#Lộ tẩy

Quầy bar Tribeca star

Quầy rượu nằm trong khách sạn Tribeca Star rất rộng và hào nhoáng, đầy ắp những chiếc ghế bành thoải mái. Những chiếc ghế đệm dài, những chiếc ghế bành và những chỗ ngồi sắp đầy xung quanh để cho khách khứa có cảm giác như mỗi người đều có một góc riêng tại mỗi chiếc bàn.

Trên tường, hàng dãy những ngọn nến màu đen được thắp sáng, những ngọn nến lung linh tỏa ánh sáng mờ ảo lên khắp căn phòng. Một tay DJ đang chỉnh giai điệu dịu dàng tại bàn quay đĩa. Bây giờ chỉ mới 8 giờ tối nhưng quán bar đã chậc ních người, họ diện những bộ quần áo hợp thời trang nhất và uống cocktail nhẹ.

Blair không cần biết bây giờ là mấy giờ - nó thấy thèm uống rượu.

Nó đang ngồi trên một chiếc ghế bành sát cạnh quầy bar, nhưng chị phục vụ rượu cocktail ngớ ngẩn lại lờ lớ lơ nó, có thể là do cách ăn mặc của nó khiến người khác cảm thấy bực mình. Nó mặc một cái quần jeans hiệu Earl bạc thếch và một cái áo len màu đen chán ngắt, vì nó chỉ đến đây gặp Serena để uống chút rượu trước khi nó về nhà, chuẩn bị cho buổi tối làm tình bạo liệt với Nate. Và nó cũng hoàn toàn không có ý định ăn diện để chuẩn bị cho sự kiện này.

Blair quyết định chạm trán với Nate ngay tại cửa nhà nó trong tình trạng khỏa thân. Mặt của Blair nóng bừng bừng khi nó chỉ mới nghĩ đến điều đó. Nó nhìn ngó xung quanh một cách đầy tự chủ. Nó cảm thấy hoàn toàn là một kẻ thất bại nếu ngồi một mình ở đây mà không có một ly rượu nào để uống.

Mà Serena đâu rồi nhỉ? Nó không có thời gian cho một đêm đầy bực bội chết tiệt như thế này.

Blair đốt một điếu thuốc. Nếu nhỏ Serena không đến đúng giờ thì mình hút xong điếu thuốc này rồi mình sẽ tẩu, nó bực dọc nghĩ bụng.

"Nhìn cô gái ấy kìa" Blair nghe một bà bảo với bạn của bà ta "Người đâu mà đẹp lạ lùng vậy?"

Blair quay lại nhìn. Hiển nhiên nhân vật đó chính là Serena.

Cô mang một đôi giày bốt cao tới gối, bằng da bóng lộn màu xanh da trời và mới tinh trong cùng một bộ áo váy chính hiệu Gucci. Cánh tay áo dài, cổ cao và dây thắt lưng kết hạt pha lê màu xanh, màu cam và xanh da trời. Trang phục của cô phải nói là trên cả tuyệt vời. Mái tóc của cô được chải hết về phía sau, túm gọn và cột cao đuôi ngựa lên đỉnh đầu, cô kẻ màu bóng mắt xanh da trời thật nhạt và dùng son môi màu hồng mượt mà.

Cô đang cười và vẫy chào Blair từ phía bên kia căn phòng, len lỏi trong đám đông để đi đến chỗ cô bạn. Blair nhìn cảnh mấy cái đầu cứ ngoái hết lại mỗi khi con nhỏ đi ngang qua mà tức lộn ruột. Nó quá chán Serena rồi, thậm chí ngay cả khi nó chưa nói tiếng nào với con nhỏ nữa.

"Chào cậu" Serena nói rồi tự mình ngồi phịch xuống một chiếc ghế đệm dài hình vuông cạnh chiếc ghế của Blair.

Ngay lập tức, chị phục vụ rượu cocktail hiện hình ra bên cạnh chúng.

"Chào Serena, lâu quá không gặp cưng. Anh trai cưng thế nào rồi?" chị phục vụ quầy bar hỏi thăm.

"Em chào chị Missy, anh Erik khỏe ạ. Anh ấy quá bận rộn nên ít gọi cho em. Em nghĩ ảnh chắc có đến tám cô bạn gái ở trên đó" Serena cười to "Chị khỏe không chị?"

