Lời Mời Gọi Đầu Tiên Dưới Ánh Đèn Neon Sài Gòn
Nguyễn Nhật Nam ngồi trong góc tối nhất của Hắc Ám, điếu thuốc lá cháy dở trên môi rọi thứ ánh sáng ma mị lên khuôn mặt hắn. Hắc Ám không phải là một quán bar. Nó là một cái hầm rượu cũ dưới lòng quận 1, một cái tử cung ẩm ướt, nơi mùi mồ hôi, da thuộc và khói thuốc quyện vào nhau, đặc quánh như không khí trước cơn giông. Tiếng nhạc industrial dồn dập như nhịp tim của một con thú bị thương, nhưng vẫn không át được tiếng còi xe máy inh ỏi và tiếng rao đêm vẳng lại từ con hẻm nhỏ phía trên. Sài Gòn không bao giờ ngủ, và những linh hồn lạc lối của nó cũng vậy.
Nam, ba mươi lăm tuổi, là chủ nhân của cái địa ngục trần gian này. Ánh mắt hắn lướt qua lãnh địa của mình. Ở quầy bar, Chị Ánh, người đàn bà chuyển giới với mái tóc búi cao và bộ áo dài cách tân bằng lụa đen và da thuộc, đang cười ngặt nghẽo với một gã trai trẻ, ngón tay sơn móng đen kịt của chị gõ nhẹ lên ly rượu. Trong một góc khác, một gã Dom Tây ba lô, to con và râu ria xồm xoàm, đang thì thầm những lời lẽ dơ bẩn bằng tiếng Anh vào tai thằng sub Việt nhỏ con đang quỳ gối dưới chân, ánh mắt nó vừa sợ hãi vừa sùng bái. Xa hơn nữa, hai người đàn ông mặc đồ da từ đầu đến chân đứng bất động như hai pho tượng, một sự căng thẳng tĩnh lặng tỏa ra từ họ, hứa hẹn một cuộc chơi đầy bạo lực sau đó. Tất cả đều là những mảnh ghép quen thuộc trong thế giới của hắn. Những linh hồn đã vỡ, đang được hàn gắn, hoặc đang tận hưởng những vết nứt của chính mình.
Nhưng rồi, hắn thấy nó.
Một thứ gì đó mới mẻ. Một con mồi non nớt vừa sa lưới. Da nó trắng bệch, gần như trong suốt dưới ánh đèn neon tím và đỏ lập lòe của Hắc Ám. Một thứ da trắng mịn màng của trai Hà Nội, thứ chưa từng bị cái nắng Sài Gòn thiêu đốt. Thân hình nó mảnh khảnh, run rẩy trong chiếc áo thun quá khổ, như một con chiên đi lạc vào giữa bầy sói. Nó khoảng hai hai, đôi mắt to tròn hoang mang quét nhìn xung quanh.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Nam, không phải vì lạnh, mà là sự hưng phấn của kẻ săn mồi. Hắn đã thấy hàng trăm sự tan vỡ, nhưng đây là một sự tan vỡ còn trinh nguyên. Không phải kiểu chai sạn, dày dạn của những con đĩ trong giới, mà là sự sụp đổ tinh khôi của một kẻ hoàn toàn lạc lối. Trong đầu Nam trỗi lên một ham muốn nguyên thủy: khám phá. Khám phá từng giới hạn, từng nỗi sợ, từng tầng sâu trong tâm hồn non nớt kia. Và sau đó, sở hữu. Đập vỡ nó ra, nhào nặn lại, và đóng dấu ấn vĩnh cửu của hắn lên đó. Đây chính là thứ nguyên liệu thô hoàn hảo nhất.
Nam dập điếu thuốc vào cái gạt tàn kim loại nặng trịch, âm thanh ken két chói tai. Hắn đứng dậy, cơ thể săn chắc di chuyển nhẹ nhàng nhưng đầy uy áp. Hắn bước về phía thằng nhóc, mỗi bước chân như đóng một cây đinh vào sự tự do đang thoi thóp của nó.
"Lạc đường à, cưng?" Giọng Nam trầm, khàn, mang theo âm sắc đặc sệt của Sài Gòn.
