15
Đăng Dương nằm trong phòng khách sạn đang nằm miên man suy nghĩ bỗng nghe được tiếng gõ cửa
Là Minh Hiếu tới tìm cậu, nói với cậu rằng mặc thêm quần áo rồi xuống đại sảnh của khách sạn
Đăng Dương nhanh chóng mặc quần áo đồng phục mùa đông rồi chạy theo Minh Hiếu, vừa đi cậu vừa hỏi "Có chuyện gì vậy bố, đi đánh nhau hở?"
Minh Hiếu không quay đầu lại, vẫn bước đi tiếp "Nói nhiều thế, thế có đi không?"
"Đi chứ" Cậu đưa mắt ra bên ngoài khách sạn, gió lạnh thổi không ngừng, khiến cậu vô thức rùng mình
"Bố, Quang Hùng đâu ạ?"
"Đang học bài, học sinh giỏi không ra khỏi phòng sau 8 giờ"
Đăng Dương có hơi chút mất mát, nếu có thêm ba nhỏ chắc chắn sẽ vui hơn rất nhiều ( ;'д`)ゞ
Đăng Dương càng đi càng thấy tối, không khỏi dựa gần vào người Minh Hiếu một chút, mãi đến khi không còn đèn đường nữa, chiếc đèn pin trong tay hắn được bật lên "Bố đưa con đi đâu đấy"
Lạnh chết Bống iu rồi hic hic (っ'Ι')っ
Lần này hắn không còn kiên nhẫn mà trả lời cậu nữa, cứ tiếp tục bước đi
Không lẽ không lẽ bố cậu muốn giết cậu hả, sao mà ác vậy cậu còn chưa được thơm má mẹ Nobita đã phải chết rồi sao
"Đến rồi"
Đăng Dương nheo mắt nhìn một không gian rộng lớn tối đen "Tới đây hẹn hò hả bố"
Khùng hả! Tới đây học phép thuật nghe còn có lí hơn. Lại nói hẹn hò của ba và bố cậu có cửa được đi hả? Đem cậu làm bóng đèn thì có
Đăng Dương đang còn ngây người thì nghe một tiếng cạch giống như công tắc nào đó được mở ra. Ngay sau đó một luồng ánh sáng mạnh từ phía trước chiếu vào, cả hai người đều giơ tay che mắt, chờ khi luồng ánh sáng mạnh biến mất, xuất hiện trước mặt là một công viên giải trí có phần hoang vắng. Tuy nhỏ nhưng cái thiết bị vẫn hoạt động bình thường. Khi công tắc tổng bật lên vòng quay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động vòng quanh và phát ra tiếng hát leng keng
"Đây là cái gì thế"
"Căn cứ bí mật"
"Của bố hả"
Minh Hiếu im lặng, tất nhiên là không phải của hắn. Bỗng có giọng nói phía sau cất lên
"Đăng Dương"
Cậu nghe thấy tiếng ai gọi mình có chút mất cảnh giác mà quay lại. Từ xa Quang Hùng cùng với Thái Sơn, Quang Anh, Đức Duy và Bảo Khang tiến tới phía cậu. Trên tay Quang Hùng là một chiếc bánh kem, đôi mắt em to tròn xinh đẹp dưới ánh nến lấp lánh, giọng hát của mọi người cùng vang lên
"Chúc mừng sinh nhật Đăng Dương, tuy không đúng dịp lắm nhưng vẫn mong cậu sẽ có một ngày thật vui vẻ nha"
"Thổi nến trước đi" Đức Duy là người háo hức nhất
Minh Hiếu thấy Đăng Dương vẫn có chút thất thần nhìn Quang Hùng "Sao đấy chưa đúng nguyện vọng à"
Ánh mắt cậu có chút dịu dàng nở một nụ cười tươi "Nguyện vọng của con đã thực hiện được rồi"
Quang Hùng nhìn cậu "Vậy cậu hãy ước nguyện điều bản thân chưa làm được đi, biết đâu thành hiện thực thì sao"
Đăng Dương trong lòng chua xót không thôi "Quang Hùng có thể ôm em một cái được không"
Minh Hiếu bên cạnh nghe xong liền bĩu môi "Nguyện vọng mà nói ra thì không có thành hiện thực được đâu"
Đăng Dương thổi nến "Kệ chứ, không nói ra sao mà thực hiện được"
Quang Anh và Đức Duy nãy giờ đã đợi rất lâu "Ở đây có chơi được không vậy"
Bảo Khang trả lời "Có chứ, đây là nơi anh họ tui làm khi còn bé, nguồn điện ở đây được sử dụng chung với khu nghỉ dưỡng nên nó luôn được cấp điện. Tui và Phone hay đến đây chơi hồi bé lắm"
"Phone là ai"
Đăng Dương trả lời "Là tên ở nhà của Quang Hùng đó"
Quang Hùng cảm thấy có gì đó sai sai, sao cậu ấy lại biết tên ở nhà của mình?
