Chương 8 : Biến Đổi

―——Anh nghe nói là Natsumi tỉnh dậy rồi!?‖
Cánh cửa mở ra và Shidou cất tiếng nói.
Đây là một góc của cơ sở dưới lòng đất trong thành phố thuộc sở hữu của «Ratatoskr». Bên trong căn phòng, được làm giống như phòng điều khiển của «Franxinus», có rất nhiều thiết bị đo và màn hình lớn được cài đặt ở trong đó.
―Aah, nhanh thật đấy, anh Shidou.‖
Như thể để đáp lại giọng nói của Shidou, chiếc ghế được đặt ở trung tâm căn phòng quay lại và cô gái ngồi trên ghế đối diện mặt anh—— đó là Kotori. Khi Natsumi bị ngất đi, năng lực biến đổi của «Haniel»được giải trừ và Kotori trở lại ngoại hình giống như trong trí nhớ của Shidou.
Không— Nếu phải nói cụ thể hơn, có một chút khác biệt. Shidou nghiêng đầu bối rối.
―Hn ........? Kotori này, chuyện gì với khuôn mặt em vậy?‖
Khi nhìn kĩ hơn, cậu thấy một đường đỏ nhạt trên khuôn mặt Kotori. Giống như cô bé bị cào bởi mèo.
Ah................, Kotori gãi má, trước khi nói 「......à này, Shidou, anh hãy cẩn thận nhé. 」.
―Không, trước cái............ sao cũng được, quan trọng hơn là Natsumi đâu rồi? Cô ấy tỉnh dậy rồi đúng không?‖
―Vâng, đi theo em.—— ở đây này.‖
Shidou rời căn phòng trong khi bị thúc giục bởi Kotori. Kaka, những bước chân vang lên đều đều trong hành lang lớn hơn của «Franxinus».
Đây là lần đầu tiên cậu tới đây nhưng mà, nhưng mà hạ tầng đây giống nơi cậu đã sử dụng trong lần cậu chỉ ra danh tính của Natsumi vài ngày trước. Dường như «Ratatoskr» có một số nơi như thế này để chuẩn bị cho những tình huống khác nhau.
Vài hôm trước, sau khi Kotori và các cô gái mang Natsumi đi với «Franxinus», cô ấy đã ngay lập tức được chuyển đến nơi này để trải qua kiểm tra và điều trị. Thật khó để nói vết thương mà cô nhân được từ Ellen là nhẹ theo bất kì mức nào, may mắn thay nó không đe dọa đến tính mạng.
―—— Đó là vấn đề với Ellen và chúng ta thực sự muốn giữ cô ta ở «Franxinus» nhưng ............. không đời nào chúng ta lại có thể để một Tinh Linh chưa bị phong ấn ở đó được.‖
Trong khi bước đi qua hành lang, Kotori vừa nói vừa liếc nhìn Shidou.
Đó chỉ là bình thường. Nếu một Tinh Linh có đầy đủ sức mạnh giở trò phá phách ở bên trong, dù cho khu vực cách li có tốt đến đâu đi nữa, nó sẽ không kéo dài đến nổi một giây.
―Ở đây.‖
Kotori đột ngột dừng lại. Ngay trước họ, cậu thấy một cánh cửa vững chắc ở đó.
Sau đó Kotori nhấn số trên bảng số được cài đặt ở bên cạnh cánh cửa với những động tác quen thuộc rồi đặt tay cô lên đó. Một giai điệu nhịp nhàng phát lên và cánh cửa mở ra.
―Vào đi, Shidou.‖
―Aah..................‖
Kotori thúc giục, Shidou bước vào trong.
Có một không gian rất rộng đằng sau cánh cửa. Một vài loại máy móc được xếp bên trong đó, và chính giữa là một tấm kính vững chắc chia căn phòng ra có thể được thấy ở đó. Tương tự với phòng cách li của Kotori khi cô có lại sức mạnh của mình ở trong «Franxinus».
Ở trên giường bên trong, có một cô gái ngồi đó với gương mặt nhăn nhó khó chịu và đang chơi với một con búp bê.
―................Natsumi‖
Shidou lặng lẽ gọi tên cô.
Đầu cô chìm trong mái tóc tổ chim, và một làn da trắng bạch không khỏe mạnh. Lưng cô hơi gù xuống và tay chân cô mảnh khảnh như cành cây.
Cô gái ấy ngồi trên giường trong khi đang mặc chiếc áo của bệnh nhân. Trong một lúc, Shidou nhìn Natsumi cảm tưởng như một bệnh nhân mắc trọng bệnh và chỉ còn rất ít thời gian còn lại để sống.
Trông cô ấy như vậy, nhưng đồng thời cũng không giống như Tinh Linh Natsumi mà Shidou mà các cô gái đã cứu hôm qua. Nhưng, Shidou biết điều này. Ngoại hình cậu nhìn thấy qua tấm kính đó là hình dạng thật của Natsumi.
―———Em nghĩ là anh biết cái này nhưng.‖
Kotori di chuyển cái kẹo mút trong miệng khi nói
―Xin hãy thận trọng. Dường như cô ấy không tạm thời không thể sử dụng Thiên Sứ của cô ấy bởi vì lượng sát thương nhận từ Ellen nhưng, đối tượng vẫn là một Tinh Linh. Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại cảm xúc của cô ấy với anh lúc này là cực điểm tồi tệ đấy.‖
―Aah ....................nhưng mà, mọi chuyện sẽ chẳng tiến triển hơn nếu như anh không nói chuyện phải không?‖
―Như anh nói đấy. Nếu như Natsumi không mở lòng với anh, sẽ không thể phong ấn sức mạnh của Natsumi. Em sẽ không đòi hỏi anh tán đổ cô ấy, nhưng hãy cố tạo vài điểm tốt. Đó là bởi vì đây là một cơ hội lớn.‖
―Cơ hội lớn?‖
Khi Shidou hỏi trong sự băn khoăn, Kotori nhún vai.
―Chẳng phải rõ ràng sao? Cô ấy đang bị thương nặng và không thể sử dụng năng lực của cô ấy một cách thoải mái. Hơn nữa, giờ cô ấy đang bị giam lỏng ở nơi mà bản thân cũng không biết. Thậm chí nếu như cô ấy giả vờ dũng cảm, ít nhất cô ấy sẽ cảm thấy một chút sợ hãi. Nếu Shidou tận dụng được điều đó vậy thì khả năng mức điểm tình cảm của cô ấy sẽ cao hơn lên.‖
―Anh băn khoăn nếu mọi việc có tiến triển tốt như vậy không..............anh sẽ thận trọng.‖
―Hừm vâng. Nhưng, theo dự kiến, anh là người hùng mà xả thân để cứu Natsumi. Cô ấy chắc chắn sẽ không phải người sắt đá đến thế đâu.‖
―Sẽ thật tốt nếu vậy.‖
Sau khi nhẹ nhàng điều hòa nhịp thở, Shidou nói với Kotori 「Anh vào trong đây」 và đặt tay cậu lên lối vào của căn phòng được ngăn cách bởi tấm kính.
Cậu chậm rãi mở cánh cửa và bước vào bên trong. Bức tường trong suốt nhìn thấy từ bên ngoài, nó trông như một màu trắng bình thường từ phía bên trong. Ngoài chiếc giường, có những chiếc tủ và một chiếc bàn đặt trong phòng. Tiện thể, còn có những trò
giải trí đa dạng được chuẩn bị và có thể suy ra được rằng «Ratatoskr» đã rất khó khăn để không làm cho Natsumi buồn chán.
―.......................!‖
Thời điểm Shidou bước vào phòng, Natsumi trên giường giật mình. ―Yo-yo ..............Natsumi.‖
Cậu cố gắng hết sức nở một nụ cười chào hỏi và chào cô ấy. Tuy nhiên, thay vì đáp lại lời chào, Natsumi ngay lập tức ném mọi vật gần tay cô như đồ chơi, gối và đệm trên giường.
―.................!...............!‖
―Wah .............chờ đã! Nguy hiểm đấy, Natsumi!‖
―Đư..............nh...... q...............!‖
―Eh?‖
Dù Natsumi có nói gì cũng chẳng nghe rõ nổi. Cậu nhướn mày lên và hỏi lại.
―Đừng ..........nhìn ..........qua đây!‖
―Eh, không, tại sao.........‖
Sau khi Shidou nghiêng đầu, con gấu trúc bông bay đến và đập thẳng vào mặt cậu.
―Hepu!?‖
―..............!‖
Nhưng, con gấu trúc đó là viên đạn cuối cùng. Nhận ra rằng không còn gì trên giường để ném, Natsumi hoảng loạn một lúc trước khi bò vào ga trải giường.
Cô lăn vòng quanh một vài giây trước khi chỉ ló mỗi đôi mắt ra và nhìn chằm chằm Shidou. Như thể cô ấy là một tay bắn tỉa mặc bộ Ghillie ẩn nấp trong bụi cây.
―Ngư ......ngươi muốn gì ......!‖
Trong khi nhìn Shidou với ánh mắt hằn học, Natsumi nói vậy. ―Không, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút......‖
―Ta không muốn nói chuyện ....! B-biến ngay!‖
―Đ-Đừng nói vậy chứ. Vết thương của cô có sao không?‖
―uu..............‖
Khi Shidou nói vậy, Natsumi lưỡng lự nói một cách lúng túng.
Sau một vài giây im lặng, cô tiếp lời.
―.............Tại sao ......ngươi lại cứu. Ta?‖
―Cô hỏi tại sao .............thì đó là bởi vì, cô bị Ellen tấn công mà............‖ ―Ta không có ý đó!‖
Khi Shidou đáp lại, Natsumi hét lên ngắt lời Shidou.
―T-ta......... Không phải ta đã cải trang thành ngươi, làm biến mất những người bạn của ngươi ........ và vu oan những điều xấu cho ngươi nữa! Tại sao ............tại sao ngươi lại cứu ta?! Ngươi! Và cả những người bạn của ngươi nữa......!‖
Sau khi nói điều đó, pii, Natsumi chỉ ngón tay cô về phía Shidou. Shidou khoanh tay lại trước khi thở dài một tiếng mệt mỏi.
―Aah..............tôi thực sự bó tay về trò đó. Thậm chí khi cả khi tôi chịu đủ rồi. Cô sẽ thôi trò đó chứ?‖
―Như ta đã nói ............!‖
Natsumi nói điều đó trong sự kích động. Shidou suy nghĩ một lúc nhưng ngay lập
tức đập tay pon.
―Ah, tôi hiểu rồi. Cô phải đi xin lỗi mọi người đàng hoàng, được không?‖
―Aaah. Moouu .............!‖
Natsumi vung tay lung tung bên trong cái ga trải giường. Bụi bay ra ngoài gần đó. Dường như, cô không vui với câu trả lời của Shidou.
Nhưng với Shidou, cậu sẽ ngắc ngứ nếu bị hỏi những thứ như là 「Tại sao ngươi lại cứu ta?」. Cậu gãi đầu một lúc rồi đáp lại.
―Thậm chí nếu cô hỏi tôi cái đó............ nếu như tôi tình cờ bắt gặp một việc như vậy, tôi không có lựa chọn nào khác là phải cứu cô phải không?!‖
―Đ-.........Đừng đùa với ta! Không đời nào lại như vậy! Nói ngay! Mục đích ngươi là gì!? Ngươi sẽ được lợi gì khi lại cứu kẻ đã gây rắc rối cho chính ngươi!‖
―..................Không, chà, nói thế nào nhỉ? Đúng là tôi đã lãnh rất nhiều rắc rối nhưng mà ............khi nói chuyện với các Tinh Linh, mặc dù mức độ khác nhau, nhưng tôi vẫn thường đối mặt với những điều tương tự như vậy. Nhìn xem, Tohka và Yoshino kìa phải
không? Tôi nghĩ cô đã biết điều này từ trước nhưng, họ cũng là những Tinh Linh giống như cô. Thành thực mà nói, tôi đã suýt chết vài lần rồi, cô có biết không?‖
―Ch-Chết.......?‖
―Aah. Tôi đã bị bắn với một tia sáng mà không hề có một chút ngần ngại nào, rồi còn cả thành phố gần như đã đóng băng trong chốc lát này.‖
―Ha......haaaah!?‖
―Thực ra tôi gần như đã bị nuốt sống hay có lần tôi suýt biến thành tro.‖ ―Eh............ehh?‖
―Lần tiếp theo, tôi đã gần bị cuốn bay đi bởi một cơn bão tấn công .......aah, nói về sự kiện gần đây thì, thật là hú vía khi mọi người trong thành phố bị tẩy não rồi lao vào tấn công tôi cùng một lúc.‖
―........................‖
Từ khoảng trống trong cái ga trải giường, Natsumi mở trố mắt như thể đã nghe được điều gì quá khó tin. Shidou cười gượng khi tiếp tục nói.
―Vậy...... tôi nói điều này thế nào bây giờ, chừng nào có ai đó bị tổn thương, mặc dù tôi không thể nói là không lo lắng được, Tohka và những cô gái đã đối mặt với những hành động đó, vượt qua nó, và sống như vậy ngay bây giờ. Nếu như vậy, không có lý nào mà cô lại không thể làm điều đó đúng không?‖
Sau khi Shidou nói vậy, Natsumi im lặng một lúc trước khi, khịt một tiếng rõ to.
―Ch-Chuyện gì vậy ............ngươi nghĩ ngươi đang nói những điều tuyệt vời lắm à?‖
―Không, đó..........‖
Không giống như vậy, cậu không thể kết thúc được. Cậu gãi má trong khi nói với Natsumi.
―Quan trọng hơn, tôi có một câu hỏi, cô có cảm thấy được không?‖
―...............................Cái gì?‖
Sau khi suy nghĩ một lúc, Natsumi đáp lại. Tuy nhiên, thật tuyệt vời khi cô ấy đã không từ chối thẳng thừng. Shidou khẽ gật đầu trước khi hỏi.
―Lý do tại sao cô giả trang thành tôi và bắt mọi người đi. Tại sao cô lại làm những điều như vậy?‖
―....................!‖
