Chapter 4
Tháng 7, 2009
Bóng hoàng hôn nấp sau bức tượng cổ kính, phủ dần đến chỗ tôi ngồi. Tôi đang nghỉ ngơi trên một hòn đảo thuộc Tây Ban Nha. Những làn gió nóng ran đồng thời ẩm ướt, hoà quyện vào rồi chiếm lấy lồng ngực tôi. Cảm giác khó thở khiến tôi lân mê trong trạng thái thèm khát sự thân mật.
Tôi không nhớ lần cuối cùng mình chạm vào một người đàn ông là khi nào, không nhớ những cái tên trên danh bạ điện thoại ngoài gã Herry chết dẫm... và tôi đang ở một hòn đảo tách biệt với thế giới bên ngoài, không sóng điện thoại, không Internet, không có sự lưu chuyển hàng hoá thường xuyên và nếu muốn ra khỏi đây, phải đặt tàu ít nhất trước 7 ngày.
Tôi cần nơi này để suy ngẫm về mọi thứ trước khi bước vào cuộc chơi quan trọng nhất cuộc đời. Có thể tôi sẽ chết trong cố gắng hoặc sống tiếp một cách buồn tẻ sau chiến thắng. Dù kết quả thế nào, thời gian này đều vô giá...
Tôi cũng không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào từ 3 năm nay nên việc đến đây cũng hoàn toàn im hơi.
Mọi thứ trên hòn đảo vô cùng bình yên và đơn giản, từ con người đến cỏ cây, con vật, thời tiết... đều lành tính, sự ôn hoà bao phủ nơi này đến kinh ngạc. Không như những nơi tôi đã đi qua, New York, Tokyo, São Paulo... đầy rẫy sự hỗn tạp và dèm pha của truyền thông, âm mưu chính trị, băng đảng trừ khử nhau... khiến tôi phát ngấy.
Cái bóng đã phủ cả một vùng lớn hơn, cái bóng vĩ đại của một nhân vật lịch sử nào đó mà tôi không biết vì làm biếng đọc những tờ bướm du lịch. Bức tượng mang hình dáng một người phụ nữ xinh đẹp cùng vòng ngực khiêm tốn nhưng đối với tôi đã là sự hoàn hảo. Hai bàn tay đặt lên ngực trông dịu dàng và điềm tĩnh, như sẵn sàng cho đi mọi tình yêu cô có, đôi mắt hướng ra phương Tây vô tận, đến những tia sáng đang dần lặn mất. Tôi thắc mắc tại sao họ lại để nữ thần này hướng về ánh hoàng hôn buồn bã ấy. Tôi sẽ tìm hiểu cho ra trước khi ra khỏi chốn thiên đường này. Tôi phải biết về vị nữ thần đó, tên cô ấy, sức mạnh nào cô đã để lại cho những con người tuyệt vời nơi đây và nhiều hơn thế nữa...
Một đám đông khoảng mười người, đa phần là thanh niên đang chôn chân ở bãi cát, hướng mắt ra biển. Họ gọi to để nhiều người đến xem và tôi cũng không thể dứt sự chú ý vào họ... Tôi cố gắng mở to mắt quan sát cái họ đang nhìn cùng sự hiếu kì. Một vật đang chuyển động nhấp nhô theo sóng,...
Đó là một chiếc xuồng nhỏ đủ chỗ cho ba người.
Những chàng ngư dân không thể làm gì vì những chiếc thuyền của họ đang đậu tận bờ Đông hòn đảo. Vì vậy họ phải đứng chờ chiếc thuyền cập bờ trong nao núng. Tôi cũng thế, tôi thèm khát muốn biết chiếc thuyền thần kì ấy mang đến điều gì.
Và đó thật sự là một điều thần kì, thứ hẳn đã thay đổi cuộc đời tôi bằng một cách không ngờ.
-----
Tất cả đều nói tiếng Tây Ban Nha. Phụ nữ, người già, trẻ con, thanh niên, thiếu nữ đều đến như đi xem hội. Một điều tôi không ngờ đến rằng họ đều biết phân chia công việc để xử lý "của nợ" nhận được từ biển cả. Tôi cố gắng hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng chẳng ai hiểu tôi nói gì. Có một đứa bé tóc vàng hoe (với diện mạo của một thiếu nữ Bắc Âu hơn là Nam Âu như những người dân trên hòn đảo) khoảng 13 tuổi tròn miệng nói với tôi chữ:
- A MAN
MỘT NGƯỜI. Họ bế cơ thể mềm nhũn của một người đàn ông lên bờ và đặt lên một tấm chiếu lanh. Tôi đưa mắt quan sát kỹ hơn vì trời đã nhá nhem và dần nhận ra một khuôn mặt thân thuộc, khuôn mặt của quá khứ... là CHRIS.
Tôi phụ vài anh chàng, khiêng Chris vào một cái lều lá. Họ lấy nước, đưa từng ngụm bằng muỗng rất cẩn thận. Người nào làm ra việc nấy, không lẫn lộn cho nhau, không thờ ơ chỉ đứng quan sát. Họ đồng lòng cứu nguy cho anh chàng gặp nạn như một quán tính.