"Chị lúc nào cũng khỏe re" Missy đáp "À mà nói nghe nè, chị gái chị làm việc cho nơi nấu ăn, em biết rồi đó, và chị ấy kể là có nhìn thấy em cách đây vài ngày tại một bữa tiệc mà chị ấy cung cấp thức ăn, tại phòng triển lãm tranh ở Chelsea. Chị ấy kể em xuất hiện trong những bức ảnh dán đầy trên xe buýt. Có thật không vậy?"

"Ái chà" Serena nói "nhìn điên điên lắm phải không chị?"

"Em đẹp trên cả tuyệt vời" Missy ré lên.

Chị ta liếc sang Blair, người đang nhìn trừng trừng vào chị ta

"À, mà tôi mang gì cho các cô được đây."

"Rượu Ketel One pha tonic" Blair bảo chị phục vụ, mắt nhìn trợn trừng, thách thức chị này dám làm trái ‎ý nó "và nhớ thêm chanh."

Dù vậy, Missy biết việc tranh cãi với tụi nhỏ về vụ chúng chưa đủ tuổi uống rượu thì chẳng khác nào tìm đến con đường mất việc. Đó là l‎ý do tại sao quầy bar ở khách sạn luôn là lựa chọn đầu tiên của tụi nó, vì ở đây không ai ngăn cản hay cấm đoán gì các cô cậu cả.

"Còn em, bé cưng?" Missy quay sang hỏi Serena.

"Ồ, em nghĩ em nên uống khai cuộc bằng Cosmo" Serena nói và cười to "Em phải hồng một chút để ton sour ton với cái váy của em."

Missy lao đi nhanh để lấy đồ uống và cũng để háo hức kể cho anh chàng pha chế rượu ở quầy biết tin, cô gái trong bức ảnh được thấy khắp thành phố của anh em nhiếp ảnh gia nhà Remi, lúc này đang ngồi trong bar của họ và lại là chỗ bạn bè quen với chị ta.

"Xin lỗi cậu tớ đến trễ" Serena nói với Blair và nhìn xung quanh "Tớ cứ nghĩ là mấy đứa khác cũng ở đây với cậu chứ."

Blair nhún vai và kéo một hơi dài điếu thuốc đã sắp tàn của nó "Tớ nghĩ hai đứa mình có thể ngồi chơi với nhau được rồi" nó nói "mà cũng sẽ không có đứa nào đến nhập bọn đâu."

"Cũng được" Serena đáp. Cô vuốt cho chiếc váy của mình phẳng phiu và mò tay vào chiếc ví màu đỏ, nhỏ nhắn để tìm hộp thuốc lá của cô, loại thuốc Gauloises của Pháp. Cô rút ra một điếu và bỏ vào miệng. "Thử một điếu thuốc không?" cô mời Blair.

Blair lắc đầu từ chối.

"Loại này mạnh lắm nhưng tớ cũng không quan tâm vì cái hộp đựng của nó thì tuyệt đẹp" Serena cười to.

Cô sắp sửa mở hộp diêm lấy que ra đốt thuốc thì anh chàng pha chế rượu lao bổ ra với một cái bật lửa. "Cám ơn anh" cô nói, mắt mở to nhìn anh chàng.

Anh chàng phục vụ quầy rượu nháy mắt với cô và mau chóng lỉnh ra phía sau quầy bar. Missy mang thức uống đến cho hai cô gái.

"Giống hệt ngày xưa nhé" Serena nói, cụng ly cùng với Blair và uống một hơi dài thứ rượu Cosmopolitan hồng của mình. Cô ngả người vào chiếc ghế đẩu và thở ra khoan khoái "Không phải là cậu chỉ yêu thích khách sạn thôi sao" cô nói "Chúng luôn đầy ắp những bí mật."

Blair nhướn lông mày với Serena tỏ ý trả lời, chắc rằng Serena sắp sửa kể cho nó nghe tất tần tật những việc điên khùng và hoang đàng xảy ra ở các khách sạn khi cô nàng còn ở Châu Âu hay ở đâu đó, như thể là Blair quan tâm lắm vậy.

"‎Ý tớ là, không phải cậu luôn nghĩ về những điều mà mọi người làm trong các căn phòng của họ sao? Như là họ đang xem phim cấp 3 và làm tình với nhau, hoặc là họ đang đú đởn đủ kiểu kinh dị với nhau trong bồn tắm. Hay là có thể họ chỉ đang ngủ thôi."