Thái Sơn "Vậy đi chơi thôi, nay là tổ chức sinh nhật cho Đăng Dương nên cho cu cậu chọn trò chơi đó"
"Em muốn chơi xe đụng, ở đây có không"
Điều này không phải là điều ngẫu nhiên, mà cũng chính là một trong những nguyện vọng của cậu
Từ khi Đăng Dương còn nhỏ đã rất muốn chơi thử trò này, nhưng trò chơi này lại yêu cầu phải có người giám hộ. Minh Hiếu và Quang Hùng càng không thể nào chơi cùng với cậu. Đến mai sau này cậu lớn rồi thì chơi một mình cũng không còn vui nữa
Quan trọng nhất là, hồi cậu được 10 tuổi, có lần Quang Hùng nói sẽ dẫn cậu đi chơi, về sau vì bận bịu công việc nên chuyện này cứ kéo dài mãi, sau đó thì không còn nhắc tới nữa.
Đăng Dương từng oán trách em, hồi đó cậu còn quá nhỏ, không hiểu được lời hứa hẹn của người lớn, lời nói gió bay, dễ dàng bỏ qua, nếu đã không làm được thì đừng có đồng ý hứa với cậu, dù cho Quang Hùng có không hứa với cậu thì cậu cũng sẽ không trách Quang Hùng mà
Đáng tiếc là Quang Hùng khi ấy lại không có nhiều thời gian để trò chuyện tâm sự với cậu
Bây giờ, Quang Hùng và Minh Hiếu đều ở trong công viên giải trí, cho dù là một công viên giải trí bỏ hoang đổ nát cũng đủ để khiến cho Đăng Dương kích động thật lâu
Con người cả đời đều luôn muốn bù đắp cho tuổi thơ của chính mình, những gì mà tuổi thơ càng không có được thì khi trưởng thành lại càng muốn có, không ngừng muốn bù đắp những gì mà mình đã mất đi, đã bỏ lỡ.... chẳng hạn như hành động bây giờ của Đăng Dương
"Có" Quang Hùng trả lời cậu "Nhưng mà đụng vào thì có hơi nguy hiểm"
Đăng Dương "Có gì nguy hiểm đâu chứ? Chúng ta đông người, chơi trò này mới vui!"
Quang Hùng thờ ơ với sự hào hứng của cậu, khóe miệng giật giật "Không được, chỗ này rất lâu rồi chưa được sử dụng đến"
Đăng Dương mặt dày vô sỉ "Hôm nay là sinh nhật của em mà, chẳng lẽ anh nỡ nào không thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của em sao?"
