4

"em đến đón anh được không, anh say quá"

"anh uống rượu à"

"một chút xíu"

"thế giờ anh thấy sao rồi?"

"thấy nhớ em"
/
warning: lowercase; ooc

--

megumi đỗ xe trước một quán bar với phong cách cổ điển trong một đêm mưa tầm tã.

em thì nào có bao giờ đến mấy chỗ này, chỉ là hôm nay lại có một người gọi cho em, nhắn nhủ mong em đến đón. bước vào trong không gian đầy tiếng nhạc jazz và tiếng người ta trò chuyện cười nói to nhỏ, lần nào đến đây em cũng bị thu hút bởi những món đồ trang trí tinh xảo và tỉ mỉ mang phong hướng hoài cổ. nhưng, để em bận tâm hơn cả lại là mái đầu trắng đang nằm gục trên chiếc bàn nhỏ ở góc phòng.

tiến đến gần hơn, em hạ mi mắt, lòng em trĩu nặng.

"gojo-san, em đến rồi."

và như chỉ chờ con người ấy, giọng nói ấy cất lên, gã bừng tỉnh. hai má gã ửng hồng, ánh mắt gã trao cho em như thể chìm trong men say tình chứ chẳng hề vương một giọt rượu nào. gã nhớ em của gã.

"à, megumi đến đón anh rồi. xin lỗi em nhé, muộn rồi, trời còn mưa nữa mà lại làm phiền em."

megumi nhìn ra ngoài cửa, trời vẫn còn mưa xối xả bên ngoài kia, giờ muốn lái xe về cũng thật khó, chưa kể gã còn chưa tỉnh hẳn, làm sao em có thể vừa dìu gã ra khỏi xe vừa che ô cho gã được. em thở dài một tiếng rồi ngồi xuống cạnh gã, "chờ một chút rồi về cũng được." em của gã thì mang một cỗ trong lòng bao nhiêu phiền muộn, còn gã chỉ biết khúc khích cười như trẻ con, rằng thế này thì gã sẽ có thêm thời gian ở bên em mà thôi.

sau cùng thì cũng chỉ là một chiếc bàn tròn nhỏ chân cao của một quán rượu, mặt bàn lại toàn vỏ chai rượu rỗng cùng vài món đồ nhắm mà gã gọi, megumi chậc một tiếng, không còn một kẽ hở nào cho em sử dụng. em lôi máy tính ra đặt lên đùi, mở màn hình, hơi sáng cũng như trông không hề ăn nhập với môi trường em đang có mặt, bắt đầu làm việc. satoru thì ngồi cạnh em, dựa đầu vào vai em, và gã say bí tỉ rồi, cứ vừa sờ vạt áo em vừa nói mấy câu chữ gì em chẳng hiểu rồi cười khúc khích. nhiệt độ trong phòng cũng chẳng nào đọ được sức nóng hôi hổi trên gò má gã, thứ mà đang bình thản đáp trọn lên vai em. giọng gã nghe vui vẻ hơn thường ngày, cứ liên mồm nói cái gì mà "megumi của anh.", "anh nhớ megumi nhiều lắm."

mặc dù chẳng phải loại nhạc quá to hay đèn điện xập xình gì cho cam, nhưng tần suất gã hoạt động mồm nhiều quá mức quy định. ngoài thở dài về số phận của mình khi phải gắn liền với cơn đau đầu như búa bổ cứ ập đến chẳng rõ nguyên do, megumi chẳng biết làm gì hơn. em đưa tay lên xoa hai bên thái dương, cảm giác được mạch máu của em giật mạnh liên hồi bên trong đầu, cứ ngỡ chỉ cần gã nói thêm ba câu nữa thôi, não em sẽ nổ tung.

em liếc nhìn gã, biết thừa rằng nếu mình không đáp lại những câu từ nãy giờ hắn huyên thuyên, gojo satoru sẽ không dừng lại. em chạm mắt với gã, mắt gã cứ sáng vằng vặc như trăng đêm, cái thứ ánh sáng ấy đập vào đôi mắt ngọc lục bảo khiến em gượng gạo.