"À, ừ" Blair hờ hững đáp và nhấm nháp ly rượu của mình.

Nếu muốn trải qua nổi đêm nay, và nhất là cái khoản khỏa thân thì nó cần phải uống ít rượu thôi.

"Vậy còn bức ảnh của cậu dán trên khắp xe buýt và các nơi là về cái gì vậy?" Blair nói

"Tớ chưa thấy bức ảnh đó." Serena cười rúc rích và ngả người về phía Blair thì thẩm vẻ bí mật "Thậm chí nếu cậu nhìn thấy bức ảnh, có thể cậu cũng không nhận ra tớ được đâu. Chỉ có cái tên của tớ trên đó, còn đó không phải là bức ảnh khuôn mặt của tớ."

Blair nhíu mày "Tớ không hiểu gì cả" nó nói.

"Đó là ảnh nghệ thuật" Serena nói vẻ bí ẩn và lại khúc khích cười. Cô hớp một ngụm rượu. Khuôn mặt của hai cô gái gần như sát vào nhau và Blair có thể ngửi thấy mùi tinh dầu xạ hương mà Serena mới thử dùng.

"Tớ vẫn chưa hiểu. Có gì bậy bạ không vậy?" Blair hỏi, vẻ bối rối.

"Thật ra không có gì bậy bạ" Serena trả lời và mỉm nụ cười tinh quái "Anh em nhà họ đã chụp nhiều người kiểu như vậy rồi. Cậu biết không, toàn ngôi sao danh tiếng thôi."

"Như ai nào?" Blair hỏi.

"Như Madonna, Eminem , và cả Christina Aguilera."

"Oh " Blair nói, giọng vẫn thờ ơ.

Mắt Serena nheo lại "Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?" cô gợi ý.

Blair hất cằm lên và vén mái tóc nâu suôn thẳng của cô ra sau hai tai. "Tớ không rành lắm, giống như cậu sắp sửa làm bất cứ điều gì chỉ để gây sốc với mọi người. Cậu không còn chút tự trọng nào sao?"

Serena lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào Blair "Tự trọng gì? Tớ làm gì nào?" cô nói, gặm móng tay một cách bứt rứt.

"Như chuyện cậu bỏ trường trung học về đây đó" Blair nói lấp lửng.

Serena khịt mũi "Chuyện đó có gì là xấu chứ hả? Mỗi năm có hàng tá đứa bỏ học mà. Mấy trường đó bày đủ thứ nội quy ngớ ngẩn, thật sự là không bỏ học thì không thể nào chịu nổi hết."

Blair cắn môi, cân nhắc cẩn thận từng lời nó nói ra: "Tớ không nói ý đó, ý tớ là việc tại sao cậu bỏ học kìa."

Thấy chưa. Nó đã nói ra được rồi đó. Giờ nó đã thẳng thắn dám nói ra điều nó nghĩ. Nó sẽ phải ngồi xuống và lắng nghe Serena kể mọi việc về mọi trò vui mà con nhỏ đã tham gia, và những đứa con trai mà con nhỏ đã lang chạ và cả những lần phê thuốc của con nhỏ nữa.

Đồ khốn. Dù vậy, cũng đừng hòng là nó không tò mò chút nào về những chuyện đó nhé! Blair xoay xoay nghịch chiếc nhẫn ruby trên ngón tay của nó.

Serena giơ ly về phía chị Missy, ra hiệu thêm một ly khác. "Blair à" Serena nói "L‎ý do duy nhất khiến tớ bỏ học là vì tớ đã không có mặt vào ngày tựu trường. Lúc đó tớ ở Pháp. Bố mẹ tớ thậm chí còn không biết điều đó. Tớ đã sắp xếp trước là sẽ bay về vào cuối tháng 8 nhưng tớ lại ở Pháp đến tận tuần thứ ba của tháng 9. Tớ sống trong một lâu đài đẹp như mơ và nhất là tiệc tùng cứ liên miên. Suốt thời gian ở đó tớ không nghĩ là tớ được ngủ đêm nào trọn vẹn. Cứ như là chuyện tiệc tùng trong căn nhà của tiểu thuyết The Great Gatsby."