Chẳng những cậu đã học xong trò mặt dày vô sỉ mà còn học xong cách làm nũng nữa. Đôi mắt giống như cún con vừa long lanh vừa đáng thương cứ nhìn vậy nhìn chằm chằm Quang Hùng
"Chỉ lần này thôi đấy" Quang Hùng đen mặt trả lời
Đăng Dương đứng tại chỗ nhảy cẫng lên, kéo Quang Hùng chạy về phía chơi xe đụng
Tuy rằng công viên trò chơi này đã rất cũ, nhưng khi mở ra thì vẫn còn khá nguyên vẹn. Đám người Bảo Khang xung phong tình nguyện đi vào trong xe trước, Minh Hiếu lắc đầu nói mình không chơi, kết quả bị Bảo Khang mạnh mẽ nhét vào trong xe
Bảy tám người ngay lập tức liền chia nhau vào trong xe ngồi
Đăng Dương không có kinh nghiệm chơi xe đụng, có điều vẫn không kiềm chế được mà hét lên thích thú. Minh Hiếu ngồi ở trong xe, tay chân dài bị nhét trong không gian chật hẹp, cử động không được thoải mái chút nào. Quang Hùng nhìn hắn như vậy thấy rất buồn cười
Nếu Đăng Dương chỉ có bốn, năm tuổi, cậu có thể ngồi vừa xe cùng với Minh Hiếu. Giống như bây giờ, Minh Hiếu có thể ôm Đăng Dương bốn, năm tuổi ngồi ở trên đùi, tay thì thao tác lái xe. Ý tưởng này vừa mới nghĩ ra, nụ cười trên khóe miệng Quang Hùng liền biến mất. Sắc mặt em cứng đờ trong giây lát, em lúng túng nghĩ: Mình đang nghĩ cái gì vậy? Mình bị bệnh rồi. Sao lại có thể tưởng tượng ra một hình ảnh kỳ quặc như thế chứ?
"Quang Hùng!" Đăng Dương cực kỳ phấn kích, gương mặt chơi vui tới đỏ bừng bừng. Ngày lạnh giá, nhưng chóp mũi cậu lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Ánh mắt Quang Hùng nhìn theo cậu, Đăng Dương cố tình thể hiện, khoe khoang nói "Em là tay đua trâu bò nhất đấu trường này!"
Minh Hiếu nói cho có lệ "Ờ ờ ờ" Hắn lái loại xe đụng nhỏ này khá vững vàng và thuần thục, đám Quang Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Minh Hiếu, đụng qua đụng lại, khiến cho bọn họ bị thua tan tác
Đăng Dương hiếu thắng quyết chiến với bố của mình, bên cạnh là Quang Hùng không ngừng niệm phật ở trong lòng. Đám Quang Anh đã bị đụng cho say sẩm mặt mày từ lâu đã dạt ra một bên cho hai bố con họ Trần múa
Đang vui vẻ bỗng Đăng Dương nhớ ra ba nhỏ của cậu bị thần kinh thực vật, không thể chơi được trò chơi cảm giác mạnh như vậy. Đăng Dương dừng trò chơi lại, bế Quang Hùng ra khỏi xe rồi chiến tiếp với Minh Hiếu
Kết quả chung cuộc Minh Hiếu là người chiến thắng
Sau khi chơi xong trò xe đụng, Đăng Dương lại đi chơi trò đu quay ngựa gỗ nhàm chán, thậm chí còn chơi cả trò ly cà phê xoay tròn, phiên bản mini của tàu hải tặc..... cậu chơi hết tất cả những trò chơi có thể chơi được. Quang Hùng chạy theo chơi cùng với cậu muốn hết hơi. Minh Hiếu thì khỏe hơn, hắn hoàn toàn theo kịp với tiết tấu của Đăng Dương, Quang Hùng liếc mắt, không nhịn được nói "Cậu chơi khỏe đấy" Minh Hiếu không có ý kiến gì
Đăng Dương chơi mệt rồi, cuối cùng mới chịu nghỉ một lát
Trên bầu trời bắt đầu có những hạt mưa mỏng bay lơ lửng
Bảo Khang vươn tay ngạc nhiên nói "Bắt đầu có mưa rồi"
Thái Sơn "Thầy giáo không có gạt chúng ta, đúng là tối nay có mưa thật"
Quang Anh "Mưa phùn lất phất thôi nhưng tí nữa xíu là ướt hết đó"
Đức Duy "Mới bắt đầu thì không lạnh lắm, nhưng lát nữa sẽ rất lạnh, thế nên mọi người mau trở về thôi"
Cậu ta quay đầu lại nhìn Minh Hiếu "Đi thôi, đại ca có mang dù không?"
Quang Hùng sớm đã có chuẩn bị, từ trong cặp sách lấy cây dù ra. Đăng Dương đã lăn lộn cả sáng nay, thể lực cũng đã tiêu hao khá nhiều. Buổi tối lại chơi đùa nhảy nhót lung tung khiến cậu mệt đuối, bây giờ chỉ có thể dựa vào vai Quang Hùng nghỉ ngơi một chút
"Em mệt quá à, không về nổi đâu, chúng ta ngủ ở đây luôn đi"
Minh Hiếu "Ngủ ở đây để sáng mai tới nhặt xác mày à?"
