HẦU GÁI NHÀ GOJO

Buổi sáng ở tokyo lúc nào cũng vậy cả, nó vẫn rất đông đúc và tấp nập người qua lại như thường lệ, cảnh vật xung quanh thật nhộp nhịp làm sao, mọi người đều đã bắt đầu một ngày học tập và làm việc đầy năng lượng và vui vẻ của họ.

Nhưng ở đâu đó trong những góc khuất của thành phố xinh đẹp và nhộn nhịp ấy lại có một hình hài nhỏ bé và yếu ớt đang ngày đêm chiến đấu với cuộc sống khổ sở và bất hạnh của chính mình.

Em là một cô gái chỉ mới vỏn vẹn 14 tuổi, những đã phải gồng gánh quá nhiều đau khổ và bất hạnh cũng như áp lực từ cuộc sống thối nát này lên đôi vai nhỏ bé kia của em. Em sống ở một nơi cũ nát và bẩn thiểu ở nơi góc khuất và tối tâm của thành phố Tokyo xinh đẹp và lộng lẫy kia.

Từ khi sinh ra em đã không biết bản thân đã gây ra tội nặng như thế nào để phải chịu sự đau khổ và bất hạnh mà chúa đã ban cho em. Em có một gia đình, có bố lẫn mẹ, em rất yêu họ...

Nhưng họ đã lần nào yêu em hay chưa? Hay đã lần nào họ xem em là con của mình chưa?

Nhưng câu hỏi đó cứ lập đi, lập lại trong đầu em. Cái thứ gọi là gia đình ấy liệu có thật sự là thứ làm em hạnh phúc hay không? Hay nó chỉ khiến em càng thêm đau khổ?

Bố em, người lúc nào cũng chìm đắm trong cơn nghiện ngập mà thuốc phiện mang lại, ông ta cũng là một kẻ nát rượu, mỗi lần uống rượu vào hay thiếu thuốc phiện thì ông ta lại ra sức đánh đập lên cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của em. Mẹ em cũng chẳng khá hơn, bà ta là một con nợ ở sòng bạc, bà ta là kẻ nghiện cờ bạc, lúc nào cũng chỉ biết đến mỗi cờ bạc. Bà ta chưa từng xem em là con của mình cả. Dù nói bà ta là mẹ của em nhưng cách đối xử của bà ta đối với em chả khác nào đối xử với một động vật không hơn không kém cả, mỗi khi thua cờ bạc thì bà ta lại trúc giận lên cơ thể đã chằng chịt vết thương của em, hay mỗi khi đám chủ nợ kéo đến nhà để đòi tiền nợ thì bà ta cứ như một vủng nước nhỏ mà bốc hơi trước cái nắng nóng như thiêu đốt của mặt trời. Mỗi lúc như vậy bà ta đều để lại em một mình đối mặt với đám chủ nợ hung tợn và đáng sợ đó, nhưng em cũng chỉ là một đứa trẻ, em có thể làm được gì cơ chứ?

Cuộc sống của em cũng rất thiếu thốn, ngày ngày trôi qua em còn không biết liệu ngày mai mình có được ăn thứ gì không hay lại phải chịu đói đi ngủ, đến cả quần áo của em cũng chỉ là những bộ đồ cũ nát mà em đã mặc đi, mặc lại không biết bao nhiêu lần nữa rồi. Thứ duy nhất em được ông trời ưu ái ban cho là cái nhan sắc xinh đẹp chết người của mình, thứ nhan sắc ấy khiến bất kì ai cũng phải rung động khi nhìn vào, dù có là nam hay nữ đi chăng nữa thì đều si mê nhan sắc đó của em, nhưng đối với em cái nhan sắc chết tiệt đó chả giống gì là đặc ân mà ông trời ban cho em như mọi người vẫn hay nói cả, nó giống một lời nguyền hơn ấy chứ, cũng vì thứ nhan sắc đó mà cuộc đời của em cũng chỉ càng khổ sở hơn thôi.

Cuộc sống cứ thế diễn ra, rồi lại lặp lại như bao ngày. Làng da vốn mềm mại và trắng nỏn nà của em không lúc nào là không có vết thương hay vết bầm, những vết thương ấy cứ ngày càng nhiều hơn theo từng ngày trôi qua, cuộc sống của em không khác nào địa ngục trần gian cả, em thà chết đi còn hơn sống cái cuộc đời thối nát này.

Nhưng phép màu đã xảy ra, một người phụ nữ lạ mặt đã xuất hiện và cô ấy đã thay đổi toàn bộ cuộc đời em. Đó là một người phụ nữ giàu có, cô ta tự xưng là đại phu nhân của gia tộc Gojo gì đó, vì có hứng thú với em nên cô ta đã trả một số tiền khổng lồ để bố mẹ em bán em cho cô ta và tất nhiên họ đã không chần chừ gì mà bán em ngay lập tức.

"Người phụ nữ kì lạ..."

Đó là những gì em nghĩ khi người phụ nữ đó muốn mua một đứa trẻ bẩn thỉu và rẻ tiền như em bằng một cái giá quá đắc. Em cũng chả cảm thấy buồn hay sốc khi bị bố mẹ mình bán đi một cách dễ dàng như vậy vì em biết sớm muộn gì mình cũng bị họ bán cho ai đó để lấy tiền phục vụ cho sở thích cá nhân của họ mà thôi.

