Chương 315 : Tôi là người mù , tha cho tôi đi (17)
Ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng chạm lên chỗ sưng ứ , hô hấp tên biến thái thái trầm thấp, không phải hơi thở dục vọng, mà là đáy lòng cuồn cuộn phẫn nộ.
Dựa vào tường, Thẩm Ngư cảm giác được ngón tay lạnh lẽo ,lưng cô run lên , giọng nói run :"đau"
"Là ai làm?" Tên biến thái kéo áo xuống, lật người cô lại, đối diện cô thanh âm lạnh lẽo phảng phất như hòa vào không khí.
Món đồ chơi của hắn như thế nào bị người khi dễ?
"Tôi không biết ." Thẩm Ngư mới vừa nói xong, người nọ dùng tay chế trụ cô lực tay rất lớn, làm cô đau đến rụt về, cũng rút không được, đành phải trả lời đúng sự thật,
"Tôi thật sự không biết, người kia đâm vào tôi xong liền bỏ chạy, tôi lại nhìn không thấy người kia trông như thế nào."
Đôi mắt hẹp dài của tên biến thái nheo lại , đáy mắt cắt giấu sự nguy hiểm bạo ngược, khóe miệng hơi câu, ngón tay sờ lên mắt rồi di chuyển xuống môi cô rồi ngừng lại, đem môi cô xoa xoa đến đỏ bừng, mới nói :"Buổi tối chờ tôi, hiện tại tạm thời buông tha cho cô."
Thẩm Ngư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn chưa được bao lâu, lại nghe hắn nói thêm câu , đáy lòng lại trầm xuống.
"Trừng phạt kia cô không được quên đó."
Nói xong câu này tên biến thái mới đi , chỉ còn lưu lại hơi thở của hắn.
Thẩm Ngư đở bức tường đi ra ngoài, dưới chân rẽ qua rẽ lại, ra khỏi wc trở lại văn phòng.
Buổi sáng cô chỉ có hai tiết dạy, buổi chiều cũng có hai tiết.
"Cái tên biến thái này sao lại buông tha cho ta dễ dàng như vậy , ta có chút thụ sủng nhược kinh."
Thẩm Ngư vặn nắp bình nước uống một ngụm, trấn an trái tim đang bay , nghĩ đến cái gì sắc mặt lại trắng lên "không phải hắn bị nhan sắc của ta câu dẫn đi, có ý đồ với ta ?"
[……Có thể là có ý đồ với đôi mắt của cô a.] hệ thống vô tình đả kích.
Thẩm Ngư hời hợt nhíu mày , môi run rẩy,
"Như thế nào ta lại không bằng đôi mắt."
[………]
__
Buổi chiều cùng Giang Thanh về nhà , lúc đi xuống lầu Giang Thanh liền phát hiện chân cô đi không bình thường.
"Chân cô làm sao vậy?" ánh mắt Giang Thanh dừng lại trên mắt cá chân cô, mày nhíu lại.
Cô cười ha ha một cái,"không cẩn thận bị trẹo a, đi thôi đi thôi, về nhà sớm một chút."
"Cô đừng nhúc nhích." Giang Thanh nói một tiếng, liền đỡ cô ngồi lên ghế dài , ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy chân cô, nhìn trái nhìn phải.
Cô không có đi giày cao gót, sợ té ngã, chỉ mang giày đế bằng.
Quả nhiên, Giang Thanh thấy mắt cá chân cô đỏ lên một mảnh, thậm chí còn sưng lên.
"Tôi mang cô đi bệnh viện. " Giang Thanh nhìn đường nói.
Thẩm Ngư vội vàng lắc đầu cự tuyệt, "không nghiêm trọng như vậy đâu , không cần phải đi bệnh viện, thật sự. "
Cô cũng không nghĩ sẽ đi bệnh viện a, đường đi xóc nảy , trên lưng rất đau, bước đi cũng đều đau , giờ còn đi bệnh viện chắc cô chết luôn .
Giang Thanh buông chân cô ra , đứng lên, ánh mặt trời chiếu lên người anh , cái bóng bao phủ lên người cô " Vậy cô ở đây chờ tôi một chút"
"Anh muốn đi đâu?"
"Tôi quay lại ngay."
Giang Thanh chạy đi rồi, Thẩm Ngư nhàm chán ngồi dựa lên ghế, chưa chờ được Giang Thanh thì Khương Trà tới.
Khương Trà cũng là vừa tan học, nhìn thấy cô liền đi tới, "Tiểu Ngư , cô không trở về nhà sao?"
Thẩm Ngư :"Đợi Người. "
"Ai vậy?"
"Giang Thanh."
Khương Trà không nói chuyện, một hồi lâu mới cười nói, "Phải không, cô còn nói không cùng Giang Thanh hẹn hò , đều về nhà cùng nhau."
Tuy giọng nói cô mang ngữ khí đùa giỡn, nhưng Thẩm Ngư vẫn nghe ra sự đanh đá chua ngoa kèm ghen ghét, nhớ lại một chút , Khương Trà này là thích Giang Thanh , trách không được mấy ngày nay luôn hỏi cô vì sao hay đi cùng Giang Thanh.
