới, chẳng ngờ giờ lại thành có quan hệ trong mắt người ngoài. Giờ ai nấy đều cho rằng hắn có bản lĩnh, gần gũi với Cố đại nhân, nịnh hắn là có chỗ tốt.
Thấy người hôm nay đông, Đại Tráng nghĩ bụng vừa hay có thể làm luôn việc của Cố đại nhân. Hắn quay sang nhìn tam thẩm đang ngồi bên bàn, "Tam thẩm, nhà thẩm phải có cô con gái mới mất chồng đúng không?"
Tam thẩm vốn đang tính chuyện nhờ hắn giúp cho con trai mình tìm việc. Nghe đến nữ nhi thì sắc mặt liền biến đổi, có phần mất tự nhiên. Dạo gần đây có người quen đồn thổi rằng nữ nhi bà khắc phu, mệnh cứng, vừa về nhà mẹ đẻ đã khiến cả nhà bị vạ lây, thanh danh bị ảnh hưởng, đang nghĩ đến chuyện hai ngày tới tống nữ nhi ra khỏi nhà. Nay bị Đại Tráng điểm mặt, bà chỉ sợ vì chuyện này mà hỏng chuyện tìm việc cho con trai.
Chẳng ngờ Đại Tráng lại tiếp lời, "Nàng nếu hiện giờ chưa có việc, thì để ta giới thiệu tới tiệm cơm của Cố phu nhân làm việc."
Tam thẩm bị tin vui này đập trúng đầu, sửng sốt đến ngây người.
Cả phòng lập tức sôi nổi, "Cố phu nhân mở tiệm cơm thật hả? Con trai ta có thể tới làm tiểu nhị không? Nó ở nhà rảnh rỗi lắm rồi."
"Không được, Cố đại nhân nói, phu lang ngài là ca nhi, mở tiệm không tiện để nam nhân làm tiểu nhị. Trong tiệm chỉ nhận nữ tử, ca nhi, quả phụ là ưu tiên. Ai không còn nhà chồng, có thể làm trong tiệm. Tuổi cũng tốt nhất là lớn một chút như các thím đây, làm việc vừa nhanh nhẹn vừa ổn định. Ta nhớ rõ tỷ tỷ nhà tam thẩm không việc làm, tuổi còn trẻ, nhưng nếu ta nói với Cố đại nhân một tiếng, chắc cũng được nhận." Đại Tráng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top