Đến đoạn họ cắt bỏ hết quần áo trên người Chris để bôi một loại sáp "có trời mới biết nó làm từ cái quái gì", bôi lên khắp làn da cháy nắng ửng đỏ của anh. Một thông dịch viên được dân làng gọi đến. Tôi mừng rỡ vì cuối cùng cũng có người biết tiếng Anh.
Anh chàng phiên dịch gần gũi bắt chuyện.
- Họ đề nghị đưa người này đến nơi sạch sẽ và tránh gió. Họ nói các khu nhà trên đồi là chỗ tốt nhất nhưng những ngôi nhà đó đều vắng chủ, chỉ còn mỗi anh.
Đúng vậy, tôi đã sẵn tay mua một căn nhà trên đồi với vị trí hoàn hảo nhất để ngắm bình minh mỗi sớm... một loạt những ngôi nhà có thiết kế tương tự trên các vách núi gần đó đều cùng được xây bởi một nhà đầu tư nhưng chẳng có ai ở lại đây lâu như tôi và đa số họ đều thuê chứ không mua chúng.
- Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp.
Người thông dịch chuyển lời cho dân làng và tất cả đều hô hào đồng loạt nói một từ, một câu nào đó một cách vui vẻ.
- Họ cảm ơn anh đấy. Họ nói rằng người đàn ông này là từ thiên thần Alison mang đến. Món quà được viết sẵn trên phiến đá to phía bờ Đông hòn đảo.
- Cái gì cơ?
- Ban đầu khi đến đây, tôi hoàn toàn không tin nhưng giờ thì tôi phải gật đầu chịu.
-----
BỨC TƯỢNG NỮ THẦN đi vào trong giấc mơ tôi đêm hôm ấy... là một phụ nữ bằng xương bằng thịt. Cô đi dọc theo các tảng đá ven biển, nhảy qua lại các khối rắn đủ mọi hình dáng ấy một cách dễ dàng, tôi chỉ biết đi theo và quan sát. Cô vẫn chỉ nhìn xa xăm về phía chốn mây biển, chờ đợi điều gì đó từ rất lâu, lâu đến nỗi không còn lại gì của sự nôn nóng... hẳn thời gian đối với cô không còn quan trọng, thứ quan trọng duy nhất cô có là hy vọng. Tôi hỏi cô rằng cô đang đợi gì... Rồi cô cười với tôi, chỉ tay ra khoảng biển mênh mông, CON THUYỀN NHỎ đang tiến lại gần hơn...
...
Cậu ấy lên cơn sốt, vật vã thở như sắp cạn hết oxi. Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mộng kỳ ảo, tức thì thay khăn ướt, đắp lên trán chàng Chris đáng thương. Vài người dân trên đảo vẫn còn thức. Họ giúp tôi làm vài bài thuốc từ lá cây, thứ dược phẩm hữu hiệu nhất.
Chúng tôi không gặp nhau đã 3 năm. Khoảng thời gian đủ để tôi quên mất khuôn mặt dáng hình,và hơn hết là giọng nói. Tôi bỗng nhớ đến Charlotte... Vẫn còn nghe cô nàng nhắc về Chris qua điện thoại nhưng rất ít, rồi thời gian trôi đi, tôi cũng quên hẳn sự tồn tại của anh chàng. Nhưng hiện tại, anh ấy xuất hiện ở một chốn hoang vắng, đến một mình và "xâm nhập" vào mảnh đất riêng tư - cái tôi cẩn thận giữ riêng cho mình một tuần qua. Rồi cảm giác hoài nghi về giấc mơ vừa rồi cũng chất vấn sự điềm tĩnh của tôi: "SỰ XUẤT HIỆN của CHRIS". Anh ta đến đây dù tình cờ hay cố tình... cũng có một ý nghĩa nơi vũ trụ muốn gửi, hoặc có đấng tối cao nào tồn tại, đã dẫn lối cũng chính là vị nữ thần ấy.
-----
Tôi dìu tấm thân nhẹ tênh của Chris xuống một cái nệm khác để thay ga giường. Anh chàng đã ngủ li bì hơn một ngày nhưng có vẻ hơi thở và thân nhiệt đã cải thiện tốt dần. Tôi cảm thấy bớt lo và một phần trong tôi muốn anh ấy cứ ngủ mãi cho đến lúc tôi rời khỏi đây. Ý muốn khó hiểu, tôi muốn cuộc sống của tôi ở chốn này được giữ kín khỏi quá khứ, rằng thời gian ở đây là một thứ linh thiêng tách rời thực tại.
Ga giường được thay xong, tôi xoay người lại thì thấy Chris đã mở mắt từ lúc nào. Bố tổ, vũ trụ lại khước từ mọi ước muốn của tôi.
Anh ấy nhìn chằm chằm lấy tôi hồi lâu và cất tiếng chào.
-----
Ngày hôm sau, tôi hỏi một trong số những thanh niên tình nguyện quốc tế hiếm hoi trên đảo về việc tham gia một chuyến đánh cá với những ngư dân.
Một cậu tình nguyện viên trạc tuổi tôi, cũng là người thông dịch cho tôi tối hôm Chris gặp nạn, tên Gabriel, đến từ Thuỵ Sĩ, rất nhiệt thành và ân cần truyền lại nhã ý của tôi cho những ngư dân bằng kỹ năng nói tiếng Tây Ban Nha thành thạo.