"Có hai cậu chàng nọ, một là người anh còn một là người em và tớ yêu hết cả hai anh em họ, thật đấy" cô cười to "Thậm chí tớ còn yêu cả bố của hai anh em này, nhưng tiếc là ông ấy đã có gia đình."

Tay DJ của quầy Star bật nút tăng âm và bắt đầu chơi một bản nhạc acid jazz sôi động với tiết tấu nghe thật tuyệt. Ánh sáng trong gian phòng tỏa ra mờ ảo và những ánh nến chiếu lung linh.

Serena đong đưa đôi chân theo điệu nhạc và liếc nhìn sang Blair lúc này đang dõi ánh mắt hờ hững ra xung quanh.

Serena đốt một điếu thuốc lá khác và hít vào một hơi thật sâu. "Dù sao thì, tất nhiên tớ đã tiệc tùng bù khú quá nhiều ở trường nhưng, những đứa khác đều thế mà. Điều mà cái trường này không dung thứ cho tớ là tớ đã không thèm có mặt vào ngày khai giảng. Tớ không đổ lỗi cho họ, tớ chỉ đoán nguyên nhân là thế thôi. Nhưng cũng nói thật với cậu, tớ thật sự cóc muốn quay trở lại đi học. Tớ còn khối thứ vui thú để làm."

Blair lại trợn tròn mắt lần nữa. Thật tình mà nói, nó không quan tâm đến những câu chuyện của Serena thực hư là thế nào. "Vậy thế cậu có bao giờ nghĩ về những thứ rất quan trọng trong cuộc đời của chúng ta chưa? Kiểu như về việc được vào học đại học hay những thứ quan trọng như thế?" nó hỏi.

Chị Missy mang rượu đến cho Serena và lần này, Serena chỉ gật đầu tỏ ‎ý cám ơn.

Cô nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, cái ngón tay màu hồng đặt giữa kẽ răng. "À, đến giờ tớ mới nhận ra điều đó" cô thú nhận. "Trước đây, tớ chưa bao giờ nghĩ về những việc như làm thế nào tớ có thể gia nhập một nhóm hay một câu lạc bộ nào đó. Cậu biết đấy, tham gia thật sự vào những hoạt động của trường."

Blair lắc đầu "Tớ buồn giùm cho bố mẹ cậu" nó bình thản nói.

Đôi mắt Serena trông như mở thật to và môi cô run lên. Nhưng cô quyết định không thể để cho Blair làm cô bật khóc.

Blair chỉ là một con khốn không hơn không kém. Có thể nó đang tới tháng có kinh nên nó mới bực bội trong người rồi nói ra như thế. Serena ực một ngụm rượu thật to và dùng miếng khắn giấy lau miệng.

"Được rồi, mà cậu chưa từng kể cho tớ nghe cậu và Nate đã làm gì trong suốt mùa hè vừa qua. Cậu có đi đến Maine và xem cậu ấy đóng thuyền không?" Cô hỏi, hoàn toàn thay đổi chủ đề.

Blair lắc đầu. "Tớ dự trại hè tennis. Chán lắm!"

"À há" Serena nói.

Rồi cả hai ngồi uống ly rượu của mình trong bầu không khí im lặng ngượng ngập. Đột nhiên Serena ngồi dậy như nhớ ra điều gì đó.

"Ê này" cô nói "Cậu biết không, có một con bé nào đó đã đăng kí tham gia giúp dự án làm phim của tớ. Nó học lớp 9. Tên nó là Jenny. Và nó còn đưa cho tớ một thiệp mời để dự bữa tiệc vào tuần tới. Cậu biết không, đứa mà cậu đã nhờ giúp đỡ đó?"

Lộ tẩy rồi, cô bạn gái ơi, lộ tẩy rồi.

Quay lưng

Blair mở hộp lấy thêm một điếu thuốc lá nữa và nhét điếu thuốc vào miệng. Nó tìm que diêm và ngừng chút xíu trước khi bật que để chờ xem anh chàng phục vụ quầy bar có nhảy vội đến để châm thuốc cho nó với chiếc bật lửa không. Nhưng bóng dáng anh chàng vẫn biệt tăm hơi.

Blair tự mình đốt thuốc và thả một vòng khói lớn vào thẳng mặt Serena. Vậy là Serena đã biết về cái vụ tiệc tùng. Con nhỏ còn có cả thư mời. Được rồi, dù sao đi nữa thì con nhỏ cũng sẽ phát hiện ra được mà thôi.

