Chương 285: Ai Vậy?

Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh tới phía trước, Đông Anh đang đứng ở bên cạnh chờ anh, nhìn anh lộ ra nụ cười mập mờ, tâm trạng có chút thoải mái đi tới, cô cũng mỉm cười có chút an ủi, bước đi về phía anh nói: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi về phía trước, mới phát hiện hôm nay ánh mặt trời hết sức rực rỡ, anh hơi xúc động nói: “Mùa thu sắp tới rồi sao?”

Đông Anh dừng bước, nhìn cả Khách sạn Á Châu, lá cây xanh hơn, cảnh sắc rõ ràng hơn, ánh mặt trời rực rỡ hơn, chỉ có con đường rừng phong bên cạnh, mơ hồ có chút lá vàng, cô liền mỉm cười nói: “Vâng, sắp tới rồi. . . . . . Lá phong cũng bắt đầu hơi vàng rồi. . . . . . năm trước vào thời gian này mưa rất nhiều, nhưng năm nay không biết vì sao mưa ít đi một chút. . . . . . Chỉ là vào thời điểm này, Tổng Giám đốc, anh lại lo lắng thân thể của Như Mạt tiểu thư. . . . . .”

Đông Anh nói tới đây, lòng của cô chợt run lên, hết sức hoảng sợ lo lắng dừng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, căng thẳng nói: “Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn không gian bốn phía đã thay đổi, có lẽ tất cả đều lặng lẽ thay đổi, chỉ là mình không có phát hiện, anh im lặng cất bước đi về phía trước, đi qua cửa hông Khách sạn Á Châu, chuẩn bị đi về phía thang máy, lúc này mới phát hiện xe của Như Mạt dừng ở trước cửa khách sạn, anh hơi nghiêng mặt nhìn, liền nắm chặt quả đấm, tiếp tục bước đi.

Đông Anh cũng phát hiện chiếc xe kia, mới vừa được nhân viên tiếp tân lái đi, cô ngạc nhiên suy nghĩ, Như Mạt tiểu thư, cô ấy đi đâu rồi?

Thang máy đang nhanh chóng lên trên.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi chợt biến hóa, trở nên lạnh lùng và thâm trầm, đây là một loại khí thế thật đáng sợ.

Đông Anh ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng nhìn anh, cũng không dám nói nữa.

Thang máy rất nhanh chóng chạy tới lầu cuối.

Tưởng Thiên Lỗi căn dặn Đông Anh chuẩn bị truyền lệnh cho bộ phận nhân sự, chính thức khởi động cuộc so tài rượu đỏ, lúc này mới phát hiện, Như Mạt và bà chủ Lưu, chủ tịch một tổ chức từ thiện đứng trước cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, anh dừng bước chân, có chút nghi ngờ nhìn về phía bọn họ một cái, mới tiếp tục chậm rãi bước tới, mỉm cười vươn tay về phía bà chủ Lưu, vẫn lễ phép nói: “Bà chủ Lưu?”

Bà chủ Lưu mặc sườn xám màu xanh đậm, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vươn tay bắt tay với anh, mới nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, cơ quan của chúng tôi chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc lớn để quyên góp, chúng tôi đã tham khảo nhiều nơi, vẫn chọn lựa viện ca kịch “Vienna” của ngài để tổ chức, lúc trước Tổng Giám đốc Tưởng đã đồng ý với cơ quan của chúng tôi, để cho chúng tôi biểu diễn miễn phí ba buổi tối, nhưng văn bản của chúng tôi đã đưa đến phòng thư kí của ngài ba ngày rồi, cũng không thấy Tổng Giám đốc Tưởng phê duyệt, tôi đang suy nghĩ, ngài không quên mất hay cố ý gạt bà lão này. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, lập tức cung kính cười nói: “Bà chủ, bà nói như vậy Thiên Lỗi thật quá mức rồi. Chúng tôi chỉ dâng hiến một sân khấu, so với bà suy nghĩ cho đất nước, suy nghĩ cho dân tị nạn, chúng tôi làm quá ít, có thể là trong thời gian này công việc quá bận rộn, thời gian phê duyệt có chút chậm trễ, thật sự xin lỗi. . . . . .”

"Vây ngài đồng ý rồi sao ?” Bà chủ Lưu mỉm cười nói với Tưởng Thiên Lỗi.

“Tôi không từ chối việc nghĩa. Tôi lập tức bảo thư ký đem văn bản tới, tôi tự mình ký tên. Mời bà vào trong ngồi trước. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hơi giơ tay.