"gojo-san, chẳng phải anh bảo sẽ không uống rượu nữa sao? dù sao anh cũng đâu thích mấy thứ này, không phải về nhà uống sữa dâu sẽ tốt hơn à?"

"hì hì, anh cũng đã hứa với em rồi mà, nhưng hôm nay suguru cứ rủ anh mãi, tên đó chuốc say anh rồi xách mông bỏ về nhà rồi."

nói dối.

megumi nhíu mày nhìn gã, em thừa biết getou đi du lịch cùng bạn gái lâu rồi, dù không nói chuyện với nhau thường xuyên, nhưng em và getou vẫn còn có thể biết về nhau qua mạng xã hội. chỉ vừa ngày hôm qua thôi, getou đăng ảnh mình cùng bạn gái đi trượt tuyết.

gojo cũng nhận ra rằng em biết mình nói dối, gã im lặng. gã mò đến bàn tay em đã ngừng việc gõ máy. tay megumi vừa bé vừa trắng, cũng gầy đi nhiều rồi. gã lặng thinh, mân mê ngón tay em, rồi cứ dừng lại mãi ở ngón áp út. gojo xoa xung quanh phần da thịt nối liền với bàn tay, lẩm bẩm, "em không còn đeo nhẫn nữa rồi."

ngoài trời vẫn mưa rả rích, em và gã cứ ngồi cạnh nhau như thế, nhìn từng chiếc xe vụt qua trong màn mưa. đồng hồ lách cách kêu, cũng gần 12 giờ rồi.

megumi đến đây từ chỗ làm, trên người em vẫn còn nguyên sự mệt mỏi của cả một ngày dài. hiện tại đầu em đã đỡ đau hơn, nhưng mí mắt em thì nặng trĩu rồi, cùng với quầng thâm mắt cứ ngày một nhiều lên và gương mặt trông chẳng thể nào vui nổi. em cất gọn máy tính vào trong túi, cứ thế này thì cả em và gã sẽ ngồi lại đây đến sáng mai mất.

ngón tay em lướt nhẹ qua mấy lọn tóc lòa xòa trên gò má gã, khẽ gọi. "gojo-san, chúng ta phải về thôi."

gã tận hưởng sự mát lạnh từ bàn tay em trao, vội tóm lấy trước khi em rụt về rồi áp thẳng lên mặt mình. gã ưm hửm một tiếng như một con mèo ngái ngủ, nhìn gã thế này ngoan hơn vừa nãy rất nhiều.

em và gã dọn đồ rồi tiến ra cửa. tay em yên vị trên vòng eo của gã còn gã thì dựa cả người về phía em. mùi hương từng chôn vùi em cả ngàn đêm cứ quẩn quanh đầu mũi, vòng tay em cứng đơ. megumi chột dạ.

cậu bartender gật đầu với em như một câu chào xã giao rồi quay đầu về lại với quầy pha chế. dạo gần đây tần suất vị gojo này đến quán hơi nhiều, và cái đầu nổi bật của gã làm cậu không chú ý không được. không chỉ vậy, lần nào gã uống xong cũng sẽ ngồi lặng một lúc, rồi bật điện thoại gọi cho megumi đến với cái giọng như say quắc cần câu. và lần nào cũng thế, em sẽ lại bước vào trong quán rượu với cái điệu bộ mệt mỏi thường thấy, chào một tiếng với cậu rồi tiến thẳng đến bàn của gã. có lần, cậu tò mò hỏi, rằng họ có đang yêu nhau không, megumi chỉ bật cười một tiếng rồi không nói thêm câu gì nữa.