Khi Shidou hỏi, Natsumi nhìn chằm chằm từ khoảng trống trong chiếc ga giường.
―Đó là bởi vì .......... Không phải rõ ràng rằng ngươi đã thấy bí mật của ta trong lần đó sao...............!‖
―Bí mật..........ý cô là gì vậy?‖
―K-Không phải rõ ràng.............. ngoại hình thật của ta!‖
―Huh..................? Ch-Chờ chút đã. Tại sao cô lại lấy cớ là ngoại hình của cô bị nhìn thấy chứ!?‖
Natsumi đáp lại bằng cách hét lên trong khi đôi mắt ướt đẫm. Natsumi cắn chặt răng trước khi tiếp lời.
―Ngươi .............nói gì cơ.........? Đ-Đùa cũng có giới hạn thôi chứ! Không phải đã rõ ràng rồi sao! Sau khi nhìn cái ngoại hình lôi thôi như thế này ......... không đời nào ngươi lại có thể bình tĩnh như vậy? Hoặc đó là gì? Hay điều ngươi muốn là làm cho chính miệng ta nói điều này sao!?‖
Natsumi hét lên một cách điên cuồng, và đập liên tiếp vào đầu giường pofu pofu. Shidou vẫn không thực sự hiểu nhưng mà, có lẽ sự kiện đó đã có gây cho Natsumi bị tổn thương. Trong đôi mắt đỏ ngầu, cô tiếp tục nói một cách kích động.
―Mọi chuyện khá tốt khi lần đầu ta gặp ngươi lần đầu đúng không? Ngươi đã nói ta rất đẹp đúng không? Nhưng tại sao lại thế? Đó là bởi vì ta đang trong ngoại hình của một Onee-san đúng không!? Nếu ta đã như thế này ngay từ đầu, ngươi sẽ có phản ứng đó không? Không có, đúng không? Không đời nào ngươi lại lo lắng phải không? Nếu vậy, ngươi sẽ lờ ta đi kể cả ta bắt chuyện với ngươi phải không!?‖
―Nh-Những điều như vậy.................‖
―Khôôôôôôông đờiiiiiiiiiii nàooooooooo! Bây giờ—— tất cả những ai ở đây, nếu 『
ta』 vẫn là 『ta』, chẳng ai đoái hoài đến ta............!‖ ―Natsumi............?‖
Trong một chốc, Shidou cảm thấy giọng nói của cô ấy trở nên đột ngột buồn bã hơn và cậu nhíu mày lại.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt của Natsumi lại một lần nữa sắt lại.
―Dù sao! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai trên thế giới này biết ngoại hình thật của ta đâu.............!‖
Sau khi nói vậy, cô ấy lại một lần nữa trùm tấm ga giường lộn xộn lên.
Như thể đã bị khuất phục bởi sự mãnh liệt của Natsumi, Shidou lùi lại một bước và nhớ lại mỗi câu nói của Natsumi trong trí nhớ mình.
Đó là ..............Natsumi dường như rất ghét ngoại hình thật của cô ấy. Bởi vì thế, cô ấy biến đổi chính mình bằng năng lực của «Haniel» để biến cô theo onee-san lý tưởng của mình ...... là vậy đấy.
Nếu vậy, không khác gì cái kiểu nhân vật nữ phù thủy từ lâu .......... Hừm, với trường hợp của Natsumi, dường như sự ghê tởm ngoại hình thật của cô ấy có một sự khác biệt đáng kể.
Nhưng, thậm chí khi cậu đã hiểu điều đó, Shidou vẫn còn vài điểm chưa hiểu.
Vấn đề rất đơn giản. Đó là————
―Uuuuu...................Nhưng Natsumi này. Hình dạng hiện tại của cô thực sự đáng thất vọng như vậy sao?‖
Sự thật là mái tóc cô bù xù và mặc dù thật khó để tâng bốc nó, cậu cảm thấy như Natsumi trông không tệ đến mức phải tự coi khinh mình. Nếu cô ấy gọn gàng lại một chút thì chắc hẳn sẽ ưa nhìn hơn hẳn.
Tuy nhiên, Natsumi ném ánh nhìn căm ghét trước lời nói ấy của Shidou.
―Nói những điều như vậy..................! Ta sẽ không bị lừa đâu! Ta sẽ không bị lừa đâu!‖
―Không, tôi không lừa cô. Để tôi xem mặt cô rõ ràng hơn nào.‖
Sau khi nói vậy Shidou chậm rãi bước đến chỗ giường và đặt tay lên tấm ga trùm cả người Natsumi.
―!Hnnnn! Hnnnnnn!‖
Natsumi cản cậu lại, và cố gắng chống trả nhưng—— có lẽ vì vết thương làm cô ấy đau, cô ngay lập tức im lặng và Shidou kéo tấm ga phủ ra.
―.......................!‖
Mặt Natsumi đỏ ửng lên trong khi nhắm mắt lại thật chặt, và co rúm người lại.
Đúng là cô ấy không quyến rũ và gợi cảm như phiên bản người lớn của Natsumi nhưng mà, nếu cô ấy chăm chút đi ngoại hình bên ngoài, cô ấy chắc chắn sẽ biến thành một cô gái tuyệt vời.
―Hn, đúng như tôi đoán. Đừng có nói những điều tồi tệ về mình nữa. Con người hiện tại của cô, chắc chắn có những nét chỉ cô mới có đấy.‖
―Cái gì ...............! Đừng có nói như hiểu biết lắm............!‖
Natsumi làm một khuôn mặt đầy hận thù, jiii cô nhìn chằm chằm vào mặt Shidou. Natsumi dừng lời và tránh ánh mắt đi một hướng khác một cách khó khăn.
Sau một lúc im lặng, Natsumi mở bờ môi be bé.
―................Thật hả? ............Thật sự không sao nếu ta cứ như thế này chứ?‖
―Ah, thật đấy.‖
Sau khi gật đầu mạnh, Shidou đưa tay anh ra trước Natsumi như thể để nắm lấy tay cô.
―Đó là tại sao, chắc chắn phải xin lỗi mọi người với hình dạng này, và chính cô nói. Không sao đâu. Mọi người sẽ hiểu mà. Nếu cô làm vậy—— cô sẽ có thể làm bạn với mọi người.‖
―.......B...ạn.‖
―Aah.‖
Natsumi nhìn xuống dưới như thể không biết phải làm gì nhưng sau đó một cách rụt rè, cô đưa tay cô đến chỗ tay Shidou. Nhưng, khoảnh khắc mà 2 cánh tay họ sắp chạm vào nhau.
Natsumi quay mu bàn tay lại và giơ ngón giữa của cô lên piii.
―——Chờ đã, ta sẽ không bị lừa bởi những lời nói đó đâu! Đồ đầnnnnn!‖
Cô nói điều đó với giọng rất to.
―Heh..................?‖
―Bạnnnnn á? Ngươi định nói điều đó và một khi ta mắc câu, ngươi định lấy ta ra làm trò cười đúng không!? 「Uwah, cô ấy thực sự coi trọng những từ đó một cách nghiêm túc kìa, ngu thật!」 Những thứ như vậy, ngươi sẽ nói vậy và lải nhải đúng không!? Ngươi chắc chắn có một cái bảng với chữ 『shock』 to đùng trên đó đúng không!? Ta hiểu rồi! Ta hiểu hết!‖
―K-Không...........Natsumi này?‖
Cậu lùi lại một bước như thể anh bị áp lực bởi Natsumi. Nhưng thay vì bình tĩnh lại, Natsumi lại nổi sùng lên.
―「Cô gái xấu xí này có tất cả sự tự tin khi khoác lớp vỏ Onee-san xinh đẹp, thật kinh tởm làm sao!」 Ngươi đang nghĩ những điều như thế đúng không!? Ta hiểu thậm chí nếu ngươi không nói cái điều chết tiệt đó! Trên cả cái thế giới này, ta tự biết rõ mình nhất, là đống rác vô dụng! Nhưng, ta không thể làm gì được! Ta có thể làm cái quái gì cơ chứ!‖
―B-Bình tĩnh nào Natsumi! Không có ai nghĩ như———‖
―Im ngayyyyyyyyyyyy! Với một chàng trai tốt như ngươi rõ ràng là, ngươi sẽ bí mật nói xấu về những người khác sau lưng họ và gửi lên phỉ báng trong SNS! Ngươi sẽ gửi một bức ảnh gán theo và kèm theo, 「Tôi vừa thấy một cô gái xấu xí hôm nay và tôi thực sự phát bệnh」. Ta nói có đúng không! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah! Chết đi chết đi chết đi chết chết chếếếếếếếếếếếết đi! Ta sẽ cho ngươi ngập tràn trong những lời đồn thổi! Ta sẽ để ảnh của ngươi lên mọi trang chủ và đưa ngươi lên màn ảnh BBS lớn rồi dồn ngươi đến đường cùng cho đến khi ngươi bị đuổi họccccccccccc!!!‖
―Cô cũng có chút ít hiểu biết khá rõ về xã hội bây giờ nhỉ!?‖
Shidou bình luận lại theo phản xạ nhưng mà, giờ không phải lúc cho việc đó. Sau đó cậu cố gắng trấn tĩnh Natsumi đang điên lên.
―D-Dù sao thì, cứ bình tĩnh đi đã. Wah!? Nào, hít một hơi thật sâu nào.........‖
―Ugaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!‖
Tuy nhiên, vô dụng. Natsumi bị kích động vung 2 tay lung tung—— và sau đó giơ tay lên với móng tay, gariii, cào vào mặt Shidou.
―...........................‖
―Đó là tại sao em bảo anh phải cẩn thận mà.‖
Sau khi Shidou rời phòng của Natsumi, Kotori có vết xước giống hệt như Shidou nói vậy trong khi nhún vai. Dường như, Kotori cũng bị Natsumi cào như cậu.
―.............Em sẽ hỏi chỉ để phòng thôi, trạng thái cảm xúc như thế nào vậy?‖
―Có lúc lên cao nhưng lại có lúc giảm nhưng mà, đây không phải là mức độ mà phong ấn được.‖
―Ừmmmmm...................‖
Shidou chạm tay lên chỗ bị xước vẫn còn đau trong khi nhìn qua phòng cách ly chia cách bởi một bức tường trong suốt. Có lẽ đã bình tĩnh lại một chút vì Shidou đã rời đi,
Natsumi thở đều lại và dọn lại giường chậm rãi trước khi nhặt lại những chiếc gối và con búp bê cô ném lúc nãy.
Từ điều này có thể thấy, đó là một hành động bình thường. Tuy nhiên, theo quan điểm của Shidou, mục đích của việc nhặt chúng lên không phải là để cho chúng gọn gàng, nó giống như cô bổ sung thêm đạn để ngăn chặn người khác nếu họ bước vào phòng.
―Dường như cô ấy không có bất kì một chút tự tin nào về ngoại hình thật của mình. Chúng ta phải sửa chữa vấn đề phức tạp đó dù gì đi chăng nữa. Nếu không, thậm chí nếu chúng ta cố gắng phong ấn Linh Lực của cô ấy, sự chảy ngược sẽ xảy ra.‖
Kotori nói điều đó một cách khó khăn khi đặt tay lên cằm.
Thực tế, đúng như lời Kotori nói. Nếu như mà sức mạnh của Natsumi bị phong ấn, Natsumi sẽ không thể sử dụng năng lực biến hình của cô ấy. Dĩ nhiên——— không những cô ấy không thể biến thành onee-san ấy, mà cô còn phải sống với vẻ ngoài thực sự của mình. Đánh giá từ tình hình hiện tại của cô ấy thì.............. đúng là cực kì khó với cô ấy.
―Nhưng chúng ta không thể tốn thêm thời gian được. Thời gian của chúng ta có hạn.‖
―Thời gian có hạn sao?‖
Khi Shidou hỏi, Kotori gật đầu và nói 「Không phải nó đã quá rõ ràng rồi sao」.
―Ngay lúc này lý do tại sao Natsumi yên lặng là bởi vì tổn hại mà cô lãnh từ Ellen vẫn chưa bình phục hẳn. Nếu cơ thể của cô ấy bình phục thì cô ấy có thể thoải mái sử dụng Thiên Sứ của mình, vậy thì cô ấy sẽ bỏ đi ngay lập tức.‖
―Ah...............anh hiểu rồi. Nếu em nghĩ vậy, sự trì hoãn này kéo dài bao lâu đây?‖
Khi cậu hỏi, Kotori giơ 2 ngón tay lên.
―Từ chuẩn đoán của Reine, thời gian dài nhất mà chúng ta có là khoảng 2 ngày. Chúng ta phải làm gì đó để Natsumi mở lòng chỉ trong vòng 2 ngày.‖
―Uuuun...........‖
Shidou khoanh tay và nhíu mày lại trong khi chìm đắm vào suy tư.
Không còn thời gian nữa. Trước tiên, Natsumi hiện tại đang ở trong tình huống ghét giao tiếp thẳng mặt với bọn họ. Đúng như dự kiến, trước tiên, họ phải có cách nào đó để giải quyết vấn đề phức tạp của cô——
―.........ah.‖
Vào lúc đó, Shidou nảy ra một ý tưởng, và đập tay pon.
―Này Kotori. Anh không biết cái này có hiệu quả không, nhưng thế này thì sao?‖
―Thế nào cơ?‖
Kotori nhếch một bên mày lên trong khi nghiêng đầu khó hiểu. Shidou đưa ra một lời giải thích ngắn gọn về ý kiến của cậu cho cô hiểu.
―Fumu.............em hiểu rồi.‖
Khi cậu nói vậy, Kotori đặt tay lên cằm và dựng cây kẹo mút dựng lên trong miệng.
―Được rồi. Chúng ta chằng còn cách nào hiệu quả cả dù sao thì cứ thử đã. «Ratatoskr» sẽ chuẩn bị cho anh bất cứ điều gì mà anh cần.‖
―Aah, anh trông cậy cả vào em đấy. Anh sẽ hỏi mọi người nếu anh có thể nhờ họ giúp.‖
―Vâng. Em sẽ hỏi hộ anh—— Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch này vào ngày mai. Chúng ta sẽ khai triển kế hoạch ngay sau khi Natsumi ăn xong bữa sáng.‖
―Ou. Đừng có ngủ quên đấy.‖
―Anh cũng đừng quên đấy.‖
Sau khi Kotori nói, cô kẹp cây kẹo giữa 2 ngón tay và nhếch mép. ―Vậy—— Bắt đầu cuộc Hẹn hò của chúng ta nào.‖