Trời lạnh như vậy mà đòi ngủ bên ngoài? Thằng nhóc này cái gì cũng nghĩ ra được
Đăng Dương "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi về sau nha?"
Quang Hùng nói "Tới chỗ vòng quay ngựa gỗ ngồi đi"
Chỗ bọn họ đang ngồi là một băng ghế dài đặt trong công viên giải trí, phía trên không có mái che, thế nên mưa lất phất được một lúc, trên vai cả ba người đều phủ lên một tầng ẩm ướt
Bảo Khang nhìn thấy bọn họ không định trở về ngay, nói "Vậy bọn tôi về trước, đừng chơi trễ quá, nhớ về sớm một chút"
Quang Hùng gật đầu
Bảo Khang tốt bụng nói "Yên tâm đi, lúc giáo viên điểm danh, tui sẽ điểm danh dùm các cậu"
Đăng Dương cực kỳ mệt, hơn nữa mặc hơi ít đồ, thế nên run rẩy bần bật dựa vào bên cạnh Quang Hùng. Quang Hùng nắm chặt tay cậu, phát hiện đôi tay Đăng Dương lạnh băng, do dự một chút, em nắm lấy tay Đăng Dương đặt vào trong lòng mình. Đăng Dương sụt sịt cái mũi, lẩm bẩm nói "Em không muốn về...."
Quang Hùng bình tĩnh nói "Cậu không về thì muốn đi đâu đây?" Em ngừng lại một chút "Lát nữa sẽ có mưa lớn, nếu không trở về khách sạn, chẳng lẽ cậu muốn ngồi ở đây luôn sao?"
Đăng Dương không trả lời em, cậu chỉ cảm thấy tâm trạng cực kỳ cô đơn. Cậu cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu đây. Là khách sạn? Hay là hai mươi năm sau? Hai mươi năm sau Minh Hiếu với Quang Hùng làm gì có thời gian mà chơi cùng với cậu
Sau một hồi chơi đùa điên cuồng tới mệt nhoài, một nỗi trống trải vô biên ập đến cậu, cậu rõ ràng đã ở gần Quang Hùng đến như vậy, nhưng sao vẫn cảm thấy cô độc quá
Minh Hiếu ngồi xuống "Nó sao vậy?" Hắn hỏi Quang Hùng nhưng lại nhìn Đăng Dương. Đăng Dương khuôn mặt bị lạnh cóng tới đỏ bừng lên, ngũ quan nhăn nhúm lại, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được, vô cùng đáng yêu, và cả đáng thương
Minh Hiếu không khỏi nhếch miệng nói "Vẻ mặt mày như vậy là sao đấy? Sao hả? Cảm động muốn khóc à?"
Hắn chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, lại chẳng ngờ, Đăng Dương buồn bã chôn nửa khuôn mặt vùi vào trong cánh tay, giọt nước mắt thật sự rơi ra.
Đăng Dương ngay cả khóc cũng giống như một đứa con nít, chỉ tủi thân rơi nước mắt mà không phát ra tiếng.
Quang Hùng nhất thời tay chân luống cuống lên, trước tiên em trừng mắt nhìn Minh Hiếu một cái: Cậu chọc nó làm gì?
Minh Hiếu bị em trừng mắt, vô cùng oan ức nói: Anh có chọc gì cho nó khóc đâu?!
Quang Hùng: Cậu không nói gì mà nó lại khóc à?
Quang Hùng do dự một chút, sau đó nói "Sao cậu lại khóc?"
Đăng Dương mang theo thanh âm khóc nức nở nói "Em đâu có khóc"
Quang Hùng vỗ vỗ lưng cậu, không nói gì nữa. Suy nghĩ một hồi, nhớ tới nguyện vọng ngày sinh nhật của Đăng Dương khiến em dở khóc dở cười kia, thế nên dịch về phía trước một chút, ôm lấy Đăng Dương vào lòng
Phía sau lưng Đăng Dương cứng đờ, chóp mũi càng thêm sụt sịt. Quang Hùng dịu dàng nói "Sinh nhật vui vẻ"
Đăng Dương chôn mặt ở trong lồng ngực em, rầu rĩ hỏi em "Quang Hùng, anh đã nghĩ tới chuyện tương lai chưa?"