- Họ đồng ý ngay rồi đấy, mai anh có thể ra kéo lưới cùng họ, họ cũng vui vì có ai đó mới để họ đỡ chán vì cứ nhìn mặt nhau cả đời rồi.
Tôi cười và họ cũng cười.
- Cậu học tiếng Tây Ban Nha lâu chưa?
- Hai tháng trước.
- Thật chứ? Chỉ có khoảng 1 tháng... sao cậu có thể làm được điều đó, nói chuyện với mọi người ở đây như người bản xứ.
- Có thể nói đó là một món quà tôi may mắn có được.
- Cậu làm tôi tò mò đấy, tôi mong được biết thêm về món quà ấy.
- Tôi nghe nói anh đến từ Pháp.
- Đúng...
- Tôi học tiếng Pháp năm năm trước, hẳn tôi còn nhớ được vài quy tắc ngữ pháp cơ bản.
- Nhiệm vụ của cậu ở đây là gì?
Tôi chuyển sang tiếng Pháp hẳn luôn để hỏi chuyện Gabriel.
- Giúp người dân trên đảo lắp hệ thống tưới tiêu và dạy bọn trẻ tiếng Anh.
Hơn những gì tôi mong đợi, phát âm, ngữ giọng, ngữ âm, mọi thứ đều chuẩn như dân xứ Paris.
- Tôi có thể nói được giọng Pháp của người Bỉ, Đông Canada, cộng hoà Congo nữa nếu anh muốn nghe...
Tôi há họng cứng đờ một hồi lâu...
- Cậu là ai hả, gã Thuỵ Sĩ kiêu ngạo?
- Như tôi đã nói, một gã Thuỵ Sĩ với món quà trời cho.
- Okay, suốt cả đời tôi chỉ nói được hai thứ tiếng Anh và Pháp nếu tính vài chữ tiếng Việt nữa là ba, đừng nói gì thêm về ngữ giọng, tôi sẽ điên mất.
- Hẳn vũ trụ không cho không ai điều gì, nó sẽ đòi ta thứ khác.
- Vũ trụ đã lấy mất của cậu điều gì sao?
Cậu ấy im lặng và tôi cũng lặng theo dòng tâm sự trong đầu của Gabriel...
- Tôi xin lỗi nếu lỡ nhắc đến điều gì không hay.
- Không hẳn đâu... tất cả đều có hai mặt, chẳng có gì xấu hoàn toàn và tốt hoàn toàn... chỉ là một chuyện không phù hợp để nhắc đến ở đây, tại thời điểm này và với một người đang cần sự bình thản như anh.
-----
Khoảng hai ngày sau, khi Chris dần lấy lại sức và có những buổi chạy sớm ngoài biển, tôi cũng không muốn làm phiền hay can dự. Chỉ vào những buổi ăn tối, chúng tôi mới có thời gian tương tác nhưng chẳng mấy chốc đều rơi vào im lặng và sự ngại ngần sau những câu chào hỏi không đâu vào đâu. Tôi đã bắt chuyện trong ngày đầu tiên cùng ăn với anh.
- Anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?
- Có...
- Anh có muốn kể về nó không?
- Không... tôi xin lỗi.
- Tôi chẳng tò mò đâu. Vui vì gặp được anh và anh còn sống.
Một thế lực bí ẩn đang đi tìm anh, anh không nói ra nhưng tôi luôn cảm thấy điều đó rõ mồn một. Rằng nếu đó là thế lực vô hình hay hữu hình, tôi vẫn không đủ quan trọng với Chris để anh nói thẳng ra.
- Cậu ở đây lâu chưa?
- Mới hơn một tuần thôi.
- Chỗ này là của cậu hết sao?
- Cái gì cơ?
- Hòn đảo?
- Đừng đùa thế, tôi không giàu đến cỡ đó.
Tôi định nói về Charlotte về những tháng ngày đẹp đẽ thời trung học mà chúng tôi từng có nhưng tôi đành ngậm ngùi lấp những ý nghĩ nó đi vì chính tôi đã chấm dứt nó. Tôi tiếp tục ăn trong u uất và buồn tủi suốt buổi. Chris cũng thể, câm như hến hoặc cũng chẳng mảy may bắt chuyện vì anh ta đâu có ưa tôi.
-----
Đến đêm hôm thứ năm kể từ ngày Chris xuất hiện, anh ấy bắt đầu nói, nói về Charlotte trong hơi men nhạt nhoà, nói về nỗi khổ mà tình yêu của cả hai đang trút xuống anh cũng như cô. Cô đang ngập chìm trong nỗi trống trãi và sự kiêu kỳ của một ngôi sao đang nổi. Cô lấp đầy nỗi trống vắng ấy chẳng bằng tình yêu ngọt hồng gì, mà là sự bốc đồng và nổi loạn. Với tất cả lời khuyên và tình yêu sâu đậm, Chris vẫn không thể giúp được Charlotte, cô dần ghét bỏ anh và xem anh là loại sinh vật nhu nhược, uỷ mị và kém sự cuồng nộ đến phát ngán.