―Hnnn.....................‖
Buổi sáng hôm sau. Sau khi thức dậy, Natsumi nhận ra có một mùi thơm phức đang lan tỏa trong căn phòng.
Cô ngay lập tức nhận ra mùi hương đó tỏa ra từ đâu. Một phần của bức tường đã biến đổi thành cái bàn, với bữa sáng đang được đặt trên đó. Cùng với thịt xông khói, trứng, 2 cái bánh mì và súp cùng với món salad. Có hơi nóng bốc lên từ món súp và thịt sông khói vẫn nóng hổi nổ tiếng lách tách. Cô nhận ra đây không phải đồ làm sẵn mà là vừa mới nấu xong.
Dường như một phần của bức tường có thể mở ra và đóng lại, nên có thể đưa thức ăn vào phòng thông qua đó. Bữa trưa và bữa tối ngày hôm qua, họ đã chuẩn bị trong căn phòng này trước khi Natsumi nhận ra.
―.......................‖
Sau khi đi đến chỗ cái khay, Natsumi cẩn thận hít một hơi thật sâu mùi món ăn trên đĩa trước khi rụt rè bắt đầu đưa nó vào miệng.
Vị béo ngon từ thịt xông khói đậm đà và hương vị nhẹ của trứng trộn lẫn với nhau trong miệng cô. Natsumi thả lỏng 2 bên má—— và puun puun, lắc lắc đầu để cưỡng lại.
―Chết tiệt..............sao nó lại ngon đến thế nhỉ..................‖
Cô lẩm bẩm tiếc nuối khi ăn.
Natsumi nhồi phồng má với bánh mì được phết mứt ở trên, trong khi nhìn xung quanh căn phòng đang giam lỏng cô một lần nữa.
Có giường, bàn và tivi. Gần như mọi vật dụng cần thiết để sinh hoạt đều ở đây. Hơn nữa, đồ ăn và đồ ngọt sẽ tự động đến với cô mà cô không cần gặp bất cứ ai cả. Nói cách khác, đây là một môi trường lý tưởng.
Nhưng— cô không thể ở đây mãi được. Natsumi chạm lên vết thương trên bụng trong khi nghiến răng lại.
Cô không biết mục đích Shidou và Kotori là gì nhưng, chẳng khó để hình dung ra nó là một điều gì đó không hề có lợi cho Natsumi. Sử dụng một vài biện pháp, hẳn phải để trả thù Natsumi. Có thể họ cố gắng vỗ béo cô trước khi ăn cô. Nếu là như vậy, không có lý nào họ lại gửi cho Natsumi nhiều đồ ăn ngon đến thế.
―Ta sẽ không để nó theo như cách ngươi muốn đâu................!‖
Vết thương mà cô nhận được từ Ellen đã bình phục khá ổn định. Nếu nó tiến triển tốt, cô chắc chắn sẽ hồi phục đủ để cô có thể sử dụng «Haniel» trong một thời gian ngắn. Nếu điều đó xảy ra vậy thì, bức tường của căn phòng này sẽ chẳng khác tờ giấy mỏng. Tốt hơn nên thoát ra ngoài nhanh nhất có thể.
Dự kiến, cô có thể chuồn qua thế giới lân cận nhưng mà, do có một áp lực lên cơ thể khi di chuyển giữa 2 thế giới nên—— lúc mà cô trở về thế giới bên cạnh kia, sẽ có khả năng cô sẽ bị tụt lại thế giới này. Đó là một nước đi cô không muốn sử dụng nếu có thể.
Mặc dù khả năng là rất thấp, nếu giả dụ cô bị kéo qua đây và lần đó đó, cô vô tình đụng đầu Pháp Sư tên là Ellen, lần đó chắc chắn cô sẽ bị xử đẹp.
Dù sao thì ngay lúc này, cô ưu tiên nhất đến việc bình phục cơ thể cô ấy và hồi phục lại được chút ít năng lượng. Nghĩ như vậy, Natsumi lấy những đồ ăn còn lại và tọng vào miệng.
Đúng lúc đó.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một vài bóng người tràn vào phòng và bao vây Natsumi trong giây lát.
―Eh.................!?‖
Cô ngạc nhiên bởi sự đường đột đó và và khẽ kêu lên ngây ngô.
Khi hốt hoảng nhìn xung quanh, cô nhận ra mỗi người họ đều có gương mặt quen thuộc.
Shidou và Kotori. Cũng vậy, Tohka, Yoshino là những người bị chỉ định là cô giả danh.
Rõ ràng như những người Kotori; Tohka – tràn trề tự tin vẻ đẹp ngoại hình trời phú; và Yoshino – cô gái luôn thu hút sự chú ý của nam giới bằng vẻ nhút nhát; là những tuýp người mà Natsumi ghét.
Nhưng, đấy không phải là vấn đề bây giờ. Họ bao quanh Natsumi vì lý do nào đó, mỗi người mang theo một sợi dây thừng và một cái bao lớn.
―C-Cái......giề đấy!?‖
Bị bao vây 4 phía, Natsumi la lên hoảng loạn. Pii, Kotori chỉ ngón tay thẳng về phía Natsumi.
―Bắt lấy cô ta!‖
【Ooou!!】
Theo đúng với chỉ đạo của Kotori, Shidou, Tohka và Yoshino hành động cùng lúc.
Cô bị chụp cái bao lên từ phía sau rồi tầm nhìn của cô tối om. Sau đó, cùng lúc với chỉ lời chỉ đạo của Kotori vang lên, lần này cả người cô bị trói chặt bởi dây thừng từ trên xuống.
―Hnn! Hnnnnnn!?‖
Mặc dù cô chống cự lại, nhưng vô ích. Tay chân của cô bị dây thừng cột chặt và không nhúc nhích nổi. Điều duy nhất mà Natsumi có thể là ngọ nguậy và xoay người như một con hải cẩu mắc cạn.
Ngay lập tức, cả người cô bị nhấc lên và ai đó mang cô đi. ―Vậy Kotori này. Chúng ta làm gì tiếp bây giờ?‖
―Ừ, cứ thế mà mang cô ta lại đây đi.‖
―Umu, tôi hiểu rồi!‖
Sau khi nghe cuộc nói chuyện qua cái bao dày đó, Tohka mang theo Natsumi và bắt đầu di chuyển.
—Mình bị đem đi đâu thế này!? Những điều tồi tệ nhất đến với trí tưởng tượng của Natsumi. Khi cái bao được bỏ ra, mình sẽ nằm trên thớt chăng........!? Hoặc có lẽ, mình sẽ bị ném vào vạc dầu sôi với nguyên cái bao hay sao!?
―N-N-N-Nếu các ngươi ăn ta, dạ dày các ngươi sẽ thủng đấy!‖
Tuy nhiên, Tohka đang mang Natsumi chẳng buồn bận tâm đến. Tiếng bước chân vang lên như nhắc nhở cô gần đến nơi rồi.
Sau bao lâu trôi qua chẳng hay, Natsumi mỏi nhừ vì hét nhiều và khi cô bắt đầu buông lỏng người trên vai của Tohka, Tohka đột ngột dừng lại rồi đặt Natsumi từ từ xuống chỗ đó.
Dây thừng và cái bao cũng được cởi ra ngay. Một ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mắt của Natsumi đã quen với bóng tối.
―Uu.....................‖
Sau khi lấy tay lên che mắt, cô chờ cho mắt mình quen với ánh sáng—— và pokan, Natsumi khẽ mở miệng trước cái cảnh bất ngờ diễn ra.
―C-Cái gì thế này.........‖
Ở đó, cô không hề nằm trên cái thớt khổng lồ hay trên vạc dầu sôi sục của địa ngục.
Bên trong căn phòng được chiếu sáng với ánh sáng ấm áp, ở đó có một chiếc giường vừa cho một người nằm và hương hoa phảng phất gần đó. Đó là một không gian yên tĩnh dễ chịu bất chấp thời tiết.
Khi Natsumi đang ngẩn người, một cô gái mặc đồ y tá đứng bên cạnh chiếc giường vẫy cánh tay nhỏ nhắn.
―Đượccc rồi, một ngày cho việc làm đẹp nào, chào mừng đến với 『Salon của Miku 』.‖
Sau khi nói, cô gái nở một nụ cười. Đó là một khuôn mặt mà cô biết. Tên của cô ấy chắc hẳn là—— Izayoi Miku. Vòng một gợi cảm của cô ấy đung đưa một cách khoa trương. Cô là tuýp người mà Natsumi căm ghét.
―Ch-Chờ đã, cái quái gì đây................?‖
―Ý cô là sao cơ? Không phải Miku đã nói rồi sao? Đây là salon làm đẹp. Chúng tôi sắp chăm sóc da cho cô.‖
―.....................!?‖
Câu trả lời của Shidou đã quá rõ ràng nhưng, Natsumi còn hoang mang hơn. ―Chờ đã. Ta không hiểu. Tại sao——‖
Lúc đó, Natsumi đột ngột giật mình. Cô nghĩ ra động cơ của Shidou và các cô gái.
―Ha...........hah...............ta hiểu rồi............sau khi chăm sóc ta với mấy cái thứ như thế này, các ngươi gây hiểu lầm rồi cười vào cái vẻ ngoài hài hước của cái đứa con gái xấu xí này chứ gì? Ahaha..........Lũ các ngươi chắc hẳn có sở thích chết tiệt. Tính cách cũng tởm lợm như ta........‖
―Touu!‖
―Ouch!‖
Giữa chừng câu nói của Natsumi, Kotori chặt một phát vào đầu cô. Cô rên rỉ và ôm đầu mình theo phản xạ.
―Gì thế?!‖
―Không chỉ mỗi ngoại hình, chúng tôi có việc phải xử lý với khía cạnh phức cảm tiêu cực đó. Dù sao, nhanh lên và nằm xuống. Chúng ta không dư dả thời gian đâu.‖
―Ta không muốn.........! Tại sao ta phải làm theo dù đã biết sẽ bị cười thúi mũi......!‖ ―Ôi trời.........‖
Kotori vừa thở dài vừa gãi đầu. Lúc đấy, Shidou đặt 2 tay lên vai Kotori.
―Này Natsumi, thế này thì sao? Hôm này, bọn tôi sẽ sử dụng cái cách mà bọn tôi đã nghĩ ra và chỉ cho cô rằng có thể 『biến đổi』 cô. Nếu điều đó thành công thì phần thắng sẽ thuộc về bọn tôi. Bọn tôi muốn cô phải mặt đối mặt nghe những điều tụi tôi muốn nói—— Nhưng, nếu cô nghĩ rằng chẳng có gì thay đổi hết, vậy thì coi như bọn tôi thua. Sau đó cô muốn làm gì thì tùy.‖
―..............Ta muốn làm gì cũng được, ý ngươi là sao?‖
―Để xem nào................, để cho cô đi đến nơi nào mà cô thích thì sao nhỉ...?‖
―.......................!‖
Natsumi trừng mắt trước lời nói của Shidou. Kế hoạch không như dự định của Kotori nên Kotori chọc vào khuỷu tay của Shidou.
―Này Shidou...‖
―Tại sao lại không nhỉ? Chúng ta còn cách nào khác đâu chứ—— Thế nào hả Natsumi? Tôi nghĩ nó cũng không tồi đâu.‖
―............‖
Natsumi nheo mắt lại cố gắng tìm hiểu ý định của Shidou.
Dù sao thì, một khi cơ thể cô hồi phục, cô có thể chạy đi nhờ «Haniel». Nhưng, chừng nào còn có những Tinh Linh như Tohka và Yoshino ở bên cạnh Shidou và cả nhóm họ nữa, cô không thể phủ nhận rằng có khả năng họ sẽ là trở ngại của cô.
Cũng vậy, thách thức sau cùng cũng không hẳn là một thách thức thực sự. Dù họ có cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể làm gì với cái ngoại hình tàn tạ này được nữa. Cô rất muốn cười vào mình khi nghe theo lời phỉnh phờ của đối phương nhưng cô cảm thấy nếu như cô có thể thoát thân an toàn thì, đây cũng không phải là một thỏa thuận tồi.
―.............Ta hiểu rồi. Được thôi.‖
―Vậy sao—— vậy thì ngay bây giờ, vui lòng làm theo chỉ dẫn của Miku.‖
―...............................‖
Natsumi lặng lẽ nhìn Shidou chằm chằm. Nhưng Shidou không một chút nao núng mà nhìn lại cô.
―Nghĩ về nó đi, Natsumi.‖
―Huh..........? Về cái gì mới được?‖
―——Về sự thật rằng một cô gái có thể 『biến đổi』 mà không cần dùng đến Thiên Sứ.‖
―......................uh.‖
Cái cách nói này khiến cô rất bực bội, pui, Natsumi không nhìn mặt Shidou nữa.
―——Rồi, tớ sẽ để vụ này cho cậu đấy Miku.‖
―Được được. Cứ để em.‖
Shidou vẫy nhẹ tay và bước đi ra ngoài thông qua cánh cửa nằm sâu trong căn phòng. Khi cậu đi rồi, Miku quay người lại và đưa mắt dò một lượt qua người Natsumi.
―Được rồi, bắt đầu nào. Để chuẩn bị, vui lòng hãy cởi đồ cô đang mặc ra ngay bây giờ.‖
Sau khi nói vậy, Miku liên tiếp co duỗi bàn tay trong khi đến gần cô ấy. Vì vài lý do nào đó, cô cảm thấy ánh mắt cô ta rất khác so với khi Shidou ở đây.
―Eh..........không được...........‖
Natsumi vô tình lùi lại. Thậm chí cả phải chết, cô cũng không cho cô gái ngực như bò sữa Holstein kia xem thân hình gầy gò của mình được— quan trọng hơn, bản năng cô mách bảo có một mối nguy hiểm rình rập.
Nhưng, Kotori đứng bên cạnh cô ấy, nắm lấy vai cô và kìm giữ cô lại. ―Chờ đã..............!‖
―Cô không biết khi nào mới cần thực sự bỏ cuộc à. Làm ơn ngồi yên đi.‖ ―Sẽ ổn thôi. Không đau đâu.‖
―Kyaa! Kyaaa!‖
Hơi thở của Miku trở nên nặng hơn khi cô mở cái áo bệnh nhân của Natsumi. Natsumi đã chống đỡ nhưng mà, sự kháng cự của cô là vô ích rồi cô trần như nhộng không với một mảnh vải che thân trước khi nằm úp người xuống giường.
―Cô định làm gì ta....................!?‖
―Uuufufu, tôi đã rất sợ nhờ ơn của cô đấy. Tôi sẽ trả đủ món nợ này được không?‖
Sau khi nói, Miku mỉm cười và lấy cái chai ở trên giá trước khi bắt đầu bôi cái chất lỏng kì lạ bên trong chai lên lưng Natsumi.
―Kyaaaaaa! Cái gì thế!? Cô làm cái quái gì zậy!?‖
―Thôi nào, đừng chống cự nữa. Đây là loại dầu thơm tốt nhất đấy cô có biết không.‖
Miku vừa di chuyển ngón tay vừa nhẹ nhàng xoa lên làn da của Natsumi.
―Ah...................afuu....‖
Trước cái cảm giác mới mẻ mà cô chưa từng được trải nghiệm, một giọng là lạ phát ra từ cổ họng Natsumi.
―Ufufu, cảm giác thật sướng đúng không? Dù đây không phải là từ tay dân chuyên nhưng mà tôi khá là giỏi về món này. Chống cự lại là không tốt cô biết không? Làn da cô phải được nuôi dưỡng đúng cách mới được.‖