Thằng nhóc giật mình, quay lại. Đôi mắt nó mở to, hoảng sợ. "Em... em tìm một nơi..."
"Một nơi để trốn?" Nam cười khẩy, một nụ cười không chạm đến mắt. Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai thằng nhóc. Mùi da thuộc từ áo khoác của hắn, mùi mồ hôi đàn ông và khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi nó, làm nó choáng váng. "Ở đây không có chỗ trốn. Chỉ có chỗ để quy phục."
Hoàng Long, cái tên mà gia đình nó đã vứt bỏ cùng với nó ra khỏi cửa, cảm thấy lồng ngực mình co thắt. Hắn đến đây sau khi nghe được những lời thì thầm trên một diễn đàn gay kín. Bị đuổi khỏi nhà sau khi coming out, bị ép vào một cuộc hôn nhân sắp đặt, Long chạy vào Sài Gòn với hai bàn tay trắng, tìm kiếm một sự giải thoát mà chính nó cũng không biết là gì. Và giờ, sự giải thoát đang đứng trước mặt nó, mang hình hài của một con ác quỷ.
"Em không hiểu," Long lí nhí, giọng run rẩy.
Nam không nói gì thêm. Hắn chỉ lẳng lặng đưa tay ra, những ngón tay chai sần khẽ chạm vào cằm Long, nâng mặt nó lên. Ánh mắt hắn xoáy sâu vào đôi mắt đang ngấn nước của cậu. Không có sự thương hại. Chỉ có một sự thấu hiểu trần trụi, tàn bạo. Hắn nhìn thấy vết nứt trong tâm hồn Long, và hắn biết chính xác cách để đập vỡ nó ra thành trăm mảnh.
"Quỳ xuống," Nam ra lệnh, giọng nói không lớn nhưng mang một sức nặng không thể chống cự.
Thời gian như ngừng lại. Tiếng nhạc, tiếng ồn ào, tất cả chìm vào im lặng. Chỉ còn lại mệnh lệnh của Nam vang vọng trong đầu Long. Lý trí gào thét phản đối, nhân phẩm của một thằng con trai Hà Nội được dạy dỗ đàng hoàng nổi dậy. Nhưng cơ thể nó lại phản bội. Một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng, một cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích kỳ lạ. Nó nhìn vào mắt Nam, đôi mắt đen sâu thẳm hứa hẹn cả địa ngục và thiên đường.
Và rồi, từ từ, đầu gối Long khuỵu xuống. Tiếng va chạm của xương trên nền xi măng lạnh lẽo, thô ráp của Hắc Ám vang lên khô khốc. Cậu quỳ trên sàn, mặt ngước lên nhìn người đàn ông đứng sừng sững trên cao. Cảm giác hạ nhục bỏng rát như một vệt roi quất qua da. Nhưng xen lẫn trong đó, là một cảm giác nhẹ nhõm đến khó tin. Gánh nặng của sự lựa chọn, của việc phải chống chọi với cả thế giới, bỗng nhiên được trút bỏ. Lần đầu tiên sau nhiều tuần lang bạt, có người đã nói cho nó biết phải làm gì.
Sự tan vỡ đã hoàn tất. Và mầm mống của một sự tái sinh méo mó, đau đớn vừa được gieo xuống.
Nam nhìn xuống thằng nhóc đang quỳ dưới chân mình, đôi môi nó mím chặt, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má trắng bệch. Vị mặn chát của nước mắt hòa với mùi ẩm mốc của sàn nhà. Hắn cúi xuống, thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu, đủ để át đi tiếng một chiếc Dream cũ đang nẹt pô ngoài hẻm.
"Tốt. Tối mai, mười giờ. Đừng đến trễ."
Nói rồi, hắn quay lưng bước đi, để lại Hoàng Long một mình quỳ gối giữa sàn nhảy, run rẩy dưới ánh đèn neon, trong tiếng nhạc lại bắt đầu dội vào lồng ngực. Cậu không biết ngày mai sẽ mang đến điều gì, chỉ biết rằng cuộc đời cũ của mình đã thực sự kết thúc trong cái hầm tối tăm này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top