- Đến hôm tôi nghe tin bố mất, tất cả từ quản gia, mẹ kế và hai đứa con trai trời đánh của mụ cũng xô bồ tay không ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Bố đã đưa toàn bộ tài sản cho tôi, thứ tài sản ngay từ đầu, không phải của bố tôi và càng không phải của tôi. Thứ quyền lực ấy có thể nuôi sống những đối tác của ông bởi máu và cái chết... Tôi đã suy tính cả cuộc đời mình phải thoát khỏi tình cảnh này nhưng chẳng bao giờ được.
- Anh có thể để pháp luật giải quyết.
- Nếu đơn giản thế thì chẳng còn gì phải dây dưa với câu chuyện trên cả, Frederick à.
- Họ bị mua chuộc hết rồi phải không?
- Cậu nghĩ sao?
- Tôi không biết nhiều... nhưng càng nói, tuyệt vọng càng nhuốm màu đậm hơn phải không?
Chris buồn bã, nốc hết phần rượu còn lại trong ly. Cuộc đời anh như đang trong một cơn giông lớn và tôi có thể thấy rõ khoảng thời gian ở với tôi, lúc này, tại đây đang cứu sống anh khỏi sự đày đoạ của những thủ đoạn và tham vọng tầm thường ngoài khơi xa xôi kia. Tôi trầm ngâm đứng cùng anh ngoài hiên với gió và những điệu la-tinh rực cháy.
-----
Chúng tôi đã ở quá gần nhau, vị nồng từ hơi thở đậm mùi rượu vang của Chris kéo tôi lại. Sực sờ cảm giác mê đắm khiến hoocmon tôi nổi loạn.
Cuối cùng, tôi cũng không thể chiến thắng được trái tim khô héo đáng thương của mình. Nó thèm khát những cơn mưa nhẹ nhàng đến từ Chris, cùng làn nắng ấm dịu ngọt để được sống lại lần nữa. Rồi, lý trí bắt kịp hành động này, tôi liền dứt môi ra khi Charlotte ùa về tâm trí.
- Sao vậy? Cậu đang quen ai sao?
- Còn anh?
- Chuyện của Charlotte hiện tại phức tạp lắm...
- Rồi chúng ta đang làm mọi thứ phức tạp hơn phải không?
- ...
- Charlotte là bạn thân của tôi.
- Tôi biết. Tôi cũng biết Nyle luôn là nửa kia của cậu, tôi không có khả năng để yêu cậu cũng như ngược lại... đúng chứ?
- Vậy anh muốn gì?
- Cậu hôn tôi trước mà.
- Tôi đã rất kiên cường trước cô đơn cho đến khi anh xuất hiện.
- Tôi không thể chịu hết trách nhiệm cho việc đó được.
- Vậy hãy làm cho ra lẽ đi.
- Chẳng có lẽ nào hợp lý cả.
Chẳng có gì hợp lý, chẳng có thứ logic nào có thể tồn tại ở chốn này. Hòn đảo kỳ ảo ngăn cách thực tại của chúng tôi, ngăn cách mọi quá khứ, tương lai, ý niệm và thời gian. Ở đây, chúng tôi chỉ có nhau, tôi quên tất cả, mọi thứ nghĩa vụ, nỗi ám ảnh để đêm nay được sống lại.
Chris dồn tôi vào một bờ tường, hôn trọn tôi trong đôi môi nóng ran, hâm hở lửa say. Da thịt chạm nhau, tim đập loạn nhịp, hình ảnh của Chris và Nyle hoà lại làm một nhưng lại tách rời. Kiểu khái niệm rằng cảm xúc tôi đang có không hề chèn ép, lấn át khoảnh khắc lúc tôi ở cạnh Nyle... Sự thân mật này khác biệt, nó càng khiến tôi nhớ về Nyle nhưng đồng thời cũng không hề liên quan đến việc tôi và Chris thực sự cần nhau đến thế nào, trong giây phút này.
Và tối đó, tôi đã được chữa lành. Những thù hận và đau đớn tôi trải qua phai dần, tan biến trong tình yêu Chris dành cho tôi. Anh ấy yêu tôi và tôi cảm nhận rất rõ. Nhưng rồi một suy nghĩ khác cũng loé lên tối nay. Rằng cả Nyle và Charlotte đều đang ở đây, nhưng ở một hiện thực song song khác, cả hai đang âu yếm nhau như cách tôi và Chris đang làm. Bằng một cách tư duy nào đó, cả bốn chúng tôi thấy nhau và chia sẻ đồng đều tình yêu cùng sự trân trọng. Tất cả chỉ và khi tôi làm điều này cùng Chris.
CHRIS, NYLE, CHARLOTTE và TÔI. Linh hồn của cả bốn chúng tôi hoà vào nhau. Nhịp nhàng và sống động.
-----
SEXUAL RELATINGS WARNING
Hai hình ảnh, hai trái tim cùng xuất hiện... Tôi có thể phân định rõ sự tồn tại của cả hai. Nyle đang ở đây, đôi mắt màu lục ngắt xanh đang nhìn tôi, đang làm tình cùng tôi. Tôi cảm nhận rõ da thịt của cả hai đang chạm xát vào nhau trong vô vàng nụ hôn và những nhịp đẩy mông chậm rãi.