―Th-Thậm chí nếu như.......cô nói với tôi như vậy thì.............‖
―Trước tiên, dường như cô không có chút tự tin nào về bản thân nhỉ, không đời nào tôi có thể bị thuyết phục nếu như cô nói với tôi điều đó mà cô không có chút cố gắng nào. Hừm, có những người sinh ra đã có những vẻ đẹp tự nhiên như Tohka-san, nhưng tất cả những cô gái ganh tỵ trên thế giới này đều cố gắng hết mình để trở nên xinh đẹp.‖
―Đó là bởi vì, dù ta có làm gì đi chăng nữa.................‖
Trong khi nói, Natsumi cảm thấy ý thức cô bắt đầu mơ hồ dần. Đó là bởi vì sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể cô hoặc có lẽ do tay nghề mát-xa của Miku quá thoải mái. Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.
―Ta..............................‖
Cuối những lời nói ấy, Natsumi ngủ thiếp đi.
―—Được rồi! Đã xong!‖
―.........................!‖
Vì giọng nói của Miku, Natsumi đột ngột tỉnh giấc.
Băn khoăn từ lúc nào mà cô đã thay đổi tư thế nằm của mình, lúc này cô đang nằm ngửa ở trên giường. Dĩ nhiên là có một cái khăn che trên ngực cô ấy rồi, nhưng cô vẫn có phần nào đó xấu hổ.
―Sao hả? Cô có ấn tượng gì nào?‖
―Eh..................er‖
Bị Miku hỏi, Natsumi nhẹ nhàng vuốt lên làn da của mình.
Và sau đó—— cô trố mắt ngạc nhiên.
―Cái-cái gì thế này.....?‖
Đúng là không thể tin nổi. Làn da khô ráp của cô đã trở nên mịn màng như da em bé.
―Ufufu. Mọi người mà lần đầu đến với salon chăm sóc da đều ngạc nhiên. Hừm, dĩ nhiên, cái điều kiện đó không thể tồn tại mãi được, nhưng nó đã biến chuyển thật hiệu quả đúng như mong đợi.‖
―Tuyệt quá..........eh, đây............thực sự là tay của ta sao...........?‖
―Đúng, không nghi ngờ gì cả. Ufufu, nếu tôi đã nhận được phản hồi tốt như vậy, tôi rất mong chờ cô đến với căn phòng kế tiếp.‖
―Eh..................?‖
―Được rồi, một khi cô mặc xong đồ của mình, lần này đi theo lối này nhé.‖
Và như vậy, Kotori đang ngồi chờ trên chiếc ghế được đặt ở kề tường phòng, đứng lên và nói. Bên cạnh cô, Tohka và Yoshino đang dựa vào nhau ngủ.
Natsumi làm theo những gì được bảo, mặc lại bộ đồ bệnh nhân mà cô mới cởi ra lúc nãy, bước qua cánh cửa nằm sâu trong căn phòng và hướng đến căn phòng kế tiếp.
―Kukuku, chào mừng cô đã đến. Đây là lãnh thổ của Yamai tỷ muội chúng ta!‖
―Ngưỡng mộ. Tôi phải khen ngợi cô vì lòng dũng cảm đó đấy.‖
Khi Natsumi bước vào căn phòng kế tiếp, cặp song sinh làm dáng trong khi chào mừng cô ấy.
Đó là nơi của Kaguya mảnh mai và Yuzuru quyến rũ. Đúng như cô đoán, họ là những kiểu con gái mà Natsumi ghét.
―Đây là đâu..............‖
Natsumi mở tròn mắt trong khi nhìn quanh căn phòng. Có một chiếc gương lớn ở trên tường và đối diện với nó thì có một chiếc ghế lớn đặt ở đó. Cô đã hiểu hết chỉ với một cái nhìn. Ở đây—— là một tiệm làm tóc.
―Hướng đẫn. Trước tiên đi lối này.‖
Sau khi nói vậy, Yuzuru kéo lấy tay Natsumi.
―Wah...............‖
Cứ như vậy, Natsumi ngồi trên chiếc ghế nằm sâu trong căn phòng, và một tấm vải lớn trùm lên cả người cô, bao phủ từ cổ cô đến hết bên dưới.
Sau đó chiếc ghế ngả ra, mặt cô được hướng lên trên. ―C-Cái................‖
―Sắp trở lại. Cô sẽ biết sớm thôi.‖
Sau khi nói, Yuzuru vặn cái vòi nước ở gần tay cô và sau đó, một làn nước ấm áp dội lên đầu Natsumi.
Khi cô làm vậy, bong bóng của dầu gội bắt đầu nổi lên và cô bắt đầu nhẹ nhàng gội mái tóc dài của Natsumi.
―Uh, ah................‖
Trước cái cảm giác không quen khi mà đầu cô được người khác gội cho. Natsumi khẽ rùng mình. Nhìn vào phản ứng đó, Kaguya đứng bên cạnh họ cười phá lên.
―Kukakaka! Tay nghề gội đầu của Yuzuru cực kì thoải mái đúng không hả! Đó là bởi vì với chính những kĩ năng điêu luyện ấy mà cô ấy có thể tước đoạt đi chiến thắng của ta mà chưa mất đến một phút trong suốt trận đấu thứ 71 – cuộc chiến gội đầu đó!‖
―Hài hước. Đó là bởi vì Kaguya có máu buồn mà.‖
Yuzuru lặng lẽ đáp lại trong khi gội đi lớp bọt, một hương thơm thoảng phảng phất trên tóc Natsumi. Chính vì cảm giác quá thoải mái, Natsumi cảm thấy cô như lại ngủ thiếp đi một lần nữa.
―Thay phiên.——— Được rồi, từ bây giờ, là lĩnh vực của Kaguya.‖
Việc chăm sóc tóc hoàn thành và sau khi sấy tóc của Natsumi, Yuzuru đứng lên khỏi chiếc ghế và nói, trước khi Kaguya rút chiếc kéo cắt tóc từ chỗ thắt lưng của cô và xoay nó một cách điêu luyện trước khi chuẩn bị cắt.
―Kukuku! Cứ để cho ta!‖
―C-Cắt...... tóc á?‖
―Chắc chắn! Tuy nhiên cứ an tâm đi! Căn cứ vào kết quả trận đấu thứ 72 – cuộc chiến chăm sóc tóc, thì kĩ năng của ta đã quá rõ ràng rồi!‖
―..............2 cô thực sự đã thi rất nhiều trận đấu đủ thể loại nhỉ.‖
Từ một phía nhìn ra, Kotori gượng cười khi nói. Kaguya tự hào ưỡn ngực trước khi
đáp lại 「Đương nhiên!」 rồi đứng ngay sau lưng Natsumi.
―Ta không định cắt linh tinh đâu. Tuy nhiên— ta cảm thấy nỗi đau đớn từ những ngọn tóc sơ và những bó tóc thô cứng! Ta sẽ không để cô thoát đâu! Hãy rơi như những cánh hoa trước kỹ năng của ta – Kaizer Scheele Wind!‖
Sau khi hét lên, Kaguya khua cây kéo đang cầm một cách nhịp nhàng, và những ngọn tóc của Natsumi rụng ra xung quanh.
Trong thoáng chốc, mái tóc chẻ ngọn của Natsumi đã được xử lý quá đẹp đến nỗi cô bị shock.
―Cô đùa hả...........wow‖
―Fufu......hừm, đúng như tôi đoán.‖
Như một tay súng sau khi kết thúc trận đấu, Kaguya thổi đầu cây kéo trước khi xỏ
ngón tay cô vào lỗ kéo và xoay tròn nó kuru kuru, cô cất nó vào thắt lưng mình.
Sau khi làm vậy, cô lấy ra cái máy sấy và một chiếc lược rồi cẩn thận thổi bay đi
những mẩu vụn tóc còn vương trên đầu Natsumi.
―Kuku...............cứ giống như là một thói quen khó bỏ với quả đầu này vậy, nhưng không phải là không có cách. Nếu tôi mà xử lý hết trong khi tóc vẫn còn ẩm, thì nó sẽ không bị xù lên đâu.‖
―Ha, haa...........‖
Mồ hôi lăn dài trên má Natsumi trong khi cô chỉ biết gật đầu.
Đúng là, kỹ năng của cô ấy rất đáng để phô diễn. Mái tóc tổ chim của cô trở nên bóng mượt đến khó tin. Nó còn có một chút óng ả nữa.
―Kuku, hoàn hảo. Cô được phép đến với căn phòng tiếp theo.‖
―Đồng ý. Vui lòng đi lối này.‖
―Err........................‖
Khu vực tiếp theo. Nghe theo những lời đó, Natsumi băn khoăn nhíu mày lại.
Nhưng, cô không thể rút lui một khi cô đã đến được tận đây rồi. Trong khi bị thúc giục, Natsumi mở cánh cửa tiếp theo được đặt nằm sâu bên trong căn phòng. Theo sau là Kotori, chị em Yamai, Miku và Tohka, Yoshino vừa mới ngủ dậy khi Natsumi đang cắt tóc.
Băng qua cánh cửa là căn phòng rộng nhất từ trước đến giờ. Khắp trần phòng là đèn rực sáng. Có những chiếc áo sơ mi, móc treo áo khoác và cả váy nữa.
Vâng— đây là một không gian tương tự như cửa hàng tự chọn hay còn gọi là Tiệm Thời Trang.
―Đây....là đâu...............‖
Natsumi nhìn quanh không ngừng nghỉ. Cùng lúc đó, ánh mắt cô chạm với ánh mắt Kotori đang đứng sau cô.
―Fufuun. Nếu đã có salon chăm sóc da và chăm sóc tóc, vậy thì điểm đến tiếp theo sẽ chắc chắn là để chọn quần áo rồi.‖
Un un, Tohka và cả nhóm gật đầu đồng ý với lời nói của Kotori. ―................huh-huh? Chờ chút, ta thực sự không thích mấy cái——‖
―Được rồi được rồi, tôi sẽ nghe cô nói sau.—— Rồi, mọi người ơi!‖ Như để ngắt lời Natsumi, pan pan, Kotori vỗ tay.
―Umu!‖
Ai mà biết được họ đã chuẩn bị từ bao giờ, mọi người đều cầm trên tay những bộ trang phục theo sở thích của mình và nhanh chóng lại gần Natsumi. Tohka cầm một bộ váy một mảnh liền rất dễ thương và ướm nó lên người Natsumi trong khi cất tiếng nói vui vẻ.
―Cái này không đẹp sao? Dễ thương lắm!‖
―Un, đúng thế. Không tồi đâu. Nhưng, không phải là nó hơi lạnh so với mùa này sao?‖
Kotori đặt tay lên cằm và nói điều đó. Lúc này thì Yoshino và Yuzuru giơ ra một chiếc áo khoác và mũ.
―Được rồi, đi kèm với cái này nhé...............‖
―Dự định. Cái này là được khuyên dùng nhé.‖
―Hn, tại sao không nhỉ. Được rồi, mặc đồ đó đi, Natsumi.‖
Sau khi nói, Kotori đẩy Natsumi về phía phòng thay đồ như chuyện bình thường.
―Chờ............tại sao tất cả các cô đều nói mà không quan tâm đến phần ý kiến của ta thế!‖
Khi Natsumi hét lên, 「Phải, phải」 Kaguya tỏ ra đồng thuận.
―Cứ như Natsumi nói đi. Gượm đã.‖
Sau khi nói, Kaguya lấy ra một bộ trang phục màu đen với nhiều dây xích và dây đai.
―Aah, cái đó không đẹp đâu cô có biết không. Tôi nói cái này sẽ hợp hơn với Natsumi-chan.‖
Và, như thể để phản đối lại, Miku giơ ra một bộ trang phục khác. Bộ trang phục lần này diêm dúa với nhiều lớp xếp nếp, và cứ như cái váy cho búp bê mặc.
―.....................................‖
Lặng lẽ, Natsumi lấy đồ từ Tohka, Yoshino và Yuzuru trước khi bước đi nặng nề về phía phòng thay đồ và kéo tấm màn che mạnh tay.
―T-Tại sao! Tại sao cô lại từ chối bộ đồ đen huyền của ta................!‖
―Aaaaahnn! Chị nghĩ chắc chắn bộ này sẽ đáng yêu lắm!‖
Qua tấm rèm, giọng nói của Kaguya và Miku có thể được nghe thấy.
―Chết tiệt, cái, cái quái gì đây......................‖
Natsumi lẩm bẩm trong khi đối mặt với từng người họ, đặt tay cô lên chiếc áo bệnh nhân mà cô đang mặc.
Cô hoàn toàn không thích chút nào nhưng mà, nếu cô còn than vãn thêm nữa, cô sẽ phải đối mặt với chọn lựa của Kaguya và Miku. Cảm thấy chán nản, cô cởi bộ đồ bệnh nhân ra mặc chiếc váy và chiếc áo khoác, trước khi đội mũ lên.
―Này, Natsumi. Cô xong chưa vậy?‖
―Nếu cô còn chần chừ nữa, vậy thì tôi với Tohka sẽ kéo rèm đấy!‖
Giọng nói của Tohka và Kotori có thể nghe thấy ở phía đối diện tấm rèm. Natsumi thở dài trước khi sửa soạn đồ và hoàn toàn khác với lúc đóng chiếc rèm, cô từ từ vén chiếc rèm ra.
Ánh mắt của Tohka, Kotori và chị em Yamai đều nhìn Natsumi chằm chằm.
―Uu............................‖
Natsumi nhắm mắt lại như thể cô đang cự lại để không nôn ra, đang từ từ dâng lên từ sâu trong cổ họng cô, và nghiến răng thật chặt. Những tiếng cười chế nhạo của những cô gái sắp—.
―Umu! Đẹp đấy chứ!‖
―Uuun, theo cá nhân tôi thì pha thêm một chút thanh lịch sẽ đẹp hơn, tôi hơi băn khoăn.‖
―Ah..........như thế này hả?‖