--

12 rưỡi đêm, trời đã tạnh mưa, đường phố cũng vắng vẻ hơn nhiều.

từ lúc lên xe, em chỉ một mực cầm chặt lấy vô lăng và nhìn thẳng đường, tuyệt nhiên không liếc gã lấy một lần. satoru ngồi ở ghế phụ, vẫn không ngừng kể lể về mấy tên nhân viên khó tính, về con mèo của nhà hàng xóm hay nhảy sang nhà gã vào giữa đêm, về cả món bánh mới của cửa hàng cuối phố. gã biết megumi sẽ chẳng nghe, hoặc nghe có một nửa rồi ném thẳng ra sau đầu, nhưng ngoài nói ra gã cũng không biết mình có thể làm gì khác.

chỉ còn một ngã rẽ nữa là về đến nhà gã. lúc này, em cất tiếng.

"gojo-san"

từ lâu em đã chẳng còn gọi gã là satoru.

"lần sau uống say thì đừng gọi em nữa."

"chúng ta chia tay rồi."

--

cõi lòng gã vụn vỡ, nhưng tim thì không đau lắm, hoặc không còn đủ sức để đau đớn nữa.

đây cũng chẳng phải lần đầu em nói với gã câu này, em đã nhắc đi nhắc lại cả ngàn lần mỗi đêm gã say.

megumi dừng xe lại trước cửa nhà gã.

gã bật cười, lòng cay đắng. "megumi cũng thật quá đáng, gần về đến nhà anh rồi mới nói với anh được nửa lời. em là muốn không cho anh cơ hội đáp lại em sao?"

gã run run chạm đến bàn tay đang đặt trên vô lăng của em, rồi tiến đến bên gò má, muốn em nhìn đến mình. satoru chầm chậm rút ngắn khoảng cách, gã muốn hôn em, em biết, em rất rõ tính gã. megumi vội quay đầu đi, em thừa hiểu rằng nếu giờ em và gã chạm môi, gã sẽ chẳng buông bỏ cho nổi.

đáy mắt gã ánh lên nét khổ sở, cũng phải thôi, suốt mấy tháng qua có lần nào em đáp lại gã.

việc gojo và megumi chia tay cũng chẳng vì lý do gì quá nghiêm trọng, chỉ là cảm giác không thể yêu nhau thêm được nữa, nên em nói lời chia tay. em cũng tự cảm thấy mình thật tồi tệ, vì em biết khoảnh khắc ấy em nói ra, gojo satoru vẫn yêu em nhiều hơn tất thảy. sau cùng, gã níu em lại, hỏi em rằng trong hàng trăm ngàn viễn cảnh của tương lai, có cơ hội nào em sẽ yêu gã thêm lần nữa không? em chỉ để lại cho gã một câu "xin lỗi" rồi đi mất. sau ngày ấy, em và gã chia tay.

gojo xuống xe, đứng trước cửa nhà mình. gã thì thầm với em, giọng gã vụn vỡ "có lẽ hôm nay là lần cuối gặp em rồi. em về đi, ngủ sớm nhé, ăn nhiều hơn, anh thấy em gầy đi nhiều rồi. cũng đừng bỏ bữa nữa, bệnh dạ dày của em đã khỏi đâu, nhỡ em ngất lần nữa, anh làm sao ở đấy được."

"sau này, anh sẽ không uống rượu nữa, say cũng sẽ không gọi em nữa. anh cũng sẽ chấp nhận rằng anh và em đã chia tay, một nửa cuộc đời anh đã bỏ anh đi rồi. nói mấy lời này không phải mong em cho anh chút thương hại, chỉ là, sau hôm nay chắc sẽ không thể nói với em thêm câu nào nữa. megumi, anh chỉ mong em sống tốt, những lúc vui vẻ cũng đừng nghĩ về anh, cứ sống cuộc đời của em thôi. sau này, mong em tìm được một người phù hợp để bước tiếp."

"em vẫn sẽ là ân huệ cả đời anh không thể nào trả cho hết được."

gã quay đầu đi vào nhà, và megumi cũng lái xe đi mất. lòng gã trĩu nặng, biết rằng đêm nay sẽ khó ngủ đây.

mưa ngừng, trời quang và trăng sáng như mỗi đêm gã ôm em ngủ say.

em và gã chia tay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top