Đồng thời Chris âu yếm tôi, kích thích các điểm nhạy cảm trên bả vai, yết hầu, vùng cánh và lướt dần xuống các cơ bụng đang rung bật vì đê mê. Tôi sợ hãi nhìn người tình cùng vẻ tổn thương đang hằn hiện rõ.
- Em có thể nói nếu em muốn anh dừng lại.
- ...
- Mọi chuyện ổn chứ? Freddie?
Anh nhìn tôi... và đang sợ hãi cùng tôi, cùng cảm thấy tất cả sự tàn phá bấy lâu trổi dậy.
- Anh dừng lại nhé?
- Đừng... – tôi lắc đầu
- Anh không biết em có cùng cảm nhận không? Nhưng... cảm giác gần bên em không khiến anh tội lỗi khi nghĩ về Charlotte.
Tôi im lặng... đặt tay lên khuôn mặt Chris, ngón tay khẽ chạm lên môi anh ấy. Trực giác nơi anh và những ảo ảnh vừa rồi chẳng phải là một mối liên kết hoàn hảo? Nhưng từ đâu ra, tôi phải thừa nhận rằng đó là phép màu, phép màu duy nhất tồn tại – THẤU CẢM GIỮA NHỮNG LINH HỒN. Cho mục đích của thời điểm này, ở đây – hòn đảo của những thiên thần.
Chris vụng về lấy một lọ thuỷ tinh đựng chất lỏng như dầu gần đó, cái tôi đã thuyết minh trước rằng nó là một loại nhựa thực vật truyền thống của dân làng.
- Anh linh hoạt thật đấy.
- Em có chắc đây là dầu thực vật không đấy?
- Muốn tin, anh cứ nếm thử, cũng không hăng lắm.
- Khốn kiếp, thứ dầu này được gửi từ thiên đường sao? - Người tình tôi ngân nga sau khi nếm.
- Đừng có xài hết chỗ ấy, đó là món quà duy nhất em có từ nơi này.
- Còn tuỳ vào việc chúng ta đủ sức làm bao nhiêu chập tối nay nữa.
Bỗng hai đầu ngực của tôi nóng ran... và cảm giác khoái cảm dần hiện lên rõ mỗi lúc. Trong khi Chris chẳng hề chạm môi lên chúng. Tôi hứng tình, khoá lấy môi anh cuồng say. Từng thớ cơ như sắp nổ tung vì dục vọng điên cuồng. Anh cởi chiếc áo sơ mi tôi đang mặc một cách tàn bạo. Tôi cũng không chịu thiệt, lột lớp áo thun cotton mềm mại như lột vỏ trái cây nhiệt đới mọng nước. Hương mồ hôi ấm nồng nơi Chris và mùi nước hoa Green Irish Tweed cổ điển tươi mát của tôi hoà vào, gợi lên cánh đồng cỏ Ai Len mơn mởn sức sống. Tôi cảm nhận làn gió nơi mái tóc anh quấn lấy khứu giác tôi.
Vùng kín đang mở đường cho những cơn đau và khoái cảm hoà hợp. Tâm trí lân lan trên những đợt tấn công dần mạnh bạo. Chris đang vào trong tôi. Cả cơ thể chúng tôi như trở thành một. Cảm giác như da thịt tôi bị xé nát rồi dần phân rã ra từng phân tử nhỏ, tất cả chúng đang bay nhảy, hoà vào những đám mây, những cơn gió rạo khắp vùng chân trời... Tôi không còn nhận ra chính mình nữa, tôi không còn biết mình đang ở đâu, tất cả đều vô nghĩa trừ sự tồn tại của chúng tôi.
Chris biết rằng anh đang làm tôi đau nhưng anh hẳn không nhận ra những đợt run trong sung sướng của tôi đã lấn át hết sự phiền hà nhỏ nhoi ấy.
Sau một hồi khá lâu, luồng suối ấm từ cậu nhỏ Chris trào ra khắp hạ bộ tôi. Một bãi chiến trường nếu người khác nhìn vào nhưng với tôi, đó là nước thánh, là phép màu và tình yêu của cả hai...
- Đúng là bãi chiến trường... - Chris cười nhẹ.
Dứt lời, anh ấy lùi người lại, cúi xuống, tôi chỉ biết bặm môi và lắc đầu vì tôi biết rõ anh ấy sẽ làm gì... Chiếc lưỡi ấy dịu dàng trải nhẹ dọc trên hạ bộ tôi, rồi khắp làn da. Tôi điếng người đến mức hai tay túm chặt ga giường. Xong xuôi, Chris hôn tôi và đưa chiếc lưỡi ngập trong "nước thánh" ấy vào trong miệng tôi. Tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài nuốt lấy hết chúng và trao cho Chris một nụ hôn thật sâu. Cảm giác đắm chìm khổng lồ đang nhường lại quyền điều hành cho các giác quan, tôi dần nhận ra khoảng ngực mình vẫn nóng và gần như có đầy đủ cảm giác kích thích như dương vật trong khi tôi không hề bị tác động. Sợ hãi vì sự kỳ dị ấy, tôi lấy cánh tay khoanh, che ngực lại. Ở một vùng khác bên trong cơ thể tôi đang âm ỉ những đợt kích thích, chúng kéo dài đằn đẵn khiến tôi mệt lữ vì sự "dễ chịu".