―Eeh—, để cho nó thêm chút táo bạo nhé. Thế này thì sao nhỉ?‖
―Heh........................?‖
Cô mở trố mắt từ những giọng nói không tưởng đang vang lên trong màng nhĩ mình. Có 6 người và 1 vật thể đang nhìn cô với những biểu hiện vui vẻ pha lẫn nghiêm túc.
―Errr.......................‖
Cô lưỡng lự trước những phản ứng bất ngờ. Kotori lấy ra một chiếc áo cánh loại tốt và một chiếc váy đơn sắc.
―Được rồi, Natsumi. Mặc đi, lần này. Tôi nghĩ bộ này sẽ hợp với cô hơn.‖ ―E-errr....................‖
―Thôi nào, nhanh lên.‖
—Sau 3 giờ đồng hồ, Natsumi liên tục thay đổi đồ.
Nói một cách cụ thể hơn, quần áo không phải là thứ duy nhất. Giầy, mũ và cả vài phụ kiện nhỏ như đồng hồ hay cả kính vữa (Dĩ nhiên, chỉ để cho đẹp thôi). Đồng thời, cô còn phải làm dáng khi thay xong. Cô không biết sẽ còn phải làm gì nữa. Lúc mà mọi người tỏ ra sự hài lòng với bộ trang phục mà họ đã chọn, Natsumi đã hoàn toàn mệt mỏi.
―——Được rồi! Giờ không còn nhầm lẫn gì nữa.‖ ―Phải................đẹp quá.‖
―Un Un, đẹp.‖
―Umu! Tôi nghĩ nó được đấy!‖
Tohka cười mãn nguyện và gật đầu un un. Tiếp sau đó, cô nhìn Kotori.
―Được rồi, cuối cùng là phòng cuối.‖
Sau khi Kotori nói, mọi người nheo mày lại. Trong khi nhìn vào cái thái độ là lạ đó, mồ hôi vô tình đổ dài trên má Natsumi.
―Cái-cái gì...............?‖
Khuôn mặt Natsumi lo lắng, nhưng chị em Yamai mỉm cười hạnh phúc.
―Kuku, cô sẽ biết khi cô tới đó ngay thôi. Nào, lối này.‖
―Đồng ý. Sát thủ cuối cùng đang đợi cô ở đó.‖
―C-Cuối cùng...........!?‖
Nghe những lời nói đó, cô lo sợ nuốt nước bọt. Thành thực mà nói cô thực sự còn không muốn đi tiếp.
―Được rồi, đi nào.‖
―Ah, chờ đã nào.............!‖
Nhưng, lưng cô bị Miku đẩy đi, và cánh cửa tiếp theo mở ra.
Căn phòng cuối cùng, hay là cái tên như nó được gọi, là một căn phòng nhỏ hẳn so với những cái khác cho đến lúc này. Có một chiếc ghế được đặt riêng lẻ ở giữa căn phòng— và cạnh đó, có một cô gái đang quay lưng về phía họ. Cô chưa từng nhìn thấy tấm lưng đó trước đây. Cô chắc chắn đây chính là sát thủ cuối cùng mà chị em Yamai đề cập đến.
Khi Natsumi nuốt nước bọt, cô gái từ từ quay lại.
Mái tóc che mặt cô được gắn với cài tóc hình cỏ bốn lá. Cô là một cô gái cao với khuôn mặt hơi trung bình. Nhưng, vì lý do nào đó, cô có phần nào đó như đã phó mặc số phận hay tuyệt vọng và cô cảm thấy cô ấy đã gượng ép mình quá mức. Nhìn kỹ hơn, còn có những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt cô.
―———Chào mừng cô đã đến! Đây là căn phòng cuối cùng của kế hoạch biến đổi Natsumi!‖
―C-các cô định làm gì.................‖
Khi Natsumi hỏi, cô gái lẩm bẩm 「............ Eeeii, đã đẹp đến thế này rồi sao」 với một giọng nhẹ nhàng trước khi nhếch mép và bắt chéo 2 tay lên trước ngực cô ấy.
Nhìn kỹ hơn trên ngón tay của cô gái, có những đồ mĩ phẩm như môi son, kẻ mắt và phấn xoa xen kẽ.
―Đó-đó là———!‖
―Đúng, tôi sẽ biến đổi cô với tài trang điểm của tôi.‖
Pii, cô gái chỉ cái môi son về phía Natsumi. Natsumi lùi lại một bước theo phản xạ vì mọi chuyện quá đột ngột.
Sau đó cô lắc đầu buun buun.
―C-Cô đang nói cái quái gì thế. Không đời tài ta sẽ có thể thay đổi được với mấy cái
thứ đó............‖
―Cô sẽ có thể chứ!‖
―Đ-Đừng có nói lung tung! Người như ta................!‖
―Cô thực sự nghĩ vậy sao? Một người sẽ không thể thay đổi với trang điểm ư...?‖ ―K-Không phải đã quá rõ ràng rồi sao!‖
Khi Natsumi nói, cô gái cất những đồ trang điểm xen giữa những ngón tay vào chiếc túi trong thắt lưng cô. Sau đó cô ấy chậm rãi đưa tay lên cổ.
―Đó là, thậm chí nếu như tôi——‖
Sau đó cô mạnh tay kéo miếng dán nhỏ dính trên cổ cô ấy.
―Kể cả nếu tôi là con trai haah!?‖
―Huh..............!?‖
Natsumi giật mình từ cái giọng nói nam tính đột ngột vang lên từ cổ họng cô gái.
―Eh...........? Cái.............‖
Natsumi đớ người một lúc, nhưng cô ngay lập tức nhận ra sự thật.
Phải. Natsumi đã nghe giọng nói đó trước đây rồi.
―Đ-Đừng nói với ta là.........ngươi là Shidou nhé........!‖
―Aah, đúng vậy đấy!‖
Cô gái gật đầu mạnh.
Khi nhìn kỹ hơn khuôn mặt đó, cô nhận rõ ra khuôn mặt của Itsuka Shidou. Khoảnh khắc nhận ra, cô vô tình bật nói.
―Biến-biến thái........!?‖
―....................‖
―Ah, anh ấy đau đấy, anh ấy đau đấy.‖
―Chậc, dù sao chúng ta không thể phủ nhận điều đó.‖
Giọng nói của Kotori và Miku có thể nghe thấy được từ phía sau. Dường như họ biết mọi thứ.
―D-Dù sao thì!‖
Ngã gục dưới sàn, Shidou đứng lên và nhìn về phía Natsumi một lần nữa.
―Mặc dù đây không phải kế hoạch, kỹ thuật trang điểm của tôi đã đạt đến trình độ có thể nhầm một thằng con trai với một cô gái! Nếu đây chính là tôi lúc này thì, tôi có thể làm cho cô có sự tự tin về bản thân!‖
―Không, hừm, quả thật tay nghề anh có lên, nhưng mỗi người có những nét riêng nhất định.‖
―Phải—. Tôi đã thực sự nghĩ anh ấy là một cô gái khi lần đầu gặp đấy.‖
Kotori và Miku lại bắt đầu trò chuyện thầm kín. Kii, Shidou lườm.
―Ng-Người ngoài im lặng nào! Dù sao, đây là một thách thức với Natsumi! Tôi sẽ sử
dụng tất cả linh hồn, sức lực và kỹ năng! Và 『biến đổi』 cô!‖ ―........................................‖
Natsumi ngơ mặt—— Tuy nhiên, cô nghiến răng như để phản đối điều đó.
―...................Được rồi. Bắt đầu đi. Nhưng, đừng có quên. Nếu ta không đồng ý vậy thì, ngươi sẽ thua đấy!‖
―Aah, tôi hiểu rồi.—— Được thôi.‖
Shidou cúi đầu và giục Natsumi ngồi lên ghế. Cậu giống như người đầy tớ đang chờ công chúa vậy.
Natsumi nghe theo cậu và ngồi vào chỗ. Khi ngồi xuống, cô có thể thấy được gương mặt của Shidou đang gần lại. Khi tất cả những đặc điểm của Shidou đã bị bỏ lại, đây hoàn toàn lại là một cô gái dễ thương. Cô chỉ có thể nói nó thật tuyệt vời.
—Cũng có khi, mình sẽ cũng như vậy.......
―..............k-không, không...................‖
Fuu, cô lắc đầu mình như để rũ bỏ đi cái tưởng tượng thoáng hiện trong đầu....... Dù kỹ năng của Shidou có tuyệt vời đến đâu, thì nó cũng sẽ vô ích thôi. Nếu vậy thì tốt hơn là ngay từ đầu đừng trông mong gì. Hy vọng lắm thất vọng nhiều.
Khi cô đang nghĩ điều đó, Shidou nở một nụ cười như đã đoán được ý nghĩ của Natsumi.
―Không sao đâu.‖
―......................‖
Má Natsumi ửng hồng, cô cúi mặt xuống.
―........eerrrr, ta có thể nói vài điều được không?‖
―Aah, gì vậy? Cô nói đi.‖
―......................Thật kinh khủng khi mà nghe giọng một thằng đàn ông lại phát ra từ khuôn mặt đó.‖
―....................‖
Đắng lòng, Shidou dán lại miếng băng đã bóc ra lúc nãy vào cổ cậu.
―V-vậy, bắt đầu nào! Trước tiên, bước cơ bản nhất của những bước cơ bản, làm sạch mặt. Nếu chúng ta bỏ qua bước này, vậy thì khi trang điểm sẽ không thành!‖
Giọng nói của Shidou hơi cao một chút nhưng cậu nói vậy là để lấy lại bình tĩnh.
Natsumi làm theo hướng dẫn của Shidou và rửa mặt cô thật kỹ trước khi, lấy một lượng kem phù hợp lên tay và thoa lên khắp mặt cô.
―———Được rồi. Còn lại cứ để tôi.‖
Sau khi nói, Shidou nhanh chóng làm lớp nền trang điểm lên gương mặt Natsumi, và bắt đầu thoa nhẹ với cái nùi bông.
―Tôi sẽ nói điều này trước, Natsumi.‖
Giữa chừng, Shidou nói với cô.
―Tôi sẽ không sửa sang cho gương mặt cô thành gương mặt một người khác với trang điểm đâu. Tôi chỉ muốn hỗ trợ và giúp cô hiểu rằng cô cần loại bỏ ngay cái suy nghĩ cuồng tín 『Tôi là kẻ vô dụng』.‖
―.............Fu-fuun, ngươi chỉ nói là giỏi thôi.‖
Mặc dù Natsumi đáp lại một cách không vui, Shidou vẫn mỉm cười lặng lẽ.
Sau đó cậu đánh phấn lên má cô và kẻ mắt—— sau cùng cậu bôi son lên môi cô.
―———Được rồi, xong.‖
Sau khi thở hắt một tiếng, Shidou đặt tất cả những mĩ phẩm vào trong túi và đứng lên khỏi chỗ.
―Th-Thế này là xong rồi hả? Khá là đơn giản nhỉ.‖
―Như tôi đã nói rồi đấy. Không có nghĩa là tôi sẽ phá bỏ đi gương mặt ban đầu của cô. Nhưng—— thế này là đủ. Nhìn xem.‖
―Cái-cái gì............‖
Khi Natsumi nhìn vòng quanh, Tohka và những cô gái đều dàn hàng ở đó. Và ở giữa họ, có một vật gì đó rất lớn được che với một tấm vải. Cô ngay lập tức nhận ra. Đó là một chiếc gương. Họ chắc chắn sẽ sử dụng cái này để cho cô xem vẻ ngoài của chính mình.
—lúc bấy giờ, Natsumi nhận ra biểu hiện của những cô gái đứng cạnh chiếc gương. Bọn họ đều tròn mắt ngạc nhiên.
―C-cái gì, chuyện gì thế.........‖
Sau khi Natsumi nói với vẻ bị kích động, Tohka gật mạnh đầu và nắm lấy cạnh tấm vải đang che chiếc gương.
―Umu! Cứ nhìn này!‖
Rồi cô giật mạnh một phát. Chiếc gương lớn lộ rõ ra. ―Eh——‖
Cô nhìn vào cô gái mà đang hiện lên trên tấm gương. Natsumi im lặng trong phút chốc.
Mái tóc lôi thôi bù xù của cô ấy đã được làm đẹp lại với kiểu xoăn tự nhiên và được gội óng ả. Như thể cô đã nhầm với chính làn da của mình, cái làn da vốn thô ráp nay đã mịn màng và còn đi đôi với bộ trang phục dễ thương nữa; vẻ ngoài của cô khiến cho cô nghĩ đến một thiếu nữ tự tin với dáng vẻ yêu kiều.
Nhưng quan trọng hơn, lý do tại sao Natsumi cảm thấy shock là bởi vì gương mặt ấy.
Gương mặt lộ ra rõ hơn vì những cụm tóc trên đầu đã được chải chuốt gọn gẽ, đây chắc chắn là Natsumi rồi. Nếu cô có thể cảm thận thấy sự khác biệt, nó sẽ chắc hẳn là màu cam đỏ nhẹ có thể nhìn thấy trên gò má ấy, đôi mắt với những nét kẻ rõ hơn, và màu anh đào nhạt trên làn môi; cô chỉ có thể tìm thấy được những thay đổi nhỏ đó.
Nhưng, những thay đổi giản đơn ấy đã khiến gương mặt của cô trở nên dễ thương. Trong thoáng chốc, Natsumi nghi ngờ rằng thứ mà đang hiện lên là một cái màn hình với bức hình khác thay vì là một chiếc gương.
―Đ-Đây là......ta sao...........?‖
―Aah, chuẩn không cần chỉnh, chính là cô đấy Natsumi.‖
Tâm trạng cô như nhìn thấy một điều gì đó không thể tin được, Natsumi liên tục sờ vào má trong khi ngớ người lẩm bẩm, sau đó Shidou đặt tay cậu lên bờ vai nhỏ bé của cô ấy.
Sau đó, những cô gái đồng lượt cất tiếng nói.
―Umu! Em đẹp lắm!‖
―Ara, không phải là rất đẹp sao? Thế nào? Cô có ấn tượng gì?‖
―Trời ơi, trời ơi.........này Natsumi-san. Lần tới cô sẽ đến nhà tôi chơi chứ.‖