- Nghe cho kĩ đây, từ nay người sẽ là người hầu của gia tộc Gojo này và chỉ phục vụ cho gia tộc Gojo thôi, hiểu không?

Người phụ nữ kia đã nói với em như vậy sau khi đưa em về nơi được gọi là dinh thự của gia tộc Gojo, đó là một tòa dinh thự rất xa hoa và rộng lớn.
Nhưng khác với những người hầu phải làm những việc nặng nhọc khác, thì em lại được chỉ định trở thành người hầu riêng cho con trai của vị phu nhân kia và cũng là đại thiếu gia của gia tộc Gojo. Gojo Satoru, kẻ được xem là sẽ trở thành người mạnh nhất sau này.

Không phải tự nhiên mà vị phu nhân cao quý kia lại muốn mua em và muốn em trở thành người hầu riêng của con trai cô ta, cô ta mua em vì ấn tượng trước nhan sắc tựa như thiên thần gián thế của em, cái nhan sắc chết người ấy khiến vị phu nhân cao quý và cao ngạo kia phải động lòng chỉ bằng một cái nhìn đầu tiên.

























Thiếu nữ 14 tuổi khoác trên người bộ trang phục dàng riêng cho người hầu của gia tộc Gojo, dù có nhan sắc xinh đẹp nhưng trên gương mặt người thiếu nữ ấy chả có lấy một chút biểu cảm.
Em đang đứng trước một căn phòng, đây được xem là phòng của đại thiếu gia của gia tộc Gojo, Gojo Satoru.

Em hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng gõ cửa

- thiếu gia, người đã dậy chưa ạ? Tôi là người hầu riêng của ngài, phu nhân bảo tôi đến gọi thiếu gia dậy ăn sáng ạ...

Không chút động tĩnh hay âm thanh nào phát ra từ căn phòng cả, em cảm thấy có chút bối rối khi không có lời hồi đáp nào phát ra từ căn phòng.

" nếu không có động tĩnh gì từ phòng của thằng nhóc đó, thì ngươi cứ việc vào phòng mà kêu thằng nhóc ngỗ nghịch đó dậy đi, nếu thằng nhóc đó có tỏ thái độ tức giận hay la hét ầm ĩ lên thì cứ nói đây là lệnh của ta là được "

Em nhớ lại lời của vị phu nhân kia nói trước khi bảo em đến đánh thức cậu thiếu gia này dậy.  Em lấy hết can đảm nhẹ nhàng mở cửa ra và bước vào căn phòng đó, đập vào mắt em là một không gian rộng rãi, căn phòng này được trang trí theo phong cách cổ điển, có rất nhiều đồ đắc tiền trong căn phòng này như lọ hoa bằng gốm sứ được chạm khắc tinh xảo được đặt trên chiếc bàn được làm bằng loại gỗ quý hiếm, hay tấm thảm lông đắt đỏ được trãi trên sàng nhà, tất cả những thứ này em chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây cả , em đảo mắt nhìn xung quanh đầy tò mò.

Em cứ mãi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh như vậy, chứ chả hề biết có một bóng hình nhỏ đã quan sát em từ nãy đến giờ.

- vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à? Bọn hạ nhân các ngươi từ khi nào học cách tự tiện vào phòng chủ nhân mà chưa có sự cho phép vậy?

Một giọng nói của trẻ con nhưng có phần trầm thấp vang lên phía sau em.
Em giật bắn mình, vội quay đầu lại xem đó là ai, đập vào mắt em là một cậu nhóc khoảng chừng 9 - 10 tuổi đang đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực cùng với khuôn mặt nhăn nhó tỏ rõ vẻ khó chịu khi nhìn em, cậu bé này có mái tóc bạch kim nổi bật, cùng với đó là đôi đồng tử xanh ngọc trong veo tựa như chứa cả bầu trời trong đôi mắt đó vậy, đó là một đôi mắt tuyệt đẹp, em chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy trước đây cả, đó được gọi là gì nhỉ? Lục nhãn chăng?

- xin lỗi thiếu gia ạ! Tôi không phải là tự tiện vào đâu ạ, là do phu nhân bảo tôi nếu gõ cửa mà không thấy động tĩnh gì thì cứ vào,  cho nên tôi mới mạo phạm làm vậy ạ!

Em nhanh chóng quỳ xuống trước mặt cậu bé đó và tỏ vẻ cung kính với cậu ta,  em cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tông giọng của em lại có chút hoảng loạn và sợ sệt.

- Vậy ngươi là người hầu riêng của ta nhỉ?

Cậu bé kia nhìn em với vẻ mặt chán ghét và khó chịu ra mặt.

- vâng, tôi là người hầu riêng của thiếu gia ạ!

Em vẫn quỳ trước cậu bé kia và cuối thấp đầu.

- phiền phức chết đi được, chả hiểu sao mẹ ta lại chọn cho ta một đứa người hầu riêng cơ chứ!? Mau đứng lên và rời khỏi phòng ta nhanh đi!

Cậu bé khó chịu nói, em cũng nhanh chóng đứng dậy và cung kính chào cậu thiếu gia kia trước khi rời đi.

Bóng hình nhỏ nhắn của em lặng lẽ bước đi trên hành lang dài của tòa dinh thự rộng lớn mà trầm tư suy nghĩ

-" mình đáng ghét đến thế sao?" Em thầm nghĩ

__________________________________

Chap đầu chán vl, mọi người thông cảm nhé và cảm ơn vì đã đọc truyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top