“Tốt!” Bà chủ Lưu vô cùng vui vẻ, dắt nhẹ Như Mạt mặc váy dài trắng hình bươm bướm, hôm nay vô cùng quyến rũ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Thật may Thị Trưởng phu nhân và ngài là bạn bè thời thơ ấu đến lớn, tôi không biết xấu hổ gọi cô ấy đi cùng tôi, nếu không, văn bản này đến bao giờ mới có thể phê xong?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt một cái, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Mời. . . . . .”

“Tốt” Bà chủ Lưu đi vào trước, hai mắt Như Mạt lập tức rưng rưng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi vào trong.

Như Mạt nhìn vẻ mặt lãnh đạm kia, trong lòng không khỏi ảm đạm, mang theo túi xách, nhẹ nhàng bước vào nơi quen thuộc.

Tưởng Thiên Lỗi mời hai người phụ nữ ngồi xuống trước, mình cởi áo khoác tây trang, khoác nhẹ lên một bên, mặc áo sơ mi trắng ngồi một mình trên ghế sa lon, căn dặn Đông Anh nói: “Chuẩn bị một chút hoa quả mời bà chủ Lưu, còn có. . . . . . Đem văn bản “Vienna” tới đây.”

“Vâng!” Đông Anh liếc mắt nhìn Như Mạt, mới im lặng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục nhìn về phía Bà chủ Lưu, áy náy cười nói: “Chuyện lần này, Thiên Lỗi thật sự xin lỗi, làm phiền Bà chủ Lưu đích thân tới đây, hi vọng lần này diễn ra thuận lợi, cũng coi như chúng tôi cố gắng góp một chút sức cho xã hội.”

Bà chủ Lưu mỉm cười nói: “Buổi tiệc lần này, chúng tôi mời đội hình minh tinh mạnh nhất, tập hợp lại cùng ca múa, muốn quyên góp được một trăm triệu, vì người dân bị nạn lụt phương Bắc hiến dâng một chút sức mọn, tuy là bữa tiệc cứu trợ thiên tai, nhưng Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . diễn xuất đêm đó có thể nói hết sức đặc sắc, chúng tôi chuẩn bị chỗ ngồi VIP cho ngài, đến lúc đó, ngài nhất định phải cùng ngài vợ chưa cưới tới cổ động đấy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý Bà chủ Lưu, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Hãy yên tâm, bà chủ Lưu, chúng ta sống dưới pháp luật, vì sự phát triển của công ty và tập đoàn của mình, đến lúc đó, cho dù tôi không có đến, nhất định cũng sẽ cố gắng quyên góp một phần.”

“Ôi chao, nói như ngài đã quá lời!” Bà chủ Lưu cố ý trừng mắt về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi lễ phép mỉm cười.

Như Mạt ngồi ở đối diện, vô cùng thâm tình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhìn người đàn ông đã ba ngày không gặp, trạng thái tinh thần cũng tốt, cô hơi yên lòng khẽ thở ra một hơi, không ngờ một mùi tanh dâng lên làm cho cô không nhịn được ho khan. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, im lặng nhìn về phía cô.

“Thị Trưởng phu nhân, cô còn ho khan à? Ngày hôm qua lúc tôi đi gặp cô, cô cũng đã ho khan rất lợi hại, tại sao không đi xem một chút?” Bà chủ Lưu có chút lo lắng nói.

Sắc mặt Như Mạt tái nhợt ngẩng đầu lên, cầm khăn tay, che nhẹ bên miệng, hơi thở gấp khó chịu nói: “Không có gì đáng ngại. . . . . . Chẳng qua ngày hôm trước đến bệnh viện hơi gấp, gặp thời tiết lạnh. . . . . . bác sĩ đã xem qua, uống thuốc xong đã tốt hơn nhiều. . . . . .”

Cô nói xong, mặt lập tức ửng đỏ, thở hổn hển, khó chịu dùng khăn tay, che lại ho nhẹ.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chuyển động.

“Vậy phải chú ý thân thể. . . . . .” Bà chủ Lưu lại nói.

Đông Anh gõ nhẹ cửa, dẫn hai người thư ký đi tới, trước hết để cho thư ký đem món điểm tâm tinh tế và trà hoa mà Bà chủ Lưu thích uống nhất, cùng với món trà tắc Như Mạt tiểu thư thích nhất, nhẹ nhàng để trước mặt của hai người.

Đông Anh im lặng đem văn kiện đưa về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhận lấy, nghe Như Mạt ho khan, thở ra một hơi, nhanh chóng mở xem nội dung trong văn kiện, sau đó hơi giơ tay, Đông Anh lập tức đưa bút máy qua đặt ở trong lòng bàn tay của anh, anh nhận lấy, nhanh chóng ký tên của mình ở trên tài liệu, mới mỉm cười đóng lại, bảo Đông Anh đi đăng kí văn thư, đóng dấu vào văn bản xong, bỏ vào bì thư, anh cung kính đưa tài liệu về phía Bà chủ Lưu, mỉm cười nói: “Bà chủ Lưu, bà cầm phần tài liệu này đến trung tâm “Vienna”, sau khi bọn họ thụ lý sẽ nhanh chóng xử lý cho bà, nếu gặp phải vấn đề gì, bất cứ lúc nào bà cũng có thể gọi điện thoại cho thư ký của tôi, tôi sẽ bảo cô ấy xử lý nhanh nhất.”

“Thật sự cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Bà chủ Lưu mỉm cười nói.

"Khụ khụ khụ. . . . . .” Như Mạt vẫn cầm khăn tay trắng, ho khan thật khó chịu.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía cô.

Bà chủ Lưu cất tài liệu, lại lo lắng nhìn về phía Như Mạt nói: “Thị Trưởng phu nhân, cô còn khỏe chứ? Cần nghỉ ngơi một chút không?”

“Tôi . . . . .” Như Mạt ngẩng đầu lên, có chút khó chịu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Như Mạt, căn dặn Đông Anh: “Đông Anh, gọi bác sĩ gia đình tới đây xem cho cô ấy một chút.”

“Vâng . . . . .” Đông Anh nghe xong, liền im lặng lui xuống.

Bà chủ Lưu cũng biết hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên, luôn là bạn tốt, cũng thức thời cầm tài liệu, đứng lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Như vậy, Tổng Giám đốc Tưởng, Thị Trưởng phu nhân tôi phải nhờ cậy ngài rồi, tôi còn có chuyện đi trước, còn phải phê duyệt khâu tiếp theo nữa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức mỉm cười đứng lên, đưa bà chủ Lưu ra cửa phòng làm việc, mới nói: “Bà chủ Lưu, bữa tiệc cứu trợ nạn thiên tai, vất vả cho bà rồi.”

“Tổng Giám đốc Tưởng, đến lúc đó, ngài nhất định phải tới cổ động, nếu không, chính là không nể mặt tôi” Bà chủ Lưu cố ý cười nói xong, hai người liền bắt tay đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bà chủ Lưu đi càng lúc càng xa, liền im lặng xoay người đi trở về phòng làm việc, thấy Như Mạt ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, anh hơi lo lắng, do dự một lát mới chậm rãi đóng cửa lại.

***

Đường Khả Hinh mới vừa thay quần áo, mặc vào đồng phục, còn chưa kịp trang điểm, đột nhiên cảm giác trái tim của mình đau đớn, cô nhíu mày, chặn ngực, thật khó chịu không thở nổi.

Tiêu Đồng thay đồng phục, đang chuẩn bị về công ty, cũng đang lúc đi qua phòng của Đường Khả Hinh thì nghe được tiếng thở hổn hển khó chịu, cô tò mò đẩy nhẹ cửa ra, thấy Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế nhỏ trong phòng thay đồ, thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi, cô ồ một tiếng, gấp gáp kêu lên: “Khả Hinh! ! Cô làm sao?”

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng, mỉm cười có chút yếu ớt lắc đầu một cái, nói: “Không có việc gì. . . . . .”

“Cô như vậy còn nói không có việc gì à?” Tiêu Đồng lập tức nói: “Tôi lập tức gọi bác sĩ xem một chút!”

“Không cần” Đường Khả Hinh vội vàng kéo tay của cô, nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, giống như có cái gì đè ở trong trái tim. . . . . . Mấy ngày nay, cũng bị như vậy một lần hai lần rồi. . . . . . Thở một chút là tốt, máu huyết trong người tôi hơi kém. . . . . .”

Tiêu Đồng nghe cô nói như vậy, đột nhiên cười phốc một tiếng.

“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Đồng.

“Có phải cô yêu rồi hay không?” Tiêu Đồng cố ý trêu chọc cô, cười nói.

"Cái gì?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn cô, mặt đỏ lên.

“Chỉ có yêu đang người, mới có thể đột nhiên buồn bực! Đi thôi, tôi đỡ cô. . . . . .” Tiêu Đồng đỡ người của cô, bước đi.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, đột nhiên có loại dự cảm xấu, lúc Tiêu Đồng chào hỏi với một đồng nghiệp, theo bản năng nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, khẽ cắn môi dưới, nhấn số điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi.

***

Phòng làm việc Tổng Giám đốc thật yên tĩnh, cho nên chuông điện thoại di động vang thật lớn.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng thu hồi ánh mắt, vừa cầm điện thoại di động vừa nhìn, là điện thoại của Đường Khả Hinh, ánh mắt anh ngưng tụ.

Như Mạt có chút khó chịu, ngồi ở đối diện, nhìn về phía anh, yếu ớt hỏi: “Ai vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tỷ