Tôi ngẩn ngơ nhìn cơ thể trần trụi mệt lữ của Chris bên cạnh, anh đang nhắm mắt, gắn thở đều, thả phà hơi vào cổ tôi. Tôi lướt tay qua từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt anh, anh chạm lên bàn tay tôi rồi se nhẹ cả hai vào nhau.
- Ngủ đi tình yêu.
Tôi đã không thể ngủ được đêm đó. Lâu lâu, hình ảnh Nyle hiện lên rõ nét, thì thầm vào tai tôi một giọng Anh-Scotland đậm đặc đến nỗi tôi không thể nghe được từ nào. Tôi đưa tay lên muốn chạm lên gương mặt ấy nhưng nó lập tức hoà vào không khí nhanh như một cơn gió. Tôi bắt đầu cảm nhận khác đi về hòn đảo này, rằng nó là một khúc ca sám hối đầy tiếc nuối và khổ đau mà tôi vô tình còng lưng mang theo từ thực tại. Tất cả như đang dằn xé và cấu toạt sức chịu đựng nơi tôi. Liệu nữ thần trong giấc mơ tôi gặp muốn cho tôi thấy điều gì? Khi hiện giờ tâm trí tôi lơ lững giữa hai người đàn ông với cảm giác cực khoái của phụ nữ.
-----
Và tối đó, tôi lại mơ về nàng, sắc hồng vẫn hiện lên một sức sống tràn trề nơi da thịt cô. Nhưng sắc mặt cô đã thay đổi hoàn toàn kể từ lần gặp cuối cùng. Cô trông buồn bã đến độ bóp ngạt hết ánh nắng xung quanh tôi.
Trải người dài trong một bộ đầm ren đỏ vang gợi cảm cạnh một bờ hồ. Cô uể oải đưa mắt về phía tôi rồi buồn rượi quay mặt đi.
- Tôi đã quá già và mệt mỏi.
- Cô vẫn xinh đẹp và tràn trề sức sống cơ mà!
- Tôi chỉ đang giữ chân con người nơi đây trong hoài cổ và lạc hậu thôi. Tôi không còn ích nữa, niềm tin về tôi là một thứ hư vô, bất lực.
- Cô sẽ đi sao?
- Nơi này cần một ánh sáng mới. Một vị thần mới. Một niềm tin mới.
-----
Tôi thức dậy, tràn trề sức sống vào sáng sớm ấy. Một buổi sáng báo hiệu mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo của nó và tôi dù đang làm gì cũng đã đứng trên vị trí của người chiến thắng. Cảm giác mà Chris mang lại, có lẽ là tất cả từ tình yêu anh ấy đem đến đã mang vần hào quang này đến với tôi. Anh còn say ngủ trong một cái kén nâu được ủ ấm bởi nắng ấm và vuốt ve bởi gió biển. Buổi sớm không lạnh, tôi đã mở cửa sổ, xé một tờ giấy ghi chú để lại cho anh và nhắn sẽ gặp anh vào chiều tối. Tôi có một cuộc phiêu lưu ra biển với những ngư dân, tôi cần chuyến đi này để lấy lại sự kết nối với phần còn lại thế giới.
-----
Hòn đảo nhỏ đi dần trong tầm mắt tôi. Căng buồm khoảng hơn nửa tiếng, đó là lúc thời hạn của mình ở chốn thiên đường đã không còn. Thiên đường đã biến mất. Chỉ còn lại những mảnh vụn vặt của "nó", cái tôi sẽ không chần chừ để bảo vệ.
Những mảng xanh tuyệt vời, những mái nhà lá và chúa ạ! Tình yêu của tôi vẫn còn trên hòn đảo...
Một toán những máy bay trực thăng đang di chuyển đến vùng trung tâm hòn đảo. Tôi sợ hãi và tất cả những anh chàng trên thuyền cũng thế, tất cả họ liền quay mũi tàu nhưng vô dụng, không có cách nào để thuyết phục gió trời đổi hướng để con thuyền đến kịp lúc.
Làn khói lửa đầu tiên xuất hiện qua những tán lá dừa dày đặc phía xa, tôi sốt ruột nóng cả người và đành không còn đủ kiên nhẫn để đứng yên.
Thả mình xuống mặt biển uy nghi, tôi duổi thẳng người chuẩn bị với cả cơ thể đang rực cháy adrenaline, vụt hết tốc lực bơi về phía đất liền. Chưa đầy năm phút, chân tôi đã cảm nhận được làn cát khô dọc bãi biển, nhưng cơ bắp trong cơ thể cồn cào như nổ tung vì lo sợ cũng như sự phẫn nộ khi ai đó đang cướp đi báu vật tôi vừa chiếm được.
Những đợt lửa xối xả tiếp tục san bằng hòn đảo, tôi thấy được vài người dân đã chạy ngược phía tôi ra bãi biển, tránh trận địa huỷ diệt kia. Tôi lại một mực không sợ, tiến về phía trước như một hành động tất yếu.
-----
Tôi không thể mất anh cũng như Nyle, Charlotte, những mộng mị và ký ức tuyệt vời đêm qua... không ai có thể xâm hại những thứ tốt đẹp ấy nữa.