Trong một khoảng nhất định, cô cảm thấy rằng so với những cô gái khác cô cảm thấy rằng chỉ có một người là đang tỏa sáng rực rỡ trong mắt cô nhưng Natsumi vẫn đứng chết trân và cô vẫn chưa hề nhận ra được.
―——Thế nào hả? Natsumi. Kết quả của trận đấu thế nào đây?‖
Sau khi nói, Shidou nhìn vào ánh mắt của Natsumi từ trong tấm gương
―....................!‖
Natsumi vô tình há hốc miệng. Chỉ vừa lúc nãy, Natsumi nghĩ đến cô gái mà đang ở trong tấm gương kia——
—nghĩ rằng cô ấy thật đáng yêu.
―Ahh........ah.............‖
Đôi mắt Natsumi đảo lòng vòng, đôi chân cô run rẩy.
Cô nên hạnh phúc. Cô nên vui mừng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái vẻ ngoài mà cô hằng căm ghét lại thay đổi nhiểu đến như vậy. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một sự kiện không tưởng đã diễn ra và cô không thể xử lý được hết dòng suy nghĩ mà đang xảy ra trong tâm trí cô.
—Cái gì thế này? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ai đây? M-Mình sao? Thay vì vậy, chuyện gì với những người này vậy? Tại sao họ lại giúp đỡ mình nhiều đến vậy? Mặc dù mình đã làm những điều xấu đó. Không phải đầu họ có vấn đề rồi sao? Trận đấu?.......
Trận đấu nào nhỉ? Mình sẽ thua nếu mình cảm thấy đáng yêu, kiểu thua đấy. Vậy thì thực sự mình sẽ thất bại sao. Bởi vì mình có một chút đáng yêu mà. Eh, nhưng, cái này, eh..................?
―O-oi, Natsumi...........?‖
―Uaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh!!!!!‖
Cô không thể hiểu thêm bất cứ điều gì nữa. Sau khi vò đầu bứt tóc, Natsumi hét to lên và chạy một mạch về phía căn phòng đầu tiên.
Sau cùng, Natsumi trượt trong 『Salon của Miku』 và ngã xuống, sau đó cô đập đầu mình vào tường và bất tỉnh. Có lẽ cô đã thực sự quá ngạc nhiên. Mái tóc mà đã được tân trang lại trở nên bù xù và những mũi khâu trên bộ đồ long ra.
Natsumi bất tỉnh được thay lại đồ bệnh nhân, và cô lại ngủ trong phòng cách ly đó một lần nữa. Có lẽ cô ấy đã gặp ác mộng, vì cô cứ lăn vòng quanh giường và thỉnh thoảng lại rên lên un un đau đớn.
―Fumu...............‖
Nhìn qua màn hình từ bên ngoài căn phòng, Kotori đặt tay lên cằm. Nhìn vào cảnh chịu đựng đó, Shidou gãi gãi má.
―Có lẽ chúng ta đã ép buộc cô ấy quá mức rồi. Anh không nghĩ là cô ấy lại ghét nó đến vậy.................‖
―...............Không, dường như không phải vậy đâu.‖
―Eh?‖
Khi Shidou nghiêng đầu khó hiểu, Reine ngồi bên cạnh Kotori chỉ tay lên màn hình. Có một vài số liệu được hiển thị bao gồm cả mặt Natsumi.
―................Tâm lí, trạng thái, mức độ tình cảm...............tất cả đều đã thoát khỏi tình trạng xấu nhất. Dĩ nhiên, vẫn chưa tới mức độ có thể phong ấn được.‖
―V-Vậy sao?‖
―...............aaah. Cô ấy, kiểu gì không phải là cô ấy ghét sự biến đổi của cô ấy đâu. Dường như là sự mất bình tĩnh và hoang mang của cô là rất lớn.‖
―Ah...............‖
Nghe những lời nói của Reine, Shidou gật đầu 「Tôi hiểu rồi」. Đúng là cậu cảm thấy sự hoảng loạn của Natsumi thật bất thường.
―............Gần như, với hình dạng không biến đổi của mình, cô ta vẫn chưa quen khi nhận được lời khen từ ai đó. Cái suy nghĩ nếu không biến hình thì chẳng ai thèm để tâm đến mình chính là lý do mà cô ta gọi mình là kẻ vô dụng. Sâu thẳm trong trái tim ấy, mặc dù rất muốn chính mình được chấp nhận, nhưng cô ta lại không có chút tự tin nào cả.‖
Reine giơ một ngón tay lên và tiếp tục nói.
―.............từ cuộc nói chuyện và theo phân tích của tôi, dường như là so với các Tinh Linh khác, chúng tôi nhận thấy Natsumi đã thầm lặng đến với thế giới này rất nhiều nhiều
lần. Cô ta chắc hẳn là một Tinh Linh cực kì tò mò. Cô ta cũng đã làm quen với những kiến thức của thế giới này nữa. Đây chẳng phải một cách hay ho mấy nhưng, vì cô ấy có thể làm giả tiền bằng cách sử dụng «Haniel», dường như việc mua sắm chẳng thành vấn đề với cô ta.‖
―Thế à.............nhưng mà, nếu vậy, tại sao cô ấy lại không có chút tự tin nào về bản thân mình như vậy?‖
―.........Không, không phải đấy chính là lý do vì sao hả?‖
Reine lầm bầm khó chịu. Sau khi nghe những lời nói ấy, Shidou nhớ lại những lời nói của Natsumi.
―Giờ thì tôi nghĩ lại rồi, em ấy nói sẽ chẳng ai trên thế giới này thèm để tâm đến em ấy nếu Natsumi vẫn chỉ là 『Natsumi』 như thế.‖
―..................Nhiều khả năng, trải nghiệm mà cô đã tích lũy được chắc chắn đã thay đổi cái nhìn thực tại của Natsumi. Vì cô ta có thể thay đổi ngoại hình vô tư như cô muốn, dường như nó đã dần bắt đầu làm cho cô phủ nhận đi hình dạng thật của mình............yếu tố quan trọng không phải là ngoại hình cá nhân cô ta nhưng thay vì thế, liệu chúng ta có thể khiến cho cô ấy nghĩ là có ai sẽ chấp nhận cô hay không.‖
―Thật đau lòng nhỉ.‖
Kotori nhún vai thở dài.
―Nhưng mà, vì đó là một mong muốn được công nhận đúng không vậy thì, đây sẽ là một cơ hội để chúng ta nắm lấy nó. Chúng ta phải khiến cho cô ấy có được sự tự tin vào bản thân mình đúng không? Nếu chúng ta làm thế, cô ấy sẽ chắc chắn sẽ nghe chúng ta nói một cách thẳng thắn. Điều đó chắc chắn cũng sẽ làm nhẹ bớt đi một phần cảm xúc trong cô ấy.‖
―Sẽ thật tốt nếu mọi chuyện tiến triển như vậy.................‖
―Chẳng có điều gì sẽ tiến triển hơn được nếu chúng ta cứ bi quan. Dù sao thì, cứ thử đi đã. Chúng ta sẽ bắt đầu phục hồi Natsumi từ ngày mai.‖
―Phục hồi hả............huh. Chính xác chúng ta sẽ làm gì đây?‖
Khi Shidou hỏi, fuumu, Kotori lầm bầm như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
―Để xem nào...........dù sao thì, chúng ta phải làm cho cô ấy thấy rằng 「cô ấy thực sự rất dễ thương」 vậy thì, một đánh giá trực tiếp về cô ấy của một người thứ 3 có thể sẽ tốt đấy.‖
―Không, nhưng dù cho chúng ta có nói cô ấy đáng yêu bao nhiêu lần thì........‖
―Như em nói ấy, một người thứ 3. Nếu là Shidou và những Tinh Linh có liên quan đến kế hoạch 『biến đổi』 Natsumi thì sẽ rất khó. Cho dù chúng ta có đưa ra nhận xét chính đáng nhưng mà nó sẽ chẳng có nghĩa gì nếu như chúng ta khiến cho cô ấy nghĩ rằng chúng ta nhìn cô ấy qua một hình ảnh giả dối.—— em có thể gọi người từ «Ratatoskr» nhưng mà em hi vọng là sẽ có ai đó không liên quan đến chúng ta nếu có thể. Shidou, anh có thể nghĩ đến bất kì ai được không?‖
―Eh? Để xem nào..........‖
Sau khi Shidou gãi má, một gương mặt của một người bạn nảy lên trong đầu. Ah, cậu thốt lên.
―Không— cậu nói là cậu sẽ giới thiệu cho tớ một cô gái á? Đúng là một thằng bạn tốt mà!‖
