Chương 317 : Tôi là người mù , tha cho tôi đi (19)
Thẩm Ngư từ trên mặt đất lên, xoa xoa cái trán bị té đau , đi vào trong wc rửa mặt.
Buổi sáng còn muốn đi trường học, Đường Tần đưa cô đi.
Đường Tần đi không bao lâu , thanh âm của Giang Thanh từ phía sau cô vang lên, "Thẩm Ngư "
Thẩm Ngư dừng lại bước chân, đáp lời nói, "buổi sáng tốt lành. "
Giang Thanh tóc đen che khuất ánh mắt nhiễm một tầng u lãnh, thật mau trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa , trên mặt ý cười cũng không còn, thanh âm trước sau âm trầm , "Cô sau lại đến trường nhanh như vậy."
Thẩm Ngư nhìn không thấy, nghe giọng hắn không gì bất thường, ừ một tiếng đáp lại.
Cùng hắn tách ra trở lại văn phòng, ngồi vào ghế uống miếng nước, rồi đi đến phòng dương cầm.
Dạy xong hai tiết, trở lại văn phòng, liền nghe người đang trong phòng đang thảo luận chuyện đi sơn trang tránh nóng.
Lần này trường học ra tiền rất nhiều để đi sơn trang tránh nóng ba ngày, đại bộ phận giáo viên đều đi, còn có một ít giáo viên bởi vì có việc đành từ chối.
Mấy giáo viên cùng văn phòng cô đều đi , đang thảo luận mặc quần áo gì , chơi cái gì.
Sơn trang tránh nóng có một cái suối, nhiều người tới đây bơi lội tắm rửa, ở đây mùa hè rất mát mẻ, còn có thể ngồi cáp treo lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.
Các cô đang nói rất vui vẻ, giống như họ hiện tại đang ở sơn trang tránh nóng vậy.
Thẩm Ngư lấy vở làm quạt, quạt quạt cho mình, thời tiết này quá nóng, trong văn phòng còn không có điều hòa , có cái quạt ở trần nhà hữu khí vô lực xoay tròn, có cũng như không.
Cô chịu không nổi đứng lên, muốn đi phòng dương cầm để cọ cọ điều hòa.
Phòng dương cầm có điều hòa , bất quá chỉ mở một chút lúc có tiết học, tan học cũng không mở.
Đến tiết thứ ba cô không có tiết dạy dương cầm, cô mà ngồi ở văn phòng đợi đến giữa trưa chắc nóng chết.
Đi đến phòng dương cầm, đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ lên, mở điều hòa.
Thẩm Ngư làm cá nằm trên ghế , nhắm mắt lại.
Nằm trong chốc lát lại ngồi dậy, tay đặt lên dương cầm, đối với không khí cười cười, diễn sâu nói :"Chào mọi người, tôi là Thẩm Ngư, thật sự cao hứng vì được đàn cho mọi người một khúc."
Thẩm Ngư đặt tay lên dương cầm, say mê đàn lên .
Phòng dương cầm khác với các phòng học khác , có tường cách âm rất tốt , nếu ở trong đây quậy loạn lên , ở bên ngoài cũng không biết.
Một bài hát đàn xong, Thẩm Ngư đứng lên, kéo kéo váy , cúi đầu chào .
Mới vừa đứng lên, lại bị người mạnh mẽ chế trụ lại , dùng sức lôi kéo , cô đột nhiên không kịp đề phòng bị kéo về phía trước, lảo đảo ngã vào trong một lòng ngực cứng rắn, trên mặt đập tới một trận hơi thở không phân biệt được là gì.
Ngọa tào ......cô rõ ràng đã khóa cửa lại rồi a!!Vì cái gì tên biến thái này có thể vào được??
Cằm gắt gao chế trụ , bị ép ngẩng đầu lên, hơi thở nóng cháy phả lên mắt cô, hung hăng gặm cắn mắt chỗ nốt ruồi đen, cô thậm chí có cảm giác được người này muốn đem mắt cô cắt nuốt vào bụng luôn.
Thật là rất đau......
Thẩm Ngư giãy giụa, nghiêng mặt muốn né tránh hắn gặm cắn, chính là cằm truyền đến một trận đau đớn căn bản không động đậy được, đành phải mở miệng quát "Đại ca , tôi đau qua , anh nhẹ một chút có được không? "
Người nọ quả nhiên dừng lại, môi mỏng chuyển qua vành tai cô , ngậm lấy hung ác hút vào , phát tiết những phẫn nộ thô bạo trong lòng hắn.
Thẩm Ngư đau khóc ,mẹ nó , hắn là cẩu sao?
Giằng co trong chốc lát mới dừng lại, người đàn ông quái dị khàn khàn giọng ở bên tai cô vang lên, "vì cái gì đêm qua trốn tránh ta?"
"Cô biết món đồ chơi không ngoan tôi sẽ xử lý nó thế nào không? Tôi sẽ đem nó dở xuống"
Người nọ nói bàn tay to vỗ lên cánh tay cô.