"Đúng vậy, vô cùng chính xác." Thẩm Ngư tay đặt ở lên ghế dài, mặt vô biểu tình kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục kích thích cô :"Mỗi ngày cùng tan học, cùng nhau ăn cơm, còn đến đón tôi cùng đi đến trường, thật là người đàn ông tốt, ai có thể cùng hắn ở bên nhau chắc là sẽ hạnh phúc lắm. "
Quả nhiên , cô ta tức giận thở hỗn hểnh , Thẩm Ngư cảm giác được trong mắt cô ta đều là đang oán hận cô.
Khương Trà không nghĩ tới cô gái này sao có thể vô sỉ như thế , muốn nói gì đó với cô nữa , liền nghe giọng cửa Giang Thanh vang lên.
"Tôi trở lại rồi. " Giang Thanh ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Ngư,từ trong túi lấy ra một lọ thuốc trị thương, nói với cô:"loại dược này có thể sử dụng được, tôi thoa lên cho cô."
Có hơi khó chịu a, Thẩm Ngư muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ đến Khương Trà vẫn còn đang ở đây nên không cự tuyệt nữa, thẹn thùng cười cười :"Vậy được rồi, cảm ơn anh!"
Khương Trà tức tối bỏ chạy.
Thẩm Ngư thoải mái cười thật vui vẻ.
Giang Thanh tự nhiên phát hiện dị thường, vặn mở chai thuốc, đỗ một chút ra lòng bàn tay,hỏi:"cô cùng cô ấy làm sao vậy."
Thẩm Ngư cảm giác được ngón tay hắn thon dài ở trên chân , ngứa , nhún vai nói ,"không có việc gì a."
Chẳng qua trên lưng cùng chân đêu do cô ta làm ra , nếu không phải vừa rồi thái độ của Khương Trà như vậy, Thẩm Ngư cũng không nghĩ đến mùi hương trên người cô ta.
Thẩm Ngư mũi thính như chó ngửi được rõ ràng mùi hương trên người Khương Trà cùng với người đâm cô rất giống nhau.
Hừ. Trả thù một chút không được sao.
"Đừng...đừng xoa nhẹ." mắt cá chân bị xoa ngứa lại khó chịu, Thẩm Ngư chịu không nổi rụt rụt.
Cô không thấy được Giang Thanh xoa mặt cá chân cô nhưng nhìn cô không hề chớp mắt.
Cặp mắt cô trong sáng ,sạch sẽ không ánh sáng, khóe mắt phiếm hồng hơi câu, hàng lông mi rũ xuống.
Giang Thanh rũ mi mắt xuống, bị tóc đen nữa che xuống phũ trước mắt tối sầm một chút, tiếp tục xoa cho cô.
Đưa cô đến cửa tiểu khu, thanh âm của Đường Tần phía sau vang lên:"Hắn là ai?"
Thẩm Ngư còn nghĩ muốn ngủ cùng Đường Tần nên sợ hắn hiểu lầm , vội vàng giải thích, "Anh ta là giáo viên cùng trường với tôi, tên Giang Thanh, chân tôi bị thương, anh ta đưa tôi về đây."
"Tôi là hàng sớm nhà đôi diện, Đường Tần. "
Giang Thanh điềm đạm cười, tóc đen phủ xuống đáy mắt lại không có ý cười, " à tốt , tôi là Giang Thanh, giáo viên dạy Toán."
Đường Tần cùng hắn nắm tay , so với Giang Thanh, thập phần lãnh đạm,"Đường Tần "
Ánh mắt nhìn nhau , không bao lâu tách ra , sóng ngẫm mãnh liệt.
Sau khi Giang Thanh đi , Thẩm Ngư đi theo Đường Tần lên lầu , đi vào trong phòng hắn, ngồi lên sô pha .
"Tên Giang Thanh kia có điểm gì khác thường không? "Đường Tần ngồi trên sô pha bên cạnh cô hỏi.
Thẩm Ngư không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, chẳng lẽ anh phát hiện Giang Thanh có gì khác thường sao?.
"Ở trước mặt tôi không có ."cô hồi tưởng lại một chút, lại hỏi :"làm sao vậy?"
Đường Tần ngồi thẳng tắp trực giác nhạy bén của anh có thể nhìn ra Giang Thanh này không phải một người đơn giản , loại khí tức hơi thở này không giống với một giáo viên nên có.
"Không có việc gì ."Anh duỗi tay lấy cái ly , mới vừa uống một ngụm , nhíu mày hỏi "cô....cô thích hắn?"
Nhìn ra được, tên Giang Thanh kia thích cô gái này , mà cô chẳng lẽ cũng....
Thẩm Ngư lắc đầu, "không có a, chúng tôi là quan hệ đồng nghiệp. "
Đường Tần cũng hơi nới lỏng ,nhẹ nhàng uống một hớp trà , đứng lên nói,"tôi đi nấu cơm, cô đừng đi loạn."
"Được "cô ngoan ngoãn gật đầu, mặt khác đưa ra một yêu cầu ,"có thể mở ti vi không, tôi muốn nghe tiếng. "
Vẫn ngồi như vậy có hơi nhàm chán.
Đường Tần mở ti vi cho cô, còn đem điều khiển ném vào trong lòng cô , mới rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~
Edittor :Hoàng kim <3
_________________________________
Mình chỉ edit theo những gì mình đọc hiểu bên bản cv. Nếu m.n đọc thấy có chỗ nào không đúng hoặc sai lỗi gì thì đưa ý kiến cho mình nhé!!!
Mình sẽ ra chương mỗi ngày nên mọi người nhớ thả sao cho mình có động lực edit nhớ .
감사합니다 <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top