Quang Hùng "Tương lai xa như vậy mình chưa nghĩ tới, chỉ nghĩ tới chuyện hiện tại thôi"
Đăng Dương lấy hết can đảm, mở miệng hỏi "Anh sẽ có con đúng không?"
Tay Quang Hùng ngưng lại, thuận theo tự nhiên "Chắc là có, chuyện về sau đâu ai nói trước được"
Minh Hiếu liếc nhìn em một cái
Tối nay Đăng Dương tức cảnh sinh tình, hỏi đi hỏi lại mấy chủ đề nguy hiểm, bây giờ vẫn tiếp tục hỏi trong vô thức "Anh sẽ đối xử tốt với nó phải không?"
"Ừm"
Đăng Dương lại hỏi "Sẽ chơi với nó phải không?"
"Ừm"
"Giống như tối nay vậy?"
"Giống như tối nay"
Đăng Dương thở dài, lại cảm thấy buồn bã
Ba nhỏ thật là, sao lại nói lời không chịu giữ lời chứ
Mai sau lớn rồi, ba nhỏ lại thay đổi, không giữ đúng những lời đã nói trước kia nữa
Cậu khóc mệt nhoài, mí mắt sụp lại, mơ mơ màng màng dựa vào Quang Hùng ngủ thiếp đi
Quang Hùng cảm thấy sức nặng ở trên vai, Đăng Dương đã ngủ say đến không còn giữ hình tượng, một tay nắm lấy tay áo Minh Hiếu, một tay khác nắm lấy góc áo Quang Hùng
Minh Hiếu gỡ cái tay đang túm lấy áo hắn ra, cúi người cõng Đăng Dương lên trên lưng, hơi bực mình, phỉ nhổ nói "Sao nó nặng dữ vậy?"
Quang Hùng đứng lên, phát hiện Đăng Dương vẫn chưa tỉnh lại, có thể thấy được là cậu đã chơi rất mệt mỏi. Trong khoảng thời gian mà Đăng Dương xuyên qua đây, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ kỹ, trên mặt phúng phính thịt, nhéo một cái là để lại dấu tay ngay
Quang Hùng căng dù ra, lẳng lặng đi ở bên cạnh hai người kia, nghiêng dù về phía Minh Hiếu
Đoạn đường từ công viên tới bên ngoài đường không có đèn đường, Quang Hùng đi lại hơi khó khăn, cho dù là đã có đèn pin nhưng mỗi bước đi đều thật cẩn thận
Em thận trọng tiến về phía trước, bất thình lình, tay phải bị nắm lấy. Thanh âm Minh Hiếu truyền đến bên tai em " Bé phone mắt cận, muốn đâm vào cột điện à?"
Tay của Quang Hùng bị hắn nắm chặt, ngại ngùng đánh trống lảng "Dùng một tay có thể cõng được cậu ấy sao, không phải vừa nãy chê cậu ấy nặng à?"
Minh Hiếu "Có ôm thêm em cũng không thành vấn đề, cưng muốn thử không?"
"Hong bỏ tui ra" Tuy nói như vậy, nhưng cái tay bị Minh Hiếu nắm lấy không hề nhúc nhích
Trong hoàn cảnh bốn bề vắng lặng như vậy, không ai buông tay trước
Minh Hiếu có hơi lo lắng, trái tim đập nhanh tới nỗi muốn nhảy ra ngoài, mỗi một bước đi đều đếm số, sợ Quang Hùng buông tay ra khỏi hắn
Quang Hùng mặc kệ để hắn nắm tay một hồi lâu, coi như không có chuyện gì, cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Mãi đến khi đi ra ngoài đường, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên dù của em, em mới tìm được lý do, không chút biến sắc gỡ tay ra
"Tớ muốn đổi tay cầm dù" Quang Hùng nói
Lòng bàn tay Minh Hiếu mất đi độ ấm, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát
Khi bọn họ trở về khách sạn, đã quá nửa đêm rồi. Các bạn học gần như đã đi ngủ hết cả rồi, lúc trở về nhất định sẽ đánh thức mọi người, tới lúc đó kinh động tới cả giáo viên sẽ không thể giải thích được
Minh Hiếu đơn giản thuê một phòng đôi ở khách sạn khác, ba người tạm thời ở một đêm trong đó
Quẹt thẻ để mở cửa phòng, Đăng Dương nghe thấy một tiếng "bíp", cậu khẽ nhíu mày, dáng vẻ giống như bị đánh thức. Có điều cậu ở trên lưng Minh Hiếu ngủ rất say, chỉ hơi cựa đầu một chút chứ không tỉnh lại
Minh Hiếu đặt cậu xuống giường, Quang Hùng giúp cậu cởi áo khoác, đắp chăn lên, thở dài, trong lòng phiền muộn nói: Sao càng ngày mình càng thành thạo chuyện này vậy chứ?