Hôm sau. Hoàn toàn quên hết vụ lộn xộn cách đây vài ngày trước, cậu ta vỗ vào lưng Shidou trong một tâm trạng rất tốt.
Phải. Bạn cùng lớp của Shidou, Tonomachi Hiroto là người mà cậu đã gọi để giúp kế hoạch phục hồi Natsumi. Trong số những người bạn của Shidou, cậu là thằng bạn tốt nhất với tính khí vui vẻ, và nói chuyện rất hay. Vì cậu ta cũng là một người có dính dáng đến vụ trước đó, cậu ấy có thể là người mà Natsumi biết mặt. Shidou nghĩ đến điều này sẽ giảm phần nào sự lo lắng khi gặp một người lạ mặt lần đầu.
―Cũng không hẳn là tớ giới thiệu cô ấy cho cậu nhưng mà...........nói thế nào nhỉ, cô ấy cũng có chút e ngại. Cậu sẽ trò chuyện với cô ấy chứ?‖
―Được, được chứ. Cứ để cho anh, chú em. Anh chắc chắn sẽ mời chú đến hôn lễ của anh.‖
―.........haha.‖
Don, Tonomachi vỗ ngực trong khi gật đầu. Shidou cảm thấy cái ý tưởng của cậu ấy
về cô ta đã đi quá xa rồi trước cả lúc gặp mặt...............Mình chọn nhầm người rồi chăng?
―Nhân tiện Itsuka à, chỗ đó ở đâu vậy? Cậu chẳng nói gì mà đưa tớ đi với cái taxi, còn bịt mắt nữa. Nói thẳng ra thì tim tớ đang đập mạnh không biết mình sẽ được đưa đến đâu đây.......‖
Shidou và Tonomachi hiện tại đang ở một căn phòng trông như một phòng trà khách sạn nhỏ. Dĩ nhiên, vì họ không thể để Natsumi lên mặt đất được, đó là một góc cơ sở dưới lòng đất đã được tu sửa. Những vị khách và nhân viên đều có thể được thấy ở đó, nhưng tất cả bọn họ đều là thành viên của «Ratatoskr».
―Ờ-ừm, đừng lo quá. Tớ cũng đưa cậu về mà.‖
Khi Shidou nói với mồ hôi đổ dài trên má, ánh mắt của Tonomachi trở nên sắc bén.
―Tớ nghĩ điều này là không thể đâu nhưng Itsuka à............cô gái đó à.‖
―Ehh?‖
Nhìn vào cái ánh nhìn chằm chằm của Tonomachi cứ như cậu ta đã biết được mọi thứ vậy, Shidou giật mình.
Tonomachi không hay biết về Tinh Linh nhưng, cậu chắc chắn đã nghi ngờ đúng như dự đoán. Thật tệ nếu như cậu ta có trước một định kiến về Natsumi ngay cả trước khi gặp cô. Shidou suy nghĩ để lừa cậu ấy. Nhưng.
―Đừng nói với tớ cô ấy là một Ojou-sama từ một gia đình giàu có nhé?‖
―Heh..................?‖
Nghe lời Tonomachi nói với tâm trạng phấn khích, Shidou đáp lại với giọng điệu ngồ ngộ.
―Một cô gái sức khỏe yếu và ít ra ngoài..... cô thực sự rất thích bức ảnh về trường học mà người bạn Itsuka của tôi cho cô ấy xem và.........vào một ngày, cô thấy một chàng trai bên trong bức ảnh...........aah, cô rất muốn gặp chàng trai lịch lãm ấy..............! Sau đó cô ấy đã thu hết can đảm và nhờ người bạn cô gọi chàng trai đặc biệt ấy..........! Là như vậy phải không!?‖
―O-Ou, ờ..............chắc vậy đấy.‖
Khi cuộc nói chuyện được chém gió một cách ngẫu nhiên, kuuuuuuu, Tonomachi vặn người như thể không kiềm chế được bản thân nữa.
―Tuổi thanh xuân của tôi là đây! Cảm ơn chú Itsuka! Anh sẽ mãi là bạn chú kể cả khi anh trở thành một thằng đào mỏ........!‖
―A-Aah................‖
Tonomachi bắt tay cậu. Dù là hoàn toàn có chủ đích nhưng vẫn đau.
Nhưng, Tonomachi không buồn để ý đến biểu hiện của Shidou mà nhìn xung quanh.
―Vậy? Em yêu của anh đâu rồi?‖
―Aah............ở đó đấy.‖
Sau khi nói, cậu chỉ vào một chỗ ngồi. Ở đó, mặc một bộ trang phục đáng yêu và được trang điểm đẹp—— một Natsumi-rất-không-vui ngồi ở đó.
―.............................‖
Natsumi ngồi trên ghế trong khi làm một vẻ mặt khó chịu.
Khi cô vừa thức dậy vào buổi sáng, Kotori đột ngột xông đến không một lời giải thích nào rồi đưa cô đến một nơi như thế này.
Chỗ quái nào đây? Vì cô không quen xuất hiện trước nhiều người mà không dùng «Haniel», thực sự không dễ chịu chút nào. Mỗi lần những khách xung quanh đó tán chuyện, cô cảm thấy bực bội như là họ đang cười vào mặt cô vậy.
Và ngay lúc đó.
―Chào, rất vui được gặp em!‖
Một giọng nói lạ lẫm vang lên ngay từ phía trước Natsumi và cô giật mình.
Khi nhìn qua, cô nhận thấy một chàng trai trẻ ở đó. Cô đã thấy gương mặt đó ở đâu trước đó rồi. Phải— đó chính là bạn cùng lớp của Shidou. Tên hắn ta chắc hẳn là——
―............To-Tonomachi Hiroto......sao ngươi lại ở đây thế?‖
Không thèm nhìn cậu, Natsumi hỏi một cách nghi ngờ, Tonomachi mở tròn mắt đầy ngạc nhiên.
―E-Em biết tên tôi!? Dù đã rất lâu, Tohka-chan và Kaguya-chan vẫn không nhớ nổi nó!‖
Nói xong, cậu nghẹn ngào trong những giọt nước mắt của sự biết ơn. Cảm thấy kinh tởm, Natsumi kéo cái ghế ra xa một chút.
Nhưng, Tonomachi chẳng để ý đến hành động của Natsmi và ngồi ngay xuống ghế đối diện với đôi chút căng thẳng.
―Em có khỏe không! Em tên là gì nhỉ!?‖ ―............L-là......... Natsumi.‖ ―Natsumi-chan! Một cái tên rất đẹp!‖ ―.....................‖
Natsumi nhìn cậu đầy hoài nghi từ những lời nói đầy trên-cả-thân-thiện của Tonomachi.
Người này, ngay khi cô nghĩ đến việc hắn xuất hiện một cách đột ngột, hắn đang nói gì nhỉ? Có thể hắn cũng đang định khen Natsumi theo yêu cầu của Shidou hay Kotori.............?
Đúng. Không thể nhầm lẫn được. Nếu mọi chuyện không phải như vậy thì, không đời nào hắn sẽ biết đến Natsumi từ đầu.
―Không—, tôi không nghĩ em lại đáng yêu đến thế này. Tôi thực sự phải cảm ơn Itsuka.‖
Trong suốt thời gian Natsumi nghĩ đến điều đó, Tonomachi tiếp tục nói một cách vui vẻ. Natsumi xì một tiếng.
―............Bao nhiêu vậy?‖
―Eh?‖
―Ngươi đã được hối lộ bao nhiêu cho cái yêu cầu này? Chắc hẳn là nhiều tiền lắm nhỉ.‖
―.............................? Em nói gì vậy?‖
Tonomachi xoa cổ. Trông cậu chẳng giống như bị bắn trúng tim đen chút nào. ―.......................‖
Natsumi nhíu mày.............Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bình thường, nếu một người bị bắn trúng tim đen, ít nhất thì phản ứng sẽ xuất hiện trên ngôn ngữ cơ thể. Không đời nào Natsumi là người có điểm mạnh về quan sát lại không thể nhận ra.
Điều đó có nghĩa là..............đừng nói với mình tên này gọi Natsumi dễ thương là thật.
―.........................uh‖
Khi nhận thức được về điều đó, Natsumi cảm thấy nhịp tim cô tăng dần lên. Không, không thể nào. Hẳn là diễn thôi. Nhưng, Natsumi hiện tại khác với Natsumi của ngày hôm qua. Đây là Natsumi đã được biến đổi nhờ có Shidou và những cô gái. Có lẽ——
Sau khi mắt Natsumi bắt đầu đảo vòng vòng, Tonomachi đập tay lên trán và tiếp lời.
―Không, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Em thực sự rất đáng yêu. Tôi đã thực sự bất giác choáng váng!‖
―............!‖
Natsumi đột ngột ngẩn mặt ra, vì lời nói của Tonomachi.
Tôi đã thực sự bất giác choáng váng.