Súng bắn xối xả vào ngôi nhà của tôi sau khi lần lượt thả đều các chất nổ thô xuống khu dân cư khiêm tốn. Bọn chúng đang thực hiện một cuộc thảm sát vô nhân đạo, thứ tôi chỉ biết qua phim tài liệu và báo trong những năm 70... những hành động tàn nhẫn ấy không ngăn những bước sải quyết liệt của tôi. Những cơ bắp dẻo dai, cứng cáp của tôi chuyển hoá bộ tóc thành một thứ vũ khí đa dụng hơn. Chúng dài ra đủ để kéo phắng chân đậu của một chiếc trực thăng quay nhào 2-3 vòng trước khi tiếp đất một cách thảm thương.
Tôi sẽ chậm hơn, kém linh hoạt và yếu sức hơn khi mái tóc trong trạng thái dài quá độ. Đến lúc thu hồi nguồn năng lượng cơ động ấy lại thì một toán lính khác từ đâu bất thình lình xuất hiện, xả súng. Được những cành cọ và dây rừng khuất dáng, may mắn che chở tôi khỏi những làn đạn, tôi có cơ hội mất hút vào các mảng xanh lục huyền bí. Một mình tay không với đám người có súng và lên đạn tự động, tôi không biết phải tiếp tục xử trí ra sao ngoài việc lẩn trốn. Nhưng mái tóc cho tôi ưu thế về những vị trí trên cao. Mái tóc nâu dài ra, thả ngược lên các cành cây, quấn chặc rồi đưa cả cơ thể tôi lên. Yên vị trên nơi thuận lợi để tấn công, tôi lần lượt dùng mái tóc siêu bềnh của mình "giữ-thả" kẻ thù. Chúng được nâng lên độ 20-30 feets so với mặt đất và rơi tự do. Điều khiến tôi bàng hoàng khi thả tên đầu là việc hắn tiếp đất vô cùng an toàn cứ như cơ thể hắn không hề giống của con người hoặc hắn cũng là người phát triển như tôi. Gần như có một luồng khí phản lực đỡ lên cơ thể hắn lúc tiếp đất, các cành cỏ và lá cây khô bay tung tốc lên không trung.
Đến đây, tôi không thiết gì mình sẽ xử lý kẻ thù trong bóng tối. Tiếp đất một cách bàng hoàng giữa vòng vây của toán lính, tôi thu hồi tóc, cuốn những lọn tóc dày và rắn chắc như các thớ cơ bắp vào hai cánh tay để tăng khả năng gây lực. Tiếp cận tên đầu tiên trong một cú trượt tóc dài, y ngã ngay sau khi bị cú gạc chân bất ngờ từ mặt đất. Tôi liền quấn luồng tóc nâu xiết sát cổ y và bẽ gãy trong gang tấc.
Tiếp tục né những họng súng của số lính còn lại, tôi trở mình sang một gốc cây gần đó, tiếp tục tiến những lọn tóc, quấn lấy chân của hai tên khác, lật chúng ngã nhào.
Hẳn tất cả đều biết súng đạn vô dụng lên tôi nên đã thay vũ khí bằng những lưỡi dao dài đâm ra từ hai cánh tay. Tôi may mắn thu tóc về lại khi nhận ra âm thanh của kim loại ngân vang nhưng không nhanh kịp cho toàn bộ số tóc. Một phần đã bị chúng xén ngang. Cảm giác ấy như việc bạn bị đấm một cú vào bụng hay bị hưởng một nhát dao. Tôi bần thần lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị đánh tay đôi với 4 tên còn lại trong lúc chúng tiến lại gần. Tôi đã chuẩn bị cho điều này với hàng trăm trận luyện tập, dù con số đó vẫn chưa đủ để chắc chắn cho một chiến thắng nhưng cũng đủ để tôi can đảm cho một lần thử.
Tôi thu ngắn những lọn tóc lại về hiện trạng ban đầu. Như đã giải thích, giác quan tôi hồi lại trạng thái vốn có, nhạy bén hơn, khoẻ hơn, bền sức hơn, nhanh hơn như hiện trạng một lính thuỷ đánh bộ vốn được đào tạo. Tôi xuất hiện trong chốc thoáng, cuốn chân sau, gạc chân trước, bật nhảy, tung một cú đá chí mạng vào cổ một tên trên không. Những viên đạn sượt nhanh qua khi con mắt "diều hâu" của những đối thủ còn lại chợp lấy dáng hình tôi, không tiết thương cho đồng chí của chúng, bắn bung xoạt hết trong khoảng không tôi lướt qua.
Hạ gục một tên, tôi cùng đà chạy nhanh như một đầu tàu lửa đến tên tiếp theo. Bị bắn vài chỗ trên tay, máu chảy liên hồi, tôi vẫn cảm nhận sức lực mình chẳng cạn đi bao nhiêu. Càng nhanh hạ được chúng, cảm giác khó chịu ấy càng ít có khả năng làm phiền tôi. Sức mạnh cơ bắp đã không làm tôi thất vọng. Hai, rồi một tên còn lại, tất cả đều quy phục trước những bước di chuyển nhanh như dao cắt và sự những quả đòn chính xác, và tôi kết thúc trận chiến bằng cú bật người, kẹp chân lên cổ hắn và bẻ cái RẮC ngược hướng tôi lấy tay xoay người hắn. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, tôi thanh thản nhìn những thương tích để đời đầu tiên của mình trên người, năm viên đạn đã găm vào người tôi rải rác. Mất máu làm tôi mờ mắt đi và hơi thở chậm dần. Tôi vẫn tiếp tục đi về phía ngôi nhà trên đồi, nơi Chris có lẽ đang gặp nguy hiểm.