"Con bé đó viết chữ rất đẹp" Blair nói và mỉm cười ngọt ngào "Nó là một đứa giỏi, phải không?"

"Nó đã làm được những tấm thiệp mời rất tuyệt vời" Serena nói "và con bé cũng rất đáng yêu khi nhắc tớ là địa chỉ của tớ trong danh sách khách mời bị sai. Nó nói địa chỉ mà cậu cung cấp cho nó vẫn còn là phòng kí túc xá của tớ hồi ở trường Hanover."

Blair vén tóc ra sau hai tai và nhún vai. "Tiếc quá nhỉ," nó nói giọng giả tạo một cách không cần thiết "Xin lỗi nhé."

"Vậy cậu nói thêm cho tớ về bữa tiệc đi" Serena nói tiếp "Tiệc tổ chức nhân dịp gì vậy?"

Mỗi lần phải nói về mục đích của bữa tiệc, Blair không thể nhịn được cười vì nghe nó có vẻ gì đó kỳ kỳ và không hấp dẫn. Đó là lý do vì sao nó phải đặt tên bữa tiệc là Hôn lên môi đi để khiến bữa tiệc quyến rũ và hấp dẫn hơn.

"Tiệc tổ chức vì hai con chim ưng Peregine đang sống ở Công viên Trung tâm. Chúng là những giống chim dữ, có nguy cơ tuyệt chủng. Người ta lo ngại là chúng sẽ bị chết hoặc bị đói hoặc lũ sóc sẽ chiếm tổ của chúng hoặc những chuyện đại loại như thế. Vì vậy mà người ta muốn thành lập một quỹ để bảo vệ giống chim này." Nó giải thích. "Đừng cười nhé, tớ biết nghe ra thì có vẻ rất ngớ ngẩn."

Serena thổi ra một luồng khói thuốc lá và cười khúc khích "Well, chứ tiệc không phải dành cho những người đang cần sự cứu giúp hay sao. Ý tớ là còn những người vô gia cư thì sao?"

"À, dành cho ai thì cũng đều là một nghĩa cử cao đẹp thôi. Bọn tớ không muốn làm gì quá sức mình để bắt đầu cho hoạt động ngoại khóa," Blair nổi cáu, giọng khó chịu. Nó mới có quyền được cười vào mục đích của công việc từ thiện mà nó chọn chứ còn Serena thì không có cái quyền đó.

Serena lái cuộc đối thoại sang hướng cô mong đợi "Vậy thì bữa tiệc này tổ chức dành riêng cho bọn mình hay nó cũng dành cho mấy bậc phụ huynh nữa" cô hỏi.

Blair lưỡng lự "Chỉ... bọn mình" cuối cùng nó đáp. Nó bỏ ly nước uống dở xuống và nhìn vào đồng hồ. "Ừm, mà tớ có việc phải đi rồi đây" nó nói. Nó đeo giỏ xách vào tay và nhặt hộp thuốc lá ở trên bàn lên.

Serena cau mày. Cô đã bỏ thời gian để ăn mặc thật đẹp, chuẩn bị tinh thần để có một đêm quậy tưng bừng với bạn bè. Cô đã mong chờ được nhìn thấy một đám bạn - Blair và những đứa con gái khác, Nate, Chuck và lũ con trai - tất cả những đứa mà bọn chúng từng chơi bời với nhau trước đây.

"Nhưng tớ nghĩ bọn mình có thể ngồi đây lâu hơn một chút để chờ mấy bạn khác đến nữa chứ" Serena nói "Mà cậu định đi đâu vậy?"

"Tớ có một buổi luyện thi SAT sáng ngày mai," Blair nói và cảm thấy mình có vẻ cực kỳ trịch thượng, nhưng dù vậy, nó cũng đã nhất định sẽ nhổ neo "Tớ phải chuẩn bị tốt cho buổi ôn thi và tớ phải đi ngủ sớm."

"Ồ vậy sao" Serena nói. Cô vòng hai tay trước ngực và ngồi dựa vào chiếc ghế cao của mình. "Tớ lại cứ hi vọng cả lũ bọn mình có thể cùng quậy tưng tiệc tùng trong dãy phòng riêng của nhà Basse đặt ở trên lầu. Họ vẫn còn giữ dãy phòng đó chứ, phải không?"