Bị choáng váng..............
Nghĩa là: Gần như ngã quỵ vì choáng váng.

Tôi như ngã quỵ vì choáng váng khi nhìn em.

Tôi cảm thấy phát bệnh khi nhìn cô, đồ xấu xí.
―Ta biếtttttttttttttt mààààà!!‖
Natsumi hét to lên trước khi đập tay lên bàn.
―Uwah!? Ch-Chuyện gì thế Natsumi-chan!?‖
―Đừng có 「Chuyện gì thế」 với ta! Đùa ta hả, đùa hả! Dù ta đâu muốn trở nên như thế này!‖
Và cô bắt đầu nổi sùng khi hét lên, những người nhân viên xung quanh nhảy vào và kiềm chế Natsumi lại.
―Bình tĩnh nào, thưa cô.........!‖
―D-Dù sao thì, đến lúc rút lui rồi! Đưa cô ấy đi!‖ ―Đ-Đã rõ.........!‖
―Ngươi làm cái gì thế tên khốn! Thả ta raaaaaaaa!‖ Sau đó cứ như thế Natsumi bị lôi vào trong phòng.
―..................Không ổn.‖
―...........Chẳng ổn chút nào.‖
Trong khoảng thời gian Natsumi bình tĩnh lại, Shidou và Kotori thở dài cùng một lúc.
Nhân tiện, Tonomachi đã được đưa lên mặt đất. Sau khi Natsumi đột ngột nổi khùng, cậu cảm thấy mất bình tĩnh trong thoáng chốc nhưng, 「Như mình đã nghĩ mà, bệnh này đúng là trầm trọng........nhưng mà, tôi sẽ hỗ trợ Natsumi-chan..........!」 cậu ấy đã nói những lời đó nhưng, không biết là cậu ấy tỏ vẻ nam tính hay thô lỗ nữa.
―Vậy chúng ta nên làm gì tiếp đây?‖
―Em đã nghĩ cách tiếp theo chỉ để phòng hờ thôi...Kannazuki.‖ ―Hah!‖
Kotori ngoắc ngón tay thì có một người đàn ông đứng bên cạnh mà ai biết là từ đâu ra nữa! Shuta! Xuất hiện bên kia. Anh là trợ lý của Kotori và cũng là Phó Chỉ Huy của «Franxinus», Kannazuki Kyouhei.
Nhìn Kannazuki mà cậu đã thấy rất nhiều lần rồi, Shidou vô tình nhíu mày. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Ngay lúc này, anh ta đang đeo một chiếc kính mát màu nâu nhạt, trong khi trong khi khoác một chiếc áo len ở trên vai nhưng không xỏ tay áo mà thay vì thế lại buộc 2 tay áo trước ngực, nó giống như bộ dạng của một kẻ đáng nghi thường thấy trên tivi vậy.
―Kannazuki-san........? Sao anh lại mặc như thế?‖
―Fufu———Đây là kế hoạch bí mật của tôi. Hãy dạy bé mèo con khó tính này biết sức quyến rũ của riêng nó.‖
Khi Shidou hỏi, Kannzuki giơ ngón cái lên một cách tự tin.
―....... Lần này là chuyện quái gì thế?‖
Đã 3 tiếng đồng hồ từ cái vụ với Tonomachi. Đã lấy lại sự bình tĩnh, Natsumi lúc này được để một mình trong một nơi giống như quán café.
Dường như đây là một nơi mà cô mà sau đó cô bị kéo đến sau đó, họ muốn cô đợi ở đây một lúc nhưng............. Cô bị mang đến nơi khốn nạn nào đây? Trong lúc nhìn xuống đất để tránh ánh mắt ở xung quanh, Natsumi nghĩ vậy.
Và——lúc đó.
―Ooooo? OOOOOOOOOOOOOOO?‖
Khi cô nghĩ là cô vừa nghe thấy một giọng nói, một chàng trai với ngoại hình đáng nghi đeo kính và vắt áo len trên cổ đến gần Natsumi như thể anh ta đang nhìn trộm cô từ xa.
―..........uh, cần lời giải thích...............?‖
Vẻ mặt Natsumi lộ ra vẻ cảnh giác, pechin, chàng trai vỗ mạnh tay khoa trương lên trán.
―Ooooto, xin thứ lỗi cho tôi! Tôi lúc nào cũng vậy cả.‖
Sau khi nói, chàng trai rút ra một tấm thiệp từ trong túi của anh và đưa nó cho Natsumi.
―.............................Quản lý hãng sản xuất «Ratatoskr», Kannazuki Kyouhei.‖
―Đúng! Đây là công ty chuyên sản xuất phim ảnh và những chương trình tivi, thậm chí cả người mẫu và những doanh nhân tài năng.‖
Người được gọi là Kannazuki cúi thấp đầu thật lịch thiệp và tiếp tục nói với một tâm trạng phấn khởi.
―Điều này có thể rất đột ngột nhưng, thưa quý cô! Quý cô có muốn trở thành người mẫu không!?‖
―Eh.......................?‖
Natsumi mở tròn mắt trước những lời nói đột ngột thốt lên đó.
―Ng-Người mẫu...........chờ đã, những người mà ở trên tạp chí phải không..........?‖
―Đúng! Chính là người mẫu đó!‖
Kannazuki hào hứng gật đầu. Nhưng, Natsumi thở dài một cách lạnh nhạt như để đáp lại.
Bởi vì đó là người mẫu. Natsumi nhớ lại những tạp chí và những chương trình tivi mà cô đã xem trên thế giới này. Nếu trí nhớ của Natsumi không sai, trở thành một người mẫu có nghĩa là trở thành một cô gái với cách ăn mặc hợp thời và cơ thể cao mảnh mai.
Nếu là Natsumi trong hình dạng biến hình nhờ «Haniel» thì có thể chấp nhận được nhưng, đã quá rõ ràng rằng điều này không phù hợp với thời điểm hiện tại của cô. Chàng trai này hẳn là những 『tên đó』. Không có nhầm lẫn gì nữa, hắn là một tên đồi bại mà
định lừa những cô gái với lời nói đường mật và thu lợi nhuận lớn nhờ việc viện cớ là một nhà chuyên gia.
―...........Tôi xin lỗi nhưng, tôi ghét những lời nói diễu cợt lắm. Người mẫu thuộc về người có phong cách đẹp và chiều cao cân đối. Những người như tôi thì không được đâu...‖
Tự mỉa mai chính mình, khi Natsumi nói thế, Kannazuki lắc đầu, buun buun.
―Không đùa đâu! Phong cách hợp á? Hah, cái định nghĩa đó chỉ với ngực bự thôi! Không, hoàn toàn không phải thế đâu! Thật khoa trương! Vẻ đẹp thật sự có nghĩa là một cơ thể chưa trưởng thành giống như một búp non chuẩn bị ra hoa trong mùa xuân! Tuyệt vời! Quý cô hiện tại lúc này thật sự rất tuyệt! Cô là người với cơ thể rất đẹp! Xin cứ vậy mãi nhé!‖
―.........................uh.‖
Trước Kannazuki đang đến gần cô với hơi thở trở nên hoang dại hơn, Natsumi lùi lại phía sau theo phản xạ. Cũng giống như Tonomachi lúc nãy, trông anh ta chẳng giống nói dối chút nào.
Đúng là có một chút kinh tởm nhưng, anh ta thực sự nghĩ cô như thế. Phải chăng có những người yêu những người như Natsumi trên thế giới này....? Không, nhưng gọi Natsumi lúc này là có một thân hình đẹp thì thật..........
―Hah.................‖ Natsumi trố mắt.
Natsumi có một cơ thể đẹp.

Cơ thể của Natsumi rất tốt.

Ngoại hình của cô không hề được nhưng, không có vấn đề gì với những bộ phận trong cơ thể.

Hẳn nội tạng của cô bán sẽ được giá đây.

―Q-Quân sát nhân............!?‖
Sau khi hét lên, Natsumi đứng lên khỏi ghế.
―Oya, chuyện gì vậy?‖
―Đ-Đừng có đến gần ta! Ta không ngu đâu! Ta không bị lừa đâu!‖
―Tôi không lừa cô! Được rồi, vì chúng ta đang ở một nơi như thế này, nếu cô thích cô có thể đến văn phòng—‖
Sau khi nói, Kannazuki nắm lấy tay Natsumi.
―Kyaaaaaaaaaaaaaaa!‖
Sau khi hét lên một tiếng thất hanh, Natsumi cho Kannazuki 1 cái bạt tai rồi chạy sâu vào bên trong quán.

Sau khi nhìn tình hình đó, Shidou và Kotori lại thở dài một lần nữa.
―Không sao, haha, tôi xin lỗi nhé.‖
Không tỏ ra hối lỗi, Kannazuki cười phá lên. Má anh ửng lên màu của mùa thu, cùng một bên mắt kính bị vỡ.
―Hừm, Kannazuki quá kinh tởm, nhưng ý nghĩ tiêu cực của Natsumi thì vượt ngoài trí tưởng tượng của chúng ta. Tốt hơn là chúng ta nên giảm nhẹ mức độ xuống một chút.‖
―Em nói...........giảm nhẹ mức độ?‖
―Để xem nào.........trước tiên, thay vì khen ngợi cô ấy, hãy bắt đầu với việc để cô ta hiểu ra rằng mọi người sẽ không cười cô ta nếu như trò chuyện bình thường với ai đó.‖
―Fumu..........Cụ thể?‖
―Chẳng hạn như đặt hàng ở một tiệm ăn nhanh chẳng hạn.‖ ―...............Mức độ chắc chắn sẽ giảm đi nhiều.‖
―.........Vẫn không ổn.‖
―..............Đúng là vẫn không ổn.‖
Shidou gãi má cười gượng. Nhìn vào những phản ứng cho đến tận bây giờ, có lẽ điều đó tốt hơn cho Natsumi. Giúp cô dần làm quen dần thì hẳn chắc chắn hơn.
―Được rồi, tiếp tục nào. Bọn em sẽ đưa Natsumi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi.‖ Khi Kotori nói, cô dựng thẳng cây kẹo trong miệng mình.
―...................Vậy, lần này lại là gì nữa đây?‖
Vẻ mặt Natsumi lạnh nhạt khi nhìn chằm chằm Shidou và Kotori đang ngồi đối diện trước cô.
Natsumi được đưa đến nơi giống như là cửa hàng hamburger. Xung quanh đó, những học sinh đang đi từ trường về nhà và những bậc phụ huynh đưa con cái họ đến đó; nơi này thực sự rất nhộn nhịp.
―Chẳng có gì cả, chỉ là hơi đói một chút vậy thôi.‖
―Aah, phải phải. Chỉ hơi đói thôi.‖
Kotori nói một cách hờ hững trong khi Shidou nói không được tự nhiên cho lắm. Natsumi nhìn họ nghi ngờ.
―Vậy, tôi rất xin lỗi những, tôi sẽ đưa tiền cho cô, vậy hãy gọi đồ nhé. Tôi sẽ để menu cho cô.‖
―Ha.............hah? Tại sao lại là ta.............‖
―Không sao đâu. Cầm lấy đi này. Đừng có quăng đi đấy?‖
―N-Này chờ đã...........!‖
Sau khi bị bắt cầm tiền, Natsumi đi đến quầy bán hàng.
―................guh.‖
Có rất nhiều điều làm phiền cô, nhưng cô không còn lựa chọn khác. Natsumi đến đó và đứng trước quầy bán trong khi đưa ánh mắt xuống dưới.
―Chào mừng quý khách! Quý khách đã quyết định được gì chưa?‖
Cô gái với mái tóc cắt ngang trán đứng ở trong quầy nói với cô và mỉm cười. Natsumi trấn tĩnh nhịp tim đang reng lên như đồng hồ trong khi nói với giọng run run.
―.....................3...... hamburger.........‖
―Được rồi! 3 hamburger!‖
―..........Ph-phải.‖
―Quý khách có muốn kèm khoai tây không?‖
―..............................‖
Mặc dù cô nhân viên hỏi với một nụ cười, Natsumi mở to mắt.
Cô có muốn kèm theo khoai tây không?

Khoai tây ở đây = Khoai tây chiên.

Dễ dàng béo lên với sự kết hợp của dầu và mỡ.

Cái vẻ ngoài tồi tàn đó sẽ trở nên tốt hơn một chút nếu như cô béo ú lên không phải sao?
―Mẹ. Kiếp!‖
―Eeh!?‖
Khi Natsumi đấm tay vào quầy đăng kí, người nhân viên giật mình.
―Ngươi không nói ta cũng biếtttttttt! Có phải ta thích thân hình này đâuuuuuu!‖ ―Chờ đã............th-thưa cô!?‖
―Na-Natsumi!‖
―Shidou! Cản cô ấy lại!‖
Giọng nói của Shidou và Kotori vang lên phía sau. Sau đó, Natsumi ngay lập tức bị bắt lại, cô lại được đưa về căn phòng đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hihi