Minh Hiếu quay đầu đi vào phòng tắm
Trong phòng đã bật máy điều hòa, Quang Hùng ngồi một lát, bị điều hòa sưởi ấm tới mơ mơ màng màng muốn ngủ. Vốn dĩ em định canh Đăng Dương ngủ, đề phòng thằng nhóc này lúc ngủ đá chăn lung tung, kết quả canh chừng được một lúc, nghiêng đầu, ngủ thiếp đi bên cạnh giường Đăng Dương
Minh Hiếu rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hết sức quen thuộc. Hắn nhíu mày, ánh mắt từ trên mặt Đăng Dương dịch chuyển sang mặt Quang Hùng
Quang Hùng đang dựa vào mép giường ngủ ngon lành, động tĩnh của Minh Hiếu cũng không đánh thức em dậy
Trong phòng chỉ có tiếng máy điều hòa phát ra âm thanh rất nhỏ
Minh Hiếu đi tới bên cạnh Quang Hùng, nửa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt em
Khi Quang Hùng chìm vào giấc ngủ trông có chút giống với Đăng Dương.......... không nói là giống ở khuôn mặt, mà khí chất mềm mại dịu ngoan khi ngủ kia cực kỳ giống nhau. Hiện tại Quang hùng và Đăng Dương ở bên cạnh nhau thật sự mang đến một cảm giác dịu ngoan mềm mại như gia đình nhỏ của hắn
Minh Hiếu đưa ngón tay lên, trượt trên mặt em một chút "Em thực sự thích tôi sao?"
Minh Hiếu bận rộn suốt cả một ngày, cuối cùng cũng được rảnh rỗi, bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình với Quang Hùng, trong lòng tự hỏi "Bây giờ bọn họ là gì"
Hắn chưa từng có người yêu, chưa từng rung động với bất kì ai. Em là người đầu tiên mang cho hắn cảm giác muốn bảo vợ, muốn che chở cho em. Muốn được nắm tay em lâu thêm chút nữa, muốn được hôn lên đôi môi em
Hàng mi Quang Hùng khẽ rung động. Minh Hiếu giật mình, một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng hắn, tranh nhau đua nở muôn ngàn những bông hoa rực rỡ trên vùng đất hoang vu cằn cỗi chưa từng có ai bước chân vào
Hắn cúi đầu, gần như hôn lên môi Quang Hùng, nhưng trong một giây, thân thể hắn hơi khựng lại. Minh Hiếu dường như cảm nhận được điều gì đó, liền ngước mắt lên
Đăng Dương chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Đăng Dương có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nửa tỉnh nửa mơ nhìn chằm chằm vào Minh Hiếu, nhìn tới nỗi gần như muốn đục một cái lỗ ở trên mặt Minh Hiếu vậy
Minh Hiếu chẳng hề thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên vươn tay, che kín đôi mắt Đăng Dương lại. Thanh âm thiếu niên có hơi trầm thấp vang lên trong đêm "Trẻ con không được nhìn"
Hắn cúi xuống hôn lên môi Quang Hùng, một nụ hôn sâu thực sự mà hắn đã khao khát ở em từ rất lâu
_________________________
Tiểu kịch trường
Đăng Dương "Con đã bảo đủ tuổi rồi muốn làm gì thì làm cơ mà"
Minh Hiếu "Mày gặp tình địch hai thằng một ngày như tao đi thì hiểu. Tao mà chậm tí nữa mày đã không ra đời, hiểu chưa chó con"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top