Ngày ấy, vào năm lớp 10, Serena và Chloe cùng bọn bạn đã trải qua nhiều đêm ròng trong dãy phòng của nhà Chuck Basse, cùng uống rượu, khiêu vũ, xem phim và hưởng thụ những dịch vụ khách sạn khác như tắm nước nóng. Rồi cả bọn cùng nhau say xỉn chẳng biết trời đất gì trên chiếc giường to và ngủ cho đến khi chúng giã hết rượu đủ để tìm đường về nhà.

Một lần vào cuối năm học lớp 10, trong một buổi tối say sưa bí tỉ, Serena và Blair đang cùng ngâm mình trong một bồn tắm nước nóng thì Blair hôn thật sâu lên môi của Serena.

Sáng hôm sau, có vẻ như Serena không hề nhớ gì về vụ này nhưng Blair thì không thể nào quên được điều đó. Mặc dù đó chỉ là một hành động bộc phát chứ hoàn toàn không có ‎ đồ gì cả nhưng khi nghĩ về nụ hôn đó nó luôn luôn cảm thấy nóng ran và ngột ngạt, bức bối cả người. Đó là một lí do nữa khiến cho Blair cảm thấy thoải mái hơn khi Serena đi xa.

"Gia đình nhà Basse vẫn còn giữ dãy phòng đó" Blair vừa nói vừa đứng dậy. "Nhưng họ không còn sự chào đón người ta sử dụng nó nữa đâu. Bây giờ đâu còn là năm học lớp 10 nữa" nó nói thêm, giọng lạnh lùng.

"Được rồi" Serena đáp. Hình như cái gì cô nói ra cũng không đúng thì phải? Ít nhất, là chúng không đúng đối với Blair.

"Mà thôi, chúc cuối tuần vui vẻ nhé" Blair nói và mỉm cười gượng gạo như thể hai đứa chỉ mới vừa biết nhau. Như thể hai đứa chưa từng quen nhau trong suốt cuộc đời đã qua của chúng. Nó thảy 20 đô-la lên mặt bàn để trả tiền rượu. "Xin lỗi cho qua chút với" nó bảo với ba thằng con trai cao to đang đứng chắn trên lối đi.

Serena xoay xoay cái ống hút trong ly của mình và hút luôn chút rượu Cosmopolitan còn sót lại, nhìn theo bóng Blair đang bỏ đi. Vị rượu bây giờ trở nên mặn chát vì cô đang sắp sửa bật khóc.

"Blair." cô gọi với theo sau người bạn gái. Nếu cô nói ra hết tất cả nỗi lòng của mình, hỏi Blair tại sao cô bạn lại đối xử với cô như vậy, thậm chí thú nhận cả việc cô từng một lần ngủ với Nate thì rồi biết đâu hai đứa có thể trở lại là bạn bè của nhau. Hai đứa có thể làm lại từ đầu.

Serena thậm chí còn có thể bắt đầu đăng kí một lớp luyện thi SAT vì vậy hai đứa có thể luyện SAT cùng nhau hoặc cùng nhau làm bất cứ việc gì khác.

Nhưng Blair vẫn cứ tiếp tục dạt đám đông ra và thẳng tiến về phía cửa, đi ra đường.

***

Nó đi bộ trên Đại lộ Sáu để đón lấy một chiếc taxi quay về khu phố trên. Trời sắp mưa và tóc của nó bay tứ tung. Một chiếc xe buýt ầm ầm chạy qua với bức ảnh của Serena bên hông. Đó có phải là ảnh cái lỗ rốn của con nhỏ không? Nó giống như cái hõm nhỏ sẫm màu ở cuống giữa của một quả đào.

Blair lờ chiếc xe buýt đi và giơ tay vẫy vẫy trên không để đón chiếc taxi tiếp theo. Nó không đủ nhanh để thoát khỏi đây. Nhưng chiếc xe taxi đầu tiên dừng lại đón nó cũng có một bức ảnh y hệt như vậy trong hộp đèn quảng cáo gắn trên nóc xe.

Blair bước vào trong và giận dữ sập cửa lại. Hình như nó hoàn toàn không thể trốn đâu được cả - Serena hiện diện nhan nhản ở khắp mọi nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top