Tôi thấy hình dáng anh mập mờ phía những bụi cây tầm xuân rồi rõ dần trong chiếc áo polo màu trắng kem. Chúng tôi như hoà vào khi cùng chạy hết tốc lực về phía nhau, anh ôm lấy cơ thể đang đuối sức của tôi và hôn thật nhiều... lên cổ, lên tóc, khuôn mặt tiêu điều nơi tôi. Chúa ơi, rằng có ai biết cảm giác ấy có thể hồi sinh người chết, rằng nụ hôn của anh mang theo bao nhiêu sự sống và phép màu từ thiên đường. Nhưng những cơn đau điên dại đang rút dần sự sống trong tôi chớp nháy chiếm hữu tâm thế tôi. Tôi đâm ra sợ hãi nhanh đến bất ngờ.
- Chưa phải lúc, em chưa sẵn sàng.
- Anh cũng vậy, không thể như thế này. – Chris khổ tâm ôm tôi, cất tiếng nấc trong cuống họng.
Bầu trời đẹp lạ lùng phản chiếu qua đôi mắt xanh của Chris. Tôi nhắm mắt, lưu giữ hình ảnh đôi mắt anh trong linh hồn mình và sẵn sàng đến với bố.
- Ở lại đi, đừng ngủ...
Giọng nói êm dịu ấy từ từ nhỏ đi và hoà vào giấc ngủ... TÔI ĐÃ CHẾT.
-----
Chuyện gì đã xảy ra trong lúc em "đang" chết?
Họ chữa lành những vết thương của em bằng cách nào?
Liệu em đáng được cứu sống?
Với tất cả bình tĩnh, đó là những câu hỏi tôi sẽ hỏi Chris ngay sau đó nhưng điều gì đó ngăn tôi lại. Tôi vô cùng khoẻ mạnh, trong vòng tay của người tình, người yêu thương tôi như bản thân anh. Chẳng có gì phải nói nữa, tôi đang an toàn, TUYỆT ĐỐI AN TOÀN.
Gần như tất cả người dân trên đảo đều đang có mặt xung quanh tôi. Như một nghi lễ, họ quỳ gối, ngồi tạo thành một hình tròn từ nhỏ đến lớn với tâm là tôi. Họ đang đặt tay của người này sang người kia và cuối cùng là tôi để đảm bảo nhịp đập trái tim tôi đã truyền đến được cho từng người họ. Người đang chạm vào tôi ngoài Chris là cô bé tóc vàng, cô bé với diện mạo của một thiếu nữ Bắc Âu mới lớn, người có những dáng nét gần giống với bức tượng nữ thần kia, cô rút tay lại sau khi thấy tôi mỉm cười. Rồi dần... mọi người xung quanh đều hạ tay xuống, rời khỏi. Họ có nói vài câu trông cầu khẩn và thành tâm... tôi không hiểu và chỉ tưởng tượng đó là những âm sắc tốt đẹp, trìu mến nhất tôi từng nghe.
-----
Thiên thần ấy đưa tôi trở lại. Linh hồn cô còn mãi trong từng tế bào sống, giữa những con người và thực vật hòn đảo. Tôi được hồi sinh trong lòng tất cả. Họ cho tôi một sự sống mới... ngập tràn trong ánh nắng ấm áp và nguồn năng lượng tinh khiết. Họ kết nối với nhau như một hệ thống tập đoàn trùng roi chuẩn mẫu. Với tất cả phép màu từ giấc mơ và truyền thuyết họ có về vị nữ thần... tôi được trao cho cơ hội thứ hai để tiếp tục cho trận chiến của riêng tôi.
-----
- Các đối thủ cũng như anh em ruột của bố anh đang giành giật anh như một miếng thịt... dù họ có cao tay thế nào, vẫn không có khả năng thuê một toán lính đánh thuê đến đây được... họ làm việc cho ai? Họ đến đây để làm gì?
- Họ đến vì cô bé... - Người bạn Thuỵ Sĩ lên tiếng – Có vẻ thời gian của tôi ở đây không còn lại nhiều nữa.
- Cậu là ai? – Chris ngập ngừng hỏi
- Một gã Thuỵ Sĩ đang chạy trốn.
- Chạy trốn khỏi gì?
Câu hỏi của Chris bị bỏ ngõ nơi đó. Gabriel vòng tay nốt cánh tay còn lại vào balo.
- Các anh có muốn rời khỏi đây không? Cả thế giới không còn thời gian để chờ các anh thêm bảy ngày nữa đâu.
- Anh là ai?
- Lên đường nào, tôi sẽ kể tất cả.
Cô bé gái tóc vàng vừa qua tuổi 13 nhỏ nhắn đáng yêu ấy là người cứu sống tôi... Tôi đã được biết như thế và về sau, tôi được nghe nhiều hơn về cô, về mẹ cô, về bức tượng và về vị nữ thần ấy, từ Gabriel.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top