Gần như ấu trĩ mang theo mệnh lệnh làm người nghe cảm giác muốn sởn tóc gáy .
Dỡ xuống? Thẩm Ngư có thể nghĩ đến dỡ xuống cư nhiên là đem tứ chi chém đứt......
Mẹ nó , cái quỷ gì .
[ sát nhân cuồng giá trị hắc hóa lên cao đột phá một tầng cao mới, chúc mừng ký chủ,lập lên một kỷ lục mới .]
Tôi mẹ nó có làm cái gì đâu??
Thẩm Ngư run rẩy nghĩ nghĩ, bỗng nhiên gân cổ lên khóc lên, nước mắt không ngừng chạy từ khóe mắt xuống, ư ư khóc khóc nói :"Tôi thật sự rất đau ."
Cô bị đè lên dương cầm, phía sau lưng ứ sưng chưa giảm chạm đáp , là thật sự đau, lần này không lừa hắn, bất quá đau cũng không đến nỗi làm cô làm cô phải khóc.
Người nọ lôi kéo cô lên , lòng bàn tay ở khóe mắt ướt át của cô động động , nữa ngày dựa vào liếm~liếm.
Thẩm Ngư mở to hai mắt nhìn, đầu lưỡi người nọ ướt nóng cẩn thận liếm mắt cô, nước mắt cũng hết.
Thân thể một trận quay cuồng , lần này ghé lên dương cầm, quần áo phía sau lưng bị kéo lên, bại lộ làn da ra bên ngoài tiếp xúc với không khí lạnh , run run giãy giụa lên.
Bang một tiếng bàn tay người nọ vỗ vào mông cô , trầm giọng nói :"Đừng nhúc nhích. "
Thẩm Ngư cảm thấy quá thẹn đình chỉ giãy giụa, cách tay ghé vào dương cầm khẽ run lên, nghiến răng nghiến lợi nhắm hai mắt lại.
Trong chốc lát , liền cảm giác tay người nọ không biết dính cái gì thoa lên lưng cô, động động, mát lạnh, rất thoải mái.
Không biết qua bao lâu mới dừng lại, Thẩm Ngư nếu không nghĩ phía sau là sát nhân cuồng, cô đều muốn ghé vào dương cầm ngủ luôn.
Quần áo trên lưng được kéo xuống, thân thể cô lần nữa xoay chuyển, đối diện hắn, chẳng qua lần này trên lưng bị thương cánh tay động một chút cũng không đau.
Bất quá hai chân cô bị người nọ kéo ra bên hông hắn , toàn bộ thân thể ngồi lên dương cầm, tư thế bị hắn giam cầm ở trong ngực như vậy có hơi xấu hổ a.
Thẩm Ngư có cảm giác được ánh mắt nóng cháy ở trên đỉnh đầu, rũ đầu đẩy đẩy hắn ra, muốn từ trên người hắn đi xuống.
"Tôi muốn trừng phạt cô"
Thẩm Ngư không biết ý của hắn , môi dán lên một tầng lạnh lẽo , hung hăng tiến tới hôn xuống, trong chốc lát giữa hai người nhiễm lên một tầng ám muội.
Thẩm Ngư không nghĩ tới tên biến thái này lại ngây ngô như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết đây là lần đầu hôn người khác, trong lòng cô không khỏi buồn cười, sự chán ghét trong lòng không biết như thế nào mà biến mất không còn chút nào , cô ngưỡng cằm lên, cái lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi kia đấu đá lung tung , dẫn đường cho hắn ôn nhu một chút.
Âm thanh ái muội quanh quẩn dương cầm , thân thể đè lên dương cầm hơi nghiêng, phím đàn áp xuống phát ra ấm thanh mềm nhẹ .
Không biết qua bao lâu mới tách ra , người nọ thở hỗn hển, hiển nhiên là chưa đã thèm , câu lấy cằm cô còn định khen thưởng thêm.
Môi Thẩm Ngư đều sưng lên , nằm liệt trong lòng ngực hắn hô hấp không đều.
Cô nghiêng đầu né tránh , tình cảm chưa hết âm thanh kiều mị mềm mại, "không cần , đau."
Người nọ nâng người cô lên ôm chặt, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại , thần sắc âm trầm nguy hiểm, ngón tay nâng lên vỗ lên bên mắt cô, khôi phục bình tĩnh thanh âm trầm ổn ,"đây là một cái trừng phạt nho nhỏ , nếu thật sự không ngoan....."
Ngón tay chậm rãi trượt xuống đặt lên mông cô , hung ác xoa bóp , ngữ khí âm trầm tà tứ ,"Tôi sẽ ....làm~cô khóc nha."
Thẩm Ngư :"………" Mẹ nó , đây là thắp sáng lên cái phương thức trừng phạt sao??
Không phải là giết cô hoặc là tra tấn một chút làm cô chết sao??.
~~~~~~~~~~~~~~
Edittor :